Số lần đọc/download: 1750 / 29
Cập nhật: 2015-12-02 02:07:26 +0700
Chương 2: Quân Tử Đích Thực
Đ
ứng trên đường phố Thượng Hải đèn hoa rực rỡ, hai bắp đùi của Cẩm Tú đều đã tê rần, không biết chỗ nào có thể đi. Một chút tiền lẻ trong túi chỉ đủ để mua một chén bún xào lấp đầy bụng.
Xung quanh người xuôi người ngược, thật náo nhiệt. Khắp nơi đều có đèn nêông, xanh đỏ phản chiếu trong bóng đêm, lung linh tràn đầy màu sắc. Thật sự là vậy, những thứ nghe qua radio trước kia đều là sự thật. Màn đêm của Thượng Hải rộng lớn đẹp như vậy, không giống trần gian, giống như ở tiên cảnh. Thảo nào trong một bài hát có câu: “Đêm Thượng Hải, đêm Thượng Hải, đó là một thành phố không có bóng đêm…”
Cẩm Tú hứng lấy luồng gió mà thở dài. Thượng Hải quá rộng lớn. Đứng ở giao lộ này, giống như bốn phương tám hướng đều là các con đường, từng con đường giăng giăng khắp nơi, ngựa xe như nước thật náo nhiệt. Nhưng điều làm người ta chán nản nhất là nàng không biết một con đường nào cả.
Một bảng hiệu bằng đèn nêông chớp nháy cách đó không xa thu hút ánh mắt của Cẩm Tú. Tuy rằng bảng hiệu không lớn lắm, chữ trên đó cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng hai chữ “khách sạn” thật to thật ra rất bắt mắt. Cẩm Tú xách cái túi dưới đất lên, vội vàng đi thẳng đến đó, một mạch đẩy cửa đi vào.
Một cái radio cũ trên quầy đang phát ta Côn khúc(1) khàn khàn, ê ê a a. Nghe thấy tiếng mở cửa, một người đàn ông ở phía sau radio ló đầu ra. “Cô tìm ai?”
Cẩm Tú liền hối hận, mặt lại đỏ bừng lên. Một đồng rưỡi! Rõ ràng là một cửa hàng đơn sơ như vậy, một đêm lại đòi đến một đồng rưỡi. Rốt cuộc có phải chỗ này là ăn cướp hay không vậy! Ở Trấn Giang, một đồng rưỡi gần như đủ tiền sinh hoạt cho một tháng.
“Thôi đi.” Nàng sờ vào vài đồng bạc lẻ leng keng trong túi mình, xấu hổ nuốt một ngụm nước miếng. Vẫn cứ để dành mua chút gì đó ăn đi. Tùy tiện tìm một chỗ cũng có thể qua một đêm, nhưng cơm thì luôn phải ăn.
Cẩm Tú đứng đờ người ở cửa một chút. Đúng vậy, nàng không có tiền.
Xấp tiến mà Minh Châu ném xuống đất, cho dù chết nàng cũng không cần. Nhưng không có tiền thì không được, nàng không thể trơ mắt chờ chết đói.
“Ê! Muốn đi cũng phải đóng cửa lại chứ.” Ông chủ ở phía sau bất mãn kêu một tiếng.
Ông chủ bực mình mà đánh giá nàng. “Sao nữa đây?”
Cẩm Tú cúi người chào hắn rồi ngẩng đầu lên, cố gắng mỉm cười, nhưng mặt lại đỏ lên. “Xin hỏi cửa tiệm này của ông có cần thêm người giúp hay không?”
“Cô muốn làm công ở đây?” Giọng nói của ông chủ lập tức cao lên vài phần.
“Tôi có thể giúp quét dọn hay là giặt chăn giặt màn… Chuyện bếp núc cũng có thể làm.”
Ông chủ lắc đầu nguây nguẩy. “Nhà trọ nhỏ này của chúng tôi tổng cộng chỉ có ba bốn phòng, không mướn người giúp việc. Một cô gái như cô có thể làm cái gì. Buổi tối bảo cô nghỉ ngơi ở đâu? Xem ra cô cũng là người từ nơi khác đến. Chỗ chúng tôi làm ăn nhỏ, không mướn nổi người giúp việc. Tôi thấy cô nên đi chỗ khác mà hỏi. Thời buổi này người không có cơm ăn rất nhiều, một cô gái muốn tìm việc làm là rất khó.”
Hắn gần như là đẩy Cẩm Tú ra ngoài cửa.
“Cô nên đi nhanh đi. Hai ngày nay người của phòng cảnh sát mỗi ngày đều đến kiểm tra. Nói là kiểm tra, thật ra còn không phải là tìm chỗ vơ vét tiền. Cô một mình đơn độc, lai lịch cũng không rõ ràng. Đến lúc đó lỡ xảy ra chuyện gì, tôi còn phải bồi thường tiền bảo lãnh.”
Cẩm Tú chán nản nhìn hắn đuổi nàng như trốn ôn dịch. Nàng chẳng qua chỉ muốn tìm chút việc làm mà thôi. Cho dù không có tiền công cũng không sao cả, chỉ cần tạm thời có chỗ ở là tốt rồi. Bây giờ tìm việc làm rất khó sao? Khó đến đâu? Chẳng qua chỉ cần ba bữa cơm cùng chỗ ngủ, nàng cũng không tin Thượng Hải rộng lớn như vậy, thật sự có thể để cho người ta chết đói!
Cẩm Tú giống như một con thiêu thân mà đâm đầu vào khắp nơi. Bên ngoài mỗi cửa hàng đều có rất nhiều người vây quanh chờ làm người làm công, không thể chen vào được. Vào trong hỏi thăm, người ta lại ngại nàng không có người bảo lãnh. Cứ liên tục lang thang suốt ba ngày như vậy, cuối cùng, Cẩm Tú cũng không còn sức để đi nữa.
Buổi tối không có chỗ ngủ, lúc này mới phát hiện, Thượng Hải phồn hoa rực rỡ như thế, dường như khắp nơi đều có vàng bạc châu báu, khắp nơi đều là rực rỡ xa hoa. Nhưng trong một góc tối tăm nào đó, nơi nơi đều là người không nhà để về. Nhà ga, dưới gầm cầu, cổng giáo đường, trên cầu vượt… Nơi nơi đều có ăn mày cuốn mền chiếu rách nát, nằm dưới đất mà ngủ.
Rốt cuộc chỗ này là chỗ nào, nàng hoàn toàn không biết. Kỳ thật là chỗ nào cũng đều không sao cả. Cách đó không xa có một nhà hàng tây, mùi bơ và bít tết đậm đặc khiến cho không khí xung quanh dường như cũng trở nên ấm áp, thơm ngào ngạt. Trên bậc thềm bên trái của nhà hàng, có hai kẻ ăn xin đang quỳ, giơ cái chén bể về phía người đi đường xin tiền. Thỉnh thoảng mới có một hai đồng bạc được quẳng vào, nhiều nhất là xem thường cùng nhục mạ. Nhưng dường như bọn họ đã quen rồi, đối với những vũ nhục cùng chửi rủa đó đều thờ ơ, cứ trơ mặt ra, kéo áo người qua đường, không ngừng lặp đi lặp lại: “Ông ơi bà ơi, cho một chút đi…”
Cẩm Tú ngồi dựa vào tường, ngơ ngác nhìn những người ăn xin. Gió tạt vào mặt, không khỏi rùng mình một cái. Cơn đói cồn cào cả bụng, dường như cả bao tử đều cuộn thành một cục. Trên đầu từng cơn choáng váng. Đã mấy ngày không chợp mắt, đầu óc dường như cũng tê liệt, không nghĩ ra gì cả, một mảng trống rỗng. Ngày mai… còn phải đi đâu tìm việc đây? Nhìn bộ dạng hiện giờ của bản thân đã không khác gì ăn xin. Rách nát, dơ bẩn. Ai còn dám mướn nàng làm việc?
Lúc rời khỏi Trấn Giang, Cẩm Tú không biết sợ hãi. Thậm chí khi bị Minh Châu đuổi đi, nàng cũng không sợ, chỉ cảm thấy khổ sở. Nhưng bây giờ, cái cảm giác sợ hãi này dường như làm nàng thấy rùng mình. Ngày mai, ngày mốt, mỗi một phút giây đang vô cùng cấp bách, nàng biết dựa vào đâu để sống sót đây? Hiện tại trên người nàng không có lấy một hào, cũng đã không còn sức để đứng dậy.
“Bánh chưng thịt… Cơm thịt… Bánh chưng thịt…” Từng đợt tiếng rao truyền từ xa đến gần. Là một chiếc xe đẩy, có hai người bán hàng, hình như là vợ chồng, đang vừa đẩy xe vừa rao hàng tiến đến.
Cẩm Tú ngỡ ngàng ngẩng đầu, chiếc thau đồng và thùng gỗ trên xe đẩy đang tỏa ra hơi nóng hổi. Mùi bánh chưng, cơm và thịt thơm nồng bay đến, chui vào lục phủ ngũ tạng của nàng.
“Hai hào một chén, cộng thêm cơm chan nước thịt, nào!” Hình như tiếng rao to kia cũng đặc biệt hăng hơn, từng tiếng từng tiếng một kích thích thần kinh yếu ớt của Cẩm Tú. Dường như đôi chân cũng không nghe sai khiến, Cẩm Tú gần như là không hay biết gì bị đôi chân mang đến bên cạnh chiếc xe đẩy kia.
Cẩm Tú nhìn chằm chằm vào cơm cùng thịt trong nồi. Mùi hương đập vào mũi, nàng không tự chủ được mà gật gật đầu… Thậm chí, ngay cả chính nàng cũng không chú ý tới bản thân cư nhiên đang gật đầu. Chưa từng phát hiện mùi cơm lại thơm như vậy…
Một chén cơm chan nước thịt đầy ắp đưa tới tay nàng, Cẩm Tú nhận lấy theo bản năng, không kịp nói tiếng cám ơn đã bắt đầu vùi đầu vào ăn như hổ đói. Người bán hàng lập tức cảm thấy không bình thường, nhìn điệu bộ ăn cơm của nàng, đừng nói là đã đói mấy ngày nha?! “Ê, chờ chút, trả tiền trước đi!” Hắn đưa tay đến đoạt chén cơm trong tay Cẩm Tú.
Lúc này sao Cẩm Tú lại chịu buông tay! Vừa mới ăn hai miếng thôi mà! “Chỉ có hai hào, tôi nhất định nghĩ cách trả lại cho ông…”
“Hai hào cũng là tiền! Không có tiền thì cơm nước gì! Chúng tôi mua gạo mua thịt không bằng tiền sao chứ?” Người bán hàng nào có chịu thiệt, vồ lấy chén cơm trong tay Cẩm Tú nhưng Cẩm Tú cầm rất chặt. Hắn giận điên người, một bạt tai tát vào mặt Cẩm Tú. Cẩm Tú lảo đảo một cái, ngã xuống đất, cơm canh vãi đầy người.
Cha qua đời, mẹ cả ôm tiền chạy, chủ nợ tới nhà ép trả nợ, ngàn dặm xa xôi đến Thượng Hải nương tựa Minh Châu, đến bây giờ lưu lạc đầu đường… Nhìn cơm nước đầm đìa trên người mình, dường như tất cả oán giận trong nháy mắt đều bị kích thích ra. Cẩm Tú giống như một con thú nhỏ từ dưới đất đứng lên, ánh mắt cũng đỏ cả. “Ông dựa vào cái gì mà đẩy tôi?!”
“Chỉ bằng mày là ăn xin!” Vợ người bán hàng đưa tay chỏ vào mũi Cẩm Tú.
Cẩm Tú nắm lấy cổ áo của bà ta, dùng hết sức rống lại: “Tôi không phải ăn mày… Nói cho bà biết, chị của tôi chính là Ân Minh Châu ở trong ngôi nhà lớn phía trước! Ân Minh Châu! Bà có nghe thấy không, tôi không phải ăn mày!”
“Xí, sao mày không nói cha mày là thị trưởng đi? Mẹ nó! Còn dám đánh trả, tưởng tụi tao dễ ăn hiếp lắm hả?!” Người đàn bà kia giáng hai bạt tai nhức nhối xuống mặt Cẩm Tú. Cẩm Tú đau đớn, nhắm mắt đánh trả theo bản năng. Người bán hàng bên cạnh cũng xông lên nắm tóc nàng kéo ra phía sau, lại đạp lên lưng nàng một đạp. Ngay sau đó là một trận thượng cẳng tay hạ cẳng chân ào ào giáng xuống.
Cẩm Tú bối rối chống cự, nhưng thân thể vốn yếu ớt của nàng sao chịu nổi trận đòn nặng như vậy. Dần dần, ngay cả sức chống trả cũng không còn, cả người nằm lê trên mặt đất, mùi máu tươi xông vào trong mũi, trong miệng. Bỗng nhiên một đá đá trúng sau gáy của nàng, “ầm” một tiếng, đau đớn truyền đến, tất cả ý thức đột nhiên tan rã. Trong nháy mắt, cả thế giới bỗng nhiên xoay vòng vòng.
Đám người tụ tập lại xem ở bên cạnh, không có ai nhúng tay ngăn cản.
Một đôi tay vững vàng nâng nàng dậy, thấy mặt nàng đầy máu, người nọ thấp giọng hỏi: “Này! Cô sao rồi? Không sao chứ!”
Cẩm Tú cố gắng muốn mở mắt nhìn một cái nhưng không thể, ý thức của nàng tán loạn cả, dường như thế giới này rất xa xôi không thể chạm đến.
“Sao lại thế này?”
Thấy bóng áo trắng phía sau, Thạch Hạo vội vàng buông Cẩm Tú xuống, quay lại nói: “Nhị gia ra rồi à… Cô gái ăn xin này bị đánh, xem ra là hôn mê bất tỉnh. Nhị gia, anh xem…”
Thạch Hạo biết Tả Chấn vẫn luôn không thích lo chuyện bao đồng, ngẫm lại cũng đúng. Một cô gái cả người đầy máu, lại hôn mê bất tỉnh, còn có thể làm sao, chẳng lẽ mang trở về? Hắn có chút xấu hổ, thấp giọng giải thích một câu: “Không phải em nhiều chuyện, vừa rồi ở cửa chờ Nhị gia đi ra, nghe thấy cô ấy gọi tên cô Minh Châu… cho nên lại đây nhìn xem, không ngờ lại thấy cảnh này.”
Tả Chấn đã xoay người bỗng dừng lại một chút.
Hắn nhớ tới cô gái đụng vào Anh Đông ở cửa nhà Minh Châu. Không biết tại sao, bỗng nhiên lại nhớ tới ngày hôm đó, nàng mặc áo vải bố, quần đen, mộc mạc đến mức nghèo khó, cô đơn đứng ở trong phòng khách hoa lệ nhà Minh Châu… Nhớ tới khi đó nàng đụng vào Anh Đông, vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên rơi xuống một giọt nước mắt.
Nàng là em gái của Minh Châu.
“Chờ chút.” Tả Chấn đến gần, cẩn thận quan sát Cẩm Tú một chút. Tuy rằng nàng cực kỳ chật vật, mặt dính đầy máu, nhưng không sai, chính là nàng.
“Đường Hải.” Hắn xoay người, phân phó đám người đi theo hắn phía sau lưng. “Lái xe của tôi đưa cô ấy đến Sư Tử Lâm, tìm cho cô ấy một căn phòng, rồi tìm bác sĩ đến xem. Nếu Anh thiếu có hỏi thì nói là ý của tôi.”
Đường Hải là một người trẻ tuổi lanh lợi, tuy rằng tuổi không lớn nhưng đã theo Tả Chấn bốn năm năm. Lúc này nghe thấy vậy, cũng không khỏi ngẩn ra. Nhị gia trước giờ vẫn không nhúng tay vào chuyện của người khác, hôm nay lại làm sao vậy? Đột nhiên nhặt một cô gái nửa chết nửa sống ở ven đường, còn muốn đưa cô ta đến Sư Tử Lâm? Sư Tử Lâm là chỗ nào chứ! Một căn phòng ở đó e rằng phải đến mười lăm đồng bạc tây một buổi tối lận.
Nhìn về phía Thạch Hạo, hắn cũng tràn đầy ngạc nhiên. Hai người bốn mắt nhìn nhau, ngây người một lát, Thạch Hạo mới khôi phục lại tinh thần. “Còn không nhanh lên đi, Nhị gia đi xe của tôi.”
Nơi này là nơi nào? Trên trần nhà treo đèn thủy tinh rực rỡ, bốn vách tường dán giấy dán tường hình dây leo, đối diện là cửa sổ lớn với ánh chiều tà, màn cửa nhẹ nhàng lay động trong gió. Trên người là chăn bằng nhung tơ, mềm mại thoải mái. Trong bình hoa trên đầu giường cắm một nhành hoa sơn chi, bông hoa trắng noãn, mùi hương thơm ngát mũi.
Đây là… nằm mơ sao? Cẩm Tú nghi hoặc mà đảo mắt. Xung quanh không có ai, rất yên lặng. Trên tay mình băng băng gạc trắng… Không phải nằm mơ! Có người cứu nàng mang về, hơn nữa thay nàng xử lý vết thương.
Đang muốn gắng sức ngồi dậy, cửa lách cách một tiếng nhỏ, một người phụ nữ trung niên tiến vào. Thấy Cẩm Tú đã tỉnh, cũng rất vui mừng. “Ai da, cô gái, cuối cùng cô cũng tỉnh lại. Đã mê man suốt một ngày một đêm, tôi đang rất lo lắng đây. Thế nào rồi, có đỡ chút nào không?”
Cẩm Tú ngọ nguậy muốn đứng dậy nhưng cánh tay bỗng đau nhức nên lại ngã vào trên gối.
“Đừng nhúc nhích!” Người phụ nữ kia vội vàng đè nàng lại. “Cô cứ nằm đó, tôi chỉ vào xem cô tỉnh hay chưa. Lỡ như Anh thiếu có hỏi, tôi con biết đường trả lời.”
(Ta nghi chỗ này thiếu mất mấy câu??!!!)
Người phụ nữ kia ngẩn ra. “Không phải, Anh thiếu đã căn dặn sắp xếp phòng, mời bác sĩ cho cô. Tôi còn nghĩ hai người có quen biết.”
“Anh… thiếu?”
Cẩm Tú cảm thấy tên này rất quen tai. Ngày hôm đó, người đàn ông nàng va phải ở bên ngoài nhà Minh Châu, mấy người A Đễ cũng luôn mồm gọi hắn là “Anh thiếu”. Hóa ra ở Thượng Hải này, người kêu “Anh thiếu” thật đúng là không ít, mới dăm ba bữa đã gặp được hai người.
“Xin hỏi, nơi này là đâu?”
“Sư Tử Lâm.” Người phụ nữ kia cười đáp: “Khách sạn Sư Tử Lâm. Cô gái à, coi như cô may mắn đó, gặp được Anh thiếu. Nơi này không phải là chỗ mà ai cũng có thể ở được đâu. Rất đắt đó.”
“Cái gì!” Cẩm Tú kinh hãi lắp bắp. “Bây giờ ngay cả một đồng tôi cũng không có.”
“Đừng hoảng” Người phụ nữ vội vàng trấn an nàng. “Nơi này là chỗ của Anh thiếu, nếu cậu ấy muốn thu tiền của cô thì sẽ không mang cô đến đây.”
Cẩm Tú vừa nhẹ nhõm vừa bối rối, nhẹ giọng ấp úng một câu: “Chuyện này… sao không biết xấu hổ thế được? Thật sự là thành ăn xin rồi.”
“Nếu tỉnh lại là tốt rồi. Trước hết ăn một chút gì đi.” Người phụ nữ nở nụ cười. “Sữa hay là cháo?”
Dạ dày vốn còn trong cơn đói khát của Cẩm Tú dường như đã tê dại, miệng hơi đắng nghét. “Vậy… Tùy tiện cái gì cũng được, cám ơn bà.”
“Đừng khách sáo, cô gái. Dù sao Anh thiếu đã căn dặn phải chăm sóc cô cho tốt. Tôi chẳng qua chỉ là người làm công ở đây, cô gọi tôi là thím Lan là được rồi.”
Nghe thấy tiếng thím Lan đóng cửa, dường như sự cảm kích trong lòng Cẩm Tú cũng sắp tràn ra. Anh thiếu rốt cuộc là ai? Ân tình lớn như vậy, chăm sóc chu đáo như vậy, nên báo đáp người ta thế nào mới phải đây.
Lúc này, Hướng Anh Đông đang cùng Tả Chấn từ cửa ngân hàng Hoa Long đi ra ngoài.
Hướng Anh Đông vừa đi vừa hỏi: “Hôm qua Đường Hải mang một nữ ăn mày đến Sư Tử Lâm, còn muốn mình sắp xếp chỗ ở, mời bác sĩ cho cô ta, nói là ý của cậu. Có phải gần đây cậu quá nhàn hay không, sao lại đi quản mấy việc không đâu như thế?”
Tả Chấn nói: “Xem ra cậu đã quên rồi. Hai ngày trước, ở trước cửa nhà Minh Châu có một cô gái chạy ra va vào người cậu, cậu còn vừa sờ vừa ôm người ta, làm người ta sợ gần chết. Thế nào, không có chút ấn tượng nào sao?”
“Là cô ấy?” Trên mặt Hướng Anh Đông xẹt qua một tia kinh ngạc. “Là em gái của Minh Châu? Xem ra là cãi nhau với Minh Châu, nhưng cũng không đến nỗi mới hai ba ngày đã lưu lạc ven đường xin cơm chứ?”
Tả Chấn đã đi tới bên cạnh xe, Đường Hải nhanh chóng lấy áo khoác cầm trong tay choàng lên vai hắn, một tay mở cửa xe. “Mời Nhị gia.”
“Nếu có liên quan đến Minh Châu, tốt nhất là nên hỏi ý kiến của cô ấy.” Trước khi Tả Chấn lên xe, khóe môi nở một nụ cười trêu chọc. “Hễ là chuyện có liên quan tới Minh Châu thì cũng không thể xem như ‘chuyện không đâu’ phải không, Anh Đông.”
Tùy tùng bên phía Hướng Anh Đông cũng mở cửa xe chờ ở đó, nghe thấy hắn oán hận mà lầm bầm một câu: “Con khỉ Tôn Ngộ Không tám trăm năm đầu thai chuyển thế, tám phần là đổi thành họ Tả.” Hắn có hứng thú với Minh Châu đi nữa, đó cũng là người phụ nữ của anh trai hắn, không thể đụng vào một chút. Hắn dám trêu chọc ân Minh Châu? Trừ phi là có mười lá gan. Ai biết, ngay cả tâm tư ấy cũng không thể gạt được con mắt của Tả Chấn…
“Đi đâu đây, Anh thiếu?” Lái xe hỏi.
Hướng Anh Đông lấy lại tinh thần. “Về Sư Tử Lâm xem xem.” Ngày hôm qua lúc Đường Hải tìm hắn, hắn đang bận, vừa nghe là Tả Chấn căn dặn cũng không nghĩ nhiều liền làm theo. Bây giờ phải hỏi cho rõ ràng, cô gái ba lần bốn lượt rơi vào tay hắn kia, rốt cuộc là có quan hệ gì với Minh Châu?
Sư Tử Lâm bên này, Cẩm Tú đang vùi đầu ăn hết một chén cháo thịt nạc trứng muối, hơi nóng thơm ngon vừa xuống bụng, trên trán lập tức toát ra một tầng mồ hôi. “Thím Lan, rốt cuộc thím có phải đầu bếp của Sư Tử Lâm hay không. Một chén cháo cũng nấu ngon như vậy!”
Bái sư học nghề, nhất định phải bái sư học nghề. Chờ vết thương lành rồi trở về quê mở quán cháo, buôn bán nhất định hết sức tấp nập.
Thím Lan cười đến nỗi con mắt cũng nheo lại thành một cái khe. “Cô thích ăn thì tốt rồi. Sư Tử Lâm là khách sạn hạng nhất Thượng Hải, tôi là người lao động chân tay, biết nấu bát cháo thì có thể lên làm đầu bếp, vậy thực khiến người ta chê cười.”
Cẩm Tú tò mò: “Sư Tử Lâm… là khách sạn hạng nhất Thượng Hải? Thím Lan, nơi này có cái gì nổi tiếng nhất?”
“Chuyện này, hay là để tôi nói cho cô nha.”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Hướng Anh Đông.
Thím Lan sợ tới nỗi lập tức từ bên giường đứng lên, lưng khom thành chín mươi độ: “Anh thiếu, cậu đã tới.”
Cẩm Tú cũng ngây dại. Anh thiếu! Hắn chính là Anh thiếu mà thím Lan nói! Trên đời này thực sự có chuyện trùng hợp như vậy sao. Rõ ràng anh ta chính là… Rõ ràng chính là người ở cửa nhà Minh Châu hôm đó…
“Thím đi xuống đi.” Hướng Anh Đông phất tay bảo thím Lan ra ngoài rồi đi đến bên giường, bộ dạng cà lơ phất phơ mà tựa vào tay vịn đầu giường, vươn một bàn tay, sờ mặt Cẩm Tú. “Chậc, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lại bị đánh nở hoa đầy mặt… Cô trừng mắt nhìn tôi làm gì? Mới đó mà không nhận ra sao?”
Ánh mắt của hắn tràn đầy trêu ghẹo. Mặt Cẩm Tú bỗng nhiên đỏ lên. Cách nói này, ánh mắt này của hắn, hôm đó đã gặp qua ở cửa nhà Minh Châu, đến bây giờ ký ức hãy còn mới mẻ. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng thấy qua kiểu đàn ông thế này. Anh tuấn như thế, không đứng đắn như thế, không hiểu chút phép tắc nào cả. Dường như chỉ cần dùng đôi mắt kia của hắn là có thể giở trò với phụ nữ trước mặt, khiến người ta đổ mồ hôi cả người, vừa thẹn vừa giận nhưng lại không tìm thấy lý do phát giận.
“Mấy hôm trước cô chạy đến chỗ Minh Châu, rốt cuộc làm sao đắc tội với cô ấy. Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy cô ấy bực bội tới như vậy.” Hướng Anh Đông cũng không muốn vòng vo. “Còn cô, mới vài ngày không gặp đã trở nên như vậy. Không phải là chọc giận Minh Châu cho nên mới bị cô ấy giáo huấn đó chứ?”
Cẩm Tú “a” một tiếng. Đột nhiên bị hắn hỏi vậy, trong nhất thời thật không biết trả lời thế nào. “Không, không liên quan gì đến Minh Châu… Tôi và chị ấy, thật ra cũng không có quan hệ gì cả…” Kỳ quái! Vì sao chỉ một câu mà nàng lại nói ấp úng như vậy.
“Thật… sao?” Hướng Anh Đông kéo giọng. Hắn cúi người xuống, ám muội mà nhìn vào mắt Cẩm Tú. “Cô không giống người giỏi nói dối.” Ngày đó ở cửa nhà Minh Châu, hắn và Tả Chấn đều nghe rất rõ ràng, nàng luôn mồm gọi Minh Châu là chị, chỉ là Minh Châu không thừa nhận mà thôi.
Cẩm Tú bắt đầu cảm thấy choáng váng. Hắn cách nàng quá gần. Đối diện với ánh mắt như cười mà không cười của hắn, Cẩm Tú cảm thấy mình thật giống một con chim sẻ không chỗ trốn tránh dưới móng vuốt của chim ưng, ngay cả mắt cũng không dám nháy một chút. Nàng không khỏi rụt người về phía sau, nhưng phía sau là đầu giường, không chỗ thối lui.
Lúc này hắn đứng dậy, Cẩm Tú nhất thời cảm thấy áp lực nhẹ đi, hơi thở cũng thông suốt. Hô! Nhịn không được mà lén thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng mà đưa tay lau mồ hôi. Cứ tiếp tục mặt đối mặt, mắt đối mắt với hắn như vậy, trái tim đáng thương của nàng nhất định sẽ ngừng đập vì không chịu nổi áp lực. Vì sao hắn muốn truy hỏi quan hệ giữa nàng và Minh Châu? Chuyện này liên quan gì tới hắn?
Thật ra cũng không phải chuyện gì xấu hổ khó mở miệng. Nhưng Minh Châu hoàn toàn không thừa nhận quan hệ giữa các nàng, nàng nói nữa thì có ích gì. “Tôi là…” Nàng chần chừ nhưng vẫn lựa chọn thẳng thắn. “Tôi là em gái của Minh Châu, chỉ là không cùng mẹ.”
Hướng Anh Đông nhướng mày ngạc nhiên. Từ khi quen biết Minh Châu đến nay, nàng vẫn giữ kín như bưng thân thế của mình, không hề đề cập tới. E rằng ngay cả anh hắn cùng Tả Chấn cũng không biết đầu đuôi trong đó. Hắn vẫn cho rằng nàng giống như Tả Chấn, là cô nhi không cha không mẹ từ nhỏ, cho nên mới cấm kị vấn đề này như vậy. Thì ra là không phải.
“Minh Châu chưa từng nhắc tới tôi đúng không…” Cẩm Tú thấp giọng nói. “Có lẽ là chị ấy sẽ không nói. Cha tôi tổng cộng cưới ba bà vợ, mẹ của Minh Châu dì hai, vốn rất được yêu chiều. Ai biết sau đó lại nhiễm bệnh lao, không ai dám gần gũi với bà ấy. Mẹ tôi xuất thân thấp hèn, lại qua đời sớm, chỉ sợ cha cũng đã quên còn có một đứa con gái như tôi. Từ nhỏ cũng chỉ có Minh Châu là thân thiết với tôi. Hai người chúng tôi luôn bị người khác ức hiếp, mỗi lần chị ấy đều bảo vệ tôi. Nếu chị ấy bị đánh hay phạt quỳ, tôi cũng vụng trộm tìm ít đồ ăn cho chị ấy.”
“Năm Minh Châu mười lăm tuổi, bệnh lao của dì hai ngày càng nặng, e là không xong. Mẹ cả sợ bà ấy không qua được năm mới, ở lại trong nhà thì xui xẻo cho nên buộc hai người ra ngoài nương nhờ họ hàng. Năm đó tôi chín tuổi, còn đang ở nhà sau xem người ta dán lồng đèn, Điền thúc chạy tới kéo tôi ra ngoài, nói là Minh Châu bị đuổi đi rồi, bảo tôi đi tiễn chị ấy. Nhưng đợi đến lúc tôi vừa khóc vừa đuổi theo thì hai người đã đi rồi. Tôi đuổi theo tới bờ sông thì họ đã qua sông, bị một chiếc xe gỗ mục nát kéo đi rồi. Tôi gọi khản cả giọng nhưng gió quá lớn, họ không nghe thấy, Minh Châu cũng không quay đầu một cái…”
Trên mặt Cẩm Tú nhìn không quá bi thương, nhưng trong giọng nói lại chua xót nói không nên lời. “Từ hôm đó trở đi, ở nhà, ngay cả một người nói chuyện cũng không có. Không biết có phải năm nay trúng phải tà hay không mà trong nhà liên tiếp gặp chuyện không may. Anh cả đi làm ăn ở HồNamgặp phải bọn cướp, tiền bị cướp, người cũng không còn. Cha chịu không nổi đả kích, kết hợp với bị bệnh, không đến nửa năm đã qua đời. Chủ nợ tới nhà bắt trả nợ, mẹ cả mang theo em trai Thư Huệ, lấy đi những đồng tiền cuối cùng trong nhà… Ngay cả căn nhà cũng bị lấy mất rồi.”
Hướng Anh Đông chăm chú mà nghe, vẻ đùa cợt trên mặt dần dần không còn nữa. Thảo nào nàng trôi giạt đến nước này.
“Là Điền thúc bảo tôi đến Thượng Hải đến tìm Minh Châu nương tựa.” Nói tới đây, Cẩm Tú bỗng nhiên nở nụ cười. “Kết quả là như các anh nhìn thấy đấy. Minh Châu hận Vinh gia, cố tình tôi lại họ Vinh, cho nên ngày hôm đó, chị ấy tức giận đến như vậy.”
Hướng Anh Đông nhìn nàng. “Rơi vào tình huống thế này, chắc trong lòng cô cũng khó tránh oán giận Minh Châu.”
“Không sao cả.” Cẩm Tú thản nhiên nói. “Từ nhỏ đến lớn tôi vẫn luôn bị cự tuyệt nên quen rồi. Tôi chỉ hối hận là không nên đến Thượng Hải. Những chuyện trước đây… thật ra đặt ở trong lòng là được rồi.”
Đúng, nàng hối hận là không nên tới Thượng Hải. Nếu như vậy, ít nhất trong lòng còn có thời thơ ấu, có những lý ức ấm áp ấy.
Hướng Anh Đông đứng dậy đi đến trước cửa sổ, ngắm nhìn trời chiều vàng rực bên ngoài. “Cô không biết Minh Châu đã trải qua những chuyện gì… Ở Thượng Hải, một cô gái nhỏ mới mười lăm tuổi muốn đứng dậy, không phải là chuyện dễ dàng. Những gian khổ mà cô gặp phải ngày hôm nay, nhất định năm đó cô ấy cũng đã trải qua.”
Cẩm Tú nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng bỗng nhiên rung động. Lúc người này nói chuyện tử tế, giọng nói thật sự rất dễ nghe.
“Trước hết cô cứ ở nơi này, không cần lo lắng những chuyện khác. Có lẽ Minh Châu chỉ là nóng giận nhất thời, qua vài ngày thì tốt thôi.” Hướng Anh Đông quay đầu lại. “Đến lúc đó, tôi sẽ nói giúp cô.”
Hắn nói… Muốn nói giúp cho nàng sao? Vì sao? Cẩm Tú ngẩn ra. Từ Trấn Giang đến Thượng Hải, trên đường mưa to gió lớn, hắn là người duy nhất chịu giúp nàng.
“Cám ơn anh, Anh thiếu.” Rốt cuộc nàng cũng nói ra lời cảm ơn trong lòng. “Nhưng… tôi biết tính của Minh Châu. Chị ấy vẫn luôn rất quật cường, tuyệt đối không vì người khác nói giúp mà thay đổi chủ ý. Hơn nữa, chuyện đã đến nước này, chị ấy có thừa nhận tôi là em gái của chị ấy hay không, cũng đã không quan trọng nữa.”
Thật sự là không quan trọng. Minh Châu bây giờ đã là người của thế giới khác, không cấp được sự ấm áp mà nàng cần. Nàng cũng không muốn nghèo khó, hèn mọn như vậy mà đứng ở trong phòng khách tráng lệ của Minh Châu nữa.
o O o
Tối ngày hôm sau chính là dạ tiệc xa hoa của hộp đêm Bách Nhạc Môn.
Trong ghế lô của Quế Hoa Phường đang lúc yến tiệc linh đình, xiêm áo lộng lẫy tưng bừng. Tả Chấn vừa mới kính rượu một vòng, đi đến bên sôpha dựa vào, Hướng Anh Đông liền chen lại đây.
“Ủa, Anh thiếu, cậu ngồi bên kia đi.” Tả Chấn thấy rõ ràng xung quanh có sôpha trống, sao hắn lại cố tình thích chen vảo chỗ này?
Hướng Anh Đông không chịu. “Tôi mà ngồi một mình, lập tức sẽ có mấy em ùa đến. Tôi có chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu.”
Tả Chấn mỉm cười. Chuyện nghiêm túc, hắn mà có chuyện gì nghiêm túc.
“Cậu thì tốt rồi, nhặt một người ở trên đường về liền quăng cho tôi là không phải chuyện của cậu nữa.” Hướng Anh Đông oán giận. “Bây giờ sự tình phiền phức rồi, cô gái kia đúng là em gái của Minh Châu.”
“Tôi biết.” Tả Chấn nhìn hắn, trong mắt xẹt qua một tia cười cợt. Chính là vì em gái của Minh Châu cho nên mới đẩy về phía hắn.
Hướng Anh Đông phiền não mà vò đầu bức tóc. “Tình trạng giữa bọn họ chắc cậu cũng không rõ? Thật ra là thế này, thế này…” Hắn đem những lời nghe được từ Cẩm Tú kể lại một lần nữa cho Tả Chấn. “Thảo nào đánh chết Minh Châu cũng không chịu nhận cô ta. Aiz, thân thế thật đáng thương.”
“Cậu lên trên cầu vượt bên ngoài nhìn một cái, tùy tiện tìm một người, thân thế đều đáng thương hơn cậu.”
“Bây giờ phải làm sao đây? Minh Châu đã tuyên bố không có quan hệ gì với cô ta, nhưng cũng không thể đẩy cô ta ra ngoài đường.” Hướng Anh Đông đem sự tình rối rắm này ném lại cho Tả Chấn. “Dù sao người là do cậu mang về, chính cậu liệu mà làm.”
Ly rượu cao chân trong suốt từ từ chuyển động trong tay Tả Chấn.
“Cậu yên tâm. Cô gái tên Cẩm Tú kia, lúc ấy rơi vào tình cảnh như thế cũng không chịu quay đầu lại cầu xin Minh Châu, cô ta sợ người khác chán ghét. Cậu chẳng qua chỉ là người ngoài không dính dáng gì, cô ta còn có thể ỷ lại cậu sao?”
“Nhưng ngoài miệng Minh Châu nói như vậy, ai biết trong lòng cô ấy lại nghĩ thế nào? Dù sao cũng là chị em ruột. Đến lúc đó không có người, cô ấy lại nhớ đến mà đòi tôi, tôi lấy cái gì đưa cho cô ấy?”
Tả Chấn ung dung nhàn nhã. “Cho nên bảo cậu cứ chờ vài ngày xem. Nói cho cùng đây là việc nhà của Minh Châu, dù sao cũng không thể để cho cậu. Cuối cùng cô ấy cũng sẽ ra mặt.”
“Chấn.” Anh Đông đột nhiên có chút đăm chiêu mà nhìn hắn một cái. “Rốt cuộc cậu đang giúp ai?”
Sao hắn bỗng nhiên cảm thấy hình như mình và Minh Châu đều bị người nào đó tính kế? Vì Minh Châu cho nên hắn mới nhận chuyện phiền phức này. Nhưng cuối cùng Minh Châu lại e ngại mặt mũi của hắn, không thể không xuất hiện sắp sếp cho Cẩm Tú… Rốt cuộc là ai nợ ai? Bài toán mơ hồ này, sao hắn càng tính lại càng không rõ ràng.
Chú thích
(1) Côn khúc: một loại ca khúc lưu hành ở miền Nam Giang Tô, Bắc Kinh, Hà Bắc, dùng giọng Côn Sơn để hát