The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Tác giả: Annie Pietri
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lê Hưng
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 961 / 8
Cập nhật: 2016-07-02 00:20:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ác Antoine không phải là người dễ bị xúc động, nhưng sáng hôm đó bác phải trình diện con gái mình trước bà hầu tước. Do đó, khi hai người bước vào một phòng khách nhỏ, bác bắt đầu nắn bóp cái nón của mình bằng đôi tay sạm nâu và thô ráp. Một sự ngạc nhiên lớn. Athénaïs de Montespan, bà hầu tước xinh đẹp, quyết định sẽ đích thân tuyển chọn trong đám bảy cô bé đang chờ trong gian phòng phụ. Marion là người đầu tiên xuất hiện trước mắt bà. Ái nương của vua chiếu đôi mắt xanh sáng về phía cô. Ánh mắt sáng rực, lóng lánh sự lanh lợi và thông minh, khiến nhà vua mê mệt còn toàn thể triều thần như bị mê hoặc. Vậy mà, bà lại không được yêu thích trong điện Versailles. Bà nổi tiếng là một phụ nữ mưu mô vô lương tâm; một nịnh thần đầy tham vọng sẵn sàng làm mọi thứ để giữ sự sủng ái của nhà vua; một người cao ngạo thèm khát danh vị và của cải. Nhưng vì đã được nhìn thấy bà trong vườn ngự uyển, nhân những buổi đi dạo của nhà vua, Marion vẫn thấy bà hầu tước thật diễm kiều. Ngày hôm đó, bà ngồi tiếp khách trong một ghế bành lớn, chìm trong mớ vải xanh và hoàng kim của chiếc váy tuyệt mỹ. Bà ăn mặc theo màu cờ sắc áo của nhà vua. Những mớ tóc vàng óng tuyệt đẹp, được uốn xoăn hài hòa, đóng khung lấy khuôn mặt bà.
Còn cái mùi hương vương giả này nữa, nó lan tỏa ra từ mỗi cử chỉ của bà... Vả chăng, tất cả những gì bao quanh bà đều thấm đẫm mùi vương giả: những tấm gương Venise, ánh vàng trong đồ gỗ, màn trướng tinh tế, những tấm thảm mượt như tơ đến từ phương Đông, pha lê của những chùm đèn phân tán những phản quang vàng óng của những ngọn bạch lạp... Marion cảm thấy rụt rè như đang được giới thiệu với chính hoàng hậu. Athénaïs không phải hoàng hậu nước Pháp, vậy mà bà lại rất uy quyền. Bà ngự trị không chia sẻ với ai trái tim của vua Louis XIV, người đã sủng ái bà nhất từ bảy năm qua và người đã có với bà bốn người con.
- Con gái của bác ốm yếu quá Antoine Dutilleul ạ! Bác dối ta về tuổi của nó rồi. - Tôi không nói dối, thưa bà hầu tước. >
- Chúng ta hãy hiểu nhau nhé. Ta không muốn có người hầu gái quá trẻ, có thể trở thành bạn chơi đùa của các con ta. Những cục cưng tội nghiệp của ta có nguy cơ sẽ gắn bó với điều đó một cách dại dột, giống như ngày xưa, hoàng thượng đã làm với con cái của những người hầu phòng của hoàng thái hậu. Con bé này trông như mới mười hay mười một tuổi. Bác có chắc là nó đủ khỏe để phục vụ ta không? - Khi Marie, vợ tôi, chết đi, con bé chưa đầy mười tuổi. Con bé nhớ mẹ nên mất ngủ từ đó. Nó chỉ ngủ lúc thì chưa đầy một giờ, lúc thì chưa đầy hai giờ. Nhưng nó siêng năng và chẳng bao giờ thấy mệt. Nó không phải loại ăn không ngồi rồi. Kể cả ban đêm. Điều đó làm tôi không ngủ được... Chưa kể tôi phải tốn hao về tiền đèn cầy nữa!
Một ánh chớp lóe lên trong đôi mắt Athénaïs, cùng lúc một nụ cười thoáng qua cho thấy hàm răng hoàn hảo của bà. Được khích lệ, bác Antoine tiến một bước đến bên bà và sau khi đưa mắt nhìn nhanh con gái mình, ông thì thầm: - Điều con bé thích nhất là chế tạo ra những túi bột thơm với những loại hoa mà nó hái được trong ngự uyển. Năm ngoái, tôi định cho nó vào học nghề chỗ ông thợ nước hoa. Nhưng họ chỉ nhận con trai. Thế mà con bé thuộc mùi hương của từng cái cây, từng nụ hoa. Chưa bao giờ thấy ai có trí nhớ như vậy! Con bé cũng có thể trở thành người làm vườn. Nhưng điều đó, rõ ràng không phải là nghề của con gái.
Đứa trẻ có cặp mắt sẫm màu, dịu dàng và sâu thẳm này, làm bà hầu tước bối rối. Cô bé chẳng có gì giống với những người đã từng hầu hạ bà một cách không ưng ý cho đến nay, khiến bà phải cho nghỉ không thương tiếc. Một khuôn mặt dài và trắng bệch, mũi thẳng nhưng không thanh tú, mớ tóc vàng chải không đúng cách dưới một cái mũ trùm bằng vải toan thô và một thân hình gầy ốm, gần như vô duyên, choàng bên ngoài là một bộ váy áo cũn cỡn và mang đôi guốc quá khổ... “Thật là một chân dung đáng xem...”, Athénaïs nghĩ thầm.
Bất chấp điều đó, bà không thể dửng dưng trước cái duyên khó tả, toát ra từ con người bé nhỏ đó. Ái nương của vua, đã quá quen với những mưu mô trong triều, rất biết cách đọc nội tâm của mọi người. Tất cả ngăn cách bà với đứa trẻ này: dòng dõi quý tộc, nhan sắc, gia sản, quyền uy... Thế mà chỉ nội việc nhìn cô bé đã gợi lên trong bà một cảm giác kỳ lạ: một thứ như sự ngạc nhiên pha trộn với một mảy may lo ngại. Bà đoán ở cô bé có một tính cách mạnh mẽ và một sự quyết đoán khác thường Bà nghiêng mình về phía Claude des Œillets, phu nhân danh dự của bà đồng thời là bạn tâm giao. Cuộc tuyển chọn đã xong. Mọi cô bé đang chờ ở gian phụ có thể ra về.
- Con gái của bác sẽ làm cho ta ngay từ bây giờ. Ta chỉ hy vọng những gì bác nói là sự thật. Nếu không nó sẽ bị đuổi việc như những đứa khác thôi. Cô bé cúi đầu xuống để giấu cảm xúc của mình. Cô không muốn rời xa cha mình và, trong sâu kín, cô mong muốn bà hầu tước đuổi hai cha con về. Cặp mắt cô đẫm lệ khi bác Antoine ôm cô vào lòng để nói lời từ biệt.
Marion đi theo một cô hầu trong dãy hành lang và cầu thang phục vụ. Bước chân của họ vang lên trên nền gạch lót còn thơm mùi xi mới. Những gian buồng nhỏ dành cho tôi tớ giúp việc nằm ngay dưới mái. Cứ hai người một buồng. Buồng dành cho cô đã có người ở, vì quần áo còn vương trên một trong hai giường ngủ. Một cái bàn nhỏ xíu trên chất đầy những vật dụng vệ sinh, đĩa ăn dơ và vụn bánh mì. Một khung cửa sổ duy nhất hé ra khoảng trời xám xịt và cung cấp một thứ ánh sáng dè sẻn. Cả tầng có mùi bụi bặm, ẩm ướt và thoang thoảng khai từ những cái bô vệ sinh chưa được đổ. Đúng lúc đó, Marion thấy một cô gái trẻ chạy đến.
- Tên tớ là Lucie, Lucie Cochois. Chúng ta sẽ ở chung, nếu đúng như tớ nhìn thấy! - Cô vừa nói vừa cười. - Đi theo tớ, cô bé. Giờ này bà hầu tước đang đòi cậu trong phòng khách lớn. Cúi chào một cách vụng về, bác Antoine rời khỏi biệt cung của bà hầu tước de Montespan. Trên đường về vườn cam, bác ngước nhìn trời và đội lại chiếc mũ nhăn nhúm. Cơn giông sắp đổ xuống.
Vườn Cam Trong Cung Điện Versailles Và Mùi Hương Sát Nhân Vườn Cam Trong Cung Điện Versailles Và Mùi Hương Sát Nhân - Annie Pietri Vườn Cam Trong Cung Điện Versailles Và Mùi Hương Sát Nhân