Số lần đọc/download: 6463 / 20
Cập nhật: 2016-03-11 16:31:56 +0700
Chương 3 -
T
ém sạch dĩa bánh thứ hai, Du ca lấy khăn tay ra chùi miệng xong rồi nói tỉnh bơ:
- Nãy giờ anh ngắm tôi kỹ chưa?
Câu nói thẳng tuột của Du CA đưa anh về thực tại, mỉm cười giả lả. Trả lời bông phèng để giấu kín ý nghĩ của mình, anh khẽ khàng:
- Tôi nhớ đến cái cô DuCA đêm nào ở biệt thự dòng họ Lý Toàn - với cái lý lịch mà nghe mà não lòng. Công nhận cô ũcng có khiếu buốc phét quá chứ.
Gương mặt Du Ca đỏ au:
- Ai biểu anh cứ hỏi như tra xét.
Nhìn gương mặt của Du Ca và giọng nói chốn chế ngượng ngùng, Phiến nghe lòng mình mềm như tơ. Tự hoilỏng rằng cố có biết yêu chưa nhỉ? Sao nhắc đến Lệ Ly, gượng mặt đẹp xinh ấy vẫn khôngmột biểu hiện sự ghen hờn thường có nơi những đàn bà khi bị chồng cắm sừng. Hay ẩn giấu đằng sau sự điềm tỉnh đó là một tâm hồn đẫy bảo táp? Gương mặt nào mới đích thực mang đúng tâm trạng thực của cô?
Vẫn mang nét thân tĩnh đậm đà, Phiến nói:
- " Hạnh phúc của em nếu không phảI là Thiên đường có hoa thơm, cỏ ngọt ngát hương thì hãy nhớ tôi vẫn chờ em ".
Du Ca giật thót người, chợt nhớ về món quà ngày cưới " PH" là Phiến ư? Trơi ơi trí óc ủa cô ngu đần đến nỗi không nhớ đến một cái tên - Phiến là anh họ của Lệ Thy có lẽ vì vậy mà anh biết được cuộc hôn nhân giữa cô và Toàn Anh là khiên cưỠng ư? Để rồi anh giờ đứng đây khoe mẻ sự hiểu biết của mình bằng lối tỏ tình êm ái như ru. Nhưng dù sao trái tim cô đơn bướng tỉnh của cô cũng nghe một nỗi vuốt ve dịu dàng, miệng lưỜi của cô vẫn giữ nguyên vẻ chua ngoa, láu cá:
- xin cứ tự nhiên ảo tưởng về lời chúc đó, tôi tin có ngày nào không xa anh sẽ có tên trong " ghi nét" những kẻ khờ nhất hành tinh. Chào anh.
Cô đư"ng dậy đến bên quầy thanh toán tiền và quyên khuấy mất lời hứa góp ý của mình khi nãy với chị chủ quán, cô bước ra cửa. PHiến vội bước theo cô vẻ tiu nghịu:
- Du Ca giận tôi à?
- Hơi đâu giận người dưng.
- thế sao cô lại ra về?
Du Ca nở nụ cười không mấy tưƠi cũng đủ làm cho PHiến choáng mất vài giây trước má lúm đồng tiên:
- Ăn xong phải đi chứ ai muốn ngồi đông cho thiện hạ cười thúi mũi hử.
PHiến ngẩn người vì sự vô tâm của mình, anh bỗng lúng túng khi thấy Du CA đã yên vị trên chiếc Bonus. Tiếng nói như tuột khỏi môi mà chưa định trước:
- Tôi muốn đưa DuCa về.
Tròn mắt kinh ngạc, giọng cô dấm dắng:
- Nếu không sợ miệng dời dị nghị rằng anh định " cua vợ của bạn mình " thì tôi cũng sẵn sàng mời anh.
Tưởng câu nói phải gió đó sehã gục được ý đồ bốc đồng của Phiến, nhưng có ngờ đâu lại tạo dược cơ hội chính đáng cho Phiến. NHìn gưƠng mặt PHiến cười nụ, cô bỗng ghét lạ. Phiến vẫn tỉnh bơ như không hề chú ý đến vẻ khó chịu của cô, anh nói:
- Không lẽ đến thăm thằng bạn thân là điều quấy?
Du Ca dằn dỗi:
- Nhưng anh không dược theo tôi.
- Con đường đâu phải là độc quyền của cô.
Rõ ràng là không thể cãi lý với Phiến, cô bực dọc cho xe vọt đi, con đường buổi trưa hanh hao nắng như đồng tình cùng tâm trạng của cô, kéo mạng tay ga chiếc xe chồm lên bỏ chiếc xe PHiến một đoạn nhưng rồi cô cũng đành chào thua vì cái đèn đỏ trêu người ngay ngã tư. Thắng xe đợi đèn xanh thì chiếc Toyota của Phiến cũng vừa trờ tới song cùng cô.
Sau sự cố không may đã xảy đến cho Toàn Anh ở Loang Anh đêm nào và suốt một tuần lễ sau đó hầu như Toàn Anh không còn một giờ phút rảnh rỗi vì cả một núi công việc đang chờ anh giải quyết.
PHải đến sáng nay thằng bạn gàn bướng mới dẫn xác đến để nhận việc. Toàn ANh mừng rỡ như nhặt được của quý dù anh đã trả giá rất đắt trước đó không lâu. Thế là sau khi bàn giao gánh nặng cho nó xong, Toàn Anh đã vọt về nhà. Thế nhưng tâm tr.a.ng phấn khởi bỗng phút giây bị trơ tuột khi cánh cổng ngoài bị đóng im ỉm bởi imột ống khoá to dùung treo ngang nhiên như trêu người.
Toàn Anh mở cổng và vào nhà bằng chìa khóa riêng. Tự hỏi giờ này Du Ca còn đi đâu, buổi trưa nắng như nổi sao?
Một tuần nay Lệ Thy đã không tìm đến anh vì dang tiếp tục chếy du dlịch Hà Tiễn, nhưng lòng anh đà không còn mong ngóng trông đợi, cùng vơ"i sự vắng mặt của Lệ Thy là hình ảnh Du Ca cứ như thoáng ẩn, thoáng hiện.
Cái tội của một thằng đàn ông đầy bản lĩnh pút chốc như không còn giá trị với giọng nói của Lệ Thy đêm nào luôn luôn độy đậy trong trí não của Toàn Anh: " Tài sản ra sao rồi " chỉ vỏn vẹn có năm từ nhưng đà gói gọn được bản chất thật của Lệ Thy. Thì ra ngày tháng vừa qua trái tim anh đã bị mù trước sự lộng lẫy, kiêu hãnh đó - dù sao anh cũng cám ơn băng cướp cạn đêm nào đã giúp anh thấy được điều dó.
Riêng Du Ca. Trời ơi nhắc đến Du Ca lòng anh thấy nhói lên nỗi ân hận. Từa bao lâu rộ, từ ngày chưa gặp lại cô nhỏ Bí Bo thì hoài niệm thời trẻ thơ cũng đã xoá mờ trong anh, rồi một hình ảnh Lệ Thy với sắc đẹp lộng lẫy, quyến rũ hiện lên lần nữa làm choáng ngợp tâm trí anh - và anh đã không còn tỉnh táo để nhận biết thế nào là mộ tLệ Thy của sự nhỏ nhen, hời hợt và xem nặng vật chất tiền tài.
Rồi Du Ca trở về từ quá khứ tuổi thơ xưa trong lớp áo diễn viên của màn kịch " vợ chồng " mà trong đó đạo diễn và diễn viên cũng chỉ có hai người. Vở kich đang sặp đến hồi kết thúc thì lòng anh bỗng thấy không vui, dù mới trước đó vô cùng mong muốn.
Trời ơi tại sao mãi đến giờ anh mới thấy được bên ngoài cái hình thức ngổ ngáo, dửng dưng là một tâm hồn bao dung, cởi mở, sâu sas('c và tế nhị của Du Ca
Đồng hồ treo tường kim ngắn đã chỉ sang con số hai nhưng bóng dáng Du Ca vẫn không thấy vễ. Toàn Anh tự hoiliệu từ ngày hai người là " vợ chồng " với nhau thì những lúc anh đi làm phảI chăng Du Ca Cũng thường vắng nhà như thế này ư - Cô đi chơi hay đi mua sắm? Cô đi với bạn trai hay đi với bạn gái? Bất giác Toàn Anh tự xấu hổ với ý nghĩ của mình vì trong bản " hợp đỗng " này cả anh và cô đâu có quy định giới hạn giao tiếp, vả lại anh cũng đã nhiều lẫn quên vị trí khiêm tốn " làm chồng " mà đi chơi hò hen cùng với Lệ Thy kia mà.
Mãi suy tư với những điều vẽ ra trong não bộ - Toàn Anh như không hề nghe thấy tiếng xe máy đang chạy vào sân - Đến khi Du Ca bước vào nhà lên tiếng, anh mới choàng tỉNh:
- Sao hôm nay anh về sớm thế?
Thoạt tiên là sự vui mừng khi thấy cái dáng thon nhỏ duyên dáng của Du Ca, Toàn Anh định nở nụ cưỜi thân ái nhất dàng cho cô nhưng nụ cười vừa nhích lên đã vội tất lim ngay khi anh tha6'y sau lưng Du Ca còn có một người nữa và hắn tađang toét miệng cười thay anh:
- Vẫn khoẻ hả thằng bạn thân?
Hai người bạn đưa tay bắt lấy nhau theo đúng với nguyên tắc lịch sự tối thiểu của những kẻ có văn hoá, dù thoáng trong tim của Toàn Anh đã hình thành mầm mống ghen tương, dù thoáng trong tim của PHiến là sự mất tự tin khi thấy được trong ánhmắt Toàn Anh nhìn Du Ca đâu phải là sự lạnh lùng hờ hững. Vẫn giư bình thản trên gương mặt nhưng giọng nói của Toàn Anh đầy sáo ngữ. Giọng nói kho6ng dành cho tâm trạn nhưngngữời bạn thân lâu ngày gặp lại:
- Rât hân hạnh được tiếp mày.
Rồi như một vô tình Toàn Anh bật tiếp một câu hỏi:
- Hai người đi dâu về vui vẻ thế?
Giọng sởI lởI của PHiến vẫn không nói lên được điều gì:
- Chỉ vô tình gặp nhau thôi, hôm nay mày không đi làm à?
- Nếu đi làm thì sao, mà không đi làm thì sao?
- Chả sao cả hỏi để cho có hỏi vậy thôi.
Du Ca bước vào trong một lúc mang ra hai lon nước ngọt, cô lẳng lặng để lên bàn rồi quay đi luôn vào phòng và không hiện diễn nữa. Sự vắng mặt của Du CA làm không khí trong phòng khách cũng chùng xuống hơn. PHiến hỏi Toàn Anh:
- Mày và Lệ Thy vẫn thường gặp nhau chư?
Toan Anh nhăn mặt:
- Sao mày bỗng nhiên lại quan tâm vấn đề này?
- Dù sao Lệ Thy cũng là em họ cúa tao.
- Đó lkhông phải vấn đễ chính đúng không?
- Mày thật thông minh. Mày và Du Ca có thể qua mắt được mọi ngưỜi nhưng trừ tao và Lệ Thy.
- Sao lại có mày nữa.
- Mày quên tao là anh Lệ Thy hả.
- Tao biết điều đó nhưng đa6u có nghĩa mày sẽ là người phân xử chuyện ba người.
Đốt cho mình một điếu thuốc, PHiến châm rãi rít sâu làn khói vào buồn phổI rồi thở mạnh ra ngoài rồi buông từng tiếng:
- Mày co tin là tao yêu Du Ca không?
Toàn Anh như ngồi phải lửa bóng nhổm người dậy:
- Mày nói cái gì?
PHiến nói rất tỉnh:
- Có cần tao nói lại không khi tao biết mày đã nghe rất rõ.
Toàn Anh những tưởNg lỗng ngực mình đang treo đá:
- Tại sao mày nói với tao câu này?
Giọng nói Phiến đầy thành khẩn:
- Tao biết mày không yêu cô ấy và hai người đang tiến đến chuyện ly hôn, vậy thì tao có quyền hy vọng chứ...
Toan Anh cắt ngang câu nói Phiến một cách giận dữ:
- Du cA nói cho mày nghe à?
PHiến lắc đầu:
- Đôi mắt và suy nghĩ của toa dã nói lên thực tế đó, đừng nghĩ quấy cho Du CA.
Toàn Anh cắt ngang câu nói Phiếm một cách giận dữ:
- Du Ca nói cho mày nghe à?
Phiến lắc đầu:
- Đôi mắt và suy nghĩ của Tao đã nói lên thực tế đó, đừng nghĩ quấy cho Du Ca.
Im lặng và giây, PHiến nói tiếp:
- Tao yêu Du Ca liền ngay tức khắc trong cái đêm sinh nhật mày, đừng nhìn tao bằng đôi mắt khó chịu như vậy Toàn Anh. Tao nói thật đấy, nếu văn chương mộ tchút thì gọi là " tiếng sét ái tình ". Mày có biết tao đã vật vã buồn bã đến thế nào đâu, khi hay tin mày và du Ca đ'am cưới. Mấy tháng nay tao không còn tìm đến chơi với mày vì sợ chạm mặt Du Ca sẽ làm tao khổ đau thêm. Nhưng bây giờ tình yêu lại được nuôi dưỡng bằng hy vọng rồi...
- Mày tin như thế sao?
- Chứ không lẽ mày không muốn chấm dứt vở kịch.
Toàn Anh nhìn thằng vào mắt Phiến gằn giọng:
- Ở đây làm gì có vở kịch nào mà cần chấm dứt. Du Ca là vợ chính thức, hôn thú hắn hoi trên luật phát, vậy thì tao khuyên mày đừngg ảo tưởng.
- Mày không yêu DuCa thì giữ cô ấy lại làm gì?
- Sao không nghĩ rrằng tao cũng yêu Du Ca.
- Hà.. hà... hà không lẽ trái tim mày lại có thể chưa đến hai ngưỜi còn gái trong một lần yêu.
Cửa miệng Toàn Anh phát ra những âm buồn rã rượi:
- Có những chuyện không hề nghĩ đến mà tự nhiên vẫn đến, có những chuyện luôn nghĩ đến lại đội nón ra đi.
Có một loé sáng trang suy nghĩ đến mà tự nhiên vẫn đến, có những chuyện luôn nghĩ đến lại đội nón ra đi.
Có một loé sáng trong suy nghĩ của PHiến gần hình thành khi anh nghe câu nói Toan Anh - Phiến cất giọng nghi ngờ để thằm dò tâm trạng thằng bạn mình:
- Lệ Thy sẽ nghĩ sao trong tình huốn bất ngờ này.
- Đó là chuyện của tao.
- Chuyện gì rồi cũng có sự kết thúc, mày không thể tiếp tục sống lấy lửNg như thế này.
- Mày nói đúng và tao sẽ có quyết định dứt khoát trong này mai, nhưng cũng mong mày đừng là thằng cơ hội và rấ t mong tao sẽ không tiếp tục thấy mày và Du Ca cùng đi chung như thế nữa. Một thằng bạn tốt không khi nào có ý định cua vợ bạn.
PHiến bật cười khan khi nghe câu nói mỉa mai của Toàn Anh:
- Vậy sao. Ờ thế mà tao cứ tưởng chính mày đã có những hành động rất "đường hoàng" xui khiến tao phải làm theo suy nghĩ chính mình. Xin nói cho mày được rõ chuyện của hôm nay không đủ ép phê để buộc tao bỏ cuộc đâu. Tao yêu Du Ca, tao sẽ sẵn sàng vượt qua mọi cản trở để giải thoát cô ấy ra khỏi cảnh " chồng tạm vợ hờ" này.
- Một ý định hoang tưởng.
Phiến nhún vai đứng dậy:
- Mày chỉ có một cơ hội duy nhất hoặc Lệ Thy hoặc Du Ca thế thôi. Tao về, chúc mày tìm được đáp số đúng.
Không buồn bắt tạm biệt nhau, Phiến đi thắng ra ngoài. Toàn Anh ngồi một mình suy tư, điếu thuốc trên môi cháy đỏ, những câu nói Phiến để lại bỗng nhiên cứ chập chùng trong tâm tưởng. Bấy lâu any anh đã phù phiếm cho đi tình cảm của mình cách vô lý, anh bỏ quên một Du Ca kề cận ở bên anh - nhớ đến căn phòng Tân hôn có hai chiếc giường ngủ, nhơ" đến sự cộc cằn thô lỗ của mình khi Du Ca bắt gặp anh và Lệ Thy trong công ty, nhớ đến sự trơ trẽn của mình mồi khi nhờ Du Ca làm quân sự trong chuyện tình Toàn Anh - Lệ Thy- nhớ đến môi hôn lãnh đạm củ amình đêm nào ở khu vưỜn Thu dành cho Du Ca.. nhớ và nhớ.
Thần thờ anh bước vào phòng ngủ, bắt gặp Du Ca đang đứng chiêu bên khung cửa sổ. Tiếng chân của anh đáng động không giạn yên tĩnh buổi chưa. Du Ca quy người lại nhìn anh.
- Hôm nay xem anh có vẻ mệt mỏi, ớ công ty đã nảy sinh điều gì khó giải quyết hay công việc chồng nhiều qúa?
Toàn Anh ngã người trên giường trả lời xuôi theo ý nghĩ của Du Ca:
- Có lẽ là vậy.
Du Ca đến gần bên anh:
- Em giúp gì được cho anh không?
Sự đồng cảm của DuCa không đi xa quá giới hạn thân thiết nhưng cũng chắng đồng nghĩa với hững hờ. Toàn Anh bồn thấy buồn buồn, mà cũng đúng thôi, chính anh đưa đẩy cô vào cách sử sự này từ bấy lâu nay mà. Vì thế anh nghe khổ sở khi khó mở lòng với cô, cô lấy giọng bình than anh:
- KHông sao đâu, rồi sẽ ổn thoa? thôi.
Và như vô tình anh nói tiếp:
- Du Ca nè - em có biết Phiến yêu em không?
Du Ca tỉnh rụi:
- Biết - Rồi có sao không?
Toàn Anh chưng hửng trước câu hỏi đầy xóc hông ấy, mới đây vài phút cô như dịu dàng, thùy mị rồi giờ đây bỗng dưngtrở chứng láu cá, ngông nghêng của ngày nào. Cố dịu giọng anh tìm cách trắc nghiệm tâm hồn cô:
- Em Thấy Phiến thế nào?
- Đẹp trai, thông minh, hóm hỉnh nhưng hơi lì.
- Có cảm tình với hắn không?
- chút chút.
- Chút chút là bao nhiếu?
- Vừa đủ để cần tâm sự những khi buồn.
- Còn khi vui?
- Có một người tài xế sẵn sàng đèo đi bát phố.
- Cứ tiếp tục như thế liệu tình cảm có lấn sau?
- Điều đó đâu có gì gọi là bất thường. Mà nè sao bỗng dưng hôm nay anh lại nổI hứng điều tra đủ thứ vậy, lấy đâu ra cái vẻ quan tâm cho em thế? Đừng có bảo là giết thời gian buồn của anh vì Lệ Thy nữa đấy nhé.
Nhắc đến Lệ Thy, Toàn Anh thở dài rồi như không kìm giữ sự hụt hẵng chán ngán khi phát hiện ra sự trống rỗng trong tầm hồn lệ Thy mấy ngày qua. Anh bộc tuệch:
- Anh đang thấm thía vơi những gì thân yêu đã dành cho Lệ Thy và anh đang tư hỏi lòng mình rằng sẽ bắt đầu kiếm tìm tình yêu và hạnh phúc bằng cửa nào đây.
Gương mặt của Du Ca vẫn tĩnh khôn pha loãng ý nghĩa trêu đùa:
- Giàu có - tương lai hứa hẹn - dẹp trai - đa tình đảm bảo cửa nào cũng khối cô xin đăng ký.
Toàn Anh chau mày khó chịu:
- LÚc nào em cũng đùa được.
Du Ca ngắm gương mặt của Toàn Anh - ánnh mắt cô có dòng diện buồn giận vừa chạy qua rồi ánh mắt đó lại trớ về cố hữu về người con gái đẹp kia rồi, ngưỜi con gái mà lần đầu gặp mặt khi cô còn hoá thân là một tài xế cho anh, cô đã biết sắc đẹp ấy chỉ là vật trang sức dỏm được khéo léo sơn phết bên ngoài bằng một lớp vàng mỏng thật tinh vi - nhưng dù có khéo thế nào thì ngày tháng rồi cũng sẽ mài mòn đi vẻ hào hoáng đó.
- Đùa cũng là một cái thú gíup con ngưỜi ta tiêu khiểN được nồi buồn, nhưng thôi không nói đến vấn đề này nữa, bây giờ xin mời ngài " Giám đốc " tưƠi tỉnh mặt lên em sẽ chở ngài đi ăn cơm, không có một ai chết được vì buồn đâu, xấc bấc xiểng niểng vaingày rồi cũng quên thôi.
Toàn Anh không bhồn dậy vì đang tự nguyền rủa bản thân mình chẳng thể tìm đâu ra một can đảm để mời lời thiết tha xin Du Ca bỏ lỗi cho mình.
Du Ca nao lòng trước dáng ngồi thiếu não rũ buồn của Toàn Anh nhưng cô vẫn cứ khắ nghiệt theo suy nghĩ trong đầu:
- Nè! Nếu anh không nhúc nhích được thân xác thì con nhỏ này sẽ có cách để làm cho anh đứng lên đấy, là phái mạnh ma uỷ mị quá. Nếu bảo rằng cô a6'y đã làm anh thất vọng thì phải dứt khoát với suy nghĩ chứ.
Biết Du Ca hiếu lầm mình buồn vì Lệ Thy nhưng Toàn Anh cũng chắng muốn thanh minh. Gượng đứng lên anh đi theo bước chân DuCa - vừa đi, cô vừa cằn nhằn:
- Cơm trưa không đúng, cơm chiều thì chưa đến...
Ngồi môtmịnh trong phòng làm việc của công ty, trước mặt Toàn Anh là những công văn, báo cáo chi chít các con số dầy cộm đến nhức mắt, váng đầu. Đã sáu giờ chiều hơn rồi mà anh vẫn chưa dứt điểm được những vie6.c cần giải qyết torng tuần. Có tiếng gõ cửa, anh vẫn chăm chú nhìn vào đống giấy tiờ dù miệnt dã lên tiếng:
- Xin mời vào.
- Anh yêu, em đây.
Toàn Anh ngẩn lên nhièn, đứng trước mặt anh Lệ Thy với chiếc áo thun hở phần ngực màu đen và chiếc jupe màu cánh gian, những gam màu sậm đã làm hổi bật nước da trắng ngần đến sức gợi cảm, vậy mà giờ đây lòng Toàn Anh như không còn sự xúc động, đôi mắt cũng biến tan đi sự ngưỡng mộ - Toàn Anh Lịch sư, đầy kiểu cách:
- Chào em.
Lệ Thy vãn không hề để ý thấy sự khác lạ thay đổi trong nét bình thản ấy - cô chòang tay ôm vòng sơ thể của Toàn Anh từ phía sau, giọng nhão nhẹt:
- Đi du lịch Hà Tiên mà không có anh buồn đến chết được, nên vừa vế đến nhà là em vội ghé anh đây.
Toan Anh cười mũi:
- Thế à?
Lệ Thy khựng hẳng khi nhân ra điều gì khác thường trong vẻ llạnh l ùng - Toan anh không còn vồn vả, mừng vui như xưa mồi khi cô hiện diện bên nah, à có lạ Toan Anh đang giận hờn đây mà, nế uthế thì chắng sao, chỉ cần vài câu dỗ ngọt thì anh sẽ xiêu lòng ngay thôi, sắc đẹ; luôn luôn là ưu thế đánh bại mọi thứ cả tình, lẫn tiền tài. Nghĩ the6' cô lẳng lặng kéo ghế ngồi sát bên Toàn Anh nhỏ nhẹ:
- Đừng giận em nghe, vé đã đăng ký tiền bạc đã thanhtoán, nếu không đi thì uổng lắm, hơn nữa sáng sớm hôm ấy em chừ mong điện thoại anh gọi lại để xem anh như thế nào nhưng anh không gọi, vì thế em đành đi cùng các bạn. Em gnhĩ bằng cáh nào đó rồi anh cũng về được thành phố mà. Mọi việc rồi ổn thỏa cả thôi, thật đúng như em dự đoán.
Giọng bông phèng đậm chất mai mỉa của Toàn Anh:
- Rất may không sao chỉ còn chút tánh mạng bộn cướp thương sót bỏ lại, chứ lỡ anh có gì xui khiến chế đi - thì tiếc quá vì chẳng c' ai lo lắng, nân đỡ cho em.
Nụ cười tươi như hoa hồng trên môi Lệ Thy tiếp tục nở, bởi cô nào hiểu được ẩn ý trong câu nói ấy:
- Em biết boa giờ em cũng là nữ hoàng trong lòng anh phải vậy không?
Nghĩ ngợi vài giây cô nói tiếp:
- Tôi nay anh đưa em qua Thủ Đức chơi nghen anh, nghe nói ở đó vừa mơi mớ siêu thị chuyên bán những trang phục hàng đầu Châu Á. Mình đi bằng xê hộp nghen, em dang hứng đây.
Giọng huyên thuyên đầy hào hứng toát ra từ đôi môi đỏ chót xinh đẹp của Lẹ Thy, hôm nay sao Toan Anh thấy bỗ bã thế, trơ trẻ thế. Cô ta không hề hỏi thăm hay lo lắng về câu chuyện kém may mắn của anh đêm nào, cũng không hề cần phải biết rằng thân thể anh có bị hao gầy hay trầy xước khi là con mồi của bọn cướp đường. Cô ta chỉ biết đến bản thân mình, chỉ đòi hỏi những gì có lợi cho riêng mình. Toàn Anh bỗng nhơ" đến câu nói của Du Ca ngày trước: " Chỉ có anh mù quáng mới không thấy được sự xuẩn ngốc, rỗng tuếch đã bị phủ che bằng sắc đẹp. Đẹp mà rỗng tuếch là đồ bỏ đi."
Du Ca có lẽ nói đúng. Toan Anh nghĩ mọi việc sẽ châm dứt thật êm ái và tốt đẹp. Đêm nay anh nên đưa Lệ Thy đi chơi và mọi cái cần nói sẽ được nói: thẳng thắn, cởi mở và dứt khoát. Đêm nay, chỉ đêm nay thôi, lần cuối cùng để chấm dứt sự ngu muôi. tồi tệ có truong anh từ dạo quen biết Lệ Thy, anh sẽ không còn là con rối cứ theo sự điều khiển của cô.
- Được rồi, anh sẽ chiều theo ý; em bởi vì anh cũng có chuyện cần nói với em. Quan trọng lắm.
Lệ Thy nhíu mày " Quan trọng " à, có lẽ Toan Anh ngỏ lời cầu hồn với cô đấy, chắc chuyện " hợp đồng" bí mật kia đã đến lúc chấm dứt, phải thế chứ Du Ca ơi là Du Ca làm sao mày có thể nuốt trôi cái gia tài kia, khi đáng lẽ nó là của tao từ lâu, nếu không có sự hứa hẹn giữa những người già chết tiệt kia. Nhưng mày thấy đó cuối cùng thì thành quả tao lại chiếm lại được mà không cần tốn công sức mà chỉ cần uốn vai ba tấc lưỡi và một sắc đẹp trời cho cũng đủ rồi. Mỉm cười hài lòng với những suy nghĩ của mình. Lệ Thy cúi xuống đặt đôi mình lên đôi môi của Toàn Anh hôn phớt vào đó và nói:
- Anh thật tuyệt vời!
Đúng vào lúc nụ hôn bất thần ập đến Toàn Anh thì quái quỷ thay cũng đúng vừa lúc cánh của phòng vụt mở với chất giọng vui tươi trong trẻo ùa vào:
- Toàn Anh ơi! Em cần...
Câu nói vụt nín ngang. Thay vào đó là nét mặt đỏ rần rồi chuyển sang tái xám cúa DuCa nhưng bao giờ cũng thế luôn luôn Du Caa vẫn là người lấy lại sự bình tĩnh nhanh nhất. Trước vẻ sượng sùng miễn cưỡng của Toàn Anh cô nhún vai đầy điệu đàng:
- Thứ lỗi vì sự vô tình của tôi vì tôi nghĩ đâylà nơi chốn làm việc chứ không phải là phòng massage.
Cách chơi chữ của cô nhẹ nhàng mà đầy thâm thúy khiến Toan Anh thấy bức xúc, lấy giọng nhẹ nhàng anh hỏi Du Ca:
- Em cần gì cứ nói tiếp.
- Trưa nay Mỹ Anh đến nhờ em đi cùng cô a6'y chọn một vài xấp vải đểmay áo nhưng đến khi ra về mới hay chìa khóa em đà bỏ trong phòng, em tìm anh cho mượn chìa khóa mớ cửa nhà.
Toàn Anh lặng lặng mở ngăn tủ bàn giấy lấy xâu chia khoá đi đến đưa cho Du Ca, hai bàn tay chạm nhẹ vào nhau, cảm giác trơ lạnh từ bàn tay nhỏ mềm truyễn sang bàn tay thô ráp. Du CA mỉm cười:
- Bao giờ anh về?
Câu hỏi đã được Lệ Thy trả lời thay:
- Chắc ũcng phải đến nứa đêm, vì anh ấy có một chuyện hết sức quan trọng cần nói với tôi.
Du Ca quay sang Toan Anh với đôi mắt đò hỏi. Toàn Anh gật đầu:
- Em cứ việc dùng cơm trước. Tối nay anh sẽ cố tranh thủ về sớm vì anh cũng cần phải nói chuyện với em.
Lệ Thy nhếch môi mai mỉa:
- Sao không nói trắng ra ở đây luôn đi. Rằng Du Ca à, em và Lệ Thy sẽ đổi chỗ cho nhau đấy.
Toan Anh nhăn mày khó chịu:
- Đừng ăn nói linh tinh thế Thy, suy diễn chuyện gì thế.
- Em nói đúng đấy! Anh cân gì phải tế nhị với một người không thương yêu mà phải ép lòng sống chung mà.
Toan Anh lắc đầu bực bội, giá mà ở đây là nhà riêng thì anh ngần ngại gì mà không nói trắng ra những gì chu8a nói được nhưng tiếc thay đây là nơi làm việc, anh không muốn có một to tiếng nào xảy ra, vì anh là Gíam đốc. Du CA thảy lên, thảy xuống xầu chìa khoá trong tay như một trò chơi tung hứng để kièm chế sự thất vọng, buồn nản:
- Em hiểu mình nên làm gì, xin anh yên tâm.
Cô đến bên Lệ Thy với nụ cười nứa miệng;
- Lúc nào tôi cũng phải thừa nhận rằng còn thua kém chị nhiều điểm quá Lệ Thy à.
Lời nói của Du Ca tăng thêm bản tính tự phụ của Lệ Thy. Co nàng bĩu môi:
- Rồi cô ganh tỵ với tôi chứ gì?
- Ganh tỵ ư? Chị đùng từ sai rồi - nghe đây Lệ Thy - Chị hơn tôi những điểm gì chị biết không?
- Nói đi.
- Tính kiêu căng thái quá, sự trơ trễn tráo trở và độc đáo hơn nữa là bản chất vô liêm sỉ.
Câu nói tựa ngọn roi quất mạnh vào ngay giữa mặt Lệ Thy. Cô lùi lại vài bước chân nghe hai bên thái dương giật giật vì giận:
- Mày dám nói taothế à con kia?
Vẫn điềm tĩnh, Du Ca nhìn thẳng vào mặt Lệ Thy đẫy khinh bỉ:
- Chúng ta là những người có học thức, có văn hoá, phải cần xưng hô theo kiểu Thiên Lôi đả thế không, và này nữa dù chỉ còn một ngày hoặc một lát tôi và Toan Anh có đi đến ly hôn thì bây giờ tôi vẫn còn quyền hạn của người vợ được luật phép thừa nhận. Vì thế ớ đây tôi vẫn còn đủ quyền hạn để lôi cổ chị ra ngoài hôhào cho mọi người thấy hành đông vô đạo đức của chị.
Danh dự gì mà chị luôn luôn nghĩ bản thân chị cao hơn tôi rồo sanh ra cao ngoạc một cách mất tự trọng, đừng tưởng rằng tôi không d'am làm gì chị. Lầm rồi, chắng qua là tôi không thích thế thôi, đ'anh ghen ư? Ai đúng, ai ssai thì chị, to6i cùng Toàn Anh cũng là diền viên đống chung hài kịch cuộc đời, tru8ớc biết bao đôi mắt trần tục của mọi người. Hay ho gì!
Lệ Thy đứng chết trân trước những lời Du Ca nói. Thái độ hung hăng không còn nhưng đôi mắt vẫn ánh lên tia nhìn đầy đố kỵ. Được rồi Du Ca à, còn vai giờ phút cuối mày tự cho phép mình làm quan toà đi, rôi lát nữa đây khi mà Toan Anh ngỏ lời cầu hôn tao, thì sợ rằng mày không còn đủ dũng khí như bây giờ để ký nổi một c'ai tên trong tờ giấy ly hôn đâu - Sự sỉ nhục hôm nay tao để mày tạm vay vãi ngày nữA tao ẽ tính lời gất đôi. Hãy đợi đấy!
Chă"ng muốn kéo dài tình trạng căng thẳng này, Toan Anh đứng dậy kéo tay Lệ Thy:
- Ta đi thôi.
Ngang qua người Du Ca, anh dừng lại:
- Anh cũng muốn giữa anh và em cần phải có sự cảM thôi và dứt khoát ngay đêm nay. Chờ anh về sẽ nói.
Một tia nhìn đắc thắng Lệ Thy gởi lại cho Du Ca trước khi cô và Toàn Anh ra khỏi phòng. Và Toàn Anh nào hay câu nói gởi lại Du Ca, tưởng dã gọn đầy đủ ý nghĩa ấy, nào ngờ Du Ca lại hiểu sai lệch theo ý nghĩa khác. Sự sai lệch ấy đã dẫn dắt tâm hồn anh sau này đầy lao đao đau khổ...
Trong gương đang phản chiếu hình ảnh một cô gái mang nét mặt mệt nỏi, buồn phiễn. Cái dáng ngồi bất động dã nói lên sự thất vọng tràn đãy trong lòng, người ấy là Du Ca. Một giờ liên cô ngồi như thế trước bàn phấn của mình. Trước mặt là tờ giấy ly hôn đưỢc viết sẫn chỉ còn thiếu chữ kỹ.
Sau lưng cô trên chiếc giường đưỢc phủ đầy đủ màu sắc của những bộ trang phục đang vất bừa vãi và bên cạnh là chiếc samsonai đã mở nắp sẵn.
Cô nhớ lại câu nói của Toàn Anh: " Cần phải cảm thông và dứt khoát ". Cuối cùng là thế thôi, vẫn biết trước sẽ có ngày này nhưng cô vẫn luôn chối bỏ và không muốn tồn tại sự chia tay được sặp đặt trưỚc. Bởi vì sự thâm tâm cô biết rằng mình yêu Toàn Anh. Tình yêu đã giúp cho cô đối mặt với những sự não nễ mà Toàn Anh và Lệ Thy mang lại.
Luôn luôn làm vừa lòng Toàn Anh dù rằng sự vui vẻ của Anh là điều phiện muộn cho cô, chỉ mong rồi ngày tháng dần trôi anh sẽ nhìn được sự nhiệt thành từ một tráitim đỏ lửa hoặc bằng cách này hay cách khác anh sẽ thấy được sự phụ phiếm, đua đòi của Lệ Thy.
Sâu lần biến cố của Toàn Anh, cô vẫn ngỡ rằng hoàn cảnh ấy đã mở mắt anh thấy được điều hay lẽ quấy nhưng không ngờ khi gặp lại Lệ Thy mọi chuyện đã lại như cũ, anh cũng không cưỡng lại đưỢc nét quyến rũ mệ hoặc. Anh bình thản nói với cô: " Cảm thông và dứt khoát " rồi ung dung đưa Lệ Thy đi chơi.
Có lẽ phải vậy thôi, nên ra đi trước khi để Toàn Anh trở về nói với cô sưthật tàn nhẫn này. Dù cô là gì thì cũng nên giữ lại cho mình lòng tự trong còn sót lại, cô không còn có đủ can đảm để tiếp tục đóng vai con béhay đùa luôn nhìn đời qua lăng kính màu hồng đẹp đẽ.
Nghị lực cùng lòng tin đã mất - không cần để Toàn Anh nói dứt khoát làm gì. Thì cần gì chờ mong sự cảm thôngphải thế không Du Ca.
Cầm cây viết lên cô ký nhanh vào bản ly hôn rồi đứng bật dậy, đến bên giường sắp xếp lại áo quần đặt vào samsonai xong cô đong nắp khóa lại. BÀn chân vô thức lại đứng bên khung cứa sổ, cô mở nhẹ ra, một làn gío đêm ùa vào lành lạnh làm cô như tỉnh táo lại đôi phần. Thả người rơi nhẹ xuống ghế, cô kéo hộc bàn lấy ra chiếc hộp vuông nhỏ màu đen được cẩn bằng loại ốc xà cử lấp lánh - mở ra bên trong là những món nữ trang đắt tiền, nằm giữa lớp vải nhung màu huyết dụ mịn màng bọc lót bên trong. Bây giờ thì các món nữ trang nằm trong hộp và các món nữ trang cô đeo trên người dã lần lượt thế chỗ cho nhau.
VÀ cuối cùng là chiếc nhẫn được đeo ở ngón áp út cũng được nằm chung cùng các thứ khác. Đóng nắp hộp lại một cách nhẹ nhàng, thận trọng cô đem đến đặt tờ giấy ly hôn - nhẹ đến nỗi như thể mặt bàn được làm từ chất bông gòn. Cô sợ những vật kỷ niệm nó đau vì lấy ừ nỗ đau của trái tim cô chăng?
Cô lại đi vòng vòng quanh phòng lần cuối rồi lại lânnữa dừng bên máy điện thoại. Bàn tay phải cầm ốngnghe, bàn tay trái những ngón thon mềm bấm số:
- PHÒng lễ tân khách sạn HÒa Bình xin nghe.
- Cho tôi đặt phòng.
- Xin chị cho biết loại phòng nào?
- MỘt phòng đơn - đầy đủ tiện nghi có cửa sổ và ban công nhìn ra đường.
- Sẽ có phòng đúng theo yêu cầu của chị - Xin cho biết bao giờ chị đến nhận phòng.
- KHoảng nửa giờ sau tôi đến.
- Xin cho biết tên của chị.
- Phạm Giao Du Ca.
- Xin chào chị - rất hân hạnh được đón tiếp chị.
Du Ca bấm nút xoá rồi lại tiếp tục lướt trên những con số.
- A lô! Tỏng đài 303 xin chào quý khách.
- Làm ơn nhắn dùm số máy không hai sáu.
- Xin quý khách truyền tải nội dung.
- Chìa khoá ở dưới tấm thản chùi chân.
- Còn gì nữa không ạ!
- Đã hết. Cám ơn.
- Xiin chào.
Đặt ốngnghe xuông - Du Ca đến xách Samsonai và đi ra cửa. Đồng hồ chỉ vừa mới chín giờ đêm.
Thành phố vẫn còn nhộn nhịp vui chơi.
o O o
Chở Lệ Thy đi mau sắm xong, thay vì Toàn Anh quay trở lại trung tâm thành phố, nơi tập trung các nhà hàng, vũ trưỜng để cùng Lẹ Thy vui chơi như mọi khi thì Toàn Anh lại cho xe chạy thắng ra ngoại ô và dừng xe lại một nhà hàng ăn thoáng mát, phong cảnh lich thiệp nằm giáp kề bên con sông nhỏ.
Ở đây khách hàng sẽ không bị tò mò vì những người khác, bàn ăn, ghế đá và có cả võng nằm, được gói gọn trong nbững nhà sàn mini nằm giữa hồ sen rộng độc lập riêng biệt. Khách hàng cầng dùng gì phải dùng điện thoại để gọi người phục vụ đến.
Toàn Anh đưa Lệ Thy đến một căn nhà mát cuối vườn không màng đến sự bất mãn dùng dằng của cô.
- Em đâu có thích thiền mà anh đưa em đến cái chỗ hiu hắt như ngôi chùa thế này.
Toàn Anh vẫn điềm tĩnh:
- Chỉ có khung cảnh yên tịnh này mới giúp cho người ta sự sáng suốt, minh mẫn hơn.
- Anh làm như hồi đó tới giờ anh u mê lắm.
- Có lẽ em nói đúng...
NgưỜi phục vụ bước đến làm gián đoạn cậu chuyện:
- Thưa quý khách dùng chị.
Vừa nói anh ta vừa đẩy đến trước mặt hai người bản thực đơn. Lệ Thy không thèm nhìn đe6'n, cô nói gọn đanh:
- Món ăn nào đắt tiền nhất thì mang đến.
Người hầu bàn từ tốn:
- Thưa cô! Có đến sáu món ăn có giá tiền tưƠng đưƠng cùng nhàu trong số mấy chục món trong bản thực đơn này. Xin cô vui lòng gọi đúng theo sở thích.
Giọng Lệ Thy cáu gắt:
- Nhiều chuyện, dài dòng quá, đem món đặc sản nhất ra đây cho tôi.
Dường như đã khá quen thuộc với những loại khách như thế nên anh ta vẫn bình thản làm tiếp vai trò của mình theo đúng với câu " KHách hàng là Thượng đế ":
- Xin cô gọi thức uống luôn thể.
- Đem hai tẩy và vài lon bia.
- Xin cám ơn cô.
NgưỜi hầu bàn quay lưng. Hai nngưỜi lại tiếp tục câu chuyện - Toàn anh mớ lời bằng những từ rất tế nhị:
- Lệ Thy à, thời gian chúng mình quen biết nhau cũng đã khá lâu - anh nghĩ bấy nhiêu đó cũng đủ độ dày để mồi người này hiểu được tâm tính của ngưỜi kia rồi đúngkhông em?
- Sao bỗng dưng tối nay anh trịng trọng quá vậy?
- Không phải là trịnh trọng mà là giải thích.
- Ừ thì anh nói đi em nghe.
- Anh và em không thể đi đe6'n tưƠng lai được Lệ Thy à. Mình chia tay thôi.
- Hà!
- Lệ Thy có nghe lầm chăng? Cô đứng bật dậy thảng thốt nhìn trân trân Toàn Anh. NgưỜi phục vụ đã đem món ăn và nước uống đặt lên bàn, cô vẫn không hề để tâm, đến lúc ngưỜi phục vụ đi khỏi, cô mới buột miêng hỏi:
- Anh đang đang nói thử lòng em phải không?
Toàn Anh lắc đầu:
- Anh thật sự nghiêm túc.
- KHông, anh đang đùa thôi mà, em biết sự thật thì anh rất yêu em. Em biết điều đó mà.
- Vậy em có yêu anh không?
- Anh hỏI lạ, sao không yêu.
- Em có hiếU anh không?
Lệ Thy nao núng:
- Sao hôm nay lại hỏi em những điều cắc cớ này, anh là ngưỜi có danhvọng, tiền tài, lên voi xuống ngựa hiểu hay không hiếu cũng đâu hưởng đến địa vị của anh.
Toàn Anh nhăn mặt:
- Rôt cuộc rồi em cũng chỉ nghĩ đến vật chất.
- Con ngưỜi ta sống nếu không có nó thì mọi sự kliệu có vuông tròng như như ý nguyện. Thực tẾ vẫn hay hơn.
- Nếu nói thế, liệu khi xưa anh không là một Giám đốc mà là một khổ rách áo ôm hoặc là một anh chàng công nhân quèn nào đó thì em có yêu anh không?
Lệ Thy trả lời Toàn Anh một câu thật là thông minh:
- Làm sao em yêu anh đưỢc, bởi vì khi anh dứng ở vai trò đó, thì vị trí những nơi anh đến sẽ là nơi chốp hợp với túi tiền, mà nhưngnỡi đó làm gì có em đến..
Câu trả lời đầy cắc cớ của Lệ?Thy đã lânnữa rõ cho Toàn Anh thấy trong tâm hồn cô chỉ đầy dẫy những điều hợm hĩnh, khinh ngươi. Người ta thường nói khi yêu họ sẽ sẵn sàng bỏ qua những yếu điêm của nhau. Còn anh, có lẽ anh đã không yêu Lệ Thy nhiều như anh vẫn tưởng, nên càng thấy được bản chất thật của cô, lòng anh càng trở nên chán nản nguội lạnh hơn:
- Anh xin lỗi vì đã mang thất vọng đến cho em, nhưng cũng mong em hiểu ra sự thật vấn đề.
Lệ Thythắc thỏm:
- Ý anh vẫn không thay đổi?
- Ta chia tay thôi.
Sự lặp lại của Toàn anh lần nữa lại làm Lệ Thy choáng váng, mọi suy nghĩ, lòng kiêu hãnh, sự tự tin trước đây đã bị Toàn Anh làm đảo lộn, lật ngược, cô ngơ ngác như người từ trên trời rơi xuống và tự hỏi: Tại sao? Tại sao? Tai sảo Chưa bao giờ cô nghĩ Toàn nah có thể bật ra cái từ chia tay dành cho cô. MỘt cô gái như cô thì chỉ có thể làm tình, làm tội cánh đàn ông chứ không thể có vấn đề ngưỢc lại. Thế mà bây giờ điều này lại xảy đến. Hỉnh ảnh của Du Ca bỗng nhiên hiện hiên trong tâm trí và cô lại nhớ đến cách xưng hôn " anh" " em " thay cho từ " cố " "tôi" mà Toàn Anh đã dùng để nói chuyện với Du CA. Không lẽ chikhổng đầy 10 ngày vắng mặt cô, Du Ca đã thực sự chiếm lĩnh trái tim Toàn anh, không lẽ chỉ trong thời gian ngănngúi mà con ranh ấy đã đạp đổ đưỢc cái công trình bấy lâu nay cô cố công đeo đuổi. Những câu hỏi cứ nhảy múa trong đầu làm Lệ Thy như điên tiết, quắc mắt nhìn Toàn Anh cô la lớn:
- Có phải nó không?
Toàn Anh ngạc nhiên:
- Em nói nó nào?
Giọng Lệ Thy hằn học:
- Tôi nói con ranh Du Ca, nó quyến rũ anh, nhỏ to anh nói xấu tôi, nó cướp anh trên tay tôi, nó là con quỷ.
Không thể tin rằng gương mặt đẹp mê hồn kia, cái dáng đài các trâm anh kia, lại có thể thốt ra những câu nhanh độc như thế. Toàn Anh đầy ngán ngẫm nhưng vẫn cóo đấu dịu:
- Du Ca không hề dính dấp vào chuyện này.
- Anh còn bênh nó à?
- Thy! vấn đề ở đây không phải là Du Ca mà là anh và em không hoà hợp được với nhau.
- Không hoà hợp à - vậy bấy lâu nay anh và tôi không hoà hợp nhau đâu, sao vẫn yêu nhau, vẫn công khai cặp bồ với nhau và anh vẫn thường rỉ tai với tôi về tương lai.
- Giữa tình yêu và ngộ nhận chỉ cách nhau trong tấc gang - anh và em đã lọt vào trường hợp thứ hai.
- Anh đừng triết lý dôngdài, xiin hỏi nếu không co sự xuất hiện của con ranh ấy, thì ngưỜi anh cưới có phải là tôi không? Anh nói đi chứ.
Ngừng một giây để lấy sức, Lệ Thy tiếp tục nói lớn:
- Anhnói chia tay tôi,đơn giản và trơn tru đến thê à? Tức cười thật, đúng là anh tồi thật, sở khanh thật.
Bừng giận vì câu nói nặng của cô, Toàn Anh gằn giọng:
- Tôi sẵn sàng nhận tất cả lỗi lầm khi chia tay em đó là chẳng qua muốn lưu giữ những sự tốt đẹp mà tôi với em có với nhau trước dây. Em lại noi năng với tôi - hãy nghĩ xem, luôn luôn tôi sẵn sàng làm vừa lòng, toại ý em dù những điều em đòi hỏi có thể ảnh hưởNg đến đanh phận của tôi,có bao giờ tôi lợi dụng em một điều gì chưa? Vậy thì em nên rút lại lời mình vừa nói.
Điều kế tiếp tôi muốn giữ lại sự tế nhị cân thiết nhất rong cuộc chia tay này, nếu đã không nói ra vì sao lại có thực trạng hôm nay, vậy mà em dã cố tình bức phá sự im lặng tế nhị này.
- Anh nói đi, tôi đang cần nghe đây.
- Được! Em nói đúng nếu không có sự xuất hiện của Du Ca thì chắc cha9'n người tôi cưới làm vợ sẽ là em và tôi sẽ cứ trược dài hteo sự quyến rũ vì sắc đẹp của em cho đến một lúc nào đó khi bừng tỉnh, lúc ấy không biế6 cuộc đời tôi, tự hỏi rồi sẽ như thế nào? Tôi cũng không chối rằng khi cưới Du Ca về nhưng tư tưởng tôi vẫn luôn muốn kết thúc cảnh " vợ tạm chồng hờ " để xây dựng hạnh phúc cùng em. Tuy đứng giữa hai người con gái thì em vẫn là người tôi dành cho tất cả sự ưu ái để đổi ngược lại sự ghẻ lạnh dành cho Du Ca.
Tiếc thay, chính cách sống chân thật, một tâm hồn bao dung, không phô trương của Du Ca, cùng với sự ích kỷ, kiêu căng, hợm mình luôn đặt cái " TÔI" của em lên trên Ngày mỗi ngày cứ lần lượt, thay nhau diễu hành qua mặt tôi, dã bắt tôi phải động não để xem xét lại mối quan hệ của tôi và em.
Sau lần không may cho tôi ở Long An đã cho tôi câu trả lời thật chính xác, cuối cùng rồi tôi cũng thấy được tình yêu của em là thế nào.
Vì the6' tôi mới quyết định chia tay em, thế thôi.
Lặng nhìn sự bất động của Lệ Thy, Toàn Anh tiếp:
- Nếu không thay đổi tâm tính em sẽ suốt đời không co một tình yêu chân thật đâu. Những gì em muốn nghe muốn hiểu tôi đã nói hết rồi.
Trước mặt Lệ Thy giờ đầy chỉ còn mỗi một chữ " NHỤC" khổng lồ phủ chụp lấy châu thân, lần đầu tiên trong đời bản chất kiêu hãnh của cô đã binhững lời lẽ như những mảnh chai sắc cứa lấy. Nếu bảo rằng cô không yêu Toan Anh cũng không đúng nhưng bảo rằng cô yêu bản thân mình hơn thì không sai. Cô đã ý lại cho anh thấy ngoài cô ra sẽ không còn ai hơn được cô. Hơn nữa cô là nữ hoàng duy nhất trong tim anh, dù trong thâm tâm vẫn biết khó có ngưỜi nào sánh bằng Toàn anh trong danh phận, cũng như vẻ điến trai đa tình. Sự kiêu ngạo đã dẫn cô đi quá xa rồi.
Có còn kịp đế sửa chữa sai lầm không.
Giọng cô mang âm buồn:
- Toàn anh! Em sẽ không thế nữa - em hứa với anh - hãy cho em cơ hội. Em xin lỗi.
- HY vọng em sẽ tốt hơn.
- Mình sẽ lại bên nhau chứ?
- Không, mình sẽ là bạn tốt.
- chỉ là bạn tốt thôi ư?
Giọng Toàn Anh xúc động khi nói về Du Ca:
- Anh sẽ làm lại từ đầu để chuộc lại những gì không phải với Du Ca. Cô ấy không đ'ang để phẩi nhận những điều sai lầm do anh gây ra.
Chỉ còn lai sự im lặng theo từng suy nghĩ của riêng môi người. Trên nbàn, thức an đã nguội lạnh mà chưa hề có một đôi đũa nào đụng đến.
Lệ Thy dựa người vào thành ghế lặng lẽ ngồi yên suy nghĩ, cảm giác bị động trước sự thật không hề nghĩ đến này, mang đến trong cô đầy ắp sự xấu hổ, ngượng ngùng trưỚc cái nhìn nghiêm khắc của Toàn Anh.
Có lẽ anh nói đúng, chính cô chứ không phảI một ai khác đã tự giăng dây chặn đứng mọi sự yêu thương ưu ái mà Toàn Anh đã dành cho cô. Lòng kiêu hãnh, hợm mình của cô đã hoá thành cơn mưa rào dập tắt đi ngọn lửa nhiệt thành đang cháy trong tim của Toàn Anh mất rồi.
Thẫn thờ, cô đứng lên cất giọng buồn tênh:
- Xinn đưa em về.
- Em vẫn chưa dùng gì cả.
- Không thể nuốt trôi đâu, em muốn về.
- thôi được.
Anh gọi tính tiền xong rồi đi song song cùng Lệ Thy ra ngoài. Hai người vẫn yên lặng từ đo đến lúc chia tay.
Còn lại một mình, Toàn Anh không vội vê nhà dù rất nóng lòng muốn gặp Du Ca, anh lái xe đến khu Nguyễn Huệ ghé vào một gian hàng hoa, chọn mua những cành hồng đệp nhất và đặt cô hàng gói trong trang giấy kiếng màu đẹp mắt, phia ngoài là sợi dây kết nơ trông đầy gợi cảm, xinh tưƠi.
Lúc bưỚc vào xe, chưa tra chìa khoá đề, thì tiếng tíc tíc của máy nhắn tin kêu. Anh lấy ra xem và hơi ngạc nhiên với dòng chữ: " Chìa khóa ở dưới tấm thảm chùi chân. " Không kìm được nỗi thắc thỏm, âu lo với cái điều đang hình thành torng đầu, anh cho xe lao nhanh về nhà.
Ngôi nhà đã sừng trước mặt, đèn trong phòng khách vẫn sáng, cổng ngoài không khóa, anh khôn buồn bước xuống và vẫn ngồi trong xe, anh cho xe lao nhẹ hút thẳng vào cánh cổng chỉ khép hờ rồi chạy vào sân.
Anh bưỚc lên bậc thềm và dễ dàng tìm thấy chìa khoa? cứa nằm dưới tấm thảm chùi chân. Mở cửa, bước vào thắng phòng ngủ, chăm chú nhìn mọi thứ và đôi mắt anh dưnglài ớ bàn phấn của Du Ca. Vội vàng bước đến cầm tờ giấy lên, anh nghe có ngàn cánh tay đang đấm thẳng vào trái tim mình, cổ trần tĩnh lại, anh ngồi phích xuống ghê đưa tay mỏ hộp nữ trang với ánh mắt đầy khổ sở.
Vậy là Du Ca đã đi, tao sao vậy? Anh đã hối hận khố tâm biết bao nhưng thời gian còn quá ngắn nên anh không thể mở lời đấy thôi. Du Ca ơi, anh ngốc nghếch đã đành nhưng còn em bào giờ cũng là một cô gái thông minh cuồng nhiệt, thì lẽ nào em không thấy sự thay đổi trong anh.
Em đi đâu giữa đem khuya thế này?
Thẫn thờ anh lại gieo ngưỜi xuống tấm nệm ngủ của Du Ca, vùi mặt vào chiếc gối và nghe mùi nước hoa quen thuộc cô thường dùng lan toả, biết tìm đâu bây giờ, anh thất vọng tự trách mình dã không quan tâm đến những gì liên quan đến cô, bạn bè của cô anh chỉ biết có một lần duy nhứt ở khu vườn Thu nhưng không hề nắm được địa chỉ một ai. Tóm lại những thông tin về cô, anh hoàn toàn mù mời.
Có một quyển sổ rơi ra khi anh chồm người laL^'y thêm một chiếc gối ôm. Cầm lên đọc anh thấy trang bìa là nét bút tròn trịa mềm mại của Du Ca:
"DU CA NHẬT KÝ"
Anh ngồi tựa lưng vào tường và giở lần từng trang
Ngày... tháng...
Anh làm sao có thể ngờ được cô tài xế của anh là con nhỏ Bí Bo ngày xưa. Muốn nói hết ra ý định vì sao mình lại về lại VN cho anh nghe nhưng rồi lại thôi, bên anh lúc nào cũng có cô gái mang tên Lệ Thy. Anh yêu cô ấy tha thiết đến thế sao?
Ngày.. tháng...
BẰng giác quan nhạy cảm của phái nữ mình biết Lệ Thy không đặtnặng tim yêu về anh cho lắm, cô ấy chuộng danh lợi, tiền tài nhiều hơn mà những điều này thì rõ ràng anh đà có. Đau lòng thay, anh không tha6'y được điều này.
Ngày... tháng...
Cô em chồng Mỹ Anh đến thăm khi vào phòng ngủ, con nhỏ cứ tròn mắt ngạc nhiên: Sao lại có đến hai giường, sao lại lắm gối thế, mình cố gắng tìm một lý do thật thích hợp đế giải thích những thắc mắc đó.
Có ai biết được từ ngày đám cưới đến nay mình còn là con gái từ cái móng chân đến đầu sợi tóc - có ai biết được mình cần nhiều gói để che bớt cái trống trải cô đơn trongnhững đêm về.
Ngày... tháng...
Lâu lâu lại cứ phải chứng kiến cái cảnh anh âu yếm say đắm cùng Lệ Thy mà đau thắt con tim. VÀ mồi lần nhƯ thế mình lại chỉ biết cưỜi dù sựt hật mình rất muốn khóc nhưng bản tính tự trọnng bắt buộc mình phải bình thản để đối diện với sư thật.
Anh vẫn thanh thản đạp trên trái tim đau của mình mà đi, vẫn thanh thản cần có mình làm quân sư mồi khi anh và Lệ Thy hờn giận nhau, mà không biết nỗi cay đắng cứ gặm nhấm tâm hồn mình.
Ngày... tháng...
Con nhỏ BB ngây ngơ, khờ khạo ngày xưa chỉ có mỗi chiều trông đợi anh từ nhà kề bên, đi học về ngang là sẽ có quà. Còn ngưỜi con gái mang tên Du Ca bây giờ cũng vẫn chờ đợi anh, mà quên cả sự bất công do chính anh đem lại. Thế nhƯng mỉa mai thay chưa bao giờ anh biết nhìn lại tất cả những gì mình vì anh ấy.
Hy vọng và chờ đợi rồi cũng gần đóng băng...
QuyểN nhật ký còn dày nhưng những trang sau chỉ còn lày giấy trắng, Du Ca đã không còn viết nỮa, Toàn Anh gấp nó lại, cơ thể như dại đi trước những dòng tự bạch của cô.
Sự ân hận dâng cao.
Niềm hối hận dâng cao.
Niềm hói tiếc tràn đầy.
KHÔng! Bằng mọi cách anh sẽ tìm cho đưỢc cô dù thời gian có là 10 năm hay hơn thế nữa. Toàn Anh lẩm bẩm:
- Du Ca tha thứ cho anh.
Nhưng làm sao Du Ca nghe được khi bây giờ cô chỉ là bóng chim tăm cá. Nhắm mất lại anh nghe tiếng thở dài của mình đầy nặng nhọc.