Số lần đọc/download: 90 / 21
Cập nhật: 2020-06-17 09:38:12 +0700
Chương 2 - Bàn Tay Bí Mật
R
amirê thong thả kéo khăn ăn lên chùi mép. Trong miệng hắn còn thơm mùi tôm chiên, một trong các món ăn nổi tiếng của khách sạn Senbơn (1) đối diện vịnh Mani. Bao tử đã đầy ứ, Ramirê vẫn thèm ăn nữa. Mỗi lần có tiền, hắn đều ba chân bốn cẳng đến Senbơn, kêu một chai bia Sanmighen (2) thượng hảo hạng, để nhắm với những con tôm lớn, chiên bơ đỏ hồng, và ròn tan, được bầy khéo léo trên cái đĩa trắng, giữa những lá xà lách xanh ngắt và tươi tốt.
Một cô bồi bàn có thân hình khiêu khích, ưỡn ẹo tiến về bàn Ramirê. Nàng cố tình đứng thật sát cho bộ ngực nhọn hoắt đụng vào vai hắn. Mạch máu trên thái dương đập mạnh, Ramirê quay lại nhìn. Ở Mani, thành phố của yêu đương, gặp đàn bà đẹp là thường, song ít khi hắn thấy một bức tượng vệ nữ cân đối và hấp dẫn bằng xương, bằng thịt bên trong một cô hầu bàn, dầu là hầu bàn cho khách sạn Senbơn sang trọng.
Thiếu nữ - nhìn cái mông và bộ ngực, Ramirê biết chắc là thiếu nữ - cúi miệng gần mặt Ramirê, phà mùi hương thơm ngát, hỏi giọng êm như tiếng phong cầm:
- Thưa ông, dùng gì tráng miệng?
Ramirê trân trân, dán mắt vào nửa ngực trên lồ lộ sau cái áo trắng toát, may thật khít:
- Có chứ. Nhưng sợ ở đây không có.
Cô bồi bàn đáp lại rất tình tứ, bằng tiếng thổ âm tagalog, tiếng nói của người Phi Luật Tân:
- Thưa, cái gì cũng có. Em tin ông sẽ vừa lòng.
Ramirê lẳng lơ:
- Cô có những món gì đặc biệt?
- Thưa, phó mát Pháp này, cà rem dâu tươi này, trái cây ướp lạnh Hồng Kông này...
Ramirê lắc đầu:
- Không, tôi ghét tráng miệng phó mát, cà rem và trái cây ướp lạnh.
- Em xin mang rượu ngọt cho ông.
- Không.
- Ông muốn gì, em xin lo liệu ngay.
- Tôi muốn tráng miệng bằng cô kia.
Thiếu nữ nhoẻn miệng cười quyến rũ:
- Ồ, đáng tiếc quá, em xin lỗi ông. Em trót hẹn với người khác mất rồi. Thôi, em mang tạm phó mát cho ông vậy.
Ramirê nhún vai, đồng ý một cách miễn cưỡng. Chiêu đãi viên của khách sạn Senbơn từng nổi danh là đẹp đẽ và nhã nhặn. Vả lại, không riêng nhà hàng Senbơn, ở khắp thành phố Mani, phụ nữ đều lịch sự và kiên nhẫn, sẵn sàng nghe lời tỏ tình sống sượng của nam giới, không bao giờ gắt gỏng và hằn học.
Ném tờ bạc xuống quầy két, Kamirê loạng choạng bước ra ngoài. Trời chiều ở Mani chứa đựng nhiều màu sắc và âm thanh kỳ dị. Xa xa, mặt biển Thái Bình Dương trộn lẫn với chân trời xanh lam. Gió mát quạt vào phần phật làm hơi rượu huýt ky hắn uống hồi nãy thấm vào áo quần. Tiếng nhạc kích động từ bờ biển vọng lại. Từ sân thượng lộ thiên một đại lữ quán kế cận, rót xuống điệu nhạc vĩ cầm, nghe si mê như tiếng nói tán tỉnh của những chàng trai mang bạn gái ra khơi trên con thuyền nhỏ để đòi ân ái.
Một chiếc tắc xi đồ sộ phanh ken két bên đường. Ramirê lặng lẽ trèo lên. Xe chạy một quãng, tài xế hỏi đi đâu, Ramirê buông thõng:
- Thành nội. (3)
Thành nội là bức thành cổ Tây Ban Nha, tứ phía có hào. Năm 1945, trong cuộc phản công chống Nhật để tái chiếm thành phố Mani, quân đội Mỹ dưới quyền tướng Mắc Actơ đã nã đại bác vào nơi ẩn núp tuyệt vọng của của binh sĩ Nhật làm khu vực thành nội cổ kính bị sụp đổ gần hết. Hiện nay, thành nội là nơi tạm sống của những gia đình nghèo khổ, và cũng là giang sơn của bọn anh chị của Mani ban đêm.
Trời bắt đầu tối.
Tắc xi phóng nhanh trên đại lộ Đu-у (4). Đến đường Bôniphaxiô (5), đột nhiên Ramirê đổi ý kiến:
- Chậm lại. Chậm lại.
Tài xế ngạc nhiên:
- Ông vừa dặn tôi lái tới Thành nội kia mà? Còn một đoạn ngắn nữa là tới.
Ramirê xua tay:
- Không, tôi muốn quay lại Malatê.
Người tài xế già không cần ngừng lại, rồi lái vòng tròn như thường lệ, mà đạp lút thắng, mắm môi vặn vô lăng một vòng mạnh mẽ. Chiếc xe Mỹ dài ngoằng quay lại như điện. Trong giây phút, kim tốc độ vọt lên 40 dặm Anh. Là kẻ lái xe ẩu, Ramire không hề sửng sốt. Tài xế tắc xi Mani không thua kém đồng nghiệp của họ ở Đông Kinh về môn lái xe như tài tử rạp xiếc.
Ngồi trên nệm êm như ru, Ramirê cố thu hình thật nhỏ vào góc chiếc Chevrolet kiểu mới nhất. Hắn không còn ruột gan nào để ngắm những suối nê ông muôn màu nhảy múa trước mắt, với những người đàn bà ăn mặc hở hang lả lơi chào khách đi qua. Trong tâm trí hắn, vừa nhói lên một niềm lo sợ.
Ramirê là nhân viên trong đài kiểm soát phi trường quốc tế Mani. Hắn mới 25, vóc dáng cao lớn, đẫy đà, da ngăm ngăm, đặc trưng của người bản xử, quen thuộc với nắng cháy và sóng biển. Cái miệng nhỏ nhắn, để lộ hàm răng đều, bóng, và cặp mắt đen và sâu đã tố cáo Ramirê là một thanh niên đĩ điếm.
Ramirê chưa vợ. Hắn không thích lập gia đình mặc dầu hắn có hàng tá tình nhân, người nào cũng thèm yêu và thèm tiêu tiền như phá. Với số lương ít ỏi hàng tháng, hắn chỉ đủ ăn, đủ mặc, đủ uống rượu và xem xi nê mỗi tuần một lần, thế mà hắn lại thích lao đầu vào những thú vui giật gân của Mani ban đêm, thành phố nhiều thú vui nhất dọc bờ biển Thái Bình thơ mộng.
Từ lâu Ramirê hằng ao ước được cầm một đống giấy bạc trong tay, để tiêu pha cho sướng. Hy vọng ấy đã thành sự thật. Một hôm, sau khi ở rạp chiếu bóng thoát y vũ về, hắn gặp một người Âu ở khu Ermita. Sau hai lần trò chuyện, hắn nhận lời làm việc cho người lạ. Gọi là người không mặt mới đúng, vì thật ra Ramirê chưa bao giờ thấy rõ mặt hắn. Mỗi lần trò chuyện, Ramirê được dẫn vào một công viên tối om, người Âu lạ mặt luôn luôn đứng đàng sau, và Ramirê phải đi thẳng, không được nhìn lại.
Ramirê được lãnh nhiều tiền, tuy chưa phải làm gì. Cứ nhàn hạ như thế, cho đến tối qua...
Gã người Âu gặp Ramirê trên đống gạch rêu phong trong khu thành cổ. Tuy trời tối mịt, gã vẫn đeo cặp kính râm đồ sộ, che lấp nửa mặt. Ramirê đon đả:
- Chào ông Mel.
Mel là bí danh của gã người Âu. Mel nện gót giầy cồm cộp trên vĩa hè lồi lõm:
- Anh vứt điếu thuốc lá đang cháy đi. Tôi không muốn cho cảnh sát biết chúng mình ở đây.
Bách bộ một quãng, gã người Âu nói, giọng cộc lốc:
- Thời gian nghỉ ngơi đã hết. Tôi sẽ giao anh một việc quan trọng.
Ramirê hỏi:
- Thưa ông, việc gì ạ?
- Chả lẽ lại ra lệnh cho anh ngủ đêm với đĩ hay sao? Chúng tôi không bao giờ bắt anh làm việc nào ngoài quyền hạn của anh. Việc anh sắp làm liên quan đến đài kiểm soát phi trường.
Một luồng điện giật khắp châu thân Ramirê. Bồ hôi toát ra đầm đìa, hắn linh tính một sự chết chóc rùng rợn. Thì Mel đã đỡ lời giùm hắn:
- Xong việc, anh sẽ được thưởng ba ngàn.
- Thưa, pêsô hay đô la.
- Ngu lắm. Ba ngàn đôla, nghĩa là chín ngàn pêsô.
Ramirê nhanh nhẩu:
- Thưa, việc có khó không?
- Hừ, giết người ở đây, tôi chỉ cần thuê một trăm pêsô.
- Ông muốn tôi đặt mìn ở đài kiểm soát phải không? Thưa, phi trường được canh gác nghiêm mật lắm.
Gã người Âu xua tay:
- Anh chịu khó nghe tôi nói, đừng ngắt lời. Anh quen Vitô không?
- Thưa Vitô là hoa tiêu của công ty hàng không Pháp. Sáng mai chiếc Caraven do Vitô lái sẽ từ Hương Cảng về đây.
- Còn Pôlin?
- Pôlin là tình nhân của Vitô. Nàng cùng với Vitô trên chuyến bay Caraven.
- Pôlin dễ thương lắm, phải không Ramirê?
- Vâng, đẹp lắm. Mớ tóc bạch kim của nàng là của báu độc nhất vô nhị ở Mani.
- Khỉ khô. Trừ phi là ông thày tu mới yêu đàn bà ở mớ tóc. Anh không thể tìm được trên người Pôlin một bộ phận nào thích thú hơn mớ tóc bạch kim ư? À mà thôi, cũng chẳng đến đâu cả... Pôlin sắp thành hôn với Vitô rồi. Ác thật, Vitô đã hót tay trên của anh.
Mặt Ramirê đỏ bừng. Mel đã đánh trúng tim đen hắn: sự ghen tuông.
Thật thế, lẽ ra Pôlin phải là của hắn. Vitô đã nhanh chân đoạt mất. Hơn một lần, nàng đã ngã vào vòng tay lực lưỡng của Ramirê, trước khi Vitô xuất hiện. Ramirê cảm thấy cần phải báo thù. Nhưng nghe Mel giải thích, hắn lại run lẩy bẩy.
- Không, tôi không dám làm thế đâu.
Mel cười một phần tư miệng:
- Chà, đạo đức quá! Sao anh chưa vào tu viện cho rồi. Vitô có nghĩ đến anh không? Hay là hắn chỉ nghĩ đến hú hí với Pôlin. Ở địa vị anh, tôi đã thịt hắn từ lâu rồi.
- Thưa...
- Anh không được quyền rụt rè nữa. Tôi ra lệnh, anh phải làm vì anh là nhân viên của tôi, nhân viên ăn lương của tôi. Việc có nặng nề, tôi mới trả công anh ba ngàn đôla Mỹ. Kể ra, cũng chẳng có gì nặng nề. Anh chỉ cần đánh lừa Vitô, cho chiếc Caraven đâm vào chiếc phi cơ quân sự mà thôi.
Ramirê cố níu lấy một giả thuyết tuyệt vọng:
- Nếu vào giờ ấy, chiếc phi cơ phóng pháo không bay trên không phận thì sao?
Mel gạt phắt, bằng giọng kẻ cả:
- Anh khỏi phải lo chuyện đó. Đã có người lo giùm anh rồi. Đúng giờ đã định, anh sẽ gặp chiếc phi cơ phóng pháo.
- Thưa, chiếc Caraven chở gần một trăm hành khách, tôi sợ...
Anh không được quyền sợ. Lệnh trên ra cho anh, anh phải tuân theo triệt để. Bằng không, anh sẽ gánh mọi hậu quả không hay. Nếu anh thương một trăm hành khách hơn gia đình anh thì thôi, tôi sẽ giao việc này cho người khác.
Ramirê nghẹn ngào:
-Vâng, tôi xin tuân lệnh.
Mel vỗ vai hắn:
- Tối mai, anh sẽ gặp tôi trong khu Thành cổ. Tôi sẽ đưa đủ tiền cho anh. Ba ngàn mỹ kim, tha hồ mà tiêu xài. Ba ngàn, bằng lòng chưa? Bọn con gái Mani sẽ chết mệt vì anh. Loại xe hơi Mỹ mời nhất chỉ mua trên hai ngàn, còn gần một ngàn, anh chơi gái một tháng mới hết. Hết rồi, tôi còn đưa thêm nữa.
Nghe nói đến tiền, Ramirê cứng họng. Mel đi khuất vào lùm cây tối đen.
Suốt đê, Ramirê không ngủ. Hắn đi làm từ sáng sớm, trước giờ nhận việc. Tim đập thình thịch, hắn chờ nghe phi công Vitô từ trên không gọi xuống, và hắn đã đánh lừa Vitô. Tai nạn ghê gớm đã xảy ra. Tiếng kèn xe chữa lửa và cứu thương còn văng vẳng bên tai hắn. Hắn còn thấy rõ những chiếc băng ca đẫm máu đặt song song trên phi đạo, nạn nhân bị trùm vải trắng từ đầu xuống chân, chỉ hở cái mũi để thở.
Tất cả thảm cảnh này do hắn gây ra. Gây ra vì ham ba ngàn đô la.
...Chiếc tắc xi thắng lại bên đường. Tài xế quay lại hỏi Ramirê:
- Đến khu Malatê rồi. Ông muốn xuống đường nào?
Ramirê choàng tỉnh mộng:
- Malatê rồi à? Tôi có dặn anh đi Malatê đâu.
Tài xế sửng sốt:
- Ông lạ lùng quá. Lúc lên xe, ông bảo đi Thành nội. Gần đến nơi, ông đòi về Malatê. Bây giờ, ông lại đổi ý kiến. Xe tôi có đồng hồ, đi bao nhiêu, ông sẽ trả tiền bây nhiêu, song tôi là tài xế có lương tâm, tôi không muốn ông phí tiền vô ích.
- Phiền anh chở tôi tới Thành nội.
- Tôi bận việc, không quay về Thành nội được, ông trả tiền rồi kêu xe khác.
Ramirê trợn mắt:
- Anh không đưa tôi tới Thành nội, tôi không trả tiền.
- Ông điên rồi ư? Không trả tiền, tôi sẽ gọi cảnh sát. 10 pêsô rưỡi, ông trả ngay cho tồi.
- Tao không trả. Mày gọi cảnh sát đi.
Sự trở giọng của Ramirê không làm tài xế đôi sắc mặt. Tài xế cười nhạt:
- Trong đời lái tắc xi, tôi đã chở hàng vạn hành khách, song chưa gặp người nào kỳ dị như ông. Tôi học ít hơn ông thật đấy, nhưng tôi không bao giờ khiếm nhã với khách, và tôi mong khách đừng khiếm nhã với tôi. Ông đừng tưởng làm tàng là áp đảo được tôi đâu. Tôi đã hạ do ván nhiều dân anh chị. Tôi đối với ông không thù, không oán, xin ông đừng bắt tôi phải ra tay.
Ramirê cười hềnh hệch:
- A, anh muốn thử sức.
Tài xế tắt công tắc, đáp giọng bình tĩnh:
- Vâng, mời ông xuống đường với tôi.
Tài xế không có dịp nói hết câu. Trái đấm lẹ như chớp của Ramirê đã giáng vào thái dương tài xế. Cánh tay Ramirê khỏe lên một cách dị thường. Nạn nhân ngã lộn vào vô lăng, máu chảy chan hòa, không kêu được một tiếng. Sợ nạn nhân chưa bất tỉnh, Ramirê còn kéo lên, đánh thêm cú nữa vào giữa mặt. Tài xế lăn mình xuống băng xe, biến thành khối thịt không hồn.
Ramirê mở cửa xe nhìn xuống đường.
Đến góc đường, hắn ngoắt một tắc xi khác.
Ngồi trong xe, hắn bồn chồn, lo sợ. Gã tài xế bị đánh còn sống, hắn cũng nguy, mà chết, hắn cũng nguy không kém. Còn sống, nạn nhân sẽ trình báo với cảnh sát, và cảnh sát có thể phăng ra hắn, căn cứ vào tướng mạo mà nạn nhân mô tả. Chết, gã tài xế sẽ là bóng ma ám ảnh Ramirê trọn đời. Và không riêng gã tài xế: những bóng ma của hai chiếc phi cơ ngộ nạn thê thảm trên vùng trời Mani sẽ làm Ramirê mất ăn, mất ngủ.
Bồ hôi toát dầm, Ramirê nẩy ra ý muốn lộn lại. Hắn hốt hoản ra lệnh cho tài xế:
- Lái tôi về Malatê.
Ramirê không còn can đảm đến khu Thành cổ gặp Mel nữa. Nhưng tác xi vẫn bổ lên đàng trước. Ramirê thét lớn:
- Sao? Dặn lái về Malatê kia mà? Sao cứ chạy thẳng tới Thành cổ?
Một giọng nói sắc như dao cạo từ băng trước hắt vào tai hắn:
- Hừ, không tới Thành cổ thì sao gặp Mel được?
Ramirê nhổn đích dậy, giọng run run:
- Trời ơi, Mel. Ông Mel.
Mel - phải, tài xế tắc xi là Mel - cười hà hà:
- Chào anh Ramirê.
Tiếng nói của Ramirê như bị nghẽn ở cổ họng:
- Thật... tôi không ngờ. Không ngờ anh cải trang làm… tài xế tắc xi.
- Làm nghề như anh mà ngây thơ thì chết sớm.
- Nghề gì anh?
- Gián điệp.
- Trời ơi, tôi sợ lắm. Nếu công an biết được, tôi sẽ bị tử hình.
- Yên tâm. Công an không biết đâu. Họ chỉ biết khi nào tôi tiết lộ với họ.
- Mel, ông nỡ nào...
- Tôi chỉ bán anh cho họ nếu anh rắp tâm làm phản.
- Thưa ông, không bao giờ tôi dám làm phản.
Mel vẫn cười hà hà. Một phút sau, chiếc tắc xi bóng loáng đậu sát vỉa hè. Bên trái là bãi biển, gió mát đập vào xe kêu vù vù. Đường phố đông như hội, xe hơi nối đuôi nhau dài giằng dặc không bao giờ hết. Ramirê lấy lại bình tĩnh, cất tiếng lục vấn Mel:
- Ông hẹn tôi ở Thành cổ kia mà?
Mel cười rít lên như gió xoáy:
- Hừ, chờ anh ở đó thì mục xương cũng chẳng gặp anh.
Ramirê chống chế:
- Ông lầm rồi. Lát nữa, tôi mời tới.
- Tôi chưa khi nào lầm cả. Anh lầm thì đúng hơn. Anh đừng quên rằng tôi đã theo anh từ bữa cơm trưa. Lúc anh tán gẫu với cô bồi bàn có bộ ngực đồ sộ và cái mông tròn trịa, thì tôi chờ anh ở ngoài.
- Trời ơi! Té ra ông không tin tôi.
- Sao anh kêu Trời luôn miệng như vậy. Tôi vẫn tin anh, song mới tin một nữa. Vì anh có nhiều thái độ khả nghi vô cùng.
- Còn tôi, khi nào tôi cũng tin ông hoàn toàn. Bằng chứng là tôi đã làm đúng theo lời ông dặn.
Mel cười nhạt:
- Chưa hẳn đúng. Nếu đúng, tại sao tối nay anh trì chậm, chưa chịu đến Thành cổ. Nhất là đến đó để lãnh ba ngàn đô la tiền thưởng. Ba ngàn đô la đối với một nhân viên hạng bét ở đài kiểm soát phi trường như anh đâu phải là ít? Anh không đến, chắc có một lý do nào quan trọng. Tôi phải đội lốt tài xế tắc xi mới tóm được anh. Trước mặt tôi, anh đã đòi trở lại khu Malatê. Ramirê, anh phải khai thật, tại sao anh chần chờ không đến chỗ hẹn?
- Tôi bị hối hận dày vò lương tâm.
- Hối hận gì?
- Vì đã giết nhiều người vô tội.
- Ha, ha, cái hạng vô liêm sỉ như anh cũng biết hối hận nữa ư? Vậy thì đáng khen lắm. Nhưng tôi không tin. Tôi không tin sáng nay anh đã thi hành đúng chỉ thị. Tôi cả quyết anh không đánh lừa Vitô bay lạc vào hành lang của chiếc phi cơ quân sự.
- Tòi xin thề.
- Ramirê, anh biện luận giỏi lắm. Lát nữa, anh sẽ có cơ hội bào chữa. Nếu anh đánh lừa được Vitô, tại sao chiếc Саrаven của hắn không bị hề hấn, và hắn vẫn sống nhăn răng?
- Ông còn đòi gì nữa? Ít ra phải mất trên một triệu pêsô mới sửa chữa lại được sau trận cháy kinh khủng ấy.
- Cháy hay không, tôi không thèm quan tâm đến. Điều tôi chú ý là hai phi cơ phải đụng nhau dữ dội, và cả hai đền rơi xuống đất, tan ra thành mảnh vụn, hành khách phải chết hết.
- Tàn nhẫn quá.
- À, ra mày cho là tàn nhẫn quá nên phản thùng phải không?
Ramirê há miệng toan cãi thì bàn tay to lớn của Mel đã hạ xuống, gọn gàng giữa sống mũi. Ramirê ngã nhoài xuống nệm xe, bất tỉnh nhân sự.
Mel đánh diêm châm điếu Philip Morit. Chờ điếu thuốc cháy đều, hắn mới nổ máy lái xe vào trung tâm thành phố. Vừa đạp ga xăng, hắn vừa nhìn vào kính chiếu hậu. Phản gián Phi Luật Tân được huấn luyện và trang bị tối tân, đã khét tiếng khắp Đông Nam Á, hàng chục điệp viên ngoại quốc đã bị sa lưới. Mel phải thận trọng, vì một nguồn tin riêng cho hắn biết, sau tai nạn trên không phận Mani, phản gián Phi đã áp dụng nhiều biện pháp theo dõi và dò xét.
Nửa giờ sau, chiếc tắc xi sơn vàng đậu trước một tòa biệt thự đen ngòm, ở ranh giới hai thị trấn Mani và Kêson. (6)
Mani là thủ đô Phi Luật Tân. Ở nước ngoài, dư luận chỉ nói tới Mani, chứ ít ai nhớ rằng thủ đô này ở sát nách hai thị trấn khác, không kém rộng lớn và quan trọng: Kêson và Pasay. Pasay có thể coi là hộp đêm khổng lồ của Phi Luật Tân. Vào thăm Pasay, những kẻ phiền muộn có thể tìm thấy mọi khoái lạc kỳ lạ nhất về xác thịt.
Một lần nữa, trước khi đậu lại, Mel nhìn kính chiếu hậu. Từ lúc đánh Ramirê bất tỉnh, hắn đã quan sát phía sau đúng 10 lần.
Hai cánh cổng sắt to lớn mở ra, chỉ vừa lọt cho chiếc xe từ từ lăn vào. Bánh cao su nghiến đá dăm kêu lạo sạo. Trong vườn, không có một ngọn đèn. Hành lang cũng tối câm.
Ramirê bị lôi xềnh xệch trong xe ra như bị gạo. Mel xốc hắn lên vai, nhanh nhẹn bước vào phòng khách. Tuy trời tối, hắn vẫn không chạm bàn ghế. Cử chỉ quen thuộc này chứng tỏ hắn đã tới biệt thư này nhiều lần ban đêm trong bóng tối.
Trèo hết cầu thang gỗ quanh co, đánh xi trơn trượt, Mel mở cửa, đặt Ramirê xuống cái ghế sô pha nhỏ.
Một tiếng nói hách dịch vang lên:
- Hắn hề gì không?
Mei lễ phép đáp:
- Thưa không. Chỉ ngất đi một lát thôi.
Mel vào phòng tắm bưng ra thùng nước lạnh đầy ắp. Hắn dội cả thùng vào người Ramirê. Ướt như chuột lột từ đầu xuống chân, nạn nhân vùng tỉnh dậy.
Một ngọn đèn sáng quắc được bật lên đột ngột, chiếu thẳng vào mắt, làm hắn nổ đom đóm, không thấy gì hết. Tiếng nói trịch thượng lại vẳng lên:
- Ramirê, anh tỉnh hẳn chưa?
Ramirê dụi mắt, dáng điện ngơ ngác. Hắn thốt ra:
- Đau quá!
- Ramirê, giờ đây không phải lúc anh kêu đau. Nếu anh ngoan сố, anh còn bị đau gấp trăm gấp ngàn lần nữa.
- Thưa, tôi đâu dám ngoan сố. Vỉệc làm hồi sáng đã chứng minh cho sự ngay thẳng và trung thành của tôi.
- Đừng chối nữa, hãy thú nhận đi, Ramirê. Tại sao anh không đến chỗ hẹn với Mel? Tại sao anh không tuân theo chỉ thị của Mel?
Ramirê thở dài, áo não:
- Khổ quá, tôi đã lặp đi, lặp lại hàng chục lần trên xe hơi trước khi tới đây, Mel chưa báo cáo với ông sao? À, ông là ai? Ông là thượng cấp của Mel phải không?
- Là ai, anh không cần biết, anh không được quyền biết. Tôi đặt câu hỏi, anh phải trả lời. Ramirê, anh nói đi, tôi sẵn sàng nghe.
- Thưa, tôi không dám tới chỗ hẹn vì quá sợ. Sợ công an khám phá ra tôi dính líu vào vụ tai nạn hàng không. Ngoài ra, tôi lại xấu hỗ với lương tâm. Ba ngàn đô la đối với tôi là một gia tái kếch sù, nhưng lòng tôi vẫn bứt rứt. Tôi sinh trưởng trong một gia đình lương thiện, cha tôi làm tiểu chức trong quận, kiếm tiền nuôi tôi ăn học, mẹ tôi bán hàng vặt ngoài chợ. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa hề giết một con vật. Ngày nay... trời ơi, ngày nay, tôi là kẻ sát nhân.
- Anh quên rằng tự anh đã xin gia nhập tổ chức, và chính anh đã tình nguyện làm việc này.
Ramirê nói, giọng chua chát:
- Vâng, tôi nhìn nhận là đã ký giấy xin gia nhập tổ chức. Lý do khiến tôi theo ông là tiền. Tôi hám tiền, nên mất cả lương tri. Đến khi muốn thoát khỏi vòng lưới thì muộn rồi, quá muộn rồi. Tôi cương quyết từ chối công việc do ông Mel giao cho. Vì tôi không đủ can đảm giết người. Phương chi giết hàng chục người.
- Anh từ chối sao không nói thẳng ra?
- Thưa ông, Mel hăm dọa rằng từ chối là phản bội. Hàng tháng, nhận tiền, tôi đã ký vào biên lai. Ông Mel đe gửi bản sao những tấm biên lai ấy cho công an và phản gián Phi Luật Tân. Bị ép buộc, tôi phải tuân lệnh.
- Anh bị ép buộc nên tìm cách phản lại. Tôi đã đọc thấu tâm can anh rồi, anh đứng gỡ tội nữa.
Một chuỗi cười ghè rợn tiếp theo. Ramirê cảm thấy khí lạnh dâng lên ở xương sống. Ngọn đèn quái ác làm hắn chảy nước mắt. Hắn vật nài:
- Ông có thể tắt ngọn đèn này được không? Tôi đau mắt quá.
- Khai hết đi rồi tôi tắt đèn.
Ramirê lại thở dài:
- Nếu ông không tin, sáng mai tôi sẽ đánh cắp cuộn băng nhựa ghi âm cuộc nói chuyện giữa đài kiểm soát phi trường và phi công Vitô cho ông nghe. Ông thừa biết là mọi cuộc đối thoại giữa phi cơ và đài kiểm soát đều được thu thanh cất giữ vào hồ sơ.
- Nghĩa là công an Phi đã nắm được bằng chứng anh ra lệnh sai cho phi cơ Caraven?
- Trời ơi, tôi ngu quá. Thế nào họ cũng phăng ra tôi. Tôi chết mất.
- Đồ ngu. Dễ hiểu thế mà không biết. Trưa nay, mấy giờ anh rời đài kiểm soát?
- Thưa, nửa giờ sau tai nạn.
- Anh khỏi lo rồi. Phòng kiểm soát đã nổ tung, đúng một giờ sau khi anh rời phi trường. Máy ghi âm đã cháy ra than...
Ramirê thở phào ra:
- Ông lo liệu chu đáo thật. Cám ơn ông.
Giọng nói hách dịch tiếp theo:
- Nếu anh thật tình đánh lừa chiếc Caraven xuống 18.000 bộ, lạc vào hành lang của phi cơ phóng pháo, tại sao nó vẫn còn nguyên? Còn phi cơ phóng pháo lại tan xác?
- Phi cơ phóng pháo tan xác là chuyện dĩ nhiên. Theo qui tắc hàng không, hễ chẳng may chạm nhau trên trời, cái nhỏ phải nhượng cái lớn. Vì cái lớn chở nhiều sinh mạng hơn, lại vận chuyển chậm chạp, khó khăn hơn.
Lấy chiếc Caraven bay 800 cây số một giờ của Vitô ra dẫn chứng: ở dưới đất, muốn tránh tai nạn, xe hơi phải hãm lại, nhưng ở trên trời phi cơ không thể làm như vậy. Dầu muốn hãm nữa, hoa tiêu của chiếc Caraven phải mất hơn một phút rưỡi, đúng hơn, một phút bốn mươi lăm giây đồng hồ mới giảm được 55 cây số cho tốc lực.
Con mắt của hoa tiêu trên chiếc Caraven thương mãi có tinh tế lắm cũng không thấy được phi cơ phóng pháo trong tầm ba, bốn cây số.
Trời sáng nay ít mây, phi công Vitô có thể nhìn xa được, nhưng nhìn thấy cũng vô ích, vì ba, bốn cây số đối với một phi cơ Caravene phóng nhanh như tên chỉ chớp mắt là đến.
Giả sử Vitô nhìn thấy chiếc phi cơ phóng pháo, hắn cũng thúc thủ chờ chết, vì khoảng cách ba, bốn cây số hai máy bay chỉ mất 5 giây đồng hồ là đụng nhau, mà theo sự tính toán của các nhà chuyèn môn không lưu thì người phi công lão luyện nhất cũng phải cần 18 giây đồng hồ mới có thể tự cứu! Khi ấy thì tai nạn đã xảy ra.
- Về lý thuyết, tôi hoàn toàn đồng ý với anh. Nhưng nếu lý thuyết này đúng, chiếc Caraven đã tan tành, hoặc ít ra cũng thiệt hại nặng nề. Tại sao Vitô còn sống? Tại sao chiếc Caraven chỉ tổn thất nhẹ?
- Thú thật, tôi không hiểu. Có lẽ chiếc Caraven đã gặp một phép mầu nhiệm. Hoặc giả, Vitô là phi công đại tài, từ xưa đến nay chưa từng thấy.
Ramirê nín lặng, nuốt nước miếng. Hắn lại dụi mắt, định nhìn xuyên qua lùm sáng xem kẻ đứng sau là ai, nhưng càng nhìn hắn càng choáng váng mày mặt. Sự yên tĩnh trong phòng làm Ramirê lo ngại. Hắn đoán biết đời hắn đang được quyết định trong giây phút quan trọng này. Hắn rướn lên, giọng cầu khẩn:
- Thưa ông, tôi đã cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Xin ông xét lại mà minh oan cho tôi.
Lờì van xin tha thiết của hắn được đáp lại bằng một trái thôi sơn ác liệt vào đỉnh đầu. Và như lúc nãy, cây thịt nặng nề và vô tri giác của Ramirê đổ xuống.
Người ra lệnh cho Mel và Ramirê có một bề cao quá khổ, ít nhất là một thước tám. Hắn đã cao lêu nghêu lại húi tóc ngắn, và mặc bộ âu phục sọc dài, may bó vào thân hình khẳng khiu nên càng cao lêu nghêu thêm.
Nếu Ramirê nhận được khuôm mặt, hắn còn kinh sợ hơn nữa. Mặt người lạ khô rúm lại như quả táo tàu. Da mặt cũng đen sạm, răn reo, và sần sùi, cặp mắt to và sắc như dao, hàm răng khấp khểnh, ám vàng chất nicôtin.
Tên hắn là Valếp.
Lau tay vào vạt áo, Mel hỏi, bộ điệu kính cẩn:
- Thưa ông, có cần đem nó đi thủ tiêu không?
Valếp chưa đáp vội. Không biết hắn lãng tai, hay không đếm xỉa tới câu hỏi của thuộc viên. Cử chỉ chậm chạp - sự chậm chạp rùng rợn của kẻ chuyên nghề giết người – Valếp chăm điếu xì gà Anlămbờra, hít một hơi rõ dài vào lồng ngực lép kẹp.
Đứng bên, Mel nín thở, chờ lệnh. Một lát sau, Valếp đằng hắng, rồi nói:
- Thong thả.
Mel ngồi xuống ghế. Ngọn đèn sáng quắc đã tắt, hai cây đèn ống trong tường vừa được bật lên, chiếu xuống hình thù thiểu não của Ramirê nằm lịm trên nền gạch.
Valếp đi bách bộ quanh phòng, vẻ mặt chứa đầy lo nghĩ. Mel lên tiếng:
- Thưa, tôi đã tìm được địa điểm rất an ninh. Tôi sẽ chở nó xuống Tagaytay, buộc đá vào người, đưa xnống canô, lái ra khơi, ném xuống biển. Nó không tài nào nổi lên được. Dạo này, ngoài khơi Tagaytay có một loại cá mập ăn thịt người. Tuần trước, một cặp vợ chồng tắm biển bị cá mập cắn nát thây. Quăng Ramirê xuống biển, rạch bụng hắn cho máu chảy ra, mùi máu sẽ gọi cá mập tới. Trong vòng nửa giờ, hắn sẽ biến mất.
Valép dừng lại, xua tay:
- Không, ta không cần giết hắn. Anh mang hắn ra xe, thả hắn xuống gần Thành cổ.
Mel trố mắt trong vẻ sửng sốt vô biên:
- Thưa, nếu hắn phản thùng, làm lộ chuyện thì nguy to.
Valếp cười:
- Anh sợ bại lộ phải không? Ngây thơ lắm. Anh biết một mà chưa biết hai. Trừ phi có khối óc bằng đất sét mới không đặt ra nghi vấn về tai nạn phi cơ xảy ra sáng nay trên không phận trường bay Quốc tế Mani. Từ bao năm nay, Mani chưa hề gặp một tai nạn nào tương tự. Dĩ nhiên, phản gián Phi Luật Tân phải xía vào, mở cuộc điều tra toàn diện. Phản gián Phi đã đề ý tới, không lẽ đối thủ của ta lại án binh bất động. Nhất định họ phải tìm ra nguyên nhân.
Sự việc sẽ rối rắm thêm nếu ta hạ sát Ramirê. Anh đừng quên Ramirê là đầu mối của nội vụ. Mọi phía sẽ đổ xô tới hắn để điều tra. Nếu ta để cho Ramirê tự do, đối thủ sẽ ít nghi ngờ ta hơn.
- Theo ông, phản gián Phi đang nghi ngờ ta hay sao?
- Tôi đã nói nhiều lần mà anh không chịu nhớ. Phản gián Phi là một bọn Ião luyện, có đôi tai và cái mũi thính lắm. Có thể từ lâu rồi họ đã phong phanh biết ta giao thiệp với Ramirê. Tuy họ biết, họ chờ ta ra tay mới nhảy vào phá đám. Theo nguyên tắc sơ đẳng của nghề gián điệp, hễ ta dùng Ramirê vào việc đánh lừa Vitô, ta phải hạ sát sau khi công việc hoàn thành. Ta không hạ sát hắn, phản gián sẽ không thể ngờ vực ta nữa.
- Nhưng nếu Ramirê tố cáo ta với phản gián?
- À, cái đó là điều tôi đang cân nhắc. Có thể vì không được lãnh ba ngàn đô la, Ramirê nổi cáu và đi tố giác. Song tôi không tin Ramirê dám ngồi lê đôi mách với nhà chức trách an ninh Phi. Ramirê khôn lắm, hắn chẳng dại gì cho đầu vào thòng lọng. Luật lệ ở đây rất nghiệt ngã đối với công dân Phi hoạt động cho tình báo ngoại bang. Dầu muốn dầu không, Ramirê sẽ bị buộc tội đồng lõa sát nhân và phá hoại an ninh quốc gia.
Ra tòa, hắn khó thoát tội tử hình. Muốn sống, hắn phải ngậm miệng. Vả lại, hắn có tố giác, ta cũng chẳng ngại. Miễn là anh theo đúng chỉ thị của tôi trong vụ này. Anh có giữ tuyệt đối bí mật không?
- Thưa có. Từ khi nhận lệnh tiếp xúc với Ramirê tới nay, tội luôn luôn đề phòng phản gián theo dõi. Tiền đưa cho Ramirê là đo la mua ở Hương Cảng. Mọi cuộc tiếp xúc đều diễn ra trong khu Thành cổ, tại những nơi tối om, và tôi đã dùng kính hồng ngoại tuyến để khám phá đối phương.
- Còn chiếc tắc xi chở Ra mirê?
- Tôi đánh cắp được gần cầu Binonđô, và đổi số giả. Tôi đeo găng nên không để lại dấu tay.
- Được. Nếu anh bảo mật chu đáo, tôi không lo ngại nữa. Ramirê có điên khùng, tố giác ta với phản giản cũng vô ích, hoàn toàn vô ích. Họ không thể phăng ra chúng ta là ai. Thả hắn ra, kể cũng khá nguy hiểm, nhưng ngược lại, chúng ta được lợi không ít. Hắn sẽ là miếng thịt thơm tho mà nhà thiện xạ đa mưu treo lơ lửng trên bẫy, chờ thú dữ tới. Nhà thiện xạ khôn ngoan này là ta.
- Thưa, ôag định dùng Rarairê làm cái mồi dử địch?
- Đúng.
Valếp thích chí cười vang.
Mel cúi xuống, xốc Ramirê lên vai, thoăn thoắt га ngoài. Tiếng động cơ nổi lên, rồi bặt dần trong bóng đêm dày đặc. Chiếc tắc xi tối tân băng vào trái tim rạo rực của thành phố lạc thú Mani.
Valếp tắt hết đèn trong phòng.
Hắn bước nhè nhẹ ra vườn, một khu vườn rộng mênh mông, đầy hương boa và gió mát.
Hắn huýt sáo miệng. Từ bóng tối đặc sịt, vút ra một khối đen di động to lớn.
Đó là một con chó xù, loại sờnôdơ (7), cỡ lớn, lông lá rậm rì. Loại bẹt-giê này được huấn luyện riêng để giữ nhà và bảo vệ chủ nhân. Valếp âu yếm cúi xuống hôn cái tai vểnh và nhọn của con chó thân tín. Con sờnôdơ gâu gâu lên một tiếng ưu ái.
Valếp không đặt tên riêng cho con chó. Hắn chỉ gọi nó là sờnôdơ. Nghe chủ kêu, con bẹt giê đồ sộ nhảy chồm lên, đôi mắt long lanh, lưỡi dài thè ra.
Valếp vuốt ve mõm con chó. Nó quỳ xuống, ôm lấy chủ. Con sờnôdơ này là bạn đồng hành lâu năm và đắc lực của Valếp trong đời tình báo vào sinh ra tử. Hơn một lần, hắn thoát chết nhờ sự can thiệp chớp nhoáng và gan dạ của con bẹt- giê. Có con chó bên cạnh, Valếp cảm thấy khẩu súng lục chỉ là món đồ chơi dành cho con nít.
Hắn tự biết có nhiều kẻ thù. Và kẻ thù nào cũng tìm cách giết hắn. Nhưng trước khi giết Valếp họ phải giết con sờnôdơ. Trong quá khứ, nhiều xác chết vô danh đã nằm vật ngoài vườn cổ bị ngoạm đứt. Buồi sáng, Valếp sai Mel đào một cái hố, ném xác xuống, rồi vùi đất lại, trồng hoa hồng lên trên.
Valếp nhún vai, tiến về phía ga - ra, bên trong có ba chiếc xe hơi cực mạnh. Vịnh Mani ở xa, nhưng gió mát ngoài biển vẫn thổi rào rào vào biệt thự.
Từ ngôi nhà kế cận, vừa nổi lên một diệu luân vũ mê man. Valếp liên tưởng đến một cô gái lai Tây Ban Nha khỏa thân nằm thưỡn trên nệm trắng tinh. Gái đẹp là món ăn mỗi đêm của Valếp. Đêm nау, hắn phải thuê một căn phòng gắn máy lạnh sang trọng trong thị trấn Pasav. Và hắn sẽ ném vào mặt bồi hai trăm pêsô để cung cấp cho hắn một người đàn bà tuyệt đẹp.
Valép cười thầm trong bóng tối.
Chú thích
(1) Shellborne House
(2) San Miguel, la ve ngon nhất Đông Nam Á, chế tạo tại Mani.
(3) Thành nội là Intramuros. Một số báo quán còn ở trong khu này
(4) Dewey Drive.
(5) Bonifacio Drive
(6) Manila - Quezon City
(7) Shnauzer