Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Aino Pervik
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Arabella The Pirate’S Daughter
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: tran anh tuan
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1845 / 33
Cập nhật: 2015-11-23 16:33:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Người Bị Bão Giạt
on người bị bão đánh trôi giạt gắng sức ngồi dậy.
- Cám ơn anh bạn, - người đó nói với Halêluda. - Tôi làm cho anh phải vất vả quá. Tôi không biết đền ơn anh như thế nào nữa.
- Cám ơn cô bé này này. Từ nay trở đi anh thuộc về cô ấy.
Người lạ cảm thấy thú vị khi nghe những lời của Halêluda.
- Thế nghĩa là thế nào? - Người đó hỏi lại.
- Tất nhiên là ông bạn đừng tưởng ta vớt ông bạn lên vì tình yêu, tình thương gì. Đúng không? Ta đâu có điên thế. Này, nói thật, ta vớt anh bạn lên là để bán cho cô bé này lấy một viên ngọc. Đây này, anh bạn đã bao giờ thấy một viên ngọc quý như thế này chưa?
Halêluda mở bàn tay ra trước mắt người lạ. Người đó nhìn chăm chú vào viên ngọc rồi nói.
- Quả là một viên ngọc tuyệt mỹ. Như vậy thì tôi cũng đáng giá đấy chứ.
Người đó lại cười to. Halêluda cùng cười vang.
- Cuộc trao đổi cũng không phải là tồi, - hắn rất hoan hỉ nói, vừa nói vừa ngắm nghía con người đi chân đất đứng trước mặt hắn từ đầu đến chân.
Người bị trôi giạt quay lại phía Arabella:
- Thế là tôi đã bị bán cho cô lấy một viên ngọc. Bây giờ cô định làm gì với tôi.
Arabella nhún vai. Cô nói:
- Để rồi xem. Chú chẳng cần phải sợ ai ở đây cả. Họ sẽ không dám đụng đến chú đâu, vì bây giờ chú thuộc về cháu. Cháu là con gái của thuyền trưởng.
- Tôi hiểu rồi. Thế ai là thuyền trưởng? - Người lạ hỏi vẻ như không hoàn toàn tin rằng trên tàu này lại có thể có một thuyền trưởng.
- Thuyền trưởng tàu này là một quỷ khốc thần sầu của ba đại dương, là nỗi kinh hoàng trên biển cả là Đanien, tên cướp biển đáng gờm, với biệt danh "Cò Súng", - Arabella nói to một cách kiêu hãnh. Hơn nữa, thuyền trưởng chính là cha cháu...
Cô bé hy vọng những lời lẽ đó sẽ gây được ấn tượng mạnh đối với người lạ, nhưng người đó chỉ mỉm cười có vẻ thích thú.
- Chú là ai? - Arabella hỏi.
- Tôi chỉ là một anh chàng phiêu lãng tên là Hatxan, - người lạ trả lời - Và chẳng có ai phải sợ tôi cả.
Một tiếng động ầm ầm ở phía đuôi tàu.
- Lão "Chân Gỗ" đấy. Cái gì làm lão ta thức giấc không biết? - Halêluda lẩm bẩm và vội nhét viên ngọc vào cái túi nhỏ trong bao lưng.
Họ thấy "Chân Gỗ" tiến gần về phía họ. Từ xa, họ đã thấy nét mặt cau có, hầm hầm của lão. Bên trên chiếc khăn đỏ, lão ta trùm thêm một chiếc khăn viền vàng óng ánh. Cái răng đau đã làm tình làm tội lão không lúc nào yên.
Nhìn thấy Hatxan, lão tức giận quát lên:
- Thằng quỉ nào kia?
- Đó là anh chàng lãng tử của cháu - Arabella trả lời ngay tức khắc.
"Chân Gỗ" nói đốp chát ngay:
- Mày nói gì thế! Mày có muốn xem cái gì sẽ xảy ra với cái thằng phiêu lãng của mày không?
Lão rút con dao ra khỏi bao.
Dưới cái khăn choàng màu hồng viền vàng, đôi mắt ác độc của lão quắc lên vẻ dữ dằn. "Chân Gỗ" đang điên người và bất kể cái gì mà lão không thích đều như chọc giận lão.
Halêluda lẩm bẩm:
- Lão "Chân Gỗ" bị mất trí rồi!
- Không được đụng tới người ta! - Arabella la to lên - Người đó là của cháu.
"Chân Gỗ" tiến sát đến chỗ Hatxan vung con dao lên:
- Mày có muốn tao xiên cái này vào người không? - Lão hét to đến khản cổ.
- Kìa, ông bạn, - Hatxan nói, vẻ hơi bối rối. - Có lẽ ông bạn đang bị cơn đau răng hành hạ ghê gớm hay sao mà phải quấn cái khăn đẹp đẽ trên đầu thế kia?
Đó là điều mà "Chân Gỗ" không hề ngờ tới. Bàn tay lão thõng xuống, mồm lẩm bẩm:
- Mày là thợ chữa răng à? Hay đại loại như thế?
- Không phải là thợ chữa răng nhưng tôi có thể làm cho ông khỏi đau. ông hãy cất con dao đi đã.
- Lại đây, thử xem xem. - "Chân Gỗ" nói với giọng không tin tưởng lắm, nhưng cũng nhét con dao vào bao.
Hatxan nói:
- Bỏ khăn choàng ra! Cho tôi xem cái tai!
"Chân Gỗ" lại nổi đóa lên.
- Mày coi tao là cái gì? Một thằng điên chắc? - Lão quát.
- Sao tôi lại dám thế nhất là là trong hoàn cảnh này - Hatxan nói. - Cho tôi xem cái tai.
"Chân Gỗ" lẩm bẩm điều gì có vẻ rất cáu giận nhưng vẫn cởi khăn quàng ra. Bên trong khăn quàng là chiếc khăn tay đỏ. Dưới tấm khăn đỏ là mớ tóc dày rậm rạp. Giữa đám tóc rậm, Hatxan nhìn thấy loáng thoáng cái tai bẩn của "Chân Gỗ".
Anh chàng lãng tử lấy tay luồn vào cổ áo sơ mi, lôi ra một cái túi da dẹt. Trong lúc Hatxan mở cái túi da, Halêluda tiến sát đến xem xét một cách hiếu kỳ. Nhưng hắn thất vọng, trong túi da chỉ có mấy cái kim mỏng và dài. Hatxan cầm lấy một chiếc kim, sờ nắn tai của "Chân Gỗ" rất cẩn thận, rồi nhanh như cắt, đâm chiếc kim vào dái tai của lão.
"Chân Gỗ" thét lên, tay lại sờ vào con dao. Nhưng một loáng sau, mắt lão lóe lên vẻ hài lòng. Chưa bao giờ Arabella trông thấy lão tươi tỉnh như thế.
Hatxan hỏi một cách chăm chú:
- Có thấy đỡ không?
- Tốt lắm! Sao mày lại biết nhỉ? Sao lại làm nhanh đến thế nhỉ?
Hatxan chỉ mỉm cười. "Chân Gỗ" sờ vào cái kim đang cắm lơ lửng trên tai.
- Thế cứ phải đeo mãi thế này à? - Lão hỏi.
- Đừng lo. Tôi lấy ra bây giờ đây. - Hatxan nói, anh ta rút chiếc kim ra khỏi tai của lão "Chân Gỗ", lấy vạt áo lau đi rồi lại cho vào túi da như cũ.
Đúng lúc ấy, Đanien bước lại gần đám đông mà hắn quan sát từ nãy nhìn thẳng vào đôi mắt hiền từ của Hatxan và nói với giọng khó chịu:
- Mày không bao giờ trở thành cướp được đâu. Những dù sao trông mày cũng có vẻ như một thằng ngố vô hại.
- Cám ơn! - Hatxan nói.
Đanien không để ý đến lời ấy, hắn quay về phía Halêluda quát lớn:
- Tại sao mày lại vớt thằng này lên tàu?
- Dạ tại Alabella cứ nài nỉ hoài, - Halêluda lúng túng nói, đôi mắt nhìn xuống đất. Lúc này, hắn không nói tới viên ngọc.
Đanien thét lên như sấm:
- Không được để ý đến ý muốn của trẻ con! Thế nó chỉ cần chỉ ngón tay là mày sẽ vớt ngay vài thằng do thám lên hay sao?
Halêluda nói một cách khinh miệt:
- Vài tên do thám ư? Ta sẽ được một món tiền chuộc.
Đanien hỏi độp luôn:
- Được, tên này, liệu chúng nó sẽ trả bao nhiêu để chuộc mày về, hả?
Hatxan nhún vai, lúng túng như mắc lỗi:
- Tôi e rằng, chẳng có xu nào cả.
- Carămba! - Thủ lĩnh "Cò Súng" thét lên.
- Có lẽ nên để cho cô Arabella quyết định số phận của tôi - Hatxan từ tốn đề nghị. - Vì theo tôi hiểu thì là người lệ thuộc vào cô ấy.
- Đúng. Người ấy là của tôi.- Arabella nói. - Tôi phải mua bằng một viên ngọc.
Đanien hỏi ngay:
- Gì thế?, Ngọc nào?
- Con tìm được một viên ngọc trong con trai nằm dưới đống rong rêu. - Arabella trả lời. - Con đã dưa cho Halêluda viên ngọc để mua người lãng
tử này.
Đanien quay về phía Halêluda ánh mắt của hắn sắc như dao, kẻ nào nhìn vào cũng rùng mình sởn gáy.
- Bỏ ra đây! - Đanien nói.
Halêluda miễn cưỡng móc viên ngọc từ cái túi bí mật của hắn ra. Đanien quay về phía Arabella hỏi:
- Thế là mày đổi viên ngọc đẹp như thế này lấy một thằng lêu nghêu xương xẩu như thế kia phải không? Mày có còn bà con gái một tướng cướp nữa hay không? Nói đi!
Arabella nói:
- Con đã có nhiều ngọc rồi. Ngọc cũng chán lắm. Con muốn có một người nói chuyện với con.
- Thiếu gì người trên tàu này để nói chuyện hả, con bé kia? - Đanien hét vào mặt Arabella làm cho cô bé giật nẩy người.
Tuy vậy, cô bé vẫn kiên quyết.
- Những người trên tàu này đều xấu tính! Con thích Hatxan cơ.
- Carămba! - Đanien chửi thề một tiếng rồi nhét thuốc vào tẩu, nói tiếp - Thôi được, mày sẽ có cái thằng ấy. Nhưng nhớ một điều là phải mang nó đi khuất mắt tao, nếu không thì viên đạn này sẽ găm vào ruột nó?
Arabella đưa Hatxan về buồng riêng của mình, mời anh ngồi trên chiếc đi văng, đầy những lụa là gấm vóc. Cô bé bắt đầu ngắm nghía Hatxan. Hatxan là một người đàn ông mảnh mai, cao, có mớ tóc dày màu xám mà chắc trước kia là màu đen. Dưới đôi lông mày rậm là đôi mắt nhìn chăm chú. Trên thân hình gầy còm của anh là bộ quần áo bạc mầu ướt sũng. Chân Hatxan không giầy, chắc đã bị chìm sâu dưới đáy biển.
Đến lượt Hatxan cũng nhìn ngắm cô bé và căn buồng. Cô gái có bộ tóc đen dày, da dẻ cháy nắng. Cô mặc chiếc váy sặc sỡ như những du dân, trên cổ đeo một chuỗi hạt san hô đỏ.
Hatxan bị lóa mắt vì vẻ huy hoàng, lộng lẫy của căn phòng. Sàn phủ một lớp thảm dày đắt tiền và nhiều lông thú đẹp. Xung quanh vách treo đầy những tấm nhung đủ màu sắc lạ và những đồ mỹ nghệ phương Đông. Những cái quạt bằng ngà chạm trổ, những lông công sặc sỡ uốn cong gài trên nền nhung. Nhiều loại đồng hồ bằng vàng và những bức tranh nhỏ treo trên tường. Một bộ đồ pha cà phê đặt trong một cái khay để trên bàn. Rải rác khắp phòng là những những đồ trang trí bằng hổ phách và kim cương, những chiếc mặt nạ bằng gỗ mun và những hộp, những tráp bằng gỗ đào hoa tâm.
Hatxan lắc đầu, nhìn Arabella và mỉm cười với vẻ không tin tưởng. Arabella lo lắng hỏi:
- Chú không thích căn buồng này à?
- Thích lắm chứ, - Hatxan nói - Nhưng, cô bé ơi, chưa bao giờ tôi được vào phòng riêng con gái vua cướp như thế này. Tôi đang ngạc nhiên vì những loại đồ đạc mà băng cướp đã chiếm đoạt được.
- Thế chú không thích những đồ đạc của cháu à?
- Thích chứ. Nhưng phải nói thật chú không hiểu những thứ này có lợi ích gì cho cháu - Nếu cứ phải sống suốt đời ở đây thì cũng nhàm chán, mòn mỏi đi thôi.
- Sao chú biết? - Arabella mở tròn mắt nhìn Hatxan ngạc nhiên - Cháu đã quá chán ngán những thứ này rồi, thế mà chẳng một ai trên tàu này hiểu được điều đó. Cháu chỉ mong được sống trên đất liền, được đi lang thang trong rừng. Nhưng cháu không thể lên bờ được, bọn người của "Đuôi Sam Sắt" sẽ bắt cóc và đòi chuộc nhiều của cải.
Arabella chợt im lặng đề phòng. Cô bé nhìn chăm chăm vào bộ mặt có vẻ chân thực của Hatxan và ngần ngại hỏi:
- Chú không phải là người cùng bọn với "Đuôi Sam Sắt" đấy chứ?
- Thế "Đuôi Sam Sắt" là ai?
Arabella kinh ngạc:
- Chú không biết ai là "Đuôi Sam Sắt" à? Đó cũng là một vua cướp biển. Họ nói rằng ông ta có một cái đuôi sam bằng sắt. Nhưng cháu không thể tưởng tượng nổi điều ấy.
- Như vậy là cha cháu và "Đuôi Sam Sắt" chống lại nhau để xem ai là kẻ mạnh nhất phải không?
Arabella cau mày, vẻ không tán thành:
- Cha cháu là vua cướp biển mạnh nhất trên khắp các đại dương!
Arabella, Con Gái Tên Cướp Biển Arabella, Con Gái Tên Cướp Biển - Aino Pervik Arabella, Con Gái Tên Cướp Biển