Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Jennifer Crusie
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Bet Me
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ê đắm là giai đoạn vui vẻ nhất khi yêu đương,” Cynthie bảo với David khi họ đã yên vị ở
quán Serafino và người bồi bàn mang món thịt đắt tiền của họ ra rồi rời đi.
David mỉm cười với cô ta và nghĩ, Mình cá là Min không nói chuyện tâm lý với Cal. Chỉ có
Chúa mới biết Min đang làm gì với Cal. Dù là gì đi nữa, hắn cũng sẽ phải tìm ra cách chấm dứt
chuyện đó.
“Sự mê đắm kích thích một chất hóa học trong não gọi là PEA,” Cynthie nói. “Nhịp tim của
anh đập nhanh, anh không thở được và choáng váng, anh run rẩy, và không thể suy nghĩ được gì.
Đấy là điều phần lớn mọi người cho là thế khi họ nghĩ đến việc rơi vào lưới tình, và tất cả mọi người
đều trải qua như vậy.” Cô ta cười một cách đáng yêu, mơ màng. “Giai đoạn mê đắm của chúng tôi
vô cùng tuyệt diệu. Chúng tôi không thể kháng cự lại nhau.”
“Hmm.” David cầm lấy ly rượu margarita xanh đục của hắn lên. “Hãy nói lại cho tôi nghe xem
tại sao họ lại không thể có tiến triển gì.”
“Chà,” Cynthie nói, “lúc này đây, anh ấy hẳn nên nhận ra rằng đã đến lúc chấm dứt những tổn
hại của mình. Anh ấy sẽ đưa cô ta đến ô-tô của cô ta để chắc chắn rằng cô ta đã an toàn rồi bắt tay
cô ta và nói, ‘Hãy sống vui vẻ nhé,’. Thế là xong.”
“Thế lỡ anh ta bị cô ấy cuốn hút?”
“Tôi đã bảo anh rồi, anh ấy sẽ không bị cuốn hút đâu,” Cynthie nói, nhưng nụ cười của cô ta
nhạt dần. “Nhưng nếu có chuyện đó, chuyện mà thực ra sẽ không xảy ra ấy, thì anh ấy sẽ mời cô ta
đi chơi lần nữa và tìm kiếm thêm dấu hiệu, thêm bằng chứng cho thấy cô ta là người mà anh ấy nên
yêu. Như là gia đình và bạn bè anh ấy cũng thích cô ta. Nhưng vì cô ta không phải mẫu người
Roger thích, anh ta thích những cô nàng tóc vàng bé nhỏ cười rúc rích, và tôi ngờ rằng Tony còn
chả thèm nhìn đến cô ta vì anh ta thuộc tuýp người thích ngực-mông-chân hơn, nên bạn của anh
ấy không phải là người đã xúi anh ấy đến mời cô ta đi chơi.”
“Khó mà nói được điều gì đã khiến anh ta làm vậy,” David cố ra vẻ ngây thơ.
“Và cô ta sẽ không đi gặp gia đình anh ấy, nhưng thậm chí nếu có đi nữa, mẹ anh ấy cũng sẽ
ghét cô ta, bà ấy chẳng tán thành cái gì hết, nên đấy sẽ không phải là một dấu hiệu, vì Cal cần gia
đình anh ấy ủng hộ mình.”
“Vậy ý cô là tất cả điều đó sẽ khiến họ cự tuyệt nhau?” David nói. “Bạn bè và gia đình không
ủng hộ à?”
“Trừ phi cô ta không thích gia đình mình và muốn phản kháng họ. Vậy thì sự phản đối của họ
sẽ đẩy cô ta vào vòng tay anh ấy, nhưng trường hợp này nghe có vẻ không giống như vậy.”
“Không,” David nghĩ về hai bữa tối với cha mẹ Min trong hai tháng qua. “Họ rất gắn bó với
nhau.”
“Vậy thì gia đình và bạn bè rất có sức ảnh hưởng,” Cynthie kết luận. “Đấy là lý do vì sao tôi
luôn tử tế với Tony suốt chín tháng. Nhưng, David, điều đó sẽ không xảy ra đâu. Cal đang trong
giai đoạn tình yêu chín muồi và gắn bó với tôi, cũng tức là anh ấy sẽ không bị Min cuốn hút.”
“Tình yêu chín muồi. Đấy là, ừm, bước thứ tư,” David cố tỏ ra là mình vẫn đang lắng nghe.
“Đúng vậy,” Cynthie tiếp tục. “Giai đoạn mê đắm không kéo dài lâu bởi nó có điều kiện và điều
kiện rồi sẽ thay đổi, nhưng nếu đó là tình yêu thực sự, nó sẽ chuyển sang tình yêu chín muồi, vô
điều kiện. Kế đó, những phản ứng hóa học mới được tạo ra trong bộ não, các endorphin sẽ khiến
anh cảm thấy ấm áp, yên bình, thỏa mãn và hài lòng bất cứ lúc nào anh ở bên người mình yêu.” Cô
ta hít một hơi thật sâu. “Và sẽ thấy thật khốn khổ khi không có người ấy, bởi vì nếu người ấy không
ở đó, bộ não sẽ không tiết ra chất hóa học nữa.”
“Ồ,” David thốt lên, đã hiểu. “Vậy là hai người đang trải qua giai đoạn thu hồi endorphin.”
“Tạm thời thôi,” Cynthie vênh cằm lên. “Anh ấy sẽ quay lại. Không có tình dục sẽ khiến anh ấy
vô cùng khổ sở, một dấu hiệu tâm lý làm sâu sắc thêm sự gắn bó của anh ấy với tôi.”
“Khổ sở,” David nghĩ rằng bất kỳ điều gì làm Cal khốn đốn cũng rất tốt.
Cynthie gật đầu. “Để chuyển từ trạng thái mê đắm sang gắn bó, Cal sẽ phải cảm thấy vui sướng
hoặc đau khổ khi anh ấy ở cùng Min. Niềm vui có thể là trò chuyện tâm đầu ý hợp hoặc tình dục
tuyệt vời, đau đớn có thể là ghen tị, tức giận, sợ hãi, gần như tất cả những gì dẫn đến căng thẳng.
Dấu hiệu khổ đau là lý do vì sao có rất nhiều chuyện tình thời chiến. Và chuyện tình công sở nữa.”
“Phải rồi,” David nhớ lại thời kỳ thực tập sinh cách đây nhiều năm của mình.
“Nhưng tôi không nghĩ là chuyện này sẽ xảy ra tối nay. Tôi nghĩ là anh ấy sẽ thấy chán. Tôi
phải nói rằng thật thoải mái khi biết Min của anh nhạt nhẽo và lạnh lùng.”
“Tôi không nói là cô ấy nhạt nhẽo và lạnh lùng,” David nói. “Tôi sẽ không hẹn hò với người
như vậy.”
“Vậy đáng lẽ ra anh nên chịu đựng đến cùng,” Cynthie nói. “Giai đoạn mê đắm sẽ kéo dài từ
sáu tháng đến ba năm, và anh không thể biết là mình đã tìm đúng người chưa cho đến khi vượt
qua được giai đoạn đó. Anh bỏ cuộc lúc hai tháng nên anh không thể chạm tới giai đoạn gắn bó và
cả cô ấy cũng thế.” Cô ta nhún vai. “Sai lầm.”
“Sáu tháng tới ba năm?” David nói. “Và cô đẩy Cal đi sau chín tháng?” Hắn nhún vai. “Sai
lầm.”
Cynthie đặt nĩa xuống. “Không phải là sai lầm. Tôi biết Cal, thậm chí tôi đã viết báo về Cal, và
anh ấy đang ở giai đoạn gắn bó, cả hai chúng tôi đều thế.”
David ngừng ăn, thấy hấp dẫn. “Cô viết về người yêu của mình ư?”
“Chà, tôi không hề gọi anh ấy bằng tên thật,” Cynthie nói. “Và tôi cũng không hề nói rằng anh
ấy là người yêu của tôi.”
“Thế không phải là vô đạo đức sao?”
“Không.” Cynthie đẩy đĩa thức ăn của cô ta ra, phần lớn thức ăn không được đụng đến. “Chúng
tôi đã gặp nhau như thế đấy. Tôi nghe vài khách hàng của tôi nói về anh ấy. Anh ấy khá có tiếng.”
“Tôi biết,” David hằn học nghĩ đến Cal Morrisey, món quà Chúa ban cho phụ nữ. “Hoàn toàn
không xứng đáng.”
“Anh đùa chắc?” Cynthie nói. “Tôi đang nghiên cứu anh ấy, và anh ấy có được tôi.” Miệng cô
ta lại cong lên. “Tạo hóa đã ban cho anh ấy khuôn mặt và thân hình, còn bố mẹ cho anh ấy tình
yêu thương có điều kiện khi còn bé. Anh ấy đã được dạy phải làm hài lòng mọi người để được tán
thưởng, và những người anh ấy thích làm hài lòng nhất là phụ nữ, những người thậm chí còn sẵn
sàng để được anh ấy làm hài lòng hơn vì vẻ đẹp của anh ấy. Vậy nên vẻ ngoài của anh ấy bảo đảm
cho giai đoạn giả thuyết và sức quyến rũ thì bảo đảm cho giai đoạn cuốn hút. Anh ấy là một trong
những người có khả năng thích ứng tao nhã nhất mà tôi từng quan sát. Bài báo tôi viết về Cal đã
thu hút rất nhiều sự chú ý.”
David cố gắng hình dung Cal Morrisey khi còn bé, cố gắng giành được sự yêu thương. Tất cả
những gì anh ta có thể tưởng tượng ra là một thằng nhóc tóc đen đẹp trai trong bộ vest tuxedo dựa
vào một cái xích đu và mỉm cười tự tin với các cô bé. “Anh ta có biết là cô đã viết báo về anh ta
không?”
“Không,” Cynthie nói. “Anh ấy vẫn chưa biết. Và sẽ không bao giờ. Tôi đã hoàn thành việc đó,
thế là xong. Giờ tôi đang viết một quyển sách, đã ký hợp đồng. Nó cũng gần xong rồi.” Cô ta mỉm
cười, một nụ cười thâm hiểm đầy thỏa mãn. “Cốt yếu là, tôi không phải loại phụ nữ ngu ngốc rên rỉ
rằng, ‘Nhưng tôi tưởng anh ấy yêu tôi,’. Tôi có những bằng chứng khoa học cho thấy anh ấy có yêu
tôi. Và anh ấy sẽ sớm quay lại với tôi, ngay khi cô Min của anh hết làm anh ấy xao lãng.”
“Vậy là,” David dựa vào gần hơn. “Nếu chúng ta muốn chắc chắn rằng họ không - cái gì nhỉ?
Cuốn hút nhau? - chúng ta nên làm gì?”
Mắt Cynthie mở to. “Làm gì ư?” Cô ta đặt ly rượu xuống và ngẫm nghĩ về điều đó. “Chà, tôi
cho rằng chúng ta có thể nói chuyện với bạn bè và gia đình họ, đầu độc tư tưởng những người đó,
hãy nói như vậy. Và rồi chúng ta có thể trao cho họ niềm vui theo nhiều cách khác nhau để làm
trung hòa mọi thứ xảy ra giữa họ. Nhưng điều đó sẽ không... David, chúng ta không phải làm gì cả.
Cal yêu tôi.”
“Phải rồi,” David dựa lưng ra sau. Gia đình, hắn thầm nghĩ. Mình có một lợi thế về gia đình.
Cynthie mỉm cười với anh ta. “Tôi chán nói chuyện về hai người đó rồi,” cô ta hỏi, “Anh làm
nghề gì vậy?”
David nghĩ, đến lúc chuyển sang mình rồi đây. Hắn đáp, “Tôi làm việc tại bộ phận phát triển
phần mềm,” và quan sát mắt cô ta chùng xuống.
Bên ngoài quán Emilio, Min hít vào một hơi đầy không khí đêm hè và nghĩ, mình thật hạnh
phúc. Rõ ràng thức ăn tuyệt hảo là bài thuốc chữa giận dữ và bẽ mặt. Thật tốt khi biết điều đó để
còn dùng cho tương lai.
Rồi Cal đi ra và nói, “Ô-tô của cô đâu?”, phá vỡ tâm trạng của cô.
“Không có ô-tô,” Min nói. “Tôi có thể đi bộ về nhà.” Cô chìa tay ra. “Cảm ơn vì một buổi tối dễ
chịu. Gần như thế. Tạm biệt.”
“Không,” Cal lờ bàn tay kia đi. “Về nhà cô đi đường nào?”
“Xem này,” Min cáu kỉnh. “Tôi có thể đi bộ…”
“Một mình trong thành phố vào buổi tối? Không, cô không thể. Tôi được nuôi dưỡng tốt hơn
thế. Tôi sẽ cùng cô đi bộ về nhà, và cô không thể lay chuyển được đâu, nên chúng ta sẽ đi đường
nào đây?”
Min nghĩ đến việc tranh cãi với anh ta, nhưng việc đó hầu như không có ích lợi gì. Thậm chí
chỉ một buổi tối ngắn ngủi với Calvin Morrisey cũng đã dạy cho cô biết rằng anh ta sẽ đạt được thứ
anh ta muốn. “Được. Tốt thôi. Rất cảm ơn anh. Đường này.”
Cô bắt đầu đi dọc theo con đường, lắng nghe tiếng gió thổi qua các ngọn cây, những âm thanh
tĩnh lặng của đường phố. Cal bước đều đặn bên cạnh cô, tiếng bước chân của anh hòa nhịp với tiếng
lách cách từ đôi giày cao gót của cô thành một giai điệu êm tai.
“Vậy anh làm nghề gì?” cô hỏi.
“Tôi điều hành một nhóm tổ chức hội thảo thương mại với hai cộng sự.”
“Anh là giáo viên à?” Min ngạc nhiên hỏi.
“Phải,” anh đáp. “Còn cô là chuyên viên thống kê bảo hiểm. Tôi dành rất nhiều sự kính trọng
cho nghề nghiệp của cô. Cô làm điều ấy vì tiền. Tôi làm để tiêu khiển.”
“Làm gì cơ?”
“Tìm ra xem liệu một thứ gì đó có phải là một vụ cá cược ngon ăn hay không.” Anh nhìn xuống
cô. “Cô là một tay cờ bạc. Cô cá cược với hàng triệu đô la của công ty bảo hiểm. Còn tôi chỉ cá cược
với những tờ mười đô la.”
“Phải rồi, nhưng tôi không mất tí tiền nào của mình,” Min nói.
“Cả tôi cũng không,” Cal nói.
“Anh thắng mọi vụ cá cược ư?” giọng Min trầm xuống vì khó tin.
“Gần hết,” Cal đáp.
“Một anh chàng đáng sợ,” Min nói. “Đó có phải là lý do vì sao anh tự mình kinh doanh
không? Để anh có thể kiểm soát rủi ro?”
“Không, tôi chỉ không muốn làm việc cho người khác,” Cal nói. “Nên tôi không còn sự lựa
chọn nào khác.”
“Chúng ta rẽ ở đây,” Min đi chậm lại khi họ tới góc đường. “Xem này, tôi có thể… ”
“Đi tiếp đi,” Cal nói và Min làm theo.
“Vậy tên công ty đấy là gì?”
“Morrisey, Packard, Capa.”
“Packard và Capa là hai người đứng trên đầu cầu thang với anh,” Min đoán. “Người tóc vàng
to lớn và đầu tr- ừ, người trông buồn cười.”
“Phải.” Cal toe toét. “Đầu gì?”
“Một cô bạn của tôi đã nói rằng đầu anh ta trông tròn xoay,” Min nhăn mặt. “Cô ấy coi nó như
một lời khen.”
“Cá là thế,” Cal nói. “Đó chắc là cô tóc đỏ phải không?”
“Anh đã để ý cô ấy,” Min cảm thấy nhức nhối.
“Không, nhưng đầu tròn thì có,” Cal nói.
“Đừng nói với anh ta là cô ấy đã bảo thế nhé,” Min dặn dò. “Cô ấy không muốn làm tổn thương
anh ta đâu.”
“Không dễ gì có thể làm Tony gục ngã,” Cal nói. “Nhưng tôi cũng sẽ không nhắc đến đâu.”
“Cảm ơn anh.”
Họ càng đi xa khỏi đường chính thì đường càng tối, dù đã có các trụ đèn đường, Min bắt đầu
thấy biết ơn vì có anh ở đó. “Vậy tại sao người ta thuê các anh dạy? Ý tôi là, chính các anh. Thay vì
người khác.”
“Chúng tôi thiết kế chương trình phù hợp,” Cal nói. “Trong bất kỳ tình huống dạy học nào, vẫn
có một số phần trăm nhất định những sinh viên không theo kịp. Chúng tôi bảo đảm một trăm
phần trăm và ở lại cho đến khi đạt được điều đó.”
“Nó nghe như kiểu lý thuyết quảng cáo vậy.”
“Nó cũng là sự thật.”
“Và làm sao anh làm được thế?” Min hỏi. “Quyến rũ họ ư?”
“Tại sao cô lại chống đối sự quyến rũ thế?” Cal nói.
“Nó hiếm khi đi cùng với ‘chân thành.’” Min đáp.
Cal thở dài. “Người ta chậm tiếp thu là vì sợ hãi. Việc đầu tiên chúng tôi làm là phân tích các
sinh viên để tìm ra ai sợ hãi và cách họ đương đầu với nó. Một vài người thu mình lại, nên chúng
tôi cho họ học với Roger. Một anh chàng vô cùng dịu dàng, Roger. Cậu ấy có thể trấn an người ta
để người đó học tất cả mọi thứ.”
“Thế hơi bị đáng sợ,” Min cố hình dung cảnh Roger như là một trong những bậc thầy giúp đỡ
tài tình.
“Cô là một người phụ nữ rất hay hoài nghi,” Cal nói. “Rồi cũng có những người giấu nỗi sợ hãi
trong những câu mỉa mai, làm cản trở lớp học. Tony đảm nhận họ. Họ trêu đùa với nhau cho đến
khi mọi người đều thư giãn.”
“Và anh đảm nhận ai?” Min nói.
“Tôi đảm nhận những người cáu kỉnh,” Cal nói. “Những người tức giận vì họ sợ hãi.”
“Rồi anh quyến rũ họ thoát khỏi điều đó,” Min nói.
“Chà, tôi sẽ không nói như thế, nhưng phải, tôi cho rằng đó cũng là một cách hiểu.”
Những người tức giận. Họ đi trong im lặng, tiếng bước chân họ vang vọng cùng nhau.
Min ngước lên nhìn anh. “Anh hẳn phải cảm thấy đúng nghề của mình khi ở cùng tôi tối nay.”
“Không,” Cal nói. “Cô không tức giận vì sợ hãi. Tôi ngờ là chẳng có nhiều thứ khiến cô sợ đâu.
Cô tức giận vì có người đã xử tệ với cô. Và trên đời này không có đủ sự quyến rũ để mang cô thoát
khỏi cơn giận đó cho đến khi cô giải quyết được gốc rễ vấn đề.”
“Nhưng anh vẫn cố gắng.”
“Không, tôi đâu có. Khi cô kể với tôi là mình vừa bị đá, tôi đã rút lui.”
Min suy nghĩ về điều ấy. “Tôi đoán là thế. Gần như thế.”
“Giờ thì cô không xin lỗi vì đã cau có cả tối ư?” Cal hỏi.
“Không,” Min đáp. “Bởi vì anh đã nỗ lực quyến rũ từ trước đó, cũng có nghĩa là anh đang cố
giành lấy một thứ gì đó từ tôi, chỉ có Chúa mới biết điều gì…” Dùng tình dục để thắng một vụ cá
cược, tên tồi ạ. “…và anh xứng đáng phải chịu thế.”
Sau vài bước, Cal nói, “Cũng công bằng đấy.”
Min cười thầm trong bóng tối và nghĩ, Chà, anh cũng có chút thành thật đấy. Tiếc là quá ít.
Họ lặng lẽ đi tiếp cho đến khi tới cầu thang lên nhà cô. “Đây rồi. Rất cảm ơn anh…”
“Đâu?” Cal nhìn quanh. “Tôi không thấy ngôi nhà nào cả.”
“Trên kia,” Min chỉ lên đồi. “Cầu thang ở ngay đây. Nên chúng ta có thể…”
Cal ngước nhìn lên ngọn đồi trong bóng tối. “Chúa ơi, cô gái, nó trông như đỉnh Everest vậy.
Bao nhiêu bậc thang thế?”
“Ba mươi hai,” Min nói, “Và hai mươi sáu bậc nữa để tới được căn hộ của tôi ở tầng thượng.”
Cô chìa một tay ra. “Nên chúng ta sẽ nói tạm biệt ở đây. Cảm ơn vì đã cùng tôi đi bộ về nhà. Chúc
anh may mắn hơn nữa trong tương lai.”
Anh lờ cô đi để ngước lên đỉnh đồi. “Không. Tôi sẽ không để cô đi lên đó trong đêm tối thế này
đâu.”
“Được mà.” Min nói. “Bảy mươi sáu phần trăm phụ nữ bị tấn công là do những người đàn ông
quen biết.”
“Đó có phải một cú công kích khác nhằm vào tôi không?” Cal nói.
“Không. Tôi không quen biết bất cứ người đàn ông nào trèo lên ba mươi hai bậc thang để tấn
công mình cả, nên tôi an toàn. Anh có thể về nhà với lương tâm thanh thản.”
“Không,” anh nói một cách kiên nhẫn. “Tôi không làm vậy được. Đi tiếp đi. Tôi sẽ ở ngay sau
cô.”
Ngay sau cô? Ba mươi hai bậc thang với anh nhìn thẳng vào mông cô à? “Không đâu.”
“Xem này, đã muộn rồi, tôi mệt, chúng ta có thể chỉ…“
“Trời có sụp xuống thì anh mới đi theo sau tôi lên những bậc thang này. Anh muốn lên, anh
lên trước.”
“Tại sao?” anh hoang mang hỏi.
“Anh sẽ không nhìn vào mông tôi suốt cả quãng đường lên đỉnh đồi đâu.”
Anh lắc đầu. “Cô biết đấy, Dobbs, cô trông có vẻ là người bình thường, nhưng rồi cô mở
miệng…”
“Bắt đầu leo hoặc về nhà đi,” Min nói.
Cal thở dài và bước lên bậc đầu tiên. “Chờ đã. Giờ thì cô sẽ nhìn mông tôi suốt những bậc
thang này.”
“Phải, nhưng anh hẳn là có một cặp mông tuyệt vời,” Min nói. “Đấy là một tình huống hoàn
toàn khác.”
“Tôi thậm chí còn không thể nhìn thấy mông cô được,” Cal nói. “Trời thì tối và áo khoác của
cô quá dài.”
“Trèo lên hoặc về đi,” Min dõng dạc nói, và Cal bắt đầu leo lên cầu thang.
Khi họ lên tới đỉnh, anh lưỡng lự, và qua mắt anh, cô nhìn thấy ngôi nhà xây bằng đá từ giữa
thế kỷ, tối om và xập xệ, bị che phủ bởi những nụ hồng leo già cỗi đến nỗi chúng đã thoái hóa
thành các bụi gai. “Nó đẹp,” cô biện hộ.
“Vào ban ngày nó hẳn phải rất tuyệt,” anh lịch sự nói.
“Phải.” Min đi lên trước anh để trèo lên bậc đá trước cổng vòm. Cô mở khóa cửa. “Đấy, thấy
chưa? Giờ anh có thể đi rồi.”
“Đây không phải cửa nhà cô,” Anh nói. “Cô nói mình sống ở bậc thang thứ hai sáu trên kia.”
“Tốt thôi, trèo lên nốt quãng đường tới tầng áp mái đi.” Cô vẫy anh lên trước cô vào sảnh
chính của ngôi nhà. Với sự hiện diện của anh, lớp giấy dán tường màu xanh đã phai màu và những
đồ gỗ sồi cũ kỹ trông tồi tàn chứ không thoải mái, và điều đó khiến cô cáu tiết. “Lên đi,” cô chỉ tới
cầu thang hẹp dọc một bức tường, giờ thậm chí trông còn hẹp hơn khi anh ở dưới chân nó cùng với
một bờ vai trông như rộng đến vài thước khóa kín đường đi của cô, và anh trèo tiếp hai tầng nữa tới
chỗ đầu cầu thang hẹp với cô theo sau.
Anh có một cặp mông tuyệt vời.
Và đó là tất cả những gì tốt đẹp ở anh ta, Min tự nhủ. Hãy khôn ngoan, giữ đầu óc mình ở
đây. Mày sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa.
“Chà, ít nhất cô cũng biết là bất kỳ anh chàng nào đưa cô về nhà hai lần là có ý nghiêm túc với
cô,” anh nói khi lên tới bậc thang trên cùng.
Vừa nói anh vừa quay người lại, và Min, vẫn còn ở dưới hai bậc đang ngắm nghía cặp mông
kia, tức thì va vào khuỷu tay anh và bị nện thật mạnh vào mắt mình. Cô bị mất thăng bằng, hụt
chân ra sau, tóm lấy tay vịn và ngồi phịch xuống bậc thang.
“Ôi, Chúa ơi,” anh nói. “Tôi xin lỗi.” Anh cúi xuống cô và cô gạt anh ra.
“Không, không,” cô nói. “Lỗi do tôi. Đi gần quá.” A ui, cô nghĩ, cẩn thận sờ vào chỗ anh va
trúng mình. Đó là phần thưởng cho việc trở nên nông cạn và nhận xét khách quan về quái vật.
“Hãy cứ để tôi xem nào,” anh cố nhìn vào mắt cô. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên một bên má để
nâng cằm cô lên.
“Không.” Cô gạt tay anh đi khi trên da bắt đầu thấy râm ran. “Tôi ổn. Ngoại trừ việc là một
trong số bảy mươi tám phần trăm phụ nữ bị tấn công bởi…”
“Ôi trời, cho tôi nghỉ tí đi,” anh vươn thẳng người dậy. “Cô ổn chứ?”
“Ừ.” Cô đứng lên và vòng qua anh để mở khóa cửa. “Giờ anh có thể về rồi.”
“Được rồi.” Anh cầm tay cô lên và lắc nó một lần. “Thật vui được gặp cô, Dobbs. Xin lỗi về việc
khuỷu tay va phải đầu cô. Hãy sống tốt nhé.”
“Ồ, tôi sẽ,” Min nói. “Tôi sẽ từ bỏ đàn ông và đi kiếm một con mèo.” Cô lách vào trong và đóng
sầm cửa vào mặt anh trước khi anh kịp nói gì thêm. Hãy sống tốt nhé. Anh ta đang đùa với ai
vậy?
Cô bật cây đèn sứ của bà mình bên cạnh cửa và phòng khách hiện ra tồi tàn nhưng thoải mái.
Điện thoại nhấp nháy sáng, cô bước tới, ấn nút và xoa thái dương khi nghe.
“Min,” giọng em gái cô vang lên. “Em chỉ muốn chắc rằng chị không quên buổi thử áo ngày
mai. Thật vui khi được gặp chị ở đó.” Diana nghe có vẻ hơi buồn rầu không giống cô ấy, và Min bật
lại tin nhắn để nghe thêm lần nữa. Có gì đó không ổn.
“Những cô gái nhà Dobbs không thể giành phần thắng,” cô nói và nghĩ về Calvin Morrisey. Cô
bước tới chỗ cái lò sưởi cũ kỹ và ngó qua dãy quả cầu tuyết xếp hàng ở đó để nhìn vào một tấm
gương mờ xỉn cũng đã từng treo ở sảnh nhà bà cô. Một khuôn mặt tròn nhợt nhạt, tóc nâu đơn
giản, đó chính là những gì Cal Morrisey đã nhìn cả tối. Và giờ nó còn có một vết bầm rất đẹp nữa.
Cô thở dài và cầm quả cầu tuyết mà Bonnie đã tặng cô nhân dịp Giáng sinh lên, Lọ lem và chàng
hoàng tử của nàng đứng trên bậc thang trước tòa lâu đài xanh của họ, với những chú chim bồ câu
bay lượn trên đầu. Cal Morrisey sẽ trông y như hoàng tử trên những bậc cầu thang ấy. Còn cô,
ngược lại, sẽ bị bảo hãy đi vào bằng lối của người hầu. “Đơn giản vì đây chẳng phải là chuyện thần
tiên,” cô nói và để quả cầu xuống rồi đi bật đài lên, ấn núi tới cho đến khi Elvis bắt đầu hát “The
Devil in Disguise (1).”
“Và đừng quên Calvin Morrisey là loại người thế nào, Dobbs,” cô tự nhắc mình và đi bôi cồn
thuốc kim sa vào vết bầm, sau đó tắm nước nóng để rửa sạch những ký ức của buổi tối hôm đó. Ít
nhất cũng là phần có David. Có vài khoảnh khắc sau khi gặp David không hoàn toàn quá tệ.
Nhưng rõ ràng là cô sẽ không bao giờ gặp lại Calvin Morrisey nữa.
Sáng hôm sau khi Cal đến chỗ làm, mặt trời đang chiếu sáng qua những ô cửa sổ lớn trong
văn phòng trên tầng gác mái, mùi cà phê tràn ngập cả phòng, Roger vẫy tay với anh từ bàn làm
việc của cậu ta cạnh cửa sổ, và Elvis Costello đang hát bài “The Angels Wanna Wear My Red
Shoes(2) ” trên máy CD. Ổn rồi, Cal nghĩ. Anh thả một tập tài liệu lên bàn làm việc bằng kính mờ,
tự rót cho mình một cốc cà phê, kéo chiếc ghế Aeron của mình ra, sẵn sàng để biến thế giới tốt đẹp
hơn với những con người bị bẫy trong các buổi hội thảo đào tạo thương mại.
Tony bước qua cửa và vỗ lưng anh. “Tối hôm qua cậu khá lắm. Hãy nói với tớ rằng cậu đã
thắng đi.”
“Cậu đang nói cái gì thế?” Cal nói.
“Vụ cá cược với David,” Tony nói. “Vụ về bộ vest xám. Nói với tớ rằng cậu đã thắng đi.”
“Dĩ nhiên rồi.” Cal ngồi phịch xuống ghế của mình. “Cậu đã thấy tớ rời đi với cô ấy còn gì.”
“Phải rồi, phải rồi, đáng lẽ tớ nên tin cậy cậu mới đúng. Vậy cậu muốn nói với David hay để
tớ?”
“Nói gì cơ?” Cal bật chiếc Mac của anh lên và ấn nút nhận tin nhắn trên hòm thư.
“Rằng cậu đã ngủ với bộ vest,” Tony nói.
“Gì cơ?” Cal nheo mắt nhìn màn hình trong khi Elvis hát phụ họa cho buổi sáng của anh. “Tất
nhiên là tớ đã không làm thế.”
“Ồ,” Tony gật đầu. “Chà, chúng ta vẫn còn một tháng.”
“Tony,” Cal nói khi danh sách tin nhắn hiện lên trên màn hình. “Tớ không biết cậu đang nói
chuyện gì, nhưng tớ chắc chắn rằng chuyện đó đang lãng phí thời gian của tớ.”
“David đã cược rằng cậu có thể đưa bộ vest đó vào giường trong một tháng,” Tony nói với sự
kiên nhẫn rõ ràng. “Tớ cũng có thể dùng đến tiền nữa, nên nếu cậu…”
“Không. Tớ không đánh cá vụ ấy.”
“David nghĩ rằng cậu đã đánh cá rồi,” Tony nói.
“Không,” Cal nói. “Một khi tỉnh táo rồi, anh ta sẽ không nghĩ rằng mình đã cá với tớ mười
nghìn đô để đưa một người phụ nữ lạ mặt lên giường. Giờ thì chúng ta có thể làm việc rồi chứ?
Cũng có tiền trong những công việc ấy cho cậu đấy. Họ trả tiền chúng ta để làm những thứ này.”
Anh đẩy tập tài liệu trên bàn anh sang chỗ Tony, cậu ta cầm nó lên và đọc lướt qua. “Dễ như
ăn bánh,” cậu ta nói rồi dợm bước đi. “À, mà cho cậu biết, tối qua Cynthie đã đi cùng David.”
“Tốt cho hai người họ.” Cal quay lại với email.
“Thế chuyện đó không làm cậu phiền lòng à?” Tony hỏi.
“Sao sáng nay cậu cứ quấy nhiễu tớ thế?” Cal nói, có chút cảnh cáo trong giọng nói của anh.
“Tớ chỉ muốn biết chắc cậu sẽ không quay lại với cô ta,” Tony nói. “Tương lai của tớ phụ thuộc
cả vào điều đó đấy.”
“Sao lại thế?” Cal không hiểu.
“Chà, cậu sẽ cưới vợ đầu tiên,” Tony quay lại ngồi trên góc bàn của Cal. “Cậu luôn làm mọi
chuyện đầu tiên. Và rồi Roger sẽ làm đám cưới và cả hai người sẽ chuyển ra ngoại ô. Và vì Roger sẽ
cưới một người cứng nhắc giống cậu ấy, nên tức là tớ sẽ phải sống cùng cậu, mà Cynthie lại chả bao
giờ thích tớ, thuyết phục cô ấy làm thế sẽ rất rắc rối.”
“Thuyết phục tớ cũng vậy,” Cal nói. “Rời khỏi bàn tớ đi.”
“Không phải là sống cùng cậu đâu, không phải trong nhà,” Tony nói. “Tớ đoán là một căn hộ
xinh xắn ở ga-ra. Thế sẽ tiện cho cậu. Cậu có thể qua đó, theo dõi các trận đấu, say xỉn và không
phải lái xe về nhà. Và tớ có thể trông trẻ cho cậu khi hai vợ chồng cậu muốn đi chơi.”
“Thứ nhất,” Cal nói, “tớ sẽ không cưới vợ, nên hãy quên một cô vợ đi. Thứ hai, nếu tớ điên đến
mức đi cưới vợ, thì tớ cũng sẽ không có con. Thứ ba, nếu tớ điên đến mức cưới vợ và có con, thì trời
sẽ sụp xuống trước khi tớ để cậu trông trẻ.”
“Chà, lúc đó thì cả hai chúng ta đều đã trưởng thành rồi,” Tony nói. “Bây giờ thì tớ cũng sẽ
không để mình trông trẻ đâu.”
“Tớ sẽ làm đám cưới đầu tiên,” đột nhiên Roger lên tiếng.
Cả hai người cùng quay về phía bạn mình. Cậu ta mỉm cười lại, vóc người to lớn, tóc vàng và
điềm tĩnh trong ánh sáng từ cửa sổ tầng áp mái.
“Tớ sẽ cưới Bonnie,” Roger tiếp tục.
Cal cau mày với anh. “Bonnie là ai?”
“Cô nàng tóc vàng bé nhỏ cậu ấy gặp tối qua,” có sự kinh tởm trong giọng Tony.
“Tên cô ấy là Bonnie,” giọng Roger lạnh băng, cả Cal và Tony đều ngồi thẳng người lên.
“Cậu ấy nghiêm túc đấy,” Cal nói với Tony. “Chuyện gì đã xảy ra thế?”
“Tóc đỏ muốn tớ,” Tony nói. “Nên tớ qua đó. Còn Roger đi theo và tán tỉnh cô n - Bonnie. Và
một lúc nào đó từ đấy đến giờ cậu ta đã mất trí.” Anh lắc đầu với Roger.
“Đây là một người phụ nữ mà cậu mới chỉ biết trong chưa đầy mười hai tiếng. Cậu đã phải mất
đến một năm mới chọn ra được một chiếc tràng kỷ, nhưng cậu nghiêm túc…”
“Phải,” Roger nói. “Cô ấy là người duy nhất.”
“Có thể,” Cal nghĩ thầm, Quỷ tha ma bắt cô ta đi. “Dù vậy cậu vẫn chưa nói với cô ấy điều đó.
Phải không?”
“Không,” Roger nói. “Tớ nghĩ bây giờ là quá sớm.”
“Cậu nghĩ á?” Tony kêu lên. “Chúa ơi.”
“Tớ sẽ cưới cô ấy,” Roger nói. “Nên dừng ca cẩm lại và tập làm quen với điều đó đi. Cô ấy hoàn
hảo.”
“Không có người phụ nữ nào hoàn hảo cả,” Tony nói. “Đó là lý do chúng ta phải tiếp tục tìm
kiếm. Tối nay cậu đi gặp cô ấy à?”
“Không,” Roger nói. “Họ có một tối thứ Năm được tổ chức hàng tuần. Bonnie gọi nó là ’Bữa tối
Nếu‘ của họ.”
“Họ?” Tony thắc mắc.
Roger gật đầu. “Bonnie, Liza và Min.”
“Min là ai?” Tony lại không hiểu.
“Người mà tớ sẽ không ngủ cùng,” Cal nói. Nếu Bonnie mà giống Min thì Roger đang gặp rắc
rối to rồi.
“Cậu sẽ đi gặp Bonnie vào thứ Sáu à?” Tony nói với Roger, dính chặt vào chủ đề.
Roger gật đầu. “Cô ấy nói họ sẽ ở quán The Long Shot. Đấy không phải nơi họ thường xuyên
lui tới, nhưng cô ấy nói sẽ tìm tớ ở đó. Và cô ấy sẽ đi xem trận đấu thứ Bảy. Và chúng tớ có thể đi ăn
tối thứ Bảy.”
“Cô ấy sẽ đi xem cậu huấn luyện một trận bóng chày của bọn trẻ à?” Cal nói. “Cô ấy hẳn phải
yêu cậu lắm.”
“Chưa đâu,” Roger nói. “Nhưng rồi sẽ.”
“Thứ Sáu,” Tony lờ họ đi. “Thế cũng tốt. Mình có thể cưa cẩm Liza, và Cal tiến tới với bộ vest.”
“Không,” Cal nói.
Roger trông có vẻ thông cảm. “Chuyện gì đã diễn ra?”
Cal quay lại với máy tính của mình. “Cô ấy là một chuyên viên thống kê bảo hiểm bảo thủ, căm
ghét cá cược và đã dành cả bữa tối để chê bai tớ. Rồi tớ đưa cô ấy về nhà, trèo lên năm mươi tám
bậc cầu thang tới căn hộ của cô ấy để bảo đảm rằng cô ấy không bị bóp cổ từ phía sau, và rồi tớ thúc
cùi chỏ vào mắt cô ấy. Đấy là buổi hẹn hò tồi tệ nhất đời tớ và tớ chắc chắn rằng nó nằm trong top
năm của cô ấy.”
“Cậu đã đánh cô ấy à?” Tony nói.
“Tai nạn thôi,” Cal nói. “Tớ đã gửi hoa để xin lỗi, nhưng cô ấy cũng ghét các hành động quyến
rũ nữa. Thế là xong. Hãy sống tiếp thôi.”
“Vậy là cậu lại từ bỏ một người nữa,” Tony lắc đầu.
Cal cáu kỉnh nhìn lên bạn mình. “Giờ thì hãy kể cho tớ nghe về mối quan hệ sâu sắc và bền
vững của cậu đi.”
“Phải rồi, nhưng đó là tớ,” Tony nói. “Tớ hời hợt.”
“Bonnie sống ở tầng một của ngôi nhà ấy,” Roger lên tiếng, như thể từ nãy đến giờ họ không
hề nói gì. “Nên tớ chỉ phải đi ba mươi hai bậc đầu tiên. Và rồi cô ấy cảm thấy tớ thật tội nghiệp, nên
cô ấy đã mời tớ vào uống cà phê. Tớ có thể quen với những bậc thang ấy.”
“Điều đó nghĩa là Liza sống ở tầng thứ hai sao?” Tony nói.
“Không, Liza sống ở Pennington,” Roger nói. “Mỗi năm cô ấy lại chuyển tới một chỗ mới, cùng
lúc thì đổi việc luôn. Bonnie nói Liza thích sự thay đổi.”
Cal ngước lên nhìn Tony. “Cậu không đưa cô ấy về nhà à?”
“Cô ấy bỏ rơi tớ khi tớ đang ở trong toilet,” Tony nói. “Tớ nghĩ cô ấy đang ra vẻ làm cao.”
“Nghe có vẻ giống Min,” Cal quay lại với máy tính. “Ngoại trừ việc tớ không nghĩ là Min giả
bộ.”
“Bonnie và tớ đã đưa Liza về nhà,” Roger nói. “Thật tốt. Nó cho tớ có thêm thời gian với
Bonnie.”
“Chúa ơi, anh chàng này, hãy trở lại chính mình đi,” Tony kêu lên.
“Cậu thực sự nghiêm túc về chuyện này à?” Cal quay lại với Roger.
“Phải.”
Cal thấy vẻ quyết tâm hiện rõ trên mặt anh. “Chúc mừng,” anh quyết định kiểm tra Bonnie.
“Hãy chờ một tháng nữa rồi cầu hôn. Cậu không muốn làm cô ấy sợ đâu.”
“Tớ cũng nghĩ thế,” Roger nói.
“Cả hai người đều lẩn thẩn hết rồi,” Tony nói.
“Chúng ta sẽ mất việc nếu không chịu làm việc đấy,” Cal nói. “Bắt đầu với hội thảo
Batchelder.”
“Bonnie bảo rằng Min rất tuyệt,” Roger nói. “Cô ấy trông có vẻ dễ chịu.”
“Min không dễ chịu,” Cal gạt đi. “Min giận dữ với cả thế giới và trút nó vào đầu bất kỳ anh
chàng nào đứng kế bên cô ấy. Giờ thì về hội thảo Batchlder...”
“Cậu chắc là David biết chẳng có vụ cá cược nào chứ?” Tony hỏi.
“Chắc chắn,” Cal nói. “Tớ sẽ không bao giờ gặp lại người phụ nữ đó nữa. Giờ thì về hội thảo
Batchelder…”
Vào bốn rưỡi chiều hôm đó, Min đi vào phòng thử đồ tường bọc vải vân màu trắng ngà của
một cửa hàng đồ cưới to đẹp nhất thành phố, biết rõ rằng mình đã muộn nhưng không thèm quan
tâm. Mẹ cô chắc hẳn đang mê mải với việc xoắn xuýt làm phiền Diana và người thử váy thì…
“Con đến muộn,” bà Nanette Dobbs cằn nhằn. “Cuộc hẹn lúc bốn giờ.”
“Con đi làm mà.” Min băng qua tấm thảm vàng và vòng qua sinh vật tóc đen đầy tức giận đã
sinh ra cô, thả áo khoác xuống chiếc ghế nệm bọc vải màu ngà. “Điều đó nghĩa là công ty bảo hiểm
được ưu tiên hàng đầu trong quỹ thời gian của con. Nếu mẹ muốn con ở đây đúng giờ, thì hãy xếp
lịch sau giờ làm việc.”
“Thật lố bịch,” bà Nanette nói. “Váy của con trong phòng thử đồ thứ hai. Người thợ thử đồ
đang ở chỗ Diana và các cô gái khác. Đưa mẹ áo của con, rồi con sẽ lại vứt nó xuống sàn nhà trong
đó cho xem.” Bà giơ bàn tay được cắt sửa kiểu Pháp đầy hống hách ra, Min thở dài và đành cởi áo
ra.
“Ồ, Min,” giọng mẹ cô tràn ngập sự coi thường thường thấy. “Con kiếm cái áo lót đó ở xó xỉnh
nào vậy?”
Min nhìn xuống đồ lót của cô. Cotton trơn nhưng hoàn toàn đứng đắn. “Con không biết. Sao
thế?”
“Cotton trắng,” bà Nanette nói. “Thành thực mà nói, Min, cotton trơn cũng như va-ni không
có hoa văn vậy…”
“Con thích va-ni không kèm theo hoa văn.”
“…hoàn toàn chẳng thú vị tí nào.”
Min chớp mắt. “Con vừa đi làm. Ở đó không bao giờ thú vị.”
“Mẹ đang nói về đàn ông,” bà Nanette nói. “Con đã ba mươi ba rồi. Những năm tháng thanh
xuân của con đang đi qua, và con thì lại mặc cotton trắng.”
“Con vừa đi làm về,” Min mất kiên nhẫn.
“Đấy không phải là vấn đề.” Mẹ cô giũ giũ cái áo, kiểm tra nhãn, nhìn thấy nó là chất lụa và
trông hơi dịu xuống. “Nếu con mặc đồ lót cotton trắng, con sẽ cảm thấy như cotton trắng, con sẽ
hành động như cotton trắng, và cotton trắng không thể tìm được một người đàn ông, cũng không
thể giữ chân được một người đàn ông. Luôn luôn phải là ren.”
“Mẹ sẽ thành một tú bà giỏi đấy,” Min nói và hướng tới phòng thử đồ.
“Minerva,” mẹ cô gắt.
“Chà, con xin lỗi.” Min dừng bước và quay lại. “Nhưng thành thực thì, mẹ à, mẩu chuyện này
đang trở nên cũ rích. Con thậm chí còn không chắc có muốn kết hôn không, và mẹ đang chỉ trích
đồ lót của con bởi vì nó không đủ quyến rũ. Mẹ không thể…”
Bà Nanette vênh cằm lên, quai hàm bà trông càng nghiến chặt hơn. “Đây chính là kiểu thái độ
sẽ đánh mất David đấy.”
Min hít một hơi thật sâu. “Về David...”
“Cái gì?” Cả người mẹ cô căng lên trong bộ cánh Dana Buchman cỡ bốn. “David làm sao?”
Min vui vẻ nói. “Chúng con không còn hẹn hò nữa.”
“Ồ, Min,” bà Nanette rên rỉ, túm chặt áo của Min dưới ngực, hình ảnh của một nỗi thất vọng
tràn trề giữa rất nhiều đồ nội thất đắt tiền màu trắng ngà và màu vàng.
“Anh ta không hợp với con, mẹ ạ.”
“Phải, nhưng con không thể giữ nó cho đến sau đám cưới à?”
“Rõ ràng là không,” Min nói. “Hãy đi thẳng vào vấn đề nào. Con phải làm gì để khiến mẹ
không bao giờ nhắc đến tên anh ta nữa?”
“Mặc đồ ren.”
“Chúng sẽ khiến mẹ tránh xa khỏi lưng con à?”
“Trong một thời gian.”
Min cười tươi với bà và hướng đến phòng thay đồ. “Mẹ thật khó đối phó.”
“Con cũng vậy, con yêu ạ,” bà Nanette nói, xem xét cô con gái lớn của mình. “Mẹ rất tự hào về
con, con biết mà. Con có một vết nhòe trang điểm trên má kìa. Gì thế?”
“Ôi, trời đất quỷ thần ơi.” Min đóng cửa lại sau lưng. Cô kéo khóa váy, để nó rơi xuống tấm
thảm vàng và nhìn kỹ mình trong chiếc gương khung vàng. “Mày không tệ thế đâu,” cô tự nói với
mình, vẻ không tin tưởng lắm. “Mày chỉ phải tìm một người đàn ông thích những phụ nữ cực kỳ
khỏe mạnh thôi.”
Cô cởi chân váy dài màu oải hương khỏi chiếc móc treo màu vàng và bước vào bộ váy, cẩn thận
không làm rách những xếp nếp nhỏ ở đuôi, hóp bụng vào để cài nút. Rồi cô chui tay vào chiếc áo
bằng sa màu oải hương và cài những chiếc khuy nhỏ xíu, kéo căng các thớ vải ra trên ngực khiến
cho áo lót trắng của cô hiện ra ở mép chiếc cổ vuông trễ. Cô lắc ống tay áo, và làn vải sa phủ xuống
bàn tay thành các lớp xếp nếp rộng mà cô sẽ quệt phải mọi thứ ở bữa tiệc. Chiếc áo cũng phình lên
trên hông cô với nhiều xếp nếp hơn ở hai bên. “Ồ, phải rồi,” cô nói. “Rộng thêm ở hông. Không bao
giờ là vừa cả.”
Rồi sau đó cô cầm chiếc áo nịt lên. Nó làm từ sa-tanh màu xanh biển lẫn với màu oải hương
được buộc bằng các dải ruy băng màu oải hương. Chất vải đẹp đến nỗi khi Diana chọn nó sáu tháng
trước, Min cũng đã thuê thợ may để may một chiếc chăn bông cho cô từ loại vải ấy. Giờ thì cô nhìn
vào chiếc váy nịt nhỏ xíu và nghĩ, Mình sẽ phải mặc cái chăn bông. Cái áo này không bao giờ vừa
người được. Cô hít một hơi thật sâu và mặc chiếc áo nịt ngực quanh người. Nó đẩy ngực cô cao lên
choáng váng nhưng rồi không thể gặp lại nhau ở giữa tới gần năm phân. Carb. Cô nghĩ đến Cal
Morrisey và bánh mì của Emilio một cách bực dọc. Sau đó, cô cố làm mượt lớp kem nền mà không
làm lộ ra vết bầm và đi vào phòng thử đồ để đối diện với mẹ cô.
Thay vì thế, cô thấy Diana đang đứng trên bục thử đồ, trước một tấm gương khổng lồ khung
vàng, bên sườn là hai cô phù dâu đáng yêu, hai cô gái bị Liza gọi là Ướt Át và Tệ Hơn, trong khi
máy CD cầm tay của Diana đang chơi nhạc Dixie Chicks.
“‘Ready to Run(3),’” Min nói với Diana. “Và hoàn toàn không thích hợp tí nào.”
“Hưmmm?” Diana nhìn chằm chằm vào gương. “Không, đấy là nhạc phim Cô dâu chạy trốn.”
“Phải rồi,” Min nhớ ra rằng Diana đã quyết định chọn nhạc đám cưới của mình từ các bộ phim
của Julia Robert. Chà, ít nhất thì đó cũng là một kế hoạch.
“Tớ yêu bộ phim đó,” người lên tiếng là Susie. Cô ta có mái tóc vàng hoe, bẳn tính, khốn khổ,
và, chà, trong chiếc váy nịt ngực bằng sa màu xanh lá cây, là kẻ thua cuộc trong trò xổ số váy phù
dâu.
“Tớ nghĩ nó thật lố bịch,” Karen, cô gái tóc đen, hay còn gọi là Tệ Hơn, gạt đi, trông vừa trịnh
trượng vừa vênh váo trong chiếc váy nịt ngực màu xanh nước biển.
Min vẫy tay với Tệ Hơn. “Tránh ra để tôi còn nhìn được em gái tôi.”
Tệ Hơn dịch chuyển, và giờ thì Min mới nhìn rõ Diana. “Chao ôi.”
Diana trông như một nàng yêu tinh đến với thế giới thực trong lụa ngà và sa-tanh. Mái tóc
xoăn đen của cô xõa xuống từ một nút thắt rối đầy nghệ thuật thành những dải lụa ngọc trai rải rác
quanh khuôn mặt trái xoan tai tái. Phần cổ vươn cao một cách duyên dáng trên làn da hoàn hảo lộ
ra nhờ thân váy cổ vuông rất trễ, cùng kiểu với cái váy đang để lộ ra áo lót trắng của Min. Đường
viền cổ áo có những xếp nếp sa rủ lên chiếc áo nịt màu ngà đính cườm đang ghì chặt vòng eo thanh
mảnh của cô, thêm nhiều xếp nếp ở cổ tay và số khác buông thõng từ dưới chiếc váy nịt ngực, tách
đôi và để lộ một chiếc váy thẳng viền ren dọc hai bên như một chiếc váy phồng rồi kết thúc là viền
váy với những nếp gấp nhỏ vừa chạm đến gót giày sa-tanh. Cô xoay người trên bục để nhìn vào
gương, và Min nhìn thấy những lớp sa ở sống lưng em cô tỏa ra thêm nhiều ruy băng và xếp nếp
hơn nữa cho đến khi phía sau váy trở nên thật sống động, khẽ nhún nhảy khi Diana di chuyển.
“Chị nghĩ sao?” khuôn mặt Diana trông vô cảm.
Chị nghĩ em trông như một nàng công chúa phát cuồng vì tình dục trong cơn nghiện, nghĩ
trong đầu là vậy nhưng Min nói, “Chị nghĩ em thật xinh đẹp,” vì điều đó cũng là sự thật.
“Cậu trông thật lộng lẫy,” Tệ Hơn vuốt thẳng váy của Di, thứ không hề cần vuốt thẳng.
“Ừ hữ,” Ướt Át nói. Min muốn cảm thấy thông cảm với cô ta - thật không dễ dàng gì khi phải
nhìn bạn thân cưới người yêu cũ của mình, đặc biệt là khi bạn trông như quỷ sứ trong bộ đồ xanh
lá cây kia - nhưng Ướt Át nhu nhược đến mức thật khó có thể đồng cảm được.
“Thứ này vô dụng với một đám cưới vào buổi sáng.” Diana chạm vào dải ruy băng thắt nơ ở
ngực cô. “Nó cũng không để làm gì vào buổi tối nữa. Nhưng đám cưới của em là vào lúc chạng
vạng. Khoảng thời gian kỳ diệu. Nó thay đổi mọi thứ.”
“Trông em tuyệt lắm,” Min nghe giọng của Diana có vẻ căng thẳng hệt như trong cú điện thoại
tối hôm trước. “Em ổn cả chứ?”
Diana quay lại nhìn gương. “Chị sẽ không bị bắt gặp đã chết trong thứ này chứ, phải không?”
“Nếu chị trông như em, thì có thể đấy.”
Tệ Hơn đánh giá Min từ đầu tới chân, chăm chú nhìn vào chiếc áo nịt ngực cũng như chiếc áo
lót trắng đang bục ra. “Đây không phải phong cách của Min.”
“Cô nghĩ thế à?” Min nói. “Vì tôi sẽ mặc chiếc váy nịt ngực tới văn phòng một khi toàn bộ việc
này đã xong đấy. Tôi có thể nói chuyện riêng với em gái trong một phút được chứ?”
Tệ Hơn nhướn mày, nhưng Ướt Át chuồn vào phòng thử đồ một cách sung sướng, và khi Min
khoanh tay trước ngực kèm theo một cú trừng mắt, Tệ Hơn cũng bỏ cuộc và rời đi.
“Có chuyện gì thế?” Min hỏi Diana, khi Dixie Chicks đã kết thúc bài hát và Martina McBride
bắt đầu hát “I love you”một cách vui vẻ không thể chịu được.
“Không có gì,” Diana quan sát mình trong gương. “Được rồi, bánh cưới, chúng em đang gặp
rắc rối với bánh cưới, nhưng những thứ khác thì hoàn hảo.”
“Có phải là Greg không?” Min nghĩ thầm, Chị sẽ không cưới một tên yếu đuối dù cho hắn có
dễ thương và giàu có thế nào đi nữa. Nếu có ngày cô làm đám cưới, thì đó sẽ là với một người cá
tính, ranh mãnh, nhanh nhẹn và thú vị mãi mãi…
“Greg hoàn hảo,” Diana nói, giũ nhẹ những xếp nếp khiến cho bằng cách nào đó hông cô
trông càng thanh thoát hơn.
“Ồ, tốt,” Min nói. “Thế còn cái bánh làm sao?”
“Cái bánh...” Diana hắng giọng. “Chiếc bánh không được đặt kịp lúc.”
“Chị tưởng Greg quen biết một thợ làm bánh tuyệt vời,” Min nói.
“Anh ấy có,” Diana nói. “Nhưng anh ấy... quên mất, và giờ đã quá muộn, nên em phải đi tìm
một thợ bánh mới.”
“Ai có thể làm một cái bánh nghệ thuật khổng lồ trong ba tuần tới chứ?”
“Đấy không phải lỗi của Greg,” Diana bênh. “Chị biết đàn ông đấy. Mấy chuyện như thế này
không dựa dẫm họ được. Đấy là lỗi của em vì đã không kiểm tra.”
“Không phải tất cả đàn ông đều không dựa dẫm được,” Min nói. “Chị đã gặp một tên quái vật
thực sự tối qua, nhưng anh ta sẽ có cái bánh đó cho em.”
“Chà, Greg không phải là quái vật,” Diana nói. “Em thà có một người đàn ông tốt quên bánh
còn hơn là một tên quái vật nhớ đến chúng.”
“Luận điểm tốt đấy,” Min nói. “Xem này, chị sẽ tìm cho em một cái bánh. Đấy là điều tối thiểu
chị có thể làm để bù lại sự rắc rối của chị.”
Diana bỏ qua đống xếp nếp của mình và quay lại. “Có chuyện gì không ổn à? Chị không rắc
rối. Chuyện gì vậy?”
“Chị đã mất David, và chị quá béo so với cái áo nịt ngực này,” Min giơ đuôi những chiếc ruy
băng lên.
“Chị không béo,” Diana nói, nhưng cô vẫn bước xuống khỏi bục. “Họ hẳn đã gửi nhầm cỡ. Để
em xem nào.”
Min tháo chiếc áo nịt ngực, đưa nó ra và dõi theo Diana thành thạo lộn ngược nó vào trong.
“Chuyện gì xảy ra với David vậy?” Diana nói khi cô cau mày nhìn nhãn.
“Chị không ngủ với hắn nên hắn bỏ chị.”
“Tên thối tha.” Diana ngước lên, bối rối. “Chị này, cái này cỡ tám, nó phải vừa chứ.”
“Ở cái xó xỉnh nào vậy?” Min giận dữ nói. “Cỡ bình thường của chị không phải là tám. Ai đã
đặt thứ này thế?”
“Mẹ đấy,” giọng bà Nanette vang lên từ đằng sau. “Mẹ cho là con sẽ giảm cân vì đám cưới của
em gái mình. Con vẫn đang ăn kiêng chứ, phải không?”
“Có ạ,” Min nghiến răng dằn từng từ một khi quay lại đối mặt với mẹ mình. “Nhưng chúng ta
nên thực tế đi. Mẹ đã mua một chiếc áo không vừa.” Cô nhìn xuống nơi hàng cúc nhỏ xíu lôi kéo sự
chú ý khi chúng kéo căng ngực cô. “Đại loại thế. Tại sao lại không…”
“Con đã có một năm,” mẹ cô chộp lấy rất nhiều ren từ phần đồ lót. “Mẹ đã nghĩ rằng chiếc áo
nịt ngực sẽ bó chặt con lại nếu con nặng hơn vài cân so với mục tiêu đề ra, nhưng con đã có vô khối
thời gian để giảm cân.”
Min hít một hơi thật sâu và cởi những cái nút trên váy. “Xem này, mẹ, con sẽ không bao giờ
mảnh khảnh cả. Con là người Na Uy. Nếu mẹ muốn có một đứa con gái mảnh khảnh, thì mẹ không
nên cưới một người đàn ông có bà tổ là những người chở bò từ đồng cỏ về nhà.”
“Con chỉ có nửa dòng máu Na Uy thôi,” bà Nanette nói, “và đó hoàn toàn không phải là lời
bào chữa bởi vì có hàng tá cô gái Bắc Âu xinh đẹp mảnh khảnh. Con chỉ đang ăn để chống đối mẹ
thôi.”
“Mẹ, thỉnh thoảng không phải mọi chuyện đều vì mẹ,” Min quát lên khi cô giữ chặt váy.
“Thỉnh thoảng nó là do gien.”
“Đừng có lớn tiếng, con yêu,” mẹ cô quay lại với Diana khi cô giơ chiếc áo nịt ngực lên. “Chúng
ta chỉ cần thắt nó chặt hơn là được.”
“Ý hay đấy,” Min nói. “Rồi khi con đi qua bệ thờ, mẹ có thể chỉ ra con thật thon thả và Bắc Âu
đến thế nào.”
“Minerva, đây là đám cưới em gái con,” bà Nanette nói. “Con có thể hy sinh chút ít.”
“Được rồi, được rồi mà,” Diana giơ hai bàn tay ra. “Vẫn còn thời gian để may một bộ váy đúng
với kích cỡ của Min. Mọi thứ sẽ ổn thôi.”
“Ồ, tốt.” Min bước lên bục để nhìn vào mình trong tấm gương cao gấp ba cô. Trông cô như một
cô hầu gái lôi thôi lếch thếch làm việc trong nhà trọ đằng sau lâu đài, nhặt nhạnh một chiếc váy mà
công chúa vứt đi. “Đây không giống chị tí nào.”
“Đây là màu sắc tuyệt vời dành cho chị, Min,” Diana nhẹ nhàng nói khi bước lên đằng sau cô
trên bục, và Min dựa ra đằng sau để vai hai người chạm nhau.
“Em sẽ là cô dâu đáng ngạc nhiên nhất,” cô bảo với Diana. “Người ta sẽ há hốc mồm khi nhìn
thấy em.”
“Cả chị nữa,” Diana nói và siết chặt vai Min.
Phải rồi, khi áo nịt ngực của chị nổ tung và ngực chị đập vào mục sư.
“Mắt chị bị sao thế?” Diana thì thầm bên tai Min, đủ khẽ để bà Nanette không nghe thấy.
“Tối qua tên quái vật đã đụng trúng chị,” Min nói và sau đó khi Diana cứng người lại, cô thêm
vào, “Chị va phải khuỷu tay anh ta. Không phải lỗi của anh ta.”
“Cái áo lót đó không hợp với chiếc váy,” bà Nanette nói phía sau họ.
“Không có khả năng mẹ là mẹ kế của con phải không?” Min hỏi cái bóng mẹ cô trong gương.
“Bởi vì điều ấy sẽ giải thích rất nhiều điều.”
“Đây, con yêu,” bà Nanette nói và đưa cô năm chiếc áo lót ren có màu sắc khác nhau. “Vào đó,
mặc một trong những cái này vào và mang chiếc cotton ra cho mẹ. Mẹ sẽ đốt nó đi.”
“Cái gì cotton cơ?” Diana hỏi.
“Chị đang mặc một chiếc áo lót trắng trơn,” Min kể với cô khi bước xuống khỏi bục, hai bàn
tay đầy những ren.
Diana mở to mắt và trông nghiêm nghị. “Chà, chị sắp xuống địa ngục rồi.”
“Diana,” bà Nanette nhắc nhở.
“Chị biết,” Min nói khi cô bước về phía phòng thử đồ. “Đó là nơi ở của tất cả những người đàn
ông tốt nhất.”
“Minerva,” bà Nanette kêu lên. “Con đang đi đâu đấy?”
“Hôm nay là thứ Năm,” Min nói qua vai. “Con sẽ đi gặp Liza và Bonnie để ăn tối, và con
không muốn nói thêm gì về đồ lót của mình nữa.” Cô dừng lại ở ngưỡng cửa tới phòng thử đồ. “Hãy
đặt một chiếc áo nịt lớn hơn - lớn hơn nhiều, mẹ ạ - và chúng ta sẽ thử lại khi nó đến.”
“Không carb,” mẹ cô với theo sau khi cô đã vào trong phòng thử đồ. “Và không bơ.”
“Con biết là mẹ đã đánh cắp con từ cha mẹ ruột của con,” Min nói với lại. “Họ sẽ để con ăn
bơ.” Rồi cô đóng cửa lại trước khi bà kịp bảo cô kiêng cả đường nữa.
Cá Cược Với Tình Yêu  Cá Cược Với Tình Yêu  - Jennifer Crusie Cá Cược Với Tình Yêu