Số lần đọc/download: 882 / 0
Cập nhật: 2015-11-23 21:46:28 +0700
Chương 2
L
ên xe Quân rú mạnh ga xe chảy đến nhà Mỹ Mỹ, gọi ầm lên:
- Mỹ Mỹ!
Mỹ Mỹ đi ra nhăn nhó:
- Anh làm gì ầm ĩ vậy?
- Anh hỏi em, tại sao em nói với Trà My là em thích anh?
- Thì nó không thích anh, em thích anh, em nói ra không được sao?
- Không được! Trà My đã vin vào cớ này để bỏ anh, em biết là anh rất yêu Trà My mà.
Mỹ Mỹ nổi giận:
- Trà My không còn thích anh nữa là lỗi của em hay sao? Anh không thích em, em có buộc anh được không? Anh vô lý vừa thôi chứ.
Bị Mỹ Mỹ phản công lại, Quân xuôi xị, tuy nhiên vẫn hằn học:
- Tất cả chỉ tại thằng khốn kiếp đó mà ra cả.
- Thằng khốn kiếp nào?
- Thì lúc nào cũng kè kè đi với Trà My đó.
- Tài xế xe nhà nó đó.
- Tài xế?
- Ừ!
Quận đấm hai tay vào nhau. Thằng tài xế lái xe. Có lẽ Trà My muốn chọc anh nổi ghen thôi. Anh lại không hơn tên tài xế hay sao? Nghĩ như vậy mặt,Quân tươi lên, anh đã hiểu tại sao Trà My trở tính rồi.
Nhật Phương còn chui dưới gầm xe tu bổ lại xe, Trà My đi tới, cô nói lớn:
- Anh rửa tay thay quần áo đi, đưa tôi đi.
Nhật Phương chuồi người ra nhìn vào đồng hồ đeo tay:
- Không được đâu! Mười lăm phút nữa tôi phải đi rước ông chủ.
- Tôi sẽ gọi điện thoại cho ba tôi, bảo ông đi xe người khác. Mau đi thay quần áo đi.
Trà My nói như ra lệnh làm Nhật Phương phải lắc đầu. Cô ta đúng là muốn ngăn nào được ngăn nấy.
Tưởng Trà My bảo đưa cô đi công việc, ai ngờ cô lại bảo anh:
- Anh lái xe ra nhà hàng ở bờ sông cho tôi.
- Vâng.
Nhật Phương lặng lẽ lái xe. Thái độ lầm lì của anh khiến cô bực mình:
- Tại sao đi với Xuân Hoa, anh vui vẻ mà với tôi mặt anh quạu đeo vậy?
- Tôi chăm chỉ lái xe, kẻo gây tai nạn lúc lái xe, công an cò n cấm nói và nghe điện thoại nữa mà.
Tức chết đi được! Trà My lầm bầm trong cổ họng. Cô đang vắt óc để nghĩ ra một trò chơi chọc phá gã tài xế đáng ghét.
Cô lại nhìn Nhật Phương, vờ cười:
- Anh thấy tôi đẹp hay Xuân Hoa đẹp?
Nhật Phương lúng túng. Anh quá dư biết tính tình quậy phá của Trà My nên trả lời phân hai:
- Mỗi người một vẻ.
- Vậy tôi dễ thương hay Xuân Hoa?
- Xin cô đi, tôi đang lái xe.
- Bộ lái xe thì không trả lời được hay sao?
- Cô bảo tôi trả lời như thế nào đây?
- Vậy anh có thích tôi không?
Nhật Phương nhíu mày:
- Tôi không hiểu câu hỏi của cô.
- Anh giả bộ hay không biết vậy? Còn tôi.
Trà My ngồi nhích lại gần Nhật Phương ngả đầu lên vai anh. Nhật Phương giật bắn người đạp gấp xe lại:
- Đừng có giỡn nữa cô Trà My... Cô làm ơn để cho tôi sống với.
- Bộ tôi ép chết anh hay sao?
- Cô khô ng ép chết tôi, nhưng tôi cần có chỗ làm bán thời gian để ăn học.
Tôi biết cô không ưa tôi, nhưng cũng đừng chọc phá tôi nữa.
- Tôi chọ c phá anh hồi nào?
- Cô là con gái nhà giàu, cuộc sống quá đầy đủ nên dư thừa thời gian mới nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác để chọc phá mọi người, rồi cười vui thỏa thích. Xin đừng có cư xử như thế, người nghèo như chúng tôi nghèo tiền nghèo nhưng lòng tự trọng không thiếu đâu.
Như có một gáo nước lạnh xối vào mặt, Trà My ngồi sững người ra. Đúng là anh ta vừa tát vào mặt cô, không phải bằng tát tay mà bằng lời nói như lưỡi dao bén vậy.
Giận dữ, Trà My quát lên:
- Dừng xe!
Cô mở nhanh cửa bước xuống và chạy đi. Nhật Phương ngồi yên. Anh có hơi nặng lời, nhưng anh không hề hối hận đã cho cô một bài học.
Trà My đi lang thang dọc theo bờ sông. Xưa nay chưa có ai dám nói cô như vậy. Quân luôn chiều chuộng, con mèo đi qua cô nói con chó Quân cũng gật đầu nói theo:
''Ừ, con chó ''. Vậy mà gã này, anh ta chỉ là tên tài xế, vậy mà dám mắng cô.
Được lắm. Nhật Phương, hãy đợi đấy.
- Trà My này!
Đặt ly nước trà lên bàn, ông Vạn Lộc nhìn con gái:
- Mấy hôm nay con không đi đâu à?
- Dạ, con tập trung học bài thi.
- Tốt lắm! Nhưng học cũng cần nghỉ ngơi đừng cố quá sức rồi bệnh nghen con.
- Dạ?
- Con cũng đừng làm khó Nhật Phương.
- Bộ anh ta thót mét với ba là con quậy phá anh ta à?
- Đâu có, nếu nó mách với ba, ba còn dễ chịu hơn:
- Là sao hả ba?
- Nó không nói gì cả. Nhưng nhìn nó ba biết nó đang buồ n.
- Vậy là ba nói là tại con. Ba bênh người ngoài, ăn hiếp con của ba?
- Làm sao ba bênh Nhật Phương mà ăn hiếp con cho được. Con là con gái của ba, chẳng lẽ ba không biết tính con, con hay quậy phá nó. Đừng con ạ! Nó là đứa nghèo nhưng hiếu học, ba muốn giúp nó có chỗ ở và tiền ăn học để học cho hết đại học.
- Anh ta học cái gì vậy ba?
- Ngành nông lâm, nghiên cứu giống cây trồng, còn một năm nữa thì ra trường.
- Ra vậy! Ba ưu ái anh ta vì như vậy.
- Một người có chí, nên giúp lắm chứ con. Ba rất chịu Nhật Phương, phải chi ba có đứa con trai như thế.
Trà My phụng phịu:
- Vậy ba xem thường hai đứa con gái của ba?
- Đâu có? Nhưng con và Xuân Hoa còn nhỏ, mới vào đại học, cũng vài năm nữa mới giúp ba được.
- Con sẽ cố gắng học, không phụ lòng ba. Ba này! Hay là ba cho anh ta làm... tài xế riêng của con đi, anh ta có nhiều thời gian học hành hơn.
- Sao được con! Ba cũng cần tài xế, mà Nhật Phương là người ba tin tưởng nhất.
Trà My giận dỗi:
- Vậy tài xế ở công ty, đâu phải ba thiếu tài xế? Vậy ba không chiều con?
Ông Vạn Lộc đành nhượng bộ:
- Thôi được rồi, để ba nói với Nhật Phương.
- Miễn ba đồng ý và phân công, bộ anh ta dám cãi ba sao.
- Được rồi.
Trà My vui ra mặt, cô hớn hở sà vào ôm cánh tay cha:
- Cám ơn ba.
- Nhưng ba cũng cần nói trước, có khi Nhật Phương không chịu sự phân công của ba.
- Anh ta đi làm công mà cũng có quyền từ chối sự phân công của ba sao?
- Ừ.
Ông Vạn Lộc đi lên phòng, Trà My mím môi nhìn theo. Cô sẽ "rửa hận''.
Hãy đợi đấy Nhật Phương!
Về phòng mình xong, ông Vạn Lộc lại đi xuống phía nhà để xe.
Cộc... cộc...
Đang nằm xem bài học, tiếng gõ cửa, Nhật Phương giật mình ngồi dậy mở cửa:
- Ông chủ!
Ông Vạn Lộc bước vào phòng, căn phòng dành riêng cho Nhật Phương cạnh nhà xe, căn phòng gọn gàng ngăn nắp, chứng tỏ Nhật Phương rất kỹ tính.
- Cậu chưa ngủ sao?
- Dạ chưa, cũng còn sớm.
- Cậu chăm chỉ học, tôi ngưỡng mộ cậu.
- Cám ơn ông đã khen.
Nhật Phương rót ly trà mang ra:
- Mời ông dùng nước.
Ông Vạn Lộc gật đầu:
- Ngày mai cậu không cần đến công ty mà ở nhà làm tài xế cho Trà My nhé.
Nhật phương giật mình:
- Ông chủ.
- Tôi muốn cậu có nhiều thời gian vào việc học hơn nên bố trí cho cậu ở nhà... làm tài xế chở Trà My...
Nhật Phương ấp úng:
- Nhưng làm tài xế cho ông tôi vẫn có thời gian để học.
- Tôi muốn ưu ái cậu khỏi mất công đưa đón tôi. Vả lại, cậu đưa đón Trà My và Xuân Hoa, tôi cũng yên tâm hơn...
Từ nhà đến trường Trà My và Xuân Hoa học gần hai mươi cây số, phải đưa đón Xuân Hoa thì được, nhưng đưa đón Trà My, anh không muốn chút nào.
- Tôi... có thể xin được đưa đóông. Còn đưa đón cô Trà My và Xuân Hoa giao cho chú Tư được không ông?
- Nhưng tôi đã hứa với Trà My, cậu ráng giúp tôi đi nhé.
Đúng là không thể từ chối sự phân công của ông chủ. Đưa đón Trà My, Nhật Phương không hiểu cô ta còn bày ra trò gì nữa đây.
Nhật Phương thở dài ngán ngẩm. Anh sợ những cô gái chưa va chạm với cuộc đời, không bao giờ biết thương người nghèo.
Đang ngồi ăn sáng, Trà My vụt ngước lên nhìn ông Vạn Lộc:
- Ba! Có phải ba bảo con đừng học quá sức sẽ bệnh, có đúng không ba?
Đoán được ý Trà My, ông Vạn Lộc hỏi:
- Con muốn đi chơi ở đâu à?
- Con muốn đi Nha Trang.
- Xa quá! Con đừng có quên Nhật Phương phải học, và chỉ làm bán thời gian cho chúng ta.
- Ba làm gì rào trước đón sau vậy, làm cho con muốn đi chơi cũng mất hết hứng thú để đi chơi. Thôi, con không đi nữa.
Biết cô sắp giận, ông Vạn Lộc nói khéo:
- Hay là con hỏi Nhật Phương xem có đi được không?
Trông thấy Nhật Phương phía trước, Trà My đi ngay ra:
- Anh Phương! Anh đưa tôi và Xuân Hoa đi Nha Trang được chứ?
Mới đêm hôm ông Vạn Lộc bảo anh sẽ là tài xế riêng cho Trà My, sáng ra cô đã ''giở trò" ngay. Anh quá sợ những cuộc đi chơi vô bổ của cô. Hình như ông Vạn Lộc đã quá nuông chiều con, đến thành nô lệ cho con. Tuy nhiên, anh không thể làm gì khác hơn là hỏi:
- Cô nói với ông chủ chưa?
- Rồi! Ba tôi bảo anh hãy chuârn bị chiều nay đi.
Nhật Phương thảng thốt:
- Ngay chiều nay?
- Anh làm cái gì sửng sốt lên vậy? Ba tôi bỏ tiền thuê anh, nhưng xem ra anh làm việc chẳng xứng đáng với lòng tốt của ba tôi chút nào.
Nhật Phương cắn mạnh môi:
Đối với cô gái cặn bã này, anh chẳng muốn đôi co cho mệt, nên lặng lẽ quay lưng, Trà My gọi giật:
- Chiều nay ba giờ khởi hành đó, anh nghe chưa?
- Rõ.
Lần đầu tiên Nhật Phương có ý định xin nghỉ việc. Tại sao anh phải nán lại đây vì cái ăn ở cho việc học, để một cô gái nhà giàu kênh kiệu quậy phá. Còn mười ngày nữa hết tháng, thôi thì ráng làm cho hết... để lãnh lương và cũng để có thời gian đi tìm chỗ trọ và công việc làm khác.
Mới hai giờ rưỡi, Trà My đã ầm ĩ gọi Nhật Phương, cô quát Xuân Hoa:
- Hai giờ rưỡi, sao anh ta còn chưa chịu chuẩn bị gì cả.
Xuân Hoa lườm Trà My:
- Phần chị, chị chuẩn bị. Còn anh ấy làm công, nhiệm vụ là lo xe chu đáo, chị làm gì quát tháo um lên vậy?
- Này! Em làm gì theo phe anh ta quát lại chị. Mau đi gọi anh ta dậy!
Nhật Phương không chờ gọi, anh ra xe lo lau xe chuẩn bị cho chuyến đi chơi.
Xuân Hoa khệ nệ mang túi xách đi ra. Nhật Phương vội giúp cô lấy hành lý bỏ vào cốp xe. Xuân Hoa tíu tít:
- Đi chơi ba ngày thú vị thật, anh Phương nhỉ!
Nhật Phương không nói gì, lẳng lặng ngồi vào tay lái. Trà My leo ngồi bằng ghế sau, cộc lốc:
- Chạy đi!
Nhật Phương mở công tắc đề máy cho xe chạy đi.
Trà My lại ra lệnh:
- Tôi muốn nghe nhạc. Anh bỏ đĩa nhạc Trịnh Công Sơn vào cho tôi.
Nhật Phương chọn đĩa nhạc bỏ vào mấy mà không có lời nói nào. Trong lúc Xuân Hoa mải mê ngắm hai bên đường và hát khe khẽ theo điệu nhạc.
- Dừng xe! Dừng xe!
Trà My hét to lên, Xuân Hoa choàng tỉnh ngơ ngác, còn Nhật Phương đạp thắng xe chạy chậm lại.
Xuân Hoa cau mày:
- Chị Trà My, sao khi không lại bảo dừng xe?
Trà My lại hét lên:
- Đã bảo dừng xe thì dừng xe đi!
- Cô ta điên rồi! Nhật Phương thắng xe lại. Trà My mở cửa xe bước xuống.
- Xuân Hoa đi dạo với chị đi.
Xuân Hoa nhăn nhó:
- Em không đi đâu, em bận nghe nhạc.
- Em nhất định không đi?
- Không! Chị điên vừa thôi, khi không đòi xuống xe đi dạo?
Trà My giận dỗi bỏ đi, quãng đường vắng, hai bên là rừng cây. Không an lò ng, Nhật Phương đành chạy xe chầm chậm phía sau.
- Xuân Hoa! Em năn nỉ giùm cô ấy lên xe đi. Đường đến Nha Trang còn xa, bây giờ đang xế bóng, phải nửa đêm chúng ta mới đến Nha Trang lận.
- Em chỉ cách cho anh nghe?
- Cách gì?
- Không cần năn nỉ, anh dọa chỉ khoảng đường này vắng, có cướp, nếu chị không lên xe anh bỏ luôn.
- Không được đâu! Em biết tính chị của em, đâu cố dễ dọa.
- Anh cứ làm theo lời em đi.
Xuân Hoa nói nhỏ vào tai Nhật Phương làm cho anh phải bật cười. Hai chị em, tính tình khác một trời một vực. Nhật phương gật đầu lái xe chạy theo Trà My, anh hạ kính xe xuống:
- Cảnh đẹp quá phải không cô Trà My?
Trà My liếc Nhật Phương có nửa con mắt. Tuy nhiên cô lại mắng em gái mình:
- Chị giỡn em rồi đó Xuân Hoa. Nếu muốn chị không giận thì mau xuống xe đi với chị.
- Thôi đi! Em không bị mất dây thần kinh như chị đâu, đường vắng lỡ gặp cướp xông ra có tiêu đời.
Trà My nạt khẽ:
- Miệng của em xui xẻo quá đi, cướp gì mà cướp?
Nhật Phương nghiêm giọng:
- Bây giờ cô có lên xe chưa?
- Nè tôi là chủ hay anh là chủ mà hỏi tôi giọng đó hả? Tôi không lên xe.
- Được vậy cô cứ đi dạo đi. Phía trước chắc là có quán nước, tôi và Xuân Hoa đến đó đợi cô.
Nói xong, Nhật Phương lái xe đi liền một mạch, xe biến mất tăm. Còn lại một mình, Trà My nhìn quanh, cô hoảng sợ. Liệu có cướp không?
- Này, cô em sao đi có một mình vậy?
Một tên đi xe Honda kè vào Trà My, nhìn cô đôi mắt đúng là gian. Gã cười toe:
- Lên xe đi, anh cho quá giang.
- Không.
- Đi bộ sao nổi. Lên xe đi!
Miệng nói tay gã nắm cánh tay Trà My kéo lại. Hoảng sợ, Trà My hét ầm lên:
- Bỏ tôi ra...
Chết rồi! Trà My điếng cả người, cô bắt đầu hối hận cho cơn ngông của mình. Gã Nhật Phương khốn kiếp và cả Xuân Hoa nữa, nỡ bỏ cô lại một mình.
- Buông tôi ra!
- Này anh kia!
Chiếc xe chạy ngược chiều và thắng gấp lại, Nhật Phương quát to:
- Bỏ cô ấy ra!
Gã thanh niên quắc mắt:
- Cô ấy là vợ tao bỏ nhà đi, tao đi bắt về, mắc mớ gì tới mày mà lộn xộn. Đi em, lên xe về với anh!
- Anh Phương, cứu tôi với!
Nhật Phương nhặt được khúc cây to, anh quơ lên:
- Tôi hỏi anh, có buông cô ấy ra không?
Xuân Hoa cũng nhanh chóng cầm cây ''maniquen'' hùng hổ:
- Chị Trà My, đừng có sợ.
Biết họ là đồng bọn, gã thanh niên nhìn lại mình đi có một mình, gã đành buông Trà My ra, nhảy lên xe vọt đi mất.
Nhật Phương buông khúc cây ra nhìn Trà My, mặt cô đang đỏ lên vì xấu hổ.
- Thôi lên xe đi, đứng ở đây lỡ như hắn có đồng bọn thì khổ.
Hoảng sợ hai cô gái cùng lên xe.
Xe chạy rồi, Trà My len lén nhìn Nhật Phương, nước mắt cô rươm rướm:
- Hai người mà bỏ tôi đi, chắc chết luôn.
- Em và anh Phương chỉ dọa chị thôi, suýt chút nữa chị bọn cướp người làm xấu rồi, thấy không?
Nhật Phương lẳng lặng lái xe. Không hiểu bài học vừa qua có cho cô ta tỉnh ngộ bớt cái thói kiêu ngạo không giống ai của mình chưa.
Xuân Hoa và Nhật Phương đang chơi trò đá banh trên cát, cả hai vui vẻ lừa banh qua lừa banh lại rồi đá tung lên. Tiếng cười của Xuân Hoa giòn tan lẫn trong tiếng cười của Nhật Phương. Sao họ có thể vui vẻ, hồn nhiên và thân mật đến như thế, không chút dè dặt ngần ngại.
Trà My thèm được như Xuân Hoa. Ánh mắt và suy nghĩ của cô bây giờ có vẻ dễ chịu không còn thấy ghét Nhật Phương nữa. Xem ra anh cũng ưa nhìn và đầy nam tính. Nếu như mình cùng chan hòa vào cuộc vui đó được nhỉ? Khó quá khi. Trà My trót đặt sự tách biệt giữa cô và Nhát Phương.
Đứng lên, Trà My bỏ đi vào. Xuân Hoa kêu lên:
- Chị My, không ở chơi đi đâu vậy?
- Chị vào phòng nghỉ.
Trà My đi lầm lũi về hướng nhà trọ. Sao cô thấy buồn và cô đơn đến như thế. Dường như Xuân Hoa quan tâm đến cô cho có lệ rồi vẫn vui đùa với Nhật Phương.
Một sự ganh tỵ đầy lòng Trà My.
Gần một giờ sau cả hai mới về phòng, Trà My nói như ra lệnh:
- Anh đi với tôi.
- Cô muốn đi đâu? Chờ tôi tắm đã!
- Mau lên!
Xuân Hoa nhíu mày:
- Trà My! Chị muốn đi đâu vậy?
- Đi chợ. Em có đi không?
- Em vừa chơi đá banh xong mệt lắm, không đi đâu. Mà chị muốn mua cái gì?
- Ra chợ mới biết mua cái gì chứ.
- Thôi, em không đi theo chị đâu.
Kinh nghiệm của những lần đi theo Trà My cho Xuân Hoa bài học, nên cô chả dại. Cô bước lại gần thì thào vào tai Nhật Phương:
- Coi chừng bà ấy mua hết cả chợ bắt anh mang về. Cản bà ấy nghe.
- Ừ.
Nhật Phương phì cười không nói. Anh mà cản hả, cô ta càng làm tới. Và đúng y như Xuân Hoa nói, Trà My đi hết gian hàng này sang gian hàng nọ, cái gì cũng mua, bắt Nhật Phương vừa xách vừa ôm lỉnh kỉnh, mà xem ra cô vẫn chưa chịu thôi.
- Cô mua gì nhiều dữ vậy, chờ tôi ra xe cất đã.
Đúng là hàng mua lấp cả đầu Nhật Phương, mồ hôi anh tươm ướt cả áo. Trà My thầm hả dạ.
- Anh ra xe cất đi rồi lại chỗ quán nước đầu chợ đợi tôi.
Nhật Phương khệ nệ ôm. Trong đời anh có lẽ chưa có cái gi làm cho anh khổ bằng làm công cho cô gái nhà giàu này. Anh tự động viên mình, còn một tuần lễ nữa thôi và khi trở về, chuyện phải làm đầu tiên là bảo ông Vạn Lộc hãy thuê tài xế khác. Ông ta muốn làm vui lòng con gái rượu của mình, thì tự làm đi, anh kham không nổi.
Cất đồ vào cốp xe, Nhật Phương đến quán nước trước chợ. Trà My đang ngồi trong quán, với mắt kính to đen chiếm gần hết gương mặt. Anh phải thầm công nhận, cô rất đẹp, hai chị em mà Xuân Hoa và cô khác xa cả đến tính tình, Xuân Hoa dễ thương bao nhiêu, thì cô ta đáng ghét bấy nhiêu.
Trông thấy anh, Trà My hất hàm:
- Anh uống gì gọi đi.
Nhật Phương kéo ghế ngồi và gọi ly cà phê đá, anh trả luôn tiền ly cà phê cho người phục vụ. Trà My trợn mắt:
- Anh làm gì vậy? Tôi mời anh uống mà.
- Tôi uống cà phê thì tôi trả tiền.
- Hừm.
Hừ nhẹ như thế, song Trà My lại chẳng nói gì. Cô bưng ly nước ngọt của mình lên lặng lẽ uống, rồi chợt hỏi:
- Anh dạy tôi lái xe nghen.
- Muốn học lái, trước nhất cô nên học về lý thuyết đi đã.
- Nhưng tôi muốn học lái xe bây giờ.
- Muốn như vậy phải kiếm chỗ nào vắng vắng.
- Anh tìm đi.
Nhật Phương thở hắt ra, nhưng rồi anh tự dặn mình, cố gắng cho xong hai ngày cô ta đi chơi biển. Anh để cô ngồi vào chỗ tay lái, còn mình ngồi kề một bên, chỉ cho cô từng bộ phận, thắng, đèn signal.
- Bây giờ cô đặt hai tay lên vô-lăng chậm thôi nhé, chân sẵn sàng để lên bàn thắng xe.
Chiếc xe lướt êm, Trà Mỳ reo lên hồn nhiên.
- Lái xe có khó gì đâu.
- Đây là cô chạy đường trường và xe đang chạy một mình, còn quẹo trái quẹo phải nữa.
Xe chạy trên con đường vòng quanh núi, một bên là núi, một bên là biển thật thú vị. Trà My có vẻ thích vì cô đã lái xe được. Hai người đang ngồi sát nhau, bất chợt Trà My nhận ra cô và anh đang quá gần gũi, giữa cả hai làn ranh giới dường như biến mất.
- Cảnh đẹp quá, hay là xuống xe ngắm cảnh chút đi.
Trà My đạp thắng cho xe dừng lại, cô mở cửa xe bước xuống. Bỏ mặc Nhật Phương phía sau, cô chạy thoăn thoắt đi, leo qua chấn sắt rào cản trên đường cô trèo lên một gộp đá to nhìn ra xa:
- Đẹp quá!
Nhật Phương nhìn Trà My, lúc này trông cô thật dễ thương, hồn nhiên trong sáng. Giá như cô ấy mãi mãi như thế này.
Hiếu thắng, Trà My lại nhấy qua mấy gộp đá.
- Á... Cô trượt chân ngã dài.
- Cô Trà My!
May mà Nhật Phương đưa tay đỡ kịp, nên cô té ngã chồng lên người anh, tay anh ốm qua eo cô. Một cảm giác thật êm và như được che chở.
Cái xúc cảm cũng tan nhanh đi, nhường lại cảm gíac xấu hổ vì mình đang nằm trên người của một gã con trai, Trà My vội ngồi ngay dậy chua ngoa:
- Đồ cơ hội!
Nhật Phương sững người. Đỡ cho cô ta đừng ngã giập mặt, váy mà cô ta còn sừng sộ mắng anh là đồ cơ hội!
Nhật Phương phủi tay ngồi dậy:
- Cô thật là vô ơn. Biết như vậy tôi mặc kệ cho cô té ngã.
Nhật Phương quay đầu đi một nước. Trà My xoá má, hình như lúc này mặt cô và mặt anh ta chạm nhau. Trời ạ! Quỷ tha ma bắt gì vậy. Trà My lết thết đi lên. Không còn lòng dạ nào để ngắm cảnh đẹp nữa, cô lên xe ngồi, cộc lốc:
- Đi về!
Nhật Phương mở công tắc cho xe nổ máy chạy đi. Một vệt trầy dài trên cánh tay anh lúc này tươm máu...
Trà My kêu lên:
- Tay anh chảy máu rồi.
Nhật Phương nhìn xuống, rồi rút khăn giấy lau máu.
- Cô... không sao chứ?
- Tôi không sao. Nhưng tay anh chảy máu chắc là đau lắm hả?
- Dĩ nhiên là đau. Da tôi đâu phải da giấy mà rách không biết đau.
- Lúc nãy... tôi xin lỗi. Thật ra nhờ anh. Nếu không, tôi sẽ bị té ngã rất đau.
- Cô không sao là được rồi.
- Lát nữa ghé tiệm thuốc, anh mua oxy già rữa vết thương và băng cá nhân nghen?
- Được rồi...
- Anh ghét tôi lắm sao?
- Ghét có mà làm gì.
Trà My muốn hỏi nữa ngập ngừng mãi cô không nói được.
Xe vào đến trung tâm thành phố, Nhật Phương ghé tiệm thuốc tây mua oxy già và băng cá nhân.
Vừa ra đến xe, Trà My giành lấy:
- Anh để tôi rửa cho, chứ anh làm sao tự rữa và bằng vết thương lại được.
Cô làm tỉ mỉ, còn Nhật Phương không dám nhìn, bởi cả hai đang quá gần trong gang tấc.