Số lần đọc/download: 3496 / 75
Cập nhật: 2015-12-01 18:36:33 +0700
Chương 3
Đ
ó là ngày làm việc dài, vất vả đối với Mckenna, giúp đỡ người phụ tá làm vườn xây một bức tường đá xung quanh vườn trái cây. Những giờ khuân đá nặng đã gây nên sự rung lên của các múi cơ vì làm việc quá sức. Với một nụ cười buồn bã, cậu nghĩ rằng cậu không thể có ích cho Aline trong một hoặc hai ngày – cậu hầu như quá đau nhức để di chuyển. Nhưng cô có lẽ để cho cậu nằm gối đầu lên lòng cô, và cho phép cậu chợp mắt trong một vài phút, với hương thơm và sự dịu dàng bao quanh cậu. Ngủ trong khi những ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu… ý nghĩ lấp đầy cậu với mong đợi mệt mỏi.
Tuy nhiên, trước khi cậu có thể đến gặp Aline, cậu phải gặp Mrs. Faircloth, người ra lệnh cho cậu đến gặp bà ngay lập tức. Sau khi tắm trong chiếc bồn bằng sắt cũ cái mà tất cả người hầu nam vẫn thường dùng, Mckenna vào nhà bếp với mái tóc vẫn còn ướt. Da cậu tỏa mùi xà phòng hăng hăng vẫn thường dùng để cọ sàn nhà và giặt quần áo, thứ cũng được đưa những người hầu cho nhu cầu cá nhân.
“Người hầở đại sảnh nói bà muốn gặp cháu,” McKena nói mà không cần mào đầu. Khi cậu nhìn chằm chằm vào bà quản gia, khó hiểu bởi vẻ mặt khiếp đảm của bà.
“Lord Westcliff đòi gặp anh,” Mrs.Faircloth nói. Đột nhiên căn bếp lớn mất đi vẻ ấm áp thoải mái của nó, và nồi mứt ngọt ngào béo ngậy đang sôi trên lò ngừng lại kêu gọi tính phàm ăn của cậu.
“Vì sao?” Mckenna thận trọng hỏi.
Mrs.Faircloth lắc đầu. Nhiệt độ trong căn bếp làm những nắm tóc muối tiêu dính vào hai bên má bà. “ Quả thật ta không biết, kể cả Salter. Anh có vướng vào trò tai quái nào không, Mckenna?”
“Tai quái ư, không có.”
“Well, theo những gì ta biết anh đã hoàn thành tốt công việc của mình và anh cư xử phải phép nhiều hơn bất cứ chàng trai nào ở tuổi anh có thể.” Bà cau mày tư lự.“Có lẽ ông chủ nhã ý khen thưởng anh hay sai anh đi làm vài nhiệm vụ đặc biệt.”
Tuy nhiên, cả hai đều biết điều đó không thể xảy ra. Bá tước chưa từng cho gọi người hầu cấp thấp vì bất cứ lý do gì. Trách nhiệm này thuộc về quản gia để khen ngợi, kỷ luật, hay truyền lại nhiệm vụ. “ Đi mặc lễ phục của anh vào đi,” Mrs. Faircoth ra lệnh.“Anh không thể xuất hiện trước mặt bá tước với bộ quần áo thường ngày. Và nhanh lên - bá tước sẽ không muốn tiếp tục chờ đợị đâu.
“Chệt tiệt,” McKenna cằn nhằn, co rúm lại với ý nghĩ mặc bộ chế phục đáng ghét đó. Làm vẻ cáu kỉnh, bà quản gia giơ cái muỗng gỗ lên đe dọa.“ Một lời báng bổ nào khác khi có mặt ta lần nữa, ta sẽ gõ lên đốt ngón tay anh.”
“Vâng, thưa bà.” Mckenna cúi đầu xuống thấp hơn và cố thử biểu cảm duyên dáng làm bà cười to. Bà vỗ nhẹ vào má cậu bằng bàn tay mập mạp, ấm áp. Mắt bà là hồ nước màu nâu dịu dàng khi bà mỉm cười. “Đi đi, và sau khi anh gặp bá tước, ta sẽ dành vài ổ bánh mới và mứt chờ đợi anh.”
Khi Mckenna rời đi theo mệnh lệnh, nụ cười của cậu biết mất, cậu thở ra một tiếng thở dài căng thẳng. Lời yêu cầu của bá tước không gì tốt đẹp cả. Lý do duy nhất hợp lý cho lời triệu kiến này là mối quan hệ của cậu với Aline. Một cảm giác buồn nôn yếu ớt trùm kín cậu. Mckenna chẳng sợ gì ngoài khả năng bị đuổi đi khỏi cô. Suy nghĩ hàng ngày, hàng tuần, hàng tháng trôi qua mà không thể gặp lại cô …như nói rằng cậu phải cố sống dưới nước vậy.Cậu tràn ngập nhu cầu tìm kiếm cô, bây giờ, nhưng không có thời gian. Một người hầu không thể chậm trễ khi bá tước cho gọi anh ta đến.
Mặc nhanh bộ chế phục viền nhung màu vàng, đôi giày đen bó chặt, và vớ trắng, Mckenna đi đến phòng làm việc nơi Lord Westcliff đợi. Căn nhà dường như im lặng một cách khác thường, sự im lặng bao phủ báo hiệu trước một cơn bão hủy diệt xảy ra.
Sử dụng hai đốt ngón tay như Salter dạy cậu, McKenna cẩn thận gõ cửa.
“Vào đi,” giọng bá tước vang lên.
Trái tim Mckenna đập rất mạnh làm cậu cảm thấy đầu óc quay cuồng. Khiến vẻ mặt vô cảm, cậu bước vào phòng và đợi ở bên trong. Căn phòng lạnh lẽo và đơn giản, được đóng pa – nô bằng gỗ anh đào sáng loáng, một bên là hàng dãy những ô cửa sổ kính màu hình chữ nhật dài. Trang bị đồ đạc ít ỏi, tủ sách, những chiếc ghế cứng, và chiếc bàn rộng nơi Lord Westcliff ngồi.
Tuân theo cử chỉ ngắn gọn của ngài bá tước, Mckenna đánh bạo vào trong phòng và dừng lại trước bàn. “Ông chủ,” cậu nhún nhường nói, chờ đợi tai họa ập xuống
Bá tước chăm chú nhìn cậu qua cặp mắt hẹp. “Ta đang xem xét nên làm gì với anh.”
“Thưa ngài?” Mckenna thắc mắc, dạ dày cậu rơi vào cảm giác buồn nôn đột ngột. Cậu liếc nhìn ánh mắt khắc nghiệt của Lord Westcliff và sau đó quay đi ngay theo bản năng. Chưa từng có người hầu nào dám giữ ánh nhìn của ông chủ. Điều đó là biểu hiện tính xấc láo không thể tha thứ.
“Stony Cross Park không còn cần đến sự phục vụ của anh nữa.” Giong bá tước là lời châm biếm êm ái. “Anh sẽ bị đuổi ngay lập tức. Ta cam đoan bảo đảo một vị trí khác cho anh.”
McKenna im lặng gật đầu.
“Ta quen biết ông thợ đóng tàu tại Bristol,” Lord Westcliff tiếp tục “Mr. Ilbery, người đã chiếu cố thuê anh như một thợ học việc. Ta biết ông ta là người đàn ông đáng kính, và ta bảo đảm ông ta công bằng, nếu không muốn nói, đòi hỏi khắt khe…”
Lord Westcliff nói điều gì ác nữa, nhưng Mckenna chỉ nghe phân nửa. Bristol…cậu không biết gì về nơi ấy cả, ngoại trừ là một thương cảng lớn, nhiều đồi núi, giàu than đá và kim loại. Ít nhất nó không quá xa – ở vùng kế bên –
“Anh chẳng còn cơ hội nào để quay lại Stony Cross,” bá tước nói, lấy lại sự chú ý của Mckenna. “Anh không được chào đón tại nơi đây nữa, vì nhiều lý do ta không muốn thảo luận. Và nếu anh cố thử quay về, anh sẽ hối tiếc điều đó một cách đau đớn.”
Mckenna hiểu điều ông nói. Cậu chưa từng cảm thấy quá nhiều lòng nhân đạo từ một người nào khác.
Đây là cảm giác mà một người hầu nên tập quen, nhưng lần đầu tiên trong đời, cậu phẫn nộ vì nó. Cậu cố nuốt cơn thù địch đang sôi sục, nhưng nó vẫn rõ ràng và gây nhức nhối trong cổ họng cậu. Aline…
“Ta sẽ sắp xếp cho anh đi vào tối nay,” Lord Westcliff lãnh đạm nói. “Nhà Farnham vận chuyển hàng hóa đến bán ở chợ Bristol. Họ sẽ cho anh ngồi đằng sau xe ngựa. Hãy thu xếp hành lý của mình ngay, và đem chúng tới ngôi nhà Farnham trong làng, từ đó anh sẽ khởi hành.”
Với vào bên trong ngăn kéo, bá tước rút ra một đồng và đập nó lên Mckenna, người bắt nó theo phản xạ. Một đồng curron, tương đương với 5 đồng silinh.
“Tiền lương của anh tháng này, mặc dù anh còn thiếu vài ngày nữa cho đủ bốn tuần,” Lord Westcliff bình luận. “không bao giờ được nói rằng ta không hào phóng.”
“Không, chủ nhân,” Mckenna thì thầm nửa vời. Đồng xu này, thuộc về kho tích trữ tiền tiết kiệm nghèo nàn trong phòng cậu, tổng số xấp xỉ 2 bảng. Cậu phải tiêu đến đồng cuối cùng, kể từ khi thời gian học việc của cậu chắc chắn bắt đầu là lao động không công.
“Giờ anh có thể đi. Anh sẽ để lại lễ phục của mình, khi anh không còn cần nó nữa.” Bá tước chuyển hướng sự chú ý của mình đến vài giấy tờ trên bàn ông, lờ Mckenna hoàn toàn.
“Vâng, chủ nhân,” tâm trí Mckenna là môt mớ hỗn độn loạn xà ngầu khi rời khỏi phòng làm việc.Tại sao bá tước không hỏi bất kì câu hỏi nào, tại sao ông ấy không yêu cầu để biết chính xác chuyện tình ngắn ngủi của họ tiến triển bao xa? Có lẽ bá tước không muốn biết. Có lẽ Lord Westcliff là kẻ kiêu ngạo tồi tệ nhất, rằng Aline thật sự giữ Mckenna như người tình của mình. Aline bị trừng phạt bởi điều đó không?
Cậu sẽ không ở đây để tìm ra. Cậu không có khả năng bảo vệ hay an ủi cô… cậu bị đuổi khỏi cuộc sống của cô với công cuộc giải phẫu chính xác. Nhưng cậu bị nguyền rủa nếu cậu không gặp mặt cô lần nữa. Trạng thái sững sờ mất dần và đột nhiên hơi thở của cậu dường như bùng cháy trong cổ họng và lồng ngực, như thể cậu hít lửa vào đầy phổi.
…….
Aline gần như tăng gấp đôi sự đau đớn khi cô nghe những âm thanh mà cô từng mong đợi…tiếng sột soạt kín đáo của Mckenna trèo lên ban công. Bao tử cô cồn cào, và cô nắm chặt tay áp vào bụng. Cô biết điều cô phải làm. Và cô biết nó ngay cả không có sự tác động của cha cô, sự díu líu của cô trong cuộc sống Mckenna chỉ có thể có kết quả là sự bất hạnh cho cả hai. Mckenna tốt hơn nên rời đi cho một khởi đầu mới, không bị xiềng xích bởi bất cứ điều gì hay bất cứ ai trong quá khứ của cậu. Cậu sẽ tìm thấy người nào đó khác, người nào đó tự do yêu cậu khi mà cô không bao giờ có thể. Và không nghi ngờ gì trái tim của nhiều phụ nữ sẵn sàng dâng hiến cho người đàn ông như cậu.
Aline chỉ ước rằng có cách nào khác để cậu được tự do – một cách mà không gây cho cả hai quá nhiều đau đớn.
Cô nhìn Mckenna trên ban công phòng cô, một cái bóng to lớn đằng sau mớ màng cửa viền đăng ten. Cánh cửa hơi mở …cậu thúc nó ra bằng chân mình, nhưng như thường lệ, cậu không dám vượt qua ngưỡng cửa. Aline cẩn thận thắp sáng một cây nến bên giường, và quan sát sự phản chiếu lung linh của chính mình đến cuộc sống qua ô cửa kính, lồng lên dáng người mờ mờ của Mckenna trước khi cánh cửa mở ra hơn nữa và hình bóng đó di chuyển ra xa.
Aline ngồi ở mép giường gần ban công nhất, không tin chính mình để đến gần cậu thêm chút nào nữa. “ Anh đã nói chuyện với bá tước,” cô nói không âm sắc, khi một giọt mồ hôi nhẹ nhàng chảy xuống tấm lưng căng thẳng.
Mckenna chỉ im lặng, đọc được dáng điệu cứng nhắc của cô, cái cách cô ngăn mình khỏi cậu. Vào lúc này cô đã ở trong vòng tay cậu rồi
“Ông ấy bảo tôi – “
“Vâng, tôi biết điều ô với anh,” Aline nhẹ nhàng ngắt lời. “Anh sẽ rời khỏi Stony Cross Park. Và thực sự nó là điều tốt nhất đối với anh.”
Mckenna từ từ lắc đầu bối rối. “Tôi cần ôm em,” cậu thì thầm, và đây là lần đầu tiên cậu từng bước vào phòng cô. Tuy nhiên, cậu đã ở đó, khi Aline giơ tay lên trong cử chỉ thận trọng.
“Đừng,” cô nói, nín thở trước khi cô có thể tiếp tục. “Hết rồi, Mckenna.Việc duy nhất cần làm bây giờ là nói lời tạm biệt và biến đi.”
“Tôi sẽ tìm cách để quay lại.” cậu nói khó nhọc, ánh mắt ám ảnh. “Tôi sẽ làm bất cứ gì em yêu cầu – “
“Như thế chẳng khôn ngoan đâu. Tôi..,” Sự tự kinh tởm vặn xoắn trong cô khi cô ép mình tiếp tục.“Tôi không muốn anh quay lại. Tôi không muốn gặp lại anh nữa.”
Nhìn chằm chằm vào điều thẳng thừng của cô, Mckenna bước lùi một bước.“Đừng nói vậy,” cậu khàn khàn thì thầm. “KHông quan trong nơi mà tôi đến, tôi sẽ không bao giờ ngừng yêu em. Hãy nói với tôi rằng em cũng cảm nhận như vậy, Aline. Vì Chúa…. tôi không thể sống mà không còn chút hy vọng nào.”
Chính xác thì cái hi vọng đó chứng tỏ việc hủy hoại cuối cùng. Nếu cậu còn hy vọng, cậu sẽ trở lại bên cô, và sau đó cha cô sẽ tiêu diệt cậu. Cách duy nhất cứu Mckenna là đuổi cậu đi xa mãi mãi … dập tắt toàn bộ niềm tin trong tình yêu dành cho cô. Nếu cô không hoàn thành nó, sẽ chẳng có sức mạnh nào trên trái đất này đủ để ngăn cậu khỏi cô.
“Dĩ nhiên, tôi xin lỗi cha tôi,” Aline nói bằng giọng nhẹ nhàng, dễ vỡ. “Tôi yêu cầu ông giải thoát anh, để miễn cho tôi sự khó xử. Ông giận dữ, dĩ nhiên – và ông nói ít ra tôi nên tìm kiếm nơi nào cao hơn cái chuồng ngựa.Ông ấy đúng. Lần tới tôi sẽ lựa chọn có chọn lọc hơn.”
“Lần tới? ”Mckenna nhìn như thể cậu bị đánh.
“Anh làm hài lòng tôi được một lúc, nhưng giờ đây tôi chán anh rồi. Tôi đề nghị chúng ta nên cố chia tay như bạn bè, chỉ vì… sau tất cả, anh chỉ là thằng đầy tớ. Vì thế hãy để chúng ta kết thúc nó êm xuôi. Đó là điều tốt nhất cho chúng ta nếu anh đi trước khi tôi buộc nói điều khiến cả hai ta thậm chí còn khó chịu hơn. Đi đi, Mckenna, tôi không muốn anh nữa.”
“Aline… em yêu tôi…”
“Tôi đang chơi đùa với anh thôi. Tôi đã học mọi thứ tôi có thể từ anh. Giờ tôi cần tìm một quí ngài để thực hành.”
Mckenna im lặng, nhìn cô bằng cặp mắt của con thú bị thương chí tử. Aline tự hỏi liều mạng rằng cô có thể tiếp tục bao lâu nữa trước khi cô tan vỡ.
“Sao tôi có thể yêu người như anh được chứ?”cô hỏi, mỗi lời chế nhạo gây nên một nhát đâm đau đớn trong cổ họng. “Anh là một thằng con hoang, Mckenna… Anh không gia đình, không dòng dõi, không của cải, không gì cả … Anh có thể dâng tặng tôi cái gì mà tôi không thể lấy từ bất cứ gã đàn ông hạ cấp nào? Hãy đi đi, làm ơn đó.” Móng tay cô để lại những vết hình lưỡi liềm đẫm máu trong lòng bàn tay. “Đi đi.”
Khi sự yên lặng đã sáng tỏ, Aline cúi đầu và chờ đợi, rung sợ, cầu nguyện đức chúa nhẫn tâm rằng Mckenna không đến bên cô.Nếu cậu chạm vào cô, nói với cô lần nữa, cô sẽ vỡ vụn trong thống khổ. Cô bắt mình hít thở vào và ra, ép phổi cô hoạt động, trái tim quyết tâm của cô tiếp tục đập. Sau thời gian dài, cô mở mắt và nhìn vào ngưỡng cửa trống không.
Cậu đi rồi.
Bước xuống giường, cô xoay xở với tới bậu rửa mặt, siết chặt tay quanh cái bồn sứ. Cơn buồn nôn phun trào ra trong cơn co thắt kiệt sức, cô tống hết chúng với hơi thở hổn hển khổ sở, cho đến khi bao tử cô trống trơn và hai đầu gối mất toàn bộ khả năng hoạt động. Vấp váp và lê bước tới ban công, cô tì vào lan can và bám chặt lấy chấn song sắt.
Cô nhìn hình dáng xa dần của Mckenna bước dọc theo lối đi chạy dẫn khỏi khu nhà chín lối đi đó nối liền con đường làng. Đầu anh cúi xuống khi anh rời bỏ không một lần nhìn lại.
Cô quan sát cậu đầy khao khát xuyên qua những chấn song sơn màu, biết rằng cô sẽ không bao giờ gặp cậu lần nữa.“Mckenna,” cô thì thầm. Cô nhìn xuyên qua chấn song cho đến khi cậu biến mất, theo một ngã rẽ trên con đường dẫn cậu rời xa cô mãi mãi. Và sau đó cô ép gương mặt lạnh giá, đẫm mồ hôi vào ống tay áo dài, và khóc.