Số lần đọc/download: 20047 / 71
Cập nhật: 2015-07-21 15:56:52 +0700
Chương 3
S
áng, Hân thức giấc thì nghe đầu nhức buốt. Cố gắng nằm im trên giường một lúc thì bà vú vào khẽ lay cô:
- Hân! Con không sao chứ?
Hân mở mắt, cô khẽ lắc đầu:
- Con không sao.
Bà vú đưa tay sờ trán cô rồi thở nhẹ:
- Cậu Khang bảo vú nấu cháo và xúp cho con. Vú cứ tưởng con bệnh.
Hân ngồi dậy đi vào phòng tắm, lát sau cô trở ra trông có vẻ tỉnh táo hơn. Bà vú mang vào tô cháo thơm phức:
- Tờ mờ sáng, Khang đã bảo vú đi chợ nấu cho con, trông nó mệt mỏi sao ấy.
- Anh ấy đi làm rồi hở vú?
- Ừ.
Bỗng chuông điện thoại reo, bà vú bước đến bắt máy. Hân nghe tiếng vú loáng thoáng trả lời cô không có ở nhà. Hiểu Hân ngồi im, cô quá nhạy cảm để hiểu cú điện thoại đó là của ai. Một lát thì vú vào:
- Tìm con nhưng không phải Uyên, hỏi tên gì thì không nói nên vú bảo con không có nhà.
Hiểu Hân nuốt từng muỗng cháo mà nghe đắng nghét. Chỉ một chuyện cỏn con như thế, cô cũng không bảo vệ được mình mà phải nhờ đến bà vú. Hân chớp mắt, cô lặng lẽ thu mình trong một góc.
Trưa thì Khang về, anh ngồi xuống khẽ nắm tay cô, Hân để yên. Không hiểu sao cô không có cảm giác gì ngoài cảm giác chán nản không muốn bị quấy rầy. Giọng Khang âu yếm:
- Sáng giờ em làm gì? Có ăn cháo không?
Hân rụt tay lại như đề phòng, Khang khẽ nhíu mày:
- Anh về sớm thế?
- Anh sợ em buồn. Đừng như thế nữa Hân! Từ sáng giờ anh không làm được gì cả, chỉ nghĩ đến em thôi.
Hiểu Hân chớp mắt, cô không hiểu sao mình không còn thấy rung động mà lại sợ Khang thể hiện tình cảm, sợ lại yếu lòng:
- Em không sao.
Khang ôm cô vào lòng, nói dịu dàng:
- Anh yêu em lắm, biết không? Nói gì đi Hân, suốt đêm qua anh biết là em không ngủ, em nghĩ gì vậy?
Hân khẽ nhắm mắt, cố thoát khỏi vòng tay Khang:
- Em xin lỗi. Anh đừng... - Cô nghẹn lời.
Khang nhìn đăm đăm vào một góc, đôi mắt tối sầm đau đớn, anh mím môi như cố dằn:
- Em muốn gì?
Hân lắc đầu, cô muốn khóc và lúc nào Khang cũng mềm lòng:
- Em không biết, nhưng anh đừng làm thế. Em...
Cô im lặng, không thể diễn đạt những gì trong lòng mình nhưng Khang thì hiểu rất rõ, một sự thất vọng vô bờ bến trong anh. Khang khẽ quay đi, cố ngăn cảm giác bị xúc phạm:
- Em đừng đi quá xa, sẽ hối hận đó. Anh sẽ không tha thứ khi tình cảm của mình bị xem thường đâu.
Hân gục đầu trong tay, Khang nhìn mà đau lòng. Hân như không còn là cô nữa, cô như chìm sâu trong đau khổ, khủng hoảng nào đó, Hân như mất thăng bằng trong cuộc sống.
Càng ngày Hân càng sống khép kín. Sự chịu đựng của Khang đã đến giới hạn. Hôm nay Khang đưa cô về nhà chơi, cả hai vào phòng cô. Khang đứng yên quan sát, Hân có vẻ mừng rỡ như thoát khỏi sự ám ảnh khi ngồi trong căn phòng ngày xưa của mình. Khang nhìn từng cử chỉ của cô mà nhoi nhói khi nghĩ rằng Hân không còn tha thiết căn nhà của hai người nữa. Vỹ Khang cương quyết mọi cách không cho Hiểu Ngọc tiếp xúc riêng với Hân, Khang sẽ không để yên chuyện này và Ngọc sẽ phải trả giá cho những gì cô gây ra.
Tối thì cả hai ra về, Hân có vẻ bịn rịn không muốn đi, nhưng Khang phớt lờ, anh không chịu nổi khi Hân có ý nghĩ thoát ra khỏi anh. Thật là điên!
Đưa cô về phòng, Khang tự tay mình thay đồ cho Hân, rồi không kiềm được anh bế xốc cô lên đi về phía giường, không cho Hân kịp có thái độ phản đối, Khang cúi xuống hôn cô mãnh liệt. Chưa bao giờ anh thể hiện tình cảm như thế này với cô, cảm giác yêu thương quay quắt như trở về với Khang, anh thì thầm:
- Anh nhớ em lắm.
Nói rồi Khang lại cúi xuống, cả người Hân run rẩy, cô khóc lặng lẽ. Khang như rơi từ thiên đàng xuống địa ngục khi thấy gương mặt Hân đẫm đầy nước mắt. Vỹ Khang buông cô ra, lần đầu tiên trong đời Khang thấy mình thật sự gục ngã. Bên cạnh anh, Hân gục đầu trong tay, đôi mắt vô hồn, sợ sệt lẫn đề phòng, cô khóc không thành tiếng:
- Em xin lỗi...
Vỹ Khang quay đi khi thấy hình ảnh của Hân, anh đứng lên cương quyết rời khỏi phòng, sự bất lực làm Khang muốn nổi điên, cảm giác chán nản xâm chiếm, anh lấy áo khoác và rời khỏi nhà.
Vỹ Khang tấp vào nhà hàng quen thuộc và ngồi một góc trong quầy rượu. Anh châm cho mình điếu thuốc và cứ ngồi trầm ngâm như thế.
Thật lâu thì Thúy đi vào, cô đi thẳng đến chỗ Khang ngồi như đã biết trước anh ở đây. Cô ngồi cạnh anh bên quầy:
- Cho tôi một ly giống như thế.
Vỹ Khang nhíu mày, anh rất không thích bị quấy rầy, nhưng Thúy chỉ ngồi im và lặng lẽ uống, cử chỉ chờ đợi kiên nhẫn. Vỹ Khang lại châm điếu thuốc khác nhưng Thúy đã giữ lại:
- Cô ta có thể làm anh buồn khổ đến thế này sao?
Khang nhìn cô và thản nhiên bật lửa:
- Anh không thích bị quấy rầy. Em về đi.
- Em không quấy rầy mà là quan tâm. Em sẽ im lặng, anh cứ làm những gì mình muốn.
Cuối cùng thật khuya Khang mới ra về. Thúy vẫn theo sau và khi Khang mở cửa xe, cô đã chặn lại:
- Để em lái cho. Anh say rồi em không yên tâm.
Vỹ Khang nhìn không biểu hiện gì, thái độ và sự kiên nhẫn của Thúy làm Khang mềm lòng. Cảm giác trống trải, cô đơn được ve vuốt, không phải căng thẳng hay suy nghĩ gì cả. Thúy đã rất khôn ngoan khi tạo cho Khang cảm giác bình yên. Thúy không đưa anh về mà lái thẳng đến khách sạn của ba cô. Vỹ Khang nhíu mày nhìn:
- Nếu anh không thích, em sẽ đưa anh về.
Thúy nhìn anh đôi mắt yêu thương lẫn đau khổ. Đúng là anh hơi say, Khang cảm nhận như thế:
- Vào đi, em sẽ bảo nhân viên pha chanh cho anh, khi nào anh tỉnh rượu thì em sẽ không giữ nữa.
Vỹ Khang không từ chối, anh theo cô vào phòng. Khang mệt mỏi ngã người xuống giường. Thúy nói gì đó với nhân viên rồi quay vào, cô ngồi xuống bên cạnh:
- Anh không sao chứ?
Vỹ Khang nhướng mắt:
- Không.
Thúy chớp mắt nhìn anh rồi khàn giọng:
- Nhìn anh thế này em đau lòng lắm. Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này hả Khang?
Khang nhíu mày:
- Anh không có gì, em đừng hiểu lầm là anh dùng em để lấp sự cô đơn của mình. Không bao giờ, anh chỉ cần yên tĩnh thế thôi.
- Em hiểu, nhưng nếu anh có làm thế em cũng chấp nhận, vì em yêu anh vô điều kiện Khang ạ.
Vỹ Khang nhìn cô, Thúy đã bắt đầu khóc. Nhìn hình ảnh đó Khang lại nhớ đến Hân và thấy sự đối lập giữa cả hai khi thể hiện tình cảm. Bất chợt Khang kéo Thúy về phía mình:
- Sao em ngốc thế? Anh không yêu em, em biết điều đó mà.
Thúy nuốt nỗi đau đớn vào lòng, cô hiểu mình không thể dừng lại vì tình yêu quá lớn đối với Khang. Thúy sẵn sàng đánh đổi tất cả để đánh ván cuối cùng này, hoặc là cô có Khang hoặc là cô mất anh mãi mãi. Thúy nhìn Khang qua hàng mi khép hờ chờ đợi:
- Em chấp nhận tất cả. Anh không biết em yêu anh đến thế nào đâu.
Nói rồi cô chủ động áp môi mình vào môi Khang hôn đắm đuối. Khang nhìn khuôn mặt cô nghiêng nghiêng trên vai mình, một nỗi ham muốn trần tục mà Khang hiểu rất rõ mình muốn gì ở cô.
Bất chợt Khang dằn mạnh cô xuống giường, cảm giác độc chiếm muốn thoả mãn. Thúy ghì siết lấy anh, sung sướng đón nhận...
Vỹ Khang ngồi yên nhìn Thúy đang say ngủ, vẻ mặt toát lên niềm hạnh phúc thật sự. Có điều gì đó bất nhẫn trong Khang, anh đúng là tàn nhẫn, ích kỷ khi cùng cô để thoả mãn, lấp sự trống vắng trong lòng mình. Đêm qua anh ý thức rất rõ việc làm của mình chứ không hề say.
Từ phòng tắm bước ra, Thúy đã gặp Khang ngồi trầm ngâm. Cô nhìn anh khẽ cười:
- Sao anh không ngủ nữa? Chưa sáng hẳn mà.
Vỹ Khang khoát tay:
- Em thay đồ đi. Anh đưa về.
Thúy đứng yên nhìn khuôn mặt sắc lạnh của Khang:
- Anh hối hận phải không?
Vỹ Khang châm cho mình điếu thuốc:
- Anh xin lỗi. Đúng là hôm qua anh không hề say, nhưng điều đó cũng không thay đổi được gì, em hiểu không?
Thúy khẽ cười cay đắng:
- Em hiểu. Quên chuyện này đi, có phải anh muốn nói thế không?
- Vì điều đó tốt cho cả anh và em.
Thúy bước đến choàng tay qua cổ Khang, nhìn hơi lâu vào đôi mắt của anh:
- Trả lời em, nếu không có Hiểu Hân, anh có chọn em không?
Khang nhìn cô im lìm, Thúy chớp mắt khẽ cười:
- Anh không nỡ trả lời, có nghĩa là không phải không?
Vỹ Khang nắm vai cô đối diện với mình, nói chân thật:
- Anh không quên những gì em đã làm cho anh đâu. Nếu có chuyện gì cần anh thì hãy đến tìm bất cứ lúc nào.
- Em chỉ cần anh.
- Đừng như thế, em sẽ hối hận đó.
Thúy bất chợt ôm siết lấy anh, cô khóc:
- Em không thể quên dù rất muốn quên anh. Anh có hiểu tâm trạng đó không?
Dù không muốn, Khang cũng thấy mềm lòng. Nhưng nhớ đến hình ảnh của Hân đêm qua, anh lại nghe nhói đau. Có thể cô sẽ không ngủ và thức suốt đêm để chờ anh, nghĩ đến đó Khang lại nôn nóng muốn về xem cô ra sao? Thúy nói đúng, anh đang hối hận, hối hận vì đã có lỗi với Hiểu Hân, anh đã biến sự nghi ngờ của cô thành hiện thực và Khang sẽ không thể biện minh cho hành động của mình. Anh cương quyết đẩy Thúy ra:
- Anh xin lỗi, em quên tất cả đi vì anh không thể cho em những gì em muốn. Anh phải về.
Nói rồi anh rời khỏi cô, Thúy nhìn đau đớn:
- Anh sắt đá lắm.
Vỹ Khang nhìn cô không biểu lộ gì, anh nói dịu dàng:
- Anh xin lỗi.
Khang cương quyết ra về. Thúy ngồi phịch xuống giường bất lực, cảm giác đau khổ làm cô chỉ muốn hét lên nhưng Thúy vẫn ngồi im lìm. Suy nghĩ một lát, cô lấy điện thoại và bấm số máy nhà Khang. Chuông vừa reo thì có người bắt máy, đúng như Thúy nghĩ Hân sẽ ngồi chờ bên điện thoại:
- Alô.
- Tôi đây. Nhận ra giọng tôi chứ?
- Chị muốn gì?
Thúy khẽ cười:
- Anh Khang sắp về đấy. Thật tội nghiệp, cô chờ anh ấy suốt đêm à?
Đầu dây bên kia im lặng hoàn toàn. Thúy nói cay độc:
- Anh Khang hơi mệt, đừng tỏ ra yếu đuối, khóc lóc nữa. Anh ấy đã chán cô lắm rồi, hiểu không?
Hân vội vã gác máy. Thúy khẽ cười, cô không thấy giận vì biết Hân sẽ ngã quỵ vì cú sốc này.
Vừa về đến nhà, Khang vội đi nhanh lên phòng. Mở cửa bước vào thì thấy Hân đang ngồi gục trên giường, hình như cô không nghe tiếng chân anh. Đến lúc Khang khép cửa lại, cô mới ngơ ngác ngước lên nhưng không nói gì. Khang biết cô đã đoán là anh. Vỹ Khang nhìn gương mặt mệt mỏi của cô. Chưa bao giờ anh thấy mình tội lỗi đến thế, hình ảnh Hân làm anh nhói đau. Vỹ Khang bước đến ôm cô vào lòng, giọng nói hối hận sâu xa:
- Anh xin lỗi.
Hiểu Hân khẽ rùng mình, cô lùi ra xa như sợ sệt:
- Em muốn về nhà. Anh đưa em về nhà đi.
Khang nhìn cô, đôi mắt thoáng tối lại:
- Không được. Anh chỉ đưa em về chơi, thế thôi. Em định trừng phạt anh đến bao giờ? Đủ rồi Hân.
Hân lắc đầu, cô khóc không thành tiếng. Khang không hiểu sao cô lại nhiều nước mắt đến vậy:
- Em xin anh, đừng bắt em chịu đựng nữa. Em muốn về nhà, em không muốn ở đây nữa.
Vỹ Khang quay nhìn nơi khác, sự hối hận không còn, thay vào đó là cơn giận phừng lên vì nghĩ Hân đã quá xem thường tình cảm của mình:
- Đủ rồi, em làm tôi thấy qúa nặng nề. Em xem thường tôi quá lắm. Tôi nhắc lần cuối cùng, em không được rời khỏi đây, nhà này là của em, nghe rõ chưa?
Vỹ Khang mệt mỏi đóng rầm cửa lại. anh đến công ty trong tâm trạng chán chường, bây giờ những giọt nước mắt của Hân là nỗi ám ảnh lớn nhất đối với anh.
Chiều, Khang ghé chợ mua vài thứ trái cây mà Hân thích. Anh mơ ước vô cùng được nhìn thấy gương mặt trong sáng và nự cười của Hân ngày trước. Về đến nhà, Khang nhìn thẳng lên phòng. Trong phòng tối mờ mờ, Hân đang ngồi thu mình một góc trong giường. Khang thở dài khi nhìn hình ảnh đó, anh bước đến bật đèn thì bà vú vào:
- Nó không chịu ăn gì cả. Đã xảy ra chuyện gì vậy Khang?
Khang khoát tay:
- Vú để mặc con, con sẽ tự giải quyết.
Bà vú lưỡng lự một lát rồi mới quay ra. Khang thấy quặn thắt khi nhìn Hân:
- Sao không ăn cơm? Em định dùng cách này để làm áp lực với anh sao?
Hân vẫn ngồi im lìm. Bỗng chuông điện thoại reo. Hân thoáng rùng mình, đôi mắt vô hồn như có gì đó sợ sệt. Cử chỉ đó không lọt qua mắt Khang, anh nhíu mày nhìn rồi bước qua bắt máy:
- Alô.
- Khang hả? Chiều nay tụi con về ăn cơm nhé.
- Hôm khác được không mẹ? Hôm nay con bận rồi.
- Vậy à! Có con Hân ở đó không, cho mẹ gặp một chút.
Khang nhìn cô. Hân đang lắng nghe cuộc nói chuyện:
- Hân đang ngủ. Mẹ cần gặp cô ấy gấp không?
- Thôi khỏi, mẹ chỉ muốn nói chuyện thôi. Con bé hư thật, giờ này mà ngủ. Thôi mẹ cúp nhé, nếu rảnh thì hai đứa về nhà chơi.
- Dạ.
Đợi bà Tuấn gác máy, Khang mới đặt máy xuống rồi nói nhẹ nhàng:
- Mẹ gọi chúng ta về chơi. Anh thấy em thế này nên nói không thể về.
Hân không nói gì. Khang nhìn đăm đăm:
- Anh không thể làm khác. Tâm trạng em thế này, anh không muốn mẹ biết.
Hân vẫn một mực im lặng. Khang nắm vai cô đối diện với mình:
- Thật ra em muốn anh phải làm gì? Em nói đi.
- Em muốn về nhà.
Vỹ Khang mím môi như cố dằn:
- Giải thích lý do đi. Nếu em nói hợp lý thì anh sẽ không giữ nữa. Nói đi!
Hiểu Hân im lặng. Khang thở mạnh:
- Thật ra em có ý thức hết việc làm của mình không? Anh thật sự không hiểu mình có lỗi gì. Những gì cần nói anh đã nói hết rồi, em thật sự không hiểu hay là không muốn hiểu hả Hân?
- Em không hiểu anh giữ em lại để làm gì? Có phải vì thương hại không? Đừng bắt em chịu đựng nữa, em chết mất.
- Bao giờ em mới bỏ ý nghĩ đó? Thật điên. Anh không cao thượng thế đâu nếu không vì yêu.
Vỹ Khang nhẹ nhõm khi nhìn cô, vì cuối cùng Hân cũng chịu nói, anh bắt cô nói ra suy nghĩ của mình:
- Anh làm gì để em có suy nghĩ đó. Nói đi.
Hiểu Hân lại khóc, cô lắc đầu nhưng không diễn tả được cảm xúc của mình:
- Em không quên được và không thể vượt qua những gì đã xảy ra. Hãy buông tha em và hãy trở về với tình cảm thật của anh.
- Em nói gì vậy?
Hân lắc đầu:
- Anh không cần biết nhưng em nói thật, em không tin vào những gì mình đang có. Em thật sự mệt mỏi rồi.
Vỹ Khang thấy bị xúc phạm nặng nề, đến mức này anh không còn kiên nhẫn nữa. Hân đã đi quá xa sức chịu đựng của anh:
- Em im đi. Tôi sẽ không tha thứ cho những lời nói này đâu. Em chuẩn bị đi, tôi sẽ đưa em về.
Nói rồi Khang bước ra khỏi phòng. Lần đầu tiên anh hối hận về cuộc hôn nhân của mình.
Vài ngày sau, vừa bước vào công ty, Nguyên đã đưa cho anh một xấp giấy tờ:
- Tin mừng cho mày.
Vỹ Khang cầm lấy đọc lướt qua, điều mà Khang đã cố gắng âm thầm làm cho Hân. Anh muốn tạo cho cô sự bất ngờ vì ước muốn của mình đã đạt được. Anh đã từng nghĩ đó sẽ là niềm hạnh phúc không gì đánh đổi được của anh và cô. Vỹ Khang ngồi trâm ngâm bên bàn làm việc. Anh muốn chạy đến bên Hân để nói cô nghe niềm vui sướng của mình, nhưng Khang vẫn ngồi yên. Anh đã làm đúng theo yêu cầu của Hân, không biết khi sống xa anh, cô có thấy thanh thản hơn như những gì mình nói không?
- Mày làm thủ tục giúp tao nhé. Càng nhanh càng tốt.
Nguyên gật đầu:
- Tao hình dung niềm hạnh phúc của gia đình mày mà ganh tỵ đấy.
Khang không nói gì, anh đưa cho Nguyên các giấy tờ cần thiết để làm thủ tục.
Một tuần sau, Khang mới đến thăm Hân. Cô đang ngồi im lìm bên cửa sổ, hình như đã nhận ra tiếng chân anh cô khẽ quay lại.
- Em khoẻ không?
Hân gật đầu không nói, gương mặt đã tươi tỉnh, hồng hào hơn. Một thoáng thất vọng trong Khang khi nhìn thấy cô có vẻ hài lòng với cuộc sống xa anh. Khang nhìn thật sâu vào đôi mắt của Hân, anh nghe xúc động lặng người khi hình dung đôi mắt cô sẽ sáng long lanh và anh sẽ được nhìn thấy hình ảnh mình trong đó.
- Em đang nghĩ gì vậy?
Hân khẽ lắc đầu:
- Anh gặp ba mẹ em chưa?
Khang nhíu mày:
- Rồi.
- Sao anh không giải thích tất cả?
- Giải thích gì?
- Chuyện của hai đứa.
Khang nhìn cô đăm đăm:
- Em muốn thế nào?
Hân chớp mắt:
- Em không muốn mình là gánh nặng của anh. Chúng ta chia tay, em sẽ thấy thanh thản hơn và anh sẽ không bị ràng buộc nữa.
Vỹ Khang đọc thấy sự điềm tĩnh trên gương mặt cô, hình như Hân đã chuẩn bị cho điều này từ lâu rồi:
- Nói thật đi. Em có ý nghĩ này từ bao giờ?
- Lâu rồi, mỗi ngày một chút và bây giờ là thích hợp nhất.
Vỹ Khang cố dằn:
- Em có nghĩ anh bị xúc phạm không?
- Em xin lỗi nhưng không thể khác được. Lúc trước em đã quá nhu nhược, yếu đuối để hai đứa phải ra nông nỗi này. Em không muốn mình sai lầm nữa.
Vỹ Khang muốn tát cho cô một cái vì câu nói đó, cô nói mà không biết cảm giác của anh ra sao. Thật quá đáng.
- Đủ rồi, em im đi!
Hân hơi nhắm mắt, Khang mệt mỏi quay nhìn nơi khác. Hân đã làm anh chán thật sự, không ngờ cô xem thường tình cảm của anh đến vậy. Vỹ Khang lặng lẽ ra về cùng với nỗi thất vọng vô bờ bến. Anh lái xe về nhà với tâm trạng mất mát.
Vỹ Khang đang ngồi trong phòng làm việc thì cửa phòng bật mở, Thúy từ ngoài bước thẳng vào:
- Em muốn nói chuyện với anh.
Khang nhìn cô không hài lòng:
- Lần sau nếu muốn gặp anh, em không nên tuỳ tiện như vậy.
- Em xin lỗi.
Khang nhìn cô ngán ngẩm chờ đợi.
- Em có thai rồi.
Vỹ Khang sững sờ, anh ngồi yên với cảm giác choáng váng:
- Anh nói gì đi Khang! Em phải làm sao đây?
Vỹ Khang nghe nhói đau, anh nhìn Thúy điềm tĩnh:
- Em muốn gì?
- Anh nói chuyện vô trách nhiệm vậy sao? Không ngờ anh tàn nhẫn như vậy.
Vỹ Khang khẽ quay đi:
- Anh cần yên tĩnh, em về đi, anh sẽ gặp em sau.
Thúy chớp mắt:
- Anh cũng biết địa vị của em rồi, nếu anh...
Khang khoát tay, anh ngắt ngang lời cô:
- Em về đi, anh không chối bỏ trách nhiệm. Bây giờ anh chỉ muốn yên tĩnh.
- Em xin lỗi.
Đợi Thúy ra về, Vỹ Khang đốt cho mình điếu thuốc. Anh đã cố gắng làm tất cả nhưng không thể thoát khỏi định mệnh và định mệnh của anh là mất Hiểu Hân mãi mãi. Chưa bao giờ anh ý thức rõ điều đó như lúc này cùng với cảm giác hoàn toàn đổ vỡ mất mát. Vỹ Khang giam mình trong nhà suốt một tuần và sống trong tâm trạng đen tối. Anh không thể bỏ mặt Thúy, đó là sai lầm mà anh phải trả giá.
Tuần sau Khang đến công ty làm việc bình thường, vừa ngồi vào bàn thì Nguyên đi vào:
- Thủ tục xong rồi, mày có thể thông báo tin mừng này cho Hân.
Khang nhìn tờ giấy trên tay mình rồi cố gạt bỏ tình cảm yếu đuối xâm chiếm để tiếp tục công việc. Trưa Khang gọi điện cho Thúy. Chuông vừa reo cô đã bắt máy, Khang hiểu suốt tuần qua, cô đã chờ đợi mình:
- Alô.
- Anh đây. Em đang làm gì vậy?
Giọng Thúy yếu đuối:
- Em chờ anh. Em đâu biết làm gì nữa.
Khang nói trầm tĩnh:
- Anh xin lỗi. Em đừng quá lo lắng sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ. Anh sẽ sắp xếp để đến gặp ba em. Em yên tâm đi.
Thúy khóc, cô hỏi như không tin:
- Thật không?
- Anh không muốn con mình không có cha. Em hiểu chứ?
Vỹ Khang gác máy, anh không muốn nghe tiếng khóc của cô. Không hiểu từ bao giờ anh đã thấy chán những giọt nước mắt, nó ám ảnh đến nỗi hình như Khang đã chẳng còn thấy mềm lòng.
Tối Khang đến nhà Hiểu Hân, anh gặp ông bà Tuấn ngay ở phòng khách. Vỹ Khang ngồi đối diện, gương mặt hốc hác nhưng hoàn toàn trầm tĩnh:
- Con xin lỗi. Ba mẹ hiểu con muốn nói gì phải không?
Ông Tuấn nhìn anh trầm ngâm:
- Ba không muốn xen vào chuyện của con cái, nhưng điều đó không có nghĩa là con muốn làm gì thì làm. Ba cần nghe lý do.
Vỹ Khang nhìn ông:
- Con đã sai khi nghĩ mình có thể mang hạnh phúc đến cho Hân. Con có lỗi, con không xứng đáng với cô ấy.
Bà Tuấn có vẻ mất bình tĩnh:
- Mẹ cần nghe ý kiến của hai đứa. Vú đưa con Hân xuống giùm tôi.
Khang khoát tay:
- Con sẽ nói chuyện với Hân sau, mẹ hãy để con tự giải quyết. Con xin lỗi, Thúy đã có thai và con không thể trốn tránh trách nhiệm của mình.
Ông bà Tuấn bàng hoàng nhìn anh, bà Tuấn run giọng vì giận:
- Cậu dám nói như thế với chúng tôi à?
Khang khàn giọng:
- Con xin lỗi.
Bà Tuấn quay nhìn nơi khác. Nghĩ đến Hân, bà đau đớn không thốt nên lời. Khang không phải là người bà có thể khống chế, quát tháo là được. Bên cạnh là con rể, Khang còn là người ơn rất lớn đối với gia đình bà. Hiểu Hân đã nói ý định này mấy ngày trước, nhưng không thuyết phục được bà, còn bây giờ, bà hiểu bà không thể giữ hạnh phúc cho con của mình được nữa.
Ông Tuấn có vẻ trầm tĩnh hơn:
- Tôi hiểu tính cậu, tôi tin cậu biết mình đang làm gì. Nếu đã quyết định như thế, thì tôi cũng mong đây là lần cuối cùng cậu đến tìm con Hân. Tôi không muốn nó bị tổn thưởng, cậu hiểu chứ?
Vỹ Khang cúi đầu yên lặng, anh lấy xấp hồ sơ đưa cho ông Tuấn:
- Con đã chuẩn bị tất cả cho Hiểu Hân, ba hãy động viên cô ấy làm phẫu thuật lần nữa. Con đã đưa bệnh án của Hân cho họ xem, họ nói lần này cô ấy có hy vọng sáng mắt.
Ông bà Tuấn ngỡ ngàng. Khang đưa ông bà từ chuyện này đến chuyện khác một cách kinh ngạc. Bà Tuấn run giọng:
- Tại sao cậu lại làm thế?
- Mẹ đừng hiểu lầm là con muốn bù đắp cho Hân. Con đã chuẩn bị cho cô ấy từ lâu rồi, con thật sự thương yêu Hân và luôn mơ ước cô ấy có cuộc sống như mọi người.
Ông bà Tuần hình như thoáng xúc động, Khang đưa ông bà vào tình huống không biết phải đối xử với anh ra sao. Nhưng Khang hình như không quan tâm.
Một lát sau, Khang chậm rãi lên phòng Hân, anh tự động mở cửa bước vào. Hân đang chìm trong bài hát mà cô đang nghe, khuôn mặt tròn sáng như thiên thần của cô làm Khang cứ đứng yên nhìn. Hiểu Hân đưa tay tắt máy, cô im lặng chờ đợi. Không biết từ bao giờ Hân đã có thái độ này khi tiếp anh, cô như sẵn sàng nghe và không có gì để nói với Khang.
- Anh vừa nói chuyện với ba mẹ xong.
Hiểu Hân chớp mắt, một lúc lâu cô mới hỏi:
- Ba mẹ em có nói gì không?
- Em yên tâm, anh đã giải thích tất cả rồi.
Cả hai im lặng, hai tay Hân hơi run khi nắm chặt con gấu vào lòng. Khang nhoi nhói vì cử chỉ đó, anh khẽ quay đi nhìn căn phòng của cô, rồi tưởng tượng mai đây Hân sẽ nhìn thấy chúng, cô không phải mò mẫm để tìm từng thứ cho mình nữa. Vỹ Khang cay đắng nghĩ thầm, cô sẽ không bao giờ thấy căn phòng màu vàng của hai người và hình ảnh anh sẽ nhạt nhoà trong trí nhớ không trọn vẹn của cô.
- Có lẽ đây là lần cuối cùng anh đến đây. Sau này em hãy quên tất cả đi và đón nhận cuộc sống mới, như thế em sẽ thấy thanh thản hơn.
Hân khẽ cười, dù rất cố gắng giọng cô vẫn hơi run:
- Em sẽ làm như vậy. Anh yên tâm đi.
Vỹ Khang nhìn cô đăm đăm, có lẽ thời gian sống với anh Hân đã quá nặng nề. Cô yếu đuối một cách mong manh. Vỹ Khang khẽ lắc đầu, anh lấy lại sự điền tĩnh quen thuộc:
- Em nghỉ đi. Anh về nghe.
Nói rồi Khang cương quyết bước ra khỏi phòng, anh không thích sự yếu đuối xâm chiếm. Anh thật sự mong Hân sẽ có cuộc sống tốt đẹp về sau.
Tháng sau thì Hân theo ông Tuấn qua Mỹ để điều trị mắt. Khang không biết Hân có còn nhớ mơ ước mà cô đã từng nói với anh không?
Bà Tuấn và mọi người cứ loay hoay mãi và dán mắt vào những hành khách đi ra, tay bà hơi run khi hình dung ra gương mặt của con mình. Cuối cùng thì ông Tuấn và Hân cũng xuất hiện. Bà Tuấn xúc động lặng người nhìn theo từng bước đi đầy tự tin của con mình. Tự nhiên bà bật khóc. Hiểu Hân nhận ra mẹ ngay, cô đeo cặp kính đen, Hân như nổi bật trong những hành khách đi ra, ai cũng phải ngoái nhìn khi thấy cô. Bà Tuấn vui mừng khi con bà đã thật sự từ giã tháng ngày đen tối. Bà ôm chầm lấy Hân:
- Không được khóc. Mắt con chưa khoẻ đâu.
Hân xúc động nhìn lướt qua từng gương mặt thân yêu, đã hơn năm năm rồi cô không được nhìn thấy họ. Hiểu Hân cũng xúc động, cô ôm choàng lấy em:
- Chúc mừng em!
Uyên thì cứ chí choé, chỉ có Bình là tự giờ vẫn đứng yên, nụ cười hiền vẫn nở trên môi. Hân quay qua anh:
- Anh khoẻ không?
Bình gật đầu rồi trao cho cô bó hoa, Hân khẽ cười:
- Cảm ơn anh.
Mọi người lần lượt ra xe về nhà. Hân mong đến nhà thật nhanh, không hiểu sao Hân cứ nôn nao muốn lên phòng mình. Cô đi từng bước chậm rãi về phòng. Đứng ở giữa căn phòng của mình, Hân xúc động lặng người khi nhìn qua từng thứ. Cô nhớ lại hình ảnh mình trước đây, lúc đó cô vẫn còn mò mẫm trong bóng tối. Hân đưa tay ôm con gấu vào lòng, bỗng cô nhắm mắt tìm lại cảm giác quen thuộc:
- Khùng hả Hân, con đang làm gì vậy?
Hiểu Hân mở choàng mắt nhìn mẹ:
- Con muốn thử xem giác quan của mình như thế nào?
Bà Tuấn tát yêu cô:
- Nói nhảm! Mẹ cấm tuyệt đối nghe không? Bỏ những cử chỉ lúc trước đi, con phải quên càng sớm càng tốt.
Hân khẽ cười, cô nhìn mẹ mình đăm đăm, bà có vẻ già hơn trước rất nhiều. Hân chợt ôm chầm lấy mẹ:
- Con nhớ mẹ lắm.
Bà Tuấn ứa nước mắt:
- Mẹ chỉ mong được nhìn thấy con thế này là mẹ mãn nguyện rồi.
- Con xin lỗi.
Bà Tuấn khẽ cười:
- Thôi, nằm nghỉ một lát đi cô, tối còn phải dự tiệc với mọi người nữa.
Cả nhà tổ chức tiệc để chúc mừng Hân, đến khuya thì mẹ bảo cô về phòng nghỉ sớm, không được thức khuya quá vì sợ ảnh hưởng đến đôi mắt. Khép cửa lại, Hân như trở về với bản thân mình. Hân ngồi im lìm trên giường trong cảm giác nhoi nhoi khó tả. Từ lúc về đến giờ, cô không nghe mọi người nhắc đến Khang. Anh như giấc mơ thoáng qua đời cô, không trọn vẹn. Hân nghe tim mình quặn thắt. Khang có nhớ đến ước muốn cô đã từng nói với anh không? Hân khao khát được thấy ngôi nhà và căn phòng màu vàng của hai người, số điện thoại nhà vẫn còn rõ trong trí của cô. Không kiềm được, Hân bấm số máy nhà Khang:
- Alô.
Hân lặng người khi nhận ra tiếng cô gái đó. Cô run rẩy cúp máy, tim cô đập loạn cuồng trong cảm giác đau đớn không gì gượng nổi. Lúc này cô mới ý thức mình đã mất Khang vĩnh viễn. Dù không muốn, Hân cũng không kiềm chế được, cô khóc nghẹn ngào trong nỗi đau quá lớn.
Hiểu Hân quyết định thi vào đại học, đây là mong ước lớn nhất của cô ngày xưa và bây giờ Hân quyết tâm thực hiện bằng được. Cô theo khoá luyện thi cấp tốc vì chỉ còn hơn hai tháng là thi.
Hôm nay vừa bước chỗ học, cô đã gặp Bình đứng đón, anh khẽ cười bước về phía cô:
- Em học tốt không?
Hân gật đầu, cô đưa mắt tìm chú Khánh tài xế của ba, ông bà Tuấn vẫn chưa cho cô điều khiển xe một mình. Bình nhìn cô cười:
- Yên tâm đi, anh đã xin phép hai bác rước em rồi.
Hiểu Hân nhướng mắt, cô bước lên xe của Bình:
- Hôm nay anh không đi làm sao?
- Anh có chuyện quan trọng hơn.
Hiểu Hân đưa mắt nhìn hai bên đường.
- Đi ăn nhé, anh đói lắm.
Bình đưa cô vào một nhà hàng gần đó. Khi hai người bước vào thì vài cặp mắt quay lại nhìn. Bình khẽ cười đùa:
- Anh thấy mình bị lu mờ khi đi bên em.
Hiểu Hân mỉm cười không nói gì, cô cứ vô tư trong từng cử chỉ. Bình thấy nhói tim vì vẻ đẹp trong sáng của Hân:
- Trong lớp luyện thi, em cứ loay hoay mãi, thật sự em chẳng nhớ gì về kiến thức cũ cả.
- Có cần anh giúp không?
Hiểu Hân nheo mắt:
- Anh yên tâm đi. Tối nào em cũng bị chị Ngọc kèm.
Bình nhún vai:
- Anh quên em có một người chị xuất sắc.
- Em phục chị Ngọc lắm. Cái gì chị cũng biết. Ngày xưa em học dở hơn chị Ngọc nhiều.
Bình bật cười:
- Có đủ tự tin để thi không?
- Dĩ nhiên, em sẽ học thật tốt.
Bình nói động viên:
- Anh tin em sẽ thành công.
Hiểu Hân chỉ cười không nói, cô ăn chậm rãi phần ăn của mình, đôi mắt thoáng xa vắng. Hân luôn có những khoảng lặng tách biệt với mọi người và Bình hiểu anh sẽ không bao giờ bước vào nơi đó được.
Bình đưa Hân về thì trời đã tối, thái độ lặng lẽ của cô làm Bình thấy mình thừa thãi:
- Em nghĩ gì vậy?
Hân khẽ cười lắc đầu:
- Không có gì. Em vào nghe.
Bình nhìn cô im lìm:
- Chúc em ngủ ngon!
Hân gật đầu, cô bước xuống xe và không quên chào Bình rồi mới quay vào nhà. Hân mệt mỏi ngã người xuống giường, lăn qua ôm con gấu vào lòng, Hân như chìm sâu vào một góc riêng của tâm hồn mình. Bỗng có tiếng mở cửa, Hiểu Ngọc bước vào nhìn em:
- Sao có vẻ uể oải vậy? Học tốt không?
Hân khẽ lắc đầu:
- Lát nữa chị dạy em nhé. Em không nhớ gì cả.
Hiểu Ngọc khẽ cười:
- Ráng lên, lúc trước em học khá lắm mà.
Hiểu Hân ngồi dựa lưng vào cạnh giường. Ngọc nhìn em, không hiểu sao lúc trước cô mù quáng đến vậy, cô vẫn còn ray rứt vì những chuyện đã qua. Cuối cùng rồi Khang cũng chọn người khác. Ngọc càng thấm thía hơn vì những gì đã gây ra cho Hân. Cô cay đắng nghĩ, Vỹ Khang đã để lại giữa hai chị em cô một vết thương không gì xoá được.
- Sao đêm nào em cũng thức khuya thế? Học bài hay tại không ngủ được? Mẹ biết là bị la đấy.
Hân chớp mắt nhìn chị:
- Lúc nào em cũng làm cho mọi người lo lắng. Em xin lỗi.
- Chị không nói chuyện đó. Em vẫn không quên Vỹ Khang, đúng không?
Hân khẽ cúi đầu mân mê những ngón tay của mình, rồi như không kiềm được cô khóc lặng lẽ:
- Em không quên được. Thật điên khi nhiều lúc em muốn chạy đến ngôi nhà ấy, em muốn gặp mặt anh Khang dù chỉ một lần. Em ghét sự yếu đuối của mình.
Ngọc ngắt ngang lời em:
- Và em cứ che giấu mọi người rồi âm thầm đau khổ một mình, phải không?
Hân lắc đầu, cử chỉ quen thuộc của cô. Ngọc khẽ quay đi, cô đau theo nỗi đau của em mình:
- Đừng tìm gặp, nếu không em sẽ càng đau khổ hơn. Không gặp sẽ tốt cho em hơn đó.
Hiểu Hân ngồi yên, chị Ngọc làm sao hiểu được tâm trạng của cô. Cô ý thức rất rõ Khang không còn là của mình nữa nhưng nỗi khao khát muốn gặp Khang một lần cứ quay quắt trong cô. Ngày nào Hân cũng mơ nhưng không bao giờ cô thấy rõ hình ảnh của anh. Gương mặt Khang cứ nhạt nhoà không rõ, những lúc đó cô tỉnh dậy và cứ khóc một mình trong đêm.
- Em có trách chị không Hân?
Đôi mắt long lanh nước của Hân ngơ ngác nhìn chị:
- Sao lại trách? Không bao giờ em có ý nghĩ đó.
Hiểu Ngọc nhìn em:
- Nếu lần đó chị không đến tìm em thì em và Khang đã không ra nông nỗi này.
Hân lắc đầu:
- Không như chị nghĩ đâu, nếu chị không nói em sẽ trách chị hơn đấy.
Hiểu Ngọc nhìn em xúc động:
- Nhưng...
Hân ngắt ngang:
- Chị đừng như thế. Tuy lúc trước em không thấy gì, nhưng em hiểu tất cả chị ạ.
Hiểu Ngọc nhìn Hân như không hiểu, nhưng Hân có vẻ gì đó xa vắng nên cô không hỏi nữa và lặng lẽ rời khỏi phòng.
Hiểu Hân thi đậu vào trường ngoại ngữ, thời gian duy nhất của cô là vùi đầu vào việc học.