Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
3 . Cái Chết Của Bé Lệ
B
é Lệ nằm úp. chiếc thắt lưng trắng với nơ bướm vẫn phất phơ theo gió sớm. Khởi Tạo cúi xuống nâng con dậy. Gương mặt xanh mét chưa phải là biểu hiệu của sự chết, chàng đặt những ngón tay run rẩy lên bắt mạch cho con. Hình như mạch vẫn còn nhảy. Tạo nghĩ, nhưng niềm hy vọng vừa lóc được trong tim đã tắt nhanh, mạch đã chết chỉ có những ngón tay run rẩy của chàng.
Lâm Tịnh Phu đã đến hắn đưa tay lật nhẹ mí mắt bé Lệ. Đôi mắt trắng dã. Cái chết như một định mệnh an bày, chỉ có đôi môi nhỏ xám ngắt hé mở như định nói. Khởi Tạo lắc đầu. Ta nằrn mơ đây chăng?
Hạ Chi cũng đã đến, nàng hối hả ôm con vào lòng?
- Lệ con! Lệ con!
Những cái lắc mạnh không làm bé Lệ tỉnh giấc. Bác sĩ ngoại khoa họ Điền cúi xuống quan sát, ông chợt hét lên:
- Cái gì đây? Bé Lệ bị xiết cổ chết đây mà?
Trên cổ bé Lệ, vết tay của thủ phạm vẫn còn hằn rõ.
- Con Lệ bị người ta giết à?
Khởi Tạo bàng hoàng. Lệ bị giết? Nằm mơ cũng chẳng ngờ được chàng đứng bất động như bức tượng gỗ. Tay chân thừa thải.
- Con tôi bị giết? Trời!
Hạ Chi hét to, nàng ngã xuống bất tỉnh. Lâm Tịnh Phu vội vàng, đưa tay đỡ nhanh. "Con ghét ông Lâm, con ghét cả mẹ, chẳng ai chịu chơi với con cả”. Câu nói của Lệ như vẫn còn văng vẳng bên tai Hạ Chi.
Nhìn Hạ Chi nằm gối đầu lên chân Lâm Tịnh Phu, Khởi Tạo vẫn đứng bất động. Đầu chàng đang tê cứng, cả một khối trống rỗng trong óc. Nhưng trái tim chàng, phải trái tim chàng đang dằng co với những con sóng ngầm dữ dội đang lan dần, lan dần. Tạo ngước mắt nhìn lên trời, những đám mây trắng lững lờ theo gió. Ta đang nằm mơ chắc chắn ta đang nằm mơ đây thôi.
- Trời hôm nay sẽ nóng!
Khởỉ Tạo lải nhải, bất giác nhìn xuống đồng hồ. Thói quen đây chăng? Thói quen ca một y sĩ trước cái chết của con bệnh? Ta đã từng nhìn mười mấy bệnh nhân qua bên kia cuộc đời, nhưng chẳng có cái chết nào ìại đường đột như cái chết bé Lệ. Có lỗ ta đang nằm mơ.
Nhưng cô tớ Châu đã chạy tới với một khối hàng xóm, nó bắt đầu khóc, tiếng khóc như một chứng nhận và thằng Xá, có lẽ vì khung cảnh của những người chung quanh, cũng bắt đầu khóc lớn theo.
Thằng Xá cũng khóc? Khởi Tạo bốí rối trở về. Đột nhiên chàng ý thức được,Lệ đã chết thật rồi! Ta phải làm gì? Nhưng sẽ làm gì được chứ? Sáu giờ năm phút tiếng khóc của thằng Xá cũng lúc càng to. Khởi Tạo yên lặng ngồi bên bờ suối trong khi bác sĩ Điền cẩn thận đặt xác bé Lệ nằm ngay ngắn trên phần đất phẳng, Hạ Chi đã được Lâm Tịnh Phu và người khác dìu đi. Khởi Tạo vẫn bất động.
- Thưa ông giám đốc!
Bác sĩ Điền ngập ngừng một chút lên tiếng, Khởi Tạo không buồn quay lại.
- Hử?
- Tôi đã liên lạc được với cảnh sát cuộc, có lẽ một tí nữa họ sẽ đến ngay
…….
- Thưa ông giám đốc!
…….
- Ông giám đốc, cảnh sát họ đã...
- Vâng... vâng...
Khởi Tạo thờ thẫn như kẻ lạc vào chốn xa lạ, chàng tiếp lục nắm lấy cánh tay lạnh ngắt của bé Lệ. Chết rồi! Khởi Tạo lẩm bẩm. Chỉ cách có một làn da, mà tay ta ấm; còn tay Lệ băng giá. Chết là gì? Đột nhiên Tạo thắc mắc.
Con tôi bị người ta giết! Không làm gì có chuyện đó được, nhưng sự thật đang sờ sờ trước mắt, ta phải làm gì? Lúc lấy vợ, Tạo không bao giờ ngờ đến một ngày dễ sợ thế này lại có thể xảy ra trong đời mình. Dễ sợ thật.
Tiếng khóc của thằng Xá nhỏ dần. Khởi Tạo quay lại, cô Châu đã dìu nó đi trở lại nhà.
- Ai giết bé Lệ chứ?
Sau cùng rồi Khởi Tạo cũng quay lại với chính mình. Tại sao họ lại giết? Bé Lệ dễ thương và hồn nhiên. Càng nghĩ Khởi Tạo càng thấy máu nóng trào lên óc, nó muốn tuôn ra từng lỗ chân lông. Tạo ngẩng đầu lên nhìn mặt trời xế trưa nắng như thiêu đốt. Dưới ánh nắng sáng rực này lại chứa một tên giết người? Hắn bây giờ ở đâu? Bất chợt Khởi Tạo đứng phắt dậy. Những chiếc phi cơ Mỹ xếp theo đội hình vút qua đầu chàng. Tiếng động cơ thật chói tai, thật tàn nhẫn.
Bé Lệ ngủ yên được mười hôm. Khởi Tạo rời bệnh viện trở về, chàng vẫn không làm sao quên được bé Lệ. Ngồi trong phòng sách, câu hỏi lúc nào cũng lẩn quẩn trong đầu. Ai giết bé Lệ chứ? Tại sao lại giết nó?
Nhớ lại buổi an táng khi ông thầy lễ đọc đến tên Lâm Tịnh Phu niệm hương, Khởi Tạo thấy hắn đứng khúm núm như kẻ phạm tội, hay là...
Nghĩ đến chuyện cũ, rồi đưa mắt nhìn ra khu rừng tòng, bóng mát như một đồng lõa. Khởi Tạo hình dung ra cảnh thủ phạm dẫn đứa con gái vô tư của mình bước trên đường mòn. Thủ phạm có khuôn mặt giống hệt Lâm Tịnh Phu. Hắn... Chắc chắn phải là hắn, vì ngoài hắn ra thì còn ai đủ lý do để dẫn và giết bé Lệ chứ? Đột nhiên, KHởi Tạo lại thấy bàn tay gầy và trắng xanh của Tịnh Phu giống như một bàn tay vấy máu.
Giữa lúc vớ vẩn với bao nhiêu suy đoán, một quả bóng màu cam chợt xuất hiện bên ngoài cửa sổ. Quả bóng có thắt nơ trắng phất phơ theo gió. Khởi Tạo ứa nước mắt.
khi nghĩ đến chiếc nơ trắng thắt lưng con, chàng úp mặt xuống bàn. Quả bóng màu cam phải chăng là linh hồn đáng thương của Lệ? Nỗi phiền muộn đến giờ phút này mới thấm, mới ngập đầy từng lỗ chân lông. Nếu Hạ Chi, thằng Xá và tất cả những cái gì tư hữu có đánh mất cũng chưa chắc làm Tạo buồn hơn nỗi buồn hôm nay. Một đứa bé chỉ hơn ba tuổi, ngây thơ và đáng yêu như bé Lệ lại có thể bị người ta tàn nhẫn giết chết. Không có gì khốn nạn hơn, Khởi Tạo cắn lấy môi để khỏi bật lên tiếng khóc.
Trước hôm vụ án xảy ra Lệ vẫn còn nắm tay Khởi Tạo, nó đo bàn tay nhỏ nhắn của mình với cha bảo:
- Tay cha to quá.
Và Khởi Tạo cúi xuống, đột nhiên một linh cảm bất ổn thoáng qua óc.
Đôi tay nhỏ và trắng xinh của con như có điều bất hạnh. Không ngờ cái nắm tay hôm nọ lại là cái nắm tay cuối cùng.
Tay cha to quá! Tạo nghĩ đến câu nói cuối cùng của con, chàng đưa khăn lên lau vội mắt rồi ngắm lại bàn tay mình Khởi Tạo đờ người ra. Trời ơi bàn tay như thế này mà chẳng cứu được con thật vô dụng! Lúc Lệ bảo '’ Tay cha to quá" có phải nó cũng đủ linh cảm được sự bất lực của chúng không? Hay chỉ là một sự ngạc nhiên vì sự quá khổ của bàn tay chàng? Khởi Tạo nhìn vào tay và nhớ lại. Phải chi... Tại sao ta có thể thờ ơ như vậy được chứ? Năm Chiêu Hòa 18 (1942) khi bé Lệ ra đời cũng là lúc tình trạng nguy ngập nhất, cha Tạo vì tình trạng thiếu hụt nhân viên phải đảm nhận nhiều vai trò một lúc, sự làm việc mệt nhọc đó khiến ông ngã bệnh. Khởi Tạo lúc bấy giờ chỉ mới hai mươi tám tuổi đã phải gánh lấy trách nhiệm cha, cai quản cả một bệnh viện to giữa lúc thực phẩm, thuốc men vô cùng khan hiếm. Có một thời Tạo đã nghĩ đến chuyện đóng cửa bệnh viện nhưng rồi lại thôi. Khi cuộc chiến kết thúc, tất cả những hiện kim trong ngân hàng bị niêm phong để chuẩn bị cho việc đổi bạc mới thì việc điều hành bệnh viện càng khó khăn hơn may là quản lý kinh nghiệm có thừa nên bệnh viện thoát khỏi cơn phá sản. Vườn hoa xinh đẹp được biến đổi vườn trồng khoai, việc nấu nướng trong bệnh viện được giao phó cho bệnh nhân tự túc và vấn đề vệ sinh không còn được coi trọng.
Mỗi ngày Tạo phải đến bệnh viện thật sớm và tối mò mới trở về được nhà. Những tháng ngày lao lực kia khiến chàng không rỗi rảnh âu yếm con thơ. Một đời sống vỏn vẹn có ba năm, không một hạnh phúc. Chiến tranh, chiến tranh! Càng nghĩ Tạo càng thấy bức rức. Chăm chú nhìn xuống lòng bàn tay Tạo kiểm điếm lại xem mình đã mấy lần giữ được con trong vòng tay? Duyên số thật bạc, hạnh phúc nhỏ nhoi. Lệ đáng thương quá! Tạo nghĩ đến vòng cổ non nớt của con. Tàn nhẫn thật, tại sao hắn lại có thể giết được con ta chứ? Tạo muốn hét to
Bàn tay bóp cổ bé Lệ? Bàn tay đó như thế nào? Khởi Tạo lại nghĩ đến Lâm Tịnh Phu. Nhưng nếu Phu là thủ phạm, tại sao ta chẳng nhìn thấy một sự đổi khác nào ở hắn? Khởi Tạo hổ thẹn đứng dậy, chàng chợt nhớ đến Hạ Chi. Sau cái chết của Lệ. Hạ Chi đã nằm liệt trên giường. Tạo định bước xuống lầu thăm vợ, nhưng rồi lại ngập ngừng. Hình ảnh Lâm Tịnh Phu với Hạ Chi riêng rẻ trong nhà, bỏ mặc bé Lệ ngoài sân nóng như thiêu như đốt vẫn không phai mờ trong chàng. Từ khi tai nạn xảy ra đến nay. Tạo đã nhiều lần định lên tiếng trách móc vợ, nhưng rồi chàng cố nén xuống, vì Hạ Chi vẫn chưa rời khỏi giường bệnh.
Càng nghĩ đến con trẻ, Tạo càng buồn. Chàng đâm ra oán vợ. Trước mắt chàng nơi bờ suối, Hạ Chi còn dám ngã chết giả trong lòng, thì còn gì không nghi ngờ nữa?
Từ lúc cưới được cô vợ trẻ đẹp như Hạ Chi, Tạo thấy lúc nào mình cũng bận tâm vì ghen. Mỗi lần Hạ Chi đi phố về với vẻ hớn hở là Khơi Tạo lo lắng: Ra phố gặp gì mà vui thế? Nhưng chàng vẫn giả vờ hôn nhẹ lên trán vợ hỏi:
- Sao, đi phố vui không?
Nói xong, Tạo lại tức mình, tại sao ta lại không mở miệng hỏi thẳng lý do với nàng? Hạ Chi người ít nói, chỉ bao giờ được hỏi mới mở miệng, điều nầy càng khiến Tạo khổ sở.
Bây giờ Tạo vẫn chưa quên được câu chuyện ngày nào. Hôm bé Lệ lâm nạn. Hạ Chi lại vui vẻ với Lâm Tịnh Phu trong phòng. Tuy không phải đích thân là thủ phạm, nhưng dù sao Hạ Chi và Lâm Tịnh Phu vẫn có trách nhiệm với cái chết của bé Lệ. Khởi Tạo vừa đi vừa lầm bầm.
Xuống lầu qua khỏi hành lang, Khởi Tạo bước vào phòng vợ.
Hạ Chi ngồi trên giường xoay mặt ra cửa nàng không thấy chàng. Khởi Tạo lớn tiếng:
- Hạ Chi!
Nhưng Hạ Chi ván ngồi bắt động trên giường. Một con bướm trắng từ bên người nàng vụt bay cao, đảo quanh phòng, như muốn dừng chân, xong vụt bay ra khỏi cửu. Con bướm trắng! Khởi Tạo bàng hoàng, đột nhiên chàng cảm thấy vợ đáng thương vô cùng.
- Hạ Chi!
Tạo hạ thấp giọng. Chi có vẻ ốm thật nhiều, nàng buồn vì mất con hay hối hận với những bứt rứt cũ? Mỗi lần nghĩ đến bé Lệ là Tạo lại giận, nhưng bây giờ?... Bây giờ thì...
- Chi nầy!
Tạo bước tới, nhưng tiếng chuông điện thoại trong phòng khách đột nhiên reo vang.
- Tôi là ông Hà ở cảnh sát cuộc đây, trân trọng báo cho ông biết..
- Sao? Thủ phạm đã bắt được rồi à? Ai thế?
Trong đầu Tạo lóe lên hình ảnh của Lâm Tịnh Phu, tim chàng muốn ngừng đập, nín thở nghe giọng nói bên kia đầu đây, nhưng những giọng ồn ào khiến chàng không nghe gì hết.
- Ông Hà, ông làm ơn cho tôi biết, thủ phạm là ai vậy?
- Điện thoại hư rồi à? Nghe không rõ.
- Thủ phạm là ai thế?
- Thạch Thổ Thủy. Ông biết hắn không?
Thủ phạm không phải Lâm Tịnh phu, thất vọng lớn. Tạo chi muốn nghe bên kia bảo là Lâm Tịnh Phu thôi.
Thạch Thổ Thủy? Hắn là ai? Cái tên này hình như nghe quá, nhưng bệnh nhân quá nhiều, làm sao nhớ cho được?
Bên kia đầu đây có lẽ vì đợi quá lâu chẳng thấy Khởi Tạo lên tiếng, nên lập lại:
- Thạch Thổ Thủy, ông biết hắn chứ?
- Dạ... Dạ không, bệnh nhân tôi nhiều quá nên tôi không nhớ là mình có biết hắn không.
- Không biết thật à?
- Để... Để tôi xem hồ sơ bệnh lý xong trả lời cho ông sau nhé? Nhưng mà bây giờ hắn ở đâu?
Khởi Tạo nghĩ đến cái chết của bé Lệ, cơn giận như lửa lan nhanh khắp người. Tôi phải giết hắn để trả thù cho con. Nhưng bên kia đầu dây đã cắt đi hy vọng của chàng.
- Hắn... Hắn đã chết rồi.
- Chết rồi à? Tạo không tin điều vừa nghe - Tại sao lại chết? Tại sao mấy ông để hắn chết dễ dàng như vậy, bắt hắn đền tội nữa chứ?
- Dạ xin lỗi, nhưng đó là việc ngoài ý muốn. Thạch Thổ Thủy đã tự treo cổ chết trong nhà giam.
Khởi Tạo cắn môi.
- Sao lại có chuyện lạ vậy? Lệ có thù hằn gì với gã, mà gã lại giết con tôi chứ?
- Dạ điện từ Chấp Quang cho chúng Tôi biết như vậy đó ông. Họ chi biết tổng quát như thế thôi, còn chi tiết đợi báo cáo đầy đủ sẽ cho ông biết sau nhé?
Khởi Tạo để yên ống nghe trên tay, đứng bất động, bên kia đầu dây máy đã cúp tự bao giờ.
Bé Lệ bị một gã đàn ông xa lạ giết chết? Làm gì có chuyện đó? Khởi Tạo ngơ ngác. Bé Lệ chẳng lẽ chịu đi chơi với một người xa lạ ư? Tất cả hình ảnh hôm xảy ra án mạng vẫn không phai trong đầu chàng. Thằng Xá với cô Châu đi vắng, nhà chỉ có Hạ Chi và Lâm Tịnh Phu. Hạ Chi làm mẹ, lẽ ra phải gần gũi với bé Lệ mới phải chứ? Tại sao nhà vắng lại tiếp đàn ông trong nhà?
Có lần Hạ Chi bảo:
- Lệ nó ngoan lắm chỉ cần có nó là em có thể ở nhà suốt ngày được.
Vậy thì việc giữ bé Lệ lại trong nhà đâu có khó khăn gì? Tại sao Iại để nó rơi vào tay tên sát nhân kia? Lỗi tại ai? Lâm Tịnh Phu và Hạ Chi? Còn tên khốn nạn Thạch Thổ Thủy nào nữa, sao nó ác thế? Giữa lúc ta chưa trả được thù thì lại tự sát chết tiêu? Tạo chỉ còn biết trút cơn giận lên đầu vợ.
Trở về phòng ngủ. Hạ Chi vẫn còn ngồi bất động trên giường. Nàng có nghe thấy gì không chứ? Không lẽ Hạ Chi cũng không muốn biết thủ phạm là ai nửa sao? Tạo quét mắt sắc nhìn vợ, nhưng thái độ của vợ khiến chàng lo lắng.
- Hạ Chi!
Hạ Chi với đôi mắt thất thần của kẻ chết yên lặng.
- Thủ phạm đủ tìm ra rồi em ạ.
Đầu Hạ Chi lắc nhẹ
- Nhưng hắn đã chết rồi!
Hạ Chi chậm rãi quay lại rồi hướng mắt trở về sân, đôi mắt ngơ ngác của người mất trí, rồi đột nhìên nàng chỉ thẳng ra ngoài.
- Xem kìa, Lệ nó đứng kia kìa!
Tạo bước tới ôm lấy vợ.
- Đừng nói xàm em ạ.
- Đó, nó đứng dưới cành hoa giấy đấy!
Khởi Tạo nhìn thẳng vào mắt vợ.
- Chi, em điên rồi à? Lệ nó chết rồi làm gì có chuyện đứng ngoài sân được.