Số lần đọc/download: 240 / 5
Cập nhật: 2021-01-29 22:20:27 +0700
Khi Phải Học Cách Tự Cứu Lấy Chính Mình
______________________________
"Tôi như bị quấn xiềng xích, tạ nặng vào người. Sau đó bị quẳng xuống hồ sâu, và bị kéo xuống tận đáy. Tôi cố gào thét, la hét, kêu cứu trong vô vọng. Tôi cố bám lấy những thứ quanh đó, nhưng những thứ quanh đó hoàn toàn không cứu được tôi. Tôi lại khản cổ la hét, nước xộc vào mồm, mũi. Người xung quanh lúc này chỉ có thể thấy được mặt hồ lăn tăn nhẹ nhàng gợn sóng. Họ không hề biết có người ở phía dưới, bất lực."
Chuyện kể về một cô gái. Vào năm lớp 7, cô đi cùng một nhóm bạn đến hồ bơi. Cô ấy vô tình trượt chân và chìm dần xuống, cô ấy ra sức vùng vẫy, cô những tưởng mình đã chết đến nơi. Đầu cô lúc đó đã hiện ra nhiều thứ. Như thế nào, cái chết là như thế này á, cũng nhẹ nhàng phết nhỉ? Giây phút chạm giữa sự sống và cái chết. Cô ấy muốn kêu cứu, nhưng âm thanh phát ra hoà vào biển nước. Nước xộc vào, cay. Cô trông thấy bạn cô vẫn cười nói. "Xem A làm gì kìa? Nó giỡn hay gì vậy?" Tiếng cười phát ra của họ cùng với nỗi cay đắng cùng cực của cô. Họ tưởng cô ấy đùa, và họ cũng chẳng thèm tìm hiểu, họ chỉ cười, và cười khi cô ấy đang chới với..
Lúc đó, chẳng biết bằng điều gì, cô ấy có thể điều chỉnh lại tư thế, lật người, lấy lại hơi thở. Nó giống như một kỳ tích nhỉ? Cô ngoi lên, ho sặc sụa, họ vẫn cười, cô ấy không biết, mắt cô cay là do nước hồ hay nước mắt nữa.
Bạn hiểu tôi đang nói gì chứ? Những điều đã trải qua, nó không chỉ dừng ở việc thất tình linh tinh. Không dừng ở việc duy chỉ điểm kém. Nó xa hơn, ngút ngàn, sâu. Và chẳng có ai muốn thử chạm vào nó, như lần đắm hồ năm ấy. Tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng vào cái được gọi là sẽ được người khác cứu giúp rồi.
Loading...