Số lần đọc/download: 201 / 19
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:02 +0700
Chương 3
B
À NGOẠI TỪNG BẢO TÔI rằng những tình bạn khăng khít nhất thường bắt đầu bằng cãi vã, rằng phải qua kịch chiến một cách tử tế và lành mạnh, người ta mới có thể đến gần, hiểu nhau và gắn bó với nhau. Tôi nghĩ lời bà quả thật rất xác đáng. Cứ nhìn CM và tôi mà xem. Tình bạn của chúng tôi nảy sinh từ một trận đấm đá mù giời, và hai mươi năm sau đó vẫn chưa kết thúc. Ý tôi là tình bạn.
Trận chiến năm xưa là vì một cậu bạn. Bây giờ kể lại thật đúng là buồn cười và ngớ ngẩn. Ngày đó, tụi tôi là hai đứa con gái cao nhất khối lớp ba, và Michael Garrity - không xinh giai cũng chẳng tốt tính - là thằng duy nhất cao hơn tôi và CM.
Sau khi thầy giám thị áp giải hai đứa tôi đến văn phòng nhà trường, CM trong tình trạng phải rịt cái mũi bị chảy máu bằng khăn giấy ướt, hai bà mẹ vào phòng họp kín với thầy hiệu trưởng, chỉ còn chúng tôi ngồi ngoài hành lang chờ nghe phán quyết. Hai đứa không hẹn mà cùng quay sang, và tích tắc khi bốn mắt nhìn nhau, CM và tôi cùng phá lên cười. Cuối cùng hai đứa bị đình chỉ học hai ngày. Bố mẹ phạt cấm túc tụi tôi một tháng. Ngày đầu tiên được tự do trở lại, chúng tôi ra sau ga-ra nhà CM, tự cắt máu mình bằng con dao Hướng Đạo Sinh hoen rỉ của bố CM, và thế là chúng tôi thành chị em máu mủ của nhau.
Quãng hơn một năm trước, CM nhận công việc biên đạo múa cho một đoàn ba-lê ở Seattle, và từ đó đến giờ chúng tôi chưa gặp nhau. Nhưng bất cứ khi nào nói chuyện qua điện thoại, chúng tôi vẫn cảm thấy như thể đang tiếp tục những gì chỉ mới tạm dừng một, hai ngày trước đó. Bây giờ CM chính là người mà tôi muốn tâm sự, nhưng tôi chưa kịp làm gì thì tối thứ Hai cô đã gọi điện cho tôi. Mới nghe thấy tiếng CM, những cảm xúc kiềm nén cực điểm được thể bùng ra và tôi cứ thế là bù lu bù loa lên.
- Wyn ơi?
Tôi xì mũi, liên tục quệt nước mắt cứ trào ra ràn rụa.
- Khổ thân bồ, đã xảy ra chuyện gì thế?
- Tôi không biết nữa. Anh David... vợ chồng tôi... Chắc tan rồi.
Tôi đương nức nở đến mức tim như muốn lao ra khỏi lồng ngực, thì chợt nhận thấy CM đang phá ra cười. Cơn ngạc nhiên đã chặn ngay được nước mắt lại trên bờ mi.
- Bồ ơi, tôi xin lỗi nhé. Tôi không cười bồ đâu. Cơ mà lúc nãy tôi gọi điện vì muốn mách với bồ rằng anh Neal đã bỏ tôi rồi.
Đến lúc này, chính tôi cũng phá ra cười, dù nghe có vẻ hơi điên loạn. CM nói tiếp:
- Tôi nghĩ tụi mình cần rút quân và tập hợp lại lực lượng thôi. Sao bồ không bê cái mông của bồ lên máy bay rồi đến đây thăm tôi một chuyến vừa dài vừa dễ chịu nhỉ?
Ngày thứ Bảy tiếp theo, một trong những chiều tháng Chín xanh-ngắt-và-vàng-rượm, tôi đáp máy bay của hãng Alaska Airline hướng thẳng tới sân bay quốc tế Seattle - Tacoma. Hoàn toàn có thể đoán được phản ứng của mẹ trước chuyến đi của tôi.
- Lí trí của con để đi đâu cả rồi? Chính lúc này không nên đi xa chút nào. Con cần phải ở lại. Hãy chứng minh cho David thấy con yêu chồng. Nấu nướng cho chồng. Khiến chồng cảm nhận được sự hiện diện của con.
Thực tế rằng David chẳng về nhà ăn tối, không muốn cảm nhận tôi đang ở bên, thậm chí còn tỏ ra hơi ngạc nhiên và khó chịu khi chạm mặt tôi ở hành lang, như thể tôi là kẻ ở trọ không được chào đón, đã quá hạn mà vẫn không chịu rời đi; nhưng tất cả những điều đó không có nghĩa lý gì với mẹ tôi cả.
Phản ứng nhiệt thành đến trơ trẽn của David khiến tôi thấy nản.
- Anh nghĩ ý tưởng đó hay đấy Wyn. Anh cần yên tĩnh suy nghĩ, nên nếu được ở một mình lúc này thì thật tuyệt.
o O o
Thể thức máy bay hạ cánh hình như lấy cảm hứng từ một nghi lễ tôn giáo nào đó, kiểu như “ơn Chúa chúng ta đã bình an”. Cú chạm nảy cuối cùng, đèn nhấp nháy, còi hiệu kêu. Đám người hành hương nhất loạt đứng lên, hối hả lấp kín lối đi, tuôn ra khỏi cửa máy bay, hít sâu một hơi bầu không khí trong lành. Tôi liếc quanh nhà ga đông đúc tìm CM. Dễ nhận ra cô với mái tóc nâu đỏ bóng bềnh, thường cao chừng sáu phân hơn hẳn những mái đầu khác, nhưng CM đã nhìn thấy tôi từ trước.
- Wyn ơi! - CM chạy ào tới ôm chầm lấy tôi. - Trông bồ xinh như vầy ai dám bảo là bồ mới bị đá cơ chứ!
Thực ra CM mới là người xinh đẹp. Luôn luôn là như vậy. CM - tức Christine Mayle đối với phần còn lại của thế giới - là người phụ nữ duy nhất mà tôi biết trông vẫn tươi như hoa trong tuần trước mỗi kì đều đặn hàng tháng.
Nếu phân tích các nét thì CM không mang vẻ đẹp truyền thống. Nhưng với chiều cao gần một thước tám mươi phân, làn da trắng mịn như kem, cặp mắt xanh lá cây và sóng tóc nâu đỏ mềm mại, CM luôn nổi bật hơn nhiều phụ nữ khác. Gu thời trang của cô, nói một cách công bằng thì có chút khác người - thứ này là hàng thủ công, món kia là đồ đặc trưng của một dân tộc nào đó, những tông màu lạ lùng phối vào với nhau. Nhưng khi CM vận lên, tất cả kết hợp lại thật hài hòa, và cô luôn di chuyển như vẫn đang trên sàn diễn, sải từng bước uyển chuyển hơn là bước đi. Tôi luôn trông đợi cô sẽ thuận chân mà nhảy một bước tour jeté*.
Căn hộ của CM ở tầng năm trong một tòa nhà gạch cũ trên đỉnh đồi Queen Anne, một nơi rất CM. Hai khung cửa sổ lớn trổ nhô ra bên ngoài, bao gọn khung cảnh thành phố, rặng Rainier và đại dương - “Vịnh Elliott thôi”, CM sửa lời tôi. Trong căn hộ có tủ tường, lò sưởi, phào trang trí diềm trần, và căn bếp lát gạch màu xanh lá cây và đen. Không có cảm giác về sức nước, nhưng là một tổng hòa dễ chịu.
- Xin lỗi bồ, tôi không có phòng riêng dành cho khách. - Chúng tôi dọn chỗ trên xô-pha của CM. - Thứ này là giường-ngủ-trá-hình đấy, tôi nghĩ cũng khá là thoải mái.
Tôi khom lại, nghĩ đến cái lưng của mình, rồi cười đáp:
- Mình từng qua cảnh còn eo hơn thế này cơ mà. Bồ có nhớ chỗ mình thuê ở Laguna mùa hè năm đó không?
Tôi tuột giày khỏi chân, co đầu gối lên và gối cằm lên đó.
- Kể chuyện anh Neal đi. Xấu hổ quá, lúc bồ gọi điện, tôi chỉ mải quẳng huỵch cái đống rác gớm ghiếc của tôi sang bồ mà chẳng hỏi han gì chuyện anh ta cả.
- Được mười tám tháng, ba tuần và ba ngày. Cũng là thời kì dài lâu nhất giữa bọn tôi. - CM nhún vai đầy vẻ triết lí. - Nhưng tất cả đã chùng xuống một thời gian trước khi anh ấy bỏ đi. Tôi nghĩ bắt đầu từ khi Neal để tuột mất công việc giảng dạy mà anh ấy tưởng đã nắm chắc trong tay. Khi không thể làm việc, anh ấy trượt dài theo đường xoáy trôn ốc đi xuống, thấy bất an và ỉu xìu như quả bóng xì hơi. Rồi anh ấy bắt đầu nói qua nói lại rằng tại tôi mà...
- Tại bồ ư?
- Ừ, bồ biết rồi còn gì. Kiểu như tôi ép anh ấy chuyển đến đây trong khi lẽ ra anh ấy nên ở lại Los Angeles làm việc.
- Bồ cũng biết là anh Neal sẽ quay về với bồ thôi mà. Anh ấy như vậy hoài còn gì. - Đó là tất cả những gì tôi có thể thốt ra trong một nỗ lực cực đại tìm lời an ủi.
- Chắc không đâu. - CM thở dài mệt mỏi. - Những lần trước tôi và anh ấy chưa từng chung sống. Là...
CM bỏ lửng câu nói, đi vào bếp và quay ra với một chai champagne và hai li thủy tinh. Sau màn nâng li long trọng giữa các nữ chiến binh Amazon - biệt hiệu từ hồi học phổ thông của chúng tôi - CM hỏi:
- Bồ nghĩ chuyện quái gì đang xảy ra với anh David vậy?
Tôi đặt li xuống, miết ngón tay lên trán, nơi khởi sinh của những cơn đau đầu.
- Thực sự tôi không biết nữa. - Cổ họng tôi khô khốc, nói năng bỗng trở nên khó khăn. - Đã không ổn từ suốt thời gian dài gần đây. Có lẽ tôi đã tìm cách né tránh, cứ cố gắng níu kéo chờ điều kì diệu xảy ra khiến tình thế trở nên tươi sáng hơn.
- Anh ấy có nói sao mình không hạnh phúc không?
- David bảo anh ấy thấy như bị mắc kẹt, tất nhiên không phải tại tôi, mà là hôn nhân nói chung. Quá cứng nhắc và chật chội. Có thể anh ấy muốn thay đổi công việc. Anh ấy không muốn những lựa chọn của mình bị giới hạn. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời, anh ấy đang tìm kiếm bản thể của chính mình.
CM nhìn tôi.
- Nghe như anh ấy đang tìm kiếm thân thể người khác thì có.
- Thưa cô Mayle, cảm ơn cô đã thẳng thắn.
- Xin lỗi nhé. Cơ mà có nói xin lỗi cũng chẳng ích gì. Thực ra tôi chưa bao giờ cho rằng có chút suy tư triết lí nào trong cái đầu đẹp của David.
- Anh ấy không ngốc đâu. - Tôi nghe tiếng của chính mình cứng đờ và ong ong trong đầu, cảm giác như khi đang bị cảm lạnh.
- Anh ta đá bồ thì thông minh sáng láng nỗi gì? - CM phẫn nộ thay tôi.
Tôi không nói gì.
- Thôi đi, cứ ghét đồ lòng dạ bội bạc ấy đi. Bồ sẽ thấy vui hơn cho coi.
Tôi uống thêm ngụm champagne, ngồi nhìn bàn chân trần của CM co lên ở mép xô-pha. Chao ôi. Đến cả bàn chân cô cũng đẹp. Mạnh mẽ nhưng vẫn mảnh mai. Những móng chân sơn màu nâu ánh đỏ.
- Bồ có biết luật sư nào không?
Bụng dạ tôi chợt nhộn nhạo.
- Vợ chồng tôi không nói đến chuyện chia tay. Chưa. Có thể sẽ không đi đến kết cục ấy. Có thể tôi chỉ cần cho anh ấy thêm chút không gian...
CM để im lặng trôi qua chừng một phút rồi mới lên tiếng:
- Chậc, nếu đến nước ấy, bồ phải tự cứu mình trước đi. Hỏi mấy bà bạn cỡ bự kếch xù của bồ xem. Nữ luật sư thì hơn. Tôi nghĩ nam giới luôn vô thức đứng về phía người chồng. Nếu không tìm được ai thì gọi cho bạn tôi là Jill Trimble xem sao. Ở Silver Lake. Chị ấy li dị Roy cách đây mấy năm. Một gã bội bạc chẳng ra gì.
- Nói chuyện khác được không?
CM nhoài sang ôm tôi.
- Xin lỗi bồ tèo nhé. Kiểu David cư xử với bồ làm tôi điên máu quá đi thôi.
o O o
Chiếc xô-pha kiêm giường này giống như mọi chiếc xô-pha kiêm giường khác trên đời - vừa lồi vừa lún. Tôi mơ những giấc mơ lạ lùng và mệt nhoài, thấy mình bơi và ngụp lặn, vật vã trở mình, lại ngủ thiếp đi và trôi vào một giấc mơ khác. Cuối cùng, tôi thức dậy lúc tám giờ sáng, mặc áo ấm, ngồi bên một trong mấy ô cửa sổ, đờ đẫn nhìn sương giăng trên mặt nước.
Tôi đã để lại số điện thoại của CM trên ba tờ giấy nhắn - trong bếp, trong phòng làm việc của David, và trong phòng ngủ. Phòng khi anh cảm thấy thôi thúc một cách không thể kiềm nén được, muốn nghe thấy giọng tôi. Ngay bây giờ tôi có thể gọi điện cho anh. Để anh biết rằng tôi đã đến nơi an toàn. Nhưng chỉ có sáng Chủ nhật anh mới được ngủ muộn. Nếu lúc này tôi đánh thức, chắc anh sẽ cáu mất.
Tôi hình dung anh đang ngồi ở sân sau nhà, với tờ Thời báo New York và tách cà phê. Chúng tôi thường làm vậy vào các Chủ nhật, khi thời tiết tốt. Vào mùa xuân, ngoài sân có hương thơm dìu dịu của hoa dành dành trắng, và chút ẩm ướt tinh khôi từ những vòi phun nước tưới cây. Vào những ngày thu hanh hao, cây tiêu dâu khô giòn dưới chân, sực vào bầu không khí chút dư vị tê tê ngai ngái. David vẫn ăn vận bảnh bao, nhưng tôi thích xỏ dép lê và mặc cái áo đội bóng trường phổ thông của anh, mà tôi đã tự cắt rời tay áo. Anh từng trêu khi tôi mặc áo ấy đi ngủ, bảo rằng anh ngỡ như đang ngủ với đồng đội. Tôi tưởng trông mình gợi cảm. Có lẽ không phải vậy.
CM ngái ngủ đi ra. Cô nhìn cái xô-pha kiêm giường xộc xệch.
- Bồ không ngủ phải không?
- Hơi thao thức thôi.
- Tôi nghe thấy tiếng bồ trở mình mấy lần. Cái xô-pha có gồ ghề lắm không?
- Không đâu, tại tôi mộng mị lung tung.
- Chỉ bịa. Bồ có thể ngủ với tôi. - CM phủ quyết sự phản đối của tôi. - Giường cỡ rộng. Sẽ ổn thôi. Ờ, hồi ở Laguna mình cũng từng ngủ giường đôi. Cơ mà, vì tụi mình đều đang trong giai đoạn trục trặc với nam giới, có lẽ nên cải đạo sang làm đồng tính nữ đi thôi.
CM khăng khăng ra ngoài ăn sáng.
- Dưới chân đồi có một tiệm bánh nhỏ nhưng rất tuyệt. Có thể đi dạo lòng vòng, ngồi nhấm nháp tách cà phê và bánh, vu vơ đọc tờ báo. Chiều nay tôi phải đến phòng tập, cho nên bồ tự chơi cho đến bữa tối nhé.
- Bồ làm việc cả Chủ nhật à?
- Không thường xuyên. Hiện đang phải làm chương trình cho một chuỗi lớp học nâng cao tại mấy trường ở khu đông nên hơi bận việc.
Phải chín giờ chúng tôi mới ra khỏi nhà. Tôi cuốn kín mít trong áo thể thao, áo gió, mũ lưỡi trai, cổ quàng khăn và tay đeo găng nhung. CM chẳng màng gió biển, mặc quần bò và áo thi đấu của đội bóng chày Seattle Mariners.
Lẽ ra tôi phải hiểu được rằng ý tưởng đi dạo lòng vòng theo sườn đồi của CM chính là một cuộc duyệt binh bị cưỡng chế trong quan niệm của tôi, đặc biệt khi tôi chưa uống cà phê sáng. Chúng tôi len lỏi qua một mê cung những con phố, khu thương mại và dân cư. Những cửa hàng, quán cà phê, vài quán bar nhỏ. Những ngôi nhà kiểu Victoria, nhà một tầng xây thủ công, nhà tường đất nhám theo phong cách Tây Ban Nha hoặc Morocco, cả những ngôi nhà hộp diêm kiểu New England. Một số còn mới, một số đã cũ, ở nhiều trạng thái khác nhau trong quá trình được tu bổ hoặc bị xuống cấp. Những cành mộc lan cong vặn vươn lên, những hàng thông dày xanh thẫm như nhung, lác đác những vòm cổ thụ tuyệt đẹp. Những khu vườn bung nở đầy hoa, những thảm cỏ được cắt tỉa gọn gàng. Một căn nhà tranh có tấm biển gỗ cắm trên mặt cỏ rậm rì, đề rằng “Chúng tôi thích khung cảnh tự nhiên”.
Nửa tiếng đồng hồ sau, chúng tôi đến một khu những tòa nhà gạch lô xô, trong đó có tiệm bánh Queen Street. Lúc này, mặt trời đã đánh tan sương mù. Tôi tháo khăn quàng và găng tay, buộc áo gió quanh hông, vậy mà vẫn đổ mổ hôi như một võ sĩ quyền anh. Vỉa hè đông đúc các đôi, những gia đình, trẻ con và những chú chó lăng xăng. Một anh chàng dắt theo con mèo lông đỏ, tôi nghe thấy anh ta nói với ai đó rằng đây là mèo giống Abyssinian.
CM chỉ một bàn trống gần của ra vào kiểu Pháp để ngỏ, nói với tôi:
- Bồ xí chỗ thì hơn. Tôi đi gọi đồ ăn.
Lòng đầy biết ơn, tôi thả mình xuống ghế, giải phóng từng lớp quần áo khỏi cơ thể và nhìn quanh. Nơi này bố trí thành từng gian song song nhau. Từ cửa trước, có thể nhìn suốt qua tủ quầy, tới khu vực phục vụ, tiếp theo là những lò nướng to màu đen, và cuối cùng là cửa sau. Chỗ ngồi cho khách toàn các bàn và ghế không đồng bộ, những gối tựa sáng màu, tranh ảnh trang trí đủ mọi thể loại, phù hợp với những gu thẩm mĩ khác nhau. Cây cảnh ở khắp mọi nơi - tóc tiên, cỏ tía, vạn niên thanh - rõ là được lựa chọn một cách đầy ngây thơ và ngẫu hứng. Nhưng mùi của nơi này chính là điều lập tức khiến tôi chú ý - không chỉ là mùi thức ăn, mà của chính nơi này - gạch cũ và nắng đùa trên lớp cỏ mới cắt.
Hồi tôi còn bé, cả nhà thường đi nghỉ bên hồ Tahoe, ở High Sierra, ngay nơi khuỷu tay bang Nevada huých vào giẻ sườn bang California. Năm nào nhà tôi cũng thuê cùng một ngôi nhà nhỏ đó, hai tuần vào mùa hè, một tuần dịp Giáng Sinh.
Những sáng thứ Bảy, bố lái xe đưa tôi đến Truckee, một thị trấn nhỏ, dân cư phần đông là các hộ gia đình chăn cừu gốc gác xứ Basque. Ở đó có một hiệu bánh tên là Javier. Bố con tôi luôn cố gắng đến đó ngay khi những ổ bánh tròn đầy đặn dành cho mục đồng vừa ra lò.
Chủ hiệu bánh là chú Jorge. Chú ấy và bố tôi hay trêu nhau, thêu dệt câu chuyện về một ông bác Javier trong tưởng tượng, và rằng sáng sáng ông bác ấy bận rộn những gì, ở đâu. Rồi hai người tán gẫu về thời tiết, đàn cừu và những chuyến đi câu cá, trong khi đó tôi chơi loanh quanh, ăn bánh quy và xem những người thợ làm bánh lúi húi ở phía sau. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình đã hít hà đủ mùi thơm của nơi ấy - mùi bánh mới, cà phê đặc thơm lừng, sàn gỗ thi thoảng khẽ cọt kẹt - hoặc cảm nhận đủ về ổ bánh vừa ra lò, ấm sực trong lòng tôi suốt quãng đường về nhà.
Hiệu bánh Queen Street cũng khiến tôi cảm nhận được những dư vị tương tự.
CM ngồi xuống bàn với hai tách cà phê mocha và một đĩa gốm có hai chiếc bánh scone.
- Không phải cảm ơn tôi, nếu muốn bồ cứ boa hậu vào.
Tôi mỉm cười khi cắn miếng bánh đầu tiên - vàng rộm và giòn ở bên ngoài, mềm như muốn tan ra ở bên trong, không quá ngọt, vừa đủ nho khô lắc rắc trong ruột bánh. Kể cũng thú vị, đôi khi sự hoàn hảo nhỏ nhoi nhất cũng để khiến ta cảm thấy mọi chuyện trên đời rồi đâu sẽ vào đó.
CM vừa ngồi xuống ghế và bắt chéo cặp chân dài thì lập tức tất cả nam giới trong độ tuổi từ mười ba đến tám mươi đều phải đưa mắt nhìn cô. Một số chỉ lén liếc, một số không giấu giếm. Luôn là như vậy, bất kể chúng tôi đến đâu. Ánh nhìn đầu tiên, rồi mắt họ cứ liên tục hướng về phía CM, như kim la bàn hướng về phương bắc vậy.
Kể cũng thú vị. Nhiều phụ nữ sẵn sàng gây án mạng để được trông giống như CM. Họ cho rằng chỉ cần mình xinh đẹp thì mọi trục trặc trong các mối quan hệ sẽ ổn thỏa cả. Có lẽ họ sẽ sửng sốt nếu biết CM cũng gặp nhiều rắc rối với đàn ông như họ - đôi khi tôi nghĩ thậm chí còn nhiều hơn. Chắc chắn họ đều nhìn cô, nhưng đa phần họ quá e dè, không làm gì nhiều hơn thế. Ánh nhìn lãnh đạm của CM khiến khối chàng tử tế phải lùi bước, và vẻ độc lập dứt khoát của cô là thông điệp rõ ràng cho những người còn lại.
Và rồi anh chàng Neal. Anh ta liên tục chia tay CM - hoặc cư xử tệ hại cho đến khi cô cắt đứt với anh - rồi lại lon ton quay lại. Như vậy phải chăng là chàng thực sự yêu nàng? Hay phải chăng chàng ưa những cú sốc tình cảm? Hay chàng khoái phiêu lưu với trò chơi quyền lực, thích thú bắt một người phụ nữ đẹp phải khóc vì mình?
Phớt lờ những luồng testosterone* dập dờn xung quanh, CM uống một ngụm lớn cà phê, hài lòng nhắm mắt lại. Cô đặt tách xuống và khoanh tay.
- Không có anh ta, bồ sẽ còn ổn hơn đấy.
- Không đâu. - Tôi ngả đầu ra sau. - Tôi đến đây để giãn ra một chút.
- Bồ đến đây vì bồ muốn tôi nói lý với bồ.
- Không mà. Một bên mẹ càm ràm muốn tôi níu kéo cuộc sống ăn trắng mặc trơn, một bên bồ lèm bèm muốn tôi hãy dứt ra, tôi thật không biết mình đang làm gì nữa. Tôi chỉ muốn thả lỏng, buông mình tự trôi một thời gian.
- Nếu bồ hỏi, tôi sẽ trả lời rằng đó là những gì bồ đã làm trong suốt bảy năm vừa qua.
- Tôi có hỏi gì đâu.
- Wyn ơi, bồ có dám thẳng thắn nói rằng bồ luôn hạnh phúc không? Nghĩ đi, bồ lái xe thể thao chạy lòng vòng Los Angeles, dự những cuộc họp các ủy ban tẻ ngắt, trưa ăn mấy mẩu sushi bày biện màu mè, tối dự tiệc với những người bồ không ưa, rồi tiêu xài hàng đống tiền cho mớ quần áo chẳng có gì ăn nhập với gu của bồ cả. Đó thực sự là những gì bồ muốn làm cho cuộc đời mình ư?
- Thế bồ muốn tôi phải làm gì? - Tôi gắt. - Trở thành nhân viên y tế tử vì đạo ở Zimbabwe ư?
- Tôi muốn bồ làm bất cứ điều gì khiến bồ vui. Bầy giờ bồ có vui không?
- Tôi yêu anh David và...
- Tại sao?
Tôi chăm chăm nhìn CM.
- Tại sao tôi lại yêu anh ấy ư?
- Đúng thế. Có điều gì ở anh ta khiến bồ mê mệt vậy?
- Chúa ơi, thưa cô Mayle, tôi yêu anh ấy vì tôi yêu anh ấy thôi. Đó là cảm xúc. Không thể phân tách từng thành phần, bộ phận. Tôi biết bồ không chịu nổi anh ấy, nhưng...
- Bỏ qua chuyện tôi nghĩ về anh ta ra sao. Thật ra, ngay lúc này cứ quên phắt anh ta đi. Cuộc đời của bồ có khiến bồ thấy vui vẻ hạnh phúc không?
- Khi cưới anh ấy, tôi đã biết cuộc đời mình sẽ đi về đâu, và tôi chấp nhận điều đó.
- Trả lời câu hỏi của tôi đi.
- Trên đời này có bao nhiêu người thực sự được hạnh phúc? -Tôi bối rối xé xé tờ khăn giấy.
CM rướn người, tay tì vào cạnh bàn.
- Trả lời câu hỏi chết dẫm ấy đi. Bồ có hạnh phúc không?
- Làm sao tôi biết được? Đừng dồn ép tôi nữa.
CM ngồi lại tư thế bình thường.
- Những gì cần nói tôi đã nói rồi đấy.
- Bồ có hạnh phúc không?
- Có.
- Kể cả khi anh Neal đã ra đi.
- Tôi có buồn. Tôi nhớ anh ấy. Tôi thích nằm ườn một chỗ nhiều hơn. Nhưng trong phần lớn thời gian còn lại, tôi hạnh phúc với cuộc đời mình.
o O o
Mỗi sáng trên đường đến phòng tập, CM thả tôi ở tiệm bánh. Tôi uống cà phê, đọc báo, gọi thêm cà phê, ngồi lặng lẽ nghe những câu chuyện bâng quơ xung quanh, xem những người phụ nữ làm việc ở đây. Đa phần mọi người khoảng tầm tuổi tôi, và tôi thích thú nhận ra cuộc đời họ khác nhau thế nào, và họ đều làm việc cần mẫn ra sao. Rất nhanh sau đó, họ đều biết tôi là ai, rằng tôi đến thăm CM, và rằng tôi nhớ tên hầu hết tất cả và công việc của từng người.
Chị Ellen, đồng sở hữu hiệu bánh, đôi mắt có màu cà phê espresso, và mái tóc ngắn sẫm màu. Chị mặc váy dài, đi giày đen hiệu Doc Martens, đôi kính gọng kim loại cứ chực trượt khỏi sống mũi khi chị phục vụ khách hàng. Và hẳn là chị quen biết từng người trong phạm vi bán kính mười khối nhà quanh tiệm bánh. Chị hỏi thăm mọi người về vợ, chồng, con cái, chó mèo, luôn nhớ từng tên cụ thể. Chị bàn chuyện chính trị địa phương với bất cứ ai hé ra chút quan tâm nhỏ nhất, và chị là trung tâm thông tin của bà con hàng xóm - của hiệu nào phải đóng cửa và tại sao lại đóng, ai sắp rời đi, ai sắp chuyển đến, ai đang có bầu hoặc đang tiến hành li hôn, chó mèo nhà ai đi lạc và đã được tìm về.
Cô Tyler trẻ trung trông rất ngầu, ít tuổi nhất hiệu bánh, phụ trách pha và tạo hình trên bọt cà phê. Cô có mái tóc xanh da trời, mũi đeo khuyên, trên cổ tay là hình xăm họa tiết những nút thắt kiểu Celtic. Cô dùng nhiều phấn kẻ mắt và mặc tuyền một màu đen. Từ những gì cô nói với những người phụ nữ khác, tôi chắp nối và luận ra được rằng cô mới tốt nghiệp phổ thông, đang trong giai đoạn chưa biết mình muốn theo đuổi sự nghiệp gì. Cô làm ở tiệm bánh các buổi sáng, chiều muộn láng cháng đến mấy lớp học hội họa và nghệ thuật, tối đi câu lạc bộ. Tôi tự hỏi không biết Tyler ngủ vào lúc nào.
Diane là thợ làm bánh ngọt sống ngay trong tiệm, và là đồng sở hữu với Ellen. Chị có mái tóc vàng như diễn viên Meg Ryan, cao và mảnh khảnh, khuỷu tay và xương quai xanh cử động với một vẻ duyên dáng đầy nhiệt huyết. Ellen hay cằn nhằn vì Diane thường ngủ nướng, thường khoảng chín giờ chị mới bắt đầu nướng bánh cho ngày hôm sau và trang trí những chiếc của hôm nay. Tôi cực thích xem chị tạo hình bánh. Chị làm duyên cho bánh cưới bằng những đóa hoa tươi. Cho bánh sinh nhật có hoa hồng bằng kem bơ, hoa cúc và trường xuân, hoa quả, những con giống hoặc đồ chơi, và dòng chúc mừng bằng nét chữ mềm mại đều tay. Hẳn là chị có tố chất của một nhà điêu khắc, nhưng khi tôi nói điều đó với Diane, chị cười lớn và bảo chị thích là thợ làm bánh hơn, như vậy luôn có thể ăn những sản phẩm bị lỗi.
Một ngày thứ Tư, sau khi uống cà phê, tôi bắt xe buýt xuống chân đồi Queen Anne, thong thả đi về phía nam theo mép nước. Làn gió nhẹ phả không khí trong lành lên mặt tôi, làm phất phơ những lá cờ đuôi nheo sặc sỡ trên các cột đèn. Tôi hình dung ra CM đang ở phòng tập, chỉ dẫn các động tác, viết đơn xin tài trợ, tự tập những động tác của chính mình. Chúng tôi bên nhau, cả hai đều chất chứa khủng hoảng trong quan hệ tình cảm, nhưng dường như cuộc sống của cô không bị ảnh hưởng nhiều - chí ít cũng chỉ ở bề mặt.
Tôi lững thững đi trên cầu tàu bằng gỗ bắc ra vịnh. Mùi sơn chống thấm và dầu diesel quện lên trong mũi tôi, cùng với mùi mằn mặn từ biển. Trên vịnh, những cần cẩu và tàu công-ten-nơ ra vào cảng trông như một cảnh phim hoạt hình. Tôi tìm được một băng ghế gỗ tương đối sạch phân chim mòng biển, ngồi quay mặt ra phía mặt trời.
Ừm, CM chưa kết hôn, tôi thì đã. Cô và Neal chung sống chưa đầy hai năm; tôi và anh David được bảy năm. Nhưng từng ấy không nói lên được tất cả. Trong cô CM mà tôi quen biết, dường như bẩm sinh có một chiếc la bàn, còn tôi thì không. Từ hồi còn học trung học, CM đã biết rõ rằng mình muốn trở thành vũ công.
Trong khi năm nào tôi cũng thay đổi chuyên ngành, CM từ từ học xong toàn bộ chương trình vũ đạo ở UCLA, bắt đầu làm việc gần như ngay sau tốt nghiệp, dù không kiếm được nhiều. Đôi khi tôi thấy ái ngại vì cô phải làm hai công việc một lúc, nhưng CM chưa bao giờ coi đó là chuyện gì ghê gớm, chỉ là thêm chút đường vòng trên hành trình tới một điểm đến chưa bao giờ lung lay.
Nếu không cưới David, chắc giờ này tôi vẫn dạy thứ tiếng Anh ngớ ngẩn cho đám học trò ngổ ngáo, tự hỏi không biết mình có nên đi học cao học và làm bài kiểm tra sát hạch năng lực hay không. Có lẽ sự thật là CM có định hướng còn tôi thả nổi bản thân. Nhưng điều đó chưa bao giờ tạo ra khác biệt dù là nhỏ nhất trong tình bạn của chúng tôi.
Lần thứ hai tụi tôi suýt kịch chiến xảy ra khi tôi đính hôn với David. Sự quyến rũ của anh chưa bao giờ tác động đến CM như đối với phần còn lại của giới nữ. Cô thấy anh nhạt nhẽo, gần như dưới mức chấp nhận được, và chẳng nề hà nói thẳng thừng với tôi như vậy. Cô gọi anh là chàng Mĩ Nam. Anh gọi cô là nàng trí thức rởm và bảo rằng cô chỉ ghen với tôi thôi. Anh chưa bao giờ hiểu được sao tôi thấy chuyện này hài hước đến vậy, cũng chưa bao giờ hiểu được tình bạn của chúng tôi. Suốt nhiều năm tôi vẫn nuôi hi vọng rằng CM và David dần dà sẽ mến nhau, nhưng cả hai giỏi lắm cũng chỉ đến mức độ chịu chấp nhận nhau.
Tất nhiên, nếu phải nói ra suy nghĩ thật, tôi cũng chưa bao giờ mến Neal ra mặt. Anh dạy chúng tôi môn tâm lí học, và CM lập tức bị say nắng. Anh khá lôi cuốn một cách vừa học thức vừa gợi cảm. Cao dong dỏng và trầm tư lặng lẽ. Thậm chí anh ta còn mặc đồ in hình Van Dyck. Từ khi tôi quen biết Neal, anh vẫn luôn là nghiên cứu sinh ngành tâm lí học lâm sàng. CM cho rằng anh rất xuất sắc. Cô bảo lí do khiến Neal mãi chưa hoàn thành được chương trình nghiên cứu sinh là vì anh mải đâm đầu vào những thành tích học thuật. Đối với tôi, anh có vẻ giống một nghệ sĩ cầu toàn viển vông hơn.
Một lí do nữa khiến tôi thấy Neal rất khó chịu - bên cạnh thực tế rằng anh thường xuyên làm CM không vui - là việc anh ta luôn muốn nói đến mối quan hệ giữa tôi và bố. Như thể anh ta quá phấn khích theo đuổi giả thuyết rằng hẳn là có điều gì đó phi tự nhiên đã xảy ra.
- Có đồng lẻ nào không cô?
Một giọng khê nồng khói thuốc. Một phụ nữ dậm dậm chân ở đầu kia băng ghế, liên tục dồn trọng lượng lên từng chân một. Trông bà vẫn còn quá trẻ so với những người vô gia cư điển hình, nhưng nước da đồi mồi hẳn là do phải ở ngoài trời nhiều, và trong đôi mắt, sự đờ đẫn trống rỗng hẳn đã chiếm chỗ của hi vọng. Những lọn tóc nâu lem đất chỉa ra dưới chiếc mũ lưỡi trai đỏ.
Tôi thấy ghê cái quần jeans bẩn bẩn rách rách, cái áo bông lem nhem của bà; nhưng tôi không thể ngó lơ đi. David không tán thành việc bố thí cho những người ngửa tay xin. Câu cửa miệng của anh là “Trên đời này thiếu gì việc làm”. Anh bảo như vậy chỉ tổ khuyến khích họ tiếp tục ỷ lại vào miếng ăn xin được. Tôi biết ít nhiều gì cũng có phần đúng, nhưng luôn khó có thể từ chối khi chính tôi đang mặc áo phông hiệu Donna Karan giá một trăm năm mươi đô-la, quần jeans hiệu Calvin Klein và xỏ xăng-đan Bruno Magli.
Tôi móc túi được một tờ đô-la đã nhàu, ấn vào tay bà.
- Chúa phù hộ cô. - Bà nói.
Những lời ấy khiến tôi nhớ lại ngày bé, tôi chạy theo người ta, thả mấy xu quyên góp dịp Giáng Sinh vào cái ấm của Cứu Thế Quân, chỉ bởi vì thích được nghe người kéo chuông chúc phúc cho tôi. Ngay lúc này đây, có lẽ tôi cần tất cả những lời chúc phúc có thể được ban.