Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Lloyd Alexander
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Lê Minh Đức
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 77 / 11
Cập nhật: 2020-06-12 14:05:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 - Dinas Rhydnant
hững ngày sau đó khiến Taran cảm thấy phấn khởi hơn. Nhóm bạn dần dần quen được với chuyển động của con tàu; không khí trong lành và thấm đẫm mùi muối, và Taran có thể nếm được cả những bụi nước biển trên môi. Trong khi hoàng tử Rhun, từ trên đỉnh chiếc bục cao của mình, gào lên ra những mệnh lệnh mà đám thuỷ thủ, như thường lệ, vẫn không hề để ý tới, thì nhóm bạn vui sướng được tiêu thời giờ bằng cách giúp một tay vào những nhiệm vụ trên boong tàu. Công việc, đúng như bác Coll đã dự đoán, khiến cho lòng Taran thư thái hơn. Tuy nhiên vẫn có những lúc cậu sực nhớ ra mục đích của cuộc hành trình và thầm ước là nó không bao giờ kết thúc.
Cậu vừa cuộn xong một đoạn thừng thì Quạc bay từ trên cột buồm xuống và lượn tròn quanh cậu, miệng kêu quàng quạc phấn khởi. Theo lời giục giã của hoàng tử Rhun, nhóm bạn liền vội vã trèo lên chiếc bục. Trong ánh mặt trời buổi sáng rực rỡ, Taran nhìn thấy những ngọn đồi của đảo Mona nhô lên phía chân trời. Con tàu tăng tốc tiến về bến cảng hình lưỡi liềm của Dinas Rhydnant, với những cầu tàu và đê chắn sóng, những con đập ngăn nước mặn bằng đá và tàu thuyền đậu chật kín. Những vách đá dốc đứng gần như nhô thẳng từ mép nước lên và trên đỉnh vách đá cao nhất là một toà lâu đài lớn. Ở đó, những dải cờ của dòng họ Rhuddlum bay phất phơ trong làn gió nhẹ.
Con tàu lướt đến cầu tàu; các thuỷ thủ thả neo xuống rồi nhảy lên bờ. Nhóm bạn, với Hoàng tử Rhun hiên ngang dẫn đầu, được các hàng binh lính hộ tống đến lâu đài. Quân lính đã dựng nên một hàng rào danh dự bằng những ngọn giáo của mình.
Thế nhưng ngay cả đoạn đường ngắn ngủi này cũng không tránh khỏi chuyện không may. Chàng hoàng tử đảo Mona, khi rút gươm ra để đáp lại lời chào của người đội trưởng cảnh vệ, đã vung tay một vòng rộng đến nỗi mũi gươm móc toạc cả áo choàng của Taran.
“Tôi rất lấy làm tiếc.” Rhun kêu lên, tò mò ngắm nghía vết rách dài to tướng mà lưỡi gươm của mình đã xẻ ra.
“Và tôi cũng vậy, hoàng tử xứ Mona ạ.” Taran lầm bầm, vừa bực mình với Rhun, vừa xấu hổ khi nghĩ đến ấn tượng mà bộ y phục rách rưới của cậu sẽ gây ra với đức vua và hoàng hậu. Cậu không nói gì mà chỉ bặm môi và hết lòng hy vọng là sẽ không ai nhận thấy chỗ rách.
Đám rước đi qua cổng lâu đài và vào một cái sân rộng. Miệng reo to “Chào, chào!” một cách sung sướng, hoàng tử Rhun chạy tới chỗ cha mẹ mình đang đợi. Vua Rhuddlum cũng có khuôn mặt tròn trịa tươi tắn như hoàng tử Rhun. Ông thân mật đón chào nhóm bạn, luôn mồm lặp đi lặp lại lời mình vừa nói. Nếu ông có nhận thấy chiếc áo khoác bị rách của Taran thì ông cũng không thể hiện ra ngoài. Điều đó chỉ khiến Taran càng thêm lúng túng. Khi vua Rhuddlum cuối cùng cũng nói xong, hoàng hậu Teleria liến bước tới trước.
Hoàng hậu là một người phúc hậu, vẻ mặt dịu dàng, bà mặc một bộ y phục trắng muốt bồng bềnh; một chiếc vòng khuyên vàng gắn trên mái tóc được tết lại của bà, cũng có màu vàng rơm như tóc của hoàng tử Rhun. Bà hôn Eilonwy tới tấp, ôm chặt Taran vẫn còn ngượng ngùng, dừng lại vẻ ngạc nhiên khi đến bên Gurgi, nhưng rồi bà cũng ôm lấy nó.
“Chào mừng con, con gái của Angharad.” Hoàng hậu Teleria mở lời, quay lại với Eilonwy. “Sự có mặt của con là một vinh dự lớn - đừng cựa quậy, con, và đứng thẳng lên nào – cho Hoàng gia chúng ta.” Hoàng hậu bỗng ngưng lại và nắm lấy hai vai Eilonwy. “Ôi Vua Llyr!” Bà kêu lên. “Con lấy đâu ra bộ quần áo kinh khủng này vậy? Phải, ta thấy đúng là đã đến lúc pháp sư Dallben nên cho con ra khỏi cái xó xinh giữa rừng ấy rồi.”
“Xó xỉnh ư?” Eilonwy kêu lên. “Con rất yêu Caer Dallben. Và cụ Dallben là một pháp sư vĩ đại.”
“Chính thế đấy.” Hoàng hậu Teleria nói. “Cụ ấy quá bận bịu niệm chú và làm những thứ đại loại thế, đến nỗi cụ ấy để con lớn lên như cỏ dại thế này!” Bà quay sang vua Rhuddlum. “Ông có nghĩ như vậy không?”
“Ờ…ờ… đúng là như cỏ dại vậy.” Đức vua đồng ý, ngắm nhìn Quạc một cách thích thú.
Con quạ giương cánh lên, há mỏ ra và kêu “Rhuddlum!” Thật to trước vẻ hết sức khoái chí của vị vua.
Trong lúc đó thì hoàng hậu Teleria quay sang lần lượt ngắm nhìn Taran và Gurgi. “Nhìn cái áo choàng rách ấy mà xem, thật là đáng xấu hổ. Các con phải có y phục mới thôi.” Bà tuyên bố. “Áo mới, giày mới, tất cả. Thật may là lúc này trong lâu đài chúng ta lại đang có một người thợ đóng giày rất giỏi. Ông ta chỉ… đừng dẩu môi ra như vậy, con, con sẽ làm nó rộp lên cho mà xem… à… chỉ đi ngang qua thôi. Nhưng chúng ta đã giao cho ông ấy rất nhiều việc và bây giờ ông ta vẫn còn đang đóng giày đấy. Vị tổng quản của chúng ta sẽ lo việc ấy. Magg!” bà gọi. “Magg? Ông đâu rồi?”
“Xin đợi lệnh hoàng hậu.” vị tổng quản đáp lại, từ nãy đến giờ ông ta vẫn đứng bên khuỷu tay hoàng hậu Teleria. Ông ta mặc một trong những chiếc áo khoác đẹp nhất mà Taran từng thấy, được thêu thùa còn cầu kỳ hơn cả y phục của vua Rhuddlum. Magg cầm trong tay một cây quyền trượng bằng gỗ nhẵn bóng cao hơn cả đầu, trên cổ tay ông ta là một vòng sắt kết sù treo những chiếc chìa khoá đủ cỡ đang rung lên loảng xoảng.
“Tất cả đã được thu xếp xong rồi ạ.” Magg nói, cúi đầu rất thấp. “Thần đã đoán trước mọi quyết định của người. Tên thợ giày, đám thợ may và thợ dệt đều đã sẵn sàng cả rồi ạ.”
“Tuyệt vời!” Hoàng hậu Teleria kêu lên. “Bây giờ thì công chúa và ta sẽ đến các phòng dệt vải trước. Còn Magg sẽ dẫn tất cả các con về phòng mình.”
Magg lại cúi đầu chào, còn thấp hơn cả lúc trước và giơ cây quyền trượng lên ra hiệu. Với Gurgi bám sát gót, Taran theo vị tổng quản đi qua sân, vào một hành lang có mái vòm. Đến cuối hành lang, Magg khoát tay chỉ một khung cửa để ngỏ rồi lặng lẽ rút lui.
Taran bước vào. Căn phòng nhỏ, nhưng gọn gàng và thoáng đãng, sáng rực nhờ ánh mặt trời chiếu vào qua ô cửa sổ hẹp. Những tấm thảm cói thơm tho trải trên nền nhà và ở một góc có đặt chiếc trường kỷ thấp với một cái nệm rơm. Taran vừa mới cởi áo khoác ra thì cửa bỗng bật mở và một mái đầu tóc vàng dựng ngược thò vào.
“Fflewddur Fflam!” Taran reo lên, kinh ngạc và vui sướng khi nhìn thấy người bạn đã lâu chưa gặp lại. “Rất vui được gặp anh!”
Chàng ca sĩ hát rong nắm lấy tay Taran và vừa lắc thật mạnh vừa vỗ lên vai cậu. Quạc hớn hở đập cánh, trong khi Gurgi nhảy lên không trung, lấy hết hơi reo lên và ôm chầm lấy Fflewddur khiến người anh ta dính đầy cành khô, lá cây và lông rụng.
“Tốt, tốt, tốt.” Chàng ca sĩ nói. “Vừa kịp lúc đấy! Tôi đã đợi các bạn mãi. Tôi cứ tưởng các bạn sẽ không bao giờ đến được nơi kia.”
“Sao anh lại đến đây?” Taran kêu lên, giờ cậu mới lấy lại được hơi thở bình thường. “Sao anh biết chúng tôi sắp đến Dinas Rhydnant?”
“Sao mà tôi lại không biết được cơ chứ.” Chàng ca sĩ đáp, mỉm cười vui vẻ. “Ở đây chẳng ai nói đến chuyện gì khác ngoài công chúa Eilonwy cả. Nhắc đến mới nhớ ra, cô ấy đâu rồi? Tôi phải đi tìm để chào cô ấy ngay mới được. Tôi đã hy vọng là cụ Dallben sẽ cử các bạn đi cùng với cô ấy. Cụ Dallben có khoẻ không? Cả Coll nữa? Tôi thấy là cậu đã đem cả Quạc theo. Belin vĩ đại, tôi không gặp các bạn đã lâu quá rồi, chẳng còn được biết tin tức gì nữa!”
“Nhưng Fflewddur,” Taran ngắt lời, “chuyện gì đã khiến anh không đến nơi nào khác mà lại chính là Mona này?”
“Ờ, đó là một câu chuyện ngắn gọn thôi.” Chàng ca sĩ nói. “Lần này tôi là quyết tâm cố thử làm vua xem sao. Và tôi đã làm vậy trong khoảng gần một năm. Thế rồi mùa xuân đến, và mọi thứ trong nhà bắt đầu có vẻ ảm đạm một cách không tả được, còn mọi thứ bên ngoài không hiểu sao lại bắt đầu lôi kéo tôi, và điều tiếp theo tôi biết là mình đã lại lên đường rong ruổi rồi. Tôi chưa đến Mona bao giờ, vì thế đó là lý do hay nhất trên đời để tôi tới đây. Tôi đến Dinas Rhydnant tuần trước. Con tàu đã lên đường đi đón các bạn rồi, chứ không thì các bạn có thể dám chắc là tôi đã cùng đi theo.”
“Và anh thì có thể dám chắc là sẽ làm bầu bạn với chúng tôi khá hơn cậu vua con đảo Mona nhiều.” Taran nói. “Thật là may là gã ngốc thuộc dòng dõi vương gia ấy đã không va phải một dải san hô nào đó và đánh chìm con tàu xuống cùng với thuỷ triều luôn. Nhưng còn Doli thì sao?” cậu nói tiếp. “Tôi cũng mong được gặp ông ấy như anh vậy.”
“Ông bạn già Doli à.” Chàng ca sĩ bật cười và lắc lắc cái đầu tóc vàng của mình. “Tôi đã cố kéo ông ta theo cùng khi tôi chuẩn bị lên đường. Nhưng ông ấy đã cùng với bà con họ hàng trốn sâu vào vương quốc Mỹ Tộc rồi.” Fflewddur thở dài. “Tôi e là ông bạn lùn tốt bụng của chúng ta đã mất hứng phiên lưu rồi. Tôi đã tìm cách gửi tin cho ông ấy, nghĩ rằng có thể ông ấy sẽ đi cùng với tôi cho vui. Ông ấy có gửi thư đáp lại. Trong thư chỉ có độc một chữ “Hừm!”.”
“Lẽ ra anh nên ra bến cảng đón chúng tôi mới phải.” Taran nói. “Tôi sẽ vui hơn nếu biết có anh ở đây.”
“À… phải, tôi cũng định thế.” Fflewddur hơi ngập ngừng đáp. “Nhưng rồi tôi nghĩ mình sẽ đợi và làm cho các bạn bất ngờ thì hơn. Tôi cũng đang bận nữa, vì phải sáng tác cho xong bài hát chào mừng công chúa đến nơi. Một bà ca hay tuyệt, nếu tôi dám tự khen như vậy. Tất cả chúng ta đều được nhắc tới trong đó, với rất nhiều chiến công anh dũng.”
“Cả Gurgi nữa ạ?” Gurgi hỏi to.
“Tất nhiên rồi.” Chàng ca sĩ nói. “Tối nay tôi sẽ hát nó cho tất cả các bạn nghe.”
Gurgi reo lên và vỗ tay. “Gurgi rất nôn nóng được nghe tiếng hát và tiếng đàn!”
“Rồi mi sẽ được nghe nó, anh bạn ạ,” Chàng ca sĩ đoán chắc với nó. “khi nào đến lúc. Nhưng các bạn có thể tưởng tượng được là tôi hầu như không đủ thời gian để tham gai vào đám rước chào mừng…”
Đúng lúc đó thì một sợi dây đàn bật đứt.
Fflewddur tháo cây đàn yêu quý của mình từ trên vai xuống và rầu rĩ nhìn nó. “Đấy, nó lại thế rồi.” anh ta thở dài. “Những sợi dây đáng ghét này không bao giờ chịu thôi đứt mỗi khi tôi… ờ… thêm thắt một tý thôi mà. Trong trường hợp này thì sự thật là tôi không được mời.”
“Nhưng một ca sĩ chơi đàn hạc thì luôn được ưu đãi ở mọi triều đình trên toàn Prydain mà.” Taran nói. “Làm sao họ có thể bỏ qua…”
Fflewddut giơ tay lên. “Đúng, đúng thế.” Anh ta nói. “Quả là tôi đã có được ưu đãi ở đây, ưu đãi rất hào phóng là đằng khác. Nhưng đó là trước khi họ biết tôi không phải là một ca sĩ thật sự. Sau đó thì…” anh ta thú nhận, ”tôi bị tống vào chuồng ngựa.”
“Lẽ ra anh phải cho họ biết anh là vua chứ.” Taran nói.
“Không, không.” Fflewddur lắc đầu. “Khi làm ca sĩ thì tôi chỉ là ca sĩ thôi; còn khi làm vua thì lại là chuyện khác hẳn. Tôi không bao giờ để hai chuyện đó lẫn lộn cả.
Vua Rhuddlum và hoàng hậu Teleria đều là người tử tế.” Fflewddur nói tiếp. “Chính tên tổng quản mới là người ra lệnh tống tôi ra ngoài.”
“Ông có chắc là không có nhầm lẫn nào đấy chứ?” Taran hỏi. “Theo như những gì tôi thấy thì có vẻ ông ta làm trọn trách nhiệm của mình mà.”
“Phải, làm trọn quá mức thì đúng hơn, nếu cậu muốn hỏi ý tôi.” Fflewddur nói. “Không hiểu sao hắn lại khám phá ra trình độ của tôi, và thế là… vào chuồng ngựa! Thực ra tôi nghĩ hắn ghét âm nhạc. Thật đáng ngạc nhiên, đã có không biết bao nhiêu ngươi tôi vô tình gặp phải mà vì lý do này hay lý do khác, họ đơn giản là không thể chịu nổi tiếng đàn hạc.”
Taran nghe thấy một tiếng gõ to trên cửa. Đó là Magg, đi cùng là người thợ giày, đứng sau lưng ông ta vẻ nhún nhường.
“Hắn không làm tôi khó chịu đâu.” Fflewddur thì thầm. “Ý tôi là…” anh ta nói thêm, liếc nhìn cây đàn, “không đến mức không chịu nổi.” Anh đeo lại cây đàn lên vai. “Thôi, như tôi vừa nói đấy, tôi phải đi tìm công chúa Eilonwy đây. Rồi chúng ta sẽ gặp lại sau. Trong chuồng ngựa cũng được, nếu các bạn không phiền. Và tôi sẽ chơi bài hát mới của tôi.” Quắc mắt lên với Magg, Fflewddur bước ra khỏi phòng.
Viên tổng quản, không để ý đến cái nhìn giận dữ của chàng ca sĩ, cúi đầu chào Taran. “Như hoàng hậu Teleria đã ra lệnh, cậu và người bạn của cậu sẽ có y phục mới. Tên thợ giày này sẽ phục vụ các vị theo ý muốn.”
Taran ngồi xuống một chiếc ghế đẩu gỗ và trong khi Magg ra khỏi gian buồng, người thợ giày lại gần. Ông ta lưng đã còng xuống vì tuổi tác và ăn mặc cực kỳ rách rưới. Một dải vải bẩn thỉu quấn quanh trán ông và một mớ tóc xám rủ xuống tận vai ông. Ở chiếc thắt lưng rộng của ông đeo đủ loại dao hình thù kỳ lạ, dùi và những vòng dây da. Quỳ gối trước mặt Taran, ông mở một chiếc túi lớn và thọc tay vào lôi ra những miếng da rồi đặt lên sàn nhà xung quanh mình. Ông nheo mắt nhìn đám vật liệu của mình, cầm hết miếng này đến miếng kia lên ngắm rồi lại quẳng chúng sang bên.
“Chúng ta phải dùng thứ tốt nhất, tốt nhất.” ông nói giọng khàn đặc chẳng kém gì Quạc. “Phải thế mới được. Có giày tốt để mang là coi như đã xong được nửa cuộc hành trình rồi.” Ông bật cười. “Có phải thế không? Phải không Taran xứ Caer Dallben?”
Taran giật mình lùi lại. Giọng người thợ giày bỗng thay đổi. Cậu nhìn xuống ông già vừa nhặt một miếng da lên và giờ đang khéo léo cắt nó với một con dao nhỏ lưỡi cong. Người thợ giày, da cũng sạm nâu như những miếng vật liệu của ông, đang điềm tĩnh nhìn lại cậu.
Gurgi như sắp sửa la lên. Người nọ đưa một ngón tay lên môi.
Taran bối rối vội quỳ xuống trước mặt người thợ giày. “Ông hoàng Gwydion…”
Mắt Gwydion sáng lên vui vẻ, nhưng nụ cười của ông vẫn đầy nghiêm nghị. “Hãy nghe ta cho kỹ đây.” Ông thì thầm nói nhanh. “Nếu chúng ta bị cắt ngang giữa chừng thì ta sẽ tìm cách nói chuyện với cháu sau. Không được nói cho ai biết ta là ai. Hơn hết, cháu cần biết điều này: tính mạng công chúa Eilonwy đang gặp nguy hiểm. Và,” ông thêm vào, “cả tính mạng cháu cũng vậy.”
Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr - Lloyd Alexander Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr