Tôi không thể cho bạn một công thức thành công, nhưng tôi có thể cho bạn một công thức cho sự thất bại, đó là: cố gắng làm vừa lòng mọi người.

Herbert Bayard Swope

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 202 / 19
Cập nhật: 2020-01-25 21:22:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1 - Những Kỵ Sĩ Trên Tầng Áp Mái
gọn hải đăng của làng Kilmore Cove bật sáng với một tiếng vang bất chợt. Cột sáng hình phễu màu trắng bắt đầu chầm chậm xoay quanh dò xét mặt biển và bờ biển. Nó lan xa, trên những con sóng tối màu, và cắt ngang những mảng sáng của bầu trời đêm. Nó quét qua những mái nhà của ngôi làng, với tới tận những ngọn đồi, quấy rầy lũ thỏ hoang và bọn cú mèo đang đứng bất động khi ánh sáng lướt qua.
Khi đến hàng cây cổ thụ trong khu vườn của Biệt thự Argo, nó len lỏi qua khe chớp cửa sổ bằng gỗ hướng ra biển.
Trong căn phòng áp mái có ba người đang lom khom bên chiếc rương du lịch cũ đóng kín, trên đó đầy vết lõm và tem nhãn bị xé toạc.
“Chỉ có thể là Leonard...” Ông Nestor, người làm vườn, nói.
“Ngọn hải đăng.” Julia bổ sung để cậu em trai rõ.
Jason vẫn chưa được thấy nó hoạt động bao giờ: vì tối hôm trước cậu bé đang ở Xứ Punt tận Ai Cập. Cậu tiến lại gần những cánh cửa sổ bao kín phòng gác mái và nhìn ra ngoài màn đêm tối.
“Chao ôi!” Jason thầm thì, khi ánh sáng phủ lên người cậu lần thứ hai. Bóng cậu bé đổ dài, chạm tới những ngóc ngách xa nhất của căn phòng, nơi đám đồ đạc được phủ ga trắng và những bức tranh bị bỏ xó. “Tối nào nó cũng hoạt động ạ?”
“Chỉ khi nào Leonard nhớ ra phải bật nó thôi.” Ông Nestor húng hắng ho, trả lời. Trong không khí có mùi keo khô.
Julia mỉm cười. Đã hai tối liên tiếp Leonard nhớ bật ngọn hải đăng. Đêm hôm trước, con mắt hiếu kỳ đó đã bầu bạn với cô bé trong khi cơn bão nổi thịnh nộ, còn Manfred thì tìm cách phá cửa Biệt thự Argo.
Jason trở lại quỳ gối bên chiếc rương. Cậu giúp chị gái mở ổ khóa cuối cùng rồi chộp lấy cái nắp rương. Một chiếc tem rách chia dòng chữ “VENICE, kỷ niệm” thành nhiều mảnh, với nét chữ viết tay góc cạnh của ngài Ulysses Moore, chủ cũ của ngôi nhà.
“Đây rồi!” Jason run run nói. Cậu mở nắp rương, một lớp bụi bay ra.
Ánh sáng ngọn hải đăng nhảy múa trong căn phòng áp mái.
“Tuyệt quá...“ Julia vừa nói vừa vuốt ve tấm vải đỏ mềm mại bọc hạt thơm để xua lũ nhậy và những loài gặm nhấm.
“Cái này có lẽ là một tấm áo choàng.” Jason đánh bạo đoán. Cậu khéo léo nhấc lên tấm vải với họa tiết hoa cỏ màu đỏ tạo nên những ánh sắc kỳ lạ, như thể có những sợi chỉ bạc được dệt trong tấm vải đó.
Chiếc rương có ba ngăn, mỗi ngăn được đánh dấu nhờ một chiếc huy chương cũ và vài chiếc mặt nạ bằng giấy bồi trắng.
“Mặt nạ Venice!” Julia reo to và hết sức nhẹ nhàng cầm lên một chiếc. Cô bé xoay nó giữa các ngón tay: đó là một khuôn mặt với hốc mắt trống rỗng, chiếc mũi nhọn, hai giọt nước mắt bằng vàng và chiếc khăn trùm đầu màu đen gắn trên trán. Có cả thảy ba chiếc mặt nạ đặt trên ba tấm vải đen như màn đêm: chính là những tấm áo choàng cổ được cài bằng hai chiếc ghim sơn mài.
Hai đứa trẻ im lặng đặt mặt nạ và trải áo choàng thẳng hàng trên sàn phòng áp mái dưới ánh mắt tò mò của ông Nestor.
Chúng còn tìm thấy trong rương vài chiếc khăn tay có thêu chữ U.M. và P.M., một đôi găng tay bằng ren, một chiếc khăn len dài lượt thượt, một chiếc ghim cài hình chó săn, một chiếc ống nhòm một mắt thường dùng ở rạp hát, cây batoong cán đồng và một tấm bản đồ Venice thế kỷ 18 với những dòng chữ đã phai màu. Tấm bản đồ mong manh đến mức Jason suýt làm rách trong lúc cố mở nó ra. Cuối cùng, dưới đáy rương là tập lời thoại của một vở hài kịch và vài tờ giấy mời nằm trong phong bì giờ đã ố vàng, trên đó nổi bật lên dòng chữ Rạp hát Thiên Thần.
Bọn trẻ chuyền tay nhau từng món đồ một và cố hình dung xem liệu những thứ đó có thể dùng vào việc gì. Ông Nestor kể lại những điều ít ỏi mà ông biết về các lễ hội và cuộc sống của Venice cổ xưa nhờ những câu chuyện của ông bà Moore. Thế là trong gần một giờ đồng hồ, thay vì ở căn phòng áp mái bụi bặm với đống đồ đạc phủ vải thì Jason và Julia lại hình dung mình đang ở giữa những bí mật huyền diệu nơi thành phố của các con kênh, nơi những sảnh khiêu vũ náo nhiệt, giữa mặt nạ, âm nhạc và tiếng cười.
Sau đó cơn buồn ngủ bắt đầu làm tan biến giấc mơ và, không biết đã ngáp đến lần thứ bao nhiêu, ông Nestor bế mạc bằng một cơn ho.
“Ta nghĩ đã đến giờ đi ngủ rồi đấy. Ngày mai các cháu còn phải đi học.”
Jason cầm lấy một trong số những chiếc mặt nạ và áp vào mặt mình, rồi cậu đột ngột quay về phía chị gái, gầm lên một tiếng đáng sợ.
“Áaaa!” Julia hét lên. “Dừng lại đi! Chẳng buồn cười chút nào cả!”
Ulysse Moore Tập 4 - Đảo Mặt Nạ Ulysse Moore Tập 4 - Đảo Mặt Nạ - Pierdomenico Baccalario Ulysse Moore Tập 4 - Đảo Mặt Nạ