I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Tác giả: Alfred Szklarski
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1098 / 15
Cập nhật: 2017-10-14 10:57:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 - Gặp Cha
ấy ngày tiếp đó, Tômếch ngỡ như mình sắp bừng tỉnh khỏi một giấc mơ khác thường để trở lại cuộc sống đời thường tẻ nhạt. Thật khó tin là thực những sự kiện vừa diễn ra! Tuy nhiên, chú Xmuga vẫn không “ biến mất”, mà càng ngày nó càng cảm nhận được sự chăm lo rất chu đáo của chú.
Chú quả là một người tháo vát khác thường. Nhờ sự năng nổ của chú, chỉ ba ngày sau Tômếch đã có đầy đủ giấy tờ cần thiết để có thể ra nước ngoài. Để làm được chuyện đó, thôi thì đủ thứ chạy chọt với những khoản chi phí rất lớn, mà người đại diện toàn quyền của cha nó hoàn toàn không hề đếm xỉa đến. Đáp lại những lời phàn nàn của chú dì Karxki, chú Xmuga chỉ cười trả lời rằng chi phí cho thủy thủ đoàn của con tàu đang đợi họ tại Triest còn ngốn nhiều tiền hơn biết bao nhiêu lần những khoản tiền lót tay để giải quyết thủ tục được nhanh hơn. Quả thực, ảnh hưởng của nhà thám hiểm này không nhỏ, bởi thậm chí chú còn gặp cả ông Mielnhikốp, hiệu trưởng trường trung học, để đề nghị cho Tômếch được nhận chứng chỉ lên lớp trên, mặc dù năm học chưa bế giảng.
Dù thấy những triển vọng khác thường về tương lai Tômếch, chú Antôni và dì Janhina vẫn không thể che giấu nổi nỗi lo lắng cho số phận của nó. Dì thường vặn vẹo bàn tay và rơi lệ mỗi khi – theo lời đề nghị của lũ trẻ – chú Xmuga kể về điều kiện sống ở Ôxtralia, một vùng đất xa xôi và chưa mấy được biết đến.
Đối với những thị dân lớn lên ở thành phố Vacsava, câu chuyện của nhà thám hiểm về lục địa thứ năm quả thực kinh khủng. Những đường phố thanh bình của thành phố quen thuộc sẽ là gì so với những thảo nguyên và hoang mạc rộng mênh mông, bị nắng mặt trời thiêu đốt của Ôxtralia? Những rừng gai dày đặc, những khu rừng hoang nguyên sinh, những lòng sông cạn khô trơ đáy mà chỉ trong chớp mắt có thể lại ào ào lũ cuốn, những cơn bão cát và sự thay đổi đột ngột của nhiệt độ giữa ngày và đêm, thêm vào đó còn có lũ chó hoang đingô, cănguru, đà điểu emu và biết bao những loài vật kỳ quái chưa từng biết đến ở châu Âu sẽ đe dọa Tômếch trong chuyến đi đầy nguy hiểm ấy.
Tômếch phổng mũi khi thấy dì lo lắng và thấy sự thành kính bác Xmuga hiện rõ trong ánh mắt của lũ em họ. Tuy nhiên, khi ngày lên đường càng gần lại, thì nỗi tiếc nuối, thậm chí e sợ giờ phút chia tay trong lòng nó càng tăng lên.
Và rồi giờ chia tay với những người cưu mang nó đã diễn ra tại nhà ga Vacsava, Chú Antôni ghì chặt Tômếch vào lòng, ngày hôm đó trông chú đặc biệt long trọng. Dì Janhina khóc nức nở, mắt chan chứa lệ. Cuộc chia tay với mấy đứa em họ cũng kéo dài. Và khi lên toa, vào chỗ ngồi, Tômếch chợt cảm thấy cô đơn lạ lùng. Trong những giờ đầu tiên khi con tàu rời khỏi thành Vacsava, phải cố gắng lắm Tômếch mới hiểu nổi những câu chú Xmuga nói với nó. Nó ngồi ngơ ngẩn, thậm chí không nhìn vào người đồng hành. Mãi đến trạm kiểm soát biên giới nó mới dần dần bình tĩnh lại, khi Xmuga thì thầm vào tai nó rằng còn lâu nữa nó mới phải nhìn thấy những bộ sắc phục đáng ghét của hiến binh Sa hoàng. Hai giờ sau, tàu đến ga Kracốp. Chú Xmuga quyết định dừng chân ở thành phố này ít lâu. Và ở nơi đây Tômếch đã rũ sạch được nỗi u buồn. Nó xúc động viếng thăm Cung điện Vaven, hoàng cung xưa của các triều vua Ba Lan, thăm chiếc gò đất mà cư dân thành phố đã đắp nên để tưởng nhớ người anh hùng dân tộc Kôchiuskô, cùng nhiều di tích lịch sử khác của thành phố, chiếc nôi của nền văn hóa Ba Lan.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, họ lại tiếp tục đi tàu hỏa tới Viên, một thành phố lớn, xa lạ, sôi sục nhịp sống tự do, thành phố đã đưa Tômếch vào tâm trạng vui sướng và đầy trí tưởng tượng,
Mừng vì tâm trạng đã vui vẻ trở lại của cậu bé đồng hành, chú Xmuga quyết định ngủ đêm tại thành Viên. Sáng sớm hôm sau họ mới lên tàu đi Triest.
Thoạt tiên Tômếch còn háo hức ngắm nhìn phong cảnh qua cửa sổ toa tàu, thán phục vẻ đẹp kỳ thú của một trong những con đường đẹp nhất châu Âu. Con tàu lượn theo những sườn núi, leo lên dốc, mất hút trong các đường hầm xuyên núi, treo cheoleo trên các cầu chon von vắt ngang vực sâu, còn Tômếch mê mải ngắm nhìn không chán mắt phong cảnh kỳ thú ấy.
Sau mấy giờ ngắm nhìn, hứng khởi trước phong cảnh tuyệt vời của vùng đất tàu đi qua, Tômếch đặt cho chú Xmuga không biết bao nhiêu câu hỏi và nhờ vậy nó cũng thu được nhiều thông tin quý giá.
Nó chắc chắn rằng cha sẽ đón nó tại thành phố Triest, bởi chú Xmuga dã đánh điện cho cha nó báo giờ tàu đến. Rồi nó được biết rằng chiếc tàu thủy mà họ dùng để lên đường đi Ôxtralia nguyên là một chiếc tàu chở than cũ, trọng tải hai nghìn tấn, đã thôi không còn vận tải thường xuyên nữa. Công ty ông Hagenbéc mua lại tàu với giá rất rẻ rồi đặt cho một xưởng đóng tàu ở Triest cải tạo lại phần bên trong để làm tàu chuyên chở súc vật. Và thế là chiếc tàu chở than cũ nay đang chuẩn bị lên đường đi chuyến đầu tiên với tư cách một “vườn thú nổi”.
Tômếch cũng hiểu biết thêm về tài nguyên động vật của Ôxtralia. Nó được biết loài thú có túi không phải chỉ là những con cănguru đuôi dài chuyên nhảy nhót, mà gồm cả một nhóm nhiều loài, khác biệt nhau rất xa cả về ngoại hình lẫn cách sống. Chúng bao gồm cả loài ăn thịt các động vật có xương sống, các loài ăn côn trùng lẫn loài ăn thực vật. Một số loài di chuyển bằng cách nhảy như cănguru, bọn khác thì chạy, còn những loài khác nữa lại sống trong các hang hốc ngầm dưới đất. Điểm đặc trưng thống nhất của tất cả các thú loài có túi là chúng có chiếc túi ở bụng con cái, trong đó có các tuyến sữa. Thú có túi đều là những loài đẻ con và nuôi con bằng sữa do tuyến sữa tiết ra, vì thế chúng thuộc ngành động vật có vú theo nghĩa chính xác nhất của thuật ngữ này. Thú có túi gần như đã tuyệt chủng tại hầu hết các châu lục khác, nhưng tại Ôxtralia chúng vẫn còn tới một trăm sáu mươi loài.
Tômếch cũng rất thú vị khi được nghe kể về những loài đặc chủng của Ôxtralia là các động vật có vú bậc thấp, những loài mà về hình dạng ống tiêu hóa và các cơ quan bài tiết-sinh dục thì gần giống cả chim, bò sát và lưỡng thê. Thú đẻ trứng là bộ động vật đơn huyệt thuộc một ngành phụ, được chia thành hai họ là thú mỏ vịt và thú lông nhím ăn kiến.
Tômếch hỏi mãi chú Xmuga những chuyện về loài chó hoang đingô, về loài cá phổi, về các loài chim hiếm và vô số những điều thú vị khác nữa.
Ngay cả những thông tin tổng quát của nhà thám hiểm cũng khiến Tômếch thích thú. Thế là nó bèn dồn cho chú Xmuga đủ loại câu hỏi về các cư dân Ôxtralia, về khí hậu và những điều kỳ thú khác của lục địa này. Hứng chịu dòng thác câu hỏi ấy, chú Xmuga dần dần thấy khát khô cả cổ và đâm ra buồn ngủ. Rồi chú ngủ thiếp đi ngay khi chưa nói dứt câu.
Bây giờ, ngồi đối diện với Tômếch trong tư thế không mấy thuận tiện, chú đã ngủ được chí ít cũng đã một tiếng đồng hồ. Thoạt tiên Tômếch ngó chú có phần phật ý, nó không tài nào hiểu làm sao người ta lại có thể ngủ ngay lập tức trong khi đang trò chuyện say sưa đến vậy. Nhưng rồi sau nó bắt đầu thú vị ngắm những cử động tức cười của đầu và phần trên than của người đàn ông đang ngủ say.
“Nếu như ba mình cũng ngủ say như chú Xmuga, thì chắc khó lòng sống sót nổi ở Ôxtralia – Tômếch kết luận, – bởi rất có thể mọi người chợt sa vào cơn buồn ngủ ngay giữa thảo nguyên, lúc tỉnh dậy thì thấy mình đã nằm gọn trong dạ dày của lũ chó hoang đingô rồi. Mình phải canh chừng cho mọi người mới được”.
Tômếch không hề nghĩ rằng chính dòng thác lũ những câu hỏi của nó đã khiến cho ông chú buồn ngủ. Người thợ săn có thể theo đuổi thú hoang cả tuần không mệt, nhưng đành phải chịu gục trước những câu hỏi của cậu bé mười bốn tuổi ham hiểu biết, và cuối cùng đã thiếp đi vì quá mệt.
Nhiều giờ nối nhau trôi qua mà chú Xmuga vẫn ngủ say sưa. Trong khi đó con tàu đã đến gần Triest, hành khách bắt đầu sửa soạn xuống tàu, khiến Tômếch đâm ra lo lắng. Thấy chú Xmuga ngủ say như chết trong lòng nó chợt nảy ra một nỗi nghi ngờ kinh khủng. Ngay từ nhỏ đã say mê những cuộc phiêu lưu của các nhà thám hiểm có tên tuổi, nó biết nhiều điều về những mối nguy hiểm đe dọa họ tại các vùng đất lạ. Chú Xmuga đã từng đi rất nhiều nơi, chú kể cho nó nghe đã từng sống nhiều nặm ở châu Phi, biết đâu chú chẳng bị loài ruồi tse-tse nguy hiểm đốt phải? Nó bèn đằng hắng thật to, nhưng điều đó chẳng mang lại kết quả gì, chú Xmuga vẫn tiếp tục ngủ say sưa. Tômếch đâm lo cho tình thế của mình, nếu quả chú Xmuga bị mắc bênh ngủ, thì khi tàu đến ga, nó sẽ không thể tự mình nhận ra cha, bởi ngay cả ảnh của ông nó cũng chưa bao giờ được thấy. Nhưng lát sau nó yên tâm khi nghĩ ra một cách. “Mình sẽ gọi hai người phu khuân vác bảo họ khiêng chú Xmuga đang ngủ xuống sân ga. Thế nào cha cũng nhận ra hai chú cháu!” – nó quyết định và yên tâm chờ mọi sự diễn ra.
May thay, những điều lo sợ của Tômếch là thừa. Tàu bắt đầu chạy chậm lại là chú Xmuga đã mở mắt và xem đồng hồ.
– Chúng ta sắp xuống tàu rồi đấy – chú bảo. Chú chợp mắt được một chút, ngồi một mình không buồn chứ Tômếch?
Tômếch chăm chú ngó kỹ chú Xmuga, mãi một hồi lâu sau mới hỏi:
– Chú có chắc là trong thời gian ở châu Phi chú không bị loài ruồi tse-tse đốt?
Chú Xmuga lại tưởng đó chỉ là một câu hỏi mới, tiếp tục mạch câu chuyện đã bị giấc ngủ làm gián đoạn, liền đáp:
– Chú không bị ruồi tse-tse đốt, nhưng chính mắt chú đã thấy nhiều người da đen bị bệnh ngủ.
– Thế bệnh ngủ có lây không?
– Không, người ta chỉ mắc bệnh đó khi bị ruồi tse-tse đốt.
– Chú có hoàn toàn chắc thế không?
– Sao cháu lại hỏi thế? – chú Xmuga ngạc nhiên.
Đến lúc này mới đoán được điều gì đã khiến cậu bé lo lắng, chú bèn cười phá lên.
– Đừng lo – chú vui vẻ thốt lên – chú hoàn toàn khỏe mạnh. Ngoài thảo nguyên, một tiếng cỏ xào xạc cũng đủ làm chú tỉnh giấc ngay.
Tômếch định nói cho chú nghe về khả năng khi mở mắt ra nó đã thấy mình nằm gọn trong bụng chó hoang đingô, nhưng đúng lúc đó, qua cửa sổ toa tàu, nó nhìn thấy nhà ga của thành phố Triest.
Tàu đi vào ga, chú Xmuga mở cửa sổ, nhô người ra tìm cha Tômếch. Chẳng mấy chốc đã thấy ông vẫy tay chào, và chỉ mấy phút sau Tômếch đã ở trong vòng tay mạnh mẽ của một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ.
– Thế là cuối cùng ba con ta lại được ở bên nhau, con trai thân yêu của ba – nó nghe thấy tiếng cha nói và lập tức quên bẵng đi những lời chào hỏi mà nó đã công phu chuẩn bị trong nhiều tháng, với ý định sẽ nói với cha trong ngày gặp mặt. Nó chỉ còn đủ sức gọi cha như đã từng gọi nhiều năm về trước.
– Ba, ba thân yêu của con! – rồi nó òa khóc như trẻ nhỏ.
Ba nó cũng đưa tay lau mắt. Đứa con trai làm ông nhớ lại người vợ đã qua đời quá sớm, người vợ mà ông đã phải để lại khi trốn ra nước ngoài, nhớ lại giây phút nặng nề nhất trong đời khi phải chia tay với vợ. Ghì chặt thằng bé trong tay, người đàn ông mạnh mẽ, đã được tôi luyện trong những thử thách đối chọi với đời ấy, khó khăn lắm mới có thể kìm nổi sự xúc động. Mãi sau hồi lâu ông mới bảo:
– Ngẩng cao đầu lên, Tômku! Bây giờ ba con ta có nhau rồi, những gì tệ hại nhất đã lùi lại phía sau.
Có mặt trong cuộc gặp gỡ, nhưng đầy tế nhị, từ nãy giờ chú Xmuga không nói lời nào. Đã quen với tính khí của Tômếch, lúc này, muốn hướng sự chú ý của nó sang chuyện khác, chú bèn hỏi:
– Tàu của ta đã sẵn sàng khởi hành chưa?
– Xong hết cả rồi. Sáng mai ta nhổ neo – Ông Vinmôpxki đáp.
– Ta xuống tàu ngay bây giờ chứ ba? – Tômếch lập tức quan tâm, vừa hỏi nó vừa chùi nước mắt trên má.
– Hôm nay ta sẽ ngủ ở khách sạn, – ông Vinmôpxki bảo. – Sáng mai chúng ta sẽ chuyển xuống tàu “Cá sấu”. Nào, bây giờ xin mời hai chú cháu đến dự bữa tiệc chào mừng đã được đặt sẵn tại khách sạn.
Đúng lúc ấy, từ cảng nằm ngay sát nhà ga chợt vang lên tiếng còi tàu thủy trầm trầm, vang động. Mắt Tômếch sáng lên vui mừng. Nó nắm chặt tay cha, họ rời nhà ga bước ra phố, rồi đi xe ngựa về khách sạn.
Sau khi chú Xmuga và Tômếch tắm rửa tẩy trần sau chuyến đi, ông Vinmôpxki liền dẫn hai chú cháu xuống bao lơn khách sạn, nơi bày kín bàn ăn. Chung quanh hiện ra phong cảnh tuyệt vời, trông xuống mặt nước xanh như ngọc của biển Ađriatic.
Tômếch thích thú ngắm rừng cột buồm tàu thủy ở phía xa, nó sung sướng vì họ đã đặt chiếc bàn ở ngay trên bao lơn, từ đó có thể nhìn toàn cảnh khu cảng.
Dưới bong một chiếc ô che nắng to tướng, trong khi chờ đợi người phục vụ bày bữa ăn trưa, cha Tômếch bắt đầu hỏi con về mọi chuyện đã xảy ra ở nhà sau khi ông trốn ra nước ngoài.
Tômếch kể lại chuyện mẹ thường buồn rầu và than khóc. Mẹ tiếp tục dạy học để kiếm sống. Rồi sau đó là cơn bệnh và cái chết bất ngờ. Nó kể rằng mẹ đã nói cho nó biết nguyên nhân gì khiến cha phải trốn ra nước ngoài, và nó khoe đã được mẹ dạy cho lịch sử đúng đắn của Ba Lan.
Khi chú Xmuga kể lại điều mà Tômếch định thực hiện ở trường để có lí do trốn ra nước ngoài, ông Vinmôpxki siết chặt tay con và dần dần vui vẻ trở lại.
Trong khi ăn, hai người đàn ông trao đổi với nhau về những việc cần chuẩn bị cho chuyến đi xa.
– Tàu “Cá sấu” hiện đã được sửa chữa hoàn toàn thích hợp với việc chuyên chở súc vật đi biển dài ngày – ông Vinmôpxki bảo. – Toàn bộ thủy thủ đoàn đang có mặt trên tàu, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể xuất phát.
– Thế ai là thuyền trưởng của tàu “Cá sấu” hả ba?
– Một người Ailen, thuyền trưởng Mac Đugan. Ông ấy đã từng ngang dọc hầu khắp các đại dương. Ngoài thủy thủ, chúng ta còn có thêm năm người nữa, do ông Hagenbec cử đến để trông nom lũ súc vật.
– Mọi thủ tục với chính quyền Ôxtralia đã giải quyết xong chưa anh? – chú Xmuga hỏi.
– Công ty của ông Hagenbec chịu trách nhiệm giải quyết việc đó, qua trung gian của ông Carl Bentley, một nhà động vật học hiện là giám đốc vườn thú Menbơn. Ông ấy cũng sẽ tham gia chuyến đi của chúng ta với tư cách cố vấn – ông Vinmôpxki trả lời. – Bốn ngày trước đây tôi đã nhận đầy đủ giấy tờ. Đồng thời, người ta cũng đề nghị chúng ta chở đến Ôxtralia năm mươi con lạc đà châu Phi cùng một con voi và một con hổ Bengan sẽ được đưa lên tàu tại Xâylan. Như thế tàu ta sẽ không phải chạy không đến Ôxtralia.
– Lạc đà sẽ đưa lên tàu ở cảng nào?
– Cảng Xuđăng.
– Cảng đó nằm ở Đông Phi, trên bờ Biển Đỏ – Tômếch góp lời.
– Thế số lạc đà ấy chúng ta sẽ chở đến thành phố nào ở Ôxtralia? – Chú Xmuga hỏi tiếp.
– Cảng Ôguxt – ông Vinmôpxki đáp.
– Và chúng ta sẽ rời tàu luôn tại đó chứ ba? – Tômếch tò mò hỏi thêm.
– Phải, chúng ta sẽ rời tàu tại đó. Từ cảng đó, voi và hổ cũng sẽ được chở theo đường sắt tới vườn thú ở Menbơn.
– Cả lạc đà cũng được chở tới vườn thú ư ba? – Tômếch tò mò.
– Bọn lạc đà lại có một đích khác. Các cư dân sinh sống ở miền nam và miền đông Ôxtralia sẽ sử dụng chúng để chở hàng, vì chúng có khả năng chịu khát trong những điều kiện thiếu nước – ông Vinmôpxki trả lời.
– Chúng ta xuống tàu luôn hôm nay đi ba? – Tômếch nài.
– Chưa được – cha nó đáp. – Trước hết chúng ta sẽ sắm cho con những bộ quần áo đi đường thích hợp và nhiều thứ vặt vãnh cần thiết khác nữa con ạ.
Chú Xmuga và ông Vinmôpxki bắt đầu bàn chuyện phân công nhiệm vụ cho các thành viên của đoàn. Tômếch im lặng lắng nghe câu chuyện, nhưng trong lòng cảm thấy mỗi lúc một thêm lo lắng. Chú Xmuga để ý thấy ngay điều đó và cũng đoán ra nguyên nhân khiến cậu bé bồn chồn, bèn nói:
– Trong đoàn ai cũng có nhiệm vụ cụ thể, vậy cũng nên giao cho Tômếch một nhiệm vụ chứ anh?
– Tôi đã nghĩ đến việc đó – ông Vinmôpxki đáp, rồi quay sang con, ông hỏi: – Con biết bắn chứ?
Tômếch đỏ mặt hài lòng vì cha sẽ giao cho nó một nhiệm vụ có liên quan đến bắn súng. Nhưng làm sao có thể thú nhận rằng ngoài súng cao su nó chưa bao giờ được cầm trong tay một thứ vũ khí nào khác. Nó bèn đằng hắng mấy lần dọn giọng rồi lí nhỉ:
– Cũng còn tùy thuộc vào việc bắn… bằng thứ gì.
– Thế bằng… súng săn thì sao?
– Dĩ nhiên là con biết – Tômếch vội vàng khẳng định, sợ không được trao nhiệm vụ thú vị đó.
– Vậy thì hay lắm – ông Vinmôpxki vừa đưa mắt cho chú Xmuga vừa bảo. – Chúng ta định giao cho con nhiệm vụ cung cấp thịt tươi cho cả đoàn.
– Nghĩa là con sẽ phải đi săn?
– Phải! Con không thích chuyện đó sao?
– Con nghĩ rằng… con có thể đảm đương được nhiệm vụ đó, – Tômếch đáp, cố tỏ ra thản nhiên, mặc dù nó cảm thấy không mấy tin tưởng vào nhiệm vụ thợ săn mới mẻ của mình.
– Vậy thì xong nhé! – chú Xmuga kết luận.
Họ cùng vào phố để mua sắm. Trước khi trời tối, Tômếch đã có đầy đủ trang bị cần thiết cho chuyến đi. Tự tay nó xếp vào vali những chiếc áo sơ mi bằng vải bong, mấy chiếc quần dài, đôi giày chắc chắn, buộc dây, có ống cao su để phòng rắn cắn, vì xứ Ôxtralia rất nhiều rắn.
Những thứ khác, theo như lời cha, đã được chuẩn bị sẵn cho nó trong buồng tàu “Cá sấu”.
Họ đi nghỉ sớm để được tận hưởng một đêm cuối cùng được ngủ thoải mái trên đất liền, trước khi bước vào một chuyến biển dài ngày. Mặc dù phải trải qua một ngày với bao ấn tượng mạnh mẽ, Tômếch vẫn thiếp đi ngay lập tức. Suốt đêm nó mơ thấy được đi săn cănguru và chó hoang đingô. Nhờ tài thiện xạ của mình nó đã cứu cả đoàn thoát chết đói trên những vùng hoang mạc của Ôxtralia, thậm chí nó còn gửi một con chó hoang đingô về Vacsava làm quà cho chú dì Karxki.
Trong khi cậu bé đang thực hiện những hành động anh hùng trong giấc mơ thì người cha lại không sao chợp mắt được. Những hồi ức do việc gặp lại con trai gợi lên đã đánh thức nỗi tiếc thương và lo lắng trong tim ông. Cuộc đời mang đến cho ông biết bao nỗi ưu phiền. Ông đã phải rời bỏ gia đình thân yêu của mình, đã bị mất vợ và chỉ còn trơ trọi mỗi mình trên đời.
Đúng lúc ấy Tômếch chợt nói mơ điều gì đó, làm ông Vinmôpxki chợt tinh trí để nhớ rằng hiện giờ bên cạnh ông đã có đứa con trai thân yêu mà ông từng thương nhớ suốt bao nhiêu năm ròng. Ông tự nhiên thấy hạnh phúc được có đứa con bên cạnh. Bây giờ hai cha con sẽ cùng nhau lên đường đi Ôxtralia, đất nước mà ông nghĩ sẽ không có quá nhiều nguy hiểm. Rồi Tômếch sẽ học tiếp để tốt nghiệp phổ thông tại Anh quốc. Những dịp nghỉ hè họ lại sống cùng nhau và sẽ cùng nhau thực hiện nhiều chuyến đi. Biết đâu đời con ông sẽ có nhiều may mắn hơn đời ông…
Tômếch Ở Xứ Sở Cănguru Tômếch Ở Xứ Sở Cănguru - Alfred Szklarski Tômếch Ở Xứ Sở Cănguru