Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 13540 / 34
Cập nhật: 2015-07-23 22:51:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
au biến cố của gia đình, cô đã trải qua thời kỳ dài ở bệnh viện vì chứng tâm thần. Bây giờ dượng Bách đưa cô lên đây tịnh dưỡng. Ở đây, Diễm Khanh không có ai để chơi, suốt ngày cô đi thơ thẩn lên đồi thông. Và phát hiện cả cánh đồng hoa tím mọc trên sườn đồi. Vậy là ngày nào cô cũng đến đây chơi 1 mình.
Chợt có tiếng chân đạp trên lá khô, Diễm Khanh quay lại. Cô thấy 1 cô gái đang đi tới. Nhưng cô ta không đi về phía cô, mà rẽ xuống sườn đồi.
Cô ta lom khom hái mớ hoa tím, ôm trên tay thành bó. Nhìn cô ta hái mải mê như đó là công việc hàng ngày.
Diễm Khanh tò mò nhìn cô gái. Thấy cô ta hái quá nhiều hoa, cô đi lần về phía cô ta làm quen:
- Hoa này là hoa gì vậy chị?
Cô gái ngước lên nhìn Diễm Khanh, rồi lại cúi xuống hái tiếp. Cô ta trả lời rất nhẹ nhàng:
- Hoa thạch thảo.
A! Vậy ra đây là hoa thạch thảo, Diễm Khanh nghe nói tên nó rất nhiều, nhưng không biết nó ra làm sao. Cô cúi xuống ngắt 1 cành, ngắm nghía:
- Đẹp thật. Nhưng chị hái chi nhiều vậy?
- Hái bán.
Diễm Khanh kêu lên:
- Bán à? Hoa đẹp như vầy, bán uổng lắm.
Cô gái ngước nhìn cô 1 cái, mỉm cười như ngạc nhiên, rồi giải thích:
- Hoa trồng để bán mà, có gì đâu mà tiếc. Chắc chị không phải người ở đây phải không?
- Dạ phải, tôi mới tới, nhưng chắc sẽ ở đây lâu. Chị tên gì vậy?
- Mai Ly. Còn chị?
- Tôi tên Diễm Khanh.
Cô gái buột miệng:
- Tên chị đẹp quá.
Diễm Khanh liếm môi:
- Tên thường thôi, có gì đâu mà đẹp.
- Nhà chị ở đâu vậy?
Diễm Khanh chỉ xuống con đường phía dưới:
- Ở dưới, chỗ gần cầu.
Mai Ly gật đầu như biết:
- Chỗ đó có ngồi nhà rất lớn, nhưng không có người ở. Gần đây mới thấy chủ về ở, vậy người đó là chị à?
- Cùng với bà vú nuôi nữa.
Mai Ly có vẻ rất lạ lùng:
- Vú nuôi à? Chị không ở với ba mẹ mà ở với người vú, ngộ thiệt. Bộ chị hông có ba mẹ hả?
Diễm Khanh cười gượng:
- Quả thật là mình không có ba mẹ, mẹ mình mất tích. Mình còn ông dượng, nhưng ông ấy và mình dù sao cũng là người dưng.
Mai Ly tò mò 1 cách thật thà:
- Ông ấy có thương được chị không?
Diễm Khanh lắc đầu:
- Ông ấy làm ra vẻ chăm sóc mình, nhưng mình cảm nhận được đó là giả tạo.
Mai Ly gật đầu lia lịa:
- Đúng rồi, chỉ là giả tạo. Người ta có phải sinh ra mình đâu mà thương mình. Mai Ly cũng vậy đó, nhưng đỡ hơn, vì mình còn mẹ.
Diễm Khanh ngạc nhiên:
- Ly cũng không có ba à?
- Ừ, mẹ Ly có chồng mới gần đây thôi.
- Mẹ Ly chắc còn trẻ lắm hả?
- Cũng hơi lớn tuổi.
- Mẹ mình còn trẻ, và rất đẹp.
- Chắc Diễm Khanh giống mẹ lắm, vì Khanh rất đẹp.
Diễm Khanh chỉ cười chứ không nói. Mai Ly nhìn mặt cô, nói thêm:
- Khanh cười cũng đẹp nữa.
- Phải chi con trai mà nói với mình như vậy thì hay quá?
- Thì Khanh cứ tưởng tượng mình là con trai đi.
Cả 2 bật cười lên. Chỉ 1 cái cười mà làm không khí xa lạ lúc nãy bị xóa hẳn đi. Nhất là Diễm Khanh đang có tâm lý cô đơn, nên cô rất thích nói chuyện với Mai Ly.
Cô hỏi thăm 1 cách thật tình:
- Nhà Ly làm gì vậy?
- Dượng mình chụp hình dạo, mẹ mình thêu gia công, mình thì buổi sáng bán hoa, chiều về thêu phụ mẹ.
Diễm Khanh buột miệng:
- Ly giỏi thật.
- Có gì đâu mà giỏi, còn Khanh, nhà Khanh làm gì?
- Nhà mình có công ty kinh doanh gỗ, công ty đó là của ba mình, nhưng ba mình chết lúc mình còn nhỏ, mẹ mình không biết làm ăn gì, nên chủ yếu dựa vào dượng mình.
Mai Ly buột miệng:
- Ông ấy có đáng tin không?
Cách hỏi thực tế của Mai Ly khiến Diễm Khanh thấy cô nàng có vẻ chững chạc, cô gật đầu, nói 1 cách tin cậy:
- Dượng mình giỏi lắm, nhưng mình nghĩ ông ấy không thương được mình.
Cô thở dài 1 cách buồn rầu:
- Nhưng bây giờ mẹ mình chết rồi, dù muốn dù không mình cũng phải coi ông ấy như người thân.
Mai Ly nói 1 cách ái ngại:
- Mẹ Khanh còn trẻ mà chết à? Bị gì vậy?
- Không hẳn là chết, mà là mất tích.
Mai Ly mở lớn mắt:
- Thời buổi bây giờ mà còn bị mất tích sao?
- Lúc đó mẹ với dượng đi du lịch nước ngoài. Dượng về kể là mẹ rớt xuống vực, tìm không thấy xác.
Mai Ly thì thào:
- Trời ơi! Kinh khủng quá.
Diễm Khanh lặng lẽ gật đầu:
- Còn hơn cả kinh khủng. Ly biết không, lúc đó mình ngã quỵ luôn, mình phải nghỉ học vô bệnh viện tâm thần. Sau đó, dượng đưa mình lên đây, biểu là dưỡng sức.
- Rồi chừng nào Khanh về nhà? Khanh đang học lớp mấy.
Diễm Khanh mở lớn mắt:
- Mình thế này mà lớp mấy gì. Mình học năm thứ hai đại học mà, lớn rồi.
Mai Ly nhận xét:
- Nhìn Khanh có vẻ nhí lắm, tưởng chỉ mới phổ thông thôi.
- Chắc tại mình khờ khờ đó thôi. Trước kia mình lanh lợi lắm.
Vừa nói, Diễm Khanh vừa đi về phía chỗ trống, đặt mớ hoa xuống. 2 cô tiếp tục hái 1 lát nữa. Đến lúc thấy hoa chất lên cao, Mai Ly mới ngừng lại.
Diễm Khanh nhìn mớ hoa, gật gù:
- Hái nhanh ghê há, làm cái này thích thiệt.
- Hôm nay có Khanh phụ nên làm nhanh, chứ bình thường mình hái lâu lắm.
- Rồi làm cách nào mang về?
- Mình có xe đẩy, để đàng kia kìa.
Bây giờ Diễm Khanh mới thấy 1 chiếc xe đẩy nhỏ dựng dưới gốc thông. Cô hăng hái phụ Mai Ly chất hoa lên xe, đẩy xuống đường.
Lúc chia tay trước cổng nhà Diễm Khanh, cô nói như dặn:
- Mai có hái giờ này không?
- Ngày nào cũng đi vào giờ này.
- Vậy mai mình lên nữa, hẹn gặp lại nha.
Mai Ly đẩy chiếc xe đi. Diễm Khanh đứng nhìn theo 1 lát mới vào nhà. Cuộc gặp hôm nay làm cô thấy vui vui 1 chút. Ở đây cô đơn chứ không nhiều bạn bè như ở thành phố, được 1 người bạn cũng thấy quý vô cùng.
Khi cô vào nhà thì thấy dượng Bách đang ngồi chờ. Thấy ông, cô không những không vui, mà còn hơi khó chịu. Giọng cô hơi kém nhiệt tình:
- Dượng lên lúc nào vậy? Sao không cho con hay trước?
- Dượng đi công chuyện ghé thăm con. Con đi đâu vậy Khanh?
- Con đi chơi.
- Con còn bệnh hoạn, ở nhà dưỡng sức, đi chơi như vậy lâu khỏe lắm.
Diễm Khanh lắc đầu:
- Con thấy ngược lại, bắt ở nhà hoài con chịu không nổi.
Dượng Bách khoát tay:
- Dượng nhắc vậy thôi, chứ con cứ làm sao cho thoải mái thì làm. À! Dượng có đem thuốc lên cho con, nhớ uống đều đặn, đừng bỏ cữ nào đó nha.
Diễm Khanh thoáng nhăn mặt. Gần nửa năm nay cô đã uống quá nhiều thuốc, đến mức quá dị ứng với nó. Dượng Bách cứ nghĩ cô bị tâm thần, nhưng mấy viên thuốc kia chẳng những không giúp cô hết bệnh, mà làm thần kinh căng thẳng thêm thì có.
Nhưng Diễm Khanh không khi nào phản đối dượng Bách. Nhận thì cô cứ nhận, còn uống hay không là quyền của cô.
Mấy lần dượng Bách hỏi vú Hòa, thì vú cũng bảo cô đã uống đều đặn. 2 người dấu như vậy, đời nào dượng Bách nhận ra, dượng có ở đây thường đâu mà biết.
Dượng Bách chỉ ngồi lại nói vài ba câu rồi lật đật về. Căn nhà chỉ còn lại Diễm Khanh với bà vú, nhưng lại thấy nhẹ nhàng hơn.
Buổi trưa, Diễm Khanh và Mai Ly ngồi thêu bên phiến đá. Dạo này cả 2 thường đến thung lũng này chơi, chủ yếu là thêu thùa. Từ lúc chơi với Mai Ly, Diễm Khanh đâm ra ghiền thêu và trở thành thục nữ hẳn đi. Cô cũng thích cả Mai Ly. Hầu như ngày nào cả 2 cũng phải gặp nhau, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Hôm nay trời đất rất đẹp, buổi trưa trong xanh và nắng ấm. Diễm Khanh và Mai Ly mỗi người 1 bàn căng, chăm chú thêu. Thỉnh thoảng, cả 2 dừng lại nói chuyện, cười rúc rích với nhau.
Hôm nay trời đẹp nên du khách rất đông. Phía dưới con suối có 1 đoàn làm phim đang quay cảnh diễn của 1 ca sĩ nổi tiếng. Người ta đứng xem rất đông, nhưng 2 cô không buồn để ý họ. Cả 2 chỉ quan tâm lẫn nhau, ríu rít cười nói với nhau, nhìn rất vô tư.
lát sau, có 1 người đi về phía chỗ 2 cô, nói rất lịch sự:
- Xin lỗi, 2 cô có thể cho mượn chỗ này 1 chút được không?
Diễm Khanh ngước lên. Trước mặt cô là 1 thanh niên còn rất trẻ, nhìn mặt cũng dễ mến. Diễm Khanh chưa kịp lên tiếng thì anh ta nói tiếp:
- Chúng tôi mượn chỗ này làm cảnh quay, không lâu lắm đâu, 2 cô vui lòng chứ.
Diễm Khanh nhìn về phía đoàn làm phim. Cô thấy họ đang chuẩn bị dời máy. Vài người ngồi nghỉ ở mấy phiến đá gần đó. Họ cũng đang nhìn về phía cô, hình như họ chờ cô đi chỗ khác.
Diễm Khanh hơi bực mình, nhưng cũng đứng dậy:
- Các anh cứ tự nhiên.
Rồi cô kéo Mai Ly đi chỗ khác. Người thanh niên nói với theo:
- Cám ơn 2 cô nghe.
Diễm Khanh quay lại:
- Không có gì.
Cô và Mai Ly đến ngồi ở phiến đá khuất lối đi. Không ai để ý 1 người trong đoàn làm phim ngồi gần đó, nhìn 2 cô rất lâu. Anh ta như đang nhận diện 1 người quen, nhưng còn rất mơ hồ.
Chợt anh ta đứng dậy, đi thẳng đến phía bờ suối. Anh ta nhìn Diễm Khanh, giọng nói còn lịch sự hơn cả người thanh niên lúc nãy:
- Cho phép tôi ngồi đây được không? Có làm phiền 2 cô không?
Lần này thì Diễm Khanh thấy phiền thật, cô khẽ cau mày:
- Hổng lẽ ở đàng kia chưa đủ chỗ quay sao, sao mà cứ đuổi người ta đi hoài dzậy?
- Không phải đuổi, chỉ xin phép ngồi đây nhìn 2 cô thêu thôi.
- Thêu thì có gì mà nhìn.
- Tại thích.
Mai Ly ngước lên nhìn người thanh niên. Vẻ lịch sự hào hoa của anh ta lập tức chinh phục cô ngay. Cô khẽ bấm tay Diễm Khanh, rồi nói nhỏ nhẹ:
- Tụi em thêu xấu lắm, nhưng nếu anh muốn coi thì cứ tự nhiên, mời anh.
- Cám ơn cô bé, cô thật là lịch sự và hiếu khách.
"Nói kiểu đó chẳng khác nào chê mình bất lịch sự" - Diễm Khanh nghĩ thầm, tự nhiên cô hơi ác cảm với anh ta.
Cô lẳng lặng cúi xuống thêu. Anh ta thì chọn 1 phiến đá giữa 2 cô, thoải mái ngồi xuống. Anh ta hình như không có ý định thưởng thức tuyệt tác của 2 nghệ nhân, mà hỏi như gợi chuyện:
- Ở đàng kia có cô ca sĩ nổi tiếng, các cô không đến coi cô ta diễn sao?
Diễm Khanh cười 1 cái:
- Ca sĩ có gì mà coi, làm như tụi tui là con nít không bằng.
- Nghe nói cô ta được giới trẻ ái mộ lắm. Các cô cũng chưa phải già, không đến xem thần tượng của mình sao?
Mai Ly nhỏ nhẹ:
- Em ở đây thường nên hay gặp mấy đoàn làm phim lắm. Hồi nhỏ, em rất thích coi, nhưng coi hoài thấy cũng không có gì lạ nên thấy thường rồi.
Người thanh niên quay qua Diễm Khanh:
- Còn cô bé thì sao? Nhìn cô, tôi đoán không phải người ở đây?
Diễm Khanh trả lời nhát gừng:
- Đúng, tôi không phải ở đây. Cũng chưa từng gặp đoàn làm phim, nhưng cái đó cũng đâu có gì lạ mà coi.
- Ít ra là nhìn mặt thần tượng, ca sĩ Lý Lệ đang nổi tiếng lắm đó nghe.
Diễm Khanh lắc đầu, nói thẳng thừng:
- Nhưng cô ta thích hợp với giới choai choai hơn. Nhảy nhót cho dữ, ăn mặc khác người cho dữ, chứ hát hông có gì đặc sắc, những tài năng thật sự sẽ hông quá chú trọng đến ngoại hình như vậy.
Người thanh niên gật gù:
- Đó cũng là 1 nhật xét hay.
Diễm Khanh chợt ngước lên nhìn anh ta, rồi châm vô 1 câu:
- Tôi nói như vậy có làm anh buồn không dzậy?
Anh ta nhướng mắt:
- Tại sao tôi phải buồn?
- Vì tôi phê bình thần tượng của anh.
Anh ta chợt cười lớn, mà cười rất lâu, đến nỗi Mai Ly và Diễm Khanh phải ngước lên nhìn anh ta:
- Anh cười gì vậy? Tôi nói lạ lắm hả?
Anh ta ngưng cười, khoát tay:
- Tại sao cô nghĩ tôi thần tượng cô ca sĩ đó?
Diễm Khanh hơi bĩu môi:
- Chứ gì nữa, con trai nào lại không thích mấy người đẹp, nhất là mấy người đẹp hào nhoáng. Lúc nãy anh hông khen cổ nổi tiếng là gì.
- Bộ nói như vậy là khen à?
- Chứ còn gì nữa.
- Vậy hễ là những cô nào đẹp thì con trai đều thích hết hả?
- Đa số là vậy.
Anh ta chợt nhìn Diễm Khanh 1 cách tinh quái:
- Nhìn cô thì cũng đẹp đó, nhưng sao tôi không có ý định thích cô nhỉ? Dù cô đã gợi ý hết mức, tiếc thật.
Rồi anh ta lại cười vang lên, làm Mai Ly cũng cười theo. Cô thấy anh ta nói chuyện hơi bạo, nhất là trong trường hợp còn xa lạ thế này. Nhưng cách anh ta nói chuyện thoải mái và dễ gần, nên nó gây cho người ta cảm giác thân tình. Và vì thân nên người ta không thấy vậy là chướng tai.
Diễm Khanh cũng có tâm trạng na ná như vậy. Nhưng vì bị châm chọc, nên cô không cười nổi như Mai Ly. Cô bèn liếc anh ta 1 cái rồi làm thinh, chăm chú lo thêu.
Thấy cử chỉ của cô, anh ta bèn cố tình nhìn xuống chiếc khăn, nhìn từng mũi kim, từng đường chỉ. Anh ta quan sát kỹ đến nỗi Diễm Khanh đâm ra lúng túng. Cô bèn đậy tay lên bàn căng:
- Có gì đâu mà nhìn dữ vậy?
Anh ta buông 1 nhận xét tưởng như rất vô tư:
- Xấu quá! Mới tập thêu phải không?
Diễm Khanh đỏ cả mặt, vừa quê vừa tức. Chỉ việc bị nhìn cũng đã quê rồi, đàng này anh ta lại chê 1 cách thẳng thắn như vậy, làm sao không tự ái.
Cô mím miệng làm thinh, như không thèm nghe.
Anh ta phớt lờ cử chỉ của cô, và tỉnh bơ hỏi tiếp:
- Bộ mới học thêu hả?
Thấy Diễm Khanh không trả lời, Mai Ly nói thay:
- Diễm Khanh học gần tháng rồi. Mẹ em nói mới học mà thêu vậy là đẹp lắm đó.
Anh ta lắc đầu hết sức tự nhiên:
- Mẹ cô bé nói động viên vậy thôi, chứ tôi thấy còn vụng về lắm.
Diễm Khanh muốn hét toáng lên: "Bộ anh không tế nhị 1 chút được sao? Con trai gì bất lịch sự" - Nhưng cô chỉ tiếp tục làm thinh, nuốt cục tức vào lòng, mặt lầm lì 1 đống.
Diễm Khanh không thấy anh ta nhìn cô 1 cách thích thú. Hình như cô càng lầm lì thì anh ta càng khoái chí.
Mai Ly khẽ liếc nhìn mặt Diễm Khanh. Thấy mới quen mà không khí có vẻ nặng nề quá, cô bèn lên tiếng:
- Tại anh nhìn không quen, chứ trong nghề mới biết, Diễm Khanh là khéo tay lắm đó.
Diễm Khanh ngẩng phắt lên, hếch mặt:
- Xấu thì đã sao, chết ai? Mình đâu có thích thêu đẹp mà phải cố gắng. Xí...
Mai Ly nhìn Diễm Khanh 1 cái. Không ngờ cô con nít như vậy. Chơi với nhau tuy không lâu, nhưng cô thấy Diễm Khanh rất trầm tĩnh chững chạc, sao hôm nay tự nhiên lộ tính trẻ con ra vậy?
Cô đưa mắt nhìn qua người thanh niên. Anh ta tủm tỉm cười 1 mình, rõ ràng là rất thú vị.
Thật khó hiểu! Rõ ràng là anh ta cố tình chọc tức Diễm Khanh. Mới biết nhau có 1 lát, sao anh ta kỳ cục vậy? Mà anh ta có phải là người chớt nhả đâu, nhìn rất đứng đắn kia mà.
Thấy không khí căng quá, Mai Ly hơi lúng túng. Tính cô hòa mình và dễ chịu nên găng găng thế này, cô chịu không được.
Cô bèn hỏi qua chuyện khác để làm dịu không khí:
- Anh là du khách hả?
- Gần như vậy.
- Anh đi có 1 mình à?
- Không, với nhiều người.
Mai Ly định hỏi anh ta tên gì, nhưng lúc đó, có 1 người trong đoàn làm phim gọi tới:
- Anh Khang ơi, xong rồi!
Người thanh niên bèn đứng dậy, nói như xin lỗi:
- Tôi bận chút việc, chào 2 cô nha, hẹn gặp lại.
Mai Ly gật đầu chào anh ta, nhưng Diễm Khanh làm lơ. Vẫn cắm cúi thêu như không nghe câu chào của anh ta.
Mai Ly rất ái ngại trước cử chỉ của Diễm Khanh. Cô nhìn người thanh niên như xin lỗi, nhưng anh ta cười tỉnh bơ. Như không hề thấy vẻ khó chịu của Diễm Khanh.
Anh ta đi rồi, Mai Ly vẫn nhìn theo, rồi thắc mắc:
- Hình như anh ấy trong đoàn làm phim đó Khanh.
- Kệ anh ta.
- Này, lúc nãy anh ấy đùa thôi, bộ Khanh giận thật hả?
- Ai thèm giận người lạ.
- Vậy sao Khanh không nói chuyện với anh ấy?
- Ghét.
- Ảnh chê Khanh thêu xấu, nên Khanh không thích phải không?
- Người gì bất lịch sự, bạn bè thân chê nhau mình không nói. Đàng này có quen biết gì đâu, tới làm quen với người ta mà nói chuyện thật mất cảm tình.
- Mình thấy ảnh nói chuyện vui đó chứ.
Nhưng Diễm Khanh vẫn còn ấm ức vì bị chê, cô nói dấm dẳng:
- Chê 1 lần người ta cũng nghe rồi, bộ sợ người ta không nhớ sao mà nói hoài.
- Mình nghĩ ảnh giỡn thôi mà.
- Cố tình gây hấn với mình chứ giỡn gì, ảnh trả thù vì mình chê cô ca sĩ của ảnh đó.
Mai Ly mở to mắt:
- Trời đất! Sao Khanh nghĩ xa vậy?
Diễm Khanh lắc đầu:
- Thôi nha! Không nói tới anh chàng đó nữa, mình ghét ảnh lắm.
- Thì thôi không nói! Nhưng... nói thật nghe, mình không hiểu sao anh ta cứ nhìn Khanh hoài, hình như anh ta nhận người quen vậy.
Thấy Diễm Khanh im lặng, cô hỏi tiếp:
- Khanh nhớ xem có quen với anh ta ở đâu không?
- Hơi đâu mà nhớ.
Nói vậy, nhưng Diễm Khanh vẫn mang máng nhớ như đã gặp anh ta ở đâu đó. Giọng anh ta nghe quen quen, nhưng biểu gặp ở đâu thì chịu, cô không tài nào nhớ nổi.
Hôm sau, 2 cô lại đến bờ suối ngồi thêu. Cả 2 nói chuyện trời mây 1 lát. Mai Ly lại nhắc chuyện hôm qua:
- Đoàn làm phim hôm qua chắc về rồi ha?
- Chắc vậy.
- Theo Khanh thì anh chàng ấy có phải trong đoàn phim không?
- Mình không biết, chắc ảnh không phải ca sĩ đâu.
- Cũng có thể anh ta là ca sĩ nổi tiếng.
- Nếu anh ta nổi tiếng thì mình biết rồi, và nếu là ca sĩ thì anh ta lo quay phim, chứ hơi đâu đi chọc cho thiên hạ ghét.
Mai Ly cười tủm tỉm:
- Khanh còn tức lắm hả?
Diễm Khanh hỉnh mũi:
- Không tức, nhưng nhớ lại thấy bực bực, tự nhiên có người lạ hoắc chê mình, chê 1 cách sống sượng, thậm chí là cố ý, nếu là Ly thì Ly có tức không?
- Chắc mình sẽ không vui, và không thiện cảm với anh ta.
- Mình cũng như vậy đó.
Không nghe Mai Ly trả lời,Diễm Khanh ngước lên nhìn. Cô thấy Mai Ly đang đăm đăm nhìn ra phía ngoài, làm cô cũng quay đầu ngó theo.
Anh chàng khó ưa hôm qua đang ngồi 1 mình ở phiến đá khá xa. Xa nhưng cũng có thể thấy và nói chuyện được. Anh ta đang nhìn về phía 2 cô. Thấy cả 2 nhìn mình, anh ta khẽ vẫy tay như chào.
Mai Ly chào lại rất vui vẻ, nhưng Diễm Khanh thì kênh 1 cái rồi ngó chỗ khác. Cử chỉ của cô làm Mai Ly phì cười:
- Đừng bất lịch sự như vậy Khanh, anh ta chào mình chứ bộ.
- Ai thích thì chào, mình không thích thì nhìn chỗ khác, đó cũng là 1 cách chào, thiên hạ không thích thì tùy.
- Khanh thiệt là... Thật ra tính Khanh khó chịu kinh khủng.
- Từ đó giờ lận.
Mai Ly chưa kịp nói thì anh chàng đã đi đến phía 2 cô:
- Xin chào.
Mai Ly ngước lên, vẻ mặt rất nồng nhiệt:
- Chào anh. Anh ngồi chơi.
- Cám ơn.
Mai Ly mời vậy, chứ làm gì có sẵn ghế ở đó. Nhưng anh ta cũng không quan tâm lắm. Anh ta ngồi xuống phiến đá thấp hơn chỗ 2 cô. Việc đầu tiên là đưa mắt nhìn bàn căng của Mai Ly, rồi nhận xét:
- Cô bé khéo tay thật.
Vờ như không thấy cái mím môi của Diễm Khanh, anh ta nói thêm:
- 1 nghệ nhân thực thụ, chứ không phải còn học nghề, nhìn là biết ngay.
Mai Ly có vẻ ái ngại. Cô liếc nhìn Diễm Khanh 1 cái, rồi nhỏ nhẹ:
- Tại em thêu lâu năm nên quen tay thôi.
- Dù vậy nó cũng rất đẹp.
Thấy anh ta cứ cố ý khen mình, và lờ mờ đoán ra anh ta cố ý chọc tức Diễm Khanh, Mai Ly ngại vô cùng, nhưng không biết làm thế nào chặn anh ta lại.
Lạ thật, sao hôm qua nay anh ta cứ chọc Diễm Khanh vậy? Cứ như cố ý vậy. Hổng lẽ anh ta có quen? Chứ ai đâu lại tìm cách chọc tức người lạ.
Nhưng Diễm Khanh hoàn toàn không biết anh ta mà.
Chợt nghĩ ra, Mai Ly hỏi 1 cách cởi mở:
- Hôm nay anh không theo đoàn làm phim à?
Anh ta nói lấp lửng:
- Không.
Mai Ly hơi thất vọng, hôm qua nay cô cứ thắc mắc chuyện đó. Tưởng hỏi thì sẽ biết 1 chút gì về anh ta, nhưng trả lời như vậy cũng như không.
Anh ta chợt hỏi Mai Ly, giọng ngọt lừ:
- Tên gì vậy cô bé?
- Em tên Mai Ly. Còn bạn em tên Diễm Khanh.
Tự nhiên anh ta nheo nheo mắt:
- Diễm Khanh hay Tùng Khanh?
Mai Ly nói vô tư:
- Diễm Khanh chứ! Tùng Khanh là tên con trai mà anh.
Anh ta cười lấp lửng:
- Vậy hả! Vậy mà anh nhớ được giới thiệu là Tùng Khanh.
Diễm Khanh nhíu mày 1 cái, ngờ ngợ. Anh ta nói như vậy làm cô nhớ 1 lần gặp nào đó, nhưng không nhớ nổi cụ thể. Hổng lẽ cô đã nói với anh ta cô tên Tùng Khanh?
Diễm Khanh còn đang suy nghĩ thì Mai Ly đã cãi rất nhiệt tình:
- Không phải đâu, chắc anh nhớ lầm đó.
Anh ta cười cười:
- Không lầm đâu, trí nhớ của tôi tốt lắm, gặp 1 lần là nhớ ngay, tôi không có tính kiêu ngạo đâu.
Mai Ly liếm môi, hình như anh ta cố ý nói Diễm Khanh.
Sợ cô nàng lại nổi giận, cô vội bắt qua chuyện khác:
- Còn anh, anh tên gì vậy?
Anh ta nói chậm rãi:
- Cứ gọi là vua sư tử.
- Hả!
Mai Ly hỏi với cặp mắt tròn xoe hết cỡ. Còn anh ta thì cười thản nhiên:
- Chuyện gì?
- Có tên đó nữa sao?
- Đó cũng là 1 cái tên, không được đẹp lắm, nhưng gọi như vậy cũng dễ phân biệt với người khác.
Nãy giờ anh ta nói chuyện với Mai Ly, nhưng mắt vẫn không ngừng quan sát Diễm Khanh.
Diễm Khanh hơi bặm môi suy nghĩ. Lần này thì cô thật sự nhớ ra, rằng cô đã gặp tên sư tử trong ngày Valentine. Chắc chắn là như vậy.
Thì ra đó là anh ta, cái tên khoái ôm vai cô để tỏ sự thân mật, cái tên đã làm cô khốn khổ cứng đơ cả người. Anh ta ở đây sao?
Lúc đó anh ta hóa trang kỹ quá nên không biết mặt mũi ra sao. Bây giờ thì không còn hoài nghi gì nữa.
Diễm Khanh khẽ liếc nhìn mặt vua sư tử, trông gương mặt không đến nỗi làm người ta có ấn tượng xấu, ngược lại, có thể mến ngay từ đầu.
Cô mừng lắm. Được gặp lại người quen ở nơi xa nhà, có thể coi là đồng hương và cô rất muốn bắt tay anh ta, lắc lắc mấy cái để tỏ sự vui mừng. Nhưng nhớ chuyện bị anh ta chê, cô đâm ra cụt hứng.
Cô bèn cười với 1 vẻ phớt tỉnh ăng lê:
- Tưởng tên gì đẹp đẹp 1 chút, hết chuyện chọn tên đó, thiên hạ nghe xong muốn bỏ chạy.
- Cuối cùng thì cô cũng chịu lên tiếng.
- Tôi đâu có sợ sư tử đến mức nói không nổi.
- Vậy thì tốt! Tôi cũng không tin cô không nhận ra tôi. Nhưng tôi thấy tên Tùng Khanh có vẻ hợp với cô hơn.
- Muốn gọi tên gì cũng được.
Anh chàng vua sư tử gật gù như hài lòng chuyện gì đó, rồi chợt hỏi ngắn ngủn:
- Lần đó, sao bỏ về sớm vậy?
Diễm Khanh cũng trả lời bằng giọng ngắn gọn:
- Tại nhà có chuyện.
- Chứ không phải sợ bị tôi phát hiện là con gái?
Diễm Khanh suy nghĩ 1 chút, rồi hất mặt lên:
- Còn sợ gì nữa, rõ ràng là anh đã phát hiện rồi.
Anh ta cười lớn:
- Không những phát hiện, mà còn là biết ngay từ đầu.
Anh ta nhún vai:
- Con trai gì giọng nhão nhoẹt, như con gái, đụng đến 1 chút là rút lại như con thỏ, hóa trang dở ẹc.
Diễm Khanh lườm anh ta 1 cái. Nụ cười của anh ta làm cô nhớ những lần bị anh ta ôm vai. Rõ ràng là cố ý. Đồ quỷ sứ chứ không phải là người.
Cô trừng mắt nhìn anh ta:
- Đã biết tôi là con gái mà còn cố ý thân mật với tôi, thật là quá lắm.
Anh ta nhún vai:
- Mến khách kiểu này, tôi mới thấy lần đầu. Nếu 2 cô không thích, tôi sẽ không làm phiền 2 cô nữa.
Thấy anh sắp bỏ đi, Mai Ly vội vàng tìm 1 câu giữ chân anh ta lại:
- Không phải vậy đâu. Tại hôm qua anh nói Diễm Khanh thêu xấu nên nó bực 1 tí thôi, không ai ghét anh đâu.
Rõ ràng là cô có thiện ý, nhưng vì đầu óc không biết lắc léo, nên đâm ra bào chữa vụng về. Diễm Khanh nguýt cô 1 cái. Còn vua sư tử thì cười lớn:
- Thì ra là vậy, không ngờ tôi bất lịch sự đến vậy, xin lỗi nghe Diễm Khanh.
Anh ta ngừng lại, rồi nói thong thả:
- Thấy xấu thì tôi nói xấu, chứ không phải cố ý chê, xin lỗi lần nữa nghe.
Rồi anh ta lại cười, tiếng cười thật phóng khoáng, làm Mai Ly buột miệng cười theo.
Diễm Khanh mím môi nhìn 2 người. Cái nhìn của cô làm Mai Ly vội nín thinh. Còn anh ta thì vờ ra vẻ sợ sệt.
Diễm Khanh cúi xuống, lẳng lặng thêu. Tự nhiên cô thấy bực mình vô cùng.
Sau lần gặp anh ta, rồi biến cố trong gia đình đánh gục, cô quên bẵng chuyện đã từng gặp 1 người bạn dễ mến. Sau này thỉnh thoảng cô có nhớ lại, và cũng có mong gặp lại lần nữa.
Cô nên cô rất mừng khi thấy lại anh ta. Vậy mà anh ta không giống như lần đó. Cô thích con người phóng khoáng trong đêm hóa trang, hơn là tên con trai khoái châm chọc này.
Diễm Khanh cứ lẳng lặng thêu, không buồn ngước lên nói chuyện. Thái độ của cô làm Mai Ly ngại quá, nên tìm mọi cách kéo cô vào câu chuyện. Nhưng kéo mãi không được. Cuối cùng cô và anh chàng kia đối thoại với nhau như chỉ có 2 người.
Mà thật ra anh ta cũng không có vẻ hứng thú làm quen với Diễm Khanh. Anh ta nói với Mai Ly đủ thứ chuyện như đã là bạn thân từ kiếp trước, khiến Mai Ly dù rất ngại với Diễm Khanh, cũng không cưỡng nổi ý thích gặp lại anh ta.
Đến gần chiều thì anh ta đứng dậy, chủ động chia tay. Mai Ly buột miệng:
- Mai anh có đến chỗ này nữa không?
Hỏi xong, cô chợt đỏ mặt, ngượng nghịu, làm Diễm Khanh cũng thấy kỳ kỳ với anh ta. Nhưng anh ta thì làm như không thấy gì, anh ta mỉm cười thân ái:
- Tôi chưa biết mình có rảnh không, nhưng nếu có đến đây, thì chắc chắn tôi sẽ tìm 2 cô.
"Thật ra anh ta cũng không đến nỗi thiếu tế nhị" - Diễm Khanh nghĩ thầm. Cô định cười với anh ta 1 cái. Nhưng nhớ ra anh ta cư xử với mình khác Mai Ly, vậy là cô tỉnh bơ quay mặt chỗ khác, làm như không thấy cái chào của con người tế nhị đó.
Khi người thanh niên đi rồi, 2 cô gái cũng tự nhiên hết hứng thêu tiếp. Và cả 2 cũng về sớm hơn mọi ngày.
Hôm sau, khi đến bờ suối, cả 2 vừa thêu vừa nói chuyện. Diễm Khanh không hứng thú lắm với đề tài về anh chàng vua sư tử. Nhưng Mai Ly thì có vẻ rất thích nhắc, thậm chí thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài, như có ý chờ.
Nhưng hôm nay anh ta không đến, làm Mai Ly đâm ra thất vọng. Tuy nhiên, chỉ là cảm giác nhẹ nhàng chứ không có gì trầm trọng.
Buổi tối, 2 cô đèo nhau trên chiếc xe đạp, đi dạo vòng thành phố. Ngang qua Nhà Văn hóa, thấy có chương trình ca nhạc, cô bèn thắng lại, đọc tên các ca sĩ, rồi reo lên:
- Có Hồng Lam với Lý Lệ nữa, vô xem nghe Khanh.
Diễm Khanh khẽ hếch mũi:
- Bộ Ly thích Lý Lệ lắm hả?
- Cô ta đang là thần tượng của tụi mình đó, giới trẻ ở đây thích cô ta lắm.
Diễm Khanh nói dấm dẳng:
- Hát không có gì đặc sắc, chỉ nổi nhờ ăn mặc kỳ quái và nhảy nhót loi choi. Kiểu ca sĩ nổi nhờ lăng xe, mình không thích tí nào.
- Vậy Khanh thích ai?
- Mình thích Thu Thanh, hát hay hết ý, giọng cô ta rất sang, phong cách cũng quý phái, ăn mặc trang nhã mà chọn bài hát cũng có chất lượng, chứ không phải gào thét giựt giựt như Lý Lệ, thấy ớn.
Mai Ly có vẻ phật lòng:
- Sở thích của tụi mình hông giống nhau tí nào. Mình không hiểu nổi tại sao mình lại thích chơi với Khanh, trong khi ở đây mình có thiếu gì bạn.
Diễm Khanh chỉ hứ 1 tiếng chứ không trả lời. Cô định giục Mai Ly về. Nhưng ánh mắt cô chợt dừng lại ở tấm băng-rôn giới thiệu phần giao lưu với nhạc sĩ Hiểu Khang, thế là cô đổi ý lập tức.
Diễm Khanh hăng hái kéo tay Mai Ly:
- Vào xem đi! Ly gởi xe, mình đi mua vé, coi chừng ngồi dưới chót không nhìn rõ mặt nhạc sĩ Hiểu Khang.
Mai Ly nhướng mắt nhìn Diễm Khanh, định hỏi, nhưng Diễm Khanh đã đi về phía cửa. Vậy là cô chỉ còn mỗi việc là gởi xe.
cô đi vào khán phòng, len lỏi tìm chỗ ngồi. Không đến nỗi ngồi hàng cuối, nhưng ở giữa thì cũng không thể nhìn rõ mặt như Diễm Khanh mong muốn. Cô cằn nhằn:
- Phải chi đến sớm 1 chút. Biết vậy, mình đã đăng ký vé trước.
- Chi vậy?
- Thì được ngồi phía trên, vậy mà cũng hỏi.
Mai Ly nhận xét:
- Khanh có vẻ thần tượng nhạc sĩ đó quá.
- Chứ gì nữa, mình mê nhạc ông ta lắm. Có lần truyền hình trực tiếp đêm nhạc của ông ấy mà mình không biết, tức muốn chết luôn.
Mai Ly châm chọc:
- Vậy sao không viết thư? Mình thấy tụi bạn mình hay gởi thư cho thần tượng lắm.
Diễm Khanh hếch mũi, buông gọn 1 câu:
- Sến!
- Khanh khó tính và kiêu kỳ thật đó.
Diễm Khanh định hỏi mình kiêu kỳ chỗ nào. Nhưng lúc đó nhạc nổi lên, mở đầu cho chương trình. Tiếng nhạc cuốn đến nỗi Diễm Khanh ngồi không yên được. Cô nhịp tay lên thành ghế, khẽ lắc lư người 1 cách hào hứng. Và cô quên bẵng chuyện đang nói với Mai Ly. Cô nàng cũng im lặng nhìn lên sân khấu.
Tình Như Tia Nắng Tình Như Tia Nắng - Hoàng Thu Dung Tình Như Tia Nắng