A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Vu Duy
Upload bìa: Vu Duy
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 49
Cập nhật: 2020-11-29 02:16:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương I. Hai Răng Vàng
ột buổi sáng thứ Sáu 13 trong khám Chí Hòa...
Thứ Sáu 13 là ngày xấu trong dương lịch, có lẽ còn xấu hơn cả các ngày nguyệt kị mồng 5, 14, 23 trong Âm lịch nữa. Đối với giời tù tội thì ngày thứ Sáu 13 là ngày sầu thảm vì theo một thói quen khó hiểu tử tù thường bị hành quyết vào ngày ấy.
Nhưng đối với phạm nhân trong khám Chí Hòa thì buổi sáng thứ Sáu 13 ấy cũng không khác mọi buổi sáng khác vì không có vụ hành quyết tử tội. Có lẽ buổi sáng thứ Sáu 13 này còn vui hơn mọi buổi sáng khác nữa. Lý do: đây là ngày thăm nuôi. Phạm nhân được thân nhân đến thăm và tiếp tế quà bánh, gọi là thăm nuôi. Mỗi tuần có hai buổi sáng thăm nuôi, thứ Ba và thứ Sáu. Tết Nguyên đán sắр đến, hoạt động thăm nuôi được gia tăng, người tù cảm thấy nhớ nhà hơn bao giờ hết, và mong trời chóng sáng, đồng hồ chạy thật nhanh, để у phục chỉnh tề, chờ được gọi đúng tên mình ra ngoài phòng thăm nuôi. «Đoạn trường ai có qua cầu mới hay», ai từng đi tù, ai từng vào khám Chí hòa mới hiểu được rằng già hay trẻ, nam hay nữ, bần cùng khố rách hay ăn trên ngồi trốc trong xã hội, phạm nhân nào cũng hồi hộp chờ được thăm nuôi gấp chục lần chú bé hồi hộp chờ mẹ về chợ mua quà...
Vậy mà buổi sáng thứ Sáu 13 gần Tết ấy, trong khi mọi người hồi hộp một gã tù trung niên lại phớt tỉnh hoàn toàn. Hắn mang cái tên cúng cơm thật mĩ miều: Nguyễn Thượng Lưu, nhưng ngoài khuôn mặt sạch nước cản và tấm thân khá cân đối, trên người hắn cũng nlhư trong đời hắn - một cuộc đời được các cơ quan an ninh chiếu cố đặc biệt — chẳng có gì là thượng lưu cả. Nếu người quan sát là đàn bà thì Nguyễn Thượng Lưu được liệt vào hạng khôi ngô, với đôi mắt rất sáng và cái miệng khêu gợi dục tình, tuy nhiên hắn lại có quá nhiều răng vàng, khi hắn mở miệng để cười hoặc để chửi rủa — mà hắn chửi rủa nhiều hơn cười - thì chỉ thấy một màu vàng chóe, hắn có cả thảy 30 cái răng mà 24 cái đã được bịt vàng.
Giới у sĩ nói rằng nước sông Đồng Nai thiếu chất vôi nên người miền Nam thường hỏng răng và phải bịt vàng. Nhưng ít thấy ai bịt vàng đến 24 cái răng như vậy. Người biết chuyện thuậl lại là Nguyễn Thượng Lưu chỉ hư mấy cái răng hàm sau nhiều năm nhậu nhẹt kinh khủng, còn tất cả hai hàm đều còn nguyên, sở dĩ hắn bịt răng vàng là để được nổi bật trong đám anh chị. Từ ngày dấn thân vào nghề đâm thuê chém mướn, hắn đã phô trương cái miệng đầy vàng nên thiên hạ đặt hỗn danh cho hắn là anh Hai Răng vàng.
Nhìn hắn, người ta đoán phỏng hắn có nhiều bắp thịt đều đặn và rắn chắc nhưng không bao giờ hắn cởi trần, cũng không bao giờ hắn tắm rửa từ khi vào khám nên không thể cả quyết được là thân hình hắn cân đối thật sự hay là độn vải cho oai.
Giá hắn để tóc dài bộ mặt còn dễ thương hơn, đằng này hắn húi cua thành ra những vết thẹo nhằng nhịt ở hai bên màng tang được phơi bầy rõ ràng, và rõ ràng nhất là vết thẹo dài chạy từ tai phải đến mép, bề ngang bằng nửa đốt ngón tay. Vết thẹo này là di tích «lịch sử» của một trận đụng độ ghê bồn, tay không hắn đánh chết nửa tá địch thủ trang bị toàn dao bén và gậy sắt.
Buổi sáng thứ Sáu 13 ấy, phạm nhân trong phòng ở khu D đã dậy đúng giờ giấc, chào cờ, rửa ráy, ăn uống đúng theo thời biểu của nhà giam, riêng Nguyễn Thượng Lưu tức Hai Răng vàng vẫn nằm nghênh ngang trên tấm đệm mút trải khăn trắng đàng hoàng. Tuy là tù, hắn lại là tù cha chú, mọi tù khác phải nằm chiếu trên sàn xi-măng hắn lại kiếm được nệm mút, và dùng sức khỏe võ thuật làm phương tiện «ngoại giao» để thuyết рhụс mấy chú tù thư sinh mặt trắng giặt khăn giường trắng và trải gấp cho hắn.
Phòng giam Hai Răng vàng là nơi dành cho quân phạm mặt trận. Viết tắt là QPMT, nghĩa là can nhân sẽ được xét xử trước tòa án mặt trận. Nhân số trong phòng gồm 20 mạng thuộc đủ hạng tuổi, đủ thành phần nghề nghiệp song không thuộc loại “chính trị”, vì loại này được giam ở phòng dưới. Phải là tay gớm, phạm tội tầy đình mới được tòa án mặt trận xét xử. Hai Răng vàng lại là tay gớm hạng nhất nên mọi luật lệ đều bị hắn gạt bỏ ra ngoài tai. Có ai khuyên nhủ thì hắn trợn má phồng mang,giọng ồm oàm:
- Hừ… tao có hiền như con cừu non nữa thì mai mốt ra tòa cũng lãnh án tử hình, hoặc nhẹ nhất cũng chung thân khổ sai ra ngòai Côn Đảo đập đá, xay lúa... Mày yên tâm, không at làm phiền tao đâu vì họ phải giữ cho thân thể tao được nguyên vẹn để ra hầu tòa chớ!
Buổi sáng thứ Sáu 13 ấy không ai dám khnyên nhủ Hai Răng vàng nữa vì từ hai ba ngày qua hắn bỗng bẳn tính một cách khác thường Gặp ai hắn cũng văng tục và đòi đánh, thậm chí chỉ nhìn hắn lấm lét cũng bị hắn níu lại và múa quả đấm khổng lồ trước miệng, Nhiều phạm nhân muốn khiếu nại với ban quản đốc song không dám, ai cũng cầu Тrời khấn Phật cho tòa sớm xử hắn để hắn lên khu tử hình cho khuất mắt, hoặc cho hắn trúng phong mà chết. Nhưng hắn vẫn sống phây phây.
- 540.
540 là số đính bài của Hai Răng vàng. Một nhân viên khám đường vừa đến trước cửa nhìn quanh một lượt rồi cất tiếng dõng dạc gọi:
- 540?
Nhân viên này kêu hắn lần thứ hai. Hai Răng vàng vuôn vai ngồi dậy, giọng khê nặc:
- Ra tòa hả?
- Không. Có người “thăm nuôi”.
Hai Răng vàng nhảy vụt dậy như bị ong đốt vào mông đít. Hắn ngơ ngác nhìn nhân viên khám đường, hàm răng vàng chóe nhe ra:
- Thăm nuôi hả? Mình có quen đếch ai đâu mà thăm nuôi? Xếp lầm rồi. Chắc là họ đến thăm nuôi thằng khác. Buồn ngủ quả, cả đêm bị muỗi chích, không tài nào nhắm mắt được. Xin lỗi xếp nhá!
Người nhân viên mẫn cán đọc lại con số ghi trên mảnh giấy cầm tay rồi hỏi:
- Anb là Lưu. Nguyễn Thượng Lưu phải không?
Hai Răng vàng ề à:
- Phải.
- Đính bài số mấy?
- Chín nút.
- Chín nút là bao nhiêu?
- À, à, 540.
- 540 thì đúng rồi. Â lê, mặc quần áo nhanh lên.
Hai Răng vàng ngáp dài:
- Đàn ông hay đàn bà hả xếp?
Người nhân viên cười giọng độ lượng:
- Đàn ông hay đàn bà tôi biết sao được. Tôi chỉ có nhiệm vụ đến từng phòng gọi tên. Nhanh lên, và không được lộn xộn đấy.
Hai Răng vàng cười lại:
- Xếp yên tâm, đàn em chỉ dám lộn xộn với bọn tù trong này thôi, còn xếp là nhân viên Nhà nước, bố bảo con cũng không dám động tới lông chân. Khi cần, con chỉ xin xếp tí huyết thôi.
- Hừ, anh chạm đến tôi thì ra tòa lãnh án tử hình sớm.
- Đã giết một nhân viên Nhà nước rồi thì giết người thứ bai có hề gì đâu, hả xếp? Xếp chưa biết ư? Thằng Hai Răng vàng này đã làm thịt một ông sĩ quan có bông mai trắng đàng hoàng. Chỉ giết bằng hai bàn tay không, trong khi cụ trung tá đeo súng dài, súng ngắn và lựu đạn đầy mình, ấy quên, đang còn khẩu tiểu liên đã lên đạn hẳn hòi nữa. Đàn em xin trình xếp rõ, cụ trung tá vừa giơ súng lên, thằng Hai Răng vàng đã nện cho một trái đấm, tuy chỉ đánh một cách nhân đạo mà cụ trung tá khỏe như đô vật cũng chết đứ đừ.
- Anh bị giam vì vụ giết ông trung tá ấy phải không?
- Thong thả, xếp để đàn em nói nốt. Đàn em xin thề là không chủ trương đánh chết cụ nhà binh, chẳng qua lỡ tay. Đàn em đã hết lời phân trần nhưng người ta không chịu nghe còn ùa vào toan bắt nên đàn em đành phải hỗn xược với mấy ông cò...
- Trời đất ơi, giết một ông trung tá chưa đủ, anh còn dám kháng cự cả nhân viên công lực nữa?
- Thưa, đâu có... Cả thảy 4 ông cò xông vào, dí súng kêu đàn em giơ tay hàng, khốn nỗi đàn em không biết hàng là gì, lại có ông cò văng tục với em, em nhẫn nhục không được...
- Có ông cò nào bị thương không?
- Không.
- Vậy thì may cho anh. Chắc hôm đó anh đã bị ốm đòn.
- Xếp chưa hiểu rõ đầu đuôi, gớm xếp nóng như Trương Phi đời Tam quốc... Không ông cò nào bị thương lại là cái rủi cho đàn em. Vì 4 ông mới hô “giơ tay lên” đàn em đi xoay mình một cái toàn thể đều ngã chổng kềnh, một ông giỏi võ lồm cồm bò dậy định bắn, miễn cưỡng em phải...
- Ra tay?
- Vâng. Em ra tay thật nhẹ, nhưng ông cò nầy có cái yết hầu quá mèm, khiến cho đòn đùa của em trở thành đòn chết.
- Ôi chao, anh giết luôn cả ông cò nữa?
- Vâng. Vì vậy еm được mời vào đây nghỉ mát.
- Hừ, nghỉ mát… Соn ơi, chỉ tiếc là con chỉ có một cái đầu, giá có một chục cái thủ cấp thì tòa án mặt trận cũng ra lệnh chặt hết.
- Xếp nói rất chí lý. Giết sĩ quan quân đội và thẩm sát viên thượng hạng công an là tội nặng, tử hình là cái chắc. Nghĩa là thằng Hai Răng vàng này sắp phải trở về với tổ tiên. Nắm vững cái chết trong tay, thằng Hai Răng vàng không còn biết sợ nữa. Bọn tù trong này đều khiếp oai, xếp nhớ chưa? Và xếp cũng đừng quên rằng thằng Hai Răng vàng rất điệu song cũng rất chì, nếu xếp đụng chạm tự ái thì...
- Mày dọa giết tao?
- Đâu dám.
- Thế mày vừa nói những gì?
- Ồ, chẳng nói gì cả. Chỉ cảnh cáo xếp rằng thằng Hai Răng vàng sẽ nổi nóng tặng cho xếp mội trái thôi sơn vào giữa tim nếu xếp tiếp tục lộn xộn...
Nhân viên khám đường im lặng, mặt giận tím lại. Nhưng Hai Răng vàng đã cười ha hả:
- Xếp đừng giận đàn em nhé, đàn em thường có cái tật nói đùa vong mạng... Thôi, xếp chịu khó chờ đàn em một phút, đã mặc áo xong rồi, chỉ còn sửa sắc đẹp nữa thôi.
Thái độ của Nguyễn Thượng Lưu tự Hai Răng vàng mỗi lúc một thêm ngạo nghễ. Thoạt đầu các phạm nhân còn хúm quanh nhưng đến khi thấy hắn phát ngôn bừa bãi mọi người đều rũ nhau đi chỗ khác. Có lẽ Hai Răng vàng cốt lấy «le» hơn là hành động thật sự nên nhún vai, nhổ bẹt một bãi nước bọt to tướng xuống nền phòng được lau chùi sạch sẽ, đoạn bước ra hành lang, xuống tầng dưới.
Cầu thang khám đường được sơn nhiều màu sặc sỡ. Không rõ vì thiếu màu sơn hay vì nhà đương cuộc muốn áp dụng kinh nghiệm tây phương, dùng nhiều màu sắc chói lọi để xoa dịu cuộc sống cô đơn và buồn chán của phạm nhân.
Hành lang tầng dưới đã đông như hội. Khám Chí Hòa được xây cất theo hình bát giác, một hành lang chạy vòng tròn chung quanh, các trại giam chia thành 8 khu châu đầu vào nhau, chính giữa là nhiều sân nhỏ và kỳ đài.
Hai Răng vàng trở nên hiền lành và ngoan ngoãn khi theo nhân viên khám đường ra phòng thăm nuôi. Gần Tết có khác, các phạm nhân từ bên ngoài vào lễ mễ xách những giỏ cần xé nặng chĩu thực phẩm và đèn cầy. Trong khám có đầy đủ đèn điện, sở dĩ phạm nhân dùng nến là để nấu ăn, chứ không phải để thắp. Cái bếp nấu ăn của họ là một kỳ công của nghệ thuật chắp nối. Họ lấy hai cái gà-mên úp vào nhau, thành cái bếp, đục lổ đàng hoàng để kéo bấc đèn, trông hao hao như đèn dầu hôi, nhưng chỉ khác là nhiên liệu không phải bằng dầu hôi mà bằng nến.
Phó quản đốc khám đường, một thanh niên cao lêu nghêu như sếu vườn từ cửa bệnh xá bước ra, đụng Hai Răng vàng. Gã anh chị nhe hàm răng vàng chóe chào:
- Rua, cô lô nên.
Thật ra phó quản đốc chỉ là thiếu tá song hắn đã phong làm «cô lô nên». Người tinh mắt sẽ nhận thấy viên phó quản đốc đứng chờ Hai Hăng vàng từ mấy phút trước, và khi hắn bước đến thì giả vờ tiến ra để tình cờ gặp hắn. Người có tài quan sát cũng phải nhận thấy viên phó quản đốc nheo một bên mắt, dường như ra hiệu cho Hai Răng vàng, và gã du côn đâm thuê chém mướn cũng nheo một bên mắt để trả lời. Tuy nhiên giữa đám đông người ồn ào không ai có đủ kỹ thuật chuyên nghiệp để khám phá ra những dấu hiệu tế nhị ấy.
Viên phó quản đốc đứng lại hỏi:
- 540, Nguyễn Thượng Lưu? Anh can vạ hạ sát một viên trung tá phải không?
Hai Răng vàng cũng đứng lại, mặt hắn bỗng hiện đầy vẻ ngạo nghễ đáng ghét:
- Uẩy xếp.
Nhân viên trật tự đứng gần đấy lớn tiếng:
- 540 không được hỗn với thiếu ta phó quản đốc.
Hai Răng vàng quay lại, giọng dữ dằn:
- Anh là ông nội tôi hà?
Sự ngang ngược của Hai Răng vàng là một biến сố lớn đối với những người quen với nếp sống kỷ luật. Chí Hòa cũng như mọi khám đường trên thế giới áp dụng một kỷ luật nghiêm khắc, ăn ngủ, chơi đều có giờ giấc hẳn hòi, phạm nhân phải kính trọng giám thị cũng như tuân theo nội lệ, những tay anh chị coi trời bằng vung đều trở thành con chi chi mền nhũn sau một thời gian «dưỡng sức» trong nhà giam. Vậy mà Hai Răng vàng dám to gan lớn mật gây sự với một giám thị. Và dám khiêu khích trước mặt viên thiếu tá phó quản đốc.
Mọi việc xảy ra quá nhanh nên không ai kịp hiểu tại sao Hai Răng vàng lại nhảy xổ vào người đàn ông mặc sắc phục đeo súng lục ở sau lưng hắn. Bàn tay kếch xù của hắn chém ngang cổ nạn nhân. Viên giám thị bất hạnh ngã nhào xuống, đầu cụng vào tường rồi nằm thẳng đơ. Tiếng la thét thất thanh:
- Báo động, báo động, phạm nhân giết giám thị!
Hai Răng vàng thản nhiên chống nạnh nhìn nhân viên khám đường chĩa súng vào ngực hắn, bắt giơ tay. Cây còng lạnh ngắt được chụp vào cườm tay hắn. Nằm dưới đất, viên giám thị đã hết thở. Hai nhân viên mặc bờ-lu trắng khiêng từ bệnh xá ra một cái băng-ca màu kaki. Y sĩ đặt ống nghe vào tim nạn nhân, vẻ mặt ông vô cùng nghiêm trọng. Một phút sau ông từ từ đứng lên, rút ống nghe ra khỏi tai, đoạn lắc đầu nói nhỏ như không muốn ai nghe:
- Chết rồi!
Sau đó 5 phút, phòng thăm nuôi và đường hành lang chạy quanh tòa nhà bát-giác trở nên vắng tanh. Hai Răng vàng bị điệu lên lầu D và nhốt trong xà-lim số 20.
Tin một phạm nhân dùng bàn tay không đánh chết giám thị được truyền tới mọi khu trong khám một cách thần tốc như tia lửa trên thùng thuốc súng.
Z28 - Kẻ Cắp Bà Già Z28 - Kẻ Cắp Bà Già - Người Thứ Tám Z28 - Kẻ Cắp Bà Già