Số lần đọc/download: 4132 / 91
Cập nhật: 2015-05-26 09:39:01 +0700
Đổ bác
D
oanh gia thực tự sắc giai dã.
Ý tứ của câu nói đó là mỗi một người đều phải ăn cơm, mỗi một người đều phải làm “công tác” truyền tông kế thừa, không cần biết mình có vui thích hay không.
Cho nên mỗi một địa phương đều có quán ăn, mỗi một địa phương đều có nữ nhân, có nữ nhân chỉ thuộc về một nam nhân, có nữ nhân mỗi một nam nhân đều có thể mua được.
Còn có một số nữ nhân chỉ có một số nam nhân mới có thể mua được, số nam nhân có tiền nhiều hơn, cũng chịu xài tiền hơn.
Ngoại trừ hai thứ “thực sắc” ra, nghe nói nhân loại còn có thứ “đổ tính”, tính cờ bạc.
Ít ra người có tính cờ bạc luôn luôn nhiều hơn nhiều so với người không có tính cờ bạc.
Có rất nhiều người thông thường đều đánh bạc trong nhà mình, trong nhà bằng hữu mình.
Nhưng trong nhà hay có lúc không tiện lợi thoải mái lắm, có lúc bà vợ không cao hứng, có lúc mấy đứa con ồn ào, có lúc tìm không ra bạn chơi.
May là còn có chỗ vĩnh viễn không có mấy thứ không tiện lợi thoải mái đó, đổ trường.
Cho nên mỗi địa phương đều có đổ trường.
Có đổ trường trên mặt đất, có đổ trường dưới mặt đất, có đổ trường công khai, có đổ trường không thể công khai, có đổ trường đổ rất lớn, có đổ trường lại đổ rất nhỏ.
Nhưng mình một khi muốn đi cờ bạc, lúc nào cũng đều có thể lén bà vợ của mình mà đi.
Trong nhiều thành thị rộng lớn, trong nhiều đổ trường lớn, gần đây đã xuất hiện một người may mắn.
Trong đổ trường, ý tứ của “người may mắn” thông thường đều có nghĩa là người thắng tiền, cũng gọi là “người thắng”.
Không cần biết người ta có nói gì đi nữa, trong đổ trường ít ít nhiều nhiều gì cũng thường có thể thấy người thắng.
Chỉ có điều người thắng này đi nhiều chỗ mà chỉ đổ xí ngầu.
Một khi hắn cầm xí ngầu lên, vừa quăng xuống là đúng ba mặt “lục”.
“Lục báo”.
Chí tôn bảo của trò chơi xí ngầu, căn cứ vào thống kê của những tay cờ bạc có kinh nghiệm, đại khái phải quăng hơn chín mươi vạn lần mới có thể xuất hiện một “lục báo”.
Có những người đánh bạc cả đời, mỗi ngày đều đánh bạc, mỗi ngày đều đổ xí ngầu, cũng chưa từng đổ ra “lục báo”.
Nhưng người may mắn đó chỉ cần cầm xí ngầu lên, đổ ra liền đúng là “lục báo”.
“Hắn nhất định là?lang trung?”. Có những người hoài nghi.
Trong đổ đường, ý tứ của hai chữ “lang trung” tịnh không phải là đại phu khám bệnh, mà là người lúc đánh bạc có thể dùng thủ pháp xảo quyệt lừa gạt người ta.
Chỉ bất quá “lang trung” thật sự tuyệt không thể tiêu dao tự tại như vậy, tuyệt không thể câu dẫn sự chú ý của người ta như vậy.
Đó là đại kỵ của “lang trung”.
“Lang trung” chân chính tuyệt không thể phạm vào thứ kỵ đó, nếu quả mình quăng ra ba điểm, gã tối đa cũng chỉ ra năm điểm.
Năm điểm đã đủ để thắng ba điểm.
Đối với một “lang trung” chân chính mà nói, gã chỉ cần có thể thắng được mình là đã đủ quá rồi.
Có lúc gã thậm chí còn cố ý thua mình một hai lần, bởi vì gã sợ mình ngưng đổ.
Nhưng người may mắn này lại chưa từng thua.
Một khi hắn cầm xí ngầu lên, hễ hắn quăng ra là phải ba mặt “lục”, chưa một lần quăng sai.
- Thật có người như vậy sao?
- Thật.
- Gã thật mỗi lần đều có thể đổ ba mặt “lục”?
- Thật!
- Ngươi nhìn thấy tận mắt?
- Không chỉ có ta thấy, rất nhiều người đã thấy qua.
- Hắn đổ xí ngầu ra sao?
- Chỉ cầm ba hột xí ngầu lên, tùy tùy tiện tiện quăng xuống.
- Ngươi nhìn không ra thủ pháp hắn dùng?
- Không những ta nhìn không ra, cả Đại Ngưu cũng nhìn không ra!
Đại Ngưu họ Trương, là một tay cờ bạc có tiếng, ăn sạch cả một đồng bạc cuối cùng của bằng hữu đã từng lớn lên với gã từ tấm bé, chỉ mời bằng hữu uống một chén sữa đậu nành.
Người vốn còn có chút hoài nghi về người may mắn đó hiện tại đã không còn hoài nghi nữa:
- Nếu quả cả Đại Ngưu cũng nhìn không ra, còn có ai có thể nhìn ra?
- Không còn ai hết.
- Lẽ nào người đó trời sinh may mắn như vậy? Trời sinh là người thắng?
- Chắc vậy!
- Nếu quả hắn thật có vận khí như vậy, ta tình nguyện giảm thọ mười năm để đổi lấy.
- Ta tình nguyện giảm thọ hai chục năm.
- Ồ?
“Ồ?” là thở dài.
Không những thở dài vì mình tại sao không có thứ vận khí đó, ít nhiều gì cũng còn có chút ganh tỵ.
- Ngươi đã gặp hắn?
- Đương nhiên đã gặp.
- Con người hắn ra sao?
- Hắn là một tiểu tử trẻ tuổi anh tuấn, nghe nói rất giàu, hiện tại tiền của hắn nhất định đã nhiều tới mức cả chính hắn cũng không biết làm sao để tiêu cho hết.
- Ngươi biết tên họ của hắn không?
- Hắn tên là Triệu Vô Kỵ.
o O o
Đây là một kiến trúc cổ xưa, nhìn từ bên ngoài không khác gì từ đường của một vọng tộc.
Nhưng người có kinh nghiệm đều biết địa phương đó không phải là từ đường, mà là đổ trường.
Đổ trường lớn nhất nội trong vòng năm trăm dặm phụ cận.
Cũng giống như những đổ trường khác, lão bản của đổ trường này cũng là đầu mục của một bang hội bí mật.
Lão họ Giả, đại đa số người đều gọi lão là Giả đại gia, những bằng hữu thân cận hơn gọi lão là lão Giả, cho nên tên của lão là gì dần dần đã không còn ai biết nữa.
Đối với lão bản của một đổ trường mà nói, tên họ vốn không phải là chuyện trọng yếu nhất.
Lão tuy họ Giả, lại không ai dám giả dối gian lận trong đổ trường của lão, nếu không những tay du côn thủ hạ do lão nuôi nấng có thể rất khách khí mời người đó đi ra ngoài.
Đợi đến khi người đó tỉnh dậy khỏi cơn đau, thường phát hiện mình đang nằm giữa cống rãnh hôi thúi.
Sau đó người đó có thể phát hiện mình đã gãy mất ba cái xương sườn.
Ít nhất là ba cái.
Bên trong chỗ đó đương nhiên còn huy hoàng hơn bề ngoài xa, cũng lý thú hơn xa.
Trong đại sảnh đèn đuốc huy hoàng thông thường đều tề tụ đủ các thức các dạng người, xấp xấp ngân phiếu, chồng chồng tiền đồng, lớp lớp kim ngân, run rẩy trong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Trong đó đương nhiêu có một đại bộ phận cuối cùng đều chuyển vào tay nhà cái, cho nên tay nhà cái vĩnh viễn khô ráo, ổn định.
Triệu Vô Kỵ vận y phục mới tinh tươi tắn, nhẹ nhàng khoan thai lướt theo làn gió đêm bước vào đại sảnh đèn đuốc huy hoàng đó.
Lúc ban đầu chàng cảm thấy có chút nóng nực ngột ngạt, nhưng không khí nhiệt liệt trong đại sảnh lập tức khiến cho chàng mau chóng quên đi.
Muốn tiến vào đại sảnh đó tịnh không dễ dàng gì.
Chàng đương nhiên cũng là được một vị “bằng hữu” có kinh nghiệm đưa đến, chàng đã tiêu năm chục lượng bạc và một bữa ăn tối rất phong phú mới kết giao được vị bằng hữu đó.
Y phục vừa vặn khiến cho chàng nhìn tươi trẻ khỏe mạnh, anh tuấn thon cao, giống như một công tử phong lưu giàu có.
Một người như vậy, vô luận đi đến đâu vốn đều câu dẫn sự chú ý của người ta.
Hà huống gần đây trong đổ trường chàng cũng có một ngoại hiệu rất bất bình thường, “hạnh vận báo tử”.
Đó là ngoại hiệu mà những tay cờ bạc ngầm đặt cho chàng, bởi vì chàng chuyên đổ ra “báo tử”, ba mặt “lục”.
Đám người cờ bạc thông thường đều lưu động, trong đổ trường này cũng có những người đã từng gặp chàng ở đổ trường khác.
Chàng bước vào còn chưa đến một khắc, trong đám đông đã bắt đầu xôn xao:
- Hạnh vận báo tử đã đến.
- Ngươi đoán thử hắn hôm nay có còn có thể đổ ra sáu mặt “lục” không?
- Ngươi có muốn cá với ta không?
- Cá làm sao?
- Ta dùng một trăm lượng cá với năm chục lượng của ngươi, cá hắn hôm nay vẫn có thể đổ ra “báo tử”.
- Ngươi làm sao tin chắc vậy?
- Bởi vì ta đã nhìn thấy hắn đổ chín lần.
- Chín lần đều là ba mặt “lục”?
- Cả thảy chín lần.
Đám người đứng rìa quanh một cái bàn lớn nhất đột nhiên tản khai ra, nhượng đường cho Triệu Vô Kỵ bước tới.
Mọi người đều đang nhìn tay chàng.
Trên đôi tay đó thật ra có ma pháp gì có thể khiến cho mỗi lần đổ đều đổ ra “báo tử”?
Bàn tay đó ngón tay thon dài hữu lực, móng tay cắt tỉa sạch sẽ, nhìn lại không có gì khác với tay người khác.
Chủ nhân của bàn tay đó xem ra cũng chỉ bất quá là một người trẻ tuổi lịch lịch sự sự, anh anh tuấn tuấn.
Không cần biết mình nhìn kiểu nào, chàng đều không giống một “lang trung”.
Mọi người quả thật đều không hy vọng chàng bị đám du côn kia mời ra ngoài.
Trong tâm mỗi một tay cờ bạc đều hy vọng có thể nhìn thấy một anh hùng có thể hạ được nhà cái.
Triệu Vô Kỵ mỉm cười bước tới giữa sự chú ý của mọi người, giống như một diễn viên danh tiếng đang bước lên hí đài.
Chàng tỏ lộ vẻ trấn định thong dong đặc biệt, đối với mình tràn đầy sự tự tin, đối với màn kịch này chàng tuyệt đối tin chắc.
Nhà cái lại bắt đầu có chút khẩn trương.
Triệu Vô Kỵ mỉm cười:
- Cái bàn này có phải là đổ xí ngầu không?
Đương nhiên là phải.
Trong một cái chén sứ tinh trí to bự, ba viên xí ngầu đang lấp lánh dưới ánh đèn.
Triệu Vô Kỵ lại vừa cười vừa hỏi:
- Ở đây có giới hạn đặt tiền không?
Nhà cái còn chưa đáp lời, bên cạnh đã có người xen miệng:
- Ở đây chưa bao giờ giới hạn đặt tiền.
- Nhưng ở đây chỉ đổ hiện kim và ngân phiếu do tiêu hiệu Sơn Tây phát ra, nếu là châu bảo trang sức thì phải giảm giá chút ít.
Triệu Vô Kỵ thốt:
- Tốt.
Chàng mỉm cười rút ra một tập ngân phiếu, đều là ngân phiếu phát ra từ tiền trang và tiêu hiệu có chiêu bài cứng cựa nhất.
Chàng nói:
- Lần đổ này ta đặt một vạn lượng.
Thường có câu: “Tiền đến đổ trường, người đến pháp trường”.
Ý tứ đó là muốn nói, người đã đến pháp trường là không thể coi là người nữa, tiền đã đến đổ trường cũng không thể coi là tiền xài được nữa.
Nhưng một vạn lượng cũng vẫn là một vạn lượng, không phải là một vạn lượng sắt đồng, mà là một vạn lượng bạc.
Nếu dùng một vạn lượng bạc đi đè người, ít ra cũng có thể đè chết nhiều người.
Đám đông lại bắt đầu xôn xao, người đang ngồi ở những bàn khác cũng đều đã chen lấn qua xem nhiệt náo.
Nhà cái ho khan vài tiếng:
- Một bàn thắng thua?
Triệu Vô Kỵ mỉm cười gật đầu.
Nhà cái hỏi:
- Còn có ai khác đổ không?
Không có ai.
Nhà cái thốt:
- Hai nhà đối đổ, một nhà đổ một nhà xem, nếu ai đổ báo tử trước thì nhà kia kể như thua không cần đổ nữa.
Triệu Vô Kỵ hỏi:
- Ai đổ trước?
Chót mũi của nhà cái đã đọng giọt mồ hôi bằng hạt đậu, lại dặng hắng lấy giọng mới nói ra một tiếng mà gã rất là không muốn nói:
- Ngươi.
Người đặt đổ trước, đồng điểm thì nhà cái ăn, đó là quy củ trong đổ trường, không cần biết là đổ trường nào cũng vậy.
Triệu Vô Kỵ vẫn cười cười, cầm ba hột xí ngầu lên, tùy tùy tiện tiện quăng xuống.
Người đứng xem bên cạnh đã la lớn cho chàng:
- Ba mặt “lục”.
- Đại báo tử!
Tiếng la còn chưa dứt, hột xí ngầu đã ngừng quay, quả nhiên là đại báo tử ba mặt “lục”.
Tiếng la lập tức biến thành tiếng hoan hô, vang vọng đến mức cả nóc nhà cũng muốn nhảy dựng lên.
Nhà cái đang đổ mồ hôi, càng lúc càng toát dầm dề.
Triệu Vô Kỵ lại không chớp mắt tới một lần, kết quả đó chừng như luôn luôn trong dự liệu của chàng.
Chàng chừng như đã sớm biết mình sẽ quăng ra số điểm đó.
Nhà cái đang chuẩn bị chung tiền, đôi mắt lại láo liên hỗn loạn.
Lúc đó, một bàn tay đã hạ trên vai Triệu Vô Kỵ, một bàn tay vừa thô vừa to, lưng bàn tay gân xanh nổi vồng lên, bốn ngón tay cơ hồ dài ngắn như nhau, trống trơn không có móng tay.
Cho dù là người chưa từng luyện qua võ công cũng nhìn ra bàn tay đó nhất định đã luyện qua công phu Thiết Sa chưởng.
Cho dù là người chưa từng bị đánh cũng có thể tưởng tượng được bàn tay đó chỉ đánh ra một chưởng tư vị nhất định rất khó chịu.
Tiếng cười và tiếng hoan hô lập tức không còn nghe thấy nữa.
Chỉ có người đó còn đang cười, cười nhăn nhở nhìn Triệu Vô Kỵ:
- Đại gia họ là chi?
Triệu Vô Kỵ đáp:
- Ta họ Triệu.
Người đó nói:
- Ồ, hóa ra là Triệu công tử, hân hạnh hân hạnh.
Biểu tình trên mặt gã lại không có một chút ý tứ “hân hạnh” gì, dùng ngón tay cái vuốt vuốt mũi mình:
- Tôi họ Tôn, người ta đều gọi tôi là Thiết Sa Chưởng.
Triệu Vô Kỵ thốt:
- Hân hạnh hân hạnh.
Thiết Sa Chưởng nói:
- Tôi muốn mời Triệu công tử ra ngoài đàm luận.
Triệu Vô Kỵ hỏi:
- Đàm luận chuyện gì?
Thiết Sa Chưởng đáp:
- Tùy tiện chuyện gì cũng được.
Triệu Vô Kỵ thốt:
- Được, đổ cho đã tay rồi đi.
Thiết Sa Chưởng trầm mặt:
- Tôi mời ông đi bây giờ.
Sắc mặt của gã vừa trầm xuống, bàn tay vốn đang đặt trên vai Triệu Vô Kỵ cũng bấu chặt.
Mọi người đều đổ mồ hôi giùm cho Triệu Vô Kỵ.
Bị bàn tay như vậy bấu vào, xương bả vai cho dù không vỡ vụn, tư vị cũng tuyệt không tốt đẹp gì.
Ai biết được Triệu Vô Kỵ cả nhíu mày cũng không nhíu một cái, còn mỉm cười thốt:
- Nếu ngươi nhất định muốn nói chuyện với ta bây giờ, nói ở đây cũng được!
Thiết Sa Chưởng biến sắc, hét lớn:
- Cho ngươi giữ mặt mũi mà ngươi không biết trọng mặt mũi, lẽ nào muốn ta lôi ngươi ra khỏi nơi đây? Ngươi nếu không phải là “lang trung” làm sao mà dám cá một vạn lượng một ván?
Triệu Vô Kỵ thốt:
- Thứ nhất, bởi vì ta có tiền, thứ hai, bởi vì ta cao hứng, thứ ba, bởi vì ngươi không cần phải lo.
Thiết Sa Chưởng giận dữ:
- Ta phải lo.
Thiết Sa chưởng của gã vừa giơ lên, một chưởng quật vào mặt Triệu Vô Kỵ tức khắc.
Gã không đánh trúng.
Bởi vì người của gã đã bay ra ngoài.
Triệu Vô Kỵ nhẹ nhàng giật cổ tay gã, vừa phẩy một cái đã đẩy người của gã bay ra ngoài, bay qua đỉnh đầu mấy chục người, “bình” một tiếng, văng thẳng vào một cây cột to bự, đầu đổ máu chảy ròng ròng.
Giờ phút này đã đến lúc trầm trọng, đổ trường lập tức nhốn nháo, mười bảy mười tám đại hán vạm vỡ mắt ốc mũi bạnh giống như cọp dữ từ bốn phương tám hướng ùa tới.
Nhưng đám cọp dữ đó trong mắt Triệu Vô Kỵ chỉ bất quá là một đám chó bệnh.
Chàng đang chuẩn bị dạy cho đám chó bệnh đó một bài học, phía sau một cánh cửa che màn chợt có người khiển trách:
- Dừng tay!
Bức màn trên cửa làm bằng lụa Hồ Nam, trên có thêu hoa mẫu đơn quyền quý.
Một đại hán đầu hói ăn mặc hoa lệ, trong tay cầm một ống điếu thúy ngọc, bước ra khỏi cửa.
Mọi tiếng động lập tức ngưng đọng hẳn, mọi người càng ngấm ngầm lo lắng cho Triệu Vô Kỵ.
Hiện tại Giả lão bản cũng đã xuất hiện, Triệu Vô Kỵ có muốn toàn thân nguyên vẹn đi ra có lẽ cũng không dễ dầu gì.
- Lui ra.
Giả lão bản quả nhiên có cái uy phong của một đại lão bản, nhẹ nhàng phẩy tay một cái, đám đại hán như bệnh cẩu đó lập tức len lén thoái lui.
Giả lão bản cao giọng:
- Không có chuyện gì không có chuyện gì, chuyện gì cũng chấm dứt hết rồi, mọi người cứ thoải mái vui chơi, muốn uống rượu thì ta mời.
Lời nói thoát ra khỏi cửa miệng của lão, người lão đã đến trước mặt Triệu Vô Kỵ, nhìn Triệu Vô Kỵ từ trên xuống dưới một lượt, khuôn mặt bạnh núng nính chợt lộ xuất một nụ cười:
- Vị này chính là Triệu công tử?
Triệu Vô Kỵ đáp:
- Không sai, ta họ Triệu.
Giả lão bản thốt:
- Ta họ Giả, đám bằng hữu đều gọi ta là lão Giả, là ông chủ của cái đổ trường nho nhỏ này.
Triệu Vô Kỵ hỏi:
- Giả lão bản có phải cũng muốn mời ta ra ngoài nói chuyện?
Giả lão bản đáp:
- Không phải là ra ngoài, mà là vào trong.
Ống điếu thúy ngọc chỉ vào cánh cửa che màn:
- Bên trong có vị bằng hữu muốn đổ vài bàn với Triệu công tử.
Triệu Vô Kỵ hỏi:
- Đổ bao nhiêu?
Giả lão bản cười cười:
- Không giới hạn, càng lớn càng tốt.
Triệu Vô Kỵ cười:
- Muốn tìm ta nói chuyện, ta có lẽ không chịu, muốn tìm ta đánh bạc, ta lúc nào cũng phụng bồi.
Giả lão bản gật gật đầu:
- Vậy thì cực hay!
Triệu Vô Kỵ và Giả lão bản bước qua cánh cửa đó, bức màn trên cửa lại hạ xuống.
Mọi người lại len lén đàm tiếu:
- Người nào mà dám đánh bạc với tên hạnh vận báo tử đó thật chẳng khác nào một con heo mập nằm chờ bị mổ xẻ.
Bên cạnh có người cười lạnh, thấp giọng nói:
- Ngươi làm sao biết được trong đó thật có người muốn cá độ với hắn? Bên trong đang đợi hắn không chừng là một thanh khoái đao, tên hạnh vận báo tử đó vừa bước vào chỉ sợ liền biến thành một con báo chết.
Trong phòng không có đao, chỉ có người.
Tính luôn Giả lão bản, tổng cộng có chín người, tám người đứng, một người ngồi.
Tám người đứng không phải là đại hán vạm vỡ thần thái uy mãnh y phục hoa lệ, mà là trung niên nhân mục quang tinh minh khôn khéo kinh nghiệm, bộ dạng không có người nào không phải là một đại lão bản.
Ngồi trên một cái ghế dựa làm bằng gỗ tử đàn bọc thảm đỏ lại là một tiểu lão đầu tiều tụy thấp bé, trên khuôn mặt vàng khè như nghệ lấp láy đôi mắt tam giác bé xíu, râu lưa thưa vài cọng như râu dê núi, đầu tóc hoa râm, cơ hồ gần rụng hết.
Nếu quả nói lão đầu đó giống như một con sơn dương, thà nói lão giống như một con khỉ.
Nhưng khí phái của lão lại khơi khơi hung mãnh hơn ai hết, tám người đứng trước mặt lão đối với lão cũng cung cung kính kính, không dám hó hé chút nào.
Triệu Vô Kỵ hơi phát lãnh trong tâm.
“Lẽ nào tiểu lão đầu mặt mày không có gì đặc biệt này chính là Đổ Vương danh chấn nam thất bắc lục cả thảy mười ba tỉnh?”
o O o
[Đổ Vương]
Trong mỗi một nghề đều có “Vương”, trong nghề cờ bạc cũng vậy.
Đổ Vương họ Tiêu, không cần biết là người biết hay không biết lão đều tôn xưng lão là Tiêu Thất thái gia.
Tiêu Thất thái gia trong cái nghề này không những vang danh mà còn có địa vị tôn quý.
Tiêu Thất thái gia bình sinh đổ lớn đổ nhỏ không dưới ngàn vạn lần, nghe nói chưa từng thua lần nào, ít ra sau ba mươi tuổi chưa từng thua.
Tiêu Thất thái gia năm nay đã bảy mươi hai.
Tiêu Thất thái gia không những đổ giỏi, mắt lại càng độc, không cần biết là “lang trung” lớn, “lang trung” nhỏ, “lang trung” chơi cho vui, hay là chuyên gia “lang trung”, chưa từng có ai dám phô trương một chút thủ pháp trước mặt ông ta, bởi vì không cần biết mình dùng thủ pháp gì, Tiêu Thất thái gia vừa nhìn là nhìn ra ngay.
Tiêu Thất thái gia vào cái ngày đại thọ sáu mươi sáu tuổi đã trải qua kim bồn tẩy thủ, thoái xuất khỏi ngành nghề.
Nghe nói Tiêu Thất thái gia lại ra mặt là vì Bát Đại Kim Cương môn hạ của ông ta thỉnh mời ra.
Lão nhân gia đã cao niên như vậy, cao thân cao phận như vậy, còn ra để làm gì?
Ra để đối phó tên hạnh vận báo tử đó, ông ta cũng muốn xem xe tên hạnh vận báo tử đó thật ra có vận may gì mà mỗi lần đều đổ ra ba mặt “lục”?
Triệu Vô Kỵ đã sớm nghe được tin đó, đương nhiên cũng nghe qua từ vị “bằng hữu” kia.
Nhưng chàng lại không tưởng được vị Đổ Vương danh chấn mười ba tỉnh đó không ngờ lại là một tiểu lão đầu xấu xí như vầy.
Tiêu Thất thái gia dùng hai bàn tay móng tay dài lộ cả ba tấc bưng một bình thuốc lào thuần ngân rít hai hơi dài rồi mới nhìn Triệu Vô Kỵ cười cười:
- Ngồi, mời ngồi.
Triệu Vô Kỵ đương nhiên ngồi xuống, chàng chưa bao giờ có thói quen đứng trước mặt người ta.
Tiêu Thất thái gia nhíu mày quan sát Triệu Vô Kỵ, nhíu mày cười hỏi:
- Vị này là Triệu công tử?
Triệu Vô Kỵ đáp:
- Còn quý tính của ông?
Tiêu Thất thái gia đáp:
- Ta họ Tiêu, trong nhà xếp hàng thứ bảy, cho nên người ta gọi ta là Tiêu Thất.
Triệu Vô Kỵ không có chút phản ứng nào, chừng như chưa từng nghe qua cái tên đó.
Tiêu Thất thái gia cười nhẹ:
- Nghe nói Triệu công tử gần đây vận khí không tệ?
Triệu Vô Kỵ đáp:
- Cũng được.
Tiêu Thất thái gia hỏi:
- Không biết Triệu công tử có chịu nể mặt tiểu lão đầu này đổ vài ván không?
Triệu Vô Kỵ hỏi:
- Đổ cái gì?
Tiêu Thất thái gia đáp:
- Đương nhiên là đổ xí ngầu.
Triệu Vô Kỵ cũng cười:
- Đổ cái khác tôi có lẽ không dám phụng bồi, đổ xí ngầu thì tôi lại chưa bao giờ cự tuyệt.
Tiêu Thất thái gia hỏi:
- Tại sao vậy?
Triệu Thiên Thiên cười đáp:
- Bởi vì lúc tôi đổ xí ngầu, vận khí đặc biệt tốt.
Tiêu Thất thái gia chợt giương đôi mắt tam giác nãy giờ hi hí nhìn Triệu Vô Kỵ.
Đôi mắt của lão vừa giương lên chẳng khác nào có hai đạo tinh quang bắn ra, người lần đầu tiên nhìn thấy nhất định phải giật mình.
Triệu Vô Kỵ không bị ông ta làm giật mình.
Lúc đôi mắt đó giương tròn nhìn chàng, chàng không giật mình chút nào.
Chàng trời sinh không phải là người dễ bị giật mình.
Tiêu Thất thái gia trừng trừng nhìn chàng, ánh mắt lại từ từ nhíu lại:
- Nhưng vận khí thường thường đều có thể thay đổi, có lúc vận khí tốt biến thành xấu, có lúc vận khí xấu cũng có thể biến thành tốt.
Lão cười nhẹ, lại nói:
- Chỉ có một thứ người vận khí vĩnh viễn không biến.
Triệu Vô Kỵ hỏi:
- Thứ người nào?
Tiêu Thất thái gia đáp:
- Thứ người không dựa vào vận khí.
Triệu Vô Kỵ hỏi:
- Không dựa vào vận khí thì dựa vào cái gì?
Tiêu Thất thái gia đáp:
- Dựa vào kỹ xảo!
Lão dùng một bàn tay bảo dưỡng kỹ càng phi thường, làm một động tác rất ưu mỹ, mới chầm chậm nói tiếp:
- Chỉ cần có một chút kỹ xảo là được rồi.
Triệu Vô Kỵ chừng như nghe hoàn toàn không hiểu gì, ngơ ngẩn hỏi:
- Kỹ xảo gì?
Tiêu Thất thái gia cũng làm như coi chàng không hiểu gì, không ngờ lại giải thích cho chàng:
- Kỹ xảo thao túng xí ngầu.
Ông ta mỉm cười, lại nói:
- Xí ngầu là vật rất đơn giản, không có sinh mệnh, cũng không có đầu óc, chỉ cần mình có chút kỹ xảo, mình muốn nó làm gì, nó có thể làm cái đó.
Triệu Vô Kỵ cười, chừng như còn chưa tin lắm, lại hỏi:
- Trên thế gian thật có chuyện đó?
Tiêu Thất thái gia đáp:
- Tuyệt đối có.
Triệu Vô Kỵ hỏi:
- Ông có thể không?
Tiêu Thất thái gia lim dim mắt:
- Ngươi muốn thấy sao?
Triệu Vô Kỵ đáp:
- Rất muốn.
Lão phẩy tay, Giả lão bản lập tức bưng đến một cái chén lớn, trong chén có ba hột xí ngầu chạm trổ hoàn mỹ.
Giả lão bản nói:
- Cái chén này xuất xứ từ lò nung có tiếng ở trấn Cảnh Đức Giang Tây, xí ngầu là tinh phẩm điêu khắc từ Bảo Thạch lão điếm của Vương quả phụ ở kinh thành.
Tiêu Thất thái gia rất vừa lòng:
- Rất tốt, đánh bạc không những là một thứ học vấn rất cao, cũng là một thứ hưởng thụ, công cụ ngàn vạn lần không thể không kỹ càng chọn lọc.
Triệu Vô Kỵ thốt:
- Ta hoàn toàn đồng ý.
Tiêu Thất thái gia nói:
- Điểm quan trọng nhất là tiệm Bảo Thạch đó luôn luôn có tín, phân lượng xí ngầu chế xuất ra không những tuyệt đối hoàn toàn đúng tiêu chuẩn, mà còn tuyệt đối không phải là xí ngầu giả bơm chì hay thủy ngân.
Triệu Vô Kỵ thốt:
- Ta tin.
Tiêu Thất thái gia lại thò bàn tay bảo hộ rất kỹ càng móng tay dài ba tấc ra, cầm lấy ba hột xí ngầu đó.
Xí ngầu vừa lọt vào tay ông ta là chẳng khác gì kiếm lọt vào tay Tây Môn Xuy Tuyết đại tôn sư về kiếm thuật thiên hạ vô địch năm xưa.
Về phương diện cờ bạc, Tiêu Thất thái gia đích xác xứng đáng là nhất đại tôn sư.
Ông ta nhẹ nhàng cầm ba hột xí ngầu quăng xuống, thủ pháp của ông ta rất tự nhiên, vừa thuần thục, vừa ưu mỹ.
Triệu Vô Kỵ cả nhìn cũng bất tất phải nhìn là đã biết ba hột xí ngầu đó đổ ra nhất định là ba mặt “lục”, quả nhiên là ba mặt “lục”.
Triệu Vô Kỵ thở dài:
- Xem ra vận khí của ông gần đây cũng không tệ.
Tiêu Thất thái gia thốt:
- Đó không phải là vận khí, đó là kỹ xảo, mọi người đều có thể đem ba hột xí ngầu đó đổ ra ba mặt “lục”.
- Ồ?
Tiêu Thất thái gia hỏi:
- Ngươi không tin?
Triệu Vô Kỵ đang cười.
Tiêu Thất thái gia thốt:
- Được, các ngươi thử cho Triệu công tử xem xem.
Giả lão bản là người đầu tiên thử.
Lão cầm xí ngầu lên, quăng xuống, quả nhiên là ba mặt “lục”.
Bảy người khác mỗi người đều quăng một lần, toàn bộ đều quăng ra ba mặt “lục”.
Triệu Vô Kỵ chừng như ngây ngốc.
Tiêu Thất thái gia hỏi:
- Ngươi có nhìn ra đó là tại sao không?
Triệu Vô Kỵ lắc đầu.
Tiêu Thất thái gia làm như chàng nhìn không ra thật:
- Trong mấy hột xí ngầu đó có bơm thủy ngân, chỉ cần là người hiểu chút ít kỹ xảo là rất dễ dàng đổ ra ba mặt “lục”.
Ông ta lim dim mắt:
- Xí ngầu của tiệm Bảo Thạch tuy tuyệt không có giả, nhưng bọn ta chỉ cần dâng một chút lễ vật nho nhỏ cho lão sư phụ làm xí ngầu, tình huống bất đồng ngay.
Triệu Vô Kỵ làm như nghe đến ngây người.
Tiêu Thất thái gia quay đầu hỏi một trung niên nhân sắc mặt vàng lợt, lưỡng quyền nhô cao:
- Lần trước ngươi dâng cho lão sư phụ đó cái gì?
Trung niên nhân đó đáp:
- Là một căn nhà lớn ngoài thành tây, trước sau bảy mẫu, thêm vào toàn bộ đồ đạc trang hoàng bày biện trong nhà, lại thêm vào mỗi năm một ngàn lượng tiền dưỡng lão.
Tiêu Thất thái gia hỏi:
- Lão ở tiệm Bảo Thạch một năm có thể làm được bao nhiêu tiền?
Trung niên nhân đáp:
- Ba trăm sáu mươi quan tiền, thêm vào tiền hoa hồng, tối đa cũng chưa đến bảy trăm lượng.
Tiêu Thất thái gia nhìn Triệu Vô Kỵ cười nói:
- Đạo lý đó ngươi hiện tại đã minh bạch rồi chứ?
Triệu Vô Kỵ thở dài:
- Nếu không nhờ có ông chỉ điểm, trước đây tôi thật không nghĩ ra trong hột xí ngầu còn có học vấn cao thâm như vậy.
Tiêu Thất thái gia nói:
- Dân cờ bạc trong thiên hạ, chỉ cần nhìn thấy xí ngầu Bảo Thạch là lập tức an tâm đánh bạc, cho nên bọn chúng phải thua cả vợ cho người ta, còn há miệng nhất định tin rằng thua không oan uổng chút nào.
Ông ta cũng thở dài:
- Kỳ thật mười lần đổ đã có chín lần gian lận, người không bao giờ đổ mới là người thắng chân chính.
Triệu Vô Kỵ hỏi:
- Nhưng còn ông?
Tiêu Thất thái gia thở dài:
- Ta đã lún sâu rồi, có bò lên lại cũng dính đầy bùn đất!
Ông ta lại nói tiếp:
- Nhưng con trai con gái cháu chắt của ta lại không cờ bạc.
Triệu Vô Kỵ hỏi:
- Bọn họ không thích đánh bạc?
Tiêu Thất thái gia đáp:
- Đánh bạc thì ai ai cũng thích, chỉ bất quá bọn họ thích tay của mình hơn.
Ông ta điềm đạm nói tiếp:
- Mười ba đứa con trai của ta, có sáu người chỉ còn lại một tay.
Triệu Vô Kỵ hỏi:
- Sao vậy?
Tiêu Thất thái gia đáp:
- Bởi vì bọn họ lén đi đánh bạc.
Triệu Vô Kỵ hỏi:
- Vậy ông đã chặt đứt một bàn tay của họ?
Tiêu Thất thái gia đáp:
- Con cháu nhà họ Tiêu một khi dám đi đánh bạc, đổ lần đầu là ta chém đứt một bàn tay, đổ lần thứ nhì là ta chém đứt một bàn chân.
Triệu Vô Kỵ hỏi:
- Còn đổ lần thứ ba?
Tiêu Thất thái gia điềm đạm đáp:
- Không có ai dám đi đổ lần thứ ba, không có người nào dám.
Triệu Vô Kỵ cười khổ:
- Nếu quả tôi là con cháu nhà họ Tiêu, tôi nhất định cũng không dám.
Tiêu Thất thái gia mỉm cười:
- Nhưng ta tuyệt không phản đối người khác đánh bạc, bởi vì càng lúc càng có nhiều người đánh bạc trên thế gian này thì ngày ngày của đám người bọn ta mới càng lúc càng tốt.
Ông ta chợt quay về phía Giả lão bản hỏi:
- Ngươi có bao nhiêu đứa con?
Giả lão bản cười bồi:
- Không nhiều.
Tiêu Thất thái gia hỏi:
- Không nhiều là bao nhiêu?
Giả lão bản đáp:
- Mười bảy.
Tiêu Thất thái gia hỏi:
- Bọn chúng mỗi người mỗi một năm cần xài bao nhiêu tiền?
Giả lão bản đáp:
- Ngoại trừ đứa lớn nhất ra, mỗi một đứa bình quân phân phối một năm cỡ năm trăm lượng.
Lão lại bổ sung:
- Đứa lớn nhất thì một ngàn lượng.
Tiêu Thất thái gia hỏi:
- Trong nhà ngươi một năm tốn bao nhiêu tiền?
Giả lão bản đáp:
- Khó nói lắm, đại khái tính sơ sơ cũng chừng bảy tám ngàn lượng.
Tiêu Thất thái gia hỏi:
- Tiền ngươi xài còn chưa tính tới?
Giả lão bản cười bồi:
- Tôi mỗi ngày đều chén tạc chén thù với người ta, bằng hữu Lục Phiến Môn cũng phải ứng ra chút ít, đám vương công đại thần cũng phải chi ra chút đỉnh, mỗi năm ít ra cũng phải tốn trên vạn lượng bạc mới đủ.
Tiêu Thất thái gia thở dài:
- Nhưng một gia đình bình thường mỗi năm chỉ cần cỡ một trăm lượng bạc là đủ sống rất ấm cúng rồi.
Ông ta lại hỏi Triệu Vô Kỵ:
- Ngươi đương nhiên cũng nên tưởng được tiền lão ta xài là ở đâu ra.
Triệu Vô Kỵ gật gật đầu, chợt cười nói:
- Nhưng tiền tôi xài lại từ chỗ của lão ra.
Tiêu Thất thái gia thốt:
- Cho nên ta nghĩ bằng vào tài nghệ của ngươi, chỉ cần đừng làm thái quá, tương lai của ngươi nhất định cũng tốt đẹp như bọn họ.
Triệu Vô Kỵ nói:
- Tôi không có tài nghệ, cũng không có kỹ xảo, chỉ bất quá vận khí hên một chút.
Tiêu Thất thái gia lại nhíu mày, chợt cầm ba hột xí ngầu trong chén lên, quăng xuống.
Lần này lão quăng ra không ngờ không phải là ba mặt “lục”, mà là điểm nhỏ nhất, “nhất nhị tam”.
Triệu Vô Kỵ cười:
- Vận khí của ông đã biến thành xấu rồi.
Tiêu Thất thái gia đáp:
- Không có biến.
Bàn tay của lão rõ ràng trống không, chợt lại có ba hột xí ngầu quăng xuống.
Ba hộ xí ngầu đó vừa rơi vào chén, chạm vào ba hột xí ngầu trong chén, ba mặt “nhất nhị tam” lại xoay vòng, sáu hột xí ngầu đều toàn bộ biến thành mặt “lục”.
Tay của Tiêu Thất thái gia vừa giơ ra, trong bàn tay không lại biến ra thêm sáu hột xí ngầu, vừa quăng xuống, mười hai hột đồng thời chuyển động trong chén, lúc ngưng quay lại toàn là mặt “lục”.
Triệu Vô Kỵ chừng như lại ngây người.
Tiêu Thất thái gia mỉm cười:
- Đó cũng là kỹ xảo, một chuyên gia chân chính, một bàn tay có thể đồng thời cầm giữ rất nhiều hột xí ngầu, hơn nữa người ta tuyệt đối nhìn không ra.
Triệu Vô Kỵ cười khổ:
- Tôi nhìn không ra.
Tiêu Thất thái gia nói:
- Cho nên cho dù trong chén rõ ràng là xí ngầu thật, bị hắn dùng tay đổi đi, là đã biến thành xí ngầu giả, hắn muốn bao nhiêu điểm là có thể đổ ra bấy nhiêu điểm.
Triệu Vô Kỵ hỏi:
- Mười hai hột xí ngầu đó toàn bộ đều có bơm thủy ngân?
Tiêu Thất thái gia nói:
- Ngươi thử thử coi.
Triệu Vô Kỵ nhìn Giả lão bản, Giả lão bản dùng hai ngón tay cầm hột xí ngầu lên, bóp nhẹ một cái, xí ngầu cứng còn hơn đá lập tức vỡ ra, một giọt thủy ngân rơi ra, lăn trên bàn.
Tiêu Thất thái gia hỏi:
- Người thấy sao?
Triệu Vô Kỵ thở dài:
- Hay, hay quá.
Tiêu Thất thái gia thốt:
- Còn có thứ người đã luyện qua khí công, thủ pháp càng tinh diệu, cho dù mình rõ ràng quăng ra mặt sáu, hắn dụng công đụng bàn một cái, điểm lập tức biến đổi, biến thành mặt khác.
Ông ta lại mỉm cười:
- Nhưng trên phương diện đánh bạc mà nói, thứ tác phong đó hơi vô lại, một chuyên gia chân chính tuyệt không thể dụng thứ thủ pháp đó.
Triệu Vô Kỵ hỏi:
- Tại sao?
Tiêu Thất thái gia đáp:
- Bởi vì đánh bạc là chuyện rất có học vấn, cũng là một thứ hưởng thụ, cho dù có muốn dùng thủ pháp, cũng cần phải dùng đến mức ưu nhã, tuyệt không thể ỷ mạnh làm dữ, khiến cho người ta thua mà không phục.
Ông ta mỉm cười nói tiếp:
- Mình nhất định phải để người ta thua tâm phục khẩu phục, người ta lần sau mới có thể đến nữa.
Triệu Vô Kỵ thở dài:
- Quả nhiên là có học vấn.
Trong ánh mắt nheo nheo của Tiêu Thất thái gia chợt lại bắn ra tinh quang, trừng trừng nhìn Triệu Vô Kỵ:
- Nhưng ta lần này đánh bạc đương nhiên không thể dùng thứ thủ pháp đó.
Triệu Vô Kỵ thốt:
- Ông cho dù có muốn tôi dùng, tôi cũng không dùng.
Tiêu Thất thái gia trầm mặt:
- Bọn ta có đổ, phải đổ công bình, tuyệt không thể có chút giả dối.
Triệu Vô Kỵ thốt:
- Đúng.
Tiêu Thất thái gia lại nhíu mày:
- Được, vậy ta bồi Triệu công tử chơi vài bàn.
Triệu Vô Kỵ thốt:
- Hà tất phải chơi vài bàn, một bàn hơn thua càng thống khoái.
Tiêu Thất thái gia lại giương mắt nhìn chàng, qua một hồi rất lâu mới hỏi:
- Ngươi chỉ đổ một bàn?
Triệu Vô Kỵ đáp:
- Chỉ cần có thể phân định thắng thua, một bàn đã đủ quá rồi.
Tiêu Thất thái gia hỏi:
- Ngươi đổ bao nhiêu?
Triệu Vô Kỵ đáp:
- Để tôi xem xem, trên người tôi chừng như mang không nhiều lắm.
Chàng rút trong người ra một tập ngân phiếu, còn có một xấp vàng lá rất mỏng.
Chàng một mặt đếm, một mặt thở dài, lẩm bẩm:
- Ta mang theo quả thật không nhiều, tính luôn cả số vàng lá này cũng chỉ bất quá mới có ba mươi tám vạn năm ngàn lượng.
Ngoại trừ Tiêu Thất thái gia ra, sắc mặt của mọi người đều có biến.
Tám người ở đây tuy mỗi một người đều là đại cao thủ hàng đầu trong nghề “đổ”, nhưng một lần đánh cá hơn ba chục vạn lượng bạc, bọn họ chưa từng nghe qua.
Triệu Vô Kỵ chợt cười:
- Ta nhớ ra bên ngoài trên bàn ta còn có hai vạn, vậy là tổng cộng khoảng bốn chục vạn.
Giả lão bản biến sắc:
- Bên ngoài còn có hai vạn?
Triệu Vô Kỵ đáp:
- Một vạn lượng là tiền của ta mang đến, nhà cái còn chưa chung cho ta một vạn.
Tiêu Thất thái gia không ngờ thần tình vẫn bất biến:
- Ngươi ra ngoài đem hai vạn vào cho Triệu công tử.
Giả lão bản đáp lời:
- Dạ.
Tiêu Thất thái gia nói:
- Tiện đó ngươi đến trướng phòng xem xem có bao nhiêu mang hết ra đây.
Giả lão bản đáp:
- Dạ.
Một đại hán mặt tím thân hình khôi vĩ chợt nói:
- Tôi cũng đi theo lục ca xem xem.
Tiêu Thất thái gia nói:
- Liêu lão bát theo cũng được, ngươi cũng có chân ở đây, trong trướng phòng nếu không đủ, ngươi cũng nên đi lấy thêm về.
Liêu lão bát đáp:
- Dạ.
Đợi đến khi bọn họ đi ra, Tiêu Thất thái gia mới quay về phía Triệu Vô Kỵ mỉm cười hỏi:
- Triệu công tủ có muốn hớp chút nước thấm môi không?
o O o
Vừa ra khỏi cánh cửa che màn, Liêu lão bát nhíu mày hỏi:
- Tôi thật không hiểu lão đầu tử làm vậy là sao?
Giả lão bản hỏi:
- Ngươi không hiểu chuyện gì?
Liêu lão bát đáp:
- Lão đầu tử tại sao lại đem mấy vụ tiêu tiền ra nói với tên khờ đó? Tại sao không dùng mấy cách kia đối phó hắn?
Giả lão bản đáp:
- Bởi vì lão đầu tử biết tên đó đó tuyệt không phải là tên khờ.
Liêu lão bát nói:
- Nhưng thủ pháp của lão đầu tử hắn vốn không nhìn ra chút nào.
Giả lão bản thốt:
- Hắn đang diễn trò heo ăn cọp.
Lão ta cười cười, lại nói:
- Nhưng lão đầu tử cũng không đơn giản như vậy, đã biết rõ không thể qua mặt được hắn, chi bằng xòe cả hai tay cho hắn xem, chỉ cần hắn biết lợi hại, nói vài câu dễ nghe, không chừng lão đầu tử có thể thả hắn.
Liêu lão bát nói:
- Nhưng tiểu tử đó lại khơi khơi không biết tốt xấu.
Giả lão bản thốt:
- Cho nên ta thấy lão đầu tử lần này đã chuẩn bị xuống tay đối phó hắn.
Liêu lão bát nói:
- Nhưng lão đầu tử đã bảy tám năm không xuất thủ, còn tiểu tử đó...
Giả lão bản cười:
- Ngươi yên tâm, gừng càng già càng cay, thất thập nhị biến của Tôn hầu tử cũng biến không khỏi lòng bàn tay của Phật Như Lai.
Lão lại hỏi:
- Ngươi theo lão đầu tử cũng đã có hai chục năm, có bao giờ nhìn thấy ông ta thất thủ chưa?
Liêu lão bát đáp:
- Chưa.
Liêu lão bát chung quy đã nở nụ cười an tâm:
- Chưa bao giờ.
o O o
Ngoại trừ tiếng “rít rít” phát ra từ ống thuốc lào, trong phòng không còn tiếng động nào khác.
Trong tâm mọi người đều đang suy nghĩ: “Phải dùng thủ pháp gì mới có thể thắng được tên “hạnh vận báo tử” này?”
Mọi người đều nghĩ không ra.
Bọn họ nghĩ qua hết mọi phương pháp, đều không có lòng tự tin tất thắng.
Người trẻ tuổi đó thần thái ổn định khiến cho người ta hoàn toàn khó lường được cao thâm, khiến cho người ta cơ hồ cảm thấy có điểm đáng sợ.
Lẽ nào vận khí của hắn thật sự đặc biệt may mắn?
Hay là vì hắn tin rằng Tiêu Thất thái gia tuyệt không thể nhìn ra thủ pháp hắn dùng?
Tiêu Thất thái gia một tay cầm ống thuốc lào, cả mắt cũng đã nhắm tít lại.
Ông ta có phải đã nắm chắc phần thắng trong tay? Hay vẫn đang nghĩ phương pháp đối phó người trẻ tuổi đó?
Triệu Vô Kỵ mỉm cười nhìn ông ta, giống như một người sưu tầm chân chính đang nghiên cứu một món đồ cổ trân quý, đang nhận định nét chân giả của món đồ cổ đó, lại giống như một tiểu hồ ly đang nghiên cứu phong thái của một lão hồ ly, hy vọng mình có thể học hỏi được một chút bí quyết từ đó.
Tiêu Thất thái gia có phải cũng đang len lén nhìn hắn?
Giả lão bản và Liêu lão bát chung quy đã đem một xấp ngân phiếu trở về, trước hết giao một phần cho Triệu Vô Kỵ:
- Đây là hai vạn.
- Các người đã đem đến đủ bốn chục vạn?
- “Đây là bốn chục vạn” - Giả lão bản đặt ngân phiếu xuống, trên mặt cũng không khỏi lộ vẻ đắc ý.
Có thể chỉ trong khoảnh khắc thu thập bốn chục vạn lượng bạc tuyệt không phải là chuyện dễ dàng.
Triệu Vô Kỵ cười:
- Xem ra nghề buôn bán của Giả lão bản quả thật làm rất phát tài.
Giả lão bản cũng cười cười:
- Đây vốn là nghề buôn bán rất phát tài!
Triệu Vô Kỵ thốt:
- Được, bây giờ bọn ta làm sao đổ?
Trung niên nhân sắc mặt vàng lợt ho khan:
- Nghề nghiệp có luật lệ nghề nghiệp, cờ bạc cũng có luật lệ cờ bạc.
Triệu Vô Kỵ thốt:
- Làm chuyện gì cũng phải làm có quy củ, quy củ cờ bạc càng lớn.
Trung niên nhân sắc mặt vàng lợt nói:
- Nhưng không cần biết quy củ ra sao, song phương đều phải đồng ý mới được.
Triệu Vô Kỵ đáp:
- Đúng.
Trung niên nhân sắc mặt vàng lợt nói:
- Nếu chỉ có hai người đối đổ, không thể phân nhà cái.
Triệu Vô Kỵ thốt:
- Đúng.
Trung niên nhân nói:
- Cho nên người đổ trước vô luận đổ ra bao nhiêu điểm, nhà kia đều có thể theo kịp.
Triệu Vô Kỵ hỏi:
- Nếu hai nhà đều đổ ra cùng một điểm?
Trung niên nhân đáp:
- Vậy lần đổ đó bất phân thắng bại, còn phải đổ lần nữa.
Triệu Vô Kỵ bỗng lắc đầu:
- Vậy không được.
Trung niên nhân hỏi:
- Có gì không được?
Triệu Vô Kỵ đáp:
- Nếu quả hai nhà luôn luôn bằng điểm, cứ tiếp tục đổ nữa hay sao? Nói vậy cho dù đổ ba ngày ba đêm cũng chưa chắc đã phân định được thắng thua.
Trung niên nhân hỏi:
- Ngươi muốn đổ làm sao?
Triệu Vô Kỵ đáp:
- Người đổ trước nếu đổ ra số điểm lớn nhất có thể có, đối phương phải nhận thua.
Điểm lớn nhất là ba mặt “lục”, chàng chỉ cần ra tay, tất đổ ra ba mặt “lục”.
Tám người đều trừng trừng nhìn chàng, cơ hồ dị khẩu đồng thanh đồng thời hỏi:
- Ai đổ trước?
Triệu Vô Kỵ đáp:
- Vị lão gia tử này tuổi cao trọng vọng, ta đương nhiên nên nhường cho ông ta đổ trước.
Câu nói đó vừa nói ra, mọi người đều há hốc miệng, cả Tiêu Thất thái gia cũng hiển lộ vẻ ngạc nhiên.
Tiểu tử đó có phải đã bị điên? Hay hắn cảm thấy quá tự tin?
Triệu Vô Kỵ thần tình bất biến, mỉm cười:
- Mời ông trước!
Tiêu Thất thái gia lại chằm chằm nhìn chàng cả nửa ngày, đột nhiên thốt:
- Lão đại, đem xí ngầu đến đây.
Trung niên nhân sắc mặt vàng lợt lập tức rút trong người ra một cái hộp nhỏ làm bằng bạch ngọc.
Trong hộp lót lụa vàng, có ba hột xí ngầu.
Trung niên nhân nói:
- Đây là xí ngầu ngọc dùng để tiến cống, là cực phẩm do lão chưởng quỹ của tiệm Bảo Thạch tận tay điêu khắc, tuyệt không thể là đồ giả.
Tiêu Thất thái gia phân phó:
- Ngươi đưa cho Triệu công tử xem đi!
Trung niên nhân đáp:
- Dạ.
Lão dâng hai tay đưa sang, Triệu Vô Kỵ lại dùng một tay đẩy ra, mỉm cười:
- Ta không cần xem, ta tin vị lão gia tử kia.
Tiêu Thất thái gia lại chằm chằm nhìn chàng cả nửa ngày mới chầm chậm gật gật đầu:
- Được, có khí phái!
Ông ta dùng hai ngón tay móng tay dài ba tấc cầm xí ngầu lên, đặt vào lòng bàn tay:
- Một trận quyết định thắng thua?
Triệu Vô Kỵ đáp:
- Đúng.
Tiêu Thất thái gia từ từ đứng lên, một tay giơ ra, ngay trên miệng chén, nhẹ nhàng thả xí ngầu xuống.
Đó là lối quăng quy củ nhất, tuyệt không có bất cứ người nào còn có thể biểu thị một chút hoài nghi.
“Keng” một tiếng, ba hột xí ngầu rơi trong lòng chén, tiếng vang ngân nga trong trẻo.
Xí ngầu xoay không ngừng, mọi người lại cả tim cũng đã ngừng đập.
Xí ngầu chung quy đã ngưng quay.
Ba mặt “lục”, quả nhiên là ba mặt “lục”! Chí tôn bảo lớn nhất trong các số điểm, ăn trọn!
Triệu Vô Kỵ cười!
Chàng phủi áo, từ từ đứng dậy:
- Ta đã thua.
Nói xong ba chữ đó, chàng bước ra không quay đầu lại.
o O o
[Xảo kế]
Trong phòng đã tĩnh lặng rất lâu.
Trong gian phòng đó có chín người.
Trong phòng có chín người thông thường đều không thể yên tĩnh như vậy.
Chín người đó không những không phải là người câm, hơn nữa đều là người rất biết nói chuyện, rất hiểu kỹ xảo nói chuyện.
Bọn họ đều không mở miệng chỉ vì trong tâm bọn họ đều đang nghĩ đến một chuyện: tên hạnh vận báo tử đó tại sao lại làm chuyện như vậy?
Ai ai cũng đều không nghĩ ra hắn nói một câu “ta đã thua” như vậy là bỏ đi liền.
Kết thúc đó thật quá đột ngột, quá ngoài ý tưởng.
Sau khi hắn đã đi rất lâu, Tiêu Thất thái gia mới bắt đầu rít thuốc, rít từng hơi, “rét rét rét”.
Qua một hồi rất lâu, mới có người chung quy nhịn không được muốn phát biểu ý kiến của mình, người đầu tiên mở miệng đương nhiên là Liêu lão bát:
- Tuy hắn thua rất lớn, nhưng hắn cũng đã thua, không đi thì còn ở lại làm gì?
Không ai đáp lời. Ngoại trừ lão ra, căn bản không có ai mở miệng.
Tiêu Thất thái gia hít thêm một hơi thuốc, cười lạnh, chợt hỏi:
- Lão đại, ngươi nghĩ chuyện này là sao?
Lão đại là trung niên nhân sắc mặt vàng lợt, lão họ Phương, trong Bát Đại Kim Cương môn hạ của Tiêu Thất thái gia, lão là lão đại.
Phương lão đại do dự:
- Tôi nghĩ không thông.
Tiêu Thất thái gia hỏi:
- Nghĩ không thông chỗ nào?
Phương lão đại đáp:
- Lão bát nói cũng rất có lý, đã thua rồi, không đi thì ở lại làm gì.
Lão lại ngẫm nghĩ:
- Nhưng tôi cảm thấy chuyện này chừng như tịnh không đơn giản như vậy.
Tiêu Thất thái gia hỏi:
- Tại sao?
Phích Lịch đường đáp:
- Bởi vì hắn thua quá thống khoái.
Đó là sự thật.
Triệu Vô Kỵ vốn quả thật bất tất phải thua mau như vậy, thảm như vậy, bởi vì chàng vốn bất tất phải nhường Tiêu Thất thái gia đổ trước.
Liêu lão bát nhị không được phải hỏi:
- Huynh nghĩ hắn còn có dụng ý khác?
Phương lão đại thừa nhận.
Liêu lão bát lại hỏi:
- Vậy bọn ta hồi nãy tại sao không giữ hắn lại?
Phương lão đại cười:
- Người ta đã nhận thua, hơn nữa đã thua rất nhiều, thống khoái như vậy, bọn ta bằng vào cái gì mà giữ người ta lại?
Liêu lão bát không nói gì.
Tiêu Thất thái gia hỏi:
- Ngươi cũng đoán không ra hắn tại sao lại làm như vậy?
Phương lão đại đáp:
- Tôi đoán không ra.
Người ta đã thua sạch tiền, người cũng đã bỏ đi, mình còn có thể làm gì với hắn?
Tiêu Thất thái gia lại ghé miệng rít một hơi thuốc, phà khói ra, khói tan hết mà ông ta vẫn chưa biết.
Ông ta tịnh không phải đang hút thuốc, ông ta đang suy nghĩ.
Lại qua một hồi rất lâu, trên khuôn mặt vàng vọt khô cằn của ông ta đột nhiên lộ xuất một thứ biểu tình rất kỳ quái!
Tám người đang đứng trước mặt ông ta đều đã theo ông ta hơn hai chục năm, đều biết chỉ có lúc ông ta nghĩ đến một chuyện rất đáng sợ mới có thể có thứ biểu tình đó.
Nhưng ai cũng không biết trong tâm ông ta đã nghĩ đến chuyện gì.
Đối với một lão nhân đã bảy mươi hai tuổi, đã từng trải qua vô số mưa to gió lớn, đáng lẽ không còn có chuyện gì đáng sợ nữa.
Cho nên tim mọi người lại chui ra ngoài, treo giữa không trung, bứt rứt khó chịu.
Tiêu Thất thái gia chung quy đã mở miệng.
Ông ta đang nhìn Liêu lão bát:
- Ta biết giao tình giữa ngươi và lão lục là thân nhất, gã có sòng bài trong địa bàn của ngươi, ngươi cũng có trong địa bàn của gã.
Liêu lão bát không dám phủ nhận, cúi đầu:
- Dạ.
Tiêu Thất thái gia thốt:
- Nghe nói sòng bài của ngươi ở đây cũng không nhỏ.
Liêu lão bát đáp:
- Dạ.
Tiêu Thất thái gia hỏi:
- Sòng bài của ngươi có bao nhiêu vốn?
Liêu lão bát đáp:
- Sáu vạn.
Trước mặt Tiêu Thất thái gia, chuyện gì lão cũng đều không dám giấu giếm, cho nên lão lại nói tiếp:
- Bọn tôi đã làm hơn bốn năm, đã lời hơn hai chục vạn, ngoại trừ chi tiêu ra, phần còn lại còn chưa động đến.
Lão đang cười, cười có điểm không được tự nhiên:
- Bởi vì đàn bà của tôi muốn dùng tiền đi mở vài kỹ viện.
Tiêu Thất thái gia hỏi:
- Nghe nói người đàn bà sủng ái nhất bên người ngươi tên là Mỵ Nga?
Liêu lão bát đáp:
- Phải.
Tiêu Thất thái gia nói:
- Nghe nói ả cũng rất thích cờ bạc.
Liêu lão bát cười bồi:
- Ả cờ bạc còn hơn cả tôi, chỉ bất quá ả thắng nhiều hơn.
Tiêu Thất thái gia chợt thở dài:
- Thắng nhiều càng ghiền!
Một người lúc mới bắt đầu đánh bạc, càng thắng càng ghiền, bởi vì hắn luôn luôn cảm thấy vận khí của mình rất tốt, rất có đổ vận, càng lúc càng muốn cờ bạc, càng lúc càng chơi lớn, cho dù thua một chút hắn cũng không để ý tới, bởi vì hắn cảm thấy mình nhất định sẽ thắng trở lại.
Thua tiền là thứ người đó, bởi vì thứ người đó thường thường có thể thua sạch một cách đột ngột, cả nhà cửa vợ con cũng thua sạch.
Đó là lời giáo huấn của Tiêu Thất thái gia, cũng là nhận xét đầy kinh nghiệm của lão, tám người bọn họ đều đã nghe rất nhiều lần, ai ai cũng đều không thể quên được.
Nhưng ai ai cũng đều không biết Tiêu Thất thái gia tại sao lại nói những lời đó ngay lúc này.
Tiêu Thất thái gia lại hỏi:
- Tính luôn tiền vốn thêm vào lợi tức, trong đổ trường của ngươi có thể tung ra bao nhiêu bạc?
Liêu lão bát đáp:
- Tổng cộng lại đại khái có hơn hai mươi vạn lượng.
Tiêu Thất thái gia nói:
- Lúc ngươi không có ở đó, ai cai quản đổ trường đó?
Liêu lão bát đáp:
- Là đàn bà của tôi.
Lão lại cười bồi:
- Nhưng lão nhân gia yên tâm, ả tuy có thất thố, lại chưa bao giờ đối không phải với tôi.
Tiêu Thất thái gia lạnh lùng hỏi:
- Không cần biết ra sao, trong tay ả ít nhiều gì cũng có tiền.
Liêu lão bát không dám trả lời.
Tiêu Thất thái gia lại hỏi:
- Ngươi nghĩ ả đại khái có bao nhiêu?
Liêu lão bát do dự:
- Đại khái tối thiểu cũng có bảy tám vạn.
Tiêu Thất thái gia hỏi:
- Còn tối đa?
Liêu lão bát đáp:
- Có lẽ cũng khoảng mười bảy mười tám vạn.
Tiêu Thất thái gia trầm mặc, nhìn số ngân phiếu trên bàn, qua một hồi rất lâu mới chầm chậm thốt:
- Lão đại, lão nhị, lão tam, lão tứ, lão ngũ, lão thất, các người mỗi người chia hai vạn.
Sáu người đồng thời tạ ơn Tiêu Thất thái gia ban thưởng, bọn họ chưa bao giờ dám chối từ.
Tiêu Thất thái gia nói:
- Lão lục bỏ vốn ra, cũng đảm nhận chịu mạo hiểm, lão lục nên chia năm vạn.
Giả lão bản cũng tạ ơn, trong tâm lại đang thấy kỳ quá, mọi người đều đã có phần, tại sao không chia cho lão bát?
Nhưng Tiêu Thất thái gia đã không nói, ai cũng không dám hỏi.
Tiêu Thất thái gia nói:
- Ba vạn lượng chia cho những người ta dẫn đến lần này, còn dư lại hai chục vạn cấp cho lão bát.
Tiêu Thất thái gia làm chuyện gì luôn luôn công bình hợp lý, đối với tám đệ tử càng không có thiên vị một ai, lần này Liêu lão bát vốn không bỏ sức lại được chia một phần lớn, trong tâm mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên.
Liêu lão bát cũng thất kinh xen lời:
- Tại sao lại chia cho tôi nhiều như vậy?
Tiêu Thất thái gia thở dài:
- Bởi vì ngươi rất mau chóng phải cần đến.
Liêu lão bát còn muốn nói nữa, trung niên nhân sắc mặt vàng lợt đột nhiên thất thanh:
- Lợi hại, lợi hại.
Giả lão bản hỏi:
- Huynh nói ai lợi hại?
Phương lão đại thở dài lắc đầu:
- Người trẻ tuổi họ Triệu đó thật lợi hại.
Giả lão bản thốt:
- Hồi nãy tôi cũng nghĩ đến hắn làm như vậy chỉ là vì sợ lão gia tử nhận ra thủ pháp của hắn, lại không chịu làm hỏng thanh danh “hạnh vận báo tử” của hắn, cho nên chịu thua một lần để người khác vĩnh viễn không đoán ra hắn dùng thủ pháp gì.
Phương lão đại chầm chậm gật đầu:
- Chỉ bằng vào điểm đó cũng đã quá đủ lợi hại.
Giả lão bản thốt:
- Nhưng hắn vẫn đã thua bốn chục vạn, con số đó tịnh không nhỏ.
Phương lão đại nói:
- Một khi người khác chưa có cách nhìn ra thủ pháp của hắn, hắn còn có cơ hội câu trở lại.
Giả lão bản hỏi:
- Làm sao câu trở lại?
Phương lão đại đáp:
- Hắn đổ thua ở đây, đương nhiên vẫn có thể đổ câu gỡ lại.
Lão tam một mực trầm mặc im lặng đột nhiên cũng thở dài:
- Hắn thua bốn chục vạn ở đây, lẽ nào không thể đến chỗ khác thắng trở lại?
Liêu lão bát hỏi:
- Đến đâu thắng?
Phương lão đại nhìn lão cười khổ lắc đầu, Giả lão bản cũng nhảy dựng:
- Lẽ nào đến đổ trường của lão bát?
Lão tam đáp:
- Hiện tại ngươi cuối cùng đã minh bạch tại sao lão gia tử lại chia phần lớn nhất cho lão bát.
Giả lão bản thốt:
- Tôi không tin tay chân của hắn nhanh như vậy, có thể đột ngột ăn sạch đổ trường của lão bát.
Tiêu Thất thái gia nháy mắt, cười lạnh:
- Sao ngươi không đi xem xem?
Liêu lão bát đã xông ra ngoài, Giả lão bản cũng chạy theo.
Phương lão đại nhìn theo lắc đầu thở dài:
- Lão nếu không giao cái sòng bài đó cho đàn bà cai quản, có lẽ không thể bị thua sạch như vậy, chỉ tiếc hiện tại...
Mọi người đều hiểu rõ ý tứ của lão.
Đàn bà thua tiền là nóng máu, nóng máu muốn gỡ gạt, đụng phải cao thủ nhất định càng đánh càng thua, thua sạch túi.
“Gỡ gạt” vốn là đại kỵ của dân cờ bạc, chuyên gia chân chính một khi thua là đi, tuyệt không thể lưu luyến.
“Nhất thâu tựu tẩu, kiến hảo tựu thu”. (Một khi thua là đi, ngưng khi mình còn thắng).
Hai câu đó luôn luôn là phương châm của Tiêu Thất thái gia, chưa bao giờ lãng quên.
Lão nhị thở dài:
- Tôi chỉ hy vọng giấy tờ đất đai của lão bát không nằm trong tay ả đàn bà đó.
Phương lão đại thốt:
- Theo ta thấy, cái đổ trường này lão lục cũng có phần, nhất định cũng có chút vốn trong đó.
Lão thở dài, lại nói:
- Không chừng lão lục cũng có đàn bà quản lý ở đó.
Hai nữ nhân thua đương nhiên còn mau hơn cả một người.
Lúc Giả lão bản trở về, quả nhiên mồ hôi dầm dề, sắc mặt xanh dờn.
Phương lão đại hỏi:
- Sao rồi?
Giả lão bản miễn cưỡng cười, lại cười không nổi:
- Lão gia tử và đại ca quả nhiên liệu sự như thần!
Phương lão đại hỏi:
- Hắn đã thắng bao nhiêu?
Giả lão bản đáp:
- Năm mươi bốn vạn lượng ngân phiếu, còn có hai dãy phố trong thành.
Phương lão đại hỏi:
- Trong đó có bao nhiêu là của ngươi?
- Mười vạn.
Phương lão đại nhìn lão tam, hai người đang cười khổ.
Giả lão bản tức giận nói:
- Tiểu tử đó tuổi còn nhỏ xíu, không tưởng được lại lợi hại như vậy.
Tiêu Thất thái gia nhíu mày ngẫm nghĩ, chợt hỏi:
- Lão bát có phải đã dẫn người đi tìm hắn thanh toán không?
Giả lão bản đáp:
- Hắn đã đánh gục khá nhiều huynh đệ trong đổ trường của lão bát, bọn tôi không thể không đi lùng hắn.
Tiêu Thất thái gia thốt:
- Hắn đã thắng tiền còn đánh người, cũng quá hung tàn.
Giả lão bản đáp:
- Phải.
Tiêu Thất thái gia cười lạnh:
- Chỉ sợ hung tàn không phải là người ta, mà là bọn ta.
Giả lão bản hỏi:
- Bọn ta?
Tiêu Thất thái gia chợt trầm mặt, hét lớn:
- Ta hỏi ngươi, thật ra ai đã động thủ trước?
Vừa thấy Tiêu Thất thái gia trầm mặt, Giả lão bản đã kinh hoảng, thất kinh đáp:
- Hình như là đám huynh đệ trong sòng bài của lão bát.
Tiêu Thất thái gia lạnh lùng hỏi:
- Bọn chúng tại sao lại động thủ? Có phải vì người ta thắng tiền? Không chịu để người ta đi?
Giả lão bản đáp:
- Những huynh đệ đó nghĩ là hắn gian lận.
Tiêu Thất thái gia sắc mặt giận dữ, cười lạnh:
- Cho dù hắn có nhanh chân nhanh tay, một khi các ngươi nhìn không ra, đó là chuyện của các ngươi, các ngươi bằng vào cái gì mà không để người ta đi?
Trong mắt ông ta bắn ra tinh quang, trừng trừng nhìn Giả lão bản:
- Ta hỏi ngươi, chỗ của các người là đổ trường? Hay là ổ cường đạo?
Giả lão bản cúi thấp đầu, không dám mở miệng nữa, mồ hôi chảy rồng rồng trên mặt.
Tiêu Thất thái gia rất mau chóng bình tâm trở lại.
Điểm cần thiết nhất của dân cờ bạc không những là “hạnh vận”, mà còn phải cần “lãnh tĩnh”.
Một người cờ bạc từ lúc mới lên mười, hơn nữa đã đạt tới ngôi vị “Đổ Vương”, đương nhiên rất có thể khống chế lấy mình.
Những có những câu nói lão không thể không nói:
- Cũng giống như mở kỹ viện vậy, bọn ta cũng là đang làm nghề sinh nhai, tuy thứ nghề sinh nhai đó tịnh không được người ta tôn kính, lại vẫn là nghề sinh nhai, hơn nữa là nghề sinh nhai rất cổ xưa!
Những câu nói đó ông ta đã nói rất nhiều lần.
Từ lúc ông ta thu những người đó làm môn hạ, đã giúp cho bọn họ có quan niệm đó.
Thứ nghề nghiệp đó tuy không cao thượng, lại rất ôn hòa.
“Bọn ta đều là người buôn bán, không phải là cường đạo”.
Người làm thứ nghề nghiệp đó nên dùng kỹ xảo, không nên dùng bạo lực.
Chuyện Tiêu Thất thái gia bình sinh thống hận nhất là bạo lực.
Ông ta lại hỏi:
- Hiện tại ngươi đã minh bạch ý tứ của ta chưa?
Giả lão bản đáp:
- Dạ.
Tiêu Thất thái gia thốt:
- Vậy ngươi nên mau mau đi gọi Liêu lão bát về.
Giả lão bản cúi đầu, cười bồi:
- Hiện tại chỉ sợ không còn kịp nữa.
Tiêu Thất thái gia hỏi:
- Tại sao?
Giả lão bản đáp:
- Bởi vì lão đã dẫn ba anh em Quách gia đi theo.
Tiêu Thất thái gia hỏi:
- Ba anh em Quách gia là ai?
Giả lão bản đáp:
- Là ba người “nhảy” nhất trong đám huynh đệ của bọn tôi.
Lão lại giải thích:
- Bọn chúng không giống những huynh đệ khác, đã không thích cờ bạc, cũng không thích tửu sắc, bọn chúng chỉ thích đánh người, chỉ cần có người giao cho bọn chúng đánh, bọn chúng tuyệt không bỏ qua.
o O o
Ý tứ của “nhảy” không những là bạo tàn, xung động, khoái đánh đấm, mà còn có một chút “điên”.
Ý tứ của “điên” rất khó giải thích.
Đó tịnh không phải là điên thật, mà là thường hay hành động quái đản, bất chấp mọi thứ đi liều mạng.
Ba anh em Quách gia đều rất “điên”, đặc biệt là sau khi uống rượu.
Hiện tại bọn chúng đều đã uống rượu, không những chỉ vài chén, mà đã uống rất nhiều chén.
Lão nhị trong ba huynh đệ Quách gia tên là Quách Báo, lão ngũ tên là Quách Lang, gã út là Quách Cẩu.
Cái tên Quách Cẩu thật khó nghe, chính gã cũng không thích gì mấy, nhưng cha của gã đã đặt cái tên đó cho gã, gã cũng chỉ còn nước nhận lấy.
Cha của bọn chúng là một người rất hung tàn, luôn luôn hy vọng có thể đặt cho mấy đứa con một cái tên rất hung, một thứ tên tuổi của dã thú hung mãnh.
Chỉ tiếc chữ nghĩa lão ta biết tịnh không nhiều, con trai sinh ra lại không ít.
Ngoại trừ Hổ, Báo, Hùng, Sư, Lang ra, lão nghĩ đi nghĩ lại cũng nghĩ không ra còn có dã thú hung mãnh nào khác.
Cho nên lão ta chỉ còn nước đặt cái tên “Cẩu” cho đứa con út, bởi vì chó ít ra còn có thể cắn người.
Quách Cẩu quả thật có thể cắn người, hơn nữa rất thích cắn người, cắn rất hung, không dùng răng cắn, mà dùng đao của gã.
Trên người gã luôn mang theo một thanh “miến đao” dùng sắt mỏng luyện đúc trăm lần đả thành, quấn vòng quanh hông như thắt lưng.
Đao pháp của gã tịnh không phải là được danh gia chân chính truyền thụ, lại rất hung ngoan, rất mãnh liệt.
Cho dù là danh gia chân chính, khi giao thủ với gã, cũng thường thường chết dưới đao của gã.
Bởi vì gã thường hay liều mạng với người ta một cách quái đản.
Bởi vì gã rất “nhảy”.
Hiện tại bọn chúng đều đã đến Bình An khách sạn, Triệu Vô Kỵ đang trú trong Bình An khách sạn.
Bình an là phước, người đi xa càng hy vọng có thể một đường bình an, cho nên mỗi một địa phương đều cơ hồ có một Bình An khách sạn.
Người trú trong Bình An khách sạn tuy vị tất ai ai cũng đều có thể bình an, mọi người vẫn thích cầu xin điềm cát lợi như vậy.
Bình An khách sạn đó không những là một khách sạn lớn nhất trong thành, hơn nữa còn là lão điếm thanh thế nhất.
Liêu lão bát cưỡi ngựa đi đầu, lúc dẫn đám tay chân của lão đến đó, đang có người lạ mặt chắp tay sau lưng đứng dưới mái hiên ngoài cửa nhìn chiêu bài bốn chữ vàng to lớn cười lạnh.
Người đó khoảng ba mươi, vai rộng hông thon, trên người y phục bố xanh, chân mang giày cỏ, thắt một dải bố trắng trên đầu.
Liêu lão bát chỉ muốn đi đối phó gã họ Triệu, vốn không chú ý đến người đó.
Người đó lại đột nhiên cười lạnh, lẩm bẩm:
- Theo ta thấy, Bình An khách sạn này chỉ sợ không bình an chút nào, người đi vào nếu muốn bình bình an an đi ra, chỉ sợ không dễ dàng gì.
Liêu lão bát quay đầu lại, chằm chằm nhìn hắn, hét lớn:
- Ngươi lầm bầm trong miệng gì đó?
Tráng hán thắt dải bạch bố trên đầu thần sắc bất biến, lạnh lùng quét mắt nhìn lão:
- Ta nói với ta, mắc mớ gì tới ngươi?
Đám huynh đệ ở vùng này Liêu lão bát biết không ít, người đó nhìn lại rất lạ, hiển nhiên là từ xa đến, khẩu âm nói chuyện đậm đặc giọng Tứ Xuyên.
Liêu lão bát trừng trừng nhìn hắn, Quách Cẩu đã xông tới chuẩn bị đánh người.
Người đó lại cười lại:
- Xương xẩu trước mặt không đi tìm, lại ra ngoài cắn bậy, bộ ngươi muốn tự cắn nát miệng mình sao?
Quyền đầu của Quách Cẩu đã vung ra, lại bị Liêu lão bát giữa lại, trầm giọng:
- Bọn ta trước hết đối phó tên họ Triệu rồi quay lại tìm tiểu tử này cũng không muộn!
Liêu lão bát tuy tính nóng như lửa, cũng là taylão luyện giang hồ, phảng phất đã nhìn ra người xa lạ này tịnh không giản đơn, trong lời nói cũng chừng như có thâm ý khác, cho nên lão cũng không muốn gây rắc rối thêm.
Quách Cẩu lại còn chưa phục, lúc trước khi đi còn trừng mắt nhìn người đó:
- Ngươi có ngon thì đợi đó.
Người đó chắp tay sau lưng ngửa mặt lên trời cười lạnh, căn bản không thèm nhìn đến gã.
Đợi đến khi bọn họ bước vào rồi, người đó không ngờ lại ngồi xuống trên dãy ghế dài trước cửa, một chân nhịp nhịp, lí nhí một bản dân ca Xuyên Trung.
Bài dân ca của hắn còn chưa hát xong, đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng la thảm, thậm chí cả tiếng xương cốt gãy đoạn cũng loáng thoáng nghe được.
Người đó nhíu mày, lắc lắc đầu, miệng lại lẩm bẩm:
- Một, hai, ba, bốn, năm, sáu.
Theo Liêu lão bát tiến vào tổng cộng có mười hai người, hiện tại quả nhiên chỉ còn dư lại sáu người còn có thể lê hai chân đi ra.
Liêu lão bát tuy còn có thể đi, tay lại chừng như đã gãy, dùng tả thủ cầm cổ tay phải, đau đớn đến toát mồ hôi lạnh.
Người đó liếc nhìn lão, lại lẩm bẩm tự nói với mình:
- Xem ra Bình An khách sạn quả nhiên không bình an chút nào.
Liêu lão bát chỉ còn nước giả như không nghe thấy.
Tên hạnh vận báo tử đó không những biết đổ xí ngầu, võ công cũng cao hơn xa so với trong tưởng tượng của lão.
Ba huynh đệ Quách gia vừa xuất thủ là lập tức bị người ta đánh như đánh chó, ba người ít nhất đã gãy hết mười cái xương sườn.
Lão vốn rất có tự tin đối với “Đại Ưng Trảo Thủ” của mình, không tưởng được người ta không ngờ cũng dùng “Đại Ưng Trảo Thủ” đối phó lão, hơn nữa chỉ một chiêu đã bẻ gãy cổ tay của lão.
Hiện tại lão cho dù có còn muốn gây rối cũng không còn cách nào mà làm, lời nói của người đó lão chỉ còn nước giả như không nghe.
Ai biết được người đó lại không chịu bỏ qua cho lão, chợt đứng lên, chớp nhoáng đến trước mặt lão.
Liêu lão bát biến sắc:
- Ngươi muốn làm gì?
Người đó lạnh lùng cười một tiếng, chợt xuất thủ.
Liêu lão bát dùng bàn tay chưa gãy phản thủ quật ra, chợt cảm thấy cùi chõ tê dại, cả cánh tay xụi xuống, không thể động đậy.
Phía sau có hai người lao tới, người đó cũng không quay đầu lại, thụt chõ thẳng ra sau, hai người đó bị đánh gục liền.
Người đó xuất thủ liên miên, lại nắm lấy cổ tay vốn đã bị bẻ gãy của Liêu lão bát giật nhẹ một cái.
“Rắc!”
Chỉ nghe “rắc” một tiếng, Liêu lão bát toát mồ hôi lạnh như mưa, cổ tay gãy lại đã nối lại đúng khớp.
Người đó sau đó thoái lui vài bước, chắp tay sau lưng thản nhiên mỉm cười:
- Thấy sao?
Liêu lão bát ngây người, ngây ngốc cả nửa ngày, nhìn cổ tay của mình, dụng lực xoay xoay, chợt nhìn người lạ lai lịch bất minh hành tung quỷ bí đó nói:
- Ta có thể mời ngươi đi uống vài chén được không?
Người đó trả lời rất khô khan:
- Đi.
o O o
Rượu thịt đã bài đầy bàn, Liêu lão bát uống liền ba chén với người đó mới thở phào một hơi, giơ bàn tay vốn đã bị bẻ gãy ra ngoáy ngoáy ngón tay cái:
- Giỏi, thủ pháp cao minh.
Người đó hững hờ thốt:
- Thủ pháp của ta vốn không tệ, nhưng vận khí của ngươi lại càng may mắn.
Liêu lão bát cười khổ:
- Đó mà gọi là vận khí gì, Liêu lão bát ta trong đời chưa từng bị đánh nhào nặng như vầy.
Người đó nói:
- Bởi vì ngươi té nhào cho nên mới có thể coi là ngươi hên đó.
Hắn biết Liêu lão bát không hiểu, cho nên lại nói tiếp:
- Ngươi nếu đánh gục tên họ Triệu, ngươi gặp xui liền.
Liêu lão bát càng không hiểu.
Người đó lại uống hai chén, mới hỏi:
- Ngươi có biết lai lịch của con rùa rút đầu đó không?
Liêu lão bát lắc đầu:
- Không biết.
Người đó hỏi:
- Triệu Giản Triệu nhị gia của Đại Phong đường, ngươi chắc biết chứ?
Triệu Giản thành danh cực sớm, trước đây hai chục năm đã danh chấn giang hồ, Hoàng Hà lưỡng ngạn, Quan Trung nam bắc cũng đều là phạm vi thế lực cua Đại Phong đường, danh tiếng của Triệu nhị gia có thể nói là không ai không biết đến, không ai không nghe tiếng.
Liêu lão bát đáp:
- Ta nếu cả danh tiếng của Triệu nhị gia cũng không biết đến thì thật là khờ quá.
Người đó thốt:
- Con rùa rút đầu họ Triệu kia là đại công tử của Triệu Giản đó.
Liêu lão bát lập tức biến sắc.
Người đó cười lạnh:
- Ngươi nghĩ coi, ngươi nếu thật đã đánh gục gã, Đại Phong đường làm sao có thể tha ngươi được?
Liêu lão bát một mặt uống rượu, một mặt đổ mồ hôi lạnh, chợt lắc đầu không ngớt:
- Không đúng.
Người đó hỏi:
- Không đúng cái gì?
Liêu lão bát đáp:
- Gã nếu thật là công tử của Triệu nhị gia, chỉ cần nói ra tên tuổi, tùy tiện đi đến đâu cũng tìm được mấy chục vạng lượng xài chơi, không khó khăn gì.
Người đó nói:
- Không sai.
Liêu lão bát hỏi:
- Vậy tại sao gã lại đến câu trong đổ trường?
Người đó cười cười, nụ cười phảng phất rất thần bí.
Liêu lão bát hỏi:
- Lẽ nào gã cố ý muốn gây chuyện với bọn ta? Phá đổ trường của bọn ta?
Người đó đang uống rượu, tửu lượng thật không tệ, uống ực hơn mười chén mà sắc mặt vẫn không đổi khác.
Liêu lão bát nói:
- Nhưng ta biết quy củ của Đại Phong đường, cờ bạc cũng vậy, đàn bà cũng vậy, hai thứ nghề nghiệp đó bọn họ chưa từng nhúng tay vào.
Người đó cười mỉm:
- Quy củ là quy củ, gã là gã.
Liêu lão bát biến sắc:
- Lẽ nào đó là chủ ý riêng của gã, muốn đến phá sòng bài của bọn ta, lẽ nào gã cũng muốn gã cũng muốn bước chân vô nghề này? Lại vì ngại quy của của Đại Phong đường cho nên mới không dám xưng tên họ?
Người đó điềm đạm đáp:
- Một tiểu tử như gã, chỗ xài tiền đương nhiên không thiếu, quy củ của Đại Phong đường lại quá nghiêm, gã nếu không lén kiếm thêm vài đồng làm sao mà sống nổi?
Hắn chậm rãi nói tiếp:
- Muốn tìm cách câu tiền, đương nhiên chỉ có nghề này là dễ dàng nhất.
Liêu lão bát giận dữ:
- Đại Phong đường ở đây cũng có người, ta phải đi báo mới được.
Người đó nói:
- Ngươi nói làm sao về Triệu nhị gia mà mọi người ở Đại Phong đường luôn luôn trọng vọng? Lẽ nào còn muốn người của Đại Phong đường giúp ngươi đối phó con trai của lão ta?
Liêu lão bát không nói gì, càng lúc càng tức giận, chợt hét lớn:
- Không được, không cần biết ra sao cũng không được, đây là thiên hạ do máu và mồ hôi của bọn ta đánh về, bọn ta tuyệt không thể đem dâng cho người khác như vầy.
Người đó lại thở dài:
- Chỉ tiếc xem ra ngươi không dâng cũng không được, trừ phi...
Liêu lão bát hỏi:
- Trừ phi cái gì?
Người đó đáp:
- Trừ phi vị Triệu công tử đó bỗng lâm trọng bệnh, nối gót cha gã.
Hắn lại rót cho mình thêm một chén, uống ực cạn chén:
- Chỉ có người chết mới vĩnh viễn không thể kiếm tiền xài.
Liêu lão bát nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu, hạ giọng hỏi:
- Ngươi nghĩ gã có thể đột nhiên lâm trọng bệnh?
Người đó đáp:
- Rất có thể.
Liêu lão bát hỏi:
- Ngươi có cách nào có thể khiến cho gã đột nhiên sinh bệnh không?
Người đó đáp:
- Đó còn tùy vào ngươi.
Liêu lão bát hỏi:
- Tùy làm sao?
Người đó đáp:
- Tùy coi ngươi có năm vạn lượng bạc hay không.
Ánh mắt của Liêu lão bát phát sáng:
- Nếu quả ta có thì sao?
Người đó đáp:
- Vậy ngươi chỉ cần viết một tấm thiệp, mời gã ngày mai “đi ăn” ở quán “Thọ Nhĩ Khang” Tứ Xuyên vừa mới mở trong thành.
Hắn cười cười nói tiếp?:
- Ăn xong bữa ăn đó, ta bảo đảm gã nhất định sẽ sinh bệnh, hơn nữa bệnh rất trầm trọng.
Liêu lão bát hỏi:
- Bệnh nặng cỡ nào?
Người đó đáp:
- Nặng đến mức phải chết.
Liêu lão bát hỏi:
- Chỉ cần ta phát thiệp mời gã, gã sẽ đi?
Người đó đáp:
- Gã nhất định đi.
Liêu lão bát lại hỏi:
- Ta có cần mời người nào đến nữa không?
Người đó đáp:
- Ngoại trừ Giả lão bản ra, ngươi ngàn vạn lần không thể mời người khác, nếu không...
Liêu lão bát hỏi:
- Nếu không thì sao?
Người đó trầm mặt, lạnh lùng đáp:
- Nếu không người bị bệnh chỉ sợ không phải là gã, mà là ngươi.
Liêu lão bát lại bắt đầu uống rượu, uống cạn ba chén, chợt vỗ bàn:
- Làm vậy đi!
o O o
[Huyết chiến]
“Thọ Nhĩ Khang” là một trà quán Thục Trung rất có danh tiếng, chủ nhân họ Bành, không những là một người làm ăn rất hòa khí, rất chiếu cố đến khách nhân, cũng là một đầu bếp tay nghề cao phi thường.
Món ruột của lão là cá hấp chưng tương đậu, gân móng hầm cay, canh cá nấu ngót.
Đó tuy đều là những món ăn gia đình rất phổ thông, nhưng làm ra từ trong tay lão lại nêm nếm hết sức thần kỳ.
Đặc biệt là món cá hấp chưng tương đậu, vừa nóng, vừa mềm, vừa tươi, vừa cay, có thể ăn chơi uống rượu, có thể ăn với cơm, thật khiến cho người ta ăn không biết ngán, có người không ngại đi xe cả hai canh giờ đến tiệm chỉ vì muốn ăn đồ ăn lão nấu.
Sau này Bành lão bản giàu tới mức tính cả vợ con cháu chắt có ăn cả đời cũng không hết tiền, cho nên về hưu. Nhưng chiêu bài “Thọ Nhĩ Khang” của lão vẫn còn, đám đồ tử đồ tôn học nghề của lão dùng chiêu bài của lão, đi đến chỗ này chỗ nọ mở tiệm, tiệm càng lúc càng nhiều, mỗi một tiệm đều buôn bán đắt khách.
“Thọ Nhĩ Khang” ở đây lại là tiệm mới khai trương gần đây nhất, đại sư phụ đầu bếp nghe nói là đồ đệ ruột của Bành lão bản, cá hấp chưng tương đậu ra lò cũng vừa cay, vừa nóng, vừa mềm, vừa tươi.
Cho nên tiệm khai trương tuy còn chưa tới nửa tháng, tiếng tăm đã vang dội.
Triệu Vô Kỵ cũng biết chỗ đó. Chàng ngày đầu tiên đến đây đã ghé ăn tối ở “Thọ Nhĩ Khang”.
Ngoại trừ món cá chép Hoàng Hà chưng tương đậu danh quý phi thường ra, chàng còn ăn thử bốn món gân móng, một dĩa cá trứng cá, một dĩa thịt quay, và một chén canh đậu.
Chàng ăn rất no nê, lại bị cay đến toát mồ hôi, chàng còn thưởng bảy phân bạc cho tiểu nhị.
Một khách nhân ngồi ăn cơm một mình có thể thưởng vài phân tiền cho tiểu nhị đã có thể coi là rất hào phóng rồi.
Cho nên chàng vừa bước vào tiệm hôm nay, “yêu sư” đã cúi mình chào đón từ xa.
“Yêu sư” là tiếng Tứ Châu, ý tứ của “yêu sư” nghĩa là điếm tiểu nhị chạy bàn.
Yêu sư ở đây nghe nói đều là người Tứ Xuyên đi nơi khác kiếm ăn, tuy không nghe những tiếng chửi mà người Xuyên thường treo đầu cửa miệng “tiên sư ngươi” hay “con rùa rút đầu ngươi”, nhưng trên đầu mỗi một người đều thắt dải bố trắng, chính là tiêu chí tiêu chuẩn của người Xuyên.
Trên đầu người Xuyên thích thắt dải bố trắng nghe nói là vì muốn tưởng niệm Gia Cát Vũ Hầu qua đời tháng mười.
Đèn thất tinh tắt, Vũ Hầu tạ thế, người Xuyên đều thắt dải bố trắng để tỏ lòng thương tiếc, sau này không ngờ lại trở thành tập quán.
Vừa lọt vào biên giới Xuyên, một khi nhìn thấy người trên đầu không có thắt dải bạch bố, nhất định nếu không bị chửi thì cũng bị đạp, ăn một bữa cơm ba mươi đồng cũng phải trả mắc hơn mười đồng.
May là ở đây không phải là đất Thục, hôm nay cũng không phải Triệu Vô Kỵ mời khách.
Cho nên lúc chàng bước vào cửa lớn của “Thọ Nhĩ Khang”, biểu tình trên mặt rất khoan khoái.
Trong tâm chàng có thật sự khoan khoái hay không? Chỉ có trời biết.
Chủ tọa có hai người, Giả lão lục và Liêu lão bát, khách nhân chỉ có một mình Triệu Vô Kỵ.
Đồ ăn lại bài đầy bàn, chỉ cần thấy bốn món nóng và bốn món nguội trên bàn là có thể thấy đây là một bàn rất mắc tiền.
Tám món đều là món ưa thích nhất ở Tứ Xuyên.
Triệu Vô Kỵ mỉm cười:
- Hai vị thật quá khách khí.
Giả lão lục và Liêu lão bát thật rất khách khí, đối với một người gần chết, khách khí một chút cũng không hề gì.
Trước khi đến đây, bọn họ đã thảo luận rất lâu, rất kỹ càng.
- Người đó tuy lai lịch bất minh, hành tung quỷ dị, nhưng lời nói của hắn tôi rất tin tưởng.
- Ngươi tin hắn có thể đối phó Triệu Vô Kỵ?
- Tôi tin chắc.
“Ngươi có thấy công phu của hắn không?” Giả lão lục vốn luôn luôn tỏ thái độ hoài nghi.
- Hắn không những công phu tuyệt đối không có vấn đề, hơn nữa trên mình còn chừng như có một thứ tà khí.
- Tà khí gì?
- Tôi cũng không nói được, nhưng tôi mỗi lần đến gần hắn, luôn luôn trong tâm có cảm giác muốn nổi da gà, cảm thấy trên người hắn chừng như có tàng giấu độc xà, lúc nào cũng có thể thả ra cắn người ta.
- Hắn chuẩn bị hạ thủ ra sao?
- Hắn không chịu nói cho tôi biết, chỉ bất quá đặt một gian phòng nhã tọa trên lầu Thọ Nhĩ Khang cho bọn ta.
- Tại sao lại chọn “Thọ Nhĩ Khang”?
- Hắn nói chuyện rặt tiếng Xuyên, “Thọ Nhĩ Khang” là quán ăn Xuyên, tôi nghĩ hắn ở đó nhất định còn có trợ thủ.
“Thọ Nhĩ Khang” tổng cộng có mười yêu sư, trên lầu năm người, dưới lầu năm người.
Giả lão lục từng để ý quan sát bọn chúng, phát hiện trong đó có bốn người cước bộ rất nhẹ nhàng, hiển nhiên là người luyện võ.
Đợi đến khi bọn họ ngồi xuống, yêu sư trên lầu lại có thêm một người, chính là vị “bằng hữu” của bọn họ.
- Bọn tôi ước định giao trước ba vạn trong số năm vạng lượng bạc, sau khi chuyện đã thành sẽ giao hết.
- Ngươi đã giao tiền cho hắn?
- Sáng sớm hôm nay đã giao cho hắn.
- Còn thiệp mời?
- Thiệp mời đã đem đưa họ Triệu, còn thêm vào mọt lá thư ngắn.
- Ai viết thư?
- Anh rể của tôi.
Anh rể của Liêu lão bát tuy chỉ bất quá là một giám sinh, viết thư tuyệt không thành vấn đề.
Trên thư trước hết biểu thị sự tiếc nuối hối hận vì những chuyện đã qua, sự ngưỡng mộ đối với Triệu Vô Kỵ, hy vọng Triệu Vô Kỵ chịu đến ăn một bữa cơm thân mật, mọi người hóa địch thành bạn.
- Ngươi nghĩ gã đến không?
- Gã nhất định đến.
- Tại sao?
- Bởi vì gã trời sinh là người gan dạ bao dung, đối với chuyện gì cũng không để tâm.
Triệu Vô Kỵ đương nhiên đã đến.
Chàng chưa từng cự tuyệt lời mời của người khác, không cần biết ai mời cũng vậy.
- Bọn chúng chuẩn bị lúc nào hạ thủ?
- Đợi đến khi dĩa cá chép chưng tương đậu bưng lên, chỉ cần tôi động vào đầu cá, bọn chúng liền xuất thủ.
Hiện tại món ăn chính còn chưa bưng lên, chỉ có bốn món nóng và bốn món nguội, Liêu lão bát trong tâm đã bắt đầu toát mồ hôi.
Lão tịnh không phải là chưa từng giết người, cũng không phải là chưa nhìn thấy người khác giết người, chỉ bất quá chờ đợi luôn khiến cho người ta cảm thấy khẩn trương.
Lão chỉ hy vọng chuyện này mau chóng kết thúc, để cho Triệu Vô Kỵ vĩnh viễn biến mất khỏi mặt đất này.
Bởi vì chuyện này không thể để cho Tiêu Thất thái gia biết được, cho nên lần động thủ này tuyệt không thể thất bại.
Triệu Vô Kỵ một mực tỏ lộ vẻ khoan khoái, chừng như không phát giác có gì đáng nghi.
Tuy chàng không uống rượu ban ngày, cũng ăn không nhiều, nói lại nói không ít.
Bởi vì lúc chàng nói chuyện, người khác không thể phát hiện chàng luôn luôn đang chú tâm quan sát.
Chàng nhìn không ra chỗ này có gì không ổn. Trong đồ ăn cũng tuyệt đối không có độc! Giả lão lục và Liêu lão bát cũng ăn không ít.
Bọn họ thậm chí còn không đem theo bất cứ tên tùy tùng nào, bên ngoài cũng không thấy có bất cứ mai phục nào.
Lẽ nào bọn họ thật sự muốn hóa địch thành bạn?
Điểm kỳ quái duy nhất ở chỗ này là ở đây có nhiều yêu sư đặc biệt sạch sẽ.
Lúc bọn chúng bưng đồ ăn lên, Triệu Vô Kỵ đã chú ý thấy bọn họ cả móng tay cũng không có dính dầu mỡ.
Làm lụng trong quán cơm, rất ít khi có người sạch sẽ như vậy.
Nhưng bọn chúng nếu quả thật có âm mưu, cũng nên nghĩ tới điểm đó, cố gắng che giấu cho kỹ.
Trong số còn có một bóng dáng nhìn chừng như rất quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Nhưng Triệu Vô Kỵ lại khơi khơi không nhớ ra nổi.
Chàng rất muốn nhìn mặt người đó, nhưng người đó chỉ thoáng qua trước cửa là đã xuống lầu.
“Tiểu nhị ở chỗ này sao ta lại quen được chứ? Người cao thon như vậy trên thế gian vốn có rất nhiều”.
Chàng một mực tự giải thích cho mình, bởi vì chàng tịnh không thật sự muốn gây phiền hà cho Giả lão lục và Liêu lão bát.
Chàng làm như vầy chỉ bất quá vì chàng muốn dùng cách này đi tìm một người.
Chàng nghĩ chỉ có dùng cách này mới có thể tìm ra người đó.
Cá chép chưng tương đậu nổi tiếng xa gần của “Thọ Nhĩ Khang” chung quy đã bưng lên, đựng trong một cái mâm dài hai thước, nhiệt khí đằng đằng, vừa thơm vừa cay, chỉ ngửi thấy mùi đã biết ngon lành tới cỡ nào.
Trong phòng luôn luôn có hai tiểu nhị đứng hầu hai bên, người bưng mâm lên cũng đã cúi đầu lui ra.
Liêu lão bát hỏi:
- Có ai thích ăn đầu cá không?
Giả lão lục cười:
- Ngoại trừ ngươi ra, chỉ có mèo mới thích ăn đầu cá.
Liêu lão bát cười lớn:
- Vậy tôi chỉ còn nước một mình hưởng thụ vậy.
Lão thò đũa ghim vào đầu cá.
Ngay lúc đó, mặt bàn đột nhiên bị người ta đá một cước bay lên, người của Triệu Vô Kỵ cũng đã bay lên, hét lớn:
- Nguyên lai là ngươi.
Tên yêu sư bưng đồ ăn vừa thoái ra cửa, vừa quay mình, Triệu Vô Kỵ đã bay tới.
Cùng trong một sát na đó, hai gã yêu sư nãy giờ đứng yên trong phòng cũng đã xuất thủ.
Ba người bọn chúng đánh ra đều toàn là ám khí, hai người hai bên mỗi người phóng ra sáu điểm hàn tinh đen tuyền, bay thẳng vào chân và lưng của Triệu Vô Kỵ.
Lúc bọn chúng xuất thủ mới thấy trên tay bọn chúng có mang bao tay da nai.
Tráng hán thương lượng với Liêu lão bát cũng thừa lúc quay mình mang bao tay vào, chờ Triệu Vô Kỵ phi thân sang, thân hình của hắn nhoáng một cái, quay đầu ngửa người, phẩy tay quăng ra một màn độc sa đen sì mờ mịt.
Giả lão lục và Liêu lão bát vốn đã lui vào một góc cũng đã biến sắc, thất thanh hô to:
- Ám khí có độc!
Bọn họ tuy còn chưa nhìn ra đó chính là Độc Tật Lê và Đoạn Hồn Sa uy chấn thiên hạ của Đường môn, lại biết người mang trên tay bao tay da nai phóng ám khí nhất định là có kịch độc không gì sánh nổi.
Thân người Triệu Vô Kỵ xoay trên không, muốn tránh né mười hai mũi độc tật lê đã khó như lên trời, hà huống trước mặt còn có trăm ngàn hạt độc sa!
Trong số ám khí của Đường môn, Đoạn Hồn Sa cũng là một loại bá đạo nhất, đáng sợ nhất.
Thứ độc sa đó còn nhỏ hơn hạt gạo nhiều, tuy không thể phóng xa, nhưng vừa tung ra là tạo thành một màn đen sì mờ mịt, một khi đối phương ở nội trong phương viên hai trượng, đừng mong tránh khỏi, một khi trúng phải một hạt, tất phải thúi thịt mục xương.
Mỗi một bộ sậu, mỗi một chi tiết trong hành động lần này, không còn nghi ngờ gì nữa, đều đã trải qua kế hoạch cực kỳ chu mật.
Vị trí ba người xuất thủ nên phân phối ra sao, nên dùng bộ vị nào khi xuất thủ đánh đối phương mới có thể khiến cho gã tuyệt đối vô phương tránh né, bọn chúng đều đã tính toán kỹ càng.
Nhưng bọn chúng không tưởng được Triệu Vô Kỵ đang vào giây phút cuối cùng đã nhận ra tráng hán đầu thắt dải bố trắng là một trong những tùy tùng Thượng Quan Nhẫn dẫn theo, cũng là hung thủ đã giết Triệu Tiêu, đã từng lưu lại vài ngày ở Hòa Phong sơn trang.
Triệu Vô Kỵ tuy không chú ý gì lắm đến một người như vậy, trong đầu lại ít ít nhiều nhiều có chút ấn tượng.
Chút ấn tượng đó đã cứu mạng chàng.
Chàng ra tay trước, lúc đối phương còn chưa bắt đầu phát động, chàng đã phóng sang.
Tráng hán đó có chút kinh hoảng, liền lách người giơ tay ra, phóng ra độc sa, xuất thủ có chậm đi một chút.
Tay của hắn vừa giương ra, Triệu Vô Kỵ đã phóng đến sát hông hắn, quyền đầu liền đánh gãy một hai cái xương sườn của hắn.
Thanh âm xương gãy vang lên, người của hắn cũng bị nhấc lên, nghênh đón Độc Tật Lê từ phía sau bắn tới.
Mười hai mũi Độc Tật Lê đã có chín mũi ghim trên mình hắn.
Hắn đương nhiên biết sự lợi hại của thứ ám khí đó, nỗi sợ hãi đã siết chặt yết hầu của hắn, hắn cả kêu la cũng kêu la không được, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới hoàn toàn mất khống chế, nước mắt nước mũi nước tiểu nước phân đồng thời chảy re ra.
Đợi đi khi Triệu Vô Kỵ quăng hắn ra, toàn thân hắn đều đã mềm nhũn như than, lại khơi khơi còn chưa chết.
Hắn thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng xương gãy và tiếng la thảm của hai gã đồng bọn.
Sau đó hắn cảm thấy có một bàn tay buốt lạnh tát vào mặt hắn, một người đang hỏi:
- Thượng Quan Nhẫn ở đâu?
Bàn tay không ngừng tát trên mặt hắn, hy vọng hắn còn tỉnh táo, nhưng tiếng hỏi lại đã từ từ xa xăm.
Hắn há miệng, muốn nói, khạc ra lại chỉ có nước miếng đắng nghét, vừa chua, vừa hôi, vừa đắng.
Lúc đó hắn đã không còn nghe thấy gì nữa.
Triệu Vô Kỵ chung quy đã từ từ đứng liên, đối diện Giả lão lục và Liêu lão bát.
Trên mặt chàng hoàn toàn không có một chút huyết sắc, trên người lại có máu, cũng không biết là máu của ai đã nhỏ trên y phục chàng.
Trên mặt chàng không những có máu của người khác, cũng có máu của chính chàng.
Chàng biết mặt chàng đã bị vài hạt độc sa rạch trầy, còn có một mũi Độc Tật Lê ghim trên vai chàng.
Nhưng chàng tuyệt không thể để người khác biết.
Hiện tại độc tính còn chưa hoàn toàn phát tác, chàng nhất định phải ráng đi xuống, nếu không chàng cũng phải chết ở đây, chết dưới tay Liêu lão bát!
Tay của Liêu lão bát ướt nhẹp, cả y phục cũng đẫm mồ hôi lạnh.
Hồi nãy giây phút lúc chuyện xảy ra, đơn giản giống hệt như một trường ác mộng, một cơn ác mộng khiến cho người ta muốn ói.
Tiếng xương cốt gãy nát, tiếng la thảm, tiếng rên rỉ, hiện tại toàn bộ đã đình chỉ.
Nhưng trong phòng lại vẫn ngập tràn mùi hôi thúi và mùi máu tanh khiến cho người ta vô phương chịu nổi.
Lão muốn ói.
Lão muốn xông ra ngoài, lại không dám động.
Triệu Vô Kỵ đang đứng trước mặt bọn họ, lạnh lùng nhìn bọn họ:
- Là chủ ý của ai?
Không có ai mở miệng, cũng không có ai thừa nhận.
Triệu Vô Kỵ cười lạnh:
- Các ngươi nếu thật muốn giết ta, hiện tại động thủ vẫn còn kịp.
Không ai dám động.
Triệu Vô Kỵ lạnh lùng nhìn bọn họ, chợt quay mình bước ra:
- Ta không giết các ngươi chỉ vì các ngươi căn bản không xứng để ta ra tay.
Cước bộ của chàng vẫn rất ổn, chàng tuyệt không thể để cho bất kỳ một ai nhìn thấy chàng đã không còn chịu đựng nổi.
Vết thương không đau chút nào, chỉ hơi tê tê, lại chừng như bị kiến cắn.
Nhưng đầu chàng đã bắt đầu hôn mê, mắt đã bắt đầu tối đen.
Độc dược ám khí của Đường gia tuyệt không phải là đồ cụ hư danh. Trong quán nhất định còn có người của Đường gia, nhưng gã yêu sư nhìn đặc biệt sạch sẽ ít ra còn có hai ba gã.
Người dụng độc nhìn luôn luôn đặc biệt sạch sẽ.
Triệu Vô Kỵ ưỡn ngực bước dài ra ngoài.
Chàng tịnh không biết vết thương của chàng có cứu được hay không, nhưng chàng nhất định phải đi ra.
Chàng cho dù có phải chết, cũng tuyệt không thể chết ở đây, chết truớc mặt đám cừu nhân của chàng.
Không ai dám cản chàng, ở đây cho dù còn có người của Đường gia cũng đã bị hù khiếp vía.
Chàng chung quy đã bước ra khỏi cửa lớn trang hoàng hoa mỹ.
Nhưng chàng còn có thể đi bao xa?
Xa xa ánh dương sáng lạn, trước mắt chàng lại càng lúc càng tối đen, người qua lại trên đường nhìn giống như một bóng đen lung lay.
Chàng muốn tìm một cỗ xe lớn leo lên nằm, nhưng chàng tìm không ra, cho dù có xe dừng ngay đối diện, chàng cũng không nhìn thấy.
Cũng không biết đã đi bao xa, chàng đột nhiên phát giác mình đang dựa vào thân thể của một người.
Người đó chừng như đang hỏi chàng gì đó, nhưng thanh âm lại chừng như mơ hồ xa vời.
Người đó là ai? Có phải là đối đầu của chàng?
Chàng dụng lực giương mắt nhìn, mặt người đó ở ngay trước mắt chàng, chàng không ngờ lại nhìn không thấy rõ mấy.
Người đó chợt hét lớn:
- Ta là Hiên Viên Nhất Quang, ngươi có nhận ra ta không?
Triệu Vô Kỵ cười, dụng lực nắm lấy vai hắn:
- Ngươi có biết ta đã tự đổ với chính mình không?
Hiên Viên Nhất Quang hỏi:
- Đổ cái gì?
Triệu Vô Kỵ đáp:
- Ta đổ ngươi nhất định sẽ đến tìm ta.
Chàng mỉm cười, lại nói:
- Ta đã thắng.
Nói xong ba chữ đó, người chàng đã quỵ xuống.