Số lần đọc/download: 1703 / 40
Cập nhật: 2017-10-26 10:51:16 +0700
Chương 3: Người Chồng Của Cô, Người Tình Của Anh
A
nh không sao chứ? Ngay sau khi tôi hỏi, Geon Seop gật đầu rồi phá lên cười.
Có vẻ sẽ thu hoạch được nhiều đấy, Eun Rim, em hãy đi con đường của em đi, những thủ tục liên quan anh sẽ nhờ người nhà, bây giờ em được tự do.
Tại sao anh lại nói những lời như vậy? Chẳng phải chúng ta đã sát cánh bên nhau bao lâu nay sao? Tôi định nói thế nhưng tự nhiên cổ họng nghẹn lại. Vì vậy, thay vì lên tiếng, tôi chỉ đưa ra quyển sách.
Cho em chuyển lời thăm hỏi tới chị Mi Soon. Anh giữ gìn sức khỏe. Em sẽ lại đến.
Nói xong những lời này, tôi định quay đi thì một lần nữa chạm phải ánh mắt anh.
Anh trông như đang mỉm cười còn tôi lại không ngăn nổi dòng nước mắt. Tuy nhiên, tôi vẫn vờ lạnh lùng quay đi thật mau, nhắm nghiền mắt.
Bởi so ra, tôi vẫn còn dễ chịu hơn Geon Seop dù lòng đầy oán hận.
– Trong nhật ký để lại của No Eun Rim,
tháng 9 năm 1993.
Mưa xối xả suốt đêm hôm ấy, đến tận chiều hôm sau mới tạnh hẳn. Suốt đêm, Myeong Woo mơ màng ngủ trong cơn say, nhưng anh vẫn nghe được tiếng gió ào ào ngoài cửa sổ và tiếng mưa như nắm tay bé con nôn nóng đập cửa. Trạng thái lơ mơ, nửa tỉnh nửa mê này cứ thế kéo dài đến sáng. Anh khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ khi đằng đông hửng lên những tia sáng mờ, và tỉnh dậy khi mưa đã tạnh.
Chuông điện thoại vang lên, máy trả lời tự động đang chạy. Trong khoảnh khắc, ý nghĩ “biết đâu” khiến anh mở choàng mắt.
“Anh Kim Myeong Woo, nếu anh ở nhà thì nghe điện thoại đi. Em Yeo Kyeong đây.”
Myeong Woo khẽ “hừ” một tiếng rồi trở mình trên giường.
“Bảo anh gọi điện cho em mà sao anh không gọi? Anh không ở nhà thật đấy à? Dù bận đến thế nào thì anh cũng không thể suốt bốn ngày trời không gọi cho em được. Hôm nay em sẽ mang chìa khóa đến mở cửa xông vào nhà anh đó! Anh Myeong Woo, Kim Myeong Woo! Myeong Woo à! Lạ thật đấy! Dù sao, khi nào về nhớ gọi cho em. Nếu hôm nay anh vẫn không gọi, em sẽ xem như anh đã thay lòng đổi dạ đấy.”
Giọng Yeo Kyeong có vẻ lo lắng. Tuy thái độ độ có phần kích động nhưng giống lo lắng hơn là giận dữ. Myeong Woo ngồi dậy. Anh rất muốn nhấc điện thoại nhưng toàn thân bải hoải, mềm nhũn ra như bông ngấm nước. Nghe mấy câu cuối của Yeo Kyeong trong hộp thư thoại, không hiểu sao anh bỗng bật cười thành tiếng. Anh có thể tưởng tượng rõ mồn một biểu cảm của Yeo Kyeong khi nói ra những lời này. Có lẽ cô đang đung đưa đôi dép lê gọi điện trong một góc xưởng vẽ, dập máy rồi vẫn không quên trừng mắt nhìn chiếc điện thoại thêm lần nữa. Lúc hỏi anh không ở nhà thật đấy à, không biết chừng má phải của cô còn hằn rõ cả lúm đồng tiền.
Anh nhìn lại căn phòng bừa bộn của mình. Ga giường tuột xuống dưới thảm, trên bàn vẫn còn chai uýt ki chưa đóng nắp. Phải rồi, anh chợt nhớ ra đêm qua mình đã mở rượu uống rồi còn gọi cho ai đó. Quay số xong hình như anh đã nói thế này.
— Anh từng nghĩ về việc vì sao mình lại trở thành một con hổ. Nhưng giờ nghĩ lại thì, vì sao có lúc mình từng là một con người nhỉ…
Tuy nhiên, giờ anh không tài nào nhớ nổi rốt cuộc mấy lời đó có ý nghĩa là gì, cũng như mình đã gọi điện cho ai. Như một thước phim cũ mèm, ký ức đứt đoạn vỡ vụn, rồi rơi xuống như câu văn đầy những dấu chấm lửng. Trong khoảng thời gian xa xăm… Mờ mịt như từ kiếp trước.
Tấm gương đối diện với giường phản chiếu rõ nét bộ dạng anh. Áo giắc két màu hạt dẻ nhàu như xơ mướp và mái tóc ướt nước mưa rối bời như bãi lau sậy tan tác sau trận mưa gió.
Đột nhiên, gió ào ào đập mạnh vào cửa kính. Mưa đã tạnh và ngày dường như lạnh thêm. Anh đứng dậy, mở cửa phòng tắm rồi bật nước nóng. Sao mình lại động đến cả chai uýt ki nhỉ? Anh vừa xả nước nóng vào bồn tắm vừa nhìn mình trong gương, thử sửa lại bộ râu lún phún trên gương mặt. Có lẽ do mệt mỏi quá độ đây. Anh dùng tay thay lược cào qua mái tóc rối bù. Trong gương hiện lên một người đàn ông với khuôn mặt phờ phạc. Đôi mắt đỏ ngầu tia máu, lỗ chân lông hai bên gờ má mở to, trông lôi thôi hết sức. Anh đánh răng rồi cạo râu. Tiếp đó là ngâm mình trong bồn nước nóng. Bồn tắm nhỏ mà người anh lại quá dài, không thể duỗi thẳng chân ra nhưng vẫn rất thoải mái.
Sau khi tắm xong tâm trạng anh cũng khá lên nhiều. Tất thảy đều vì mệt mỏi cả. Ngay sau khi thay áo lót, suy nghĩ ấy càng trở nên đáng tin hơn bao giờ hết. Anh vừa giũ mái tóc ướt vừa cầm chiếc áo thay ra bỏ vào rổ đồ giặt ngay bên cạnh bồn tắm. Xong đâu đấy đứng thẳng dậy, bỗng nhiên hình ảnh Eun Rim xoay người bỏ đi lại hiện lên trong đầu anh rõ mồn một. Người phụ nữ ba mươi hai tuổi với khuôn mặt đẫm nước mắt, một tay cầm chiếc ô nhựa trong màu xanh, tay kia xách chiếc túi to. Khi anh ôm lấy cô, đột nhiên những ngón tay mảnh khảnh nắm chặt gấu áo khoác của anh… Còn chưa kịp cảm nhận xem đó là thứ cảm giác gì thì lòng đã không ngừng xao động như những con sóng, một góc tâm hồn anh cứ thế sụp đổ.
Anh trải qua tuổi thơ của mình ở bờ biển phía Nam. Vì bố thuyên chuyển công tác nên anh phải theo ông đến một nơi xa lạ, và cả ở thành phố ấy, anh cũng không dễ kết thân với những người bạn mới. Sau hôm trời mưa anh sẽ đi thả thuyền giấy ở con suối đầu làng. Nước từ trên núi chảy ra biển tạo nên con suối ấy. Hôm nào buồn chán, anh sẽ bắt mấy con kiến đặt lên thuyền rồi thả xuống nước. Chiếc thuyền giấy trôi theo dòng nước còn anh bắt đầu chạy theo nó. Nếu con thuyền dừng lại vì vướng vào rãnh nước, anh cũng dừng lại theo; nếu nó tiếp tục trôi, anh sẽ tiếp tục chạy cho tới tận bờ biển. Chiếc thuyền chở mấy chú kiến trôi ra biển lớn. Anh cứ đứng mãi trên bãi biển nhìn theo chiếc thuyền trôi xa dần. Anh thấy cả những hòn đảo phía xa kia. Sao những hòn đảo đó có thể nổi trên mặt nước vậy nhỉ? Cây với núi cả nhà nữa, làm thế nào mà chúng lại không chìm xuống cơ chứ? Thỉnh thoảng, anh cũng thử lặn xuống biển. Tuy ban đầu rất khó thở, nhưng về sau, dần dần anh cũng lặn được lâu hơn. Nếu đắm mình trong làn nước xanh của vùng biển phía Nam, sẽ thấy nó rất ấm áp và bình yên. Rong biển xanh đen mềm mại xô vào nhau, nếu là ngày trời quang, những tia nắng như vỡ tan ra từng mảnh, xuyên qua muôn vàn lớp sóng. Thỉnh thoảng, con đê phía xa lại lấp lánh vô số ánh bạc, bầy cá kiếm bơi qua chỗ anh. Đã ai từng nhìn thấy cá kiếm bao giờ chưa? Chúng mang màu của vui mừng. Bầy cá bạc, lưng óng ánh xanh đen rất bắt mắt. Anh bàng hoàng, đến khi mở to mắt ra thì chúng đã vụt biến mất như ảo giác. Giữa vô vàn tàn ảnh vụt lóe rồi vụt tắt, chỉ có những ánh bạc vui mắt ấy cứ lấp lánh mãi.
Anh quay lại bờ biển hong khô quần áo, rồi xây lâu đài cát tới trước khi trời tối. Lâu đài của nàng công chúa Bạch Tuyết và ngôi nhà của mụ phù thủy trong cuốn truyện tranh Hansel và Gretel mà anh từng đọc. Giữa chừng ngước mắt sẽ thấy có con sóng lớn hơn hẳn bình thường vỗ mạnh vào bờ. Trước khi con sóng ấy ập đến, anh đã nhận ra tòa lâu đài mình bỏ công xây đắp sẽ tan thành bọt nước trong nháy mắt. Nhưng, dù biết kết quả ngay từ đầu thì anh cũng đâu thể làm gì khác. Anh dùng cùi chỏ để ngăn con sóng lại mà vô ích, chỉ làm áo khoác ướt hết. Đúng, con sóng cứ thế xô đổ một góc lòng anh mà anh không biết phải làm sao.
Lúc này, cách tốt nhất là nhấc người dậy. Anh vội thay quần áo rồi chạy xuống quán ăn ở tầng dưới. Quán ăn này nằm ngay cạnh quán cà phê hôm qua anh ngồi cùng Eun Rim. Giống như những mẩu Cheetos bị Myeong Ji làm vung vãi đầy trong xe anh, giống như vệt bụi vàng hệt phấn hoa còn sót lại sau khi con bướm vàng bay mất, hôm qua Eun Rim đã rải những hạt bụi muộn phiền khắp tòa nhà nơi anh sống rồi cứ thế bỏ đi. Lâu cũng phải tầm nửa tháng. Anh nhay nhay đôi môi khô nứt của mình.
Như tòa lâu đài cát sụt mất một góc, một góc cõi lòng bình lặng rồi sẽ âm thầm vuột khỏi sự khống chế của anh và sụp đổ. Thế nhưng anh không thể chịu nổi, cứ thế này thì không thể chịu nổi, anh vò đầu, bỗng đột nhiên quên khuấy mất, rồi lại đột nhiên sực nhớ ra và cứ như vậy dần dần quên đi. Ký ức một ngày nào đó ngỡ rằng đã quên hết thảy, kể cả bỗng dưng có trồi lên thì đại để cũng là điều đã lãng quên rồi. Bảy năm trước đã quên, thì bây giờ cũng không có lý do gì để không quên nổi.
Ngày thu năm ấy, sau khi trở về từ hầm đường bộ Gwanghwamun, anh vật ra ốm suốt chục ngày. Cậu em khóa dưới tới thăm anh với vẻ vô cùng lo lắng, lúc hai người nhìn nhau, cậu ta há hốc miệng.
— Anh! Anh không sao thật chứ? Chắc không phải bệnh nan y chứ anh?
Anh vay cậu em khóa dưới đang nói đùa mình một tờ chi phiếu rồi đi ra khỏi nhà. Vốn chỉ định mua bao thuốc lá rồi về. Nhưng anh biết ở tiệm bán thuốc lá luôn có bốt điện thoại công cộng. Mới đầu là Geon Seop nhận điện thoại, anh lập tức cúp máy. Khi đó anh mới biết Geon Seop đã trở về nhà trọ của Eun Rim. Đáng ra lúc đó nên quay lưng đi, trong túi cũng không còn tiền xu nữa. Anh nghĩ đến cả điều đó cũng giống như định mệnh, mân mê tờ 1000 won trong túi và quay về nhà. Nhưng rồi anh lại không kìm nổi mà vòng lại tiệm bán thuốc, mua thêm bao thuốc lá để đổi lấy tiền xu. Khoảnh khắc ấy anh quyết định không tin vào cái gọi là định mệnh nữa. Tất cả mọi việc đều do ý chí con người quyết định. Lịch sử cũng thế mà tình yêu cũng vậy. Chỉ là anh định cho phép mình được có niềm nhớ nhung bên ngoài ý chí trong khoảng thời gian ngắn ngủi, vô cùng ngắn ngủi và là khoảng ngắn ngủi cuối cùng mà thôi.
Một lần nữa anh lại nhấc ổng nghe lên.
— A lô?
Vẫn là giọng Geon Seop. Anh định gác máy lần nữa. Nhưng đúng lúc ấy Geon Seop lại nói. Giọng vô cùng trịnh trọng:
— Xin đợi một chút.
Thật nằm ngoài dự liệu. Lát sau anh đã nghe tiếng Eun Rim hoài nghi vang lên, nhưng lại chẳng thốt ra nổi câu nào. Em sẽ tha thứ cho anh chứ? Anh thực sự muốn nói với cô câu đó. Anh đã quá nông nổi. Anh vô trách nhiệm, anh xấu xa. Lúc em quay đi anh mới nhận ra, nhưng anh đã không thể làm gì khác được. Ngoài ra, tất cả đều là dối trá. Bọn anh là những kẻ nói dối trắng trợn. Chỉ có em là người thành thật mà thôi.
— A lô.
Eun Rim hỏi lại lần nữa. Anh không nói một lời nào. Nếu như lúc nãy Geon Seop không nhận điện thoại, có lẽ anh đã có thể nói điều gì đó. Nếu như lúc nãy Geon Seop không chặn ngang miệng anh bằng câu “Xin đợi một chút”, chưa biết chừng anh cũng đã mở lời. Anh yêu em. Anh yêu em. Hóa ra, anh vẫn không thể nói với cô câu đó dù chỉ một lần. Anh nhìn chăm chăm vào bầu trời tối đầy gió. Anh hai mươi bảy tuổi, và tất cả sức lực để sống trong suốt hai mươi bảy năm qua anh đều dùng để yêu em mất rồi. Anh yêu em vào buổi tối trời đầy gió. Lần đầu tiên đôi mắt anh đẫm lệ. Là vì vừa mới ốm dậy ư? Ngay cả chút sức lực để kiểm soát bản thân anh cũng không còn. Giống như những cột điện dãn dài trong đêm tối, giống như đường dây điện thoại liên miên nối giữa hai người, đầu gối anh bắt đầu run lẩy bẩy. Như vừa trải qua một cơn co giật, cả người anh ớn lạnh, gáy nổi kín da gà. Anh cứ thế đứng đó, nắm lấy nỗi nhớ dài đằng đẵng như sợi cáp điện thoại. Nếu không làm thế thì anh sẽ nói ra mất. Bây giờ em có thể đến bên anh không? Anh mệt quá. Anh cần em. Chúng ta sẽ thuyết phục mọi người. Và rồi cùng đi đến một nơi xa lạ. Ngày ấy, tiếng gió thổi thốc qua con đường dài nơi anh đứng đã theo dây cáp điện thoại truyền đến tai Eun Rim, tạo thành xoáy nước trong sâu thẳm lòng cô.
Cuối cùng anh vẫn không thốt ra được lời nào. Bởi người quyết định từ bỏ cô tại ngã tư Gwanghwamun là anh. Dù chỉ mới ngồi dậy sau trận ốm mười ngày nhưng người từ bỏ cô vẫn là anh. Dù có sống mãi với những vết thương lòng thì người từ bỏ cô vẫn là anh. Và cuối cùng, kẻ không thể tha thứ cho anh cũng chính là bản thân anh.
— A lô? Có phải anh Myeong Woo không?
Anh nghe thấy một giọng nói run run. Không biết liệu Eun Rim có nghe được không nhỉ. Chỉ là tiếng gió thôi. Anh vô cùng hồi hộp, tay run lẩy bẩy, nghiến chặt răng sợ phát ra những tiếng lập cập.
— A lô, xin hãy nói đi ạ. A lô… Anh Geon Seop, ai nhờ anh chuyển máy cho em vậy?
Một lúc lâu sau, điện thoại bị ngắt. Anh vẫn tiếp tục đứng nghe tín hiệu truyền lại sau khi cô cúp máy.
Tút… tút…
Đúng vậy. Anh gác máy, thầm nghĩ dù một trăm năm nữa anh cũng không thể tha thứ cho bản thân. Dù anh có ôm hy vọng rằng lịch sử sẽ biện hộ và tha thứ cho anh thì cuối cùng vẫn không thể che giấu sự nhát gan của chính mình. Tuy nhiên, khi lớn tuổi con người ta sẽ thấm thía rằng rất nhiều việc có thể tha thứ. Không biết người khác thế nào nhưng với anh thì đúng là như vậy.
Anh mở cửa bước vào quán ăn quen. Mùi canh tương ấm áp lan tỏa.
“Ôi trời sao mới qua một đêm mà mặt mũi cậu trông bơ phờ thế, uống nhiều rượu lắm hả?”
Bà chủ quán vừa đưa trà cho anh, vừa thảng thốt hỏi.
Anh khẽ cười gọi canh giải rượu, rồi kề sát mũi vào bát canh nóng sực và bắt đầu ăn cơm.
“Thế ư? Người kia giờ đang làm gì rồi”
Yeo Kyeong ôm chiếc gối trắng vào lòng, nhảy lên giường đệm êm và hỏi. Giờ anh mới nhận ra Yeo Kyeong đi đôi giày mũi bè giống hệt người phụ nữ lái chiếc Grandeur ngày hôm qua. Đôi giày da đen thô kệch đã được tháo ra để ngay ngắn dưới gầm giường.
“Ờm… Anh không hỏi.”
Anh không rời tay khỏi bàn phím, vừa đánh máy vừa trả lời. Miệng còn bận ngậm điếu thuốc nên giọng nghe như người nói chuyện trong lúc nhai. Yeo Kyeong vẫn ôm khư khư cái gối, ngồi nhìn anh.
“Sao đến cả điều đó anh cũng không hỏi chứ? Vậy thì rốt cuộc đã nói chuyện gì?”
Yeo Kyeong vừa hỏi với vẻ mặt vô cùng tò mò vừa với tay về phía giỏ quýt để gần giường, lấy một quả bóc ăn. Hương quýt chua dìu dịu dần lan tỏa khắp căn phòng. Từ hồi mới gặp, trên người Yeo Kyeong cũng tỏa ra mùi hương dìu dịu đó. Bởi lần đầu tiên cô bước vào căn hộ của anh, cảm giác như mọi ngóc ngách đều thoang thoảng một mùi hương như vậy.
“Cũng chẳng nói gì cả. Lâu quá rồi không gặp, có chuyện gì để nói chứ. Người ấy bận, mà anh cũng thế.”
“Anh kể là bọn anh đã uống đến tận ba giờ sáng còn gì?” Cô bỏ tọt múi quýt vào miệng, lại hỏi. Một khi Yeo Kyeong đã tò mò việc gì thì tuyệt đối không có chuyện từ bỏ giữa chừng. Anh ngừng tay, gõ vào phím backspace. Một động tác sơ sẩy. Anh bấm nút tua lại trên chiếc cát xét đặt ngay cạnh bàn. Khi làm việc, anh luôn đeo tai nghe để có thể nghe trực tiếp giọng nhân vật chính.
“Dù đã trở thành giám đốc, tôi vẫn không thể nào quên được những ngày tháng khó khăn trước đây. Vì vậy, tôi đặc biệt quan tâm đến phúc lợi của người lao động. Không phải chỉ mình tôi no đủ là Điện tử Bongrim đã no đủ. Tôi cho xây dựng trường học này, là vì nhớ lại cái thời ăn không đủ no, không được học hành khi xưa.”
Nghe tiếng ho khan trầm đục của giám đốc Jeong Bong Chul, anh tạm ngừng tay gõ phím. Điện tử Bongrim. Cuộc sống thật kỳ lạ. Trong số những đứa trẻ được anh hướng dẫn, có hai ba đứa đã vào làm tại nhà máy này. Bữa cơm toàn rau dưa và canh muối, trường học nằm trong doanh nghiệp chỉ được mác bề ngoài. Thực ra đây là điều kiện cần để dễ dàng thu hút lượng lớn lao động với giá rẻ mạt. Cho dù có doanh nghiệp A nào đó trả lương mười, thì các cô bé vẫn sẽ chọn doanh nghiệp có kèm trường học chỉ trả lương tám. Nơi họ, những cô bé dù rất ham học nhưng vì nghèo đói, hoặc vì anh em trai mà buộc phải khoác bọc hành lý theo dòng người ùa lên Seoul, dần héo mòn. Theo lời giám đốc Jeong Bong Chul thì so với những người khác, ông ta là người không thể lãng quên quá khứ. Không thể lãng quên cái nghèo, cùng nỗi đau đồng hành với nó. Vì vậy, ông ta chọn phương pháp này. Dù phải giẫm đạp lên người khác cũng quyết không trở về cuộc sống nghèo khổ. Tiếng xấu của ông ta lan khắp vùng lân cận nên không ai muốn đến nhà máy đó làm việc. Khi đó Eun Rim đã nói:
— Vậy thì em đi…
Anh bắt đầu để ý Eun Rim có lẽ từ lúc ấy. Đó là cô không mấy nổi bật. Vì thân hình gầy gò không còn là bé gái song cũng chưa được như thiếu nữ nên trông cô giống cậu bé trai hơn… Những vết tàn nhang lấm tấm trên má là ấn tượng duy nhất. Tuy hai người tốt nghiệp hai trường đại học khác nhau, nhưng sau khi biết cậu em Geon Seop mình từng quý mến đã kết hôn với cô được gần một năm, anh trái lại càng thấy thân thiết với cô hơn. Thêm vào đó, cô còn là em gái của Eun Cheol, bạn kiêm đồng nghiệp một thời của anh, nên dù là việc gì anh cũng đều thích giao cho cô. Cũng vì quan hệ thân thiết giữa anh và đàn chị họ Myeong sống cùng cô, việc anh đến chỗ Eun Rim trở nên hết sức tự nhiên. Có hôm tới nhà đợi chị Myeong không biết bao giờ mới về, anh còn cùng chờ với cô suốt đêm. Ban đầu, quả thật anh thấy khá bất tiện. Bởi dẫu sao đây cũng là vợ của đàn em mình. Mặc dù hiện tại do hoàn cảnh bắt buộc nên hai vợ chồng họ phải sống xa nhau, nhưng một mình ở cùng em dâu trong một gian phòng nhỏ hẹp suốt đêm, anh ít nhiều thấy không thoải mái. Huống hồ đó lại là căn phòng chẳng rộng rãi gì cho cam, chưa đầy năm mét vuông, chỉ cần ngả lưng nằm nghỉ đôi chút, khi trở mình vạt áo nhất định sẽ sượt qua nhau.
Tuy nhiên đứng từ góc độ cô thì phát huy khả năng tưởng tượng như vậy là điều không thể. Cô chan canh kim chi ăn với hai bát cơm rồi cười khúc khích, soi gương bẻ tách một que diêm gảy chỗ bột ớt dính vào kẽ răng. Sau đó, cô sẽ nằm trong góc phòng đọc sách suốt đêm rồi đến sáng lại gõ tập tài liệu phô tô do chị Myeong mang về.
— Em không sao chứ? Hôm qua em lại thức đến sáng, đúng không?
Tờ mờ sáng chị Myeong mệt rũ người trở về nhà và hỏi như vậy, cô thường trả lời:
— Nếu còn việc để làm thì em không ngủ được. Cứ còn cái gì thu hút là em có thể cứ thế thức mãi. Trước đây có người từng xem bói cho em, nói rằng tứ trụ của em toàn là lửa. Lửa gặp cây sẽ cháy bùng bùng. Có thể chị sẽ phê phán, bảo cách suy nghĩ của em thật phi khoa học, có điều thỉnh thoảng em vẫn nhớ đến câu ấy, ý nó như thể em rất hiểu bản thân em vậy. Thực ra em có thể cháy bùng lên đấy.
Sợ phát ra tiếng nên cô trải chiếc khăn mặt dày xuống dưới, vẫn chưa đủ cô còn dựng sách làm vách che rồi vừa đánh máy vừa nói. Khi đó liệu cô có biết đôi mắt đen của mình đã sáng rực lên rất lạ không. Anh nhìn thấy. Đôi con ngươi như hai trái cầu thủy tinh của cô bỗng nở to ra. Chỉ mình anh nhìn thấy, cảm nhận thấy, và bị hút lấy. Đó là vợ của đàn em, một phụ nữ ngồi đây mong được thu hút, một phụ nữ mong gặp được những việc thu hút mình đến mức quên cả ngủ. Thế rồi chị Myeong lại bảo:
— Đây là bệnh chứ còn gì nữa. Chỉ hơi khen em tí chút thôi mà em đã phi khoa học như thế rồi.
Anh lại ấn nút tua lại. Cứ suy nghĩ lan man thế này thì không được. Anh bỗng thấy bực bội, chỉnh âm thanh to lên một chút.
“Về việc tuyển dụng trẻ em, tôi không hề có suy nghĩ này, trước tiên vẫn phải đặt việc học tập của bọn trẻ lên hàng đầu. Chúng chẳng phải những đứa trẻ rất đáng thương đấy ư? Jeong Bong Chul tôi đâu phải chưa từng nếm mùi vất vả.”
Lời nói của giám đốc Jeong Bong Chul vẫn tiếp tục vang lên. Sau khi bắt đầu phỏng vấn, anh mới biết người tên Jeong Bong Chul nhờ anh thực hiện việc này chính là giám đốc Jeong Bong Chul. Ngồi đây trước máy ghi âm và tóm tắt lại mọi chứ, tự nhiên tay anh cứng đờ, nhưng anh vẫn tiếp tục tiến hành công việc. Nếu có ai hỏi, có thể anh sẽ trả lời rằng: vì không có tiền… Thế nhưng hiện giờ cũng không ai hỏi anh như vậy nữa.
Giống như học sinh ngồi chép chính tả, anh lại giơ tay lên tiếp tục đánh máy. Trước tiên gõ thô phần lời của khách hàng, sau đó mới gọt giũa trau chuốt lại là phong cách làm việc của anh. Khả năng trau chuốt của anh đã được lan truyền giữa những người đó. Việc anh theo em gái Myeong Hee chuyển đến chung cư này cũng là nhờ nhận được lời đề nghị hợp tác từ các đại lý biên tập ở khắp nơi. Công việc của anh là lắng nghe người khác kể chuyện, rồi chấp bút viết nó thành hồi ký hoặc tự truyện. Giám đốc doanh nghiệp, phu nhân giàu có từng là góa phụ trẻ, nếu không cũng là công chức về hưu đã bòn rút được chút tài sản. Các đại lý biên tập đăng quảng cáo trên tờ báo địa phương hay qua cách thức nào đó, nếu nhận được ủy thác sẽ đều tìm đến Myeong Woo. Danh tiếng anh cứ thế lan truyền giữa những người muốn tìm người chấp bút viết tự truyện.
Đối với giám đốc doanh nghiệp vừa và nhỏ thì thành công mà họ có ngày hôm nay hoàn toàn không phải dựa vào may mắn hay lừa đảo mà đó là kết quả của sự nỗ lực, cố gắng không ngừng nghỉ, trong đó nhấn mạnh thắng lợi của con người. Còn với một vị phu nhân thì cần khẳng định con đường tự lực vươn lên đầy máu và nước mắt của người phụ nữ góa chồng, đồng thời khắc họa hình ảnh về sự hy sinh cao cả vô bờ bến của họ cho con cái… Bởi vì… Bởi vì họ thích vậy. Dẫu sao thì sách anh viết cũng chỉ để trưng trên giá sách nhà họ, hoặc những người họ hàng muốn nịnh bợ họ. Và người đọc chúng, ngoại trừ bản thân họ, nhiều nhất cũng chỉ là ba hay bốn người khác mà thôi.
Tuy nhiên, dù anh có viết phong phú đến đâu dù cũng có giới hạn của nó. Những người nhờ anh viết sách phần lớn mới chỉ là những đứa trẻ hơn mười tuổi đầu khi đất nước giải phóng, trong suốt mười mấy hai mươi năm phải trải qua thời kỳ chiến tranh tàn khốc, đến khi làm cha làm mẹ lại là lúc diễn ra cuộc đảo chính 16/51, tất cả bọn họ đều có một điểm chung là luôn lao tâm khổ tứ tìm cách làm sao để con cái mình không trở thành vật hiến tế cho những năm tám mươi đó. Anh không biết ngoài họ ra, người của những thế hệ sau này có khi nào cũng nôn nóng muốn thuật lại cuộc đời mình cho người khác như vậy không. Những con người đó đều có quá khứ “như tiểu thuyết”, nếu viết thành sách thì ít nhất cũng dài hơn ba tập, hơn nữa họ đang vô cùng thỏa mãn với hiện tại. Có lẽ cùng với năm tháng trôi nhanh, khi lớp người này chết đi, không chừng Myeong Woo cũng thất nghiệp. Bởi sẽ không có một thế hệ thành công nào chất chứa trong mình những nỗi niềm sâu lắng như vậy nữa. Bởi thế hệ của Myeong Woo bây giờ là thế hệ kế thừa và quản lý của cải thế hệ đi trước để lại, mà kế thừa và quản lý thì không đời nào thú vị bằng kiến tạo.
“Khi đó, đột nhiên thằng con cả nhà chúng tôi gặp tai nạn giao thông. Mặc dù thường ngày chúng tôi đã hết lời khuyên ngăn nhưng cái thằng đó, cái thằng bất hiếu đó đều bỏ ngoài tai, mang theo một con nhãi đi uống rượu say rồi chạy lên đường cao tốc Kyeong In. Lúc đó trời tối đen như mực. Nhưng cũng may là số thằng con tôi chưa hết. Khi tôi chạy đến bệnh viện nó vẫn sống. Còn con bé đi cùng thì đã chết ngay tại chỗ. Đúng là trong cái rủi lại có cái may. Bác sĩ nói rằng thằng bé không chết nhưng sẽ thành người thực vật. Tuy vậy Jeong Bong Chul ở đâu thì vẫn cứ là Jeong Bong Chul thôi. Năm mười bốn tuổi một mình tôi đã vượt vĩ tuyến 38 đến đây, tin vào câu nói ‘cái khó ló cái khôn’ và sống cho đến bây giờ. Tôi muốn đặt tựa đề cho cuốn sách này là Cái khó ló cái khôn, anh thấy được không? Có phần hơi lạ nhỉ? Hay lấy tên khác là Càng đẩy ra xa sẽ càng sớm giành lại được?”
“Anh có nghe em nói gì không đấy?”
Giọng Jeong Bong Chul đột nhiên bị cắt ngang. Yeo Kyeong gỡ tai nghe khỏi tai anh. Từ chiếc tai nghe rơi ra giọng nói như thì thầm của Jeong Bong Chul lùng bùng gì đó. Cô nhấn nút dừng trên máy cát xét. Bấy giờ tiếng nói thầm kia mới dứt hẳn.
“Thật vô lý mà. Anh gặp người ấy vào khoảng bốn rưỡi chiều, hai người đã nói chuyện đến tận ba giờ sáng, trong gần mười hai tiếng đó anh thực sự không hỏi người ấy đang làm việc gì sao…”
“Em muốn biết đến vậy à?”
Anh chẳng còn tâm trạng nào mà tiếp tục làm việc nữa. Thầm nghĩ, lại bắt đầu rồi đây! Đây chính là Yeo Kyeong. Cô tuyệt đối sẽ không lùi bước cho đến khi thắc mắc của mình được giải đáp.
“Được rồi. Anh đã nghĩ rồi. Nếu gặp lại bạn đại học sau bảy năm xa cách thì anh sẽ hỏi: Cậu đã kết hôn chưa? Nếu người ấy nói là rồi thì anh sẻ hỏi tiếp: Cậu vẫn còn đi làm đấy chứ? Cậu có con chưa? Nếu có rồi thì cậu gửi ai trông giúp? Chồng cậu, vợ cậu làm nghề gì, hai người gặp nhau như thế nào? Hai người kết hôn qua giới thiệu hay tự tìm hiểu? Nhà cậu ở đâu? Gia đình bên chồng, bên vợ như thế nào? Nếu không hỏi những câu hỏi đó thì còn hỏi gì nữa?”
“Tại sao lại phải hỏi những câu như thế chứ?”
Anh đáp lại cô bằng nụ cười trẻ thơ.
“Vậy lẽ nào lại đi hỏi những câu thế này: Dạo này cậu đang đọc sách gì? Tiểu thuyết hay triết học? Không thì là nhận thức luận? Cậu nghĩ cải cách của Uruguay ảnh hưởng tích cực như thế nào đến nông thôn nước ta? Hay thấy sao về vấn đề vũ khí hạt nhân ở Bắc Hàn? Liệu quyền lực của cha con Kim Il-sung có được tiếp nối thành công? Những câu đại loại thế à?”
Anh ngậm điếu thuốc cười lớn.
“Mà rốt cuộc bầu không khí lúc đó thế nào vậy? Dù có là gặp lại người yêu cũ đi nữa. Người yêu cũ, phải rồi, người yêu cũ. Là người yêu cũ? Đúng không anh Myeong Woo? Anh đã gặp lại người yêu cũ phải không?”
Yeo Kyeong cất cao giọng nói khàn khàn. Như một nữ diễn viên mới vào nghề vừa tham gia chương trình Quizshow đã bất ngờ ẵm ngay giải thưởng lớn, cô vỗ vai anh và nói:
“Đúng thế không? Con gái đúng không? Con gái?”
Myeong Woo châm thuốc rồi gật đầu.
“Em biết mà. Sao lúc trước lại không nghĩ ra nhỉ? Đáng lẽ phải cảm nhận được ngay là con gái mới phải.”
“Đúng rồi, em đoán đúng rồi, giờ hãy buông tha anh đi. Hôm qua cũng vì cô gái đó mà tiến độ mới bị đình trệ thế này. Chắc đến tầm chín giờ anh sẽ xong nên em mau ra kia nằm đọc tạp chí hay xuống cùng Myeong Hee đi ăn lót dạ gì đó đi. Thấy sao, thưa tiểu thư?”
“Để xem đã.”
Yeo Kyeong đứng dậy khỏi giường, không thèm đi giày mà rón rén bước đến chỗ anh. Anh đang định ngồi xuống trước máy tính thì vai bị kéo lại, Yeo Kyeong ngồi luôn lên đùi anh, quàng hai tay qua vai ôm chặt cổ anh. Từ bờ môi cô tỏa ra mùi quýt chua chua ngọt ngọt.
“Chúng ta đã giao hẹn lúc làm việc không được thân mật như thế này mà?”
“Nhưng em còn muốn nghe chuyện của anh. Nói thật đi, cô ta đang làm gì?”
“Anh thực sự không biết.”
“Thật chứ? Được thôi, vậy còn việc kết hôn thì sao?”
“Cô ấy lấy chồng từ năm thứ tư đại học, đến nay cũng được mười năm rồi. Thế được chưa?”
“Hóa ra là đã lấy chồng. Vậy chồng cô ta làm gì?” Myeong Woo ôm eo nhấc bổng cô lên. Thấy hơi gượng gạo, anh định thả cô xuống. Tuy nhiên Yeo Kyeong lại bướng bỉnh không chịu.
“Ơ này, anh không định nói đúng không? Định lừa em đúng không? Vậy xem nào. Để em đoán nhé? Cô ta đã ly hôn? Đúng không? Vì thế nên cô ta mới đột nhiên nói nhớ anh? Cô ta nói muốn sống lại quá khứ đã mất? À không, như thế quá vô vị nhỉ? Nếu không phải thế thì không lẽ chồng cô ta có người đàn bà khác, đã ăn ở với nhau, bây giờ định bỏ rơi cô ta. Đợi chút, em cần sắp xếp lại mọi thứ. Chính là thế rồi. Mà khoan đã, liệu đó có phải là màn kịch không?”
“Anh ta, anh ta đang thụ án.”
Đôi tay thơm nồng nàn của cô vẫn ôm chặt cổ anh, đột nhiên anh mím môi lại, một ý nghĩ lóe lên trong đầu: liệu có nên tùy tiện nói ra như vậy không. Yeo Kyeong buông đôi tay đang ôm cổ anh ra, bối rối.
“Anh nói gì cơ?”
“Anh ta đang ở trong tù.”
“Chồng cô ấy sao?”
“… “
“Tại sao?”
Anh bỏ hẳn hai tay khỏi bàn phím, nhìn chằm chằm Yeo Kyeong đang ngồi trên đùi mình. Yeo Kyeong ngay lập tức gật nhẹ đầu, như muốn đoán xem điều đó có nghĩa là gì, sau đó cô hỏi anh với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên:
“Anh muốn nói là anh ta vẫn đang bị giam sao?”
“Ừ, đúng vậy. Vẫn đang.”
Anh ôm lấy Yeo Kyeong đang ngồi trên đùi mình, nhẹ vuốt những sợi tóc của cô rồi khẽ thở dài.