Books had instant replay long before televised sports.

Bern Williams

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1277 / 13
Cập nhật: 2017-09-18 10:27:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
uồng giam bẩn thỉu, tồi tàn, đúng như cái bãi rác, không tivi không quạt điện (như sau này mới có), cũng không có camera theo dõi mà về sau mới có. Hầu như mọi lúc, nơi đây luôn là một thế giới tự do không người quản thúc, đánh nhau đổ máu như cơm bữa, chuyện kết bè phái cá lớn nuốt cá bé là kết quả tất yếu, đầu sỏ mỗi buồng giam cũng từ đấy mà sinh ra. Phạm nhân mới vào, trước tiên phải nếm trận đòn no để hiểu rõ uy quyền, từ đó sẽ vâng dạ phục tùng, hiếu trung với “lãnh đạo”, đó là bài học bắt buộc đầu tiên.
Tôi từng nghe nói đến cái luật bất thành văn này. Cho nên từ phút đầu tiên bước vào, đầu gối đã run lập cập, lưng không dám duỗi thẳng, suýt nữa thì dấm cả ra quần. Không ngờ mấy bài hát kia đã giúp vượt qua một đêm khủng khiếp, không ngờ đầu sỏ phòng giam lại là kẻ cuồng mộ nhưng mù tịt âm nhạc nhất trên đời. Biết đâu tôi có thể tiếp tục dùng cách ca hát mà kìm hãm được gã.
Sáng hôm sau, tôi mở mắt, trông thấy một cái trần nhà xa lạ. Phải mất hồi lâu mới xác định chính xác nó đúng là cái trần nhà, là cái trần nhà mà hôm sau, hôm sau nữa, và các ngày kế tiếp tôi sẽ phải nhìn vào. Tôi vỗ trán, hiểu ra bên cạnh mình không còn có ngọn đèn ngủ và chiếc điều khiển tivi ở đầu giường nữa, sẽ không có sữa và táo, càng không có những mẩu giấy nhắn của vợ sắp cưới... Mà chỉ có một bàn chân đàn ông to tướng, phù nề, bong vẩy trắng phớ, đã thế kẽ chân còn dính bùn đen, ngang ngược chặn trước miệng tôi.
Chân đứa mẹ nào để ở đây? Tôi sắp sửa cất tiếng mắng thì sực nhớ đây chẳng phải là cái chân đã đạp mạnh tôi một phát tối qua sao? Phải chăng là chân của một tù phạm giết người? Nghĩ thế, tôi vội tránh xa, chịu nhẫn nhịn thì hơn sinh chuyện phiền phức.
Phía bên kia cái chân, dưới ánh đèn tù mù chong cả đêm, những bóng người lay động. Có tiếng rửa mặt, tiếng va thùng chậu, đủ thứ lời chửi mắng thô tục, kèm thêm những tiếng đại tiểu tiện ầm ĩ. Tôi không nén nổi chua xót, bụng nghĩ sao ra nông nỗi này? Tôi dù gì cũng đường đường một sinh viên, một cây văn nghệ từng sáng tác ca khúc, sắp thành con rể giám đốc sở đến nơi, sao chớp mắt đã phải ngủ trong những tiếng đại tiểu tiện ầm ĩ này? Tôi chắc sẽ không phải ngủ trong cái nhà xí công cộng này suốt đời chứ?
Trời ơi, lẽ ra ban đầu tôi không nên đến khách sạn Thiên Hoa. Tôi không hiểu bọn thằng Dư, cứ tưởng chúng nó đi xem gái điếm thật, ai biết lại giả cảnh sát đi lừa đảo ăn cướp. Tôi trông thấy chúng nó cuống cuồng chạy thục mạng khỏi cổng lớn khách sạn Thiên Hoa trong tiếng hô hoán “Bắt, bắt, quân lừa đảo!” Đáng lý khi ấy tôi cứ nên tiếp tục chọn bài hát, tiếp tục uống Coca Cola, không nên chạy theo đuôi chúng. Tôi không lừa đảo, chạy làm gì? Có cần thiết phải chạy theo chúng không? Đúng là uống nhầm thuốc lú, tự nhiên có tật giật mình, tự mình chui vào bẫy, tự mình nộp mạng, thế là bị cảnh sát thật tóm được. Tai hại là, trong ví lại sờ sờ một khẩu súng lục hàng lậu, tuy chỉ là món đồ chơi, nhưng đã trở thành vật chứng quan trọng nhất của vụ án. Có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không sao rửa sạch tội.
Hai kẻ đồng phạm đã trốn thoát. Trước khi bắt được chúng về quy án, trước khi chúng có thể chứng minh nguồn gốc của khẩu súng, tôi có nói bao nhiêu phỏng được ích gì? Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ chính là cầu khấn cho chúng sớm sa lưới pháp luật, tuy rằng việc cầu khấn này rất thiếu nghĩa khí, rất tiểu nhân hèn hạ, nhưng bây giờ tôi không còn lựa chọn nào khác. Đúng là sa chân một bước ôm hận ngàn năm, tôi không thể về nhà tắt nồi cơm điện, chỉ có thể nghe tiếng con rùa đen chết đói bé tí tẹo của tôi cào cào thành hộp, cũng không có cơ hội đưa chìa khóa nhà cho vợ sắp cưới. Dù tôi có tự đấm vào đầu mình, tự cấu vào da thịt mình cũng không thể vặn thời gian ngược về thời điểm trước khi xảy ra vụ án, không thể lấy lại quãng thời gian hạnh phúc đã qua, xoay quả đất quay ngược một hai vòng.
“Ăn cơm!” Ngoài cửa vang lên tiếng quát tháo, kèm thêm tiếng thùng gỗ và sọt tre kéo lê trên hành lang. Kỳ thực, buổi sáng không nấu cơm tù, chỉ dăm ba phạm nhân nộp tiền đăng ký thêm bữa, những kẻ mà người thân xót ruột đóng tiền thêm mới có thể được ăn bữa ăn tự phí này, bằng không thì chỉ đành chịu đói. Tôi nhận ra, đa số những người ở đây đều giống tôi, chỉ có thể liếm môi nuốt nước bọt, chuẩn bị tự đấu tranh với cái dạ dày rỗng. Tôi cũng nhận ra rằng, đầu lĩnh phòng giam là một ngoại lệ, bất kể kẻ nào gọi bánh mì hay sữa bò, quẩy rán hay mì gạo đều phải dâng lên mời gã trước, mặc gã chọn lựa. Đợi cho cả gã lẫn hai trợ thủ bên trái bên phải ăn no uống đã, phần thừa lại mới thuộc về kẻ cống tiến. Bọn họ cuối cùng cũng đợi được một cái đánh mắt của đầu lĩnh, từ chỗ đứng nhìn xa tít bước lại, bưng chút cơm thừa canh cặn còn sót lại ra xó, khom lưng rụt cổ vét bát quèn quẹt, tuyệt không một lời oán hận.
Tôi biết gã tên là Lê Quốc Cường, kẻ thống trị phòng giam số 9. Tiền bạc của mọi người trong phòng là tiền của gã, tài sản của mọi người trong phòng cũng là tài sản của gã.
Gã liếc tôi, gọi tôi đến, cười khì khì rồi ném cho cái bánh mì, khiến tôi chịu ân sủng mà lo thót tim.
“Mày nói xem, Đàm Vĩnh Lân có đáng coi là một tay khá không?”
“Nên nói là, đương nhiên...“ Tôi ấp úng dò đoán ý tứ gã.
“Nói thật xem, nói thẳng ra xem nào!”
“Vẫn... vẫn có thể... đáng coi...“
“Vì sao?”
“Người ta chất giọng tốt, điều hơi giỏi, có tố chất của một giọng hát hay.”
“Không hổ danh là nhà báo!” Gã cao hứng quay ra đám người kia. “Chúng mày nghe xem, tao nói Đàm Vĩnh Lân là con sâu ăn lá rau, không hề thua kém Trương Học Hữu. Mấy đứa tai trâu bò chúng mày còn chưa chịu phục không?”
Vài phạm nhân cười khan ứng phó, tỏ vẻ tự nhận là hạng tai trâu bò.
Gã lại hiêng hiếng liếc tôi một cái.
“Mày từ nay là Đàm Vĩnh Lân ở chỗ chúng tao, là cái máy thu thanh của tao. Hiểu không? Chỉ có điều, tối qua tao buồn ngủ quá, quên mất chưa đánh mày.”
Miếng bánh mì nghẹn lại nơi cổ họng, tôi cứ ngây người nhìn gã, không hiểu như vậy nghĩa là ý gì, không biết trong cặp mắt lác của gã đang cất giấu ý gì thực sự.
“Đánh không thể miễn được.”
“Xin anh giơ cao đánh khẽ, tha cho em ạ.”
“Tao lần đầu vào tù, bị kẻ khác đánh nằm liệt ba ngày.” Gã nửa nằm nửa ngồi trên giường, ghếch một chân, ánh mắt hướng lên trần nhà.
“Đại ca, xin anh, em từng bị lao phổi, còn bị di chứng của bệnh viêm màng não...”
“Mày sợ bị đánh, thì đi đánh người khác vậy.”
“Em không đánh nhau, chưa đánh nhau với ai bao giờ, anh nhìn cẳng tay em đi, có khác gì cái cẳng gà.”
“Thế thì làm thế nào?” Gã lừ mắt, “mày tưởng chỗ này là khách sạn chắc? Bảo đánh mày, thì mày sợ đau. Bảo mày đánh người khác, mày lại nói tay yếu. Được được, thế này vậy, mày tự đập đầu vào tường, đập hai lần cũng được, đập một lần cũng được, bụp bụp, lịm đi là xong. Thế là được rồi chứ gì?”
Tôi không dám tin còn có kiểu ưu đãi này, chưa đập đầu mà hai mắt đã tối sầm lại.
“Anh ơi, từ nay về sau hôm nào em cũng hát cho anh nghe được không? Nói thật là em có thể dạy anh phát âm, dạy anh học nhạc. Em có thể hát những bài của Đàm Vĩnh Lân như Tình ca đô thị, Mối tình trong sương, Đã từng, Mãi không nhớ em, Hoa trong nước... “ Tôi moi hết những tên bài hát có thể nhớ được ra.
Gã hết kiên nhẫn, quay sang phía mọi người:
“Đúng là bọn học hành không xương, nách không mọc lông, ngày ngày phải bú sữa vú em.”
Người trong phòng giam cười ầm ĩ.
“Nó còn không bằng con chó.”
“Phải đánh!” “Phải đánh!” “Đánh!” Đám phạm nhân hứng chí hẳn lên. Bọn họ đã nhìn ra ý đồ của lãnh đạo, đồng loạt giơ tay khiêu chiến.
“Anh Cường giao nó cho em!”
“Đại ca, lâu lắm rồi em không rèn luyện thân thể!”
“Cường đại ca, hôm qua em thua mất ba điếu thuốc, còn đang đầy bụng tức đây này...”
Không còn nghi ngờ gì nữa, tất cả đám người này đều đã từng bị đánh, đều có đầy một bụng ấm ức và đau khổ, trước mắt chẳng dễ dàng gì tìm được một cơ hội báo thù, tìm được đối tượng để trút giận. Huống hồ, tối qua tôi đã độc hưởng một bữa ăn đêm, lúc nãy lại vừa chén bánh mì, như thế quả là không công trạng gì vẫn được cấp trên cất nhắc, khiến bọn họ lửa giận ngùn ngụt, vô cùng khích động.
Đầu lĩnh lia mắt quét qua một vòng, soi chính diện vào một người, coi như đã chỉ định được kẻ ra tay.
Báo Cáo Chính Phủ Báo Cáo Chính Phủ - Hàn Thiếu Công Báo Cáo Chính Phủ