Số lần đọc/download: 1164 / 25
Cập nhật: 2017-07-07 09:59:06 +0700
Gia Đình Quý Tộc Phephaievec
B
ất kì ai yêu thích thể thao chứ không chỉ riêng những người hâm mộ bóng đá. Đều biết Xêvim Phephaievec. (Những kẻ độc mồm độc miệng thì tặng cho cô ta cái tên lóng Griphôn – lạy thánh Ala, sao con người lại hay ghen ghét và không công bằng đến vậy!). Nhưng nếu bạn không chỉ hâm mộ thể thao, mà còn là người thuộc tầng lớp thượng lưu, thì tất nhiên là luôn biết Xêvim và tất cả mọi người của gia đình Phephaievec.
Bạn chắc còn chưa quên cuộc đua thuyền buồm năm ngoái. Xêvim đã làm cho tất cả - cả khán giả lẫn vận động viên - đến mất trí khi cô ta đột nhiên tuyên bố:
- Tôi sẽ tặng một granpri(2) cho người chiến thắng.
Ngày hôm sau người ta đã viết về 'granpri" đó không những chỉ trên các bài phóng sự thể thao, mà cả ở phần tin tức về xã hội thượng lưu.
Đúng như mọi người chờ đợi, trong cuộc đua đó, Xuát Nêgritốt đã chiến thắng.
- Nào, - anh ta suồng sã nói với Xêvim - "granpri" của cô đâu...
Những kẻ hâm mộ khắp trên bờ sẵn sàng đánh cuộc rằng, phần thưởng cho Xuát nhất định là chiếc hôn của người đẹp Xêvim.
Trí tưởng tượng nghèo nàn của họ đã không vượt qua khỏi được sự suy đoán tầm thường trong những trường hợp tương tự. Thế nhưng người thiếu nữ đã có những dự kiến của mình về việc này. Cô ta thoải mái mở cúc áo và bằng một động tác dứt khoát, cởi phắt chiếc coócxê đỏ đang mặc và trang trọng như trình quốc thư trao nó cho kẻ chiến thắng còn đang chết lặng người. Nhưng anh ta cũng chỉ mất một giây chậm trễ rồi ôm thốc lấy cô gái và nhảy xuống thuyền ngay lúc ấy. Công chúng đáng kính còn chưa kịp hoàn hồn thì trên đỉnh cột buồm "granpri" đỏ thấm đã ngạo ngễ tung bay phấp phới và con thuyền căng buồm lao vun vút ra khơi xa ngoài vùng biển Mramo, xa dần những cặp mắt tò mò. Đám công chúng mê mải theo con thuyền đang ra xa mang theo "granpri" như con bướm hồng bay chập chờn trên nền xanh biển cả.
Ngày hôm sau, cũng vẫn những kẻ độc mồm độc miệng đã ngồi lê mách lẻo khắp nơi. Trò tinh nghịch vô tội của Xêvim, như cục tuyết trắng được tô vẽ thêm nhiều chi tiết giật gân, đã đến tai ngài Khaxip Phephaievec, cha của Xêvim, người đứng đầu một dòng họ cao quý, người có tiếng tăm lừng lẫy và rất được quý trọng trong xã hội thượng lưu.
Tính đố kị bao giờ cũng làm cho ngưòi hào phóng trong việc tô vẽ thêm những chi tiết thật hấp dẫn. Và không ai có thể từ con ruồi biến thành con voi tốt hơn những người được chứng kiến. Những người mắt thấy tai nghe ra sức cam đoan với Khaxip Phephaievec rằng chính mắt họ đã nhìn thấy trên cột buồm thuyền của Nêgritốt phấp phới bay... không phải coócxê con gái yêu của ông ta mà là loại đồ lót ai cũng có, không tiện nói ra được...
Cha của Xêvim, vốn là độ lượng đối vối các hành vi của con gái, lần này cũng không kiểm chế được và ông đã nổi cơn thịnh nộ:
- Thật là nhục nhã. Sao nó lại dám thế!... Còn danh dự của gia đình nữa chứ. Đồ quỉ tha ma bắt.
Và ngài Khaxip lần đầu tiên thấy cần phải nghiêm khắc cảnh cáo cô con gái nhẹ dạ đã không quý trọng danh dự của người thiếu nữ và thể diện của gia đình. Nhưng, như thường xảy ra trong các gia đình của chúng ta, bà mẹ lập tức can thiệp vào cuộc xung đột.
- Có rủi mới có may ông ạ, - bà Mekhơdure nói một cách đầy tính toán. - Dù sao thì việc làm của con gái cũng là tốt và mang lại ích lợi cho công ty buôn bán đồ lót phụ nữ của dòng họ Phephaievec chúng ta. Đấy cũng là một phát minh thật sự cho việc quảng cáo!
"Granpri" của Xêvim và cả cái thứ đồ lót mà mọi ngưòi không nói lên được, là mặt hàng mốt nhất của công ty nhập từ Mỹ về.
- Có lẽ mẹ nó nói phải, - người chủ gia đình nhượng bộ, - kiểu quảng cáo nào cũng có lợi cả.
Tuy vậy, để đề phòng, ngài quyết định sẽ tìm hiểu về anh chàng Xuát Nêgritốt.
Còn người chiến thắng cuộc đua Xuát Nêgritốt là một ngưòi thật may mắn. Anh còn trẻ, mới bốn mươi tuổi, thân hình vạm vỡ, tràn đầy sinh lực, có cặp mắt xanh và mái tóc đen rậm. Anh bao giờ cũng là đối tượng của những tiếng thở dài hết sức lộ liễu từ phía các bà đủ mọi lứa tuổi - từ mười bảv cho tới năm mươi bảy. Đó là một sự ham thích phổ biến khó giải thích nổi,nhưng rất ít người phụ nữ tránh được.
Quanh năm người đàn ông đẹp trai này đua tài trên con thuyền của mình. Nước da của anh lúc nào cũng bóng lên vì nắng gió biển cả. Vì thế mà mọi người mới gọi anh là "Nêgritốt” (3). Nhưng thật là lạ, sự ham thích của phụ nữ đối vối anh bao giờ cũng kéo dài không lâu, từ sự đam mê được chuyển thành sự thất vọng, thậm chí có khi thành cả sự khinh bỉ và căm thù. Vì sao vậy? Thật ra thì tất cả chỉ là do cái mũi của anh ta, một trong những cái mũi to nhất ở trong nước.
Chỉ có tủ kính trưng bày là không phù hợp với những gì có trong cửa hàng. Còn các bà thì ngây thơ tự lừa dối mình khi nghĩ rằng sức mạnh của Xuát tỷ lệ thuận với kích thước mũi của anh ta. Chính Xêvim Griphôn cũng trở thành nạn nhân của sự nhầm lẫn này. Ôi! Cô ta đã bị cái mũi đầy hứa hẹn của Xuát mê hoặc đến thế nào! Và sự thất vọng mới lớn làm sao khi chỉ còn một mình có với Nêgritốt. Không biết có phải thế không mà cô ta đã búng mũi Xuát trước đám đông và đỏng đảnh nói:
- Anh là thằng lừa dối, không hơn không kém...
Huyền thoại về Xuát Nêgritốt đã sụp đổ như vậy đấy. Còn Xêvim, khi niềm hy vọng của mình đã tiêu tan, liền rời bỏ biển cả và quyết định tìm kiếm hạnh phúc trên đất liền, hoàn toàn hiến dâng mình cho bóng đá, môn thể thao yêu thích của hàng triệu người. Nói đúng ra, không hẳn là bóng đá mà là đội bóng đá nổi tiếng B.L, như người ta gọi đội bóng của câu lạc bộ "Bụi lốc", gồm mười một chàng trai ngang tàng ngổ ngáo như nhau, sẵn sàng làm tất cả vì người thiếu nữ, kể cả việc giành chức vô địch quốc gia. Người thiếu nữ Xêvim Griphôn của dòng họ Phephaievec đáng kính trọng trong xã hội thượng lưu là như thế đấy.
Suốt cả mùa hè gia đình Phephaievec đi nghỉ ở vùng biển ngay gần đó. Chủ nhật nào cả gia đình cũng kéo nhau ra bãi tắm theo một thứ tự nhất định: đi đầu là người cha, ngài Khaxip, theo sau là người mẹ, bà Mekhơdure, và cuối cùng là người con gái, cô Xêvim xinh đẹp. Nhưng vào một ngày chủ nhật, có thêm một chàng trai trẻ đi theo đằng sau gia đình quý tộc ấy. Anh ta đi theo một cách kiên nhẫn đến nỗi ông chủ gia đình cũng buộc phải nhận thấy sự có mặt ấy, mặc dù bình thường ông chẳng bao giờ chú ý đến những việc vặt như thế trong cuộc sống. Không lẽ một nhà kinh doanh nghiêm túc như ông, chuyên buôn bán đồ lót phụ nữ của Mỹ, lại còn phải để ý đến vô số những kẻ theo đuôi cô con gái ông hay sao.
- Xêvim, - chàng trai gọi cô gái đang đi ở cuối hàng, - ông già kia là ông bố em đấy à?
- Ừ hứ! - Cô gái mỉm cười thân mật đáp lại.
Khi cả gia đình đã tới gần bãi tắm, Xêvim khẽ tụt lại sau cha mẹ, bất ngờ đứng lại và chậm rãi cởi giầy. Xêvim nghĩ rằng làm như vậy sẽ khuyến khích chàng trai theo sau hành động mạnh dạn hơn. Nhưng thực ra, anh ta cũng đang tìm lời tán tỉnh:
- Xêvim bé bỏng của anh, bây giờ ngay bóng râm cũng đã tới bốn mươi ba độ đấy!
- Ừ hứ! - Nụ cười của Xêvim đã làm anh chàng hạ vũ khí, và cả hai chui tọt vào nhà thay quần áo trên bãi tắm.
Ngài Khaxip - cũng cần phải đánh giá đúng khả năng phán đoán của ông - vẫn thấy không thật yên tâm. Ông cho rằng người thanh niên lạ mặt đã hành động không lấy gì làm lịch sự cho lắm.
- Người thanh niên ấy là ai vậy? - Ông nghiêm khắc hỏi vợ.
- Ai cơ?
- Lại còn "ai"! Cái thằng theo đuôi chúng ta suốt dọc đường đến đây chứ còn ai nữa. Bà có biết nó không?
- Biết ai mới được chứ?
- Ôi! Lạy thánh Ala! Chính cái thằng bây giờ cũng thay quần áo ở trong kia với con gái chúng ta ấy.
- Sao? Ông không biết trung vệ của đội bóng câu lạc bộ B.L à? Đó chính là Akhơmet nối tiếng đấy! Akhơmet mà không ai có thể lọt qua! Không phải ngẫu nhiên mà mọi ngưởi gọi anh ta là Akhơmet Xtena (4)!
Ngài Khaxip bối rối im lặng. Thực là xấu hố khi không biết mặt một người nổi tiếng như vậy. một ngưòi gần như là anh hùng của cả dân tộc!
- À. à... Thì ra là anh ta? Không lẽ? không lẽ... đó là một hậu vệ cừ khôi có cú sút mạnh mẽ và... và... Này bà. Thế mà tôi cứ nghĩ rằng một thằng nào khác đang quyến rũ con gái của chúng ta.
- Ông nghĩ gì có trời mà biết - bà vợ trách móc nhận xét. - Tại sao lúc nào ông cùng theo dõi con bé, làm khổ tâm nó thế?...
- Nếu cha mẹ không theo dõi và làm khổ nó thì người khác sẽ làm khổ con bé! Ngắt lời vợ, ngài Khaxip lên giọng răn bảo và hất đầu một cách đầy ý nghĩa về phía nhà thay quần áo.
Khi cửa nhà thay quần áo bật ra, Xêvim và theo sau là Akhơmet xuất hiện, thì cha mẹ cô đã tắm xong, thậm chí đang sưởi nắng cho khô người.
- Hãy nhìn xem, con bé mãi đến bây giờ mới rời khỏi nhà thay quần áo. - ngài Khaxip thốt lên giận dữ.
Bà Mekhơdure thậm chí không thèm nhúc nhích:
- Khi nào thích thì nó ra. Con bé đã lớn rồi. Ông hãy để cho nó yên.
Là một người phụ nữ khôn ngoan, bà Mekhơdurecó quan điểm riêng của mình về việc cô con gái giản dị cần phải cư xử như thế nào cho có lợi. Sự khiêm tốn cũng phải cư xử như thế nào cho có lợi. Sự khiêm tốn cũng cần phải có giới hạn của nó. Một người thiếu nữ sắp lấy chồng không nhất thiết phải hạn chế giao thiệp rộng rãi với những người quen biết. Thậm chí, còn nên làm ngược lại. Và nếu người cha không hiểu được một chân lý giản đơn như vậy, thì tốt hơn hết là ông ta hãy im lặng và đừng có cản trở con gái đi tìm hạnh phúc của mình.
Không muốn cãi nhau với vợ, mặc dù biết rằng điều đó khó mà tránh khỏi, ngài Khaxip quay đi lẩm bẩm một mình, nhưng cũng đủ để vợ ông có thể nghe thấy:
- Thật là một cô gái khiêm tốn... Quen biết rộng rãi... Hừm... Còn rộng đến đâu nữa chứ... Con bé đang kiếm chồng đấy... Cái loại ấy thì có mà "già kén..."
Để quên những ý nghĩ không vui và để bình tâm lại.
ngài Khaxip ngồi xuông nhìn bâng quơ ra ngoài biển. Cái đầu hói của ông sau khi tắm bóng lộn lên dưới ánh nắng mặt trời, mặc dù là vào những lúc khác thì khó ai có thể phát hiện được, vì ông rất khéo léo sắp xếp phần tóc còn lại.
Biển cả cũng không xua đuổi được những ý nghĩ lo lắng. Thành thực mà nói, trong đời ông chắc sẽ chẳng bao giờ nghĩ điều gì xấu về con gái của mình, nếu như thời gian gần đây thân hình cô con gái đừng thay đổi một cách đáng lo ngại đến thế.
- Thì đã sao! - bà Mekhơdure bình tĩnh đáp lại sự lo ngại của người chồng - khi đến tuổi con người ai mà không béo ra.
- Bà hãy tha lỗi cho tôi, nhưng Xêvim của chúng ta béo gì mà lạ thế, hình như con béo chỉ về một phía - người cha phản đối, không thật yên tâm.
- Ông đừng làm cho tôi lẫn lộn. Con người chẳng ai sửa được cái béo của mình cả, vậy làm sao mà con bé có thế cân đối mãi được. Tất cả phụ thuộc vào côngxtituxiông(5)...
Nghe thấy từ "côngxtituxiông" ngài Khaxip im bặt, vì không muốn biến cầu chuyện gia đình thành một cuộc tranh luận về các chính sách đối nội.
Bà mẹ của người thiếu nữ Xêvim xinh đẹp thì tin tưởng chắc chắn rằng, những lo ngại của chồng là hoàn toàn không có cơ sở. Bà hoàn toàn đúng đắn khi cho rằng trình độ y học hiện đại và sự hiếu biết của các cô gái ngày nay đã loại trừ sự cần thiết phải nhắc nhớ con cái hàng ngày về các biện pháp phòng ngừa tối thiểu... Mặc dù vậy, sau buổi nói chuyện ngoài bãi tắm, để cho chắc chắn, bà Mekhơdure vẫn dẫn con gái đến một bác sĩ có tiếng, đã từ lâu vẫn phục vụ dòng họ quý tộc tài ba.
- Ông bác sĩ! Danh dự của ông... Danh dự cúa chúng tôi... Danh dự của con bé... Danh dự của gia đình và cả của công ty...
Người bác sĩ nổi tiếng, mà gần như toàn bộ thế giới đàn bà ở vùng biển này đã trải qua bàn tay khéo léo của ông, thành thạo xem xét tình trạng của Xêvim và trả lời, như một thợ đồng hồ tài giỏi:
- Việc vặt, chúng ta sẽ sửa lại đâu vào đấy...
Cần phải nhớ rằng, ngài bác sĩ biết hết mọi việc của người thiếu nữ thừa kế của gia đình Phephaievec. Những lời đồn đại của mọi người và phần tin tức về xã hội thượng lưu trên các báo vẫn không quên Xêvim Griphôn. Tất cả mọi người đểu biết rằng, để trả thù anh chàng đua thuyền ngớ ngẩn Xuát Nêgritốt làm cô vỡ mộng, người con gái của gia đình Phephaievec đã kết thân với đội bóng đá vô địch của câu lạc bộ B.L. Tình thân ấy đã để lại những dấu ấn của nó. Và một vết nhơ tất nhiên là sẽ bôi nhọ danh dự gia đình và của công ty. Nhưng ngài bác sĩ là người thợ lành nghề trong công việc của mình, đã xóa đi vết nhơ một cách khéo léo. Lẽ dĩ nhiên là sự kịp thời và chất lượng cao bao giờ cũng được trả giá xứng đáng. Vì vậy, bằng việc cứu vớt danh dự, nhà tẩy vết nổi tiếng đã kiếm chác được khá nhiều tiền. Những người thượng lưu thì bao giờ cũng hào phóng, còn công ty thì không còn cách nào khác là phải chịu thiếu hụt một phần lợi nhuận.
Những tờ báo hay săn các tin tức giật gân thô bỉ đã không bỏ qua vụ giải phẫu này, và độc địa gọi là cuộc phẫu thuật "chỉnh hình!". Tác giả của một trong những bài báo bỉ ổi đã biết: "Nếu những việc tương tự xảy ra trước khi Chúa ra đời, thì tất cả chắc chắn sẽ bảo rằng các cô gái tội nghiệp đã bị thánh thần quyến rũ. Vì thế chúng ta xin cám ơn thượng đế đã không cho các nhà phẫu thuật "chỉnh hình" biểu diễn tài năng của họ vào thời kỳ xa xưa ấy. Nếu không, loài người sẽ chẳng bao giờ có Chúa cả...".
Cũng may là gia đình Phephaievec vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh đáng kính phục trước mọi người. Chỉ có ở nhà là bà Mekhơdure mới nổi cơn thịnh nộ khi đọc những điều nhảm nhí trên báo về cuộc phẫu thuật "chỉnh hình" của Xêvim. Còn người chủ gia đình, ngài Khaxip thì che giấu một cách khéo léo nỗi bực dọc của mình: ông đứng trước gương, cẩn thận ngụy trang cái đầu hói của mình.
(1) Griphôn là tên một loài quái vật mình sư tử đầu chim và cũng là tên một loại chó có lông dài và cứng.
(2) Giải thưởng lớn.
(3) Nêgritốt có nghĩa là người mang nước da màu bánh mật, nâu sẫm.
(4) Xtena có nghĩa là bức tường thành
(5) côngxtituxiông vừa có nghĩa là cấu trúc thể trạng của cơ thể, vừa có nghĩa là hiến pháp, ở đây ngài Khaxíp hiểu nhầm theo nghĩa thứ hai).