Số lần đọc/download: 2415 / 49
Cập nhật: 2016-03-20 21:00:57 +0700
Chương 2
L
ạy Chúa, không. Xin Người đừng để chuyện này xảy ra. Không! Stephen Hopkins nghĩ lúc ông loạng choạng đứng dậy. Ông vừa kêu đến lần thứ hai, Steve Beplar đã kịp chạy đến, túm lấy mép bàn ăn, quẳng sang một bên.Đồ thủy tinh và đồ sứ rơi xuống sàn gỗ bóng loáng kêu loảng xoảng lúc đặc vụ Susan Wu, người thân cận tiếp theo trong nhóm bốn nhân viên an ninh đặc nhiệm, kéo bà Hopkins khỏi ghế.
Ngay lập tức, nữ đặc vụ thò ngón tay vào miệng Caroline, móc thức ăn ra. Rồi cô ra phía sau Caroline và bắt đầu ấn nắm tay vào cơ hoành của bà, cấp cứu cho khỏi ngạt.Dường như có một bàn tay lạnh giá luồn vào trong lồng ngực Stephen. Ông nhìn một cách vô vọng khuôn mặt vợ ông từ màu đỏ biến dần thành màu tím đen.
- Dừng lại! Đợi đã! - Ông nói. - Bà ấy không bị ngạt! Bà ấy bị dị ứng thức ăn! Bà ấy dị ứng với lạc.Adrenaline, nhanh lên! Bà ấy mang cái bút nhỏ. Xắc của bà ấy đâu?- Trong ôtô ở đằng trước! - Đặc vụ Wu nói. Cô lao như tên bắn qua phòng ăn và chạy về ngay. Cô đã có xắc của Caroline!Stephen Hopkins đổ các thứ trong xắc của vợ lên lớp satanh bọc mặt ghế.
- Không có ở đây! - Ông nói và gạt bay đồ trang điểm cùng lọ nước hoa.Steve Beplar quát vào micro gắn ở cánh tay áo, rồi anh bế xốc cựu Đệ nhất phu nhân lên tay như thể bà là một đứa trẻ mệt lả.- Phải đến ngay bệnh viện, thưa ngài, - anh nói lúc tiến thẳng đến lối ra, trong lúc những người còn lại trong nhà hàng nhìn trân trân, kinh hãi.
Lát sau, trên ghế sau của xe Cảnh sát đặc nhiệm, Stephen Hopkins ôm đầu vợ vào lòng. Hơi thở yếu ớt từ họng bà rít lên như hút qua cuộng rơm. Ông đau đớn khi thấy mắt bà nhắm nghiền trong cơn đau tột cùng.Bác sĩ và cáng đã đợi sẵn trên hè khi chiếc ôtô vừa đỗ trước lối vào phòng cấp cứu của bệnh viện St.
Vincent ở phố Năm mươi hai.- Ngài nghĩ đây là một phản xạ dị ứng thức ăn? - Một trong các bác sĩ vừa hỏi vừa bắt mạch Caroline lúc hai người phụ tá đẩy cáng qua cửa kính.- Bà ấy dị ứng rất mạnh với lạc. Ngay từ hồi còn bé, - Stephen nói, ông run run đi bên Caroline. - Chúng tôi đã dặn nhà bếp ở L’Arène.
Chắc hẳn có sự nhầm lẫn gì đây.- Bà ấy bị choáng, thưa ngài, - bác sĩ nói. Ông ngăn cựu Tổng thống lại lúc bà Caroline được đẩy qua cửa ngách đề DÀNH RIÊNG CHO NHN VIÊN BỆNH VIỆN. - Chúng tôi sẽ cố gắng làm bà ấy hồi lại. Chúng tôi sẽ làm mọi thứ...Stephen Hopkins đột ngột gạt bác sĩ sang một bên.
- Tôi không rời nhà tôi đâu, - ông nói. - Cho qua đi. Đây là mệnh lệnh.Khi ông vào phòng cấp cứu, người ta đã gắn một ống truyền vào cánh tay Caroline và úp mặt nạ thở ôxy lên mặt bà. Ông nhăn mặt lúc họ rạch chiếc áo tuyệt đẹp của bà tới tận rốn để gắn các dây dẫn của máy điện tim.
Cái máy phát ra một tiếng bíp dễ sợ và cứ bíp bíp không ngừng lúc họ bấm tiếp. Rồi một đường thẳng màu đen xuất hiện trên màn hình. Một y tá lập tức bắt đầu sốc tim.- Hết mức, - bác sĩ hét và đặt các tấm điện cực lên ngực Caroline.Stephen theo dõi bộ ngực Caroline nảy bật lên một nhịp, rồi tiếng blúp- blúp mới, yếu ớt bắt đầu xuất hiện trên màn hình.
Một đỉnh nhọn sắc nét, nhô lên trên màn hình. Rồi cái nữa.Mỗi cái là một nhịp đập kỳ diệu của trái timCaroline Hopkins.Những giọt nước mắt cảm kích vừa long lanh trong mắt Stephen, thì tiếng bí- í- í- í- í- í- íp đáng sợ quay trở lại.Bác sĩ cố sốc tim vài lần nữa nhưng màn hình rít lên, không thay đổi âm thanh đơn điệu.
Việc cuối cùng mà cựu Tổng thống chứng kiến là hành động nhân từ nữa của người đặc vụ trung thành.Mắt đầy lệ, Steve Beplar lao tới và rút phắt ổ cắm ra khỏi bức tường ốp gạch màu vàng, tắt tiếng rít quái gở của cỗ máy.- Tôi rất tiếc, thưa ngài. Bà ấy đi rồi..