Số lần đọc/download: 1162 / 14
Cập nhật: 2016-06-17 07:56:01 +0700
Chương 2
H
ôm sau, khi Trọng đã đi làm và các con nàng đã đi chơi, khi nàng chỉ còn một mình, thì cuộc gặp gỡ hãi hùng của chiều hôm trước, nhờ cái ánh sáng một buổi sớm quang đãng và nhờ sự suy xét kỹ càng đã mất đi nhiều cái tính cách nghiêm trọng của nó. Thoạt đầu, Liên nhớ ra rằng chiếc khăn san của nàng khá dày và do thế, người đàn bà lạ khó lòng phân biệt đích xác được nét mặt nàng.
Huống hồ, chẳng khi nào nàng còn trở lại nơi trọ của nhân tình nữa.
Nàng sẽ chẳng bao giờ còn phải chạm trán với con đàn bà kia lần thứ hai. Nàng chỉ ngại một sự gặp gỡ ngẫu nhiên ở ngoài phố. Nhưng, nghĩ kỹ, sự ấy không thể xảy ra được. Con khốn nạn ấy có biết chỗ ở, tên tuổi nàng đâu. Nó lại chỉ thoáng trông nàng một cách lờ mờ, không rõ rệt. Vả lại, ngay trong trường hợp trái lại, Liên bây giờ đã có cách đối phó. Nếu không thình lình bị sợ hãi thái quá, Liên có thể rất thản nhiên trước bất cứ sự việc xảy ra nào. Nàng sẽ chối biến hết, sẽ biện bạch rằng kẻ kia nhầm. Sự lủi lút của nàng lại chẳng có một tang chứng hiển nhiên, nàng có thể lâm thời buộc cho con đàn bà kia là định bêu xấu nàng để tống tiền.
Là vợ một luật sư nổi tiếng của một thành phố lớn, Liên há sợ gì! Nàng thừa hiểu rằng sự bêu xấu cần phải trừ diệt ngay từ lúc nó mới là cái mầm, và phải bóp một cách cương quyết. Nếu nàng hơi do dự một chút, chỉ hơi một chút thôi, là kẻ địch sẽ tăng thêm sự táo bạo ngay.
Việc dự bị phòng thân thứ nhất của Liên là gửi cho Đàm một bức thư. Nàng sẽ báo tin cho Đàm biết rằng hôm sau nàng sẽ không đến với chàng như đã hẹn, và chẳng bao giờ nàng đến nữa.
Lòng tự ái của Liên đã bị động chạm quá đáng.
Ai đời một người như nàng, một bà thượng lưu, mà lại chỉ là kẻ kế chân một con giang hồ mạt hạng, trong hai cánh tay Đàm!
Liên hằn học cân nhắc từng chữ.
Cái giọng lãnh đạm trong thư đã khiến nàng rất khoái chí.
Sự gian díu giữa hai người, từ nay, sẽ hoàn toàn do tự nàng muốn hay không muốn vậy.
Liên đã biết Đàm, một nhạc sĩ tuổi còn trẻ mà danh tiếng đã lừng lẫy, ở trong một cuộc họp buổi tối của các người lịch sự.
Chẳng bao lâu, Liên đã trở nên nhân ngãi của Đàm.
Liên không phải đã yêu Đàm.
Nàng đã trở nên nhân ngãi Đàm một cách gần như không cố ý mà cũng chẳng rõ tại sao nữa hết.
Sự đầy đủ cũng khó chịu như sự thèm khát, và cái yên tĩnh, thiếu những nguy hiểm đã đánh thức ở Liên lòng hiếu kỳ, muốn biết phiêu lưu.
Vậy nên những chốn thong dong,
Ngồi không yên ổn đứng không vững vàng
Ma dẫn lối quỷ đưa đường,
Lại tìm những chốn đoạn trường mà đi.
Cũng bởi vậy mà khi Đàm bước vào cái thế giới của nàng, trong đó, bọn đàn ông thường vẫn thờ phụng cái nhan sắc của nàng bằng những câu nhạt nhẽo và lăng xăng bên nàng với một sự lễ phép không đắm say, Liên đã cảm thấy...
Có lẽ chẳng gì ở những chàng thanh niên nghệ sĩ đã hấp dẫn nàng bằng cái bóng buồn phảng phất trên gương mặt trai trẻ hơi đều đặn quá.
Trong cái vẻ ưu tư mà bọn no đủ chẳng bao giờ có, Liên tưởng có thể thấy được cả một vũ trụ cao xa.
Và Liên, Liên cố nghển cổ để nhìn thóc mách vào cái vũ trụ lạ lùng ấy.
Liên đã buột miệng nói ra một câu khen ngợi quá đáng nó làm cho chàng trẻ tuổi ngừng tay đàn để nhìn lên vị giai nhân đã cảm phục tài mình.
Cái nhìn thứ nhất ấy của Đàm, tức khắc đã chiếm thân nàng. Một cái rùng mình, vừa hồi hộp vừa sướng khoái đã chạy khắp thân thể nàng.
Rồi một cuộc nói chuyện đầy những vẻ rực rỡ và nồng nàn đã khiến sự tò mò của Liên tỉnh thức, đến nỗi nàng không từ chối lần gặp gỡ thứ hai ở trong một buổi hòa nhạc công cộng.
Hai người thường chạm trán nhau và, bây giờ, sự gặp mặt hôm ấy không phải là do ngẫu nhiên nữa.
Tự cao đã khiến cho một nghệ sĩ phải chú ý đến mình và đã có thể hiểu hoặc khuyên bảo được một thiên tài, Liên, mấy tuần sau, đã nhận lời và không suy xét khi chàng ngỏ ý muốn Liên đến nhà chàng để nghe một bản đờn, một bản đờn chàng tạo ra chỉ để cho Liên nghe.
...
Cái phong vị nên thơ tan mất cả; nàng hối hận về tội ngoại tình bất đắc dĩ, mặc dầu đã có lúc nàng tưởng mình có thể quyết định từ bỏ sự tầm thường, trong đó nàng vẫn sống.
Nhưng bao giờ cũng vẫn chết về thói hiếu thắng hợm mình.
Chính cái tật này đã đổi cái lo lắng về tội lỗi ở Liên thành một thứ kiêu ngạo. Tuy thế chỉ mấy tháng đầu mà thôi.
Chẳng bao lâu, người nhân ngãi kia trở nên một thứ phụ tùng thêm vào cho cái hạnh phúc của nàng, cũng như một đứa con nữa, hoặc một chiếc xe hơi mới tậu.
Và sự đi lại vụng trộm cũng trở nên thường không có gì đáng kể hơn là cái tình đã được công nhận của nàng và Trọng.
Đã phải trả một giá đắt, Liên nhất định đem cuộc phiêu lưu ấy ra đánh giá.
Nàng cân nhắc, so kè một cách nhỏ nhen và kiệt nghiệt.
Vốn được số mệnh nuông chiều, gia đình nâng giấc, và luôn luôn no đủ đến nỗi không còn thèm khát gì nữa. Liên, bây giờ, đối với sự phật ý kia, lấy làm khổ sở lắm, tuy thực tình chưa thấm vào đâu.
Lập tức nàng định sẽ không chịu bỏ một mảy may nào cái yên tĩnh của tâm hồn nàng và sẵn sàng hy sinh không do dự người yêu để giữ toàn những sung sướng của nàng.
Bức thư trả lời của Đàm, một bức thư sợ hãi, bối rối, không mạch lạc, ngay hôm ấy do một người đem lại, một bức thư đầy lời van vỉ, đầy giọng thở than, tuy thế, đã khiến Liên ngập ngừng trong sự quyết định đoạn tuyệt.
Cái tình sôi nổi mà Đàm như gãi vào lòng tự ái của nàng, sự thất vọng mênh mông của Đàm khiến Liên khoái trá.
Đàm khẩn khoản xin Liên cho chàng được nói chuyện với nàng, dù chỉ nói vắn tắt, ý chàng là muốn biết rõ chàng đã phạm lỗi gì nếu quả thực chàng đã phạm lỗi mà không tự biết.
Liên nảy ra một ý chơi nghịch mới lạ: giả vờ giận mà không cắt nghĩa gì hết để anh chàng phải thèm nói nhiều hơn lên.
Liên hẹn Đàm đến một hiệu bánh ngọt là nơi mà Liên đã gặp gỡ một tay kép cải lương. Tất nhiên là sự dan díu thơ ngây ấy nay đã bị Liên coi là vớ vẩn. Nàng mỉm cười về cái lãng mạn khi xưa, sau một hồi tàn héo trong hôn nhân, lại còn nảy hoa được một lần nữa ở lòng nàng.
Sự thực, Liên gần như lấy làm bằng lòng câu chuyện khó chịu buổi tối hôm qua. Chính nó đã khiến Liên có được một cảm xúc sâu xa, chân thật, và mãnh liệt, là một cái mà lâu lắm Liên không có nữa.