A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Lysany Sands
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Ichono87
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 5
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1813 / 14
Cập nhật: 2016-06-09 04:34:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ưỡi ngựa? Cưỡi một con vật to lớn?”
Brinna nhìn con ngựa đứng trước nàng mà chẳng hề sợ hãi. Đây là ngày thứ tư trong vai diễn của nàng, nhưng lại là ngày đầu tiên nàng không có Sabrina bám theo, rao giảng nàng khi nàng tránh xa phòng nghỉ của khách trong khi một Lord Thurleah thất vọng lẽo đẽo đi theo họ, cố gắng tỏ ra quyến rũ và thân thiện ngay sau Brinna. Brinna thực sự bắt đầu cảm thấy tội nghiệp cho người đàn ông nghèo khó khi chàng cố găng thu hút sự chú ý của nàng trong khi Sabrina ngăn chặn mọi nỗ lực của chàng. Tước hiệu của chàng chẳng hề mang lại chút dễ dàng nào. Hoặc ít nhất là chàng đã không cho tới sáng nay, vì sáng nay Sabrina phải nằm bẹp trên giường, sốt cao cùng với cảm lạnh và buồn nôn giống như căn bệnh của nữ hầu và cha Lady Joan đã bị khi chuẩn bị tới Menton đón Giáng sinh.
Sabrina đã cảm thấy ốm từ hôm trước, và cô thực sự đã ốm. Cô nàng đã bền bỉ ngăn cản bất kỳ một sự trò chuyện nào giữa Brinna và người khác, đến mức Brinna thực sự chỉ có cơ hội lí nhí mấy từ, “Vâng, thưa ngài,” hai lần. Brinna cũng làm đúng theo kế hoạch, sau khi ngồi xuống bàn cùng mọi người, Sabrina nhìn chằm chằm vào thức ăn trước mặt họ, khuôn mặt cô trở nên tái nhợt trước khi cô bất ngờ chộp lấy cánh tay Brinna, thở gấp và họ phải rời bàn ăn … một lần!
Nhận ra giọng khẩn cấp của cô, Brinna nhanh chóng đứng dậy và dìu em họ của Joan lên gác, nơi cô gái ôm riết lấy cái chậu nôn trước khi đổ sập lên giường ôm lấy cái bụng trống rỗng, và tuyên bố rằng mình chắc chắn đang chết. Và nếu không thì cô nàng ước là mình sẽ chết.
Cô nàng đã không khá hơn sáng nay. Có chăng chỉ là thấy yếu hơn, điều chẳng hề bất ngờ vì cô đã dành phần lớn cả đêm với cái chậu nôn cho tới khi mọi thứ bị tống hết ra khỏi bụng. Có lẽ nó là nguyên nhân khiến cô yếu ớt tới mức không thể tìm thấy sức mạnh để khuyên Joan giữ Brinna khi không có sự đi kèm của cô trong ngày và gửi một tin nhắn rằng bọn họ đều ốm. Dù sao thì lúc này cô cũng không có đủ sức, và Joan đã quyết định là Brinna nên đi, nói rằng Brinna phải phục vụ vài ngày tới khi xã giao với những người quý tộc và mong là mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Joan chỉ nhắc nhở Brinna cố gắng nói càng ít càng tốt, giữ đầu thấp xuống, và không được cho phép bản thân một mình với Lord Thurleah.
Cố gắng nén xuống sự háo hức của bản thân, Brinna gật đầu hào hứng, rồi đi ra cửa để chào Lord Thurleah khi chàng vừa tới để hộ tống nàng tới Mass. Nếu như nàng lén cảm thấy hài lòng với ý tưởng dành cả ngày một mình với Lord Thurleah, tuyệt, một mình đơn độc không có những người khách khác của gia đình Menton, chàng đã thấy bước quyết định khi biết tin Sabrina quá ốm để có thể đi cùng họ hôm nay.
Mỉm cười quyến rũ, chàng nắm bàn tay nàng đặt lên cánh tay chàng và hộ tống nàng tới Mass như mọi khi, nhưng sau đó, thay vì đưa nàng thẳng tới đại sảnh như những hôm trước, chàng dẫn nàng tới khu chuồng ngựa, giải thích rằng chàng đã lên kế hoạch khiến nàng và Sabrina bất ngờ vào sáng nay. Chàng đã nghĩ rằng cưỡi ngựa hẳn là một sự thay đổi tốt đẹp và đã cho chuẩn bị sẵn những con ngựa họ sẽ cưỡi. Không biết sao nàng lại thấy mình đang đứng trước ba con vật to lớn đang nhìn nàng đáng nghi, trái tim nàng như bị nghẹn ở đâu đó khiến nàng không thở nổi như thể nàng dự tính bị giẫm nát dưới những móng guốc to lớn của chúng. Để chắc chắn điều đó có thể xảy ra liệu nàng có quyết định cưỡi một trong những con thú đã đóng yên cương đứng trước nàng. Lord Thurleah có thể nghĩ rằng cưỡi ngựa là một sự thay đổi tốt, nhưng Brinna chẳng thể đồng ý với chàng. Những cô hầu rửa bát chẳng có lý do gì loanh quanh cạnh những con thú, và chắc chắn là cũng chẳng có cơ hội cưỡi chúng.
“Em đã sai gì sao, tiểu thư? Đây là con ngựa của tiểu thư, được không ạ?” cậu bé chăm ngựa lo lắng hỏi. Brinna cố gắng nở một nụ cười.
“Uh,. Đây là ngựa của chị. Chị … chị chỉ nghĩ … Ôi, một chuyến đi dài. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu cho nó nghỉ ngơi” nàng kết thúc chẳng đâu vào đâu, và chẳng ngạc nhiên gì khi mà cậu bé chăm ngựa và Royce trao đổi những nụ cười thích thú trước khi Royce thì thầm, “Ta đã nói với nàng lúc trưa nay rồi. Vậy nên, con ngựa của nàng đã có bốn ngày nghỉ ngơi, tiểu thư à. Không nghi ngờ gì là nó sẽ thích được tập luyện một chút bây giờ.”
“Oh, vâng,” nàng lẩm nhầm miễn cưỡng, tự hỏi phải làm sao. Lady Joan đã chẳng chuẩn bị cho nàng trước tình huống này. Hình ảnh nàng dắt con ngựa vào phòng để hỏi Joan khiến Brinna bật cười thích thú. Nàng đột nhiên chớp mắt khi nghĩ tới cô ấy. Có lẽ cô ấy đã chuẩn bị sẵn cho nàng. Làm ra vẻ thất vọng, nàng quay lại với Royce và cậu bé.
“Một bất ngờ đáng yêu, và nó cũng là một sự thay đổi rất tuyệt,” nàng nói, cẩn thận phát âm thật rõ ràng như Joan đã dạy nàng. “Nhưng vì Sabrina quá ốm để đi cùng chúng ta, và nó thật không phải phép khi một quý cô ở một mình với một người đàn ông không phải là chồng, nên …” Nàng ngừng lại để thêm một cái liếc đầy ý nghĩa trước khi kết thúc, “Em sợ ràng việc cưỡi ngựa sẽ phải để dành cho tới khi Sabrina có thể đi cùng chúng ta.”
“Uh, nàng đúng, tất nhiên rồi.” Cau mày trầm ngâm, Royce dợm mấy bước chân, và Brinna chỉ vừa thở phào nhẹ nhõm thì chàng đột nhiên búng ngón tay đánh tách và xoay ngoắt lại. “Người của ta có thể đồng hành cùng chúng ta.”
“Cái gì?” nàng kêu lên hốt hoảng.
“Người của ta Cedric có thể đồng hành cùng chúng ta. Ông ta sẽ làm tốt vai trò đi kèm. Tháo yên cương con ngựa của Lady Sabrina đi, cậu bé, và chuẩn bị cho con của Cedric ngay nhé,” chàng ra lệnh trong khi mắt Brinna mở to vì hoảng sợ.
“Oh, nhưng – ” nàng bắt đầu, sự hoang mang đánh cắp mọi lý lẽ sắc bén mà nàng có thể mang ra sử dụng. Nàng bị bỏ lại phía sau chàng khi chàng sải chân về phía chuồng ngựa.
“Chết tiệt,” nàng thở hắt ra khi chàng biến mất, rồi quay lại nhìn con ngựa mà nàng sẽ cưỡi khi cậu bé chăm ngựa dẫn con của Sabrina về chuồng. Con ngựa của Joan trông chẳng hạnh phúc hơn nàng là bao. Con vật nhìn nàng đầy nghi ngờ, và Brinna không thể ngừng nghĩ là con ngựa biết nàng không phải là Joan và đang tự hỏi điều gì đã xảy ra với chủ nó. Brinna khá chắc về điều mà đôi mắt con vật đang nói lên và nàng bỏ qua sự không thoải mái, thì thào với nó, “Tao chẳng làm hại gì cô ấy. Tiểu thư của mày vẫn sống và khỏe mạnh.” Nhận thấy con ngựa vẫn chẳng có chút tin tưởng, Brinna khẽ cau mày. “Đó là sự thật. Bên cạnh đó, đây là ý tưởng của cô ấy. Cô ấy – ”
“Nàng đang nói chuyện với ai vậy?”
Brinna giật mình với câu hỏi, và nhìn qua vai nàng thì thấy Royce đã trở lại và đang đứng gần nàng. Chàng cao lớn. Rất cao lớn. Tại sao, nàng đã tưởng tưởng là nếu họ đứng bên nhau dưới ánh mặt trời, chàng có thể sẽ trùm bóng lên nơi nàng đứng. “Con ngựa của em,” nàng thì thầm lơ đãng, cố gắng phán đoán xem chàng to lớn cỡ não. Có thể gấp đôi nàng, nàng quyết định với một chút hụt hơi, không chú ý tới hướng mà cháng hất đầu trước khi chia sẻ một cái nhìn vui vẻ với một ông bác mà giờ đang đi cùng chàng.
“Đây là người của ta Cedric. Nàng có nhớ ông ta hôm đi tìm cây tầm gửi chứ?”
“Oh, vâng. Hân hạnh, thưa đức ngài,” Brinna lí nhí, và cố nhớ lại những bài học của nàng về việc chào hỏi mọi người, bắt đầu cái nhún gối hoàn hảo thì Lord Thurleah túm lấy khuỷu tay buộc nàng ngừng lại. “Ông ta là một hiệp sỹ, không phải một đức ngài,” Thurleah nhẹ nhàng giải thích, và Brinna cảm thấy đỏ rần cả người.
“Oh, vâng.” Nàng do dự, không chắc phải chào hỏi người đàn ông này thế nào, nên chỉ gật đầu và mỉm cười, như ông đáp lễ.
“Nó đây, thưa ngài. Cháu đã đưa con ngựa của quý cô về chuồng của nó và chuẩn bị con của Sir Cedric.” Cậu bé chăm ngựa dẫn theo một con ngựa mới lại gần hai con kia.
“Ah. Rất tốt. Làm tốt lắm, cậu bé,” Tặng cậu một cái gật đầu tán thưởng, Royce dẫn Brinna về phía cửa và đưa nàng ra khỏi khu chuồng ngựa, và mỉm cười với nàng. Nuốt xuống, Brinna yếu ớt cười đáp lại, vì giờ đây sự chú ý của nàng hướng về ba con ngựa mà Sir Cedric đang dẫn chúng đi phía sau.
“Em…” Brinna bắt đầu nhợt nhạt khi chàng mang những con ngựa dừng bên cạnh họ, nhưng nàng không thể nói nên lời và gần như cắn phải lưỡi khi Royce đột nhiên xoay, tóm lấy eo nàng và đặt nàng lên trên con vật của Lady Joan. Ngay khi chàng đặt nàng ngồi trên cái yên cưỡi một bên, chàng nhìn nàng thích thú, đôi lông mày chàng chầm chầm cong lên.
“Nàng ổn chứ, Lady Joan? Nàng đang trắng bệch như tấm khăn lanh ấy.”
“Ổn mà,” Brinna ré lên.
“Nàng không sợ ngựa đấy chứ?”
“Không, không,” nàng thở gấp.
“Không, tất nhiên rồi,” chàng lẩm bẩm với chính mình “Nàng đã cưỡi ngựa tới đây mà.”
“Ahhh vâng.” Lời nói dối vang lên như một tiếng kêu than.
Royce gật gù như thể với chính mình, rồi đằng hắng và lẩm nhẩm, “Vậy, nếu nàng không sợ, thưa tiểu thư, tại sao nàng lại giữ ta quá chặt vậy?”
Brinna chớp chớp mắt không hiểu, rồi đưa mắt nhìn đôi tay của nàng. Chúng túm chặt lấy cái áo khoác ngoài của chàng và giờ thì đang quơ cào lấy nó như đang cầu cứu chàng sẽ giải thoát cho nàng, hoặc nàng chắc chắn sẽ chết vì ngã ngựa. Lady Joan sẽ không làm thế, tất nhiên rồi, nàng nghiêm khắc tự nhắc nhở mình. Cố nặng ra một nụ cười cứng ngắc, nàng buộc tay mình rời ra. “Vải thật mềm mại, thưa ngài. Chất liệu khá là tốt.”
“Ah.” Nhìn không chắc với biểu hiện của nàng, chàng buông tay ra khỏi eo nàng và bắt đầu lùi lại, chỉ với một bước thật nhanh và tóm lấy nàng lần nữa ngay khi nàng vừa mới trượt chân khỏi cái bàn đạp. “Ta xin lỗi, ta đã nghĩ rằng cái bàn đạp vừa vặn với nàng,” chàng thì thầm, đẩy nàng ngồi ngay ngắn lại lần nữa.
Nuốt xuống, Brinna hích phải bụng dưới của con ngựa khi chân nàng dò tìm cái bàn đạp qua lớp váy dài. Nàng đã tìm thấy nó, cao hơn một inch so với chiều dài của chân nàng. Tất nhiên rồi, Lady Joan thấp hơn nàng vài inch mà, và tất nhiên là bộ yên cương được chuẩn bị hoàn hảo theo chiều cao của tiểu thư. Đối với Brinna nó có nghĩa là nàng phải cong chân nàng nhiều hơn dáng tự nhiên và ngồi ở một vị trí khá khó. Lần này khi chàng thả nàng ra, nàng đã ngồi vững, và thậm chí nở một nụ cười rạng rỡ khi nhận lấy dây cương từ tay chàng.
Khi chàng quay ra với con ngựa của mình, Brinna quấn dây cương chắc chắn quanh đôi tay để chắc rằng chúng sẽ không bị tuột khỏi tay nàng. Rồi lo lắng nhìn về phía bãi tập. Như nàng đã lo sợ, nó dài cả dặm, thậm chí là hơn. Đúng thế, bãi tập có một con đường dài thật dài và dốc, và nàng gần như nhìn thấy rõ ràng cảnh tiếp đất nếu như nàng bị ngã ngựa. Nhắm mắt lại, nàng vẫn đang ngồi vững vàng, sợ tới mức không dám thở khi nàng không biết làm thế nào để ra lệnh cho con vật di chuyển. Nàng không cần lo lắng. Khoảnh khắc Royce thúc ngựa cả chàng tiến lên, và người của của chàng Cedric theo sau, con ngựa tự giác đi theo sau họ.
Họ đi rất thong thả, nhưng dù vậy cũng đủ để khiến Brinna chới với, lắc lư trên yên và nàng càng thít chặt dây cương hơn khi họ đi ra ngoài sân lâu đài. Nàng chắc mình không thể nào ra được đến cổng, thế nhưng nàng ngạc nhiên là mình lại làm được, và bắt đầu thả lỏng một chút. Nhưng khi họ cưỡi ngựa qua cầu và tiến về phía khu làng ven lâu đài thì Royce đột nhiên cho ngựa của chàng chạy nước kiệu.
Ngựa của Brinna cũng bắt nhịp theo, và nàng bắt đầu nảy lên như một bao củ cải trên cái xe thồ hàng khi đi trên con đường gồ ghề. Mọi chiếc xương của nàng sớm trở nên đau nhức vì bị xóc nẩy. Rồi, nàng túm lấy, nghiến chặt răng, dù nàng nói với chính mình rằng nó sẽ sớm qua đi. Đối với nàng thì như là họ đã cưỡi ngựa hàng giờ, rồi Royce và người của chàng đột ngột quay lại nhìn nàng. Cố nặn ra một nụ cười nhẹ, nàng buông một tay để vẫy họ với hy vọng trông nàng vẫn bình thường. Ngay khi họ vừa quay đi thì chân nàng trượt khỏi cái bàn đạp và nàng trượt khỏi con ngựa. Tất cả những gì mà nàng có thể làm lúc này là nàng đã không quấn chặt dây cương quanh hai tay nàng như lúc đầu. Nàng có thể ngã nhào khỏi ngựa thành một đống trên tuyết và sẽ là như thế. Không may, dây cương lại quấn quanh một tay nàng và nàng lại chẳng hề nghĩ tới việc thả nó ra. Thế là nàng treo mình ở một bên ngựa, kêu thét lên kinh hoàng khi chân nàng bị kéo lê trên tuyết. Tiếng thét của nàng, tất nhiên, đã khiến con ngựa của nàng trở nên hoảng sợ và chạy nhanh hơn, và khiến nàng càng la hét lớn hơn.
Royce xoay đầu lại nhìn Lady Lythem, nàng đang vẫy tay, và rồi chàng lại chú tâm lại lộ trình của mình. Chàng đã quyết định chuyến cưỡi ngựa này là cơ hội để được ở riêng bên nàng. Chàng đã nghe anh họ của mình nói nàng là một đứa trẻ hời hợt và hợm hĩnh, nhưng còn hơn thế người thiếu nữ này chẳng có điểm gì giống thế cả. Sự thật thì nàng giữ im lặng hầu hết thời gian, điều mà có thể bị hiểu nhầm là kẻ trưởng giả màu mè, chàng bắt đầu nghĩ tới nó với một chút xấu hổ. Thành thật mà nói, cô gái này dường như nhút nhát khi tiếp xúc với người lạ. Tất nhiên, em họ của cô chẳng giúp đỡ được gì. Sabrina trả lời tất cả những câu hỏi mà chàng đặt ra khiến cô gái không có cơ hội trò chuyện, và thường xen vào giữa hai người họ. Đó là tuyệt đối là quấy rầy. Chàng đã hy vọng rằng nếu chỉ có một mình Lady Laythem có thể sẽ gỡ bỏ tính nhút nhát và bộc lộ bản thân nàng.
“Cô ấy không thường cưỡi ngựa,” Cedric bình luận, hiểu ý ông, Royce lặng lẽ gật đầu đồng ý. “Khi nào cần tôi lui lại phía sau và cho ngài một chút riêng tư đấy?” Cedric hỏi, như biết trước được ý muốn của đức ngài khi huých Royce một cái.
Trước khi Royce có thể phản ứng lại, một tiếng thét đột ngột vang lên khiến cả hai đều quay lại. Họ chỉ vừa kịp thấy con ngựa của quý cô phi vụt qua họ, mang theo quý cô treo một bên thân ngựa, giãy giụa và la hét như một người điên.
“Chúa tôi.” Cả hai đều nhanh chóng phóng theo, cho tới khi Brinna cuối cùng cũng lấy lại chút ít sự trấn tĩnh và buông tay ra khỏi dây cương. Nàng trượt khỏi con ngựa, biến mất trong thảm tuyết dày dọc theo vệt tuyết khi con ngựa cái chạy hoang dại về phía rừng cây.
“Tôi sẽ đuổi theo con ngựa,” Cedric nói lục cục trong họng mà nghe thì giống tiếng cười hơn, trước khi ông thúc ngựa tiến về phía rừng cây đuổi theo con vật.
Lắc lắc đầu, Royve cắn môi thích thú và thúc ngựa của chàng tiến theo vệt tuyết dài cho tới khi chàng đến điểm mà Lady Joan vừa biến mất mất. Quá dễ để tìm thấy, nàng đã để lại một vệt dài khi bị kéo lê trên tuyết. Điểm cuối vết tuyết là nơi nàng rớt khỏi ngựa. Nhưng khi chàng dừng ngựa lại, Royce không thể thấy bất kỳ dấu vết nào của nàng. Sự thích thú của chàng nhanh chóng chuyển thành nỗi lo lắng, Royce xuống ngựa vừa lội trên tuyết vừa gọi tên nàng, giật mình khi thấy bản thân bị ngập trong thảm tuyết mịn như bông tới tận eo. Vấp chân, chàng gần như ngã đè lên cơ thể nàng, rồi nhanh chóng cúi xuống, gạt lớp tuyết phía trên với đôi tay trần trước khi băng giá có thể ngấm vào nàng và đỡ nàng đứng dậy.
“Joan?” chàng thì thầm lo lắng, ghé sát lại nàng và lau nhẹ gò má bám tuyết của nàng. Brinna hé một mắt nhìn chàng, rồi lại nhắm lại trong một tiếng rên. “Nàng ổn chứ? Không đau ở đâu chứ?”
“Chỉ có lòng kiêu hãnh của em thôi,” nàng thì thào, rồi mở cả hai mắt đầy thất vọng. “Em đã ước mình có thể chết đi được vì sự xấu hổ này.”
Royce chớp chớp mắt, rồi miệng chàng giãn ra một nụ cười nhẹ trước khi chàng hỏi lại, “Nàng có bị đau không? Có chỗ nào bị gãy không?”
“Không.” Nàng thở dài thảm não. “Nhưng tuyết lạnh khiến mông em bị đông cứng lại rồi.” Khi đôi mắt chàng mở lớn không tin vào điều đó và một tiếng lục cục thoát ra khỏi chàng, Brinna cứng người lại. Nàng đoán chắc chẳng quý cô nào lại nói phía sau của họ là mông bao giờ cả. Mông hay những điều tương tự như thế không thể được thốt ra nếu theo như đúng những gì Lady Joan đã dạy. Dù thế, từ phản ứng của Lord Thurleah, nàng khá chắc là nàng đã không chọn đúng từ. Người đàn ông đáng thương trông như thể bị hóa đá.
Ngồi trong cánh tay chàng, nàng cảm nhận được cái vỗ nhè nhẹ đầy lo lắng của chàng. Lát sau, nàng ôm lấy áo chàng với cả hai tay bên dưới áo choàng của chàng khi chàng đột ngột đứng dậy, kéo theo nàng cùng đứng thẳng lên chỗ mà chàng đào thấy nàng. Nàng đứng đó và chàng ngay lập tức phủi tuyết trên váy nàng, khiến Brinna không thể rời mắt khỏi cái cách mà chàng đang nhìn nàng và thực tế là khuôn mặt chàng đang đỏ rần lên. Nàng đang cố hiểu xem đó là vì giận giữ hay chỉ là sự ngượng ngùng khi chàng đằng hắng giọng.
“Tốt hơn rồi chứ?”
Brinna ngập ngừng, giũ giũ váy, rồi lắc nhẹ hông để tuyết rớt xuống trước khi nàng chỉnh lại váy của nàng, để chúng rủ xuống che đôi chân nàng. Rồi nàng nhún vai thất vọng. “Tốt như là em có thể thay đồ, thưa đức ngài.”
“Vâng.” Chàng thở dài khi thấy kế hoạch đi chơi riêng với nàng đang dần sụp đổ. “Chúng ta tốt nhất là quay về ngay.”
Nắm lấy cánh tay nàng, chàng dẫn nàng tới ngựa, nhảy lên ngựa, rồi chàng cúi xuống, ôm lấy rồi nhấc bổng nàng lên đặt nàng ngồi phía trước chàng. Giữ lấy eo nàng bằng một tay, tay kia chàng cầm cương.
Lo lắng chộp lấy cánh tay chàng, Brinna cố tỏ ra thư giãn và nhận ra nàng thực sự lại đang trên lưng ngựa lần nữa. Khi chàng bắt đầu cho ngựa quay trở lại thì nàng nhận ra có một tiếng gì đó không rõ lắm. “Tiếng gì thế nhỉ?”
Royce dừng lại và nhìn nàng, rồi nhìn ra xung quanh vì chàng cũng bắt đầu nghe thấy những tiếng kêu mà nàng vừa chú ý thấy. Nó nghe như ai đó đang than thở ầm ỹ. Sau một chút do dự, Royce xoay ngựa khỏi hướng về lâu đài và thúc ngựa của chàng theo tiếng kêu cho tới khi họ thấy một chiếc xe kéo đang dừng lại bên đường. Nó dường như bị bỏ hoang, nhưng rồi một người đàn ông đứng lên từ phía sau xe, lắc lắc đầu ông ta và thốt ra với hơi thở kinh khủng.
“Có chuyện gì ah?” Royce hỏi, nhìn người đàn ông đang nhìn lại họ và cả chiếc xe của ông ta.
“Thần xin lỗi, thưa đức ngài. Có phải cỗ xe tồi tàn của tôi chắn lối đi của ngài?”
“Không. Đó không phải là lý do,” Royce trấn an lão. “Ngươi bị mắc kẹt ư?”
“Vâng.” Lão quay lại nhìn chiếc xe với một tiếng thở dài. “Tôi đã cố gắng đi sang một bên con đường để chắc chắn không làm ảnh hưởng tới những người khác, nhưng dường như là tôi đã bị lệch quá xa. Cỗ xe bị trượt khỏi đường và giờ con ngựa không nhúc nhích.”
Royce di chuyển sau nàng, và nàng chỉ kịp nhìn thấy quyết định hiện lên trong mắt chàng. “Đợi ta ở đây, tiểu thư. Ta sẽ đi một lát thôi,” chàng thì thầm, rồi xuống ngựa.
Brinna ngập ngừng, chột lấy cái yên ngựa khi con vật di chuyển bên dưới nàng, rồi trượt khỏi chỗ ngồi và theo sau tới chỗ hai người đàn ông để xem xét tình huống. “Em có thể giúp gì không?”
Cả hai người đàn ông đều ngạc nhiên trước đề nghị của nàng, nhưng Royce là người trả lời với một nụ cười ngạc nhiên. “Không, Lady Joan, chỉ cần nàng đứng đó thôi. Chúng ta có thể giải quyết xong ngay.”
Cắn môi, Brinna gật đầu và đứng sang một bên, nhận ra rằng các quý cô không thể vướng bản thân họ với những rắc rối kiểu như vậy. Nàng ở yên đó khi hai người đàn ông tìm ra cách giải quyết, và thậm chí cố kìm bản thân khi Royce ghé vai của chàng để đẩy cái xe trong khi ông lão thúc con ngựa tiến về phía trước. Chiếc xe chỉ nhúc nhích được vài inch, nhưng khi Royce bị trượt chân trên băng thì chiếc xe lại bị trượt về chỗ cũ. Khi họ ngừng lại một chút để Royce lấy lại sức, Brinna không thể kiềm mình lâu hơn nữa. Nàng không thể chỉ đứng trơ ra đó trong khi nàng có thể giúp. Mặc kệ kiểu cách của quý cô, nàng nhanh chóng tiến lại gần Royce để dùng sức của mình cùng đẩy với chàng. Royce nhìn đầy hoảng hốt.
“Oh, không, Joan. Nàng hãy đợi ở kia. Đây không phải việc của một quý cô.”
“Ngài ấy đúng đấy, thưa quý cô. Đây không phải là việc mà quý cô có thể giúp, thậm chí là cô có thể gây cản trở. Cô có thể bị thương nữa.”
Brinna đảo tròn mắt. Một thế kỷ trong bếp với việc mang vác những xong nồi, đồ nặng đã khiến nàng khá khỏe. Tất nhiên là họ khó mà có thể hình dung được, và nàng khó mà có thể nói cho họ nhiều như thể, nên nàng chỉ hếch cằm lên và lẩm nhẩm, “Tôi khỏe hơn là vẻ bề ngoài đấy, các ngài. Và nếu tôi không thể giúp gì nhiều, nó dường như là tôi có thể dùng chút sức lực của mình để làm ngay bay giờ.” Để nhấn mạnh, nàng đẩy vai vào đuôi xe thêm một lần nữa và nhướn cong mày lên nhìn lần lượt từng người đàn ông. “Sẵn sàng chưa? Đếm đến ba nhé.”
Sau khi trao đổi một cái nhìn, hai người đàn ông đành nhún vai và từ bỏ việc cố khuyên giải nàng. Thay vào đó, họ đợi nàng đếm, rồi cùng di chuyển cỗ xe khi nàng đếm tới ba. Brinna nhấn gót chân của nàng lên nền sân băng và đẩy hết sức mình, những múi cơ dường như đã lỏng lẻo sau vài ngày vừa qua, tiếng càu nhàu của hai người đàn ông khi chiếc xe thực sự đã trượt đi, dù chỉ mới có một inch, rồi thêm một chút, và một chút nữa, cho tới khi nó đột ngột trở nên lăn tròn êm ái trên đường. Nàng gần như ngồi xụm xuống đường sau khi đẩy được chiếc xe ra khỏi chỗ lún, nhưng Royce đã đỡ kịp, giữ chắc lấy cánh tay nàng khi chàng nhìn trực diện nàng.
“Whew.” Brinna cười rạng rỡ với chàng trước khi quay sang người đánh xe khi ông ta vội vã chạy lại chỗ họ.
“Xin cám ơn, thưa đức ngài, và cả cô nữa, thưa quý cô,” ông ta tràn đầy cảm kích. “Cám ơn rất nhiều. Tôi đã không biết phải làm thế nào nếu không có hai người.”
“Không có gì đâu.” Royce trấn an ông. “Đi vào chính giữa đường ấy để tới lâu đài.”
“Vâng, thưa đức ngài. Vâng.” Giật mạnh cái mũ và cúi chào cả hai người, rồi ông ta vội vàng chạy về cái xe của mình và khởi hành.
“Vậy – ” Brinna nhìn cho tới khi chiếc xe đi khuất hẳn sau khúc quanh, tiếng lọc cọc của vó ngựa vẫn vang vọng. “Thật là vui.”
“Vui?” Royce nhìn nàng đầy thắc mắc.
“Được rồi, có thể là không vui,” nàng ngần ngừ chỉnh lại. “Nhưng cảm giác rất hài lòng khi ngài đã làm được một việc tốt mà.”
Chàng gật đầu đồng ý, rồi hơi cau mày nhìn nàng. “Bộ váy của nàng đã bị hỏng rồi.”
Brinna nhìn xuống chẳng thích thú gì, nhận ra một bên váy ướt sũng và lấm đầy bùn. “Chỉ là bùn thôi. Giặt sạch là được mà,” nàng nói nhẹ tênh, rồi nhìn lên, đôi lông mày rướn lên trước biểu hiện của chàng.
“Nàng thật đáng ngạc nhiên, Lady Laythem,” chàng thầm thì, rồi giải thích. “Khi nàng ngã khỏi ngựa và bị ướt, nàng đã không khóc vì trang phục của nàng bị hỏng, mũ của nàng bị rách, hay nguyền rủa tất cả những con vật bốn chân. Nàng tự mình đứng dậy, dù bị ướt, và nói đó là điều tuyệt nhất để làm cho tới khi nàng có thể thay đồ.”
“Thực ra, ngài là người đỡ em dậy,” Brinna trêu chọc và chàng mỉm cười, nhưng vẫn tiếp tục.
“Rồi, khi chúng ta đi ngang qua một lão nông với cỗ xe bị mắc kẹt trong tuyết, nàng đã không than vãn rằng ta nên dừng lại để giúp lão trước khi thấy nàng an toàn trong lâu đài, thay đồ, và ngồi thoải mái bên lò sưởi. Không. Nàng đã dùng chính sức mình để giúp lão nông đó.”
“Ah,” Brinna lí nhí với một cái thở nhẹ khi nàng nhận ra rằng những hành động của nàng phải nhìn giống như của một quý cô tâng lớp quý tộc. “Em cho rằng hầu hết các quý cô không thế, cư xử một cách … um … hấp tấp.” Nàng lí nhí từ cuối cùng không chắc chắn, vì Aggie thường gọi nàng là một cô nhóc hấp tấp, Brinna không chắc liệu “hấp tấp” có phải là một từ đúng không.
“Hấp tấp?” Royce lẩm nhẩm với một tiếng cười khi Brinna chẳng tìm được từ để nói rồi chàng thêm vào. “Đó không phải là cách cư xử hấp tấp. Đó là không ích kỷ và quan tâm, và hoàn toàn trái ngược với lối cư xử mà ta trông đợi từ một người phụ nữ được miêu tả là một đứa trẻ hỗn xược.”
“Người nào đã gọi em như thế?” Brinna yêu cầu trước khi nàng có thể tự nhắc là đó không phải là nói về nàng mà đó là về Joan.
“Anh họ của ta, Phillip xứ Radfurn.” Khi nàng nhìn chàng không hiểu, chàng nói thêm, “Anh ấy đã tới thăm Laythem vài tuần trước.”
“Oh. Tất nhiên là thế.”
“Vâng, nên, ta sợ anh ấy đã nhìn nhận sự nhút nhát và trầm tính của nàng là dấu hiệu của sự kiêu căng và … er, thiếu giáo dục. Anh ấy đã cho ta ấn tượng rằng nàng là một người kinh khủng.”
“Thật ư?” nàng hỏi khẩn thiết. “Vậy sao ngài còn tới Menton?” Đôi mắt nàng mở to. “Ngài tới để hủy bỏ hôn ước ư?” Đó có thể là một điều tốt, hoặc không? Nếu chàng đến để hủy hôn và nàng đã được trả để thu thút sự chú ý của chàng với những hành động của mình.
“Oh, không ta không bao giờ có thể hủy hôn. Người dân của ta đang sống dựa bào khoản hồi môn của nàng.” Từ cuối cùng thốt ra và rồi im lặng kéo dài với đôi mắt chàng mở to đầy lo lắng. “Ý ta là – ”
“Đúng là như thế,” Brinna nhẹ nhàng trấn an chàng khi chàng bắt đầu trông đầy tội lỗi. “Em đã biết rằng chàng cần khoản hồi môn đó.”
Chàng thở dài không vui vẻ, nhìn không chắc lắm. “Uh, và, không có nó ta sợ người dân của ta sẽ không chịu đựng nổi qua mùa xuân này.”
“Và ngài sẽ làm hết sức mình để chăm lo cho họ những thứ họ cần? Liệu ngài có muốn thế không?”
“Ôi…” Nắm lấy cánh tay nàng, chàng dẫn nàng về phía ngựa của chàng. “Đó là trách nhiệm của chúng ta khi là thành viên của giới quý tộc, không phải sao? Trông nom cho người dân của ta, đảm bảo sự no ấm cho họ với tất cả khả năng của chúng ta.”
“Một vài quý tộc sẽ chẳng nhìn nhận theo cách đó,” nàng nhẹ nhàng chỉ ra, và chàng tỏ ra khinh thường những kẻ đó.
“Ừ. Vài người trong số bọn họ chẳng đáng coi trọng.”
“Nhưng chàng khác.”
Khi chàng nhìn nàng đầy quả quyết, nàng nhún vai. “Hầu hết họ sẽ chọn chỗ khô ráo thay vì đề nghị giúp đỡ một lão nông dân nghèo khổ.”
Chàng mỉm cười nửa miệng. “Ta cho là vậy.”
“Nhưng từ những gì mà em đã nghe, chàng không giống những đức ngài khác. Em đã được kể rằng chàng đang cố gắng sửa sang lại những gì đã bị quên lãng và hủy hoại bởi những đức ngài trước chàng.”
Chàng vẫn giữ im lặng, nhưng hơi cau mày, và nàng tiếp. “Em cũng được nghe kể rằng chàng làm việc rất chăm chỉ, thậm chí cùng làm với những kẻ đầy tớ, chỉ để mang lại những điều tốt đẹp hơn?”
Cái nhìn của chàng đầy cảnh giác, nhưng chàng gật đầu xác nhận. “Ta làm việc phải làm và không xấu hổ vì việc làm việc vất vả.” Chàng do dự. “Ta nhận ra rằng một vài quý cô cảm thấy không vui khi có những ông chồng làm việc bên cạnh những người hầu, nhưng – ”
“Em nghĩ đó là điều đáng khâm phục,” Brinna nhanh chóng ngắt lời, ước gì có thể xóa đi nỗi phiền muộn trên khuôn mặt chàng. Đến khi nàng nhìn thấy sự căng thẳng của chàng đã khiến nàng quên mất Lady Joan không thể có những biểu hiện như vậy. Trước khi nàng có thể lo lắng quá nhiều về việc đó, Royce đã xoay mặt nàng lại, nắm lấy đôi bàn tay nàng trong tay chàng.
“Ta cần khoản hồi môn. Người dân của ta cần nó một cách tuyệt vọng. Và thành thật, ta sẽ kết hôn với nàng vì nó dù nàng có là mụ già xấu xí, đứa trẻ hỗn xược, gái điếm, hay kẻ ngớ ngẩn – chỉ cần người dân của ta có ăn và an toàn.” Chàng tỏ vẻ khinh bỉ khi đôi mắt nàng mở to đầy hoài nghi với lời chàng nói, nhưng vẫn tiếp. “Nhưng nàng không phải như vậy. Nàng vừa chứng tỏ lòng vị tha và sẵn sàng làm bất cứ gì cần thiết để giúp đỡ những mảnh đời khốn khổ quanh nàng. Và ta muốn nàng biết rằng, bên cạnh hồi môn, ta bắt đầu thấy rằng ta và người của ta sẽ may mắn khi có nàng trở thành nữ chủ nhân của họ, Joan. Ta nghĩ chúng ta sẽ hòa hợp được với nhau.”
Joan. Brinna cảm thấy cái tên đó đâm nàng giống như một mũi gươm kết liễu. Nàng cũng đã bắt đầu nghĩ rằng họ có thể hòa hợp với nhau. Thật không may, nàng không phải là người mà chàng định cưới. Đó là Joan. Những suy nghĩ của nàng tắt ngấm khi khuôn mặt chàng đột ngột cúi xuống, ngăn ánh mặt trời khi đôi môi chàng chạm vào môi nàng.
Nóng. Đó là điều đầu tiên Brinna chú ý. Trong khi đôi môi nàng run rẩy và thậm chí dường như là khô lại dưới cái lạnh, thì của chàng lại ấm áp và mềm mại khi trượt trên môi nàng. Chúng thật điêu luyện, nàng nhận ra với một tiếng thở dài thì chàng tách môi nàng ra và lưỡi chàng tiến thẳng tới và chiếm hữu khuôn miệng nàng.
Nụ hôn có thể chỉ trong khoảnh khắc hoặc đã kéo dài vài giờ. Thời gian dường như chẳng còn ý nghĩa khi nàng đang đắm chìm trong những xúc cảm tinh khôi. Nàng như lạc mất trong mùi hương của cơ thể chàng, hương vị và cảm xúc về chàng. Nàng muốn nụ hôn kéo dài mãi mãi, và thở sượt đầy thất vọng khi nó kết thúc. Khi cuối cùng nàng cũng mở mắt ra, tìm thấy chàng đang nhìn nàng với một chút kinh ngạc khi chàng mơn trớn gò má nàng với những ngón tay run run.
“Nàng không hề giống những gì ta chờ đợi, Joan Laythem. Nàng đang yêu như nụ hồng hé nở sớm mai. Ngọt ngào. Vị tha … Ta chưa từng nghĩ có thể gặp được người phụ nữ như nàng, trở thành kẻ may mắn được kết hôn với nàng.” Rồi chàng lại ôm nàng trong cánh tay chàng, hôn nàng với sự đam mê nồng cháy đã đánh cắp hơi thở của nàng, khiến nàng choáng váng, và bao bọc nàng ngay trên ngực chàng khi chàng ngẩng đầu lên và mỉm cười với nàng. “Chúng ta tốt hơn nên trở lại. Có thể mọi người đã bắt đầu thắc mắc về chúng ta rồi.”
“Vâng.” Brinna lẩm nhẩm, ngoan ngoãn theo sau khi chàng nắm tay dẫn nàng tới con ngựa. Khoảnh khắc này, nàng có thể theo chàng tới cùng trời cuối đất.
“Chúa nhân từ!”
Brinna xoay về phía cánh cửa phòng ngủ đang đóng lại, nhìn thấy Joan đang ngồi bật dậy từ cái ghế cạnh lò sưởi và lao về phía nàng. Cô đang mặc đồ của Brinna. Thực tế là Joan đã khiến Brinna có chút ngạc nhiên. Cô gái thường vắng mặt cho tới tận khuya, rồi cô nàng rón rén như kẻ trộm và trượt vào giường một cách yên lặng để thức dậy vào sớm hôm sau với hành động như thể chẳng có gì sai trái. Nhưng giờ, Sabrina không thường luẩn quẩn quanh căn phòng này nữa, và đó là nguyên nhân. Brinna đoán đó có thể là Joan đang mắc kẹt với việc phải để mắt tới cô gái đau ốm. Mặt khác, nó cũng đồng thời với việc cô nàng cố che giấu thực tế là cô thường lẻn ra ngoài ngay khi họ đi. Tiểu thư đang giấu điều gì đó.
“Nhìn cô kìa!” Joan khóc thét lên, vỗ vỗ hai bàn tay và giữ lấy quần áo sũng nước của cô với một cái cau mày. “Cô ướt nhẹp. Hắn đã làm gì cô vậy?”
“Chàng chẳng làm gì cả,” Brinna nhanh chóng đảm bảo với cô nàng. “Em ngã khỏi ngựa và – ”
“Ngã khỏi ngựa của ta!” Joan la kên, ngắt lời nàng. “Cô đã không cưỡi. Phải không?” Cô nàng hỏi không chắc chắn.
“Không. Đó là lý do tại sao em ngã,” Brinna nói khô khan, và đẩy một tay giữ ngực để chống vào cuối giường.
Joan đợi một lát để nắm bắt, rồi đôi mắt cô nàng nheo lại. “Cô đã không ra ngoài với hắn một mình đấy chứ?”
“Không. Tất nhiên là không. Người của ngài ấy có đi cùng,” Brinna đảm bảo với cô nàng khi cô đang chọn một bộ đồ trong rương. Nhấc một cái lên, nàng đối diện với khuôn mặt không vui vẻ của Joan. “Có lẽ tiểu thư nên là chính mình từ bây giờ.”
Joan chớp chớp mắt. “Để làm cái gì chứ?”
“Thì …” Brinna quay đi và bắt đầu cởi bộ đồ nàng đang mặc. “Tiểu thư rồi sẽ kết hôn. Tiểu thư thực sự nên dần tìm hiểu ngài ấy.”
Joan khinh khỉnh nói. “Không đời nào. Ta sẽ không kết hôn với hắn. Ta sẽ đi tu trước khi đồng ý lấy tên ngớ ngẩn như thế.”
“Ngài ấy không phải một tên ngớ ngẩn,” Brinna thốt ra với hàm răng nghiến chặt khi nàng liệng chiếc váy lên giường. Nàng quay lại đối mặt với Joan đầy khó chịu. “Ngài ấy là một người đàn ông rất tốt. Tiểu thư nên tốt hơn là kết hôn với ngài ấy.”
Đôi mắt Joan mở to trước biểu hiện dữ dội và thái độ của nàng, rồi đảo tròn đầy kinh ngạc. “Tại sao, cô có cảm tình với hắn.”
“Em không có,” Brinna nạt lại cứng ngắc.
“Có, cô có,” cô nàng tỏ ra thích thú, rồi nghiêng đầu sang một bên và nhìn Brinna một cách toan tính. “Mặt cô dường như hơi đỏ và cô có biểu hiện mơ màng trên mặt khi cô vào phòng. Cô đang yêu hắn?”
Brinna quay đi, trí nhớ nàng đang tràn đầy ký ức về cơ thể chàng ấn sát lên nàng, đôi môi chàng mềm mại trên môi nàng. Vâng, nàng đã có đôi mắt mơ màng khi nàng bước vào phòng. Nàng khá chắc về cảm giác mơ màng cho tới khi Joan bắt đầu thét lên. Và nàng thậm chí chấp nhận bản thân rằng nàng có thể rất tuyệt nếu yêu chàng. Điều này chẳng có gì khó. Chàng đẹp trai như quỷ, với chất giọng như rượu Scot, và những nụ hôn say đắm. Nhưng hơn tất cả, chàng là một người đàn ông tốt. Nàng đã được kể khá nhiều tất nhiên, hay không chính xác là được kể, nàng đã nghe Lady Joan và cô em họ bàn tán về những cái xấu của chàng. Nhưng điều đó đối với nàng như là những phác thảo về chàng. Thực tế là chàng đã làm việc chăm chỉ để giúp người của chàng, rằng chàng hết mình vì họ … Chàng đã đặt nhu cầu của người dân lên trên lợi ích của chính mình, thậm chí là trong cả việc hôn nhân. Điều đó không đáng khâm phục sao?
Bên cạnh đó, chàng chẳng có gì ngoài sự lịch lãm của bản thân trong tất cả những thỏa thuận với nàng. Chàng không phải một tên đần độn hay một tên nhà quê ngớ ngẩn. Hay ít nhất, nếu chàng là thế, Brinna cũng không thể nói. Không, chàng đã đối xử với nàng ngọt ngào và tốt, ở gần nàng trong suốt buổi lễ ở Mass và ở khắp nơi mỗi ngày kể từ buổi sáng Giáng sinh. Mặc dù Sabrina luôn phá ngang, nàng vẫn cảm thấy được bảo vệ. Và chàng đã không lợi dụng nàng với những nụ hôn trong rừng, Chúa nhân từ biết là chàng không hề. Brinna nghi ngờ rằng đó là điều chàng mong ước, nàng đã có thể để người đàn ông kéo váy của nàng lên và chiếm lấy nàng ngay trên con đường mòn, và tất cả xảy ra chỉ là một vài nụ hôn. Nàng ngờ rằng chàng cũng biết như vậy, nhưng chàng đã không lợi dụng lúc đó. Không, chàng là một người đàn ông tốt. Một người đàn ông nàng có thể dễ dàng yêu thương với cả trái tim mình.Nhưng nếu nàng trao trái tim cho chàng, nó có thể bị mất mãi mãi, vì chàng có hôn ước với Joan, và chàng phải cưới cô ta, nếu không chàng có thể mất của hồi môn thứ mà người dân của chàng đang cần đến tuyệt vọng.
Chàng không thể làm thế. Nàng biết. Chàng có thể không thể làm thế. Nàng biết chàng chưa lâu, nhưng nàng biết chắc rằng chàng là người đàn ông coi trọng trách nhiệm. Người dân của chàng cần khoản hồi môn đó, nên chàng sẽ kết hôn để có được nó và Brinna vô vọng có được chàng. Nàng không thể cứ loanh quanh với trò chơi này được. Quá nguy hiểm cho trái tim của nàng. Dù là vì Aggie và viễn cảnh mang lại sự an nhàn cho bà. Nàng không thể làm điều này thêm nữa. Nàng đã cố làm Joan nhận thức đúng đắn về cuộc hôn nhân này, nhưng để được thế, nàng phải làm cho cô nàng nhận thấy được rằng chàng không phải một tên ngớ ngẩn mà kẻ nào đó đã khiến cô ta tin như thế.
“Ai đã kể với tiểu thư là Lord Thurleah là một gã quê mùa ngờ nghệch và một tên ngớ ngẩn?” Brinna hỏi thẳng thắn, và Joan đột nhiên cảnh giác nhìn nàng.
“Ai vậy?” nàng yếu ớt nhắc lại, rồi nhún vai. “Đó hẳn nhiên là Sabrina rồi. Cô ấy đã hỏi thăm mọi người suốt chuyến đi tới đây để tìm hiểu về hắn cho ta.”
Brinna nheo nheo mắt vẻ không tin. “Nhưng chẳng phải cô ấy nói vào hôm em trở thành nữ hầu cho tiểu thư rằng cô ấy chẳng nghe điều gì về ngài ấy như là một tên ngớ ngẩn – chỉ là ngài ấy làm việc vất vả để chu cấp cho cuộc sống?”
Joan nhún vai, tránh ánh mắt của nàng. “Thì phải có ai đó biết điều đó.”
“Có thể là ngài Phillip xứ Radfurn?” Brinna hỏi thận trọng, ngập tràn chiến thắng khi thấy một biểu hiện tội lỗi ánh lên trong mắt của cô gái, khiến đôi mắt nàng mở to vì bất ngờ. “Là ngài ấy, đúng không? Ngài ấy đã gieo rắc những hiểu lầm giữa hai người. Ngài ấy đã tới thăm tiểu thư tại Laythem, kể với tiểu thư rằng Royce là một tên ngớ ngẩn, chẳng hề có một chút bình thường như mọi người, rồi tới nhà em họ của ngài ấy để nói răng tiểu thư là một – ”
Khi nàng ngột nhiên cắt ngang, Joan nheo mắt lại. “Nói với hắn là ta như thế nào?”
“Oh, thì …” Bây giờ thì tới lượt Brinna tránh ánh mắt của Joan. “Em không thực sự nhớ chính xác.”
“Cô nói dối,” Joan buộc tội ngay lập tức. “Ngài ấy đã nói gì?”
Brinna do dự, rồi quyết định làm theo châm ngôn của Aggie. Đó là, Nếu con gặp tình huống mà không biết phải làm hay nói gì, thành thật là sự lựa chọn tốt nhất. “Ngài ấy kể với Lord Thurleah rằng tiểu thư là một nhóc con ích kỷ và hợm hĩnh, vô giáo dục.”
“Cái gì?” Mặt Joan trở nên đỏ rần, đôi mắt chuyển sang màu xám trong chốc lát, rồi lại chuyển về màu vốn có của nó. “Tại sao, đó là – ” Đôi mắt của cô, lạnh lẽo và cứng rắn, khiến Brinna giật thót. “Thay đồ đi rồi xuống nhà,” cô nàng lạnh lùng ra lệnh, tiến tới cánh cửa. “Và không thêm chuyến cưỡi ngựa hay bất cứ tình huống một mình với Lord Thurleah thêm nữa. Người của anh ta không phải là một người đi kèm thích hợp.” Rồi cô nàng lướt ra khỏi phòng, đóng cánh cửa với một tiếng rầm.
Ba Con Gà Mái Pháp Ba Con Gà Mái Pháp - Lysany Sands Ba Con Gà Mái Pháp