Love is a puzzle posed by the emotions and not likely to be solved by reason.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Vân Khanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3810 / 10
Cập nhật: 2015-12-19 20:24:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
Đang ngồi học b�i, Quốc Trung nghe tiếng d� Loan ong �ng:
- Thật xui xẻo! Chưa bước ch�n ra khỏi ng� đ� bị một con đi�n ở đ�u t�m lấy, săm soi, h�t om s�m. Cũng xinh xắn, dễ thương, vậy m� bị đi�n. Thật uổng!
K�o theo m�nh đ�nh b�i thua suốt. Chẳng gỡ gạc được v�n n�o. Ngọc Nhi sao đi học về sớm vậy?
Ngọc Nhi nhăn nh�:
- Mẹ kỳ cục thật đấy, bỏ nh� đi suốt �. Mẹ m� gặp người đi�n, chứ nếu bị chiếc xe n�o đ� t�ng v� c�n xui xẻo hơn nữa. Chỉ khổ th�n ba quần quật suốt ng�y.
D� Loan la l�n:
- Con quỷ nhỏ! Bữa nay c�n b�y đặt l�n lớp tao nữa. M�y th�ch tao bị xe t�ng lắm hay sao? Đ�ng l� thứ con trời đ�nh.
Ngọc Nhi nhỏ nhẹ:
- Con kh�ng d�m t�i kh�n c�ng mẹ. Nhưng mẹ nghĩ xem, b�y giờ l� mấy giờ rồi. Mẹ ở nh� lo cơm nước cho gia đ�nh. Ba lu�n tin v�o mẹ, vậy m� hễ ba đi l� mẹ cũng đi lu�n. Cơm trưa thường như kh�ng may khi c�. Nếu ba con về bất tử thử hỏi mẹ giải th�ch thế n�o? Tụi con lớn rồi, kh�ng muốn bị người ta x� x�o đ�m tiếu về cha mẹ m�nh. Con chi mong mẹ nghĩ lại.
- Hừ! Kh�ng ăn cơm nh� th� ăn cơm h�ng, ăn phở. Vậy kh�ng th�ch hơn �?
Tao c� bao giờ bỏ đ�i tụi b�y kh�ng? Tao quen rồi, suốt ng�y ngồi ru r� x� nh�, tao sẽ đi�n l�n mất. Với lại, đ�u phải l�c n�o tao cũng thua. Bằng chứng l� m�y lu�n được tao cho tiền ăn h�ng v� may sắm đấy th�i.
D� Loan r�t l�n tiếp:
- Bộ m�y nghĩ một ng�y ba m�y chi cho tao v�i chục ng�n đi chợ l� đủ hay sao? Kh�ng đủ nh�t kẽ răng m�y, nội tiền đi sinh nhật bạn, s�ch vở.
Ngọc Nhi cau c�:
- Mẹ n�i kh�ng đ�ng, tiền học, tiền s�ch, thậm ch� tiền khi con đi dự tiệc sinh nhật bạn đều do ba cho ri�ng cả. Mẹ thật qu� đ�ng!
Bữa nay m�y ngon thiệt, cho ăn học để về trả treo với mẹ. M�y đợi đấy, v�i th�ng nữa m�y học xong, tao nhất định tạo cho m�y một việc l�m thiết thực, để m�y hiểu thế n�o l� nỗi khổ của một người l�m mẹ v� l�m vợ.
Quốc Trung ch�n nản. Anh lu�n phải nghe ho�i điệp kh�c của mẹ con d� Loan. Ngọc Nhi cứng đầu, n� lu�n c�i lại mẹ. Chắc cũng kh�ng ngo�i chuyện h�ng x�m dị nghị về d� Loan. Đ�n b� g� suốt ng�y đam m� cờ bạc th� đầu c�n gọi l� đ�n b� tốt được.
Thở d�i, Quốc Trung kh�p cửa ph�ng, bước nhanh khỏi nh�. D� Loan đ� xuống bếp v� Ngọc Nhi chắc cũng về ph�ng của n�. Anh kh�ng muốn gặp d� Loan l�c n�y. C�u than v�n của d� khiến anh tự dưng nghĩ đến Phương Đ�ng.
Anh muốn gh� thăm c� b� một ch�t, nhưng rồi anh lại ngại ng�ng. Quốc Trung đ�n xe bu�t tới nh� Th�y Trang. H�m nay anh c� hai giờ dạy k�m cho hai chị em Th�y Trang, Th�y Linh.
Mở cửa cho anh vẫn l� c� nhỏ Th�y Linh l� lắc.
- �i, anh! Vậy m� em cứ tưởng anh kh�ng c�n muốn dạy k�m hai đứa tụi em nữa chứ.
Th�y Linh liến thoắng.
Quốc Trung cười:
- Tại sao lại tưởng được nhỉ? Trong khi tiền lươngmẹ em đ� trả đầy đủ. Hay hai đứa c� người dạy mới?
Th�y Linh cười toe:
- L�m g� c�! Tụi em đang định chiều nay nếu anh kh�ng đến, hai đứa em gh� nh� anh để hỏi thăm đấy.
Quốc Trung vui vẻ:
- Th�y Trang c� nh� chứ?
Chỉ tay xuống bếp, Th�y Linh cười:
- Đang lục cơm nguội.
Quốc Trung bật cười:
- Em n�i xạo. Tụi em m� ăn cơm nguội c� nước thi�n hạ nhịn đ�i haặc ăn ...
rau đ�.
Th�y Linh tỉnh bơ:
- Anh l�m như tụi em xịn lắm vậy. Đ�i khi nh� hết mọi thứ ăn được th� cơm nguội cũng l�m người ta ngon miệng vậy. Buổi trưa, chị Trang kh�ng ăn m�.
Kh�ng phải dưới bếp, m� ngay trong ph�ng kh�ch sang trọng, Th�y Trang đang bưng t� cơm ngồi ăn ngon l�nh.
Nghe tiếng ch�n nơi cửa, c� b� hỏi:
- Ai vậy Linh?
- Anh Trung đến dạy chị em m�nh.
Th�y Trang quay lại, tr�n mắt:
- L� anh thật hả? Vậy m� em tưởng anh giận tụi em, n�n bỏ lu�n rồi.
Quốc Trung cười:
- Mấy h�m trước c� anh bệnh, anh phải về tr�n Cao nguy�n, gấp qu� kh�ng kịp nhắn tin cho hai đứa. Cho anh xin lỗi nha.
Th�y Trang để t� cơm xu�ng gầm b�n:
- �i! C� anh đỡ chưa? Tụi em tệ th� c�. Học thầy m� gia đ�nh thầy c� chuyện lại kh�ng hề biết. Đ� vậy s�ng nay em giải b�i h�nh học kh�ng gian sai b�t cả, c�n đổ tại anh.
Th�y Linh xen v�:
- Ăn xong chưa, h�m nay Anh văn kh� nhiều b�i tập, to�n từ mới cả đấy.
Th�y Trang cau m�y:
- Xong rồI! Nhưng l�m g� m� Linh hối dữ thế? �t ra cũng Phải mời anh Trung ly nước chứ! H�m nay Linh hơi kh�c đấy.
Th�y Linh nhăn nh�:
- Kh�c g� đ�u! Tại b�i vỡ nhiều qu�, Linh nghĩ thời gian kh�ng đủ cho tụi m�nh học th� cần tranh thủ l�n ph�ng học đi. Linh sẽ pha nước cam cho anh Trung uống.
Quốc Trung xua tay:
- Anh đ�u phải kh�ch. H�m nay hai đứa định ph�n biệt ng�i thứ với anh hạy sao? B�y giờ th� học đ�. L�c n�o kh�t, anh tự biết t�m nước cho m�nh.
Ph�ng học nằm tr�n lầu một. C� cửa sổ tr�ng vườn hoa, tho�ng m�t v� dễ chịu. Quốc Trung giảng b�i h�nh học buổi s�ng của hai c� b�.
Th�y Trang chậc lưỡi, k�u:
- Ch�a ơi! Sao m�nh ngu thế kh�ng biết? Chỉ vẽ th�m một h�nh chiếu của n�, b�i to�n dễ d�ng vậy m� kh�ng nghĩ ra.
Th�y Linh tỉnh bơ:
- Trang ngu, c� nước mọi người đều ngu cả hết. Sao kh�ng đổ tại chiều h�m qua ham đi chơi, về c�n h�t karaok� nữa, thời gian đ�u m� học b�i.
Th�y Trang hất mặt:
- Th� thỉnh thoảng cũng phải giải tr� đầu �c một ch�t chứ. Ai như Linh l�c n�o cũng ngồi học được.
Quốc Trung cười:
- Th�i n�o! Hai đứa kỳ gh�, hễ ngồi cạnh nhau l� g�y. B�y giờ Trang hiểu hết phần b�i tập rồi chứ?
Th�y Trang gật đầu:
- Giải lao ch�t đ� anh.
Quốc Trung nghi�m lại:
- Mới học được �t ph�t đ� mệt mỏi rồi hay sao? Hay Trang bệnh?
Th�y Trang uể oải:
- Bệnh th� kh�ng phải rồi. Chầc tại mấy h�m kh�ng c� anh đến dạy sớm, n�n ngủ trưa bị quen tật rồi.
Th�y Linh sốt ruột:
Đừng n�i chuyện lung tung nữa được kh�ng? Anh Trung giảng gi�m em những cụm từ mới n�y đi.
Th�y Trang liếc em g�i:
- L�c n�o cũng l�m như si�ng lắm. Bộ muốn lấy điểm với ba mẹ chứ g�? Ta c�c cần gi�nh đầu. Ba mẹ kh�ng cho, ta vẫn được bạn b� dẫn đi Suối Ti�n kia m�.
Th�y Linh, tho�ng sựng người, bờ m�i c� b� hơi run run. Nhưng Linh kịp dừng cơn nổi giận của m�nh. C� lặng lẽ r�t vở b�i tập Anh văn ra l�m. Kh�ng kh� buổi học trở n�n căng thẳng v� buồn. Ngo�i tiếng giảng b�i, tiếng độc thoại của Quốc Trung ra, chẳng ai n�i điều g� nữa. Quốc Trung kh�ng lạ g� t�nh nết của hai chị em song sinh n�y. Một ồn �o s�i nổi, một trầm tĩnh dịu d�ng. Sức học của hai c� ngang nhau, nhưng Th�y Linh si�ng hơn, n�n b�i vở lu�n đạt điểm cao hơn Trang.
Cuối c�ng, giờ học cũng chấm dứt. Th�y Linh vui vẻ ch�o Quốc Trung, sau khi đ� l�m ly cam bưng l�n đặt v�o tay anh:
- Anh uống đi!
Quốc Trung cười:
- C�m ơn Linh?
Th�y Linh �m tập đi l�n lầu. C�n lại Th�y Trang v� Quốc Trung.
Quốc Trung n�i:
- H�nh như h�m nay Th�y Linh c� chuyện kh�ng vui?
Th�y Trang nh�n vai:
- Anh lo cho n� �? T�nh n� xưa giờ lu�n kh� hiểu như thế.
Rồi c� hạ giọng:
- Anh Trung về b�y giờ �?
Quốc Trung cười nhỏ:
- Ừ! C� chuyện g� kh�ng Trang?
Th�y Trang chớp mắt:
- Em muốn ... n�i với anh một chuyện.
Quốc Trung nheo mắt:
- Quan trọng lắm hay sao m� trang ấp �ng vậy Th�y Trang đỏ mặt:
- Với em th� quan trọng, kh�ng r� anh nghĩ sao?
- Bữa nay hai đứa cứ �p �p mở mở ho�i. Kh�ng n�i r� điều g� khiến hai em l�ng t�ng, c�n hỏi ngược lại anh l�m sao anh hiểu nổi. Th�y Trang cắn m�i, c� như hết sức cố gắng:
- Ng�y mai l� sinh nhật ... một người bạn trai của em. Hắn ra điều kiện, bạn b� tới dự sinh nhật của hắn đều phải c� bạn đi c�ng. Ng�y trước, hắn theo em dữ lắm. Dạo n�y tụi em học suốt, hắn kh�ng rủ đi đ�u được, lại bị em từ chối thẳng. Em biết hắn rất tức giận em, n�n muốn em phải chấp nhận một điều g� đ�.
Th�y Trang liếm m�i, rồi im lặng.
Quốc Trung ngạc nhi�n:
- Sao kh�ng n�i tiếp đi Trang?
Th�y Trang liếc nhanh Quốc Trung, rồi c� n�i nhanh:
- Mai anh c� rảnh kh�ng?
Quốc Trung cười:
- Chi vậy? Đừng c� nổi hứng rủ anh đi sinh nhật nha.
Th�y Trang c�i đầu:
- Em thật sự muốn anh đi chung với em tới đ�.
- Nhưng anh đ�u phải l� bạn trai của em?
Th�y Trang buồn buồn:
- Em biết! Nhưng chỉ l� đi chung th�i. Anh l� con trai, đ�u sợ thiệt th�i. Em gh�t sự ngạo đời khinh mạn của Thế phong. Anh h�y gi�p em một lần.
Quốc Trung nghĩ ngợi:
- Sau n�y phần thiệt th�i rơi v�o em. Em kh�ng sợ m�nh bị liệt v�o danh s�ch "hoa đ� c� chủ" �?
Th�y Trang cắn m�i:
- Kh�ng! Cuộc sống b�y giờ t�m đ�u ra được một t�nh y�u tuyệt đối. Em vẫn c�n đi học, rồi một ng�y n�o đ� cũng sẽ t�m được hạnh ph�c sau khi kết th�c con đường học vấn.
C� hạ giọng năn nỉ:
- Đồng � gi�p em một lần nha anh Trung? Em hứa kh�ng c� lần thứ hai đ�u.
D� chẳng hề th�ch bị l�i k�o v�o những chuyện như thế, nhưng Quốc Trung cũng kh�ng nỡ để Th�y Trang năn nỉ. Với gia đ�nh v� hai c� g�i rất mực dễ thương n�y, anh lu�n được mọi người qu� mến. Th�y Linh coi anh như một người anh trai, tin cậy dễ t�m sự. Th�y Trang kh�c hơn, h�nh như t�nh cảm của c� b� d�nh cho anh kh�c với Th�y Linh. Khi dịu d�ng, đằm thắm, l�c say m�, nồng nhiệt, d� mới chỉ qua �nh mắt th�i độ, linh cảm vẫn m�ch bảo anh điều ấy.
V� anh rất ngại bước qua lằn ranh thuộc về t�nh cảm.
Thấy anh ngồi trầm ng�m, Th�y Trang sốt ruột. C� bước đến, b� vai Trung.
Cử chỉ th�n mật của c� c�ng khiến anh bối rối.
- Anh nghĩ g� vậy? Chuyện c� g� đ�u m� anh quan trọng vấn đế thế? Hay anh đ� ... c� người y�u v� sợ chị ấy buồn? Nếu vậy, Trang xin lỗi, sẽ kh�ng đ�m l�m phiền anh nữa. - C� cắn đầu c�y viết, đ�i mắt như muốn kh�c.
Quốc Trung khẽ thở d�i:
- Anh chỉ sợ rắc rối cho Trang th�i, c�n anh chằng c� chuyện g� cả. Trang đ� muốn, anh sẽ gi�p.
Th�y Trang vụt reo l�n:
- C�m ơn anh! Tối nay em sẽ tới đ�n anh.
Rồi kh�ng kịp để anh l�n tiếng, c� nhanh như con s�c nhỏ, h�n phớt v�o m� anh một c�i v� chạy �o ra khỏi ph�ng. Quốc Trung ngẩn ngơ mất một l�c. Anh hoang mang trước lối b�y tỏ t�nh cảm của Th�y Trang v� muốn r�t lại lời đ� hứa, nhưng b�y giờ th� kh�ng c�n được nữa. Tất cả những việc ấy đều đ� lọt v�o mắt Th�y Linh.
C� bẻ c�i đầu nh�n xuống giỏ hoa hồng tỉ muội nơi ban c�ng. Những c�nh hồng mong manh trong �nh nắng của ng�y c�n s�t lại t�t tr�n cao. Anh �m cặp, chậm r�i bước xuống lầu. Nơi ph�ng kh�ch, b� Th�y Dung, mẹ hai c� b� đang tiếp kh�ch.
Quốc Trung định quay ra lối sau để về th� b� Th�y Dung đ� vồn v�:
- K�a, Quốc Trung! Đ� xong giờ học rồi �? V�o đ�y uống miếng nước đ� ch�u?
Quốc Trung điềm đạm:
- Thưa c�, cho ch�u xin lỗi. C� đang tiếp kh�ch, ch�u kh�ng d�m mạo muội.
B� Th�y Dung đứng l�n:
- C� chi m� c�u nệ. Ch�u nh�n xem ai đ�y n�o. Phải người quen của ch�u kh�ng?
Nghe b� Th�y Dung n�i, Quốc Trung vội đưa mắt nh�n người đ�n b� nơi ghế xa- l�ng. Trời ạ! Sao c� Dung lại biết anh quen với người đ�n b� sang trọng ấy?
V� đ� ch�nh l� b� Như Nguyệt m� anh gặp mới h�m qua đ�y th�i.
Quốc Trung l�ng t�ng:
- Ch�u ch�o b�c. Kh�ng ngờ ch�u gặp lại b�c nhanh thế.
B� Như Nguyệt cười cười:
- Ngồi chơi đ� ch�u. Nh� c� Dung cũng như nh� b�c th�i.
Quốc Trung ngần ngại:
- H�nh như b�c v� c� Dung đang b�n c�ng việc ch�u ...
B� Như Nguyệt tủm tỉm:
- C�ng việc n�y li�n quan tới ch�u đấy.
Quốc Trung ngọ nguậy ho�i nơi ghế. C�u n�i của b� Như Nguyệt khiến anh �y n�y. B� Th�y Dung tự tay l�m cho anh ly si- r� chanh.
Đẩy ly nước về ph�a anh, b� Th�y Dung mỉm cười:
- Uống nước đi rồi h�y n�i chuyện, cũng b�nh thường th�i, ch�u đưng bận t�m.
Quốc Trung kh�ng hỏi nữa. Anh m�y m�c đưa ly nước l�n miệng. Để cuốI c�ng, kh�ng dằn được, anh đ� mở lời trước:
- B�c �! Phương Đ�ng sao rồi?
H�nh như c�u hỏi của anh khơi tr�ng luồng suy nghĩ của b� Như Nguyệt, bời anh thấy b� đưa mắt nh�n b� Th�y Dung, rồi mới thận trọng:
- C�m ơn ch�u đ� nhớ tới Phương Đ�ng.
Con b� vẫn chơi vơi trong t�nh trạng l�c tỉnh l�c kh�ng. Hồi khuya, n� bỗng chạy xuống ph�ng của b�c v� kể cho b�c nghe chuyện n� gặp ch�u. N� bắt b�c phải t�m ra em n�. V� s�ng nay, sau khi giật phăng tấm h�nh thằng �t đặt nơi tủ thờ, n� đ� tr�o tường ra ngo�i.
Quốc Trung nhớ lời c�m r�m của d� Loan. Vậy l� d� Loan đ� gặp Phương Đ�ng rồi.
Anh thở d�i:
- Rồi b�c đ� t�m được c� ấy về chưa?
B� Như Nguyệt gật đầu, giọng b� nhưng nghẹn lại:
- B�c sĩ nghe c�u chuyện Phương Đ�ng ngộ nhận ch�u l� em trai n�, n�n �ng ta chợt nghĩ ra một việc.
B� Như Nguyệt bỗng im lặng.
Quốc Trung bồn chồn:
- B�c n�i g� hả b�c?
B� Như Nguyệt cứ m�i ngập ngừng. Th�i độ của b� khiến Quốc Trung c�ng t� m� muốn biết, nhưng ph�p lịch sự x� giao đ� kịp bắt anh dừng lời. Hơn nữa, thời gian anh quen với b� Như Nguyệt chưa cho ph�p anh t� m� s�u v�o cuộc sống ri�ng của gia đ�nh b�. Quốc Trung đ�nh đợi b� kể. Chẳng r� v� sao b� Th�y Dung lại xen v�. Lời b� Dung r� r�ng:
- Trung �! Ch�u thật sự muốn biết phải kh�ng? Nhưng nghe xong rồi, ch�u đừng để chị Nguyệt thất vọng. B�y giờ chị Nguyệt đợi nơi ch�u một lời hứa đấy. B�c sĩ n�i:
"H�y mời người thanh ni�n đ� tới nh� dưới một h�nh thức n�o đ�, để phục hồi dần tr� nhớ lại cho Phương Đ�ng".
Quốc Trung b�ng ho�ng:
- Ch�u ư?
B� NhưNguyệt nh�n anh tr�u mến:
- Đ�ng vậy! B�c sĩ n�i, căn bệnh của Phương Đ�ng kh�ng thể hồi phục được bằng thuốc. B�y giờ gặp ch�u, Phương Đ�ng chịu n�i, cười vui vẻ, chịu ăn uống. Như vậy, Phương Đ�ng c� khả năng trở lại b�nh thường, nếu ch�u chịu gi�p gia đ�nh b�c ...
Quốc Trung nhăn mặt:
- B�c ơi! Nh�n Phương Đ�ng như thế, ch�u thấy tội nghiệp v� c�ng. Nhưng gi�p c� ấy cũng đồng nghĩa vớI việc ch�u phải thường xuy�n c� mặt trong gia đ�nh b�c dưới danh nghĩa l� Minh Thi�n. Ch�u e rằng, hai b�c sẽ kh� chịu v� b�a r�u dư luận, ai biết họ sẽ th�ng cảm hay lại b�p m�o đi t�nh cảm tốt đẹp của m�nh. Ch�u th� sao cũng được bởi ch�u l� nam nhi. C�n với Phương Đ�ng, d� sao c� ấy cũng l� con g�i.
B� Như Nguyệt thở ra:
- Ch�u đ� hiểu được vấn đề s�u sắc thế, b�c nghĩ b�c kh�ng chọn lầm người.
Ch�u y�n t�m, b�c tin ch�u. Với lại, ng�y c�n sống, Minh Thi�n bận học suốt ng�y. Chị em n� chỉ gặp nhau ở bữa cơm chiều. V� một tuần, một buổi trưa chủ nhật, hai chị em n� thường gặp nhau tr�n s�n thượng, Minh Thi�n dạy Phương Đ�ng học đ�n. Ch�u c� biết chơi đ�n kh�ng Trung?
Quốc Trung cười:
- Ch�u chỉ biết chơi đ�n ghi- ta th�i. Hồi học phổ th�ng, ch�u theo học ở Nh� Văn h�a.
Mặt b� Nguyệt bừng s�ng:
- Ơn trời đ� độ cho b�c gặp ch�u. Minh Thi�n cũng chi chuy�n đ�nh đ�n ghita.
N� bảo ngồi �m c�y đ�n ghi- ta gầy từng cung nhịp nh�n c� phong c�ch đ�n �ng hơn. Trung ơi! Ch�u cố gắng thu xếp thời gian gi�p b�c nha!
Quốc Trung kh�ng biết n�i sao. Anh dường như đ� trải k�n thời gian trong ng�y. Ngo�i giờ đến trường, đến ph�ng th� nghiệm v� cả nhưng tuần thực tập, anh c�n học th�m vi t�nh, lại sắp sửa bước v�o giai đoạn cuối để l�m luận �n tốt nghiệp. Ngo�i ra, anh c�n duy tr� những buổi dạy k�m tại tư gia cho Trang, Linh. Anh c�n nhận k�m cho hai chị em Thư - Ngần, con của �ng Nh�n, gi�m đốc c�ng ty lắp r�p linh kiện điện tử b�n quận Năm nữa. B�y giờ, nếu từ chối gi�p b� Như Nguyệt cũng đồng nghĩa với bước đầu sự nghiệp anh đ� kh�ng l�m trọn đạo lương y C�n nhận lời b�, anh kh�ng biết phải sắp xếp lại thời gian biểu của m�nh ra sao nữa. Thật kh� n�i! Thấy Quốc Trung ngổi lặng lẽ, mắt nh�n m�i một điểm n�o đ�. Hai người đ�n b� đều thấp thỏm, họ biết anh đang ph�n v�n.
B� Th�y Dung hỏi khẽ:
- Ch�u nghĩ sao về lời đề nghị của chị Nguyệt?
Quốc Trung ưu tư:
- Thời gian của ch�u dường như đ� kẹt hết.
B� NhưNguyệt cười gượng:
- Ch�u đi dạy kem nhiều kh�ng?
Quốc Trung lắc đầu:
- Dạ, cũng chỉ c� em Trang, Linh v� một gia đ�nh nữa b�n quận Năm.
- Ch�u c� thể v� b�c, nghỉ bớt một nơi dạy được kh�ng?
Quốc Trung chưa kịp trả lời, Th�yTrang đ� vội v� l�n tiếng. C� đứng nghe lỏm b�n ngo�i d� biết l� bất lịch sự. B�y giờ, sợ Quốc Trung đồng � với đề nghị của b� Nguyệt, c� đ� qu�n b�ng sự v� � của m�nh:
- Anh Trung m� nghỉ dạy, tụi em thi rớt l� tội vạ anh g�nh đấy.
B� Th�y Dung cau m�y:
- Th�y Trang! Con thật v� lễ. Đ�y đ�u phải l� việc của con.
Th�y Trang m�m m�i:
- Tại con sợ anh Trung cũng giống như mẹ, đồng � gi�p b�c Nguyệt th� ai dạy tụi con. C�n hơn th�ng nữa l� thi rồi, con kh�ng muốn c� sự thay đổi, nếu cần, b�c Nguyệt n�n chờ đợi.
B� Th�y Dung tức giận:
- Th�y Trang! Mau xin lỗi b�c Nguyệt đi. Mẹ kh�ng ngờ con �ch kỷ như vậy.
Cứu người bằng x�y bảy kiểng ch�a l�m phước. Nếu con l� Phương Đ�ng liệu l�ng mẹ c� y�n kh�ng hả?
D� g� con v� Minh Thi�n cũng l� bạn học. Mẹ nghĩ Quốc Trung c� quyền tự do của cậu ấy. Việc dạy tụi con nữa hay gi�p b�c Nguyệt, Quốc Trung cũng c� c�ch giải quyết. Con n�i vậy l�m mẹ buồn lắm đấy.
Th�y Trang c�i:
- Mẹ lu�n sợ mất l�ng b�c Nguyệt, chớ tụi con th� kh�ng. Con chỉ sợ thi rớt th�i.
Mặt b� Như Nguyệt t�i hẳn, h�nh như b� đang cố gắng kềm cơn giận.
B� Th�y Dung vung tay:
- Qu� quắt! Hỗn h�o! V� trong đi, nếu kh�ng đừng tr�ch mẹ.
Quốc Trung vội cản b� Dung:
- C� �! Xin c� bớt giận! Th�y Trang nữa, em n�n nghe lời mẹ em. B�c Nguyệt thật đ�ng thương, lẽ ra em phải gi�p t�i c� điều kiện gi�p b�c. T�i biết việc của m�nh m�.
Th�y Trang k�nh mặt:
- Em biết anh cần tiền. Nhưng anh c�n phải giữ sức khỏe để thi ra trường.
Con người đ�u phải l� cỗ m�y. Em sẽ n�i ba em tăng gấp đ�i số tiền dạy cho em th�ng n�y.
Quốc Trung kh�ng ngờ Th�y Trang x�c phạm anh như thế. Sự tự �i trỗi dậy trong anh mỗi l�c mỗi chất ngất. Anh nhếch m�i, lạnh l�ng:
C�m ơn em đ� quan t�m. T�i kh�ng nhận th�m th� lao đ�u. Em đừng nghĩ ai cũng như ai. Đồng tiền thật cần với những sinh vi�n ngh�o ch�ng t�i. Tiếc rằng em qu�n mất, t�i l� một hạt c�t của ng�nh y v� t�i sẽ l�m theo lương t�m thầy thuốc.
Quốc Trung quay sang b� Như Nguyệt:
- B�c cho ch�u về nghĩ lại, để thu xếp thời gian. Ch�u hứa sẽ gi�p b�c, b�y giờ xin ph�p b�c v� c� Dung ch�u phải về.
B� Như Nguyệt nghẹn lời:
- Ta c�m ơn ch�u trước. H�y gi�p ta, ta sẽ kh�ng để ch�u thiệt th�i.
Lại đồng tiền! Tr�n Quốc Trung nhăn mặt. Anh muốn phản kh�ng. Cuối c�ng, anh đ�nh tự nhủ. Th�i cứ để thời gian trả lời đi. Anh chỉ muốn gi�p Phương Đ�ng trở lại với đời thường.
Tất nhi�n khi c� b� khỏi bệnh, cũng l� sự hồi sinh trở lại cho người mẹ một đứa con, th� vật chất đồng tiền đ�u l� g� so với nỗi đau hiện tại b� đang mang.
Th�y Trang theo sau anh ra cổng. C� b� chợt giữ c�nh tay anh, khi anh sắp bước khỏi gi�n hoa thi�n l�.
- Anh Trung! Đừng nhận lời b� Nguyệt! Quốc Trung khựng lại:
- Tại sao?
- V� Phương Đ�ng đẹp lắm. Nếu c� b� ấy trở lại cuộc sống đời thường, anh sẽ kh�ng c�n nhớ tới em nữa. M� em th� ...
Mắt Th�y Trang lấp l�nh. Quốc Trung vội lắc đầu:
- Th�y Trang! Anh lu�n coi em như Ngọc Nhi. Đừng tự đ�nh mất gi� trị của ch�nh m�nh. Sau n�y em sẽ tin lời anh n�i h�m nay. � anh đ� quyết kh�ng ai cản được đ�u. Ch�c em một đ�m thanh thản.
Quốc Trung dứt kho�t. Anh gỡ tay Th�y Trang khỏi xe, rồi cắm đầu đạp xe đi thẳng. Biết rằng sau lưng, Th�y Trang đang kh�c ngon l�nh, nhưng anh kh�ng cho ph�p tr�i tim m�nh lỗi nhịp. Những giọt nước mắt giận hờn v� cớ rồi sẽ được c� b� nh� gi�u ki�u kỳ ấy qu�n đi. Nhất định qu�n đi. Anh kh�ng muốn t�nh cảm v� c�ng việc lẫn lộn. Anh chả l� g� cả, ngo�i chức năng của một người thầy gi�o ngh�o, cần bền để nu�i sự nghiệp. Quốc Trung thở d�i.
􀃌 􀃌 􀃌 Ngọc Nhi �! Nhi ơi! Đợi tao về chung với!
Ngọc Nhi lững thững dắt xe ra cổng. H�m nay, thầy dạy m�n lịch sử bị bệnh, lớp c� được nghi tiết cuối. Mấy đứa bạn ưa quậy ph� của nh�m "tứ nha đầu" rủ nhau đi bơi. Thường ng�y Ngọc Nhi kho�i m�n v�ng vẫy dưới nước n�y nhất. Bữa nay, tự nhi�n nghe ch�n chường sao đấy Ngọc Nhi t�nh trốn tụi bạn, vậy m� mấy tiểu quỷ vẫn tinh mắt ph�t hiện ra.
Ngọc Nhi quay lại nhăn nh�:
- L�m ơn giảm bớt �m thanh gi�m! N�n nhớ vẫn c�n trong khu�n vi�n trường học. Đừng để mấy �ng thầy "lưu �" th� khổ lắm. Con g�i g� m� miệng mồm l�c n�o cũng ồm �o như th�c. Tao sợ m�y lu�n đ� Xu�n.
�i Xuần cong m�i, le lưỡi:
- Ai biểu m�y xăm xăm đi trước l�m chi. Bộ bữa nay mẹ m�y bắt m�y phải về nấu cơm trưa hả?
Ngọc Nhi hất mặt:
- Nếu phải th� sao?
�i Xu�n hơi khựng lại, trước vẻ mặt h�nh sự của Ngọc Nhi:
- Chẳng sao cả. Tao chỉ thấy m�y c� th�i độ lạ n�n thuận miệng hỏi th�i.
M�y kh�ng tham gia đi hồ bơi �?
Ngọc Nhị lắc đầu:
- Hồi đ�m tao học b�i khuya, lo b�i kiểm tra địa s�ng nay. B�y giờ tao chỉ muốn được ngủ.
Vừa l�c ấy, Cẩm T� v� Thu Thảo cũng dắt xe ra tới.
Cẩm T� hỏi bạn:
- L�n xe đi chứ mấy b�. Buổi trưa, dễ g� m� mua được v�.
�i Xu�n đủng đỉnh:
- Ngọc Nhi kh�ng đi.
Thu Thảo trợn mắt:
- Tao c� nghe lầm kh�ng, Xu�n? Con r�i c� ấy m� ch� hồ bơi, lại l� buổi bơi ch�a?
�i Xuần hất mặt:
- Tao n�i sự thật th�i kh�ng tin, hỏi n� k�a.
Ngọc Nhi m�m m�i, ngồi l�n xe:
- Tụi m�y đi bơi đi. Kh�ng tin, hỏi n� k�a.
Ngọc Nhi m�m m�i, ngồi l�n xe:
- Tụi m�y đi bơi đi. Chẳng n�n để người ta đợi. Tao xin lỗi. V� buồn ngủ kinh khủng.
Cẩm T� giậm ch�n:
- M�y vừa th�i Nhi. Tụi tao chỉ ăn theo, kh�ng c� m�y, ma n� bao tụi tao.
Tưởng chuyện kinh thi�n động địa g�. Chỉ l� cơn buồn ngủ đơn thuần ở tuổi tụi m�nh. Tao nghĩ bu�ng người xuống nước, m�y sẽ qu�n tất cả.
Ngọc Nhi lắc đầu:
- Tao, đ� n�i rồi kh�ng l� kh�ng. Tao về đ�y.
Dứt lời, Ngọc Nhi l�n xe, đạp v�o ra cổng trường.
�i Xuần tức tối:
- Con n�y bữa nay trở quẻ. Gh�t gh�! N� về th� tụi m�nh đi đ�u nữa:
Cẩm T� cao giọng:
- Khỏi cần n�. Huy Tuấn đ�u mời ri�ng ai. Hơn nữa, anh ta đ� mua v� trước cho cả bọn. B�y giờ bỏ về cả lũ, c�n ăn n�i sao với hắn đ�y? D� sao cũng đều l� bạn chung lớp.
Thu Thảo cũng n�i:
- Cứ đi đi!
Cuối c�ng, ba c� g�i đạp xe đi về ph�a hồ bơi trong t�m trạng ấm ức.
Chạy xe gần về tới nh�, Ngọc Nhi chợt thấy buồn buồn. Tự dưng c� muốn được ngồi một m�nh ở đau đ�. Giờ n�y về nh� chắc cũng chẳng c� ai. Nh�c Hưng h�m nay học năm tiết.
Anh Quốc Trung tới trường. Mẹ th� chắc đ� say m� đỏ đen. Tốt nhất l� gh� qu�n.
Nghĩ l� l�m, Ngọc Nhi quẹo xe v� một con hẻm v� dừng trước một qu�n b�nh b�o nước cốt dừa. Gọi cho m�nh một đĩa b�nh b�o đặc biệt, Ngọc Nhi thong thả ăn. Bất chợt. Ngọc Nhi nghe giọng n�i thật trong kh�ng k�m phần ngọt ng�o, nũng nịu của Mai Phương.
Ngọc Nhi cố gắng nghe, Mai Phương đang ph�n t�ch chuyện g� đ�. Nhi nghe Mai Phương nhắc đến t�n anh trai m�nh bằng một giọng thật sắc:
- Em kh�ng c�n c�ch lựa chọn n�o kh�c. Ba mẹ em kh�ng chấp nhận em lấy ai ngo�i Quốc Trung.
Tiếng người đ�n �ng trầm đục:
- Hắn c� g� hơn anh? Gia đ�nh chắp v�, cha th� vợ nọ con kia. B� d� hắn say m� cờ bạc hơn cả việc nấu một bữa cơm ngon. T�i sản của ba hắn cũng kh�ng c� g� đ�ng. Em kh�ng n�n đổ thừa cho người lớn. Chủ yếu l� em m� th�i, em th�ch đ�a cợt với anh, với t�nh cảm ch�n th�nh của anh d�nh cho em.
Ngọc Nhi nghe m�u n�ng bốc rần rật nơi th�i dương. C� su�t lao v�o ph�a sau để t�t v�o mặt g� đ�n �ng n�o đ� đ� d�m đem gia đ�nh c� ra để d� biu.
Nhưng hắn đ�u n�i sai sự thật. Kh�ng ngoan hơn l� n�n im lặng, nghe Mai Phương t�nh to�n. Ngọc Nhi kh�ng thấy miếng b�nh ngon nữa.
Mai Phương n�i nhỏ:
Gia đ�nh kh�ng can hệ g� tới hạnh ph�c ri�ng em. C�n chuyện gi�u ngh�o, ba mẹ em cũng kh�ng quan trọng. Quốc Trung c� điểm hơn anh đấy. Tương lai, anh ấy sẽ l� một dược sĩ. Gia t�i nằm ở ch�nh điểm dừng đ�. Anh kh�ng bao giờ c� trong tay điều đ� đ�u Vĩnh Nguy�n ạ.
Một c�i t�n cực kỳ qu�i gở. Ngọc Nhi thấy buồn cười.
Trong khi Vĩnh Nguy�n gay gắt:
- Nhưng anh y�u em, c�n Quốc Trung th� kh�ng. Em biết đ�, tại sao em phải �p l�ng m�nh?
Mai Phương thong thả:
- V� em y�u Quốc Trung.
Vĩnh Nguy�n bỗng bật l�n:
- Em n�i dốI! Em kh�ng hề y�u hắn!
- C�!
- Kh�ng!
- C� m�! Em y�u Trung l�u rồi, v� đ� l� y�u đơn phương.
Vĩnh Nguy�n khăng khăng:
- Anh kh�ng tin! Nếu y�u Quốc Trung tại sao em c�n nhận lời y�u anh? Tại sao em c�n đi chơi với anh v� cho anh những y�u thương của con người con g�i?
Mai Phương chua ch�t th� nhận:
- V� em y�u anh ấy nhưng kh�ng thể n�i. Phương khao kh�t được y�u thương, cuối c�ng vẫn lặng lẽ đứng b�n lề đường nh�n Quốc Trung n�i cười.
Phương tự lừa dối m�nh, t�m đến anh để lấp khoảng trống đơn c�i. B�y giờ em kh�ng thể đ�a nữa, mẹ em đ� sang nh� Quốc Trung n�i chuyện.
Vĩnh Nguy�n kinh ngạc:
- Em kh�ng đ�a chứ Phương? Tại sao phải hạ thấp gi� trị của m�nh? Con g�i, ai đi hỏi cưới kh�ng bao giờ?
- Nhưng em y�u Quốc Trung v� kh�ng muốn ai quen ảnh trước l�c anh ấy nhận bằng.
Ngọc Nhi sững sờ kh�ng k�m. Kh�ng ngờ Mai Phương y�u anh m�nh nhiều như vậy.
Ph�a trong, Vĩnh Nguy�n chợt n�i:
- Quốc Trung kh�ng y�u em, hắn sẽ từ chối.
Mai Phương tự tin:
- Quốc Trung rất c� hiếu, anh ấy sẽ v� cha mẹ m�nh m� nghe lời. Hiện tại, b� Loan đang mắc nợ mẹ em một m�n nợ lớn.
Ngọc Nhi giật m�nh. Mồ h�i tươm đầy người. C� lẽ n�o? Mẹ đ� l�m g� để mắc nợ? Những cuộc đỏ đen ư?
Ngọc Nhi gục đầu xuống b�n, trong khi Mai Phương vẫn r�nh rẽ.
- B� Loan đ� hứa với em:
- Nhưng b� ấy đ�u phải mẹ của hắn. Em ng�y thơ qu�!
- Kh�ng l� mẹ, nhưng Quốc Trung rất thương ba m�nh v� hai đứa nhỏ. Anh ấy sẽ kh�ng dại g� để tuổi gi� cha m�nh lao đao kh�ng Cửa kh�ng nh�, v� hai đứa em vất vương bụi đời.
Ngọc Nhi kh�ng đủ can đảm nghe th�m nữa. C� lảo đảo đứng l�n. C� chưa kịp trả tiền đ� nghe tiếng Mai Phương la hoảng:
- chết em rồi! Ngọc Nhi ... đ�ng n� rồi!
Ngọc Nhi lặng lẽ đi ra.
Mai Phương lao tới, chận đầu xe Nhi:
- Ngọc Nhi! N�y giờ ...em ...
Ngọc Nhi nhếch m�i chua ch�t:
- V�ng, em đ� nghe tất cả. C�m ơn sự v� t�nh của chị.
Mai Phương ph�n bua:
- Kh�ng phải chị n�i xấu gia đ�nh em. Tại Vĩnh Nguy�n muốn biết sự thật n�n chị đ�nh ...
Ngọc Nhi lạnh l�ng:
- Em kh�ng d�m. Thật ra, em phải c�m ơn chị đấy. V� nhờ chị, em mới biết r� về mẹ em.
Mai Phương hốt hoảng:
- Ngọc Nhi! Em kh�ng về nh� l�m ầm l�n chứ?
- Chị nghĩ em tệ cỡ đ� ư? D� sao, em cũng muốn mẹ em phải th� nhận. Với em, điều vừa biết thật khủng khiếp.
Mai Phương cắn m�i:
- Đừng l�m ồn �o, chị xin Nhi đ�. M�n tiền ấy sẽ v� nghĩa khi chị v� anh Hai em đ�nh h�n. Ba mẹ chị c�n hứa gi�p vốn để ba em mở mang, khuếch trương ga- ra xe.
- Chị nghĩ dơn giản vậy ư? Nếu anh Hai em kh�ng chấp nhận chi th� sao?
Cũng l� đồng nghĩa với sự tan n�t gia đ�nh em chứ g�? Em kh�ng c�m ơn mẹ chị đ�u. Ngược lại em c�n gh�t mẹ chị. Đ� biết tật xấu tai hại của mẹ em, sao c�n cho b� ấy mượn tiền? Nếu mượn để l�m vốn, để chữa bệnh th� m�n nợ ấy, anh Hai em chấp nhận trả. Nhưng nợ b�i bạc th� ...
Ngọc Nhi bật l�n tiếng nấc nghẹn. C� x� mạnh Mai Phương qua một b�n v� bỏ đi, mặc cho Mai Phương gọi ph�a sau. Cuối c�ng, Ngọc Nhi cũng đạp xe về tới nh�. C� kh�ng phải d�ng tới ch�a kh�a ri�ng v� Nam Hưng mở cửa cho c�.
- Chị Ba! Chị bệnh hả?
Ngọc Nhi lắc đầu:
- Hơi mệt một ch�t.
Nam Hưng đỡ lấy chiếc xe đạp:
- Hơi mệt m� mặt m�y chị xanh m�t, đầu t�c bơ phờ. Nhất định chị bệnh rồi.
Chị về ph�ng đi đ� em cất xe cho, rồi lấy nước cho chị uống.
Ngọc Nhi đưa mắt nh�n em trai. Th�m một sự kiện đ�ng lưu t�m nữa. Nh�c Hưng h�m nay sao biết quan t�m tới Nhi nhỉ? Mọi ng�y, n� kệ �ng c� tay, kệ b� c� ch�n. Chẳng ai khiến n� động t�m cả. Chả lẽ n� cũng vừa ph�t hiện ra sự kinh ho�ng của cuộc sống gia đ�nh, v� muốn đem t�nh cảm ra n�u k�o.
Nam Hưng nhăn mặt:
- Em c� dị ứng tr�n mặt hay sao m� chị nh�n em kỹ thế?
Ngọc Nhi cười trừ:
- Tại thấy lạ ....
Nam Hưng dư biết chị Nhi muốn chọc m�nh. Bởi xưa giờ, ch� nh�c "lười tổ chảng" kh� ai nhờ được ch� lấy gi�m ly nước. Đ�y kh�c chi l� một sự kiện lạ.
Nam Hưng cười toe:
- Tại b�y giờ l� thế kỷ hai mươi mất rồi. Con người cũng phải thay đổi sống v� anh em v� biết gi�p đỡ bạn b�.
Ngọc Nhi nheo mắt:
- Vậy m� chị ngỡ c� c� ti�n nho nhỏ n�o bước v�o tr�i tim sỏi đ� của cậu �t, để khua rổn r�ng đấy.
Nam Hưng tỉnh bơ:
- Trước sau g� em cũng c� th�i. Nhưng phải chờ chị v� anh Hai thu dọn chiến trường đ�. Đầu xu�i th� đu�i mới lọt chứ.
Ngọc Nhi nghe vui l�n một ch�t. Cầu trời đừng để thằng nh�c biết chuyện của mẹ, n� sẽ kh�ng chịu đựng nổi. Khi Nam Hưng bưng ly nước chanh l�n ph�ng th� Ngọc Nhi đ� ch�m v�o giấc ngủ đầy muộn phiền chỉ ri�ng c� biết.
Vẫn Mãi Yêu Anh Vẫn Mãi Yêu Anh - Vân Khanh Vẫn Mãi Yêu Anh