A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Daley
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Hands Of A Stranger
Dịch giả: Nguyễn Đắc Lộ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 169 / 14
Cập nhật: 2020-06-07 21:40:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ột người đàn ông và một người đàn bà, cả hai chỉ mặc một nửa, đứng giữa ánh sáng trong phòng ngủ. Người đàn bà mặc một chiếc xì-líp và đi chân không. Nàng cao lớn nẩy nở đầy đủ và tấm thảm phủ lên ngón chân của nàng. Ánh nắng chiếu sáng lên chiếc quần xì-líp, mồ hôi còn đọng lấm tấm nơi môi trên của nàng và nàng đứng đối diện với người đàn ông.
Tên nàng là Mary Hearn - lấy chồng được mười chín năm, Mary xấp xỉ bốn mươi tuổi. Nàng không phải là một người nổi danh. Nàng không có ban tham mưu để gây sự chú ý. Chẳng có nhóm nhỏ đặc biệt nào vây quanh nàng, với nhiệm vụ đặc biệt, thù lao đặc biệt để gây thanh thế cho nàng.
Người đàn ông là Joe Hearn, chồng nàng. Nàng đứng đối diện với anh qua một chiếc bàn để ủi quần áo dựng gần giường. Joe là một cảnh sát viên nhà nghề chiều hôm nay sẽ được thăng chức thanh tra. Nhưng lúc này anh đang đứng trong chiếc áo thun và quần lót. Chiếc áo cộc tay đồng phục nằm trên bàn ủi đồ, tay áo lủng lẳng, như một nạn nhân nằm úp mặt trên một tấm ván và Mary vừa vung vẩy một chiếc bàn ủi hơi vừa bảo:
“Nếu lần này anh không bằng lòng, em sẽ chọi anh bằng cái này đấy”.
Trước đấy, nàng đã ở tiệm uốn tóc hai giờ. Mái tóc nàng ngắn hơn lúc ăn sáng tám phân và cũng đã được chải kiểu khác. Nhưng chồng nàng chưa nhận được sự thay đổi nào trên dung nhan của nàng. Hôm nay anh chỉ chăm chú vào bản thân và nghề nghiệp anh. Anh nhìn nàng như nàng không phải là vợ anh mà như là cô thợ giặt ủi.
Nàng dằn nỗi bực tức hoặc cố gắng như thế. Từ nay trở đi, đời sống của họ sẽ khác đi, Joe đã hứa như thế. Anh sẽ về nhà nhiều hơn, sẽ có nhiều thì giờ hơn cho nàng và con cái. Thanh tra là cấp bậc chủ chốt. “Khi anh làm thanh tra”, anh đã bảo, “Không còn áp lực nào cả, anh có thể nghỉ ngơi và không còn phải cố gắng quá nhiều”.
Chồng nàng chăm chú nhìn chiếc áo ngắn tay bất động và không mỉm cười. “Hãy cho nó vào bọc plastic”, anh bảo “Chúng ta sẽ treo ở ghế sau. Nó sẽ vẫn còn mới khi mình vào thành phố”.
Joe cao và hơi mảnh khảnh, một mét tám lăm nhưng chỉ nặng tám mươi lăm ký, chẳng thay đổi gì từ năm họ tìm hiểu nhau. Mái tóc anh hung hung và rất thẳng - Hình như lúc nào nó cũng cần phải chải. Ngày hôm qua, anh đã đi hớt tóc và kết quả là trông anh có vẻ trẻ con hơn bao giờ hết. Nàng nhìn anh xỏ quần và cài khóa chiếc dây lưng đeo súng. Bây giờ anh lại trông giống như một cảnh sát trưởng khi anh quay lại và chợt mỉm cười với nàng, nàng cảm thấy niềm rung động quen thuộc ở đâu đấy gần tim nàng, như thể anh chưa hề mỉm cười kiểu ấy với ai khác ngoài nàng ra. Nàng đã yêu nụ cười ấy ở tuổi mười chín và vẫn còn yêu nó, dù rằng vừa rồi nàng đã thấy nụ cười ấy càng lúc càng ít đi.
“Anh sẽ lấy xe ra”, Joe bảo.
“Này, còn em thì sao? Các cô thợ giặt ủi cũng phải coi cho đẹp nữa đấy”.
Joe tặng nàng một nụ hôn lên má. “Em có năm phút đấy”, anh bảo và bỏ đi.
Mary đã có lần theo học Vassar, rồi một trường mỹ thuật ở New York, vì muốn trở thành một người vẽ kiểu hoặc một họa sĩ. Nhưng đổi lại, nàng đã trở thành vợ của một anh cảnh sát và đã thách thức cha mẹ nàng để thực hiện chuyện ấy. Một chiếc áo mới treo trong tủ và nàng cẩn thận tròng vào. Màu áo rất ăn với màu xanh thẫm của đôi mắt nàng. Bây giờ cha mẹ nàng thích Joe, nhưng chắc chắn là lúc đầu họ đã không chịu anh. Họ đã bảo rằng nàng sẽ nghèo mãi, rằng nàng đang ném tương lai nàng đi. Nhưng họ không biết Joe hy vọng như thế nào về cuộc sống hoặc nghe anh hứa hẹn với nàng tất cả về điều ấy. Họ đã không cảm thấy được sự nồng nàn của nụ cười ấy. Họ đã không biết nó đẹp như thế nào khi đứng giữa vòng tay của anh - để rồi muốn đứng ở đấy mãi mãi.
Một cái liếc mắt cuối cùng vào gương soi. Mình đẹp đấy, nàng vừa nhìn vừa tự nhủ. Nàng không cần son phấn, hôm nay hoặc bất kỳ ngày nào, và đó là điều may mắn. Đối với cảnh sát New York, các phụ nữ trát phấn nhiều không thể là vợ được, nhưng phải là mèo hoặc điếm. Trang điểm lòe loẹt có lẽ làm hại đến nghề nghiệp của Joe. Mỗi người đòi hỏi phải có một điều tự hào thuộc loại nào đấy để thành công trong đời và điều này là điều tự hào của Mary. Về diện mạo, ít nhất nàng cũng có vẻ đặc biệt. Nàng đẹp hơn phần lớn phụ nữ. Mái tóc nàng trông đẹp thật sự, thân hình nàng cũng đẹp nữa. Mái tóc mình trông đẹp thật đấy, nàng vừa nghĩ vừa đập đập lên đấy.
Còi xe vang lên bên ngoài.
Nàng bước xuống cầu thang có lót thảm, ra khỏi nhà, băng qua thảm cỏ đến chiếc xe.
Joe cũng chẳng lưu ý đến chiếc áo mới. Anh lái dọc theo những con đường rậm lá về hướng trường trung học và đón Susie, tám tuổi. Mary đã mất ba ngày để chọn chiếc áo.
“Bây giờ đến trường trung học”, nàng bảo.
“Anh biết, anh biết”
Nàng nhìn những ngôi nhà vụt qua. Khu ngoại ô nàng đang sống là một khu cổ. Cây to chồm ra dường và nàng nhận ra nàng và Joe đã đi qua trong cuộc đời như thế nào. Nàng nhớ công viên Deer, nơi họ đã bắt đầu cuộc hôn nhân với từng dãy nhà công chức hầu như đồng dạng. Dù cách xa thành phố năm mươi dặm, công viên Park thực ra đã là một vùng đất riêng cho các cảnh sát viên thị xã New York - có lẽ vẫn còn như thế. Bốn gia đình cảnh sát khác đã sống trên đường của họ. Đôi khi nàng đã nghĩ nàng không định sống lâu tại công viên Deer. Dĩ nhiên cũng có một số gia đình cảnh sát sống tại thành phố này nữa, nhưng gần thành phố hơn hai mươi dặm và họ đều là nhân viên cao cấp. Trưởng ban điều tra sống cách đấy ba khu nhà. Đôi khi Mary ngẫu nhiên gặp vợ ông ta ở siêu thị. Hai cặp vợ chồng trong quá khứ đã không gặp nhau về mặt xã hội, có thể như thế sau ngày hôm nay và điều ấy có lẽ thú vị. Nhưng có lẽ chức thanh tra chưa đủ cao. Có một điều mà Mary chưa hề nghĩ đến lúc đầu của cuộc hôn nhân của nàng là các cảnh sát viên hầu như chẳng có bạn bè gì cả ngoại trừ các cảnh sát viên khác.
Nàng phải vào phòng học của Billy để đưa nó đi. “Con có về kịp để tập bóng chày không?”. Đứa con trai mười lăm tuổi của nàng hỏi trong lúc nàng hối nó đi dọc theo hành lang.
Họ vọt nhanh lên dốc để đến xa lộ cao tốc Long Island nơi Joe Hearn giữ vững tốc độ chiếc Buick đến năm mươi lăm mile một giờ, giới hạn hợp pháp.
Xa lộ cao tốc cắt qua xa lộ Queens, vượt qua các công trình kiến trúc bị quên lãng của Sân Hội Chợ Thế Giới cũ, khung sườn mờ mờ của Sân Vận Động Shea. Rồi đến những tòa nhà ở dưới thấp bằng gạch đỏ được trang trí tràng hoa với những lối thoát hỏa hoạn bằng sắt trui.
Chúng đã có từ Đệ Nhị thế chiến, có những phòng hơi lớn và trông có vẻ ấm cúng. Bây giờ những nhà chọc trời vùng Manhattan nổi lên bên kia sông và ánh sáng chói lọi của những mặt nhà bằng crôm và kính hầu như làm chóa mắt mọi người.
Mary bắt đầu cảm thấy phấn khởi. Nàng đã được sinh ra và nuôi dưỡng tại New York - Joe cũng thế - rồi đã phải cách xa nó, và nàng cảm thấy hình như người ở đấy sống những cuộc sống thú vị hơn nàng. Nàng liếc sang Joe dường như để xác nhận anh cũng đang mang cùng những ý nghĩ ấy, nhưng anh chỉ lái vào vùng khói của đường hầm Midtown. Họ hướng mũi xe qua đường hầm bên dưới con sông, dưới nước, các tàu kéo và xà lan, và lên trên ở phía bên kia giữa các tòa nhà.
Chồng nàng đưa cả nhà vào trong Trường Đại Học Cảnh Sát. Bây giờ Joe mặc chiếc áo tay ngắn của anh. Anh cũng đang đội chiếc mũ với tất cả các viền vàng.
Đây là ngày của anh, không phải của nàng và nàng muốn làm cho nó đẹp, đối với anh. Trong thang máy nàng thì thầm vào tai chàng:“Anh trông rất đẹp trai đấy!”
Thang máy chật ních cảnh sát viên nên Joe chỉ đưa một cái liếc quanh lén lút, lúng túng. Anh không chấp nhận lời khen tặng của nàng. Ngay cả một nụ cười cũng thế.
Trên lầu, họ đợi bên ngoài thính đường trong một hành lang đông nghẹt, và Mary bảo:“Anh định đưa em và các con ăn trưa ở đâu thế?”
Câu trả lời của anh là quán Luigi ở góc đại lộ Lexington, một quán rượu thường được các cảnh sát viên làm việc tại học viện lui tới. Mary chán nản - nàng đã hy vọng rằng anh có thể chọn một trong những nhà hàng tốt hơn của thành phố.
Trong lúc những người xếp chỗ ngồi - các cảnh sát viên mang đồng phục - bắt đầu thúc giục khách khứa vào bên trong, Mary đội chiếc mũ dạ đã mang theo ở xe và nàng cùng con đi vào thính đường. Trong vòng ít giây, nơi ấy hầu như muốn đầy, và ít giây sau im lặng hoàn toàn bao trùm, thính đường trở nên vắng lặng như một nhà thờ.
“Còn về buổi tập bóng chày thế nào?” Billy hỏi.
“Im lặng”, Mary bảo vì nàng cảm nhận ra, trịnh trọng như mọi người khác. Điều nàng sắp chứng kiến chỉ là một buổi lễ thăng cấp, nhưng tại sở cảnh sát, điều này có nghĩa là sẽ đọc lại những lời nguyện, những lời thề. Tòa án tối cao đã bỏ Chúa khỏi các trường công, Mary nghĩ thế, nhưng đã bỏ qua sở cảnh sát New York. Nghi thức sắp đến sẽ được thực hiện như với lòng sùng đạo, điều làm cho một vài loại tư cách nào đấy trở thành bó buộc - ví dụ im lặng - và một số trang phục trở thành gần như là bó buộc. Đối với các bà vợ, đó là những chiếc mũ. Đối với Joe và những người được thăng cấp khác, đó là những chiếc găng trắng. Mary, khi nàng lén nhìn quanh, thấy đa số các bà vợ khác cũng mang găng tay nữa. Còn nàng thì không, một hành động nhỏ phản loạn của riêng nàng. Nàng thấy Sở Cảnh Sát, ít nhất về trang phục, đi sau cuộc sống đến hai mươi năm hoặc hơn nữa..
Nàng liếc mắt lên sân khấu hay bàn thờ hay cái gì gì đấy vẫn còn bỏ trống, ba hàng ghế nhưng không có người. Trong một lúc nó sẽ đầy các nhân vật quan trọng, kể cả thị trưởng và ủy viên cảnh sát. về một phương diện hai người này là những người làm nàng đã phải cạo lông chân, trang điểm đầu tóc, mua một chiếc áo mới. Hôm nay nàng có thể hy vọng được giới thiệu với cả hai và nàng bắt đầu cân nhắc điều nàng sẽ phải nói.
Các cánh cửa hành lang mở ra và bằng bước đi sát gót theo hàng hai, những người được thăng chức đều bước vào thính đường, những chiếc găng tay trắng đong đưa, Joe và một người nào khác dẫn đầu. Đối với Mary, họ không giống những cảnh sát viên gan dạ họ tự tưởng tượng, mà là những cậu học sinh sợ sệt đang đều bước vào một phòng tập họp để gây ấn tượng cho hiệu trưởng, người thực ra, vẫn chưa có mặt.
Khi họ đã ổn định vị trí ở phía trước, các nhân vật quan trọng bắt đầu từ các cánh bên từ từ đi vào sân khấu. Mary nhận ra viên thị trưởng, ủy viên cảnh sát và trưởng phòng điều tra Cirillo, nhưng không nhận ra các ủy viên phụ tá chịu khó tham dự và những vị tuyên úy khác nhau. Sở Cảnh Sát có rất nhiều tuyên úy, kể cả một giáo sĩ Do Thái giáo, nhưng Đức cha Kelly, người bây giờ đang bước tới trước để đọc lời cầu nguyện, là người duy nhất có ảnh hưởng và quyền lực. Joe cùng các con theo Công Giáo, còn Mary thì không. Sở Cảnh Sát, về đại cương, sự cứng nhắc của nó đối với nàng thường có vẻ là một hình ảnh tiêu biểu của Giáo hội Công giáo; người ta phải nghĩ rằng sự cứng nhắc của đầu óc công giáo và sự cứng nhắc của đầu óc cảnh sát thật ra giống nhau. Mary đã phải công nhận sở Cảnh Sát là một tổ chức cứng rắn hơn cuộc đời. Những người như chồng nàng tôn thờ nó, nhưng với nàng nó thường có vẻ đáng sợ, một khối đá nguyên không có trí óc, không thể xiêu lòng được, không phải là một con người và không xứng đáng với tình yêu, vì nó chỉ là một vật, và đã là vật thì không thể tin tưởng được.
Dĩ nhiên sở cũng có quyền ban phát thành công và do đó, hạnh phúc cho những ai phục vụ nó. Nó đang làm như thế với Joe Hearn ngày hôm nay và với Mary Hearn nữa, nên nàng tự nhủ rằng cảm xúc chính của nàng lúc này có lẽ là niềm vui.
Sau lời nguyện của Đức Cha Kelly, tất cả các khán giả đều ngồi xuống. Những người được thăng cấp vẫn đứng và tuyên thệ. Một lần nữa, ngày hôm nay, cũng như ở mỗi cấp trong nghề của họ, họ tuyên thệ giữ vững luật lệ của New York và Hiến Pháp Hoa Kỳ.
“Xin Chúa giúp con!” Giọng họ vang lên.
Bây giờ ông thị trưởng lên tiếng, cầm lấy micro như một nhà hài hước, ông kể nhanh hai chuyện vui, hơi có lẽ không mấy khôi hài, làm cho thính đường vui nhộn với gần hết những tiếng cười căng thẳng. Rồi ông đưa ra một bài diễn văn trịnh trọng về tội ác ngoài đường phố và những nỗ lực của chính quyền của ông để đánh dẹp nó.
Tiếp theo, ở micro, là trưởng phòng hành quân bốn sao, Chỉ Huy Trưởng Flynn. Nghi lễ tiếp tục - ấy chỉ là một linh mục khác thôi. Tên đầu tiên mà Flynn đọc là tên của Joe và Mary dâng lên niềm tự hào khi thấy anh trên sân khấu đưa tay chào Chỉ Huy Trưởng Flynn, bắt tay với ủy viên cảnh sát và thị trưởng. Tất cả bọn họ đều tươi cười trên đấy. Joe đang tươi cười. Khi ủy viên cảnh sát thì thầm với anh, Joe gật đầu với vẻ hài lòng, nhưng khi viên thị trưởng làm việc ấy, anh hất đầu ra sau, phát ra một tiếng cười chân thật tuy ngắn ngủi. Mọi người đã vỗ tay trong lúc Joe leo lên sân khấu và lại vỗ tay lúc anh bước xuống ở phía kia, về lại chỗ mình, xoay lại và nháy mắt với vợ con. Mary hầu như cảm thấy một nhu cầu cấp thiết ôm anh vào lúc ấy. Nhưng tên tiếp theo đã được gọi và tiếng vỗ tay vang lên là cho chồng của một người nào khác.
Buổi lễ có vẻ khá dài, khá phiền phức đến nỗi Mary bắt đầu thắc mắc về cả nhu cầu lẫn giá trị của nó. Sở Cảnh Sát trông như một công ty khổng lồ. Nó có độ ba mươi nghìn nhân viên. Ngân sách của nó có trên một tỷ Mỹ kim mỗi năm. Những công ty khác vào tầm cỡ thăng cấp cho các nhân viên thừa hành trong những lễ long trọng và gần như mang tính cách tôn giáo như buổi lễ này không? IBM hoặc General Electric chẳng hạn? Mary không biết nữa. Các công ty khác có nghĩ điều ấy là hữu ích, cần thiết hoặc ngay cả thích hợp để làm như thế không?
Nó có vẻ hơi lãng phí theo từ ngữ đương thời của con người. Các sĩ quan đang được thăng cấp, các cảnh sát viên xếp chỗ ngồi và trên dưới hai mươi lăm nhân vật quan trọng trên sân khấu đều được thành phố trả lương vào lúc này. Trong lúc ấy, như thị trưởng đã nói, có nhiều tội ác đang diễn ra trên đường phố.
Mary tự hỏi tại sao những tư tưởng bất kính như thế tiếp tục quấy rầy nàng vào một ngày như thế. Nàng nên cảm thấy hớn hở như Joe và nàng tự hỏi có phải thay vì như thế, nàng lại ganh tị với anh không - vì anh có hẳn một nghề nghiệp còn nàng thì không, vì sự thăng cấp của anh đang được ca tụng trước mặt quá nhiều người trong lúc nàng chỉ có thể nhìn và vỗ tay thôi. Rồi nàng tự bảo mình thôi suy nghĩ như một người vợ, xao lãng nhiệm vụ. Nàng có một ngôi nhà lớn ở ngoại ô, hai đứa con khỏe mạnh và là vợ của Thanh Tra Hearn. Nàng là một người đàn bà hạnh phúc và sẽ còn hạnh phúc hơn kể từ ngày mai, vì Joe sẽ không phải làm việc tất bật như thế nữa. Họ lại có thể bắt đầu vui đùa với nhau, như trong quá khứ.
Sau diễn từ của ủy viên cảnh sát, một tuyên úy khác bước tới đọc lời nguyện bế mạc và buổi lễ chấm dứt.
Các nhân vật quan trọng rời khán đài; đám vợ con bu quanh chồng và cha họ. Joe Hearn hôn vợ, bắt tay con trai và bồng Susie lên.
Ngay lúc ấy ông ủy viên cảnh sát bước đến làm cho Mary có kinh nghiệm về một cơn rùng mình đau nhói đột ngột. Cuối cùng, nàng sắp gặp khuôn mặt vị chúa đang nắm giữ vận mệnh của chồng nàng và của chính nàng.
Ông ta là một con người nhỏ thó, độ năm mươi tuổi, tóc thưa và đôi mắt sụp mí. Mary vội vã tìm điều gì đó hay ho để nói. Vâng, nàng muốn giúp cho nghề nghiệp của Joe, nhưng nàng cũng trải qua một niềm khao khát đột ngột để làm cho ông ủy viên cảnh sát nhìn nàng như một con người.
Nàng đợi Joe giới thiệu nàng. Nhưng điều này không xảy ra. Ủy viên cảnh sát, cùng đi với Trưởng phòng Điều tra Cirillo, dừng lại cách hai bước và gọi: “Thanh tra Hearn, tôi có thể gặp ông một lúc được không”.
Ông ủy viên cảnh sát không liếc đến Mary và Joe cũng không đẩy nàng lên trước. Chồng nàng chỉ đặt Susie xuống. Ủy viên cảnh sát và Cirillo kéo anh đến bên cạnh. Mary không thể nghe được điều họ đang nói. Nhưng nàng tưởng tượng Joe đang được cho biết nhiệm sở tiếp theo của chàng sẽ là gì và nàng đợi anh trở lại nói cho nàng biết.
Joe chẳng biết được gì cả.
“Ông có phiền gì khi ghé lại văn phòng tôi độ ba giờ không”, ủy viên cảnh sát bảo anh và Joe có thể cảm nhận tương lai của anh không xa hơn điều ấy.
“Thưa ngài, vâng ạ”, anh bảo…
“Tôi cũng đã bảo Trưởng Phòng Cirillo và một số người khác ghé qua nữa” - ủy viên cảnh sát ra dấu một cách mơ hồ về phía họ.
Joe trình diễn cái mà anh cho là nụ cười hấp dẫn nhất của mình, “Thưa ngài, tôi sẽ đến đấy.”
“Tốt lắm. Vậy hẹn gặp lại nhé”. Ủy viên cảnh sát với cái nhìn bâng quơ như thể đã quên bẵng Joe Hearn, quay lưng đi.
Trưởng phòng Cirillo bảo: “À, Joe, tại sao ông và tôi không kiếm tí gì ăn đi?”
Joe nghĩ đến vợ con đang chờ anh cách đấy ít bước. Rồi anh nghĩ đến công việc anh hy vọng có được. Anh đang nghĩ đến chỉ huy đơn vị chống ma túy, sáu trăm người. Công việc nhạy cảm nhất ở sở và công việc ấy, anh tin rằng, anh có thể gia tăng thật nhiều các vụ bắt giữ, vì anh có những ý định mới mà anh chắc sẽ thực hiện được. Nếu anh có được công việc ấy, anh sẽ là chỉ huy phó, ngôi sao đầu tiên của anh trong vòng sáu tháng - một năm ở bên ngoài. Nhưng vợ con đang đợi anh. Họ đợi anh đưa họ đi ăn trưa.
“Nếu ông không có mục nào khác,” Cirillo bảo.
Joe liếc vợ anh ở phía sau, lỗi lầm đầu tiên của anh trong ngày, vì đấy là một cái liếc mắt mà Cirillo bắt gặp. Nó cho phép Cirillo trông thấy sự xung đột bên trong con người anh đang gây áp lực mạnh mẽ buộc anh phải quyết định nhanh chóng. Ngay cả việc do dự cũng là liều lĩnh trong vấn đề làm Cirillo bực mình. Điều ấy sẽ chứng tỏ rằng anh đã dùng đến khả năng có thể từ chối theo sự cân nhắc tích cực. Dưới mắt Cirillo, do dự cũng làm hại anh như từ chối thẳng thừng. Và như thế anh có ít thì giờ ngay cả để suy nghĩ hoàn toàn về điều ấy.
“Tôi không biết ông đem theo gia đình đến đây”, Cirillo vừa nói nhẹ, vừa gật đầu và mỉm cười với Mary - vừa cho Joe thêm thời gian, có lẽ thế, để phá vỡ hoàn toàn sự nghiệp của anh. “Có lẽ ông muốn đi ăn trưa với gia đình ông đấy”, Cirillo bảo.
Nhưng vị chỉ huy trưởng điều tra, Joe nghĩ, chắc chắn đã biết Mary ở đây rồi. Thậm chí nếu ông ta đã không nhận ra cô ấy - điều này không thể được - ông ta vẫn biết vợ con luôn luôn tham dự các buổi lễ này. Việc tưởng tượng rằng Joe có thể đến đây một mình là điều không hợp lý, phi lý và kỳ quặc. Do đó Cirillo đang thử thách anh. Cái gì của anh nhỉ? Nhiệt tình với nhiệm vụ của anh lớn như thế nào? Nhiệt tình đối với nghiệp vụ của anh? Anh là một cảnh sát viên hay là một anh sợ vợ?
Bây giờ Joe là một thanh tra. Họ đã đặt anh vào một con đường đòi hỏi trình độ thanh tra. Nhưng là con đường nào? Có thể là ma túy ở Bộ tư lệnh hoặc tuần tiễu lên North Bronx. Lon chỉ huy phó của anh có thể xa hàng triệu dặm hoặc chỉ cách một, hai cánh cửa dọc theo hành lang.
“Chúng ta có những điều phải thảo luận cho xong”, Cirillo bảo, “nhưng gia đình anh lại phải chờ đợi”.
Dường như Cirillo đang nắm công việc ma túy ngoài đấy và bảo Joe, ông muốn việc ấy nhiều như thế nào? Joe cũng không chắc là một mình Cirillo có quyền cho anh công việc ma túy hoặc bất kỳ công việc béo bở nào hay không. Nhưng anh không thể không chớp lấy cơ hội. “Tôi nghĩ rằng gia đình tôi sẽ ở lại ăn trưa đấy”, anh bảo, “nhưng họ không thể ở lại được”. Khi anh đưa ra quyết định, anh biết điều ấy sẽ làm Mary giận dữ. Nhưng anh tin rằng anh có thể giải thích với nàng sau, anh tin rằng nàng sẽ hiểu. Có thể nàng còn ca ngợi anh nữa vì đã chọn lựa đúng.
“Ông chắc thế chứ?” Cirillo bảo.
Vì hiểu được ván bài của Sở Cảnh Sát mà những người như Cirillo chơi, Joe tin rằng mình chẳng còn cách chọn lựa nào khác. “Vợ tôi phải trở về và con tôi đi tập bóng chày”, anh quả quyết. Anh biết bây giờ anh sẽ không có thì giờ để giải thích với Mary. Đêm nay anh sẽ làm điều ấy. Anh sẽ đền bù cho nàng.
“Xe tôi ở bên ngoài”, Cirillo bảo. “Chúng ta sẽ tìm chỗ nào ăn trưa”.
“Thưa chỉ huy trưởng, quán Luigi thế nào?” Joe lên tiếng sau một thoáng do dự. Nếu anh định đi ăn trưa với Cirillo, anh muốn các cảnh sát viên khác phải thấy anh làm việc ấy. Nếu họ nghĩ rằng anh thân mật với chỉ huy trưởng điều tra, điều này có lẽ có lợi cho anh. Và anh đã có ở đây một chỗ dự phòng.
Cirillo gật đầu: “Luigi tốt đấy”.
“Hãy để tôi từ giã vợ tôi đã”.
Mary nhìn Joe và thị trưởng tiến đến chỗ các lối đi gặp nhau. Thị trưởng lại bắt tay tất cả các người được thăng cấp trước khi rời hội trường, ông cười toe toét, nói chuyện nhanh, đi nhanh. Một số người giữ ông lại khá lâu để giới thiệu vợ, điều chắc chắn Joe sẽ làm và Mary đợi đến lượt mình. Nhưng nàng cũng chẳng gặp được thị trưởng. Joe đã không thấy ông ta đến, ông bắt tay và chúc anh may mắn rồi đi mất.
Đối với Mary, đấy cũng là một điều chán nản khác của ngày hôm nay. Nhưng đây vẫn là một ngày trọng đại cho Joe và nàng nhoẻn một nụ cười rạng rỡ với anh.
“Ông ủy viên cảnh sát chờ anh gì thế?
“Con đói rồi”, Susie nói.
“Anh sẽ phải gặp ông ấy lúc ba giờ”.
“Em và con đều đói cả”, Mary bảo “Chúng ta đi thôi”.
Joe có vẻ lúng túng “Này, em, các con, anh - anh xin lỗi”
Anh thu mình xuống ngang cấp với Susie, đối diện với một đứa bé tám tuổi, co rúm người như một tay găng tơ tránh những cú đấm chưa được phóng ra. “Anh không thể đưa em và các con đi ăn trưa như anh đã hứa được”, anh bảo và tránh đôi mắt của vợ.
Mary không thể tin nằng nàng đã nghe điều ấy. “Gì thế?”. “Anh phải đi ăn trưa với chỉ huy trưởng điều tra”. “Anh phải làm gì thế?”, Mary lắp bắp.
Joe đứng thẳng người: “Em biết cách họ làm ăn ở đây đấy”.
Đôi môi của Mary đã mím thành một đường. “Anh chỉ cần đi đến đấy và bảo ông ta rằng anh định ăn trưa với mẹ con em thôi”.
Joe gục đầu xuống.
“Ngày một người được thăng chức thanh tra, người ấy thuộc về gia đình của mình chứ?”
“Mary, anh van em. Nói nhỏ thôi. Em biết rằng anh không muốn làm điều ấy vì anh muốn thế.”
“Anh làm em…”
Mary chộp lấy Susie bằng một tay và Billy bằng tay kia rồi bước nhanh ra khỏi hội trường.
o O o
Joe nhìn nàng đi. Rõ ràng nàng chẳng hiểu gì cả. Nàng làm bộ không hiểu được gì cả, dù thế nào đi nữa, phản ứng của nàng làm anh buồn phiền. Anh muốn làm nàng hài lòng, không làm nàng nổi giận. Dù sao, đây cũng là một phần công việc của anh và lẽ ra nàng phải khắc phục. Nàng đã luôn luôn khắc phục trong quá khứ. Khi nàng không nhìn lại, anh rùng mình với vẻ bất hạnh, rồi thơ thẩn đến chỗ Cirillo. Ông ta đang châm một điếu xì gà, “Sẵn sàng chứ, thưa chỉ huy trưởng?”, anh vui vẻ nói.
Cirillo là một người đàn ông trung niên, thấp lùn, hơi bệ vệ trong bộ y phục màu nâu. Chỉ có một chỗ hơi gồ lên dưới chiếc áo khoác nơi ông nhét khẩu P.38. Ông đưa ra lời thông báo mà Joe mong đợi nhưng chưa hy vọng đến, ngay khi họ bước qua cửa vào quán Luigi. Tiệm ăn đông nghẹt và ồn ào. Đa số các khách hàng quen thuộc là đàn ông, Joe nhận thấy đa số là cảnh sát viên. Mùi bia nồng nặc trong không khí.
“Tôi đã xin ông ấy cho ông việc ma túy”, Cirillo bảo. “Cuộc họp vào lúc ba giờ là về vấn đề ấy đấy. Khi ông ấy cho ông biết, hãy làm như sửng sốt nhé.”
Cũng buổi chiều hôm ấy Joe nắm quyền chỉ huy đơn vị anh. Anh ngồi trong chiếc ghế có thành cao sau bàn giấy lớn trong một văn phòng ở góc trên tầng 12 ở bộ tư lệnh cảnh sát, và tham mưu trưởng của người tiền nhiệm là một phó thanh tra tên Pearson, báo cáo cho anh về các cuộc điều tra đang tiến hành. Người Ý tổ chức tội ác. Người da đen tổ chức tội ác. Bọn lái cocain Nam Mỹ giàu như vua chúa và do đó, gần như có khả năng mua chuộc bất kỳ người nào. Các hồ sơ nhạy cảm về chính trị. Một nhà ngoại giao Thái Lan và một người khác ở Peru. Một thẩm phán đã thỏa hiệp. Hai viên chức nhập cảnh có lẽ tham nhũng. Đây là lãnh vực mới của Joe. Anh có sáu trăm thám tử để kiểm soát, để bảo vệ hoạt động, để nhắm như hỏa tiễn vào thế giới ma túy. Hàng triệu mỹ kim đang bị đe dọa cộng với sự khốn khổ vô tả của con người. Tương lai nghiệp vụ cảnh sát của Joe cũng bị đe dọa. Anh không lo lắng. Anh đã phục vụ trong ngành ma túy với tư cách trung sĩ và đã công thức hóa tư tưởng của mình, kế hoạch của mình từ bao giờ. Bây giờ đơn vị đã được giao cho anh và anh hăng hái nắm lấy nó.
“Ngày mai tôi sẽ xem qua hồ sơ của những người bí mật.” Anh bảo Pearson.
“Thưa ngài, vâng”.
“Hãy để hồ sơ ở bàn giấy tôi lúc tôi đến nhé.”
“Vâng, thưa ngài”.
Các thám tử ngụy trang là những người đi mua. Họ như những người mang bóng trong một đội bóng. Thành công của đơn vị tùy thuộc vào họ và anh muốn biết họ là ai. “Hãy ra lệnh cho tất cả bọn họ đến đây vào ngày thứ sáu để tôi có thể gặp họ”.
“Thưa ngài, vâng”.
Một phần tâm trí của Joe tập trung vào ngay bản thân phó thanh tra Pearson, vì ông ta đại diện một vấn đề thuộc một loại khác. Pearson đã được một người khác bổ nhiệm. Do đó lòng trung thành của ông ta đối với Joe không cần thiết. Có lẽ ông ta còn là một gián điệp của Cirillo hoặc ủy viên cảnh sát nữa đấy và Joe không muốn có những kẻ sửa lưng mình, nhìn lén công việc của anh trong lúc anh đưa đơn vị tiến đến những vị trí mới. Hãy để họ xét đoán sự thực hiện cuối cùng của anh chứ không phải xét đoán những việc chuẩn bị của anh cho việc ấy. Pearson có lẽ phải được thay thế - đấy là một ưu tiên cao. Joe muốn dù sao cũng phải có một ban tham mưu của riêng anh ở đây. Nhưng anh không thể đuổi tên ấy đi một cách đơn giản để tạo ra một kẻ thù có thể lảng vảng ở sở nhiều năm để làm hại anh vào mỗi dịp thuận tiện. Đấy là một vấn đề có lẽ phải thực hiện.
Một cú điện thoại từ một bà phụ tá chưởng lý quận nào đấy - Joe không nghe kịp tên nàng.
“Judith nào?”
Từ sự im lặng khá ý tứ của nàng, Joe suy ra rằng nàng tưởng tượng mình nổi tiếng như một ngôi sao điện ảnh. Nàng đã nghĩ rằng lẽ ra anh đã phải nhận ra tên nàng. Điều này làm Joe đề phòng ngay, “À, Judith Adler”, anh bảo, “Tất nhiên. Chắc là đường dây rẻ tiền của Sở Cảnh Sát này đấy. Xin lỗi. Bà khỏe không?”
Anh hầu như không muốn tiếp điện thoại. Bây giờ trong lúc nàng tấn công anh bằng một vụ án bịa đặt nào đấy liên quan đến các cô thỏ Playboy tại New Jersey, anh tiếc là đã tiếp điện thoại. Bốn mươi kilo hasit ở cốp sau một chiếc xe. Các cuộn băng vidéo về hiếp dâm. Nàng muốn anh lái xe ra ngoài đấy với nàng.
“Tôi à?”, anh bảo “Để làm gì thế?”
Giọng nói của anh hình như làm nàng dừng lại giây lát. “Ông có khả năng đánh giá về mặt ma túy của vụ án hơn tôi” nàng bảo anh, “và chúng ta nên biết nhau, phải không?”
Joe im lặng. Anh không muốn làm bẽ mặt nàng, nhưng anh cũng chẳng muốn lái xe đến New Jersey. Anh không biết nàng là ai và cũng chẳng có thì giờ.
“Vậy,” nàng bảo “nếu ông có vấn đề gì đối với văn phòng của ông, có lẽ tôi có thể giúp ông giải quyết. Và nếu chúng ta không có vấn đề gì đối với văn phòng của ông, thì ông sẽ giúp tôi.”
Joe không biết phải hiểu thế nào về câu này.
“Một chuyến đi lý thú đấy”, Judith Adler nói.
“Tôi hơi bận”, Joe nói.
Nàng cười: “Hãy nghĩ điều ấy như một cuộc hẹn ăn trưa mà ông không thể tránh được đi.”
Joe nghĩ ngợi. Các phụ tá chưởng lý quận là những cuộc tiếp xúc có giá trị. Dù sao đi nữa thì một số cũng như thế. Nhưng vụ này nghe khôi hài đấy? “Tôi mới vừa nắm quyền chỉ huy ở đây”. Joe bảo. Nhưng anh đồng ý sẽ gọi nàng lại vào ngày mai.
“Một chuyến đi lý thú ư?” Anh lẩm bẩm khi đã gác máy. “Một chuyến đi lý thú à?” Anh quay lại với Phó thanh tra Pearson. “Judith Adler là ai nhỉ?”
Pearson có vẻ ngạc nhiên vì anh không biết “Mọi người làm việc tại Manhattan đều biết cô ấy là ai đấy.”
“À, trong vài năm lại đây hầu hết tôi chỉ làm việc tại Brooklyn thôi”.
“Cô ấy biết tất cả các chỉ huy trưởng hàng đầu đấy”, Pearson bảo, “Cô ấy là một người cần phải biết đến họ. Cô ấy là cơ quan liên lạc chỉ gồm một phụ nữ với sở Cảnh sát. Đây là một trong những công tác của cô ấy ở đó. Cô ấy khá quan trọng đấy”.
Joe nghĩ về điều này một lúc. “Hãy tìm hiểu cô ấy cho tôi”, anh bảo, “Bất kỳ điều gì ông có thể làm được. Hãy kín đáo nhé”.
Lúc ấy Mary đứng trong nhà bếp, nàng chuẩn bị món rau cho bữa tiệc tối khoản đãi Joe đêm ấy. Nàng thái cà rốt, rồi nấm. Nàng đã thay đồ, mặc một chiếc quần Jeans, một chiếc áo thun và hai tay nàng đều ướt. Trên lầu, chiếc áo mới nằm trên giường.
“Mẹ phải đưa con đi tập bóng chày đấy”, Billy bảo, và nàng quay lại nhìn nó. Nó đứng ở ngưỡng cửa trong bộ đồng phục của đội. Tai mũ của nó kéo sụp xuống mắt và nó đang mang một túi dụng cụ với hai cây gậy đánh bóng thò ra ngoài. Nó sẽ cao lớn như cha nó, Mary vừa nghĩ vừa nhìn nó, và nàng lau tay, nhặt ví, chìa khóa xe rồi đưa nó ra đường dành riêng cho xe.
Khi đến sân trường trung học, Billy không cám ơn mẹ về cuốc xe. Nó bảo “Hãy trở lại đón con khoảng năm giờ”, ngay vào lúc nó mở bung cửa nhảy ra ngoài.
Nàng gắt và chào mát nó: “Thưa ngài, vâng” và nhìn nó băng qua sân đến với đồng đội và huấn luyện viên ở chỗ tập. Sau một lúc do dự, nàng tắt máy. Nàng ngồi trong xe nhìn nó vung hai chiếc gậy qua đầu như một hội viên quan trọng. Bây giờ huấn luyện viên là một thanh niên cao lớn, cơ bắp nẩy nở với đôi mắt đen và mái tóc quăn đen. Anh ta cũng là thầy dạy toán đại số, Mary tin như thế. Nàng biết tên anh ta, Martin Loftus, nhưng chưa bao giờ nói chuyện với anh ta cả, ngoại trừ chào hỏi. Bọn trẻ thích anh ta. Một số các bà mẹ bọn trẻ cũng thế, hoặc nàng đã nghe như thế. Đã có lời đồn đãi.
Loftus đang đứng ở sân tập và khi anh ta để ý thấy nàng trong xe, anh ta cười hết cỡ và vẫy tay với nàng.
Mary trả lời anh bằng một cái gật nhẹ. Nhưng sự trao đổi ấy làm nàng khó chịu. Nàng cảm thấy mình như một kẻ xâm lăng. Nàng không thuộc về chỗ này. Sau một lúc nàng mở máy xe, gài số và lái về nhà.
Nàng chuẩn bị món rau xong. Nàng xào nấm và đổ nước sốt lên. Nàng làm bánh táo. Nàng đặt tất cả xoong chảo trên những chiếc lò nguội, chuẩn bị đi.
Chiếc bánh táo được cho vào lò có máy canh giờ tự động.
Đã đến lúc lái xe tới trường để đón Billy. Nhưng ngay khi nàng với lấy chìa khóa xe, nó chợt đi vào cửa sau.
“Huấn luyện viên đã đưa con về,” nó vừa bảo vừa thả chiếc túi dụng cụ của nó xuống. “Con đói rồi. Huấn luyện viên cho là mẹ đẹp đấy.”
Mary cau mày: “Con đã nói gì về mẹ thế?”
“Thầy hỏi con về mẹ đấy. Có gì ăn không mẹ?”
“Ông ấy đã hỏi con gì thế?”
“Con không biết. Con có thể ăn một khoanh bánh mì to với mứt không?”
“Con đã nói gì với ông ấy?”
“Chẳng có gì cả”
Mary quyết định bỏ đề tài ấy đi. “Đừng bảo khoanh bánh mì to”.
“À, con không được phép nói thế sao mẹ?”
“Con tự rửa ráy lấy”.
Nàng ghét ý nghĩ về con cái nói chuyện về nàng với các người lạ. Nàng ghét việc phải nghĩ rằng chúng tiết lộ chuyện gia đình với người ngoài.
“Bây giờ hãy lên phòng con bắt đầu bài làm ở nhà đi”. Nàng bảo Billy.
Cuối cùng Mary trải khăn bàn và dọn bàn. Nàng đặt một lọ hoa xuân hái ở vườn nhà ở trung tâm và nhìn quanh một lần chót. Chẳng còn gì để làm cho đến khi khách đến, nên nàng lên lầu và đi tắm. Nàng đang nằm trong bồn tắm khi Joe về nhà. Anh đứng bên bồn tắm trong bộ quân phục, những con ó vàng mới lấp lánh trên vai anh, một hộp quà trên tay. Anh bắt đầu lên tiếng xin lỗi.
“Em là người duy nhất anh muốn cùng đi ăn trưa, không phải Cirillo, nhưng…”
Lúc đầu nàng không thèm nhìn đến anh. Nhưng anh thật ăn năn nên nàng dịu lại. Nàng còn cảm thấy tội nghiệp cho anh phải đứng đấy van lơn và đong đưa chiếc hộp trên bồn tắm. Nàng muốn biết về cuộc họp của anh với ủy viên cảnh sát và muốn biết cái gì trong hộp.
“Anh được bổ nhiệm công việc gì vậy?”
Anh nói cho nàng biết.
Nàng vẫn nằm trong bồn tắm. Thay vì chúc mừng anh, nàng hỏi “Cái gì trong hộp thế?”
Anh không chịu nói. Nàng phải ra khỏi bồn tắm và mở ra. “Anh sẽ đặt nó lên gối của em”, chàng trêu.
Nàng đứng dậy, nước chảy xuống thân thể nàng. Nàng lau người và thong thả làm việc ấy. Đặt chân trên thành bồn tắm, nàng lau kẽ chân. Khi nàng đi vào phòng ngủ, nàng vấn người bằng một chiếc khăn. Cái gói nằm trên giường cũng như dây đeo súng của Joe. Anh ném nó ở đấy. Chiếc cà vạt đã tháo ra và chiếc sơ mi của anh đã mở ra một nửa. Nàng mở gói. Bên trong là một chiếc áo lụa len mộc. Nó không phải là loại áo của nàng và trông có vẻ không vừa người nàng.
Nhưng Joe đang cảm thấy hài lòng với mình, “Hãy mặc vào đi em”, anh bảo.
Chiếc khăn rơi xuống sàn và nàng mặc chiếc áo vào. Nàng gài nút lên tận phía trên. Trước sự ngạc nhiên của nàng, nó rất vừa và nhìn vào gương nó còn trông đẹp nữa.
“Anh mua nó ở tiệm Bloomingdale đấy.”
Nàng biết anh rất ghét đi mua đồ. Anh không rành các cửa hiệu và điều ấy là một thử thách đối với anh. Có lẽ anh đã mất hẳn một giờ để mua chiếc áo - một giờ khốn khổ đối với anh. Nàng thật xúc động.
“Em thích nó không?”
Anh đứng sau lưng nàng và mỉm cười với nàng trong gương. Nàng không cười lại. “Khá đẹp đấy”, nàng bảo và cởi ra.
Joe cởi áo sơ mi ra và đồng thời liếc nàng tình tứ “Chúng ta có ít phút thôi đấy”, anh bảo.
Nhưng nàng tránh đôi tay ôm chặt của anh. “Hãy thử tắm nước lạnh đi,” nàng bảo anh. “Em có việc phải làm trước khi khách chúng ta đến”. Nhưng khi anh nhìn nàng tiu nghỉu như một cậu bé, nàng bảo, “Cám ơn anh về chiếc áo”.
Sau khi mặc một áo choàng, nàng lê bước xuống lầu để cho các con ăn tối. Nàng ngồi ở bàn nhà bếp với chúng nó, nhìn chúng nó ăn, đợi cho đến lúc chồng nàng sau khi đã thay đồ thường, xuống lầu. Không vì lý do nào nàng phải lên đấy cho bị rối bù hoặc bị anh làm cho đổ mồ hôi. Đó là một chiếc áo khá đẹp, nhưng nàng không muốn bị mua rẻ như thế.
Khi Joe bước vào nhà bếp, anh mặc một chiếc áo khoác thể thao vải tuýt nâu, và đôi giày thể thao cùng màu. Anh không giống cảnh sát tí nào cả. Tóc ướt và mới chải. Anh trông rất đẹp trai, nhưng nàng không bảo anh như thế và nghĩ: Em có thể giữ lại lời khen y như anh đấy.
Nàng lên lầu, mặc lại chiếc áo mới của nàng, kẻ bút chì lên viền mắt và sẵn sàng để tiếp khách. Còn hơi lâu họ mới đến, nên nàng tiếp tục ngồi trước gương nhìn mình, tự hỏi chồng nàng đã nhìn gì khi anh nhìn nàng, còn ai khác thì nhìn gì. Nàng nhận ra đã chán chiếc áo mới của mình và chỉ mặc nó để xứng với đồng tiền của nàng thôi. Đêm nay cũng chẳng có ai lưu ý đến nó ngoại trừ một bà vợ nào đấy, có lẽ thế. Các cảnh sát viên, khi họ tụ tập nhau, hầu như không lưu ý đến sự hiện diện của vợ họ. Trước kia, trong hôn nhân, Joe khác những người khác. Bây giờ chàng cũng lại giống như thế rất nhiều.
Có mười người đến ăn tối và tất cả những người đàn ông ngồi vào bàn, dù đang mặc đồ dân sự, đang hoặc đã liên quan đến việc thi hành luật pháp, tất cả đều ngồi vào bàn mà vẫn vũ trang, có lẽ trừ Joe ra, cho dù tất nhiên chẳng có khẩu súng nào ló ra cả. Chồng nàng, Mary ghi nhận, đang mang một tâm trạng phấn khởi, chàng đưa ra các lời bông phèng, làm người ta cười, rót rượu mạnh trước khi ăn tối. Vì uống nhiều champagne suốt bữa ăn nên ít ra mọi người đều chếnh choáng và bữa ăn tối mà Mary đã chuẩn bị cẩn thận qua đi mà không ai lưu ý đến. Tuy nhiên, khi nàng dọn bánh táo ra, Joe nhìn lên bảo: “Chúng ta hãy nghe Mary nói đi”, và họ đều hoan hô nàng. Nàng cố gắng nở một nụ cười lịch sự.
Bữa tiệc kéo dài đến khuya. Cặp vợ chồng Buchanan hình như cố gắng nán lại lâu hơn những người kia và cuối cùng đã làm điều ấy. Ngay sau đấy Bill Buchanan cởi bung giày ra, ngồi lại vào trường kỷ và đòi một ly Scotch pha soda khác. Mary, vì chỉ muốn đi ngủ thôi, nở một nụ cười đờ đẫn. Nhưng một lúc sau, khi Bill bàn với chồng nàng một việc, sự mệt nhọc của nàng biến mất và nàng lắng nghe tích cực, nụ cười trên mặt nàng thật rạng rỡ.
Bill Buchanan đã làm sĩ quan cảnh sát trong mười lăm năm, và suốt thời gian ấy học luật ban đêm. Với tư cách là một đại úy, khi cuối cùng được chấp nhận vào luật sư đoàn, ông ta đã xin thôi việc ở sở và đã đi làm việc cho một hệ thống cửa hàng tổng hợp nhỏ. Hệ thống này lúc này đã trở thành một hệ thống khá lớn. Ông ta đã trở thành tổng cố vấn của hãng và là một ủy viên của hội đồng quản trị. Buchanan trước kia là một trong những người bạn thân nhất của Joe ở sở. Bây giờ, sau khi ông ta đã nốc hết nửa ly Scotch cuối cùng của đêm nay, ông ta bỗng lên tiếng, “Mary, tôi cũng muốn bà nghe điều này nữa đấy”. Quay lại với Joe, ông ta bảo, “Ban quản trị của tôi đã cho phép tôi đề nghị với Thanh tra Hearn, tại đây, chức vụ phó chủ tịch an ninh có thẩm quyền trên ba cửa hàng của khu vực New York”.
Sự loan báo đột ngột này được tiếp theo bằng một sự im lặng đột ngột. Nhưng rồi Joe thốt lên điều Mary nghe như một tiếng cười khinh bỉ.
“Bill ạ, sự tính toán của bạn không thể tệ hơn được. Hôm nay tôi là thanh tra. Năm sau vào lúc này tôi sẽ mang sao lên vai áo đấy.”
“Vâng,” Buchanan khịt mũi, “và bạn vẫn chỉ lĩnh được nửa số tiền mà công việc này trả thôi đấy.”
“Tiền bạc thế nào?” Joe hời hợt bảo.
Mary nhận ra rằng Joe cũng đã uống rất nhiều và nàng liếc anh với vẻ hoảng hốt, sợ anh có thể chọc giận Buchanan. Nàng không muốn Bill rút lui đề nghị. Nàng muốn chồng nàng nhận. Với số tiền nhiều như thế, đặc biệt với tiền trợ cấp cảnh sát của Joe trên đấy, họ sẽ giàu có. Họ có thể có một gian nhà ở thành phố. Họ cũng có thể giữ lại ngôi nhà này nữa và sống ở cả hai nơi. Họ có thể bị thành phố kích thích mỗi khi họ chọn lựa mua sắm. Các phòng trưng bày, các cửa hiệu, sẽ chỉ ở góc đường thôi.
“À, anh bị cám dỗ đấy à?” Buchanan hỏi một cách tự tin.
“Và một năm sau đấy,” Joe bảo, “tôi sẽ là chỉ huy trưởng điều tra”. Anh cười to. “Có lẽ còn có thể làm ủy viên cảnh sát nữa đấy.”
“Năm sau, nếu bạn nhận công việc này,” Buchnan bảo, “bạn sẽ có quyền mua bốn cổ phần. Bạn sẽ được bay quanh trên chiếc trực thăng của hãng để kiểm soát an ninh cho ba mươi cửa hiệu.”
“Với tư cách thanh tra cảnh sát,” Joe bảo, “tôi sẽ có trực thăng riêng.”
Nụ cười tự tin của Buchanan phai đi. “Ban quản trị đã họp sáng nay. Tôi đã tung tên bạn ra và họ đã ủng hộ đấy.”
“Bạn muốn biết mọi cảnh sát viên kết thúc thế nào à?” Joe hỏi. “Lắc các tay nắm cửa giữa đêm khuya là một trong những công tác an ninh này đấy.”
“Đấy không phải là điều tôi đang nói đến,” Buchanan phản đối.
“Đúng đấy,” Joe vừa bảo vừa gật đầu với vẻ khôn ngoan.” Một tên lắc tay nắm cửa hưởng lương cao. Tôi có phải nói lại cho bạn không? Một tên lắc tay nắm cửa đấy.” Anh lắc đầu “Nhưng không phải tôi đâu.”
Khi khuôn mặt của Buchanan sa sầm lại, Mary vội chen vào “Tôi nghĩ đấy là một ý nghĩ tuyệt đấy. Tại sao tất cả chúng ta không suy nghĩ kỹ lại về điều ấy và thảo luận lại vào ngày mai nhỉ?”
“Thú nhận đi, Bill,” Chồng nàng bảo Buchanan. “Bạn đã không có được một ngày nào hạnh phúc từ lúc bạn thôi làm việc ở sở đấy.”
“Ngày hạnh phúc à? Dĩ nhiên là có”. Ông ta đặt chiếc ly cạn xuống bàn cà phê. Thuỷ tinh chạm vào thủy tinh.
Joe lắc đầu một cách dứt khoát. “Vậy tại sao bạn vẫn còn xuất hiện tại các bữa sáng họp mặt của sở? Tại sao bạn vẫn còn giữ lại tất cả súng ống của bạn? Tôi sẽ cho bạn biết lý do,” Joe nói với vẻ đắc thắng. “Bí mật đi trên các đường phố với hy vọng bạn sẽ ngẫu nhiên gặp một vụ ăn cướp, phải không? Để bạn có thể can thiệp và thực hiện sự bắt giữ cuối cùng. Cứu mạng cho ai đấy. Cảm thấy lại như một cảnh sát viên một lần cuối cùng.”
Buchanan đứng dậy có vẻ giận. “Joe, hãy nghĩ đến điều ấy đi. Đây là một công việc trọng đại mà tôi định đề cập đến. Bạn nợ điều ấy với Mary và lũ trẻ đấy.” Sau khi gật đầu với vẻ hơi say, ông ta đi về cửa trước. Vợ ông ta ném một cái liếc mắt thầm lặng vào Mary và theo sau.
“Làm một anh cảnh sát là nằm trên chướng ngại vật”, Joe nói theo sau lưng họ. “Chất adrenalin chảy lên đầu bạn. Máu bạn sôi sục. Và bạn sẽ luôn luôn giúp đỡ dân chúng. Đấy là - đấy là một lời mời gọi thiêng liêng đấy. Chẳng có công việc nào giống như nó cả. Tôi không như bạn đâu. Tôi không thể bỏ nó được.”
“Hãy nói chuyện với Mary,” Buchanan nói một cách nặng nề. “Mai tôi sẽ gọi bạn.”
Mary đứng ở cửa trước trong đêm tối nhìn những người khách của nàng ra đi. Nàng mỉm cười vui vẻ, hoặc nàng hy vọng như thế, nhưng nước mắt bắt đầu dâng lên mắt ngay khi chiếc Mercedes của vợ chồng Buchanan đã lùi ra khỏi lối đi dành riêng cho xe. Với cơn thịnh nộ trong lòng, nàng quay sang tấn công người chồng đần độn ăn nói ngốc nghếch của nàng, nhưng anh đang cười quá hể hả nên nàng chỉ nói, “Ồ, có ích gì đâu nhỉ? ” và đi loạng choạng qua mặt anh.
Lên lầu, nàng mặc áo ngủ và đi ngủ. Sau khi đã quay mặt vào tường, nàng bắt đầu khóc thầm. Chồng nàng định ném đi cuộc sống mới mà nàng ấp ủ quá nhiệt tình và đã ném đi thật. Anh đã không thèm thảo luận điều ấy với nàng. Ngay sau đấy, tấm nệm lún xuống nặng nề. Joe đã vào giường nhưng nàng bỏ mặc anh. Tuy nhiên điều này tỏ ra không thể nào thực hiện được. Anh không mặc đồ ngủ và đang phủ cả lên người nàng. “Đã đến lúc ăn mừng đấy,” anh sung sướng bảo.
Nàng cố gắng đẩy anh ra, rồi đánh nhau với anh. Anh cười. Cơn thịnh nộ trong người nàng chẳng có nghĩa gì với anh cả. Anh cũng chẳng biết nó có ở đấy nữa.. Anh có vẻ hài lòng vì sự kháng cự của nàng và đang chơi một trò chơi, mà vì anh lớn hơn nhiều, nên không thể thua được. Anh đè cườm tay nàng xuống gối, kéo áo ngủ nàng lên thắt lưng. Bằng tất cả sức mạnh, nàng cố gắng khép chân lại nhưng anh đã cho một đầu gối vào giữa và buộc phải dang ra. Nàng có thể đã hét lên với anh hoặc lạnh lùng ra lệnh anh để nàng yên. Anh luôn luôn dịu dàng với nàng. Nhất định anh sẽ phải lùi về bên giường của anh. Nhưng nàng quá bối rối, quá giận đến nỗi nàng chẳng muốn nói chuyện với anh gì cả. Và thế là nàng chống cự lại anh. Thân thể nàng trở nên ướt đẫm mồ hôi. Khi hành động tỏ ra là không thể tránh khỏi được, nàng bỗng thấy mình tưởng tượng rằng người đàn ông trên mình nàng đây hoàn toàn không phải là chàng nàng mà là một kẻ lạ mặt. Kẻ lạ mặt nào nhỉ? Hình ảnh tràn ngập tâm trí nàng là huấn luyện viên bóng chày của con trai nàng, Loftus. Tại sao là hắn nhỉ? Nàng tự hỏi. Nhưng nàng đã trông thấy mặt hắn và tưởng tượng ra thân thể hắn. Nàng bỗng đâm ra hứng thú thật kinh khủng đến nỗi chồng nàng không còn tồn tại cho nàng nữa, chỉ có Loftus tồn tại thôi. Nàng có thể cảm thấy tảng ngực thô của người lạ ép lên ngực nàng, sức nặng của người lạ trên người nàng, và trong người nàng, một người đàn ông to hơn, nặng hơn Joe. Mọi sự đều thấy khác đi, bất ngờ, ngoài luật lệ, một tuyệt tác đa tình và trong cơn cuồng loạn của nàng, nàng suýt hét lên tên của Loftus.
Chồng nàng, dĩ nhiên, chẳng nghi ngờ gì cả, đối với anh đấy là một chuyện đùa tuyệt diệu với vợ anh mà vừa rồi nàng đã đáp ứng với một sự đam mê lạ lùng. Cuối cùng anh lăn ra khỏi người nàng.
Tại sao là Loftus nhỉ? Mary nghĩ thế. Tim nàng đã thôi đập mạnh. Mình còn chưa biết hắn nữa mà.
“Mary, anh yêu em”.
Câu này làm nàng ứa nước mắt. Có lẽ chàng yêu mình đấy, nàng nghĩ thế. Chồng cho mình tất cả tiền bạc của chàng, không theo đuổi các cô gái khác, và đối với chàng đấy là tình yêu.
Chàng quay lại vào tường và dỗ giấc ngủ.
“Từ trước đến giờ, đây là ngày đẹp nhất trong đời anh,” Joe sung sướng nói.
“Đúng không?” Mary Hearn bảo.
Phần thứ nhì của vở kịch này được trình diễn vào sáng hôm sau. Mary thức giấc khi Joe mang vào giường cho nàng tách cà phê. Bên ngoài cửa sổ phòng ngủ của họ, nàng trông thấy lúc nàng ngồi dậy rằng, chưa phải hoàn toàn là ngày và trong nhà lũ trẻ vẫn còn ngủ, nhưng chồng nàng đã dậy và mặc quần áo. Ngay cả chiếc cà vạt của anh cũng đã được thắt ngay ngắn.
“Ngày đầu tiên của anh tại đơn vị dưới quyền chỉ huy mới của anh,” chàng bảo hầu như với vẻ xin lỗi. “Anh muốn đến đấy sớm.”
Mary trong chiếc áo ngủ, cầm lấy tách và đĩa anh mời nhưng chẳng nói gì cả.
“Đêm qua mọi người đều thích bữa ăn tối chứ?” Joe lên tiếng. “Một bữa ăn tối ngon đấy. Mọi người đều nghĩ thế.” Anh cười toe toét và nói thêm, “Và sau đó cũng đẹp nữa - trên giường.”
“Trên giường.” Nàng nghĩ, chồng chẳng lưu ý gì cả về điều mình có thể cảm giác được.
Nhưng nàng nhầm. Hầu như lúc nào Joe cũng thật nhạy cảm với tâm trạng của vợ và anh biết rõ điều đang làm phiền nàng lúc này.
“Anh định sẽ gọi Buchanan sau,” Joe nói. “Anh muốn em cho anh biết rằng điều ấy được đấy.”
“Anh cứ làm điều anh muốn.”
“Mary,” Joe nói, “Hãy nhìn anh nào.” Nhưng nàng không thèm nhìn.
“Anh thật muốn em có nhiều tiền hơn,” anh nói. “Anh thật muốn em có một gian nhà tại New York - nếu đấy là điều em muốn. Tất cả điều anh yêu cầu là em cho anh tí thời gian nữa thôi. Một hai năm nữa thôi.”
Vì Mary vẫn không chịu nhìn anh, Joe gỡ chiếc tách và chiếc đĩa từ tay nàng ra và đặt lên bàn cạnh giường. Rồi anh cầm lấy một bàn tay của nàng. “Anh đã bốn mươi mốt tuổi” anh nói. “Có lẽ anh là thanh tra trẻ nhất trong công việc. Em không muốn xem anh có thể tiến xa như thế nào sao?”
Khi câu hỏi này không nhận được câu trả lời nào cả, anh bảo. “Anh định thảo luận điều này với em đêm qua, nhưng khi chúng ta cùng nhau vào giường, anh chỉ muốn làm tình với em thôi đấy.”
Mary vẫn im lặng.
“Đã mười chín năm, nhưng mỗi lần anh chạm đến em, anh chỉ muốn làm tình với em thôi.”
Mary vẫn không trả lời.
“Hãy chấp nhận đi,” Joe bảo và cố gắng nở một nụ cười khác. “Em cũng khá khoái làm tình nữa đấy.”
“Em à?”
Sự kháng cự của nàng bắt đầu chặn Joe lại, “Mà thôi, chắc là em có vẻ như thế đấy.”
Mary nhìn anh nhưng chẳng nói gì cả.
“Năm sau công việc của Bill sẽ vẫn còn đấy,” Joe nói.
“Làm sao anh biết?”
“Hoặc một công việc khác. Và với mỗi lần thăng cấp từ nay trở đi, công việc ấy sẽ được trả lương nhiều hơn.”
“Giả sử anh không được thăng cấp thì sao?
Anh bắt đầu cố gắng giải thích cho vợ sở Cảnh sát hoạt động như thế nào mặc dù anh chắc rằng nàng đã biết. Những con đường chàng đang phóng đến đều rộng mở cả. Vấn đề bàn giao thật tuyệt. Trừ một hai trường hợp, chẳng có một nhân viên nào của hệ thống cảnh sát tuổi lớn hơn năm mươi hai cả. Sau ba mươi năm phục vụ, hưu bổng của họ cao đến nỗi sau những năm phục vụ họ không muốn ở lại nữa. Ngoài ra, ủy viên cảnh sát thay đổi mỗi khi thị trưởng thay đổi, đôi lúc thường xuyên hơn và mỗi tân ủy viên cảnh sát có khuynh hướng buộc ban tham mưu của người tiền nhiệm từ chức để bổ nhiệm những người trung thành với riêng mình thôi. Vì luật pháp ngăn cấm vấn đề mang người ngoài vào, điều này có nghĩa là thăng cấp cho những người cấp dưới. Vợ anh nên nhìn thấy logic trong quyết định của anh. Do đó nhiều lần thăng cấp sẽ được thực hiện trong năm tới hoặc hai năm nữa, nên anh không thể thất bại trong vấn đề đạt được một hoặc nhiều chức vụ.
“Em sẽ là vợ của một chỉ huy trưởng đấy.”
Nhưng lúc ấy Mary không lay chuyển trước logic. Nàng chỉ thấy rõ rằng nghề nghiệp của chồng có ý nghĩa nhiều với anh hơn là với nàng. Vì lúc này anh là một viên thanh tra, nàng sẽ gặp anh còn ít hơn trước đây nữa, và nếu anh lên cao như quyền hoặc chỉ huy phó, kém hơn chỉ huy trưởng điều tra nhiều, có thể nàng sẽ chẳng gặp được anh mấy lúc. Thực ra ngoài trời vẫn còn tối - Nàng xác định điều này bằng cách nhìn ra cửa sổ - nhưng anh đã mặc quần áo và chuẩn bị làm việc rồi.
“Đúng là nghề nghiệp của anh quan trọng đối với anh đấy,” Joe nghiêm chỉnh nói. “Nhưng anh cũng làm việc ấy vì em nữa. Anh muốn em tự hào về anh.”
“Em đã luôn luôn tự hào về anh rồi.”
“Hãy để cho anh một năm nữa thôi,” chàng bảo. “Tối đa là hai năm. Anh chỉ yêu cầu từng ấy thôi.”
Lập luận của Joe đối với anh hình như quá hợp lý đến nỗi, anh tin rằng vợ anh cũng nhận thấy hợp lý nữa - nếu không phải bây giờ thì cũng sau này. Anh không đề xuất điều đối với anh là lý lẽ mạnh nhất trong tất cả lý lẽ - có lẽ anh không nhận thấy nó như thế. Nó có liên quan với tư tưởng “tiếng gọi linh thiêng” mà anh đã nói rõ trong lúc chuếnh choáng đêm qua. Là một nhân viên cảnh sát, anh đứng về phe các thiên thần và anh không muốn từ bỏ điều ấy chỉ để kiếm tiền.
“Tối nay em muốn đi ăn nhà hàng không?” Anh bảo. “Hãy vào thành phố. Chúng ta sẽ đi Bốn Mùa.” Đối với Joe đây là nhà hàng nổi tiếng nhất tại New York.
“Em không có việc béo bở nào đâu.” Mary bảo.
Nhưng anh trông thấy nàng muốn đi.
“Trước tiên hãy đến bộ tư lệnh,” Joe hướng dẫn, “và xem văn phòng mới của anh đã. Hãy đến độ bảy giờ. Rồi chúng ta sẽ lên phố ăn tối.”
Sau một ngày 12 giờ; Mary nghĩ thế. Lần trước mình có một ngày 12 giờ với nhau lúc nào nhỉ?
Joe đang ngồi cạnh nàng ở mép giường suy nghĩ. Độ bảy giờ mình sẽ sẵn sàng để đi rồi đấy. Là một người đàn ông anh có thể có hai mối tình. Anh có thể có tình yêu bằng hai cách. Chàng chồm xuống trên người nàng. “Bây giờ cho anh một cái hôn đi, anh phải đi đây.”
Mình là một con người phụ bạc, Mary nghĩ, và cảm thấy hối hận. Chàng làm việc cực nhọc, chàng thành công, và phụ bạc chàng chẳng giúp gì cho ai trong bọn mình cả. Do đó, nàng gượng nở một nụ cười, hôn lên chỗ xức thuốc cạo râu của anh và nhặt lấy tách đĩa. Nàng nhìn chồng bước ra khỏi phòng ngủ và nàng thấy hình như anh đang vội.
Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt - Robert Daley Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt