Số lần đọc/download: 926 / 5
Cập nhật: 2016-06-04 20:05:12 +0700
Chương 1: Bình Nước Nóng Trong Hầm Rượu
T
iểu Quân có cảm giác mình giống như bình rượu nho cao cấp bị xếp xuống hầm rượu trong những ngày đông lạnh giá tháng Chạp. Bản thân là loại rượu vang đắt tiền nhưng những thứ đó thì ích gì chứ? Cô chỉ muốn một bình nước nóng có thể cầm trong tay giữ ấm, một bình đầy nước nóng, chỉ là một bình nước nóng mà thôi.
Câu hỏi của Chí Hào khiến cho Tiểu Quân trở nên ngốc nghếch. Mãi sau, cô mới nghĩ ra, hóa ra người anh nói tới chính là Khởi Trung. Sực tỉnh lại, cô càng thêm tức giận. Chuyện này thì làm sao chứ? Điều cô muốn là câu trả lời, câu trả lời đã làm cô đau khổ suốt hai năm qua. Nhưng câu hỏi của Chí Hào lại hoang đường như vậy.
Người đàn ông đó là ai? Giọng anh như thể bắt được người ta ở trên giường vậy. Đây không phải là xã hội phong kiến. Một người đàn ông đưa cô về nhà thì sao chứ? Họ cũng có nắm tay hay hôn nhau đâu? Nếu có một người đàn ông đưa cô về nhà mà cũng bị coi là tội lỗi tày trời thì hai năm nay, anh có hôn ước mà vẫn qua lại với cô đến giờ chẳng phải là tội lỗi không thể tha thứ được sao?
Cứ nghĩ đến hai chữ "hôn ước" là Tiểu Quân lại thấy tim mình nhói đau. Cô chẳng muốn nói gì mà vùng tay khỏi tay Chí Hào rồi bỏ đi.
Khi bàn tay trống không, anh mới sực tỉnh. Ẩn chứa sau vẻ ngoài dịu dàng của Tiểu Quân là một tính cách cứng rắn, có lúc ương bướng cố chấp vô cùng. Nếu không phải như vậy thì anh cũng sẽ không vội vàng chạy đến xoa dịu cô nhưng đúng là cảnh đó đã nằm ngoài suy nghĩ của anh. Hai năm qua, ngoài anh ra bên cạnh Tiểu Quân không hề có người đàn ông thứ hai. Anh đã quen với việc độc chiếm cả thế giới của cô. Vậy mà trong nháy mắt lại có một cú sốc như vậy. Anh nói ra câu đó hoàn toàn theo bản năng. Bây giờ thấy cô phản ứng như vậy, anh biết mình đã hiểu nhầm, liền lập tức thấy hối hận.
- Tiểu Quân, anh xin lỗi. Anh không có ý đó. – Anh giơ tay kéo cô lại.
Cô bỗng xoay người nhìn anh, môi mấp máy. Anh không để cho cô có cơ hội nói điều gì mà đã nhẹ nhàng nói thêm một câu nữa:
- Có chuyện gì để sau rồi nói, được không em?
Cô im lặng, đứng yên tại chỗ. Anh không dám kéo cô quá mạnh. Cúi đầu xuống, anh chỉ thấy dưới ánh trăng môi cô mím chặt và hơi run run.
Đã lâu lắm rồi, anh không nhìn thấy dáng vẻ ấm ức như thế này. Niềm xót thương dâng lên trong lòng, không kìm được anh nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô:
- Anh xin lỗi, Tiểu Quân, mấy ngày hôm nay anh rất nhớ em.
Anh nói xin lỗi, lại còn nói rất nhớ cô. Cô nghe xong mà sống mũi cay cay. Cô chưa mở miệng ra nói gì mà khóe mắt đã mọng đỏ rồi.
Sau khi lên xe, Chí Hào liền nổ máy. Tiểu Quân vẫn đang nghĩ rốt cuộc mình muốn nói gì. Trong nháy mắt, chiếc xe đã ra khỏi con hẻm nhỏ. Cô vừa định mở miệng ra nói gì đó thì phía sau gáy bỗng thấy ấm ấm, là anh giơ tay ra, đặt bàn tay lên gáy cô rồi liếc sang nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
Cô bỗng nhiên quên sạch những điều định nói lúc nãy. Cô thở dài, chìa tay ra nắm lấy tay anh. Hai bàn tay nắm lấy nhau, cô có cảm giác như tất cả đều rơi vào quên lãng, chỉ cần như thế là đủ rồi.
Thực ra, như vậy vẫn chưa đủ.
Trong lòng cô vẫn còn một âm thanh khác vang lên, lạnh lùng vô cùng. Không có hôn nhân, tất cả những niềm vui này chỉ như một ảo ảnh hư vô mà thôi. Nó có thể tan biến đi bất cứ lúc nào. Thời gian hai năm đã là quá đủ rồi. Cô không muốn tiếp tục đợi nữa. Cô cần anh một cách quang minh chính đại, một cách hoàn chỉnh chứ không phải là mãi mãi lẫn trốn trong bóng tối, không thấy ban ngày, càng không phải là cảnh đợi chờ không biết đến bao giờ.
Chiếc xe xuyên qua ngõ nhỏ, chuyển sang con đường lớn thoáng rộng ở phố Đông, rồi lại đi vào một khu phố yên tĩnh, sau đó dừng dưới khu chung cư quen thuộc. Tiểu Quân im lặng suốt cả đường đi. Cửa xe mở rồi, cô cũng không hề nhúc nhích mà chỉ nhìn anh lắc đầu.
Khu chung cư nằm bên bờ sông yên tĩnh, không có người qua lại, càng không ai chú ý đến dáng vẻ buồn bã của cô. Đây là nơi cô quen thuộc nhất, nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy rõ mái tòa chung cư màu đỏ tươi với những chiếc ban công thoáng rộng.
Đây là căn hộ riêng đầu tiên mà Chí Hào mua ở Thượng Hải. Lần đầu tiên đặt chân đến đây, anh đứng giữa phòng khách rộng lớn, ôm lấy cô cười và nói:
- Tiểu Quân, em tùy chọn đồ đạc cho nó nhé. Em chính là nữ chủ nhân của nó.
Lúc đó, cô đã vui mừng khôn xiết. Một người đàn ông đã nguyện vì bạn mà chuẩn bị một không gian riêng tư cho bạn và người đó thì nghĩa là gì? Đó là yêu.
Nhưng thời gian hai năm loáng một cái đã rời xa. Nỗi xúc động lúc đó đã bị thay thế bằng nỗi tuyệt vọng vô cùng. Cô thà bỏ đi tất cả, chỉ cần anh là của mình cô, không có gì phải nghi ngờ, chỉ là của một mình cô thôi.
Anh thấy cô không nhúc nhích thì giơ tay kéo cô. Người bảo vệ đi đi lại lại, nhìn thấy họ, anh ta cười chào họ:
- Hai người quay về rồi ư? Lâu rồi không gặp.
Hai năm qua, chỉ cần Chí Hào ở Thượng Hải thì chắc chắn Hà Tiểu Quân cũng ở đây, giống như là ngôi nhà thứ hai của cô vậy. Cô làm ở phòng Kế hoạch của công ty nên cũng thường xuyên đi công tác. Công ty còn có chi nhánh ở Tô Châu, cô cũng thường xuyên đến đó. Mỗi lần đi là đi tới hai tuần liền. Ở nhà chật hẹp nên từ khi bắt đầu vào đại học, cô đã chuyển vào ký túc xá ở, mỗi tuần về nhà một lần. Bố mẹ cô cũng đã quen với việc con gái thường xuyên vắng nhà nên họ cũng không hề để ý đến chuyện này. Còn nhân viên bảo vệ ở đây tất nhiên là rất quen với họ rồi. Anh vui vẻ chào hỏi, cười nói.
Có người thứ ba xuất hiện, Tiểu Quân có điều gì phiền muộn nói cũng không thể nói ra, hơn nữa Chí Hào lại nắm chặt lấy tay cô nên nhất thời cô đành phải bước xuống xe đi lên nhà.
Thang máy dừng ở tầng trên cùng. Chí Hào vẫn cứ nắm chặt tay cô. Mở cửa ra là một phòng khách trống trải. Có lẽ lâu lắm rồi không có người đến khiến cho căn phòng trở nên lạnh lẽo.
Anh không kìm nén nổi. Cửa vừa đóng lại là anh đã làm việc mình luôn muốn làm. Không bật đèn, anh xoay người ôm lấy cô, dùng hai bàn tay nâng khuôn mặt cô lên, luồn những ngón tay qua kẽ tóc, cúi xuống hôn cô, hơi thở nóng hổi, thân thể hai người dính chặt lại với nhau. Tiểu Quân mất cảnh giác, lùi lại phía sau nhưng lưng cô đã chạm vào cánh cửa, một tiếng động vang lên.
Mấy tuần không gặp, anh nhớ cô khủng khiếp, nhớ nụ cười của cô, nhớ dáng cô nói chuyện, nhớ giọng nói của cô và nhớ cả cơ thể cô nữa.
Bị ôm chặt trong lòng khiến cô trở nên mềm yếu. Tiểu Quân vùng vẫy nhưng làm sao có thể thoát ra được. Trong nháy mắt, người cô đã dịu lại. Ánh trăng rọi vào phòng khách, chiếu lên cơ thể hai người. Loáng một cái, cô đã nằm bên dưới cơ thể anh, bàn tay đặt lên ngực anh, lòng bàn tay nóng hổi, còn cả tim anh đập mạnh nữa, người đàn ông mạnh mẽ như có thể rời núi lấp biển.
Anh nắm lấy tay cô, cúi đầu thì thầm bên tai cô:
- Tiểu Quân, anh không có người khác. Anh chỉ có mình em thôi.
Cô không trả lời mà chỉ khóc nức nở, hai tay chống lấy ngực anh như thể mất hết sức lực vì bị rút hết gân cốt.
Chí Hào thành thực. Ít nhất anh cũng không nói dối.
Dục vọng bị kìm nén mấy tuần liền thoát ra, anh và cô hòa vào nhau rất lâu. Từ phòng khách đến giường ngủ, sức của hai người khác nhau rõ rệt. Cuối cùng, Tiểu Quân hoàn toàn kiệt sức, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển trên người anh.
Anh cũng không nói gì, để cô trườn lên ngực, tóc cô xõa ra, rối bời trên bờ vai và cả trên người anh nữa. Anh nhìn rất lâu, cuối cùng, nhẹ nhàng dùng những ngón tay chải mượt chúng.
Cô lật người nhìn anh. Trong ánh sáng lờ lờ ở phòng ngủ, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, nét mặt không hề thay đổi. Anh chỉ nói một câu:
- Tiểu Quân, anh yêu em.
Cô chau mày, tim nhói đau như thể nước mắt sắp tuôn trào nhưng lại không muốn để anh nhìn thấy nên đành vòng tay ra ôm lấy cổ và gục đầu vào vai anh buồn bã đáp lại một câu:
- Anh biết là em cũng yêu anh mà. – Nói xong mà lòng cô càng thêm cô đơn.
Cô vốn không phải là người phụ nữ đa cảm nhưng bây giờ lại rất muốn khóc. Tình yêu là gì? Tình yêu là con dao cùn cứ thế nhay đi nhay lại niềm kiêu hãnh và những nguyên tắc của cô. Chỉ ba chữ này đã khiến cho cô rạp mình xuống đất, cả đời không thể nào ngẩng lên được.
Đây là người đàn ông của cô. Phút giây này, cô có thể chắc chắn anh là người đàn ông của cô nhưng phút giây sau thì sao? Ngày mai thì sao? Tương lai không thể biết trước được sao?
Anh nói tiếp:
- Anh biết thế nên em không cần phải lo lắng. Chúng ta sẽ ở bên nhau, sẽ luôn ở bên nhau.
Cô cắn răng giống như muốn giữ chặt lồng ngực mình nhưng không tài nào kìm nén được nỗi đau. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh:
- Ở bên nhau thế nào? Như thế này sao? Còn hôn ước của anh thì sao?
Anh nhìn ánh mắt của cô, một trái tim lạnh giá. Hai năm rồi, tuổi tác của anh và Văn Tâm cũng tăng dần. Làm sao có thể kéo dài chuyện hôn sự dài vô hạn chứ? Trong lòng anh hiểu rõ, ngay cả Tiểu Quân cũng biết, dù cô có chống đối thế nào, dù sự thực có khó tiếp nhận đến mấy nhưng đau ngắn còn hơn khổ dài. Có những chuyện, cô luôn phải hiểu rõ.
Nghĩ đến đây, cuối cùng anh cũng nói, lúc bắt đầu có chút khó khăn, nhưng sau đó đều trôi chảy.
- Tiểu Quân, việc gì em cứ phải để ý đến tờ giấy hôn ước đó? Chúng ta có khác gì vợ chồng đâu? Có rất nhiều người phụ nữ, sau khi kết hôn một năm, chắc gì người ta đã thèm nhìn mặt chồng mình lấy một cái. Hôn ước của anh và Văn Tâm chỉ giống như một bản hợp đồng. Mọi người thực hiện hợp đồng, bề ngoài là vậy, em nên gặp cô ấy một lần. Gặp cô ấy rồi thì em sẽ biết, cho dù anh có kết hôn thì cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của chúng ta hiện nay. Phải rồi. Anh sẽ chuyển giấy tờ căn hộ này sang tên em, sau này em muốn làm việc cũng tốt mà không muốn làm việc cũng được, anh hoàn toàn ủng hộ những chuyện em muốn làm.
Cô nghe xong không hề phản kháng gì vì trong nháy mắt, cô như muốn ngạt thở, ngạt thở đến mức quên cả việc mình còn có giọng nói mà chỉ im lặng. Cuối cùng, cô ngồi dậy gạt tay anh ra, kéo ga giường quấn người đi ra ngoài.
Trước đó, khi hai người giằng xéo, quần áo của cô đều ở ngoài phòng khách. Đêm xuân ở Thượng Hải, nhiệt độ cũng không thấp lắm nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh, cảm giác như đang ngâm mình trong nước lạnh. Cô cảm giác nếu không cố gắng bước tiếp thì trong nháy mắt sẽ cứng đơ như đá không còn sức để bước tiếp.
Anh nắm lấy vai cô thật chặt từ phía sau:
- Tiểu Quân, em đừng như vậy nữa. Em biết là anh cũng bất đắc dĩ mà.
Cô hít một hơi thật sâu. Cô cảm giác như có một vật sắc nhọn lạ thường đang đâm vào cơ thể mình. Cơn đau nhói đó làm cô vô cùng khó chịu, nó phá vỡ sự im lặng trong cô, ép cô phải thét lên:
- Bất đắc dĩ ư? Bất đắc dĩ điều gì? Bất đắc dĩ phải cưới một cô gái thấu tình đạt lý hay bất đắc dĩ phải giữ em, người bạn gái mà anh luôn miệng nói là yêu nhưng lại không thể lấy?
Tính tình của Tiểu Quân rất tốt, cũng có cố chấp nhưng chưa bao giờ bất thường thế này. Anh nhất thời không thể tin rằng, mình lại phải dựng lông mày vì phản ứng đó của cô.
Chí Hào xuất thân trong một gia đình giàu có, cả đời ăn sung mặc sướng, cũng không phải là anh chưa tức giận bao giờ nhưng hôm nay thật sự là nó đã đi quá sức chịu đụng. Cuối cùng, anh không nhẫn nại được nữa và cũng to tiếng một chút:
- Vậy em muốn thế nào?
- Anh không biết sao? Chẳng lẽ anh không biết là em muốn gì sao? – Tay cô vẫn giữ lấy tấm ga giường, khi nói thái dương như rung lên.
- Anh biết, em muốn kết quả, em muốn kết hôn. – Anh chau mày. – Kết hôn thì sao? Anh thật không hiểu, rốt cuộc kết hôn thì có ý nghĩa gì chứ?
Anh nắm lấy tay cô, ấn mạnh tay cô lên ngực mình:
- Chẳng phải anh đang ở đây sao? Có tờ giấy đó hay không thì anh cũng ở đây, rốt cuộc em muốn gì nữa? Em muốn tờ giấy đó sao?
Cô giằng mạnh tay mình lại, mắt mờ đi, cơn giận nổi lên:
- Đó không phải chỉ là một tờ giấy. Đó là lời hứa, lời hứa rằng anh sẽ ở bên em trọn đời. Cứ thế này chúng ta có thể ở bên nhau được bao lâu? Bao lâu?
- Anh vẫn luôn ở đây. Em phải tin anh.
- Anh có thể luôn ở đây thế nào? – Cô gần như hét lên. – Anh sẽ lấy vợ, anh sẽ có con, anh sẽ có gia đình riêng của mình, anh sẽ có rất nhiều nghĩa vụ với gia đình. Thế giới này, không phải tình yêu có thể giữ được mọi thứ. Sẽ có ngày em già đi, sẽ có ngày anh bỏ đi, không có hôn nhân thì sẽ không có bền lâu. Anh có hiểu không hả?
- Có hôn nhân thì sẽ có bền lâu sao? – Anh hỏi lại. – Em sợ điều gì? Sợ anh bỏ đi sao? Anh đã nói là anh sẽ luôn ở đây. Ngoài hôn nhân ra, em muốn gì cũng được. Em sẽ không phải lo ăn lo mặc. Em sẽ có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Em chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân. Thậm chí, em không cần phải có nghĩa vụ gì. Như vậy vẫn chưa đủ sao?
- Chưa đủ. – Cô giận phát run lên, những ngón tay của cô bấm chặt vào tấm ga giường như thể nó là một phần con người cô. – Anh biết hôn nhân là gì không? Hôn nhân mới có thể giữ chúng ta ở bên nhau suốt đời. Không có hôn nhân, em sẽ mãi mãi không có cảm giác an toàn. Em không có cảm giác an toàn.
- Cảm giác an toàn ư? Anh sẽ cho em mọi thứ em muốn. Chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ làm cho em cảm thấy an toàn sao? – Lông mày của anh dựng ngược.
Cô cũng nhìn anh, cô cắn răng, mỗi từ đều lạnh như băng:
- Không đủ. Không có hôn nhân thì mãi mãi vẫn không đủ.
Câu nói này thốt ra, hai người khó có thể tiếp tục, không gian yên lặng, vài giây sau, Tiểu Quân bỗng quay người, túm lấy ga giường đi ra ngoài. Cửa phòng ngủ đóng rầm lại, một âm thanh nặng trịch.
Khi Tiểu Quân về đến nhà thì đã nửa đêm. Lúc xuống xe, cô rút ví da ra quẹt thẻ taxi. Chí Hào sống ở khu làng quốc tế bên bờ sông, một khu khá tốt nhưng xa. Để về nhà thì cô sẽ phải đi qua sông và phải trả phí giới nghiêm ban đêm. Trên đường đi, nhìn những con số nhảy liên tục, rốt cuộc là tiền của mình thì có sót không? Quẹt thẻ xong, cô có cảm giác như trái tim mình đang nhỏ máu.
Bốn bề yên tĩnh, đã quá muộn rồi. May mà cô không phải chào bố mẹ nếu không thì không biết họ sẽ lo lắng đến thế nào? Cô bước vào trong ngõ hẻm và bắt đầu loay hoay lần tìm chìa khóa. Một tiếng keng rất nhỏ vang lên.
Hai bên ngõ là những ngôi nhà cổ xây theo kiến trúc của thế kỷ trước. Chúng hoàn toàn không thiết kế vị trí đỗ xe. Đến đêm, tất cả xe ô tô đều đỗ ở bên đường men theo con phố dài. Sau khi tìm thấy chìa khóa, cô mới ngẩng đầu lên. Ánh trăng trong đêm sáng như gương nhưng cô chỉ nhìn thấy màu bạc lấp lánh trên nóc những chiếc xe ô tô.
Cô bỗng nhớ đến lúc cô và Chí Hào mới quen nhau, mỗi lần đi về, anh đều đưa cô về tận cửa nhà. Anh cứ thế lái xe qua ngõ hẻm vào tận chân khu nhà cô ở. Khi anh đưa cô về, hầu hết đều là lúc đêm khuya, hai bên đường đỗ đầy xe nhưng anh không hề thấy ngại mà lần nào cũng phải lùi xe ra khỏi ngõ. Tay lái của anh khá tốt, tốc độ cũng nhanh, chỉ có mình cô lo đến thót tim. Mỗi lần xe của anh biến mất khỏi ngõ hẻm, cô mới xoay người bước lên nhà. Đến cả vệt sáng ánh trăng chiếu lên xe của anh, cô cũng không thể nào quên được.
Trước đây, sau mỗi trận cãi nhau như vậy, sau khi cô rời khỏi căn hộ chung cư của anh, mỗi phút đều thúc giục mình đừng để mất mặt trước người lái xe. Tóm lại chẳng ai muốn nửa đêm lái xe đưa một khách nữ đến nơi này. Khó khăn lắm, cô mới tỉnh táo đến tận lúc xuống xe. Cứ nghĩ mình đã bình tĩnh lại nào ngờ đêm khuya yên tĩnh, một mình đi được vào phút, cô không thể kìm nén được nữa, sống mũi cay cay, nước mắt cứ thế trào ra.
Tâm trạng không vui, khi lên nhà, bước chân Tiểu Quân nặng trịch. Từng bước, từng bước, cô lên tầng hai. Khu nhà xây theo kiến trúc cổ, cầu thang lên chỉ có ánh đèn lờ mờ. Cô không bật đèn mà lần mò bước lên. Khi bước đến bậc cuối cùng, trước mắt cô là cả một mảng tối đen sì.
Bỗng "uỳnh" một tiếng, cánh cửa nhà cô ở cuối dãy bật mở, ánh đèn chiếu ra. Vừa rồi chỗ đó vẫn còn là một mảng tối đen sì mà. Quá bất ngờ, theo phản xạ, Tiểu Quân giơ tay lên che mắt, lí nhí gọi:
- Mẹ!
Bà Hà kéo con gái vào trong nhà, thái độ của bà khá vui, giọng cũng vui vui, bà hỏi:
- Tiểu Quân, buổi hẹn hôm nay thế nào?
Buổi hẹn nào? Tiểu Quân bàng hoàng.
Không để ý đến tâm trạng con gái, bà Hà tiếp tục hào hứng nói. Mấy năm nay, Tiểu Quân và Chí Hào hẹn hò nhau bên ngoài, anh thường đưa cô về nhà vào lúc nửa đêm. Lúc đó, hai ông bà đều đã đi ngủ từ sớm. Họ chưa bao giờ gặp mà cô cũng không hề nói nên bà không hề biết con gái mình lại có một đối tượng hẹn hò như vậy. Hôm nay, thật trùng hợp, khi thấy con gái bước lên xe, bà đang định gọi thì chiếc xe đó đã đi rồi. Bà Hà không quen với các loại xe lắm nhưng bà vẫn nhận ra đó là chiếc BMW nổi tiếng. Vì quá vui nên mãi bà vẫn không ngủ được mà cứ đợi con gái về nhà để hỏi cho rõ.
- Mẹ nhìn thấy cả rồi. Con giấu giỏi thật đấy! Có bạn trai mà cũng không nói với bố mẹ một tiếng. Người ta lái xe đến tận nhà đón con, còn nữa, hôm nay con ăn mặc rất khác! Rất đẹp!
Đẹp thì có ích gì chứ? Người ta cũng có lấy cô đâu. Tiểu Quân buồn bã mà lại không thể không giải thích. Cô buông túi xách xuống lắc đầu:
- Mẹ, mẹ nhầm rồi. Hôm nay, con ăn mặc thế này là để giúp Mỹ Mỹ.
- Con đừng đổi chủ đề. Giúp bạn gì mà giúp đến tận canh ba nửa đêm? Người đàn ông lái xe đó là ai? Mẹ có nhìn thấy Mỹ Mỹ ở trong xe đâu.
Tiểu Quân nghẹn lời, ấp a ấp úng:
- Người đó là... là....
Ánh mắt bà Hà chăm chú nhìn cô. Tiểu Quân rất đau lòng! Cuối cùng, cô cắn răng nói một câu:
- Là bạn của con, một người bạn bình thường. – Nói xong, cô hoàn toàn kiệt sức. Cô xoay người bước vào phòng để lại mẹ đứng một mình ở lối vào nhỏ hẹp, mặt đầy thất vọng.