No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Tác giả: James H. Chase
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Pas D'orchidées Pour Miss Blandish
Dịch giả: Nhật Tân
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 965 / 7
Cập nhật: 2016-06-17 08:03:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ailey ngồi nhìn các dãy bàn trong phòng tiếp tân của khách sạn Chiếc Giày Vàng. Hắn tưởng như mọi người đang nhìn hắn dò xét. Cũng may mà đèn chiếu bị che khuất. Dù Anna đã giặt chiếc áo sơ mi cùng chải lại bộ com lê, hắn vẫn hiểu mình có dáng một thứ mạt rệp, cứ sợ người ta nhận ra và tống hắn ra cửa.
Nhưng khách sạn đầy người nhộn nhịp và không ai bận tâm để ý đến hắn. Bailey nép mình ngồi ở một góc tối, dựa lưng vào tường quan sát cả phòng tiệc.
Tiếng người ồn ào cố sức trỗi cao hơn tiếng nhạc rầm rầm. Bailey ngó đồng hồ luôn, bây giờ còn thiếu mười phút nữa là đúng 12 giờ đêm. Trước cửa lớn, một nhóm nhiếp ảnh đứng thẳng người, máy cầm tay. Chắc họ đang đợi Cô Blandish. Và vì chưa biết mặt cô ta nên Bailey cứ trông chừng các phóng viên.
Riley chơi kiểu nước thượng của tay trùm. Gã ngồi trong chiếc Packard đỗ bên ngoài với già Sam và phái Bailey vào khách sạn. Bailey thì lúc nào cũng lãnh phần tệ nhất. Được rồi, lúc nào chia tiền xong, hắn sẽ bái bai đồng bọn. Chán tụi Riley và Anna lắm rồi. Có tiền, hắn sẽ mở trại nuôi gà. Hắn vốn gốc nông dân nếu không gặp rủi ro phải nằm chết dí ba năm trong tù thì không đời nào hắn nhập bọn với Riley đâu.
Dòng suy nghĩ của hắn vụt đứt. Ban nhạc đang chơi bỗng ngừng lại chuyển sang bài Mừng sinh nhật.
“Đến rồi!”, Bailey nhón gót nhìn qua những chiếc đầu lố nhố. Mọi người đều ngừng nhảy để nhìn ra cửa. Đám nhiếp ảnh chen nhau tìm vị trí tốt.
Ánh đèn flash loá lên liên tiếp khi Cô Blandish bước vào, đi theo là một thanh niên bô trai, mặc lễ phục thật đúng mốt. Bailey chỉ chăm chăm nhìn Cô Blandish. Hắn như nghẹt thở. Chưa bao giờ hắn thấy một giai nhân tuyệt mỹ như vậy. Không giống bất kỳ cô gái nào hắn từng biết, bao gồm hết mọi cô gái và còn them một lô các thứ trội hơn nữa. Ánh sáng chói loà lấp lánh trên mái tóc vàng hoe và phản chiếu trên làn da trắng nuột. Bailey nhìn cô giơ tay vui vẻ chào mọi người đang nồng nhiệt hoan hô. Hắn chỉ sực nhớ khi tiếng ồn ào dịu xuống và Cô Blandish cùng MacGowan đến ngồi bên một bàn phía xa. Sắc đẹp cô gái làm hắn quên chuỗi hột xoàn nhưng khi hết cơn xúc động, hắn nhớ lại nhiệm vụ và huýt sáo nho nhỏ.
Nhìn chuỗi hột xoàn, hắn chợt nhận ra rằng nếu bọn chúng chộp được sẽ gây xôn xao như thế nào. Đúng là một món bở. Cả bọn cớm dưới gầm trời này sẽ đổ xô đi tìm. Bailey lau đôi tay ướt mồ hôi, nghĩ rằng hắn đã sai lầm khi thúc đẩy Riley chiếm lấy chuỗi hột đó.
Bailey nhận thấy MacGowan mặc mày đỏ gay, uống liên tục. Định rót tiếp thì Cô Blandish giơ tay ngăn lại, MacGowan mỉm cười, nốc một hơi rồi dìu cô ra sàn nhảy. Bailey nghĩ thầm: “Gã này đang ngấm đấy. Cứ cái điệu này chẳng mấy chốc hắn không đứng vững”.
Mọi người đều say ít nhiều. Bailey chun mũi với dáng khinh miệt, chua chát nghĩ: “Bọn có tiền có khác, chúng sống như một bầy heo”. Cô Blandish bỗng rời MacGowan đi về bàn. Hai người như đang tranh cãi nhau điều gì và MacGowan lại uống tiếp.
Ở bàn gần đấy, một cô gái tóc vàng cãi cọ với người nhảy đôi, một ông trung niên to béo đã ngà ngà say. Bỗng cô gái lấy một chai sâm banh ngâm trong xô nước đá trút lên đầu lão, nước chảy tràn ướt bộ lễ phục mắc trên người còn lão cứ há hốc mồm vì ngạc nhiên. Mọi người quay lại nhìn và nhiều tiếng cười vang.
Cô gái đặt chai vào xô, ngồi xuống giơ tay hôn gió một cái. Lão to béo tức giận mặt mũi đỏ gay, hất thẳng đĩa xúp vào mặt cô gái khiến cô la toáng lên. Một thanh niên chồm lên tương cho lão già một cú đia rếch vào quai hàm khiến lão ngã nhài kéo theo chén li rơi loảng xoảng.
Bailey nghĩ thầm: “Đồ heo chó!” và liếc về phía Cô Blandish. Cô đứng lên, nóng nảy lắc lắc tay người bạn trai. MacGowan nặng nề đứng dậy bước theo ra cửa. Trận ẩu đả giữa những người khách đã ngăn Bailey bước theo Cô Blandish khiến hắn phải đấm đá đẩy dạt ba, bốn người mới có lối đi.
Hắn vượt qua Cô Blandish và MacGowan, chạy ra xe Packard. Già Sam ngồi bên tay lái, Riley bên cạnh. Baiey ngồi phía sau nói:
- Họ ra ngay đấy. Thằng kia say rồi, chính cô gái lái xe.
- Bùng đi! – Riley nói với già Sam. – Ta dừng lại nơi trang trại. Để cho con nhỏ đi qua, ta đuổi theo rồi ép nó vào bên đường.
Già Sam mở máy, chiếc xe lăn êm ru. Bailey đốt điếu thuốc rút súng đặt bên cạnh. Riley hỏi:
- Có hột không?
- Có.
Riley to con, dáng người thon hơn Bailey nhưng tuổi thì nhỏ hơn khoảng năm hay sáu tuổi. Nếu không bị lé thì chắc gã có mã người lắm nhưng vì có tệt đó nên trông xấu trai đi.
Già Sam cho xe chạy khoảng vài cây số và để xe chạy chậm khi gần đến trang trại rồi tấp vào mé đường. Riley ra lệnh:
- Xuống đi, chú ý canh chừng báo hiệu.
Bailey cầm khẩu súng, vứt điếu thuốc đến ngồi bên vệ đường. Phía xa, đèn khách sạn chiếu sáng một góc trời và tiếng nhạc khiêu vũ vọng đến nghe mơ hồ. Vài phút sau, hắn thấy ánh đèn pha lại gần liền nhảy bổ vào trong xe. “Đến rồi”. Già Sam cho xe chạy. Một chiếc Jaguar mui trần vụt qua. Đúng là Cô Blandish lái. Riley nói:
- Lẹ lên. Xe họ chạy tốc độ nhanh quá. Chớ để xổng.
Đêm tối đen, không trăng. Già Sam mở đèn chiếu sáng chiếc Jaguar. Đầu MacGowan lắc lư.
Đến khúc quành tới, xe đi vào một vùng cây rậm rạp. Đường vắng tanh vắng ngắt, Riley nói:
- Mở hết tốc lực. Chặn chúng lại.
Kim đồng hồ nhảy lên một trăm mười rồi một trăm mười lăm, chiếc Packard như lướt trên mặt đường. Gió rít qua xe, bóng cây nhập nhòa. Khoảng cách hai xe vẫn không đổi. Riley nóng tiết vặc với già Sam:
- Làm cái điệu gì thế? Tao bảo chặn chúng lại cơ mà!
Già Sam nhấn tay ga xuống sát sàn khiến chiếc Packard nhích khoảng cách lại gần một chút nhưng rồi chiếc Jaguar chồm lên và khoảng cách hai xe lại giãn ra. Già Sam nói:
- Xe kia tốc độ nhanh, khó có thể đuổi kịp được đâu.
Cả hai xe lúc này đều tăng tốc độ đến một trăm ba mươi cây số giờ và chiếc Jaguar mỗi lúc một xa. Bỗng nhiên già Sam thấy đường phía trước có khúc quanh liền la lên: “Bám cho chặt!”.
Lão thắng mạnh và lách tay lái. Bốn bánh rít lên trên đường nhựa, chiếc xe trượt qua bên. Bailey nảy tung người. Chiếc Packard trồi lên dập xuống. Già Sam nhả thắng và nhấn ga, xe chồm chồm trên lớp đất mềm, ào ào tiến lại phía đường nhựa. Già Sam đã theo đường tắt vượt trước chiếc Jaguar. Bailey chửi thề, tay mò khẩu súng. Riley chồm ra cửa nhìn về phía sau.
Già Sam kiểm soát chiếc Jaguar bằng kính chiếu hậu, cho xe xàng qua xàng lại trên đường khiến cho xe sau cũng phải lắc lư qua lại theo. Cuối cùng hai xe dừng lại. Bailey bước xuống. Cô Blandish lách qua nhưng hắn đã tới kịp, thò đầu vào trong, giật chìa khóa công tắc, chĩa súng vào người cô gái.
- Ra đi! Bắt cóc!
Cô Blandish xuống xe, không có gì đáng sợ hãi mà sửng sốt thì đúng hơn, MacGowan lắp bắp: “Gì… gì thế?”.
Y cũng bước xuống, nhăn mặt, tay ôm lấy trán. Bailey quay súng về phía y hét:
- Cấm lộn xộn! Bắt cóc đây!
MacGowan tỉnh rượu, đến gần Cô Blandish. Bailey ra lệnh:
- Tháo chuỗi hột ra, con nhãi!
Cô Blandish chộp tay lên cổ, bước lùi lại. Bailey chửi thề, bối rối. Một chiếc xe khác có thể chạy qua bất cứ lúc nào và thế là chúng tiêu tùng. Hắn gầm lên:
- Nhanh lên không thì ăn đất!
Cô Blandish vẫn tiếp tục lùi. Bailey bước nhanh tới ba bước. Hắn phải qua mặt MacGowan. Y bỗng tỉnh hẳn, tung quả đấm vào mặt Bailey. Hắn loạng choạng ngã cái ầm, khẩn súng rơi xuống.
Cô Blandish kêu lên một tiếng. Riley vẫn không nhúc nhích. Gã cho rằng Bailey to con đủ sức một mình giải quyết nên không muốn hai nạn nhân nhận được mặt gã khi chuyện vở lở. Gã chỉ ra lệnh cho già Sam trông chừng cô gái thôi. Già bước sát cạnh cô nhưng không lưu ý chỉ lo nhìn Bailey lúc này đã chống đầu gối nhỏm dậy, lắc lắc cái đầu, miệng chửi thề văng mạng.
Bailey thấy MacGowan nghiêng ngả đi lại, tuy vẫn còn say nhưng rất hung hăng. Cú đấm của Bailey đập vào dưới tai nhưng không đủ mạnh và MacGowan vẫn lừ lừ tiến tới như một con gấu rồi tống một cú thật mạnh. Bailey lại ngã thêm một lần nữa. Thằng chó đẻ này khá thật nhưng Riley đâu, sao không đến cứu? Hắn vừa nhỏm dậy thì MacGowan bồi thêm một cú nữa vào mang tang làm hắn ngã sấp xuống cỏ.
Riley chửi thề, nhảy ra ngoài xe.
Bàn tay Bailey sờ vào khẩu súng nắm chặt. MacGowan vẫn lư lừ bước tới không hay biết mình sắp gặp nguy hiểm. Bailey giơ súng lên siết cò. Tiếng nổ vang lên như tiếng sấm làm Cô Blandish hét lên, hai tay ôm lấy mặt.
MacGowan tay ôm ngực, ngã lăn xuống đường, máu loang trên chiếc áo sơ mi trắng muốt. Riley gầm lên:
- Sao mày giết nó?
Gã cuối xuống người MacGowan rồi quay sang Bailey đang bước tới nhìn, mặt mày lơ láo.
- Củ rồi! Đẹp chưa? Sao mày giết nó? Chúng ta tiêu rồi!
Bailey thọc tay vào cổ áo rứt mạnh ra, miệng lắp bắp:
- Thế tại sao mày không giúp tao một tay? Làm sao tao có thể làm khác được? Tao, tao không liên quan gì đến việc này.
- Để rồi mày giải thích với ba tòa quan lớn, - Riley sừng sộ nói.
Riley hoảng thực sự. Chúng sẽ bị truy tố về tội giết người và việc lên giàn hỏa thiêu là cái chắc…
Bailey quay lại nhìn Cô Blandish đang dán mắt vào xác người bạn trai.
- Phải xóa luôn con nhỏ này nữa. Nó biết quá nhiều.
- Câm đi, - Riley cắt ngang.
Gã nhìn Cô Blandish, vụt nảy ra một ý nghĩ mà theo y là rất thông minh. Đây là dịp may độc nhất để kiếm tiền thật bộn. Cha con nhỏ ngồi trên đống vàng nhất định sẽ phải trả tiền chuộc nó.
Gã nói:
- Con nhỏ sẽ đi theo ta.
Cô Blandish vụt quay mình chạy trên đường. Riely đuổi theo miệng chửi thể ỏm tỏi. Cô hét lên. Gã chụp cánh tay cô và quại cô một cú vào mặt lúc cô quay lại. Gã ôm người cô nhấc lên mang lại xe, ném vào băng sau. Bailey bước lại gần:
- Ê! Khoan đã.
Riely quắc mắt, chụp lấy cổ áo Bailey gầm lên:
- Mày đừng chen vào đây! Mày vừa bắt chúng tao cõng một xác chết rồi. Bị túm là tàn đời. Từ nay về sau, tao bảo gì mày phải nghe theo. Kéo cái xác khỏi mặt lộ rồi vứt xe đi. Hiểu chưa?
Giọng nói của gã mang vẻ thù hận khiến Bailey điếng người. Hắn ngần ngừ rồi bước lại phía già Sam đang đứng đực như con bò bị đập một cú vào đầu. Hắn cùng lão đem xác MacGowan lên chiếc Jaguar lái nó vào rừng ở một nơi thật khuất. Rồi cả hai chạy vội về chiếc Packard. Ngồi yên chỗ, Bailey lên tiếng:
- Mày điên mới bắt cóc con nhỏ này. Bọn cớm Liên bang sẽ đuổi ta chạy vãi cứt. Hành động như mày thì liệu ta sẽ trụ được bao nhiêu lâu?
- Câm đi! – Bailey gầm lên. – Mày giết thằng kia thì không còn bình yên mà hưởng chuỗi hột nữa. Tiền ở đâu nếu không phải là ở lão Blandish? Lão có hàng triệu thì thừa sức để cứu đứa con gái. Chỉ có hi vọng về phía đó thôi – Gã quay sang già Sam nói tiếp. – Mở máy, ta đến nhà Johnny, lão sẽ giấu dùm ta.
- Mày có tin chắc ở sự tính toán của mày không? – Già Sam hỏi.
- Xảy ra chain giết người này thì không còn gì để mà mất nữa. Tao biết. Lẹ lên.
Trong khi chiếc xe lao đi, Riley quay sang Cô Blandish đang nép vào một góc xe, gã giơ tay giật lấy chuỗi hột.
- Có đèn bấm không?- Gã hỏi Bailey.
Bailey lấy ra đưa cho Riley bật đèn xem kỹ các viên kim cương.
- Phải công nhận là quý thật, - Riley trầm trồ khen. – Nhưng tao không tính giữ đâu. Nếu lão blandish muốn, tao cũng cho chuộc luôn. Như thế ít nguy hiểm hơn.
Bailey bấm đèn chiếu vào mặt Cô Blandish vẫn bất tỉnh và lúc này trông cô vẫn đẹp hơn bất kỳ một cô gái nào hắn đã từng gặp.
- Con nhỏ đẹp dễ sợ. Nó có bị thương không?
Riley liếc nhìn cô gái, mặt đanh lại.
- Không có gì, - rồi quay sang Bailey, - Cố nhét vào đầu là không nên để xảy ra thêm chuyện bốc đồng nào nữa. Nhớ chưa?
Bailey tắt đèn. Chiếc xe lồng vào bóng đêm.
Vành Khăn Cho Em Vành Khăn Cho Em - James H. Chase Vành Khăn Cho Em