Số lần đọc/download: 2904 / 51
Cập nhật: 2017-03-13 15:44:16 +0700
Chương 1: Trộm Tiền (hạ)
T
iền đối với người chết thì cũng không có nghĩa gì, đem tiền để dành được thống khoái tiêu xài cho đáng,so với việc bị địch nhân móc từ thi thể mình ra thì tốt hơn. Vì vậy bọn họ phóng tay rất dứt khoát, một cái xuất ra ngàn vàng.
Phí Thản là lão đầu hơn 60 tuổi, sinh ra ở Thập Lý trấn, chưa từng ly khai tiểu trấn này,không có thê tử cũng không có con cái.
Trước khi hai vị lĩnh chủ bắt đầu chiến tranh, hắn đã kinh doanh quán rượu nhỏ này rồi, để tâm mà tính thì cũng tích cóp được hơn mười năm, tiền lãi buôn bán cũng đã sớm đủ cho hắn thư thã sống đến lúc chết rồi.
Chỉ vì Phỉ Thản tựa hồ càng thích đem tài sản đặt lên bàn đổ (đánh bạc), hơn nữa thua nhiều thắng ít, như thế tiền để dành cũa hắn vẫn không nhiều lên được.
Thật ra Cổ Diêu biết lão bản tịnh không phải người mê đánh bạc, ngược lại còn căm ghét, một lần hắn len lén đi theo Phí Thản đến sòng bạc, chính mắt trong thấy lão dùng một lượng tiền lớn đặt vào trên một số tựa hồ không có thể nào có khả năng thắng, kết quả cuối cùng đúng là hồ đồ, lão đúng là khách chơi được sòng bạc hoan nghênh ghé lại nhất. Trong Thập Lý trấn có một ngoại hiệu là "Phí Thản khẳng khái."
Thật ra trong lòng mọi người còn gọi lão một ngoại hiệu khác là "Phí Thản ngu xuẩn", chỉ có Cổ Diêu biết rõ, lão bản một chút cũng không ngu ngốc, trái lại lão rất tinh minh.
Cổ Diêu rõ ràng biết Phí Thản sở dĩ luôn thua sạch ở sòng bạc bởi một nguyên nhân, là vì lão thật sự quá quyến luyến cái tiểu trấn không mỹ lệ, còn tùy thời sẽ bị chiến hỏa quét qua này,nhưng bởi vì từ nhỏ đến lớn, lão chưa bao giờ rời tiểu trấn, đây là gia hương của lão. Cho nên, lão thật ra chỉ tìm một lý do để mình trụ lại nơi này.
Thua tiền để được cớ để tiếp tục ở lại cũng không tệ.
Nếu có ai chỉ nhìn bộ dạng Phí Thản gõ bàn tính cực nhanh như lúc này, mắt lộ vẻ tham lam của lão hồ ly, tay chân nhanh nhẹn đem thu,chi,lợi nhuận,tổn thất cả ngày mà trong một thoáng đã tính ra, cũng có lẽ không bao giờ biết Phí Thản là người như vậy.
"Ân, hình như thiếu mất 7 đồng 5 xu, tiểu nhị, có thể cho ta một sự giải thích rõ ràng không?"
Phí Thản ngừng tay gõ bàn tính, chuyển hướng đến Cổ Diêu mới từ bàn của bộ binh quay lại, khuôn mặt khó coi âm trầm phảng phất như mới vừa đưa tiễn thân gia đi về nơi xa.
Cổ Diêu lạnh người một cái, lắp bắp nói "Lão bản, cái này, ân, hôm nay mấy nguyên liệu nấu ăn hình như tăng giá một chút."
Phí Thản nghiêm mặt nói "Ngươi chắc không?"
Cổ Diêu gãi mạnh đầu "Đúng vậy, có thể là vì có một tiểu đội ngũ cưỡi ngựa đột nhiên tới bên ngoài trấn, mua thực vật ở trong khẳng định không ít, tính ra..."
Cổ Diêu chưa dứt lời, tẩu thuốc của Phí Thản đã đập lên đầu hắn "Tính ra cái đầu ngươi!"
"Ai da da!" Cô Diêu vuốt đầu, thống khổ đến nỗi muốn rơi lệ. Hắn không hiểu được lời "chém gió" của hắn có vấn đề gì.
Theo ý nghĩa kia của hắn, tử vô đối chứng (chết không ai đối chứng)., đội ngũ kia mặc dù không thể làm Phí Thản tin tưởng hoàn toàn, nhưng ít ra cũng không có sơ hở mới đúng chứ.
Hơn nữa, hắn đã đưa cho lão Hoàng bán nguyên liệu 1 kim tệ, để hắn nói dối cho mình. Kim tệ bỏ ra cho hắn nuốt tính ra cũng đã không tệ. Cổ Diêu cũng không phải là tham 7 đồng kia, chỉ là đi theo Phí Thản một người không để một sợi lông bay ra từ trong tay, hắn thầm cảm thấy thất bại, bởi vậy không tiếc giá nào cũng muốn thắng một lần.
Chỉ tiếc cái này tuy là thiên y vô phùng (ý nói kín kẽ),ít ra là kế hoạch mà Cổ Diêu vẫn xác định lạ thiên y vô phùng này vẫn lại thất bại.
Lão đầu keo kiệt hét lên như sấm "Tên tiểu tử thúi ngươi, dùng trí thông minh của ngươi lúc đến Thiên Hương Lâu nhìn trộm mà nghĩ lại, cho là mỗi ký nguyên liệu giá tiền tăng lên một xu, hôm nay chúng ta nấu 429 cân, ít nhất cũng phải hao phí 8 đồng 6 xu. Người đừng nói lão Hoàng giảm cho chúng ta 9 xu, tên gia hỏa đó là con gà sắt không thay dễ thay đổi, ngươi cho hắn não hắn đột nhiên lên mốc sao?"
Cổ Diêu nghe vậy thì choáng váng, hiển nhiên thiên tính vạn toán, cũng không tính chuẩn như lão bản. Nói về lừa gạt thì hắn không tệ, chỉ là tình toán thật là quá thảm.
Lão Hoàng tính toán cũng tinh chuẩn cùng dạng với Phí Thản, trọng lượng của 4 loại nguyên liệu hắn có thể trong vòng 3 giây tính ra, xem ra tên gia hỏa này đã nhìn ra sơ hở, chỉ là cố ý không đề tỉnh hắn.
Bởi vì hắn biết dù Phí Thản trong sòng bạc hào sảng vô cùng,nhưng đồng dạng cũng là quỷ keo kiệt, nếu đem giá tiền nâng lên 1 xu thì sau này nói không chừng Phí Thản sẽ không làm ăn với mình nữa.
Nếu để hắn nhìn ra quỷ kế của tiểu nhị, vậy tình huống tự nhiên quay sang hướng khác.
Hai lão hồ ly!!!
Nghĩ đến đó Cổ Diêu hận đến nghiến răng, ngượng ngùng đem tất cả 7 đồng 32 xu tiền ăn chặn từ lòng ngực lấy ra.
Phí Thản quơ tay đoạt lấy "Dám lừa lão bãn sẽ bị trừng phạt, tiền công tháng này trừ đi 5 ngân tệ, có ý kiến gì không?"
"Không có, lão bản!" Cổ Diêu ngay lập tức nhanh nhảu trả lời, trong lòng đem 6 đời thân thích phía mẹ của Phí Thản mắng chửi vô số lần, chỉ tiếc hắn cũng biết lão đầu này lại cùng dạng cô nhi giống như mình.
Giáo huấn của Phí Thản vẫn chưa chấm dứt "Còn nữa, sau này phải ra sao?"
Ánh mắt của hắn như hy vọng nghe được từ trong miệng tiểu nhị của mình nói ra mấy từ như "Trung thành" "Thành thật"
Song Cổ Diêu ho khan hai tiếng "Ta nghĩ, ta nên đi học tính toán, sau đó mới có thể bịa ra lý do thật tốt."
"Con thỏ nhỏ!" (Lưu ý Phí Thản thích chửi như thế) Phí Thản tức giận tên khốn kiếp này lại giơ tẩu thuốc lên, chỉ là Cổ Diêu lại như thỏ chạy xa xa kêu lên "Lão bãn, ta đi tiễn khách đã."
Hai vị bộ binh kia cuối cùng cũng không trụ nổi, lảo đảo đỡ hai đồng bạn rời đi.
Bọn họ chỉ uống rượu ở đây, bất quá lại lưu lại ở Thiên Hương Lâu.
Thiên Hương Lâu chính là kỹ viện kế bên.
Tại Thập Lý Trấn làm ăn giải trí cơ hồ đều lời to, cho nên không thể thiếu kỷ nữ, cách nàng ở nơi khác làm việc khoảng 10-20 năm, thu hoạch không bằng ở đây 2-3 năm.
Bởi vậy, nơi này có rất nhiều người mạo hiểm không sợ chết làm lại mấy năm, sau đó đầy đủ thì rời đi, tìm một nơi an toàn kiếm một trượng phu không có tiền nhưng thành thật sống nốt nữa đời còn lại như kỷ nữ hoàn lương.
Đại bộ phản binh lính từ chiến trường quay lại đều đến Thiên Hương Lâu tìm một đêm ôn nhu, có lẽ cũng là một đêm cực lạc cuối cùng.
"Mấy vị khác quan tôn quý, các ngài thong thả đi, ức, y phục của các ngài dính chút thịt vụn."
Cổ Diêu cuối đầu theo sát phía sau lưng họ, trong lúc nói thì đồng thời vương tay ân cần giúp hai vị bộ binh phủi sạch.
"Xùy xùy xùy, không cần!" Bộ binh không kiên nhẫn nói.
"Vâng, vâng!" Cổ Diêu vẻ mặt tươi cười, đưa mắt nhìn bọn bộ binh đi xa.
Xoay người lại, Phí Thản đang ở phía sau đã trợn đôi mắt như hạt đậu mà nhìn hắn "Con thỏ nhỏ, ngươi lại trộm tiền à?"