Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Tranh
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1848 / 8
Cập nhật: 2015-11-28 04:19:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ai năm trước, đúng tại phòng khách này, lúc ấy vẫn chưa bài trí có phong cách hoành tráng như thế này, Tô Mạn tìm bà chủ nhà Giản Minh, “Đừng để anh Thế Triết khó xử, chị cũng biết anh ấy hay mềm lòng, hay hoài niệm tình xưa nghĩa cũ, hay do dự thiếu quyết đoán. Có việc gì, chị cứ tìm em đây, đưa điều kiện ra đi, nói đi, chị muốn như thế nào mới ly hôn hả?!”.
Điều kiện của Giản Minh, “Tôi không muốn ly hôn, cô có làm được không?”
“Trừ cái này ra”. Tô Mạn bưng tách trà trước mặt kia lên, lại khó chịu nhíu mày rồi đặt xuống, giống như vừa bưng lên một tách rác ấy. Cũng với cái giọng điệu khó chịu đó, “Giản Minh, chị tự trọng một chút có được không? Thế Triết đã không còn yêu chị nữa, chị lấy hôn nhân ra trói buộc anh ấy để làm gì cơ chứ?”. Cô ta còn thêm câu giải thích, “Phụ nữ không nên sống như vậy”.
Giản Minh ăn miếng trả miếng, cũng nói với giọng lạnh nhạt, khó chịu, “Tôi chỉ bàn về lòng tự trọng với người có tự trọng mà thôi”. Vốn dĩ là như vậy mà, người quyến rũ đàn ông đã có gia đình, còn có thể trơ trẽn đến mức này, người phụ nữ chẳng nhẽ phải sống như thế này sao? Như thế này mới chứng tỏ có lòng tự trọng sao? Nhìn thấy Tô Mạn định cướp lời, Giản Minh không cho cô ta cơ hội, đưa ra điều kiện, “Một trăm vạn”.
Trước khi đến đây Tô Mạn đã có sự chuẩn bị trước, “Một trăm vạn bao gồm cả quyền nuôi dưỡng La Đông, nếu như tám mươi vạn, chị vẫn có cơ hội giành quyền nuôi dưỡng La Đông.”
Giản Minh biết Tô Mạn không thèm để ý đến hai mươi vạn kia, cô không muốn cô ta được như ý, nhưng cô biết rằng Tô Mạn muốn đánh nhanh thắng nhanh, “Tài sản trước hôn nhân của cô và La Thế Triết, bất kể là hiện kim hay nhà cửa, đều là của La Đông, cô đồng ý không?”.
Đối với một chút tiền cỏn con của La Thế Triết, một thiên kim tiểu thư của doanh nghiệp lớn có khối tài sản vượt quá con số hàng tỉ kia, sao thèm để ý đến? Cô ta đồng ý.
“Thỏa thuận giữa hai chúng ta phải có văn bản chính thức với sự chứng nhận của pháp luật”. Giản Minh không tin tưởng Tô Mạn.
Tô Mạn giơ tay ra, bắt tay Giản Minh, “Hợp đồng đã xong”. Tiếp đó liền châm biếm, “Cảm giác như thế nào khi bán đi gia đình của mình vậy?”.
Giản Minh đáp, “Không tồi, may mà Thế Triết gặp được cô, trong mắt tôi anh ta chẳng đáng một xu, cũng được đấy chứ, cô thì cứ giống như vừa vớ được báu vật quý hiếm…”. Thực ra sự thật chẳng phải như vậy sao? Nếu như La Thế Triết ngoại tình với một phụ nữ không có tiền, anh ta vẫn nhất định đòi ly hôn, Giản Minh đâu có đòi được mấy chục vạn tệ để giải thích với cha mẹ mình.
Nhưng mà sự thật đó, Tô Mạn không muốn thừa nhận, ngày ấy cô ta giận đến nỗi khuôn mặt lúc đỏ lên lúc tái đi, với thân phận một người được dạy dỗ như cô ta cũng không cho phép cô ta đánh trả, muốn nói lại với Giản Minh vài câu thì Giản Minh đã nói lời tiễn khách, “Cô đi đi, không tiễn, thỏa thuận làm xong cô có thể nhờ luật sư đưa đến đây tìm tôi ký tên”. Giản Minh lúc đó, rõ ràng đã thua hết, ngoài mặt vẫn làm ra vẻ không chịu nhận mình thua cuộc.
Không chịu nhận mình thua cuộc, cũng phải trả giá, sau đó số tiền tám mươi vạn ấy là vũ khí sắc bén để trả đòn cô và Đông Đông, bị Tô Mạn nhắc liên tục và chế giễu Giản Minh, “Biết rằng chị ghê gớm, nhanh mồm nhanh miệng, biết làm ăn buôn bán…”. Mặc dù Giản Minh cảm thấy Tô Mạn gần như là đang âm thầm thay đổi sự thật. Nhưng, khi Đông Đông mở to đôi mắt trong veo lên hỏi, “Mẹ ơi, mẹ quy đổi con với cha thành tám mươi vạn ạ?”. Giản Minh không biết phải trả lời như thế nào, cho nên, sự thật đã trở thành như thế này, cô bỏ chồng bỏ con, chỉ vì tám mươi vạn!
Người đưa ra vũ khí giết người “tám mươi vạn” Tô Mạn đó lại chiến thắng lần nữa, đứng dậy gọi chị giúp việc, “Chị Phương, chuẩn bị nước tắm cho Đông Đông”. Giản Minh biết đã đến lúc cáo từ, xoa xoa đầu Đông Đông, con trai ngẩng đầu lên nhìn cô, khuôn mặt đó giống hệt như La Thế Triết, một khuôn mặt tròn trịa, da dẻ trắng trẻo sạch sẽ, không chút tì vết như ngọc, đôi mắt đen láy, ánh mắt trong veo, mái tóc đen nhánh, mượt mà, lại rất dày, giống như đang đội chiếc mũ trên đầu. Nó là bảo bối của cô, một đứa con đáng yêu như thế, cô lại không cách nào bảo vệ, chăm sóc chu toàn, Giản Minh hận bản thân mình!
Tô Mạn đi qua kéo Đông Đông lại, “Nói tạm biệt với mẹ đi”.
Bước ra khỏi căn nhà của gia đình họ La, bước chân của Giản Minh trở nên nặng nề.
Tòa nhà này do đơn vị của La Thế Triết tự xây dựng mấy năm về trước, La Thế Triết làm việc trong hệ thống ngân hàng, điều kiện chung cư này rất tốt, máy lạnh trung tâm, cấp nước nóng liên tục hai mươi bốn trên hai mươi bốn giờ, cái gì cũng được, chỉ có điều không có thang máy. Giản Minh khi vẫn còn là vợ của La Thế Triết, thường xuyên giống như con kiến chuyển nhà, cõng tất tần tật mọi thứ cần dùng hàng ngày lên lầu, đồ ăn, đồ dùng, quần áo, từng thứ từng thứ một, toàn do cô hoàn thành một mình, đến cả công việc trang trí nội thất quan trọng như vậy cũng do một mình Giản Minh lo liệu, một đống rác sau khi làm nội thất cũng chỉ có một mình Giản Minh tha từng chút một xuống dưới lầu, La Thế Triết bận rộn với sự nghiệp nên rất ít khi giúp đỡ cô. Lúc đó Đông Đông mới hai tuổi, nhờ người khác trông hộ, khi Giản Minh xử lý xong việc trang trí nội thất, Đông Đông lên cơn sốt, cô còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải lao vào bệnh viện chăm sóc con. Ở những bậc cầu thang này, đã ghi dấu lại mồ hôi và nước mắt của Giản Minh, nhưng đến cuối cùng, không phải cứ bỏ ra tất cả mọi thứ, toàn tâm toàn ý thì sẽ có được kết quả tốt đẹp.
Tiếng mở cửa sắt dưới lầu vang lên, đèn sáng, có người đi lên, Giản Minh xốc lại tinh thần, bước đi nhanh hơn, cô cầu mong đừng gặp phải hàng xóm trước đây của mình. Tầng hai, ủa, tầng này đèn lại hỏng, trong bóng tối mờ mờ, đến cuối góc cầu thang phải rẽ xuống, Giản Minh suýt nữa thì đâm vào người khác, hả, là La Thế Triết?
“Giản Minh? Đưa Đông Đông về à?”, La Thế Triết chào hỏi.
Giản Minh nói với giọng không hề kinh ngạc, “Vâng. Anh vừa đi làm về?”.
“Ừ, hôm nay có đoàn tới kiểm tra, phải ở lại với họ, cuối năm mà, em biết đấy, đều như thế này…”.
Anh ta vẫn như xưa, kính mắt gọng nhỏ, da dẻ trắng trẻo, nói năng nhẹ nhàng dịu dàng, mặc quần tây màu đen, áo khoác màu vàng nhạt, chiếc áo khoác đó là Giản Minh đi mua cùng với anh, đã mấy năm rồi. Anh vẫn luôn nho nhã vô cùng, đứng trước mặt anh, thở một cái thật mạnh cũng sợ quấy nhiễu đến anh.
“Để anh đưa em về”, La Thế Triết đưa tay lên nhìn đồng hồ, phải đưa đến gần mới được, cả tòa nhà từ tầng trên đến dưới đều được bắt bóng đèn cảm ứng, lần lượt tắt ngóm, mãi cho đến khi toàn bộ ánh sáng không còn, Giản Minh và La Thế Triết đứng trong bóng tối, La Thế Triết nói, “Lúc nãy ngoài kia trời mưa”.
“Không cần đâu.” Giọng nói Giản Minh lạnh lùng, “Tô Mạn đang định tắm rửa cho Đông Đông, anh mau về giúp cô ấy đi”.
La Thế Triết nhất thời không nói gì, cũng không nhường đường cho Giản Minh đi, đứng yên đó, một lát sau thở dài, “Xin lỗi”.
Lần này, từ khi anh đề nghị ly hôn đến bây giờ, lần đầu tiên anh mở miệng nói xin lỗi. Dịch thể nóng hôi hổi, không tự chủ được, chảy vòng quanh trong mắt Giản Minh, hơi thở của cô không cách nào tiếp tục duy trì như bình thường được nữa, hình bóng La Thế Triết chìm vào trong bóng tối, chỉ nghe anh nói, “Xin lỗi, Giản Minh, anh đã không chăm sóc tốt cho Đông Đông”.
Giản Minh vẫn cố gắng làm ra vẻ thản nhiên, “Anh biết thế là tốt rồi, em sẽ cố gắng hết sức để có thể nhanh chóng đón Đông Đông đi, anh đồng ý không?”.
“Đồng ý”.
“Không cần phải bàn với Tô Mạn sao?”.
“Không cần thiết. Việc này anh có thể quyết định”.
“Được rồi, cứ thế đi nhé, khi nào em tìm ra căn nhà thích hợp, sẽ đến đón con”.
“Được”.
“Anh lên đi, em đi đây”.
“Tạm biệt”.
Trong bóng tối, tiếng búng tay lanh lảnh của La Thế Triết vang lên, tất cả đèn đều bật sáng, trong ánh sáng ấy, Giản Minh sắc mặt trầm tĩnh, thái độ của La Thế Triết vẫn điềm đạm, Giản Minh chào tạm biệt, “Bye”.
Nghe tiếng cửa sắt lách cách nhẹ nhàng đóng lại, La Thế Triết nhắm mắt lại, bàn tay vô thức vỗ vỗ lên lan can cầu thang.
m thanh đóng cửa đơn độc của cửa sắt vang lên, nước mắt của Giản Minh cũng theo đó chảy xuống, cô rất không thích bản thân mình như thế này chút nào. Nhưng mà, thật sự chịu không nổi, La Thế Triết, La Thế Triết, tại sao đều là anh?
Thuở còn học đại học, cô hoang mang lo lắng, “Làm thế nào đây? Em có bầu rồi.”
La Thế Triết kiên định, dứt khoát, “Thế thì, kết hôn đi, sinh con thôi.”
Sau đó, khi cô đang bưng tô canh gà nóng hổi để lên bàn ăn, La Thế Triết ngồi ở đằng sau bình phong đứng dậy, cả bức bình phong đổ xuống, Giản Minh không kịp tránh, canh gà và bình phong đều đổ ập lên người cô, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt chán ghét, lạnh lùng của La Thế Triết, “Tại sao đi đứng lại không cẩn thận như thế chứ?”. Cô biết anh cố ý.
La Thế Triết kiên định, dứt khoát, “Ly hôn đi, Giản Minh.”
Từ trước đến nay, một người đàn ông thư sinh, nho nhã trói gà không chặt ấy, một khi quyết định làm chuyện gì, anh ta nhất định làm cho bằng được, khi cần cô, anh có quyết tâm, rất có dũng khí, quyết chí không từ bỏ, khi không cần, cũng giống thế, có quyết tâm, có dũng khí, không hề lay chuyển.
Một buổi tối buồn bã như thế này, còn phải về tiệm bánh giải quyết việc còn lại ở đó, đúng không còn gì đau khổ bằng. Khi lên chuyến xe cuối cùng về nhà, Giản Minh cảm thấy toàn thân mệt rã rời, tựa đầu vào cửa sổ, nhắm mắt ngủ. Có người vỗ vai cô, giọng nói từ chỗ ngồi phía sau vọng đến, “Xin lỗi, làm phiền một chút, này, xin lỗi…”. Giản Minh mở mắt ra, quay đầu lại, giọng nói và ánh mắt có chút không kiên nhẫn, “Có chuyện gì?”.
Đó là một người đàn ông rất nam tính, một khuôn mặt nho nhã nhưng không mất đi sự cương nghị, ánh mắt lộ rõ áy náy, giọng nói nghe có vẻ như hối lỗi, không biết làm cách nào, “Xin lỗi, làm phiền một chút, nhưng mà tôi phải trả tiền lại cho cô.” Một cái ô màu đen mộc mạc được xếp rất tỉ mỉ, gọn gàng, và một phong bao lì xì đưa cho Giản Minh, “Cái này, cảm ơn cô.” Phong bao lì xì, cho dù là trả tiền, cũng không cần phải rập khuôn một cách cứng nhắc như thế chứ? Đổi mới một chút được không vậy? Giản Minh dở khóc dở cười, có chút uể oải, mệt mỏi, “Không có gì.” Cầm lấy phong bao lì xì, trên đó có một nếp gấp mờ mờ, nhưng vẫn còn giữ được vẻ mới tinh của nó, “Hy vọng là đã giúp được anh.”
“Đương nhiên là đã giúp tôi.” Người đàn ông chân thành, thiết tha, “Vô cùng cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Thực tế là tâm trạng của Giản Minh đã tốt hơn rất nhiều, không ngờ rằng, một người tơi tả như cô đây vẫn còn có thể giúp đỡ được người khác. Nhân tiện cô hàn huyên với người đàn ông đó, “Vừa đi làm về?”.
“Ừ, ca đêm. Cô thì sao?”
“Tăng ca.”
“Thường xuyên tăng ca à?”, người đàn ông lấy điện thoại ra đọc tin nhắn.
“Không thường xuyên lắm”, lấy tai nghe của máy MP4 ra, nhét vào tai.
Giản Minh biết người đàn ông này tên là Lăng Lệ, có một lần vô tình nghe anh ta nghe điện thoại, “Xin chào, ờ, tôi là Lăng Lệ đây…”.
Giản Minh biết nghề nghiệp của người đàn ông này là bác sĩ, anh ta luôn xuống ở bến xe nơi có bệnh viện, trên người lúc nào cũng nghe thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, cái mùi vị làm người ta liên tưởng đến sạch sẽ và sinh lão bệnh tử.
Giản Minh còn biết anh ta là người đàn ông đã kết hôn, nhẫn cưới đeo ở ngón áp út, người ta đeo ở đó thể hiện sự thề nguyền sống chết có nhau, không bao giờ từ bỏ.
Giản Minh cũng biết rõ rằng, anh ta là một người quân tử bảo thủ đứng đắn, cực kì lịch lãm, phong độ, anh ta giúp cô không ít, bắt đầu từ lần gặp đầu tiên. Nhắc lại chuyện ấy, đó đúng thật là một ngày khó quên, là một ngày thê thảm, xui xẻo nhất đời người, cãi nhau với mẹ chồng, La Thế Triết thừa nhận ngoại tình, đồng thời đưa ra đề nghị ly hôn… Nhưng, cũng may mắn, trong giây phút tuyệt vọng đó, vẫn có người dang tay ra giúp đỡ.
Thỉnh thoảng, Giản Minh nhớ đến người bác sĩ có nụ cười ấm áp, thường chăm sóc cô trên xe buýt, vô số lần nhường chỗ cho phụ nữ có thai và người già, nhưng không bao giờ nhiều lời ấy. Hôm nay cũng thế. Mặc dù cô rất tò mò, tại sao mấy ngày trước, người đàn ông này lại có bộ dạng thê thảm giống như bị ai đó đạp xuống ao nước vậy, cũng may giờ này đã bình thưởng trở lại. Bác sĩ Lăng Lệ đã trở lại trạng thái bình thường, cũng vì đó mà Giản Minh có thêm một chút sức mạnh để có thể tiếp tục sống tốt thêm vài ngày, có sao đâu.
“Không sống với nhau nữa, phải thất hứa thôi…”, trên màn hình máy vi tính, diễn viên Cát Ưu đầu trọc trong phim “Phi 2” gào lên, buỗi lễ ly hôn kết thúc. Lăng Lệ cười khổ với màn hình máy vi tính, hình như anh chọn nhầm phim. Quả quyết tắt máy vi tính, Lăng Lệ ngồi ngẩn ngơ ở đó, bóng đèn tiết kiệm nhiên liệu chiếu sáng trưng khắp căn phòng trực ban, càng làm cho căn phòng trở nên trống trải và lạnh lẽo. Thực ra hôm nay không phải ngày trực ban của anh, ngồi ngơ ngẩn ở đó, chỉ là bởi vì anh không biết phải đi đâu.
Yêu nhau với Phương Nam hai năm, kết hôn sáu năm, cộng lại cũng được một khoảng thời gian dài tám năm, anh quen với việc sau khi hết giờ làm liền đi tìm cô, không, đi làm hay không đi làm cũng đều đi tìm cô ấy. Trong cuộc đời này, thuở còn là người yêu của nhau hay đã là vợ chồng tối lửa tắt đèn có nhau, việc anh thường xuyên suy nghĩ nhất cũng chính là, em ở đâu? Có về nhà ăn cơm không? Hoặc là chúng ta sẽ ăn cơm ở đâu? Những vấn đề như thế. Thử suy nghĩ mà xem, những người sống như chúng ta, mỗi ngày ngoài làm việc để duy trì cuộc sống ra, những việc chúng ta cần phải lo lắng nữa là ăn và ngủ, cho nên, em ở đâu, ăn ở đâu, trên cơ bản là cách thức quan trọng để duy trì mối quan hệ giữa một người đàn ông và một người phụ nữ. Thế là, đến cả đứa cháu trai Trọng Hằng cũng đùa rằng, “Chú chính là hình mẫu của một người chồng chuẩn mực, sáng trình diện tối báo cáo, bất kỳ lúc nào cũng làm nổi bật địa vị lãnh đạo của thím…”. Những đến cuối cùng, Lăng Lệ vẫn bị lãnh đạo cho cuốn gói lên đường.
Buổi sáng hôm bắt gặp Phương Nam và anh chàng Tiền có gian tình với nhau, sau khi bỏ đi khỏi nhà, quay trở vể đã là sau buổi trưa. Bước vào phòng, Phương Nam đang chờ anh, bên cạnh bộ bàn ghế sofa là toàn bộ hành lý hiệu LV của cô ta, cô ta đã chuẩn bị hành lý xong xuôi rồi sao? Xem ra, mọi việc giống như bát nước đổ đi, sao hốt lại cho đầy được.
“Ly hôn đi, Lăng Lệ”, Phương Nam nói, sắc mặt không biết đang vui hay đang buồn.
Lăng Lệ im lặng trong chốc lát, “Tại sao?”. Mọi chuyện vỡ lỡ đến nước này, bên trong bên ngoài đều bị thương chằng chịt, ít nhất cũng phải có một nguyên do gì đó chứ?
Phương Nam hơi cúi đầu, nghịch chùm chìa khóa trong tay, “Em cũng thường hỏi bản thân mình về vấn đề này, tại sao ư? Thực ra, anh không có gì là không tốt cả.” Khóe mắt cô ấy đỏ lên, thở dài nhè nhẹ, “Là em, những thứ em cần quá nhiều, em muốn có cảm giác an toàn hơn nữa trong cuộc sống. Xin lỗi anh.”
Lăng Lệ không biết nói gì hơn, anh không thể nào đáp ứng được nhu cầu của Phương Nam, thật đáng tiếc.
Giống như trước đây, Phương Nam đòi mua bộ va ly hiệu LV, Lăng Lệ không phải không đồng ý, nhưng nhiều lúc anh cũng pha trò, “Đẳng cấp của dân trọc phú mới nổi…” Nếu như cho Lăng Lệ chọn lựa, anh sẽ chọn một cái nào đó đơn giản một chút, chất lượng cũng rất tốt nhưng không phải thuộc hàng xa xỉ phẩm, có gì không tốt cơ chú? Nhưng mà Phương Nam không chê bai việc nhãn hiệu LV xuất hiện đầy rẫy trên phố, cô kiên quyết khẳng định đó chính là biểu tượng của thân phận, địa vị và tiền bạc, “Em cứ muốn làm trọc phú mới nổi đấy.” Sự khác nhau về tư tưởng chính là ở chỗ này, lý tưởng của cô ấy cần có cảm giác an toàn, có sự bảo đảm về thân phận, địa vị và tiền bạc, cho dù làm trọc phú mới nổi, có dị nghị cũng chẳng sao cả, nhưng mà Lăng Lệ chẳng qua chỉ là một phó chủ nhiệm khoa Nội tiết thật thà, đến tháng nhận lương, những thứ cô ta cần, anh đáp ứng không nổi.
Nếu như chồng không đáp ứng nổi nhu cầu của vợ, có trách cô ấy ngoại tình được không? Tiền Á Quân cũng khá, mở công ty kinh doanh, ở biệt thự, trong ga-ra xe của nhà anh ta có một chiếc BMW, một chiếc Land Rover. Lăng Lệ không tranh giành, không cầu toàn nữa, “Ly hôn thôi.”
Sáng hôm nay, Lăng Lệ và Phương Nam đã giải quyết ổn thỏa thủ tục ly hôn. Không tranh giành về tài sản, nếu như Phương Nam thích, tất cả đồ đạc trong nhà cô ấy đều có thể mang đi, Lăng Lệ sẽ không có ý kiến. Số tiền tiết kiệm không ít cũng không nhiều của hai người, cơ bản Lăng Lệ cũng đều đưa cho Phương Nam, khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời cô ta đã ở bên cạnh anh, nếu như không thể mang lại sự hạnh phúc như cô mong muốn, ít nhất, dùng tiền để bù đắp một chút cũng là lẽ đương nhiên. Còn chiếc xe Đại Chúng Phương Nam lái mấy năm nay, cô rộng rãi để lại cho Lăng Lệ, Lăng Lệ không khước từ, nếu như so sánh với mấy chiếc BMW hay Land Rover, chiếc Đại Chúng vài chục vạn đâu được tính là có máu mặt. Về căn hộ hiện nay Lăng Lệ đang ở là của cha mẹ để lại, tài sản trước hôn nhân, hơn nữa trước đây cũng đã từng nói, không thể cho Phương Nam, không biết có phải là nguyên nhân dẫn đến việc Phương Nam không có cảm giác an toàn không?
Chuyện là như thế này, Lăng Lệ được sinh ra trong gia đình nhà họ Lăng cũng tương đối muộn màng, Lăng Khang lúc đó đã hai mươi mốt hai mươi hai tuổi rồi, “già” đến nỗi đủ để làm cha của Lăng Lệ. Khi Lăng Khang kết hôn sinh con Lăng Lệ sáu tuổi, mỗi lần Văn Quyên đưa con trai và ông chú nhỏ ra ngoài chơi, những người không biết thường cho rằng một bà mẹ đưa hai anh em đi chơi, Văn Quyên cũng chưa từng phủ nhận, hơi đâu mà giải thích cho mệt? Cứ thoải mái để người ta suy nghĩ như thế.
Khi ông bà Lăng lần lượt qua đời, Lăng Khang đã là một thương nhân thành công, có xe có nhà có sự nghiệp, kinh doanh từ hàng ngoại nhập, bách hóa, đến bất động sản, anh ta coi chút tài sản mà cha mẹ để lại đó như một món quà kỉ niệm, không liên quan gì đến tiền nong. Nhưng vào thời điểm đó, Lăng Lệ vẫn là một bác sĩ nội trú ở bệnh viện, làm việc vất vả cực nhọc thế nhưng cũng chỉ có vài ba đồng tiền lương, hàng ngày rèn luyện nhiều, mệt đến mức nhìn như một con lừa già vậy, có cô người yêu tên Phương Nam, cha mẹ của gia đình nhà họ Lăng cứ cảm thấy cô gái ấy không thể nào tin tưởng được. Cuối cùng khi cha mẹ viết di chúc, nói thật ra là trong bản di chúc có sự đề phòng, căn nhà không để lại cho con trai cả Lăng Khang, để lại cho con trai út Lăng Lệ, hơn nữa, nếu Lăng Lệ kết hôn chưa đầy mười năm, nếu như chưa có con mà hôn nhân có sự thay đổi, căn nhà đó là tài sản trước hôn nhân, không được chia đôi cho vợ chồng. Sau khi có bản di chúc như thế, người thực hiện di chúc là chị dâu Văn Quyên, hoặc có thể vì chuyện đó Phương Nam từ sau khi kết hôn với Lăng Lệ, không tiếp xúc gần gũi với chị dâu Văn Quyên, nhưng ngoài mặt cũng không có xung đột gì lớn, cũng bình thường thế thôi.
Sau khi ký hết vào giấy tờ ly hôn, Phương Nam nửa đùa nửa thật, “Mấy người trong nhà anh quả biết nhìn xa trông rộng, biết trước chúng ta không sống lâu dài với nhau được.”
Ly hôn cũng đã ly hôn rồi, nói những điều này cảm thấy chẳng hay ho chút nào, nếu như còn ở với nhau, chắc phải nghiêm túc đả thông tư tưởng về việc này mới được. Lăng Lệ tránh câu nói khó chịu đó, bắt tay Phương nam, “Vẫn là bạn bè chứ?”.
Phương Nam gật đầu, chỉ Tiền Á Quân và chiếc Land Rover đằng xa, “Về bệnh viện à? Đưa anh đi nhé?”.
“Không cần đâu, bước qua kia là tàu điện ngầm rồi.” Lăng Lệ khoác túi lên vai, “Tạm biệt.”
Tạm biệt nhé, mối tình tám năm. Tạm biệt nhé, tình cảm vợ chồng. Tạm biệt nhé, không sống đời được với nhau thì vẫn là bạn bè. Lăng Lệ tháo nhẫn cưới ra, dấu nhẫn bạc trắng trên ngón tay áp út, anh ngập ngừng một lúc, rồi lại đeo nó vào.
Bệnh Tình Yêu Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh Bệnh Tình Yêu