Số lần đọc/download: 4927 / 117
Cập nhật: 2016-11-22 01:32:26 +0700
Thiên Linh Cái
S
au khi lấy thai nhi khoảng 100 ngày tuổi ra khỏi bụng mẹ,lão thày Chà dùng một số loại rễ cây rừng theo một công thức bí truyền, sao tẩm và đặt trong một cái keo thủy tinh trong suốt.
Lão thiết lập Linh sàng tại ngay khu cồn có chôn mấy xác người đó. Một cái lán nhỏ bằng gỗ được dựng lên ngay gần mấy nấm mộ. Cái lán tuy nhỏ nhưng vững chắc và luôn cửa đóng then cài.
Vì là nằm chơ vơ trên một cái cồn nhỏ trên sông Hậu, nên ở khu vực này hầu như không có bóng dáng người nào đi qua, mặt khác do xung quanh mọc đầy dừa nước và cây cỏ ngút ngàn nên cái lán nhỏ của lão chẳng ai phát hiện ra cả.
Linh sàng được kê trên một cái bàn gỗ cỡ ngang bụng người. Trên đó Lão bày Sắc Tổ của môn phái, một cặp Thất tinh kiếm làm từ thân cây Dâu hàng trăm tuổi.
Một ngọn đèn dầu đậu phộng được thắp suốt đêm ngày.Ngoài ra còn một số những đồ vật có hình thù kỳ dị chắc là đồ của môn phái Lão. Đặt đằng trước bát nhang là cái keo thủy tinh, trong có chứa cái thai nhi đã tẩm thuốc kỹ lưỡng.
Bông, nhang, trái cây, giấy tiền và hàng xấp Phù vàng, trắng, đỏ, những thứ đồ chơi của trẻ con, quần áo trẻ con được bày la liệt trên Linh sàng. Cứ hàng ngày vào giờ Tý và giờ Dậu là Lão lại lẳng lặng bơi một chiếc xuồng Ba giạ sang cồn đó để luyện. Trên những ngôi mộ của mẹ các thai nhi, lão trồng rất nhiều những cây Vạn thọ màu bông vàng rực.
Mùa này là mùa khô nên Lão không phải sợ tới việc có sấm sét trong khi luyện Đây là điều tối kỵ khi luyện Thiên Linh Cái - Bởi có thể bị sét đánh bất tử. Việc luyện Thiên Linh Cái này cũng đòi hỏi phải ngay bên cạnh dòng nước chảy, chính vì vậy Lão chọn địa điểm trên cồn đất giữa sông hậu Lão rất đắc ý.
Một việc nữa Lão cũng rất thích là do cây cối mọc um tùm, lâu lắm không có dấu chân người lui tới nên Âm Khí khu vực này rất mạnh, hầu như không có bóng nắng dọi tới mái Lán của Lão.
Tới giờ luyện, Lão thắp nhang trên bàn thờ và dùng những câu chú cổ lạ tai, âm điệu nghe rất âm u, ai oán, lúc như thống thiết, bi thương, lúc lại ngọt ngào như phủ dụ trẻ con. Lão kêu gọi Linh Nhi bé nhỏ đang nằm trong keo thủy tinh hỗ trợ Lão, hứa hẹn với Linh Nhi đủ điều. Sau khi luyện, Lão lại ra mộ những người vợ thắp nhang và cũng khấn hứa đủ điều.
Mặt khác Lão cũng dày công chăm sóc những cây bông Vạn Thọ trên những ngôi mộ cho xanh tốt. Những cây Vạn Thọ này rất quan trọng vì nó sẽ cho Lão biết mức độ thành công của việc luyện tới đâu.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua. Lão cứ đều đều luyện tập, thường xuyên thay đồ lễ, thường xuyên đọc Chú phủ dụ, mua chuộc Linh Nhi.
Lúc này là lúc cực kỳ nguy hiểm cho sinh mạng Lão vì thực ra nó đã được gắn liền với Yêu Pháp mà Lão đang tu luyện. Tới gần cuối tháng thứ 3 thì có rất nhiều hiện tượng kỳ lạ xảy ra.
Trong khi Lão đọc Chú thì trong không gian có những tiếng động lạ tai bắt đầu vang lên, lúc thì như tiếng trẻ con khóc, lúc thì là những tiếng cười ma quái, lúc thì tự nhiên trong keo thủy tinh có tiếng kêu lộp cộp như người đi guốc.
Càng ngày càng nhiều chuyện dị thường xảy ra. Nhiều tiếng cười âm u ma quái, những tiếng thở dài não ruột, những lời ma hờn quỷ trách từ xa xăm vang vọng đến trong đầu người luyện rất rõ, mồn một từng chữ từng tiếng vọng vào bên tai, ngay cả những lúc ở bên ngoài Tịnh thất. Và đôi mắt của kẻ tu luyện Tà pháp luôn luôn đỏ rực như ánh than hồng, vì phải vận dụng nội lực khống chế bản thân không được kinh sợ, nếu không thì sẽ bị cái bào thai oan nghiệt đó nhiếp hồn mình ngược lại trở nên điên loạn vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn bất siêu sinh.
Từng ngày từng ngày qua chậm chạp mỗi ngày, mỗi giờ đều là sự cố gắng phi thường của người luyện, lúc qua khỏi tháng thứ 3 là giai đoạn quyết định thành bại. Thiên Linh thai nhi qua quá trình hun đúc, phù trợ của cha nó qua các bài chú bí mật và đã thọ đủ khí âm dương nên không còn sợ ánh sáng nữa.
Nó đã tự mở nắp keo và ngồi chễm chệ trên miệng keo đôi khi phát tiếng cười sằng sặc nhảy xuống cù lét, hay hóa ra mặt quỉ to như cái mâm xanh biếc như ánh ma trơi đưa ngay mặt người luyện mà nhát, kẻ luyện có thể nhắm mắt hay mở mắt lúc tu luyện, niệm chú, chỉ cần sức định tâm cho vững và đúng phương pháp bí truyền là Thiên Linh thai nhi nó không làm gì được mình.
Tuy Lão có tiếng là gan lỳ, nhưng nhiều lúc Thiên Linh làm quá, như trêu Lão, thả cái cặp chân xuống trước mặt Lão, sau đó từng bộ phận như thân, tay, đầu mới dần dần hiện ra; Lão phải dùng đến cặp Thất Tinh kiếm gỗ dâu ra trợ lực, mới có thể áp đảo được con Thiên Linh.
Lão cũng biết, nếu dùng cặp Thất Tinh kiếm hay dùng Phù, dùng Ngải quá nhiều, con Thiên Linh kia sẽ lờn mà không sợ Lão nên Lão cũng hết sức hạn chế. Lúc này Lão chỉ cố tâm đọc Chú cho thật nhiều, giữ tâm bất định là cầm chắc cửa thắng rồi. Nếu lão quá lạm dụng những phương tiện như Bùa, Ngải hay Kiếm Thất tinh, thì sau này, nếu gặp đối thủ mạnh hay biết chiều chuộng hơn, con Thiên Linh sẽ phản chủ, quay lại giết chết Lão ngay lập tức.
Thời gian cứ chầm chậm trôi đi, khi đủ 100 ngày là việc luyện Thiên Linh đã hoàn tất. Lúc này Thiên Linh giống như một cậu bé ngoan, quỳ xuống dưới chân cha nó mà tuân theo mệnh lệnh.
Lão làm đại lễ đặt tên cho Thiên Linh, bắt nó phải tuyên thệ với Thày Tổ và chính lão là phải tuyệt đối trung thành. Lúc này cái thai nhi đã héo quắt chỉ còn một miếng bé bằng bao diêm quẹt. Lão liền thâu lấy, bỏ vào túi vải đeo ở cổ. Ngay lập tức, Lão nổi lửa đốt cả Linh sàng và cái lán, làm cho Thiên Linh không còn chỗ về trú ngụ nữa.Từ đây trên mọi nẻo đường người và Quỷ đã hợp nhất.
Sau đó người luyện mới ra mộ của người vợ xấu số cúng tế, khấn vái v.v...và ngắt các hoa Vạn Thọ đã trồng trước đó đem ra bờ sông Hậu gần đó vừa niệm thần chú vừa rải tất cả xuống dưới, nếu tất cả bông hoa ấy đều trôi xuôi nước và chìm xuống thì coi như vong hồn kẻ khuất đã chuyển hoá, đầu thai ở một nơi nào khác rồi.
Còn như nếu có cái bông nào mà trôi ngược dòng nước đó là vong hồn người vợ hãy còn quyến luyến thai nhi, kẻ luyện phải lập tức làm đàn chiêu hồn người khuất mặt đem về nhà mà thờ phụng nhang khói đều đặn, người luyện Thiên Linh không bao giờ có vợ được bởi khi lấy vợ thì lập tức sẽ bị Thiên Linh nó bẻ cổ hay vật hộc máu chết ngay.
Có lẽ là ghen dùm mẹ nó cũng nên. Khi ông thầy nào mà có Thiên Linh rồi thì nổi tiếng lắm, chuyện gì nó cũng nhất nhất bẩm báo, cho biết trước thành hay bại, lợi hay hại v.v......
Người ta thường thấy Lão nằm trên võng đu đưa mà miệng lẩm bẩm, thì thầm như đang nói chuyện một mình, đó là Lão đang trò chuyện cùng Thiên Linh cái vậy.
Biết được điều đó nhưng ông Thày Chàm Tây Ninh vẫn kiên nhẫn chờ đợi để có đủ chứng cớ đưa Lão ra Pháp luật.
Nói không bây giờ ai mà thèm tin Lão. Cũng không phải chờ lâu, trong vùng lại xôn xao vì việc Lão thày Chà Và đã đánh tiếng xin cưới cô con gái của một điền chủ giầu có trong vùng.
Cô này mới có 18 tuổi, tóc dài, da trắng, mình dây, luôn mặc bộ đồ bà ba màu sáng. Cô đang là mối quan tâm và là nguyên nhân nhiều đêm mất ngủ của trai tráng, chức sắc trong vùng.
Khi biết tin Lão thày Chà chính thức cầu hôn, nhà cô gái vô cùng lo sợ và trai tráng trong vùng rất phẫn nộ. Nhiều lần họ tính tổ chức đốt nhà của lão hay tính kế giết hắn đi.
Tuy nhiên, tất cả những cái tính toán đó đều thất bại thảm hại. Những người định đi đốt nhà thế nào mà bị lạc lối ngay tại xứ của mình, nhiều người còn bị dẫn tít vào giữa bụi tre gai mà không biết đường ra tới sáng, có người tìm mới trở về được.
Những người tính hại Lão thì tự nhiên cứ bị tai nạn liên tiếp, chỉ lo đối phó, sức đâu mà còn tính nổi chuyện hại Lão được.
Cả một vùng, không khí như bị trầm lặng hẳn xuống, người ta còn e ngại cả ra đường khi trời tối khi mà trong khu vực có đến 3 người bị rắn Hổ sơn cắn chết tươi ngay trên đường lộ. Trong tình hình đó ông thày Chàm Tây Ninh quyết tâm theo dõi nhất cửa nhất động của Lão và âm thầm ra tay.
Một cái lưới bịt bùng, Thiên la, Địa võng đã được giăng ra chờ đón con Quỷ khát máu sa bẫy.
Tuy bên nhà gái cố gắng hết sức tìm kế hoãn binh, song do uy lực của các Pháp thuật của thày Chà Và, cuối cùng cũng phải đến ngày đám cưới. Cô Lan, con gái của vị điền chủ nọ, không có cách nào khác ngoài những dòng nước mắt đã khô cạn, cũng đành phải nhắm mắt đưa chân.
Từ sáng sớm, hàng trăm chiếc bàn tròn được kê la liệt từ trong nhà ra tới mấy cái rạp vải bố ngoài sân, kê tuốt ra tận ngoài vườn cây vú sữa, Sabôchê, xoài mát rượi. Vì cả hai nhà đều giầu có và có thế lực, mặt khác cũng là lần cuối tiễn con gái đi về nhà chồng, chưa biết sống chết ra sao, nên ông điền chủ cố làm thật rình rang, cho mát mặt đứa con gái cưng.
Một dàn nhạc sống được đưa từ tỉnh về làm náo loạn cả một vùng quê yên tĩnh bởi tiếng đàn, tiếng trống, tiếng ca.
Hàng chục con bò, heo và hàng mấy trăm con gà, vịt được hóa kiếp trong đợt này. Một cái cổng chào bằng lá dừa nước, kết hoa lá rất đẹp, trên có bảng Vu Quy, có hai con chim câu đang châu mỏ vào nhau.
Ngoài bờ sông, ba cái tàu đò thật lớn, được chăng đèn kết hoa lộng lẫy. Hai nhà cách nhau có hơn 1 Km, nhưng để phô trương thanh thế nên lão Chà vẫn thuê tới ba chiếc tàu đò đó, rước cô dâu đi vòng vòng trong vùng.
Người ta đến tụ tập, ăn nhậu, cười nói âm vang. Khắp nơi, những chiếc chiếu được dải ra đất cho mọi người ăn xong rồi thì tiếp tục sát phạt đỏ đen. Lệ quê là như vậy, đám cưới nào cũng phải có cờ bạc đi liền họ mới chịu. Nhiều nhà, nghèo rớt mùng tơi, nhưng nếu trong xóm có đám là vẫn phải chạy đôn chạy đáo mấy chục để tàn cuộc nhậu là đánh bạc. Người ta nhậu suốt từ sáng sớm cho đến tối khuya.
Lớp nọ vào thay thế lớp kia. Bàn tiệc này tàn, người ta lại tranh thủ dọn đi để lấy chỗ bày bàn mới. Rượu đế chảy ra như nước sông Hậu. Người ta uống, ca, say và kiếm chỗ nằm vạ vật, có khi ngay bên cạnh chuồng heo vẫn cứ gáy khò khò.
Lão Chà và đợt này chứng tỏ một sức mạnh về rượu thượng thừa. Dắt vợ đi chào từng bàn, mỗi bàn lão uống một ly xây chừng chúc mừng, vậy mà mấy chục ly rượu trong người Lão như hóa thành nước. Đúng giờ, Lão hô tất cả mọi người lên Tàu để rước dâu. Trên tàu, các món ăn cũng bày la liệt. Mọi người ăn, uống, ca hát, nói cười và hình như quên biến đi cái tai họa đang rình rập trên đầu.
Ngồi ở chiếc bàn gần cuối Tàu, trong một góc khuất, ông thày Chàm Tây Ninh, vẫn trầm tư uống rượu, đốt thuốc. Hầu như mọi cái náo nhiệt của đám cưới chẳng ảnh hưởng gì đến ông cả.
Trong đêm trước ngày cưới của cô Lan, một cuộc họp tay ba tuyệt mật đã diễn ra tại nhà ông bà điền chủ. Tất cả những gì cần thiết cho thời gian tới của cô Lan tại nhà lão thày Chà đã được ông thày Chàm Tây Ninh, ông điền chủ và cô Lan tính toán và trù liệu cụ thể.
Ông thày Chàm biết rằng, với những tính năng của Thiên Linh Cái của lão thày Chà, mọi sự việc gần như đã bị báo trước và lão ta đã có sự đề phòng cẩn thận. Mặt khác, những môn phái của Lão thày Chà đã luyện đến mức độ thượng thừa như Chàkha, Năm Ông, các phép của Ấn Độ bí truyền...thật khó cho những mưu toan che dấu được Lão. Tuy nhiên, vỏ quít dày - đã có móng tay nhọn.
Phép thuật của dân tộc Chiêm Thành từ ngàn xưa cũng có những môn bí truyền cực kỳ lợi hại mà ông thày Chàm Tây Ninh là một truyền nhân.
Tới cuối buổi gặp gỡ, ông thày Chàm Tây Ninh trao cho cô Lan một cái gói nhỏ và ghé tai dặn: cứ như thế...như thế.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cái thai trong bụng cô Lan đã ngoài ba tháng. Cái giờ phút kinh hoàng đã đến gần. Hàng ngày, lão thày Chà vẫn cứ lén lút sang cái cồn đất nhỏ trên sông Hậu chuẩn bị làm cái thất mới.
Có lúc lão bỏ đi đâu không rõ đến vài ba ngày, lúc về mang theo nhiều thứ cỏ trông giống như những vị thuốc Bắc. Dạo này lão tự nhiên cưng chiều cô Lan lạ lùng.
Lão chăm sóc cô từng ly từng tý một, nếu người ngoài nhìn vô, tưởng rằng cuộc sống vợ chồng của cô hạnh phúc lắm.
Không có cái gì ngon mà lão không mua cho cô ăn, có những lúc lão ôm về cho cô cả ôm quần áo, vải vóc, nữ trang.
Thời gian này lão cứ liên tục hỏi cô Lan: Em cho anh đưa con này nghe. Cô Lan cứ chỉ cười cười mà nói: Nó là con của em, khi nào nó lớn, em sẽ giao nó cho anh tập theo cha buôn bán. Một chút thoáng qua ánh mắt sa sầm của lão hiện về như một đám mây đen. Rất nhanh rồi chợt hết liền.
Ngày thứ 99 của cái thai trong bụng cô Lan đã tới. Từ sáng sớm, người nhà của cô đã sang cấp báo: Má cô bị đau nặng, đang mê man tại nhà. Mặc dù hết sức khó chịu, song lão thày Chà vẫn phải cho cô về thăm mẹ, với lời dặn, bằng mọi giá đến tối phải về nhà.
Ngay trong ngày hôm đó, lão thày Chà vào ngay trong mật thất thắp nhang khấn khứa liên tục. Không biết lão làm cái gì, nhưng cô Lan đang ngồi ăn cơm với cha mẹ bỗng hất đổ bát cơm và lật đật đòi về nhà chồng.
Ông điền chủ vội cho người cấp báo với ông thày Chàm Tây Ninh đang trọ ở gần đó. Gần như ngay lập tức thày Chàm có mặt.
Những cái cọc cao ngang tầm ngực được đóng la liệt theo một kiểu dáng lạ mắt ở khắp khu vườn. Hàng mấy chục cân tỏi và thuốc rê giã nhỏ, vắt nước được rẩy khắp nơi từ trong nhà ra tới cuối mí vườn Sabôchê. Các loại Thần Sa, Chu Sa, Huỳnh Hoàng, muối hột được giã nhỏ rải khắp mọi nơi.
Dọc theo những cây cọc, người ta giăng những tấm lưới cá có bề rộng khoảng nửa thước với cọng to và dày.
Một Đàn tràng được dựng lên ngay trước cửa, lấp lánh những thanh đao thép, những thanh kiếm gỗ dâu trăm tuổi, những lá cờ đuôi nheo, hàng rổ những lá phù vàng, trắng, đỏ.
Một cái lò đất nung bằng gạch Chăm Pa, được đốt lên ở ngay trước Đàn tràng, khói nghi ngút và các loại Trầm Hương, Bạch đàn hương, các loại lá cây rừng bốc ra một mùi thật là đặc biệt.
Cô Lan bị đóng gông cả chân lẫn tay bằng những cái gông gỗ và đặt nằm trên bộ ngựa Gõ đen bóng. Càng ngày, cô càng gào thét dữ dội, cả người lăn lộn, mặc những cái gông đã cột chặt vào thành ván.
Cô ra sức chửi rủa những người trói cô, không từ cả cha mẹ, anh chị em đều bị cô chửi suốt lượt.
Xung quanh bộ ván Gõ, ông thày Chàm Tây Ninh đã cho giăng mấy lớp lưới cá đại mà người ta hay dùng bắt cá ngoài khơi, xung quanh đó dán đầy những lá Bùa của người Chiêm Thành với những hình vẽ kỳ bí.
Chiều dần dần xuống, mỗi lúc cô Lan lại càng làm dữ hơn. Gào khóc, chửi bới hầu như không biết mệt với cái thân hình nhỏ nhắn của cô.
Ông thày Chàm Tây Ninh từ chiều đã cho đun một cái vạc to chứa đầy những loại lá rừng mà ông đã chuẩn bị từ trước. Thứ nước trong vạc đun mãi trở nên màu đen và sánh tựa như hắc ín. Cả cái vạc bốc lên một cái mùi khen khét, mà mùi trầm từ cái lư trầm bốc ra cũng không át nổi.
Mọi người trong nhà cùng hơn chục trai tráng trong thôn đến giúp, được ông thày Chàm dặn dò, phân công chu đáo. Mọi người tranh thủ ăn cơm sớm để phòng công việc đến bất ngờ.
Khoảng 9 giờ tối, chợt có một luồng gió lạnh, mang theo mùi hôi tanh đến phát nôn phát mửa xộc tới. Từ trong đêm tối, tiếng trống trận âm vang, tiếng lao xao, rú rít của muôn sinh vật, tiếng than van, thở dài não nuột, tiếng khóc than, ai oán...Tất cả như một cơn thác, đổ về phía nhà ông điền chủ.
Thày Chàm Tây Ninh vội ngồi vào Đàn và tám thanh niên trai tráng vác đao đứng thành hình bát giác xung quanh Đàn.
Bỗng một tiếng gầm vang ghê rợn nổi lên, một đợt sóng mùi hôi tanh, khét lẹt xộc tới.
Trong màn đêm qua những ánh đuốc người ta chợt thấy, một đôi rắn màu vàng có mào đỏ rực, cuồn cuộn lao tới.
Hàng ngàn con rắn các loại như Hổ Sơn, Chàm Quạp lửa, Mái Gầm.....lúc nhúc xung quanh, tất cả cùng nhằm hướng Đàn tràng của ông thày Chàm Tây Ninh lao tới.
Trên Đàn, ông thày Chàm Tây Ninh không hề biến sắc. Ông dùng lá cờ hiệu màu đỏ phất lên ra hiệu cho 8 người trong trận Bát Quái thay đổi vị trí.
Từ Bát Quái Thiên Tiên, trận pháp lập tức trở về Hậu Thiên, với cửa Tử hướng về lũ quái vật đang ồ ạt xông tới. Lúc này, Trận đồ như một cái hom, úp về phía quân địch.
Chúng muốn vào phá trận chỉ còn mỗi đường là vào cửa Tử của Trận đồ. Đôi Rắn Thần vừa lướt tới, gặp hơi của vị thuốc rê và tỏi trộn lẫn vội bốc ngay lên cao, tiếng hú nó vang còn lên hơn cả tiếng sáo diều. Chúng lồng lộn trên không trung, thấp thoáng trong ánh đuốc, cảnh tượng thật ghê rợn.
Lũ rắn con đi theo, lớp thì bị mắc vào những tấm lưới thả chùng, càng cựa quậy, càng vướng vào lưới và bị xiết lại; lớp thì do mùi của thuốc rê và tỏi nên gục xuống, nằm la liệt từng đống trong vòng lưới vây.
Tiếng trống trận của lão thày Chà càng ngày càng vang động, điểm thêm vào đó là những tiếng cồng cực kỳ bi ai. Hai con rắn Thần nhào xuống, thổi một làn hơi đen kịt, mùi tanh hôi tưởng như không thể nào kể xiết. Hàng người trong Trận đồ Bát Quái lảo đảo. Những lá cờ trận bị giật tung lên trời và rơi xuống lả tả.
Thấy vậy, ông thày Chàm vội ra lệnh cho người đứng bên chảo thuốc đang sôi sùng sục, bưng nguyên một chậu bột thuốc chuẩn bị sẵn trút vào. Một làn khói màu nâu mịt mù bốc lên, che kín cả đôi Rắn Thần. Ngay lập tức, chúng rớt bịch xuống đất và lủi đi mất tăm.
Đây chính là một bài thuốc cổ truyền bắt rắn của người Chiêm Thành. Hàng nghìn năm trước, vì phải sinh sống trong khu vực núi non hiểm trở, rắn nhiều vô số, nên dân tộc Chàm đã có những bài thuốc bắt rắn và chữa rắn cắn cực hay.
Đôi Rắn Thần đã đi mất, những làn khói cũng đã tan dần, trên chiến trường, hàng ngàn xác rắn các loại nằm la liệt.
Phía bên kia, lão thày Chà chuyển sang thủ đoạn khác. Tiếng trống trận lúc này cũng chuyển sang một nhịp điệu khác với âm hưởng vô cùng trầm hùng. Người ta tưởng chừng như có hàng ngàn chiến xa đang lăn bánh tiến về phía Đàn tràng. Âm lượng ngày càng lớn, nó như lói vào tim những người trong trận.
Không gian tưởng như lúc này bị cô đặc lại, ngột ngạt, tức thở.
Từ trên không, hàng trăm con quạ đen bay về phía Đàn Tràng. Chúng bay lượn đan qua đan lại, nhằm vào những người trong trận Bát Quái lao tới mổ, giật văng từng miếng thịt.
Tay bắt quyết, miệng đọc chú, tay kia ông thày Chàm tung lên trên trời một nắm những lá Bùa vàng.
Những con quạ đen rớt lả tả xuống đất và hiện nguyên hình là những tấm giấy đen xếp lại.
Tiếng trống và tiếng cồng ngày một tăng nội lực, nó như khoan xoáy vào không gian, khiến cho không gian như co lại, hạn hẹp hơn. Lần lượt từng người trong Trận Đồ Bát Quái gục xuống, miệng ứa máu tươi. Trận Đồ Bát Quái đã bị phá vỡ...
Gần như ngay lúc đó hình bóng năm người đàn bà mặc áo dài trắng, theo gió lướt tới. Cách di chuyển của họ thật kỳ dị, hình như không phải đi mà chỉ như lướt qua các khóm cây, ngọn cỏ.
Xung quanh năm hình người đàn bà đó là cả một bày dơi đông vô kể cũng kéo đến vây xung quanh Đàn tràng của thày Chàm Tây Ninh.
Từ xa đã vang vọng tiếng của lão Chà Và đọc chú vọng đến rõ mồn một: " Nam mô Tiên sư Lỗ Ban - Tiền Tổ Lỗ Ban - Hậu Tổ Lỗ ban - Sác sác - Chứng cho tôi đây là đệ tử Thái Tuế - Nhật Mộc Thần phù Lỗ ban sát - Sai khiển Thiên Linh tùng chấp lệnh....." " Thần cung cấp trợ oai linh - Tam Sát Phiên Thần - Nhân sát - Tài sát - Vật sát - Tam sát Phiên Thần - Cấp cấp như luật lệnh...."...
Từ trên Đàn tràng, thày Chàm Tây Ninh chợt phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo như muốn gục xuống.
Cố hết sức bình sinh, thày đứng dậy, vung thanh Thất Tinh kiếm, ném tung lên trời một nắm Bùa và cao giọng đọc chú: " Án Chỉ lâm Chỉ lâm - Bộ lâm - Bộ lâm - Phấn tra - Phấn tra - Mục Đề dạ - Ta bà ha - Sắc chuyển Luân Vương khuyết Ấn tuyệt ngũ phương - Thâu Thần Tiên giáng hạ - Thâu tay cầm Tam Muội Hỏa...." Không thể đừng được nữa, Thày bắt buộc phải đọc chú thâu tất cả các Phép thuật của thày Chà Và, không cho tác yêu tác quái nữa.
Sau khi đọc đủ 21 biến -
Tiếng niệm chú từ xa của thày Chà tự nhiên ngưng hẳn - Năm cái xác chết tự nhiên sình thối, chảy nước vàng và ngả rạp xuống đất ngay trước cửa Đàn Tràng.
Những con dơi miệng đầy răng, nằm chết la liệt xung quanh.
Phía bên lão thày Chà Và, nay bị thu hết pháp thuật, các câu chú đều mất hết sự Linh ứng. Lão ói ra một đống máu tươi, nằm ngất lịm đi trong Tịnh thất của mình. Từ nay lão không còn tác yêu tác quái được nữa. Thời gian hòa bình ít nhất cũng được 10 năm.
Ngay trong đêm, ông thày Chàm Tây Ninh kêu mọi người thu dọn chiến trường, vứt hết những cái xác súc vật xuống dòng sông Hậu, chôn lại 5 xác chết trên cù lao. Một chiếc xuồng gắn máy lớn chở thày Chàm và cô Lan nhằm hướng Tây Ninh thẳng tiến.
Thày Bảy lại từ tốn nói: Câu chuyện ta vừa kể cho các con nghe, đã xẩy ra cách đây hơn chục năm rồi. Sau trận chiến đó, lão Thày Chà và bỏ xứ đi đâu mất tiêu. Còn ông thày Chàm Tây Ninh cũng đưa cô Lan vào chân núi Cậu, tít ngoài bờ lòng hồ Dầu Tiếng để sinh đẻ. Chỉ tiếc rằng, cô Lan sau khi sinh được một thằng con trai thiếu tháng, lớp vì sức yếu, lớp vì những độc tố trong người do lão thày Chà truyền sang, lớp vì cuộc sống ở rừng quá thiếu thốn, nên chỉ vài tháng sau cổ cũng mất.
Tự nhiên ông thày Chàm Tây Ninh phải cái cảnh gà trống nuôi con - Mà lại là con của kẻ thù. Thật là cảnh chớ trêu. Cậu con trai của cô Lan và lão thày Chà, chính là cậu bé vừa bị giết này đây.
Việc ngày hôm ấy xẩy ra chỉ là những sự việc tiếp theo của câu chuyện mười mấy năm về trước. Ông Trời cũng thật chớ trêu- Cha tự tay giết con mà không hay - Pháp thuật tài giỏi mà làm chi không biết? Oán thù trùng trùng, điệp điệp, chừng nào mới nguôi đây? Có lẽ sau trận mất con đó mà ông thày Chàm Tây Ninh và ông thày Chà Và lại có trận quyết đấu lần ba bữa nay.
Thôi, chúng bay chuẩn bị xe cho tao lên bệnh viện đa khoa Tây Ninh thăm lão và hỏi xem cơ sự ra sao.
Tôi vội nói: - Thưa Thày, để con lấy xe đưa Thày đi cho lẹ. Một lúc sau, ông bà Bảy, tôi và hai cậu đệ tử ruột cùng lên cái xe Zeep lùn nhằm bệnh viện đa khoa Tây Ninh tốc hành.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã tới Phòng cấp cứu của bệnh viện Đa khoa Tây Ninh. Dò hỏi mấy bác sĩ trực tại đó, chúng tôi được biết là ông thày Chàm Tây Ninh đang phải nằm trong phòng mổ để tháo khớp tay.
Theo bác sĩ cho biết, mọi người đã cố gắng hết sức song không cứu được cánh tay cho ông thày Chàm.
Chẳng hiểu nguyên nhân gì mà cánh tay bị chặt của lão chóng hoại tử nhanh đến thế. May mà đã được cầm máu kịp thời, chứ nếu như người khác chắc lão đã đi về chầu Tiên Tổ rồi. Khoảng hơn một tiếng sau, một chiếc băng ca có gắn 4 bánh được đẩy từ phòng mổ ra.
Ông thày Chàm được phủ khăn trắng xóa chỉ còn hở gương mặt xanh lét, đang thiêm thiếp vì thuốc mê được đưa ra phòng hồi sức. Nhìn hình dáng tiều tụy của lão, chúng tôi không ai không khỏi chạnh lòng. Có lẽ từ nay ông thày Chàm chỉ còn có một tay sẽ khó mà biểu diễn võ thuật được nữa.
Than ôi, đúng là Đại bàng gãy cánh. Một võ sư lừng danh thiên hạ, thân hình cao to lừng lững, gọng nói sang sảng giờ đây đang nằm tiều tụy, thấy nhỏ bé quá. Lòng cảm thông dâng trào làm lũ chúng tôi không ai cầm được nước mắt. Buồn ơi, chào mi.
Thày Bảy phân công mọi người ở lại chăm sóc ông thày Chàm và bảo tôi lấy xe chở ông đi công chuyện. Tôi đưa thày bảy lên xe, nhằm hướng chợ Sa Mát thẳng tiến. Tới chợ Sa Mát, ông bảo tôi chờ và rảo bước vào trong chợ. Khoảng 30 phút sau, thày Bảy bước ra, trên vai đeo một cái ba lô to đùng. Tới xe, thày xếp các thứ gọn gàng lại, nhét vào ba lô chật cứng.
Tôi chăm chú nhìn và thấy thật là lạ với những thứ mà Thày mới mua tại chợ. Ngoài con dao găm lá liễu là vật bất ly thân đeo bên hông, tôi thấy Thày mới mua thêm nột lưỡi mác chặt cây sáng quắc, ngoài ra còn thấy vô số mì ăn liền, bánh tráng, thuốc rê, tỏi, võng dù, màn tuyn và một đôi giày bata màu xanh nữa. Khi chuẩn bị xong, Thày hối tôi chở Thày lên cửa khẩu Sa Mát là cửa khẩu giữa Tây Ninh và Huyện Mi Mốt của Miên.
Huyện Mi Mốt của Miên tiếp giáp với huyện Tân Biên của Việt Nam thông qua cửa khẩu Sa Mát. Khu vực Sa Mát chính là khu vực hồi chiến tranh, bộ chỉ huy miền Nam gọi tắt là R đóng quân.
Cả một vùng cây cối um tùm, rậm rạp và còn cơ man nào là bom mìn từ hồi chiến tranh để lại. Vùng này đã có rất nhiều người và trâu bò khi đi làm rãy đã trúng bom, mìn phơi xác trên những ngọn cây Cày ( Kơ Nia ).
Công ty chúng tôi đang có kế hoạch biến vùng Sa Mát này thành một Nông trường Cao su lớn hàng ngàn ha và tiến sát Nông trường Cao su Mi Mốt bên Miên. Tuy nhiên, để làm được điều đó còn vô vàn khó khăn, tiền của và cả máu nữa.
Cả vùng mang tiếng chợ cửa khẩu, song cũng chỉ có vài chục căn quán sơ sài bán các thứ vật dụng cần thiết cho bà con quanh vùng. Tuy nhiên, khu vực này lại là một cửa khẩu buôn bán thuốc lá lậu nên cánh buôn thuốc từ thành phố thường lên. Hàng thuốc lá thường là HERO, ZET, 555, APSARA....
Vùng Mi Mốt còn là một vùng chuyên trồng cây thuốc lá sợi vàng ngon có tiếng. Dân khu vực ở lẫn lộn cả người Việt và người Miên, do vậy chợ này dùng cả tiền Việt và tiền Ria của Miên, trao đổi cũng bằng cả hai thứ tiếng Việt - Miên.
Chợ Sa Mát cũng còn là một nơi tụ tập của giới giang hồ, buôn lậu trước khi vượt biên giới bằng đường rừng sang Miên, Thái Lan...
Tới một con đường mòn sang Miên, người dân ở đây thường gọi là đường Tiểu ngạch, Thày Bảy xuống xe và dặn tôi: Con về cơ quan đi, Thày đi ít bữa sẽ về. Nhớ ghé qua bệnh viện thăm chừng thày Chàm nghe con. Nói rồi thày Bảy xốc ba lô nhằm hướng Mi Mốt thẳng tiến. Bóng chiều đã nhập nhoạng bên cửa rừng và chẳng mấy chốc bóng thày Bảy mất hút giữa rừng xanh Mi Mốt.