Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 9012 / 41
Cập nhật: 2015-11-17 06:34:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
êm đến. Uyển Mi ngồi ở cổng chờ sẵn dưới cây hoàng lan nở hoa thơm ngan ngát trong không gian. Mấy cành hồng rung rinh dưới ánh đèn đêm đỏ thắm cả không gian như đắm mình trong mùi hương của hoa, của đêm đen. Ngồi trên chiếc ghế đá tựa vào gốc cây, cô lắng nghe nhịp thở của vạn vật xung quanh. Mới 10 giờ đêm Uyển Mi ngồi một mình nên buồn ngủ nhưng nhớ lời mẹ, cô kiên nhẫn ngồi lại chút nữa. Vẫn chỉ có Việt Dũng chưa về. Vài người đi dạo xa cũng về dần. Họ chào Uyển Mi khi thấy cô ngồi ở cổng chờ đóng cửa.
Uyển Mi chợt nhớ tới Việt Dũng và hình ảnh đêm qua. Cô đưa mắt như tìm kiếm.
Những chiếc xe vun vút trên đường thưa dần, tiếng Su vẫn nằm trong tiềm thức cô. Tự nhiên cô lại khổ sở vì hắn, không hiểu vì sao lại ngồi đây chờ hắn dưới làn sương lành lạnh thế này. Bất ngờ Uyển Mi rùng mình.
– Cô ơi làm ơn mờ cổng giùm.
Uyển Mi giật mình bật đậy. Ai gọi cô nhỉ? Cô nhìn quanh chỉ thấy anh chàng chạy xe honda ôm đang nhìn qua khe cửa cổng. Cô ngồi im trở lại chỗ cũ:
– Cô chủ à, mở cổng cho tôi vào đi!
Lần này cô nhìn ra và tiến gần cổng. Uyển Mi đưa mắt nhìn. Chàng trai cầm cái kết trên đầu cười tươi hỏi:
– Cô chủ chờ tôi à?
– Ủa, là anh sao?
– Vậy cô tường ai?
– Hoá ra là vậy. Hèn gì. Tắc kê bông đúng không?
– Cô nói ai là tắc kè bông hả?
Uyển Mi cười tủm tỉm:
– Có người bảo anh như thế. Không phải tôi đâu.
– Ai lại gọi tên kỳ vậy ta? Ở đây tôi chẳng có ai quen ngoài cô.
– Tôi quen với ông hồi nào? Nói năng cẩn thận đó!
Việt Dũng cười nhếch môi. Nụ cười có vẻ khinh khỉnh luôn ngự trị trên nét môi của hắn và nhất là đôi mắt, tia nhìn của hắn dường như chứa đựng cả ngàn tia nắng ấm áp trong ấy. Một tên con trai rất ư kỳ lạ. Mới đêm qua ăn mặc như một công tử con của gia đình đại gia, thì tối hôm sau lại vẫn về muộn cách ăn mặc xơ xác, tầm thường như dân chạy xe honda ôm vậy.
– Hình như cô chỉ để ý đến những chàng trai giàu sang, lịch lãm đúng không. Ăn mặc như tôi bây giờ không thể quen biết cô con gái bà chủ nhà trọ à?
– Anh...
Vừa nói Việt Dũng vừa nheo nheo mắt nhìn Uyển Mi, cô phải né cái nhìn thiêu đốt ấy và gắt giọng:
– Anh phiền phức quá, ngày mai về trễ đừng hòng tôi mở cửa.
Vẫn điềm tĩnh Việt Dũng đưa tay lên xem đồng hồ cất giọng tỉnh tỉnh:
– Cô xem giờ này mới 10 giờ 30 phút đúng, chưa gọi là trễ.
Uyển Mi mím môi, hắn nói đúng ai biểu cô ngồi chờ làm chi rồi nôn nóng. Nghe anh ta châm chọc cô tức lên:
– Tôi sẽ canh đúng giờ và đóng cửa. Anh chớ có năn nỉ.
Việt Dũng cau mày nhìn cô, chiếc mũ lưỡi trai lật ra phía sau trông rất ngổ ngáo:
– Tôi sẽ tranh thủ trước 3 phút khỏi phiền cô chủ!
– Anh...
– Hình như cô đang giận ai thì phải. Giận mẹ hay người yêu vậy. Đừng có lây sang người khác tội nghiệp.
Vẻ châm chọc của Việt Dũng làm cô tức anh ách:
– Thế nào anh có vào không thì nói, tôi đóng cửa lại đó. Khuya rồi không có thì giờ nói chuyện với anh đâu.
Việt Dũng tươi cười dắt xe vào. Nhìn bộ quần áo rộng thùng thình, thả lè phè áo ra ngoài, cô bật cười một mình. Trông hắn ngổ ngáo thật. Không kìm được, cô hỏi:
– Có phải anh chạy xe honda ôm về không?
Việt Dũng dừng bước bật cười:
– Cô nghĩ vậy à? Có thể... nghề nào tôi cũng biết cả.
Giật mình, Uyển Mì nhăn tít đôi mày cong vút:
– Kể cả làm bảo kê quán bar, vũ trường à?
– Bộ giống lắm hả? Càng tốt...
– Anh nói gì tôi không hiểu.
Việt Dũng bước tiếp bên cạnh Uyển Mi. Trong đầu anh bỗng loé lên ý nghĩ lạ lùng.
Không lẽ cô gái này chờ mình về? Tại sao mình về muộn cô lại cau có. Hai đêm nay cô đón anh hay chỉ là công việc của cô chủ nhỏ. Thắc mắc, Việt Dũng không thích để lâu trong lòng.
– Có phải cô chờ tôi về không?
Bị hỏi bất ngờ, Uyển Mi đáp ngay:
– Đêm nào cũng chờ anh về tôi mệt lắm đó.
– Ai biểu cô chờ, tôi sẽ đúng giờ. Lức đó cô sai người nhà đóng cổng lại là xong. Cô cực khổ vì tôi, tôi ngại quá.
Uyển Mi tròn mắt la lên:
– Vì anh? Anh đang nằm mơ hả? Tôi chờ đóng cửa! Anh đừng cô hiểu lầm.
Việt Dũng tỉnh bơ:
– Ô! Hoá ra cô chờ tôi về đóng cửa. Đằng nào cũng chờ. Cảm ơn cô nha!
– Anh thật vô duyên. Ăn nói hồ đồ coi chừng.
Việt Dũng cười hắt lên:
– Xin lỗi, tôi cứ nghĩ... Đúng là hồ đồ. Nhưng cô tên gì? Tôi gọi cho thân mật một chút.
Uyển Mi tức tối cách nói chuyện có vẻ trêu đùa của anh ta. Cô bặm môi:
– Anh biết tên tôi để làm gì. Khỏi đi!
Nói xong, Uyền Mi ậm ừ bước nhanh về phía trước. Việt Dũng cũng không quan tâm đến cô, anh đi chầm chậm nói với theo:
– Không biết thì tôi gọi cô bé hoặc nhóc con, đừng cô giận nha!
Việt Dũng nhìn theo bước nhún nhảy của cô gái. Trông cô giống một người mẫu trên sàn diễn. Anh dựng xe vội lấy máy ảnh ra chuẩn bị bấm một pô. Ánh sáng loé lên đúng lúc Uyển Mi quay lại. Cô hoảng hét lên:
– Ai cho anh chụp ảnh tôi hả?
Dẹp máy vào chiếc túi đeo bên hông, anh cười thích thú:
– Có lẽ tấm ảnh này sẽ được đăng trên tạp chí ngày mai, đẹp lắm đó!
Uyển Mi chợt lúng túng khi bắt gặp đôi mắt anh nhìn cô rất kỳ lạ. Cô đối diện với anh quắc mắt nhìn lại:
– Anh dám? Tôi chưa cho phép, tôi sẽ lấy máy ảnh của anh đó.
– Trông mặt mày cô bé thật dễ nhìn sao lời nói lại không hợp với ngoại hình nhỉ?
– Ông... - Uyển Mi tức muốn la lên nhưng chỉ lẩm bẩm một mình.
– Sao cô thay đổi ngôi thứ nhanh như chớp vậy? Tôi sẽ sửa cho tấm ảnh này nếu đẹp thì đăng báo, không thì làm kỷ niệm. Cô yên tâm đi!
Uyển Mi chợt nhớ nhiệm vụ của mẹ giao liền tranh thủ cơ hội:
– Anh biết chụp ảnh à?
Việt Dũng gật đầu:
– Biết!
– Anh là nhà báo ư?
– Ừ!
– Anh là thợ chụp ảnh?
– Đúng vậy!
– Ba xạo quá! Sao cái gì anh cũng nhận không lẽ anh là “siêu thị” nghề?
Thấy Uyển Mi bực tức, Việt Dũng cười phì:
– Không phải siêu thị nghề mà là tổng hợp mọi nghề nghiệp. Nói chung thích cái nào làm thử cái ấy. Cô muốn biết về tôi lắm sao?
– À... Không! Thôi anh về nghỉ đi khuya rồi.
Lần đầu Việt Dũng thấy được sự dịu dàng hiếm có của Uyển Mi, anh mỉm cười mở cửa phòng:
– Ngày mai cô có ở nhà không?
– Anh hỏi làm gì?
– Tôi có mưa nhiều sách báo mới. Hình như cô rất quan tâm đến người mẫu và trang phục thời trang phải không?
– Còn anh?
– Tôi rất thích mảng đề tài này. Cô cứ đến tôi sẽ cho mượn về xem.
Uyển Mi lấp lửng:
– Để coi... Tôi về đây khuya lắm rồi. Mẹ tôi mong...
– Thôi cô về! Thông cảm cho tôi nha!
Uyển Mi dừng bước:
– Chuyện gì?
– Việc đi về trễ khiến cô mất ngủ ấy.
Uyển Mi lắng nghe không trả lời rồi bước đi thẳng. Thật ra Việt Dũng là ai và hắn đang làm nghề gì nhỉ? Con người hắn chỗ nào nghiêm túc, chỗ nào đùa tếu?
Uyển Mi trở về phòng. lại một đêm khó ngủ vì con tắc kê bông biến hình ấy. Tự nhiên hắn làm cho cô phải đau đầu. Uyển Mi khó lòng chợp mắt, vì nụ cười, ánh mắt của chàng trai ấy cứ vấn vít mãi trong đầu óc cô. Việt Dũng ơi là Việt Dũng, hắn là gì khiến cô phải bận tâm chứ?
Với tay tắt bớt đèn điện trong phòng tự dưng Uyển Mi nghe trong lòng mình thoáng chút bâng khuâng.
Uyển Mi tiếp tục theo dõi Việt Dũng. Cô thấy anh ta có cả máy ảnh, máy ghi âm và điện thoại đắt tiền. Ngồi trong khu hành chánh nhìn ra, cô quan sát Việt Dũng đang đưa máy lên chụp mấy cái hoa hồng vừa chớm nở gần cổng. Anh ta mang máy vào cổ và tà tà đi ra ngoài khuôn viên nhà trọ.
Hôm nay, Việt Dũng giống như một chàng nghệ sĩ “phó nháy” thực thụ. Uyển Mi chống tay lên cằm suy nghĩ mông lung. Thật ra anh ta làm nghề gì nhỉ? Lẽ nào là một kẻ tàng tàng. Không thể nào?
– Uyển Mi à!
– Gì vậy chị Sen?
– Có cô Bảo Hiền tìm cô.
– À, tôi xuống ngay.
Uyển Mi vừa bước xuống khỏi bậc thang cuối cùng đã thấy Bảo Hiền ngồi trên chiếc xích đu trước tiền sảnh cất giọng ngọt xớt:
– Ây da! Người đẹp hôm nay không định đi tập thể dục nhịp điệu sao còn ngủ trong mùng mãi thế.
Nheo cặp mắt có rèm mi cong cong tự nhiên, Uyển Mi nguýt nhỏ bạn:
– Còn mi đi dự dạ hội ban ngày à? Mới sáng ăn diện ác nhỉ!
– Thôi đi, mới chê mi một câu, mi đã khen ta một câu. Mi thật biết lấy lòng người.
Uyển Mi cười giòn tan:
– Xí! Nịnh mi để làm gì nhỉ? Khen mi, lời khen “thúng thóc quan tiền” nhớ đừng có quên “tân đồ đẹp” nha.
Bảo Hiền kéo tay Uyển Mi:
– Được rồi, đi ngay bây giờ có “độ ăn” lớn lắm.
Mắt Uyển Mi sáng lên:
– Độ gì vậy? Có tốn tiền không?
Đánh nhẹ vào vai bạn, Bảo Hiền la lên:
– Ý trời ơi! Không ngờ ta có cô bạn keo kiệt vô cùng. Rốt cuộc cũng lòi cái đuôi háu ăn của mi ra. Cái gì cũng đòi “tân” cả. Người ta tân gia còn mi đòi tân áo, tân váy, tân giày. Bây giờ ta rủ mi đi dự tân nhà hàng có đi không?
– Ở đâu?- Uyển Mi tỏ vẻ lườí nhác. - Ta đâu có háu ăn. Có điều thích vui mà thôi.
– Nhà mình đang chuẩn bị làm lễ khánh thành nhà hàng, khách sạn ở quận I, nhớ đến nha.
– Ngay bây giờ à?
– Bây giờ sửa soạn. Bởi vì mẹ mình có mời người mẫu trình diễn tối nay, mình muốn rủ nhóm bạn người mẫu triển vọng giúp mẹ. Sẵn dịp chúng ta hoạt động một tí, mi sẵn sàng chứ.
– Vậy hả? Nhưng ta... đâu có váy áo mới. Tại sao mi không báo trước?
Bảo Hiền lắc lư người trên chiếc xích đu:
– Mi thiếu gì đồ đẹp chỉ cần mặc vào là xong ngay. Ừ, đến đó ta sẽ giới thiệu với mi ông anh họ của ta là một đạo diễn phim vừa ở Hàn Quốc về, anh ấy đẹp lắm.
Uyển Mi nhíu mày ngó Bảo Hiền thật kỹ. Cô véo vai bạn thật mạnh:
– Này, mi thèm đầu heo hả? Để ta mua một cái bằng mũ tặng mi. Cái nghề người mẫu chưa xong đã vội làm mai làm mối. Bích Hà có người yêu rồi có phải mi muốn loại bỏ tình địch bằng cách này không. Thật thâm độc.
Bảo Hiền xoay xoay một chiếc lá trong tay cất giọng tỉnh bơ:
– Làm ơn mắc oán thật mà. Đúng đó ta gả bọn mi lấy chồng cả để mình ta làm siêu mẫu được chưa?
Uyển Mi ôm tay bạn:
– Nếu vậy thì phải kiêng ăn tuyệt đối nghe cưng! Muốn siêu mỏng thì mi phải...
Bảo Hiền ngắt lời:
– Biết rồi ăn cơm trắng, uống nước trong chứ gì? Lúc bấy giờ chẳng những siêu mẫu mà còn siêu phẳng nữa kìa. Ta chẳng thèm đâu.
Chợt điện thoại vang lên khi Uyển Mi đang nói chuyện với Bảo Hiền. Cô bật máy nghe:
– Alô! Uyển Mi nghe.
– Có Bảo Hiền ở đó không cháu?
– Dạ có ạ. Cô tìm Bảo Hiền có việc gì không?
– Cháu nhắn Bảo Hiền về ngay giúp cô. Con nhỏ thích đi lang thang tối ngày trong khi công việc ngập đầu. Tối nay cháu đến chơi với nó nha Uyển Mi.
– Dạ.
– Cháu nhắn nó về gấp dùm cô đi. Có điện thoại mà khoá máy là sao. Phiền cháu một chút nha Uyển Mi:
– Không sao đâu ạ. Cháu sẽ nhắn lại với Bảo Hiền. Dạ, thôi ạ.
Bảo Hiền rụt cổ vì cú điện thoại vừa rồi của mẹ gọi. Cô vội đứng lên nói lầm bầm trong miệng:
– Mới đi có chút xíu mà gọi. Hình như mẹ ta muốn ta là búp bê lồng trong tủ kính sao ấy. Chán ơi là chán.Thôi ta về nha. Nhớ chiều ta đến rước đó.
Uyển Mi mỉm cười vẻ thông cảm:
– Không phiền mi, ta sẽ đến dự mà nếu không bận công việc.
Bảo Hiền dừng bước:
– Ê! Ta ghét chữ “nếu”ấy lắm. Nhớ đừng làm ta thất vọng nha.
Uyển Mi bật cười nói cho bạn yên lòng:
– Ừ! Mi cứ yên tâm.
Ánh nắng chiếu vào ô cửa sổ vàng ươm. Buổi trưa, Uyển Mi bước chầm chậm về phía khu nhà trọ. Cô vờ lảng vảng ở trước cửa phòng của Việt Dũng. Vợ chồng Vu Lan gọi cô vào xem vòi nước bị bể tràn ra ngoài lênh láng.
– Làm thế nào bây giờ? - Uyển Mi bối rối. - Mẹ tôi không có nhà.
– Chúng ta phải cúp nước thôi nhưng nó gắn liền phòng số 2, phòng số 1. Cô phải cúp van bên ấy.
– Để tôi cúp nước ở đồng hồ chính ngoài kia.
– Phiền mọi người họ đang xài nước buổi trưa.
– Thôi để tôi sang phòng số 2 xem.
Uyển Mi đành đứng trước cửa phòng Việt Dũng. Hôm nay anh ta ở nhà. Thấy bóng cô anh bước ra trước cửa phòng hắng giọng định hỏi, ngay lúc ấy cô cũng lên tiếng:
– Anh làm ơn cúp nước dùm. Tôi sẽ gọi thợ đến thay ống nước phòng số 3 ngay.
– Sao thế?
– Nó bị vỡ, phiền anh.
– Sửa bao lâu hả cô?
– Để tôi về nhà gọi điện.
Việt Dũng khoát tay:
– Cô cứ lấy điện thoại của tôi mà gọi.
– Nhưng tốn tiền của anh?
– Không sao gọi xong cô trả phần tiền ấy lại cho tôi, tốn kém gì?
Hừ đồ keo kiệt. Uyển Mi rủa thầm. Không ngờ hắn ta lại là người như thế. Thấy Uyển Mi nhìn mình đăm đăm, anh bật cười:
– Tôi đùa thôi, cô gọi họ sửa mau kẻo bà con ở đây họ phiền lòng.
Việt Dũng trao cho cô chiếc điện thoại di động đắt tiền. Đây là cơ hội cô điều tra về anh ta. Gọi xong cô trả cho anh với lời cám ơn và định bước đi. Việt Dũng hắng giọng bảo:
– Có báo mới, cô có xem không? Có ảnh của các siêu mẫu Hàn Quốc đẹp lắm.
Nghe thế Uyển Mi liền gật nhanh:
– Anh mới mua à?
– Cô thích xem người mẫu nước nào, ngoài Hàn Quốc?
– Trung Quốc, Việt Nam và thế giới. Nói chung siêu mẫu nào tôi cũng thích.
– Vậy à? cô cứ vào phòng chơi, tha hồ xem.
Uyển Mi rất mê sách báo thời trang, nhưng thấy thái độ mời mọc ngọt ngào của Việt Dũng cô lại dè chừng. Thấy cô không tự nhiên Việt Dũng ngọt giọng bảo:
– Cô cứ xem như nhà mình. Tôi chẳng có gì khiến cô phải sợ cả. Cử vào phòng chơi, có nước ép trái cây mới mua về rất ngon.
Uyển Mi chưa kịp ngồi xuống, mắt đã nhìn quanh phòng. Chợt nghe Việt Dũng nhắc đến nước ép trái cây với nụ cười tủm tỉm trên môi, Uyển Mi ngỡ ngàng trước câu nói vô ý hay hữu tình của anh. Tự nhiên cô nhớ lại chuyện hôm trước và thật tự nhiên cô cũng ôm chai nước ép của anh uống ngon lành, Uyển Mi có cảm giác hàng trăm con kiến đang bò khắp người. Cô quê chưa từng thấy, chỉ muốn bước trốn chạy ngay.
Việt Dũng không thấy sự ngại ngùng của cô, anh lấy nhanh chai nước ép trái cây đặt lên bàn và mời:
– Cô dùng tự nhiên nha! Tôi rất thích sự tự nhiên của cô.
– Ơ cám ơn. Anh cho tôi mượn mấy tờ báo này nghen.
Việt Dũng ngạc nhiên quay lại:
– Cô định về sao?
Uyển Mi đáp gọn:
– Tôi bận lắm anh à.
Bước vào phòng.con trai cô cảm thấy kì kì nên mượn báo xong cô lỉnh nhanh vào phòng mình ngay. Nhớ lại chuyện đi nhầm phòng vài hôm trước cô xấu hổ vô cùng và tự trách mình:
“ai biểu mày vô ý, xớn xác để bây giờ phải ngậm bồ hòn trong miệng mỗi lần anh ta nói về chuyện này”.
Lại mất toi một buổi nữa nhưng chẳng biết gì thêm về những bí mật xung quanh Việt Dũng mà còn gặp thêm rắc rối buồn phiền hơn.
Con gái à, mới sáng có chuyện gì buồn xo vậy con. Hôm nay có đi tập thể hình không?
Đang buồn nghe bà Uyển Nhung nói cô bật cười ngay:
– Mẹ ơi, tập thể dục thẩm mỹ chứ tập thể hình còn thành lực sĩ mất.
– À, mẹ không rành nên... nè chuyện mẹ nhờ con làm đến đâu rồi?
Uyển Mi buông chiếc gương xuống, khe khẽ thở dài:
– Chuyện của Việt Dũng phải không mẹ? Theo dõi anh ta khó quá. Con là con gái việc này con sợ không thể tiếp tục.
Bà Uyển Nhung ngó cô trân trân:
– Sao vậy con?
– Con thấy mệt mỏi quá mẹ à. Anh ta mỗi ngày một việc, mỗi ngày mỗi khác. Hay là anh ta biết mẹ con ta theo dõi nên có ý làm như thế.
– Có chuyện ấy sao?
– Đúng đó mẹ. Hôm nay giống dân chạy xe honda ôm, đến lúc trưa lại vác máy chụp ảnh như một nghệ sĩ thực thụ. Theo con thì...
– Thế nào?
– Anh ta rất khôn ngoan, lanh lợi, con người bản lĩnh nói chung lý lịch chẳng rõ ràng luôn thay đổi.
– Muốn mẹ đuổi khéo anh ta đi phải không? - Bà Uyển Nhung nhìn con gái.
Cô con gái ngập ngừng:
– Chưa cần dùng biện pháp mạnh như vậy đâu mẹ.
– Tại sao vậy?
Uyển Mi buông gọn:
– Tự nhiên đuổi người ta.
Cô làu bàu một mình. Hình như muốn Việt Dũng ở lại. Tại sao như vậy hả? Đúng là con gái.
Cô không hiểu vì sao cô không muốn mẹ đuổi anh ta. Cô len lén nhìn mẹ. Có lẽ cô chưa nói thật lòng mình.
Bà Uyển Nhung bật cười:
– Thôi được mẹ giao cho con nhiệm vụ mới, con phải theo sát đối tượng cho kỹ. Một tuần nữa mẹ sẽ quyết định cho anh ta ở lại hay đuổi anh ta sang nơi khác.
Uyển Mi đồng ý ngay.
– Tất cả tuỳ thuộc vào con đấy.
– Vâng ạ!
Vài ngày sau được sự phân công của mẹ, cô lại lảng vảng quan sát Việt Dũng. Mấy hôm nan những người ở khu nhà trọ có vẻ ngạc nhiên khi cô con gái bà chủ nhà trọ lại đến thăm họ thường xuyên hơn. Bà ấy quan tâm đến mọi người hay cô gái ấy rảnh rỗi nhiều chuyện?
Chị Lan thấy Uyển Mi đến liền rủ rê:
– Cô chủ à! Tôi mới mua mấy quả hồng rất ngon, vào phòng tôi ăn vài quả cho vui đi.
Uyển Mi khó từ chối dù rất ngại ngùng:
– Được rồi, chị Lan ạ. Tôi chi đi một vòng xem có sự cố nào xảy ra không. Ống nước ổn chứ chị?
– Ổn! Không có vấn đề gì! Cô tìm Việt Dũng à?
Thấy Uyển Mi có vẻ bồn chồn cứ nhìn sang gian bên cạnh, chị Lan hỏi thẳng thừng.
– Không, không có đâu ạ.
– Có tật giật mình. Hình như cô muốn tìm hiểu về anh ta. Nhìn cô là tôi biết ngay mà.
Uyển Mi sợ mọi việc hiểu lầm đưa đến mọi việc không hay. Nhất là Việt Dũng biết cả theo dõi hắn thì còn gì là “theo” với “dõi” nữa.
Nghĩ thế Uyển Mĩ vội bào chữa ngay:
– Lúc này tôi rỗi rảnh, mẹ giao cho tôi việc quản lý khu nhà trọ xem có hư hao gì không nên tôi đi lòng vòng vậy thôi.
Chị Lan tròn mắt hỏi:
– Vậy hả? Hèn gì. Chúng tôi cử tưởng...
Biết chị Lan rất hay nói “một chuyện thành mười” nên Vu Lan rất ghét tính này của chị. Hai người cãi nhau hoài. Còn Uyển Mi cũng ngán “cái loa” di động này lắm.
– Các anh chị ở đây thoải mái không?
– Thoải mái chứ! Giá cả bà chủ đưa ra cũng phù hợp với chúng tôi, lương công nhân có bao nhiêu.
Bắt đầu ca cẩm đó là bệnh của phụ nữ, Uyển Mi nhìn cách ăn mặc của chị Lan liền bật cười:
– Anh ấy đi làm, một mình nuôi hai người à?
Lan che miệng cười khúc khích:
– Đâu có tốt vậy cô, có cái tôi đẹp nên ra đường làm anh ta sợ người ta rinh mất nên bắt tôi ở nhà trọ này. Chồng con thấy mà mệt.
– Anh ấy cưng chiều vậy, chị sướng như tiên rồi.
Lan rụt cổ lè lưỡi:
– Trời! Gặp thằng chồng ghen như chồn đèn ở bọng sướng gì cô. Tôi thấy cô dung dăng dung dẻ thấy mà ham. Ước gì... Này! Bà Hạnh con Mai rảnh không sang chơi, có cô chủ nói chuyện cho vui.
Hạnh bước sang, còn Mai đang phơi đồ lên sào, lên giá phơi, cất giọng ới ới:
– Chờ chút sang liền.
Mọi nghe nói chuyện pha trò thật vui vẻ:
– Ồ! Chào cô chủ! Cô có làn da trắng đẹp như Bạch Tuyết, chắc xài mỹ phẩm nhiều lắm hả?
Vừa nói chị Hạnh vừa ngước lên ngưỡng mộ, chiêm ngưỡng dung nhan của Uyển Mi.
Cô thẹn đỏ mặt:
– Trời chị vô duyên quá đi. Ai lại nhìn muốn rớt tròng mắt vào một cô gái như vậy.
Xem kìa cô Uyển Mi mắc cỡ, cổ đi bây giờ.
– À, xin lỗi. Tại tôi thấy da cô đẹp quá nên...
Mai xen vào:
– Em ái mộ nhất mái tóc của chị Uyển Mi. Trời ơi vừa dài, vừa suôn, vừa bóng. Chị phải chăm chút dữ lắm hả?
– Ừ, hơi cực đó.
Lan ngắm nghía Uyển Mi:
– Nè mấy vị không thấy một chỗ đặc biệt rất ư là xinh đẹp của cô chú hả?
Mấy cặp mắt nhìn nhau chấm hỏi ngơ ngác:
– Chỗ nào hả?
– Cái dáng người mẫu. Ba vòng thật lý tưởng. Cô Uyển Mi thi người mẫu cầm chắc đạt giải nhất đó.
Uyển Mi ít tâm sự với mấy người trọ trong nhà mình. Hôm nay được nói chuyện với họ thật thoải mái. Họ nịnh cô ư? Hay họ đang nói theo cách nghĩ của họ. Cô khẽ mỉm cười, nụ cười dễ dãi và duyên dáng.
– Làm người mẫu sướng lắm sao chị không thi thử đi chị Uyển Mi?
Uyển Mi cười khẽ, thật tình:
– Tôi đang học ở trường người mẫu triển vọng nhưng bước ra thành nghề, thành công hay không là do mình các chị ạ.
– Ừ! Cũng khó quá ha. Nhưng giữ được cái dáng thế này là bao người ngưỡng mộ lắm rồi khỏi cần thành nghề cũng được. - Lan gật gù.
– Chị nói bậy bạ quá. Nghề người mẫu hái tiền như hái sung vậy.
– Dễ vậy sao?
– Sao không dễ. Nhưng người mẫu thấy ghét quá. Nghe nói họ không nghiêm chỉnh trong cuộc sống của mình.
Mọi người cứ tranh cãi nhau rôm rả về đề tài người mẫu, chợt giật mình vì tiếng xe tè tè, tạch tạch khó nghe của chiếc Su rống lên và tắt hẳn ở bên cạnh. Chị Lan đá mắt về phía Uyển Mi.
– Hắn về tới kìa!
Mai nói nhỏ:
– Ai vậy chị Lan?
– Ông hàng xóm của chị chứ ai.
– Trông hắn đẹp quá trời há. - Nhỏ Mai khen.
Chị Hạnh nheo mắt:
– Phong trần quá, hắn có vợ chưa, bà làm mai cho tôi đi.
Chị Lan cười hắt lên:
– Trời ơi! Dáng nghệ sĩ như vậy xứng với cô người mẫu, còn bà như cái thùng phi, hắn nghe là chạy dài rồi.
Hạnh giả khờ:
– Hổng được hả? Uổng nhỉ.
Mọi người được dịp cườì vang. Việt Dũng tắt xe máy thấy nhiều người trọ đang nói chuyện vui vẻ, anh cất xe vào nhà xe và bước đi chậm rãi về phía họ. Buổi trưa hôm nay anh về sớm hơn mọi người. Uyển Mi thấy anh ăn mặc thật gọn gàng trong bộ y phục giống như tài xế taxi cô thường gặp. Vừa đi anh vừa huýt sáo một bản nhạc vui, tay cầm chiếc túi xốp trái cây nặng nặng. Bước về phía mọi người, anh vui vẻ:
– Ủa! Sao hôm nay đông đủ vậy? Mời mọi người dùng thử món này xem.
Chị Lan hí hửng:
– Cái gì vậy anh Việt Dũng?
– Cho em thử một trái đi. Mai xen vào giành giật.
– Trời trái mận bắt mắt quá.
Hạnh cầm một trái cắn thử và khen luôn miệng:
– Chà ngon quá, ở đâu nhiều vậy Dũng?
– Ở quê của mấy người bạn gởi cho. Các vị cứ ăn thoải mái đi. Cô dùng thử đi Uyển Mi!
Vừa nói Việt Dũng vừa mang đến cho cô mấy quả mận An Phước thật to. Uyển Mi nhận lấy và đặt lên những chậu hoa hồng gần đó. Mấy người trọ chung ăn ngon lành và cười nói về đề tài khác. Uyển Mi đang vờ đứng tỉa sâu cho mấy chậu hồng trước phòng của anh. Cô nghiêng người ngắt những chiếc lá hư đặt bên cạnh.
Việt Dũng cầm trên tay trái xoài cát chín cây thật ngon tiến đến bên Uyển Mi:
– Cô thích món này không?
Đôi mắt mở tròn đen lay láy, Uyển Mi thích thú:
– Ôi! Ngon quá. Trái xoài to nữa. Anh cho Uyển Mi hả?
– Ừ, tặng cô đó. Nếu cô thích tôi còn nữa.
Uyển Mi hôn nhẹ lên trái xoài. Cô thích ngửi hương vị ngọt ngào của nó trước khi thưởng thức. Nhìn gương mặt hồng hào, mịn màng của Uyển Mi, Việt Dũng ngây ra. Chỉ một thoáng rồi anh quay đi. Ước gì mình là trái xoài kia nhỉ. Một ý nghĩ vu vơ kỳ quặc nổi lên trong đầu óc anh.
Uyển Mi cứ ngửi quả xoài một cách thích thú, ngây ngất:
– Cô ăn không? Tôi mang dao ra.
– Ồ không. Tôi thích ngắm bằng mắt...
– Và tận hưởng bằng mũi phải không?
Việt Dũng cười khẽ. Uyền Mi đặt quả xoài xuống, cô nhìn trộm anh. Hôm nay trông anh thật bảnh bao và rất galăng. Cô vờ không để ý đến các món trái cây hấp dẫn của anh, tiếp tục chăm sóc mấy cây hoa một cách chăm chỉ:
– Tôi sẽ mang về phòng ngắm thôi, trái cây tôi rất thích nhưng dùng có hạn.
Việt Dũng liếc nhanh Uyển Mi rồi bình thản:
– Cô ăn theo toa bác sĩ à?
– Ăn kiêng anh ạ.
– Để giữ dáng đúng không?
Anh cười nhẹ. Nụ cười thật đẹp dưới hàng ria xanh xanh. Uyển Mi thấy lòng xao động trước nụ cười ấy. Hắn ghê thiệt. Sao hắn biết cả chuyện người mẫu phải ăn kiêng nhỉ? Y như đi guốc trong bụng người ta vậy.
– Hình như những cô gái ăn kiêng, ăn rất nhiều trái cây mới có làn da đẹp như cô vậy.
Lại khéo nịnh, Uyển Mi không thích nịnh nọt nhưng những lời ngọt ngào, khen ngợi khiến cho cô không thể không vui. Nhất là lời nói của chàng trai có sức thuyết phục kỳ lạ.
Uyển Mi rất vui. Cô loay hoay bên chậu hồng mãi để nghe anh tán dương.
– Cô cứ ngắt mãi cành hồng sắp trụi lá rồi đó. - Việt Dũng lên tiếng. - Hồng có sâu à?
Sao cô ngắt hết lá xanh rồi.
– Ơ, anh không thấy mấy con sâu cắn nát lá sao?
– Thấy nhưng nó đâu còn ở đây.
– Vậy nó ở đâu nhỉ?
– Ban ngày nó ở dưới đất. Ban đêm mới lên ăn lá. Cô vặt trụi lá, xấu cành hoa mất.
– Để tôi tìm con sâu.
– Cô không sợ sâu à?
– Không, làm gì mà sợ. Con sâu tí teo. Bắt được nó tôi vặt hết chân nhìn nó lăn lộn thích lắm.
– Trời ơi, cô còn cách nào trừng phạt nó nặng hơn nữa không?
Việt Dũng kêu lên ngạc nhiên. Không ngờ một cô gái yếu đuối xinh đẹp lại không sợ sâu. Chuyện hiếm có trên đời:
cô gái này bản lĩnh đây. Và Uyển Mi vạch lá, cô tìm con sâu thật...
– Coi chừng Uyển Mi! Có con rắn lục nhỏ trên chậu hoa đó.
Chợt Việt Dũng la lên. Uyển Mi giật nảy mình hét to:
– Á! Trời ơi.
Khuôn mặt Uyển Mi tái mét, đôi mắt đen tròn mở to thất thần, cô ném cọng cỏ trên tay ra xa lùi dần về phía sau, mắt đăm đăm nhìn con rắn màu xanh trong chậu hoa. Thì ra nãy giờ cô đang chạm vào nó.
– Tôi... bị rắn cắn... rồi anh Việt Dũng.
Nhắm tịt mắt lại, hai tay ôm lấy ngực, Uyển Mi té ngồi xuống đất.
– Cô làm sao vậy Uyển Mi?
– Tôi... tôi... chết mất.
– Trời! Cái gì vậy Uyển Mi.
Việt Dũng đỡ lấy, cô ngả trên cánh tay anh. Anh nghe cô thở mệt nhọc, mắt nhắm nghiền. Hoảng quá anh kêu lên:
– Uyển Mi! Cô thấy thế nào rồi?
Mọi người xúm lại. Chị Lan sờ bàn tay lạnh ngắt của cô hoảng hốt hỏi:
– Cô ấy làm sao vậy Việt Dũng?
– Mau đưa cô vào phòng đi! Sao tự nhiên lại thế này. Mới cười nói vui vẻ đó mà.
Không ai hiểu gì cả. Việt Dũng và mọi người xúm lại, nhìn gương mặt tím tái của Uyển Mi, Việt Dũng hoảng hốt ôm chầm lấy cô chạy vào phòng.
– Không được, mọi người tránh ra để tôi dìu cô đi. Mau tìm dầu giúp tôi...
Chị Lan chạy về phòng tìm dầu. Chị lục tủ không thấy, Hạnh và Mai cũng không biết làm sao. Việt Dũng sờ tay vào mũi cô, anh để Uyển Mi nằm gọn trong vòng tay mình không dám buông ra và chờ mọi người.
– Uyển Mi! Mau tỉnh lại đi. Chị Lan ơi nhanh lên...
Một tay ôm cô, một tay anh đánh gió thật mạnh lên thái dương cô. Trời ơi mấy bà biến đâu mất cả rồi. Anh nhìn đăm đăm vào khuôn mặt của Uyển Mi. Đôi môi tái xanh bắt đầu động đậy, làn da có màu hồng. Anh lắc lắc mạnh vai cô.
Uyển Mi khẽ rùng mình, làn mi cong cong khẽ nhúc nhích và từ từ mở ra.
– Uyển Mi! Uyển Mi... cô tinh lại đi. Chị Lan ơi, Hạnh, Mai...
– Ôi! Cô tỉnh lại rồi. May quá.
– Hả? Anh làm gì vậy Việt Dũng?
– Tôi... tôi...
Việt Dũng hoảng hồn. Thì ra nãy giờ anh ôm cứng cô trong tay vì sợ hãi. Ba người phụ nữ cũng chạy vào cầm trên tay chai dầu. Họ trố mắt nhìn:
– Cô ấy tỉnh rồi à?
Việt Dũng đỡ nhẹ người cô lên. Còn Uyển Mi tỉnh lại hồn phách còn liêu xiêu, cô thấy mình nằm gọn trong vòng tay rắn chắc, êm ái của hắn và mùi mồ hôi con trai gay gay là lạ làm cho cô ngượng chưa từng thấy. Bốn mắt chạm nhau bối rối. Cô kêu lên:
– Tôi... sao thế này? Con rắn...
Uyển Mi vội bật dậy khỏi tay anh, ngồi gọn gàng. Việt Dũng đưa mắt nhìn mọi người.
Chị Lan hỏi:
– Có cần dầu không Việt Dũng?
– Hỏi Uyển Mi ấy!
Uyển Mi lắc đầu:
– Tôi không sao, tôi ghét xức dầu lắm.
– Các chị đợi người ta hết bệnh mới mang dầu tới. Lúc nãy gọi rối rít không có ai.
Ba người mím môi cười:
– Chúng tôi cũng quýnh quáng thấy cô chủ ngất xỉu tìm mãi chẳng thấy dầu đâu.
– Con Mai nó hoảng xách chai dầu lửa đưa tôi, thấy mắc cười chứ?
Lan tủm tỉm:
– Nhờ tui tôi kiếm không được anh mới có cơ hội... Thôi chúng tôi rút lui. Cô không sao là tốt rồi.
Việt Dũng đưa mắt nhìn Uyển Mi, cô cúi đầu vờ ho lên mấy tiếng.
– Tôi khoẻ rồi! Cảm ơn mọi người lo lắng.
– Thật là một phen hú vía.
Lan bấm tay chị Hạnh đi ra. Uyển Mi ngại ngùng đứng lên nhưng cô không dám bước cứ nhìn ra chậu hoa đôi mắt sợ hãi.
– Tôi cũng về... nhưng con rắn còn ở đó không Việt Dũng?
– Vẫn còn!
– Á!
Cô quay lại ôm chầm lấy anh. Sự ngần ngại, e dè cô quên mất. Sợ cô bị ngất nữa, anh vội đỡ lấy cô ngồi xuống ghế và nhanh giọng giải thích:
– Cô sợ con rắn đến như vậy à?
Uyển Mi nhắm nghiền mắt:
– Anh làm ơn đuổi nó đi đùm tôi... nếu thấy nó lần nữa chắc tôi chết mất.
Việt Dũng không ngờ Uyển Mi lại sợ rắn chết khíếp như vậy. Mới vừa rồi cô bảo không sợ sâu kia mà, Anh thử cô:
– Con rắn đuổi không đi đâu.
– Tại sao? Vậy tôi ở lại trong phòng của anh. Anh làm ơn bắt nó, xua nó đi giùm Uyển Mi đi!
Thật không thể nào tin nổi cô gái từng rứt những cái chân con sâu lại sợ rắn kinh hồn đến như vậy. Thấy cô muốn khóc anh vội bước ra ngoài cửa:
– Tôi sẽ bắt nó dùm cô nha!
– Ôi không! Con rắn đó độc lắm, nó cắn là chết ngay. Anh lấy cây đập nó cho nó sợ để nó đi chỗ khác. Nguy hiểm lắm.
– Không sao đâu. Cô xem nè.
Vừa nói Việt Dũng vừa đưa tay vào chậu hoa bắt con rắn cầm trong tay. Sợ hãi nhưng Uyển Mi cũng he hé mắt nhìn:
– Anh ném đi đừng có mang vào tôi chết giấc đó.
– Cô đừng sợ. Đây chỉ là con rắn bằng cao su, bằng nhựa, đồ chơi của con nít tôi để trên chậu hoa chơi cho vui.
– Hả? Rắn giả? Có thật là rắn giả không?
Uyển Mi vẫn chưa tin. Việt Dũng cầm con rắn đủ kiểu quơ quơ trước mặt rồi ném xuống đất. Cô rùng mình mấy cái, mặt quay đi.
– Cô xem kỹ đi. Hết sợ chứ?
Bình tĩnh trở lại, Uyển Mi nhìn con rắn nằm im dưới đất. Còn Việt Dũng thì bình thản ngồi xuống ghế cười tủm tỉm, cô thờ phào nhẹ nhõm rồi nhìn anh đầy căm tức.
– Anh ác lắm Việt Dũng!
– Đâu có! Tôi chỉ nói cho vui. Cô không sợ sâu thì rắn chắc cũng không sợ.
Uyển Mi nghiến răng:
– Sao anh biết tôi không sợ hả?
– Anh hù người ta hết hồn. Lỡ tôi có bề gì thì anh ở tù đó.
Việt Dũng gãi đầu mỉm cườí thật hiền:
– Thật ra tôi chỉ thử cô. Nếu cô có bề gì tôi cũng khó sống ở trên đời. Lúc đó tôi cũng theo cô mà xin lỗi.
– Xí! Ai cần anh xin lỗi, làm người ta sợ muốn chết luôn. Anh còn hù người ta kiểu ấy không còn cơ hội để xin lỗi đâu.
– Tôi biết rồi mà. Không còn lần sau đâu. Cô nên dạn dĩ một chút đi Uyển Mi.
– Không cần anh nhắc đâu. Có phải anh thù ghét tôi nên mới trả thù tôi bằng cách đó không?
Liếc nhìn khuôn mặt giận dỗi căm tức của Uyển Mi cứ nhìn anh bằng nửa con mắt.
Anh bối rối nhăn nhó:
– Tôi đâu có tiểu nhân như vậy. Cô nghĩ tôi xấu xa thế ư?
– Anh không xấu mà nhát người ta?
– Tôi đã xin lỗi cô rồi mà. Chỉ vì tôi nghĩ khác nên...
– Anh Việt Dững này! Hình như trên đời anh không sợ gì cả à?
Việt Dũng nhún vai:
– Tôi cũng như cô thôi những con vật trên đời không đáng sợ đâu. Nó như con sâu thôi. Nhưng tôi sợ nhất một thứ.
– Thứ gì?
– Con người.
Uyển Mi ngạc nhiên:
– Con người dễ thương lắm có gì đáng sợ?
– Con rắn có độc nó sẽ cắn chết người. Nhưng con rắn nó biết sợ con người. Có người rất ác độc nham hiểm hại người. Họ đối đãi bằng mặt còn lòng dạ khó đo lường. Tôi nói có phái không? Giống như tôi và cô đây, tôi đâu có biết cô thương hay ghét tôi.
Uyển Mi cảnh giác:
– Ý anh muốn ám chỉ điều gì hả? Đừng có thừa nước đục thả câu nha. Tui chỉ sợ con rắn thôi. Tui không nghe anh nói nữa đâu. Suýt chút nữa thì tôi chết luôn rồi đó anh hiểu chưa?
Lại gãi đầu, Việt Dũng nở nụ cười thật hiền:
– Tôi hiểu rồi mà. Cô nói hoài làm tôi ân hận.
– Biết vậy thì tốt.
Uyển Mi dừng mắt trên nụ cười của Việt Dũng. Nụ cười dưới hàng ria đẹp của anh tự nhiên làm tim Uyển Mi đập liên hồi, chao đi mấy nhịp rộn ràng...
Yêu Cô Người Mẫu Yêu Cô Người Mẫu - Hoàng Thu Dung Yêu Cô Người Mẫu