Số lần đọc/download: 11322 / 30
Cập nhật: 2015-07-24 08:01:51 +0700
Chương 2
C
ổng biệt thự có giàn hoa tigôn hồng thắm hiện ra. Hoàng Anh rất thích về nhà được nhìn thấy giàn hoa tigôn lung linh trong nắng.
Bỗng dưng Hoàng Anh nhìn thấy Huy Nam lái xe chở luật sư Nam Trí vào cổng. Ắt Luật sư Nam Trí đến gặp bà Hoàng Chi, Hoàng Anh giận không thể tả.
Khi chiếc xe đã lọt thẳng vào trong, Hoàng Anh đã vội nép người vào giàn hoa và đi trở ra đi loanh quanh. Cô rất ghét luật sư Nam Trí không bao giờ muốn gặp ông ta, thế mà lần nào về nhà cũng gặp.
Lại còn Huy Nam nữa chứ, cớ gì mà Huy Nam làm tài xế chở luật sư Nam Trí. Hoàng Anh lánh mặt luôn không muốn cho anh ta biết cô ở đâu.
Vừa đi, Hoàng Anh vừa ấm ức về mẹ. Cô buồn không thể tưởng.
Tại sao luật sư Nam Trí cứ đến đây hoài vậy? Hoàng Anh không sao hiểu nổi mẹ cô. Bà quan hệ với luật sư Nam Trí để làm gì?
Hoàng Anh thật sự chán nản cô muốn quay trở về shop thời trang Thanh Xuân luôn. Nhưng suy nghĩ một lúc đành quay lại biệt thự. Nếu xe của họ còn thì cô sẽ đi luôn.
May quá, lần này đến cổng biệt thự, ghé mắt vào trong, không thấy bóng dáng chiếc xe, Hoàng Anh quyết định vào trong.
Gặp mẹ nơi phòng khách, Hoàng Anh vội hỏi:
- Mẹ vừa tiếp khách hả? Ai vậy mẹ?
Bà Hoàng Chi điềm tĩnh:
- Luật sư Nam Trí.
- Ai chở ông ta phải không mẹ?
- Huy Nam, cậu con trai của ông luật sư Ôi, Huy Nam là con trai của luật sự Nam Trí. Hoàng Anh không thể ngờ và bỗng dưng cô thấy bực dọc vô cớ.
Tại sao Huy Nam là con ông Nam Trí mà không 1à con người khác.
Anh về thay đổi cha đi...
Chẳng biết bao giờ, Hoàng Anh rất hận luật sư Nam Trí. Theo cô được biết thì ông Nam Trí là người cũ của mẹ.
Tuy nhiên đó là chuyện thuở trước, chuyện quá khứ đã qua rồi. Mối tình đầu vụng dại thời thanh xuân ai mà chẳng có, một thời yêu một thời đẹp. Tất cả đã chìm vào quên lãng, đâu có gì đáng nói...
Thế nhưng với Hoàng Anh thì khác. Chuyện không đơn giản. Luật sư Nam Trí đã gián tiếp làm cho cha Hoàng Anh quá ghen mà chết vì chứng nhồi máu cơ tim.
Được nghe kê nên Hoàng Anh rất oán ghét luật sư Nam Trí. Đã thế Huy Nam là con của ông ta. Thất đáng ghét! Thảo nào tên hai người đều có chữ Nam. Vậy mà Hoàng Anh không nghĩ ra.
Tại sao Huy Nam lại là người con của kẻ thù đáng ghét? Từ nay dưới mắt Hoàng Anh, Huy Nam là cái gai nhọn.
Ai bảo anh là con luật sư Nam Trí là gì để trở thành cái gai nhọn?
Thế là Hoàng Anh không còn thân thiết với Huy Nam được nữa.
HoàngAnh thay đổi thái độ với Huy Nam khi anh đến shop Thời trang Thanh Xuân.
Huy Nam vô cùng ngạc nhiên khi thấy Hoàng Anh tỏ ra lạnh nhạt chứ không thân thiện với anh như buổi đầu nữa. Nghĩ là Hoàng Anh đang bận rộn cho ngày khai trương shop thời trang nên chẳng nói gì.
Hôm nay là ngày khai trương shop thời trang. Hoàng Anh và Thu Dung náo nức lạ thường.
Hai cô gái chủ trương đơn giản hoa quả, bánh kẹo, nước ngọt và khai trương, sau đó mở cửa shop thời trang để khách tới tham quan mua sắm.
Bạn bè tới dự buổi khai trương thật vui vẻ và nhiệt tình ủng hộ Hoàng Anh, Thu Dung.
Hai cô gái tiếp khách thật cởi mở. Ngay ngày khai trương đã bán được nhiều bộ quần áo khiến hai cô rất phấn khởi.
Không được thông báo, không được mời dự ngày khai trương, Huy Nam hỏi thăm và biết được. Anh đã đặt một lẵng hoa đến tặng Hoàng Anh và Thu Dung.
Huy Nam khệ nệ mang lẵng hoa vào, giọng ân cần:
- Nhân ngày khai trương shop thời trang, tôi xin tặng.
Mặt lạnh như ướp đá, Hoàng Anh bảo:
- Cám ơn! Tôi có hoa rồi, không nhận?
Và cô nhất định không cầm lẵng hoa, không đếm xỉa đến Huy Nam.
Thu Dung tròn mắt nhìn Hoàng Anh. Cô bất nhẫn trước thái độ của bạn. Cớ gì mà Hoàng Anh đã quay phắt 180 độ, cư xử lãnh đạm với Huy Nam thế này?
Chẳng lẽ hai người giận nhau?
Thấy tội cho Huy Nam, Thu Dung đón lấy lẵng hoa, nở nụ cười lịch sự:
- Cảm ơn anh Nam!
Hoàng Anh nguýt mất với Thu Dung nhưng giọng thì ngọt như pha đường:
- Mi qua đây tiếp khách hàng giùm ta nhé Dung!
Có nghĩa là Hoàng Anh không muốn Thu Dung tiếp anh chàng Huy Nam.
Chuyện gì thế nhỉ? Thu Dung thắc mắc nhưng đành dẹp qua một bên vậy.
Để điều tra Hoàng Anh sau.
Hôm nay ngày khai trương vui vẻ, phải để việc buôn bán diễn ra suôn sẻ tốt đẹp.
Nhưng Hoàng Anh không nghĩ như Thu Dung, cô ném cho Huy Nam tia nhìn lạnh băng, cô ra tối hậu thư:
- Từ nay chấm dứt! Anh không được đến shop thời trang này!
Huy Nam tròn miệng, tròn mắt nhìn Hoàng Anh trân trối. Anh đang tìm hiểu xem câu nói vừa nghe có phải là thật không?
- Sao nói thế hả Hoàng Anh? Chúng ta là bạn mà?
Hoàng Anh trề môi:
- Ai thèm làm bạn với anh.
Huy Nam vẫn tỏ sự thân thiện:
- Chẳng những là bạn mà Hoàng Anh còn đồi tôi chỉ cách chải tóc giả cho manơcanh để thọ giáo nữa kia!
Hoàng Anh hứ nhẹ:
- Ai thèm thọ giáo anh.
Huy Nam nhắc:
- Nói tại đây, Hoàng Anh quên rồi hả?
Hoàng Anh nghiêm nét mặt:
- Tôi chẳng quên điều gì cả?
Huy Nam nói như reo:
- Lúc đó chúng ta rất thân thiện, Hoàng Anh còn hát cho tôi nghe nữa!
Hoàng Anh lắc đầu phủ nhận:
- Không có chuyện đó.
Huy Nam thắc mắc:
- Chuyện xảy ra mới đây thôi sao Hoàng Anh phủ nhận nhỉ?
Hoàng Anh buôn gọn:
- Vì lúc đó tôi không biết anh là ai.
Huy Nam kiêu hãnh:
- Tôi vẫn là tôi đâu có làm điều gì sai trái với Hoàng Anh.
- Anh không sai trái nhưng người lớn sai trái.
- Ai sai trái.
Hoàng Anh mím chặt môi:
- Cha anh!
Huy Nam kêu lên:
- Cha tôi hả? Ông ấy chẳng có làm gì sai trái cả.
Hoàng Anh nghiêm giọng hỏi:
- Cha anh có phải là luật sư Nam Trí không?
Vô tình Huy Nam hí hửng gật đầu:
- Ồ, đúng rồi! Cô biết ba tôi hả?
- Chẳng những biết mà tôi còn oán ghét ba anh nữa.
Huy Nam chăm chú nhìn Hoàng Anh:
- Hoàng Anh có nhầm không chứ ba tôi là luật sư luôn giúp mọi người.
- Giúp mọi người chứ gia đình tôi thì ông ấy hại đấy.
- Không có đâu chắc Hoàng Anh nhầm rồi đấy.
- Luật sư Nam Trí thì tôi đâu có nhầm được. Ông ta là kẻ thù của tôi.
Huy Nam không sao hiểu được thái độ hằn học cay cú của Hoàng Anh đối với ba anh. Ông đã làm gì phiền lụy đến HoàngAnh?
Xưa nay ba anh luôn giúp đỡ người khác, ông là người rất chính trực.
Huy Nam buột miệng:
- Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra chứ ba tôi luôn là người tốt.
Chiếu cho Huy Nam một tia nhìn sắc như dao, Hoàng Anh trề giọng:
- Tốt hả? Ba anh làm tan nát gia đình tôi anh có biết không?
Huy Nam nhẹ nhàng giải thích:
- Ba tôi là luật sư quan hệ nhiều vì công việc và luôn giúp người hàn gắn chứ không làm tan nát gia đình ai.
- Xí! Anh đâu có biết ba anh làm.
Huy Nam thản nhiên:
- Ba tôi bênh vực lẽ phải bảo vệ mọi người.
Hoàng Anh cau mặt:
- Bênh vực lẽ phải mà ông làm trái.
Huy Nam nóng mũi:
- Cô xuyên tạc rồi, ba tôi không làm gì sai trái cả.
- Ông đã hại gia đình tôi. Anh đâu có biết. Luật sư gì mà kỳ...
Hoàng Anh ấm ức phê phán luật sư Nam Trí. Huy Nam suy nghĩ mãi. Ba anh làm gì ảnh hưởng đến gia đình Hoàng Anh?
Bất chợt anh hỏi cô:
- Chẳng lẽ ba tôi làm cho ba mẹ cô ly hôn?
Hoàng Anh cay cú:
- Ly hôn còn đỡ, đằng này ba tôi chết anh có biết không?
Huy Nam phản kháng:
- Ba tôi đâu có giết người.
- Anh đừng có bênh!
- Tôi chỉ nói theo lẽ phải. Ba cô chết phải có lý do chứ?
- Ba tôi vì uất ức mà chết.
- Vậy thì cô đừng có đổ thừa ba tôi.
- Ba anh gían tiếp hại ba tôi.
Huy Nam vẫn mềm mỏng giải thích:
- Hoàng Anh nghĩ lại đi? Ba tôi là luật sư luôn làm đúng pháp luật chứ không hại ai cả.
Chẳng thèm nghe lời giải thích của Huy Nam, Hoàng Anh gắt lên:
- Anh đừng có đem danh nghĩa luật sư của cha anh ra mà nói. Luật sư mà sai trái thì tội nặng hơn mọi người đó.
Huy Nam điềm tĩnh:
- Ba tôi rất biết điều đó.
Hoàng Anh mai mỉa:
- Biết mối quan hệ bừa bãi làm tan nát hạnh phúc gia đình người ta.
- Ba tôi không sai trái như cô nói đâu.
- Anh là con của ông ta, đương nhiên anh phải bênh vực.
- Tôi chỉ nói theo lẽ phải.
- Ba anh đâu có làm theo lẽ phải.
Huy Nam rất khó chịu khi Hoàng Anh cứ xúc phạm đến ba anh. Xưa nay luật sự Nam Trí rất có uy tín.
Cố giữ giọng điềm tĩnh, Huy Nam bảo:
- Tại Hoàng Anh thành kiến chứ ba tôi là người mẫu mực và có uy tín với mọi người.
Hoàng Anh đưa mắt nhìn Huy Nam từ đầu đến chân, dài giọng:
- Mẫu mực hả? Mẫu mực mà luôn cho ba tôi vì tức.
Huy Nam vẫn một giọng phân trần:
- Ba cô chết vì bệnh chứ chẳng liên quan gì đến ba tôi.
- Tôi bảo có liên quan đó. Tại ba anh lăng nhăng.
Huy Nam nóng mặt:
- Nói ba tôi như thế, cô có thấy là mình quá đáng lắm không?
Không thèm đếm xỉa đến lời của Huy Nam, Hoàng Anh mỉa mai:
- Rồi thế nào cũng giống ba anh. Cha nào con nấy. Rau nào sâu này.
Đầu Huy Nam như có lửa, cơn giận bốc lên cao độ. Mắt anh nhìn trừng Hoàng Anh. Không ngờ cô có thể nói năng khiếm nhã với anh như thế. Giọng cô sao mà nặng nề, chua ngoa đến thế?
Mắt Huy Nam như phủ một đám mây u ám, giọng anh rắn đanh lại:
- Cô có hiểu cô vừa nói gì không? Cô lầm rồi!
Hoàng Anh phớt tỉnh:
- Lầm hả? Không đâu, con ông luật sư! Từ nay, anh đừng ghé shop thời trang nữa. Chấm dứt quan hệ. Xem như tôi hoàn toàn không biết anh.
Tự ái của thằng con trai trỗi dậy ngút trời, Huy Nam không thể kiềm chế được. Anh đứng bật dậy, giọng lạnh băng:
- Cô không cần thì thôi, tôi chẳng đến đây làm gì. Đừng tưởng tôi thích!
Nói xong, anh lặng lẽ bỏ đi một hơi. Rời khỏi shop thời trang mà Huy Nam vẫn còn bực dọc...
Ấm ức chuyện xưa, ngỡ ngàng hiện tại, HoàngAnh xốn xang bao nỗi niềm.
Cô không nghĩ mình quá đáng với Huy Nam. Ai bảo anh là con của luật sư Nam Trí?
Con của ông ta thì phải chịu!
Đuổi cho Huy Nam về xong. Hoàng Anh cảm thấy buồn một cách sâu sắc.
Ngày khai trương shop thời trang mà sao buồn thế!
Hoàng Anh nhìn ra ngoài.
Trời hôm nay nắng đẹp đúng như mong muốn của Hoàng Anh.
Bây giờ lại thêm một cơn mưa trút xuống.
"Trời không mưa ta cung lạy trời mưa".
Lòng ta trĩu nặng ưu tư.
Mưa hãy cứ mưa đi!
Buồn càng thêm buồn tái tê!
Thu Dung mua hai tô phở đặt trên bàn rồi bảo Hoàng Anh:
- Ăn đi rồi kể cho ta nghe với.
Hoàng Anh nhăn mặt:
- Chẳng có gì để kể!
Thu Dung ấn đôi đũa vào tay Hoàng Anh:
- ''Chuyện lạ bốn phương'' thế này mà chẳng có gì để kể hả?
Hoàng Anh ăn phở mà không nói gì.
Thu Dung vờ than:
- Ngày nay khai trương mà thật xúi quẩy.
Hoàng Anh ngừng đũa ngó Thu Dung:
- Sao xúi quẩy hả? Khách đông và hàng vẫn bán được.
Thu Dung làm bộ so bì:
- Khai trương khách đông mà chỉ có mình ta tiếp khách và bán hàng. Thật là bất công!
Biết bạn trách móc mình, HoàngAnh cười cầu hòa:
- Mi ráng giùm. Hôm nay ta bận.
- Bận tiếp anh chàng hả?
- Đuổi anh ta đi thì có!
Thu Dung ngó Hoàng Anh bắt đầu phỏng vấn:
- Hãy kể cho ta nghe đi! Mi với anh chàng Huy Nam xích mích hả?
Hoàng Anh buôn gọn:
- Xích mích với anh chàng ta.
- Hả!
Miệng Thu Dung há mở tròn vo:
- Xích mích với cha, hà cớ vì mi gây với con?
Hoàng Anh hậm hực:
- Cha nào con nấy. Mi không biết câu ngạn ngữ của Tây phương hả?
Thu Dung tò mò:
- Câu gì?
- "Bởi cha mẹ đã ăn những quả nho sống sít nên răng con cái bị hư".
Thu Dung cười khúc khích:
- Ta thấy câu đó có liên quan gì đến Huy Nam đâu?
Hoàng Anh tỉnh giọng:
- Không hả? Cha làm thì anh ta phải chịu.
Thu Dung khẽ đùa giọng:
- Mi đâu phải ông bà cụ mà đòi áp dụng thuyết nhân quả cho Huy Nam.
Hoàng Anh thản nhiên:
- Ai bảo anh ta là con của luật sư Nam Trí.
- Con luật sư thì sao hả?
- Thì lăng nhăng giống cha, làm tan nát gia đình người khác!
Thu Dung le lưỡi nhìn Hoàng Anh:
- Mi nói gì nghe ghê vậy hả?
Hoàng Anh khẳng định:
- Luật sư Nam Trí là như thế đó. Mi không biết sao?
- Ta đâu có biết luật sư Nam Trí.
- Thì Huy Nam là con của ông ta.
Thu Dung cười nhẹ tênh:
- Là con nhưng vẫn là hai người khác nhau cơ mà!
Hoàng Anh cãi lại:
- Khác nhau sao được hả? Con nhà tông, hắn vẫn có gien di truyền của cha.
Ta oán ông ta...
Thu Dung thắc mắc:
- Nhưng ông luật sư đã làm gì mà mi oán ông ta hả?
Chuyện dài dòng lắm hôm nay ta kể mi nghe! Hôm nay ta phải đuổi anh ta ra khỏi shop thời trang.
Thu Dung tặc lưỡi:
- Mi nặng nề cương quyết, ta thấy tội cho Huy Nam quá.
- Tội gì hả?
- Anh ấy rất nhiệt tình và có lòng với mi.
Hoàng Anh lắc đầu:
- Ta không cảm được nữa.
Thu Dung phê phán bạn:
- Mi lạ thật! Xoay 180 độ nhanh quá! Mới hôm nào nói thích thích Huy Nam, gặp tiếng sét rồi.
Hoàng Anh tỉnh bơ:
- Bây giờ thì chấm dứt không quen biết, không cho tới đây.
- Tại sao hả?
- Ai bảo anh ta là con luật sư Nam Trí.
Thu Dung lắc đầu hết biết. Tại sao Hoàng Anh lại cố chấp thế nhỉ? Thu Dung thấy Huy Nam hiền hậu dễ mến, là người tốt. Dù cha anh cố nào chẳng lẽ anh giống theo? Cớ gì Hoàng Anh thâm thù ông luật sư lại thâm thù con luôn?
Thu Dung nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Dù thế nào mi cũng đừng cố chấp! Chẳng lẽ Huy Nam phải gánh chịu.
Hoàng Anh lý giải:
- Con thì giống cha, ta không muốn quan hệ với những kẻ đã làm ảnh hưởng đến gia đình ta.
- Làm sao được. Nghĩ đến luật sư Nam Trí là ta muốn nổi trận lôi đình.
- Hãy dẹp lòng oán hận để yêu. Mi sẽ thấy mi vui tươi hạnh phúc!
Hoàng Anh chép môi:
- Mi đừng giở giọng của nhà hiền triết ra đây với ta.
Thu Dung nhoẻn miệng cười:
- Ta giở giọng bạn hà! Mi hãy nghe ta đi?
- Ta chỉ nghe ta thôi!
- Ta đâu có bảo thủ.
- Vậy thì hãy vui vẻ với Huy Nam như lúc đầu.
- Không thể được. Hắn là con của luật sư Nam Trí thì ta chẳng bao giờ quen nữa.
Thu Dung thở ra. Chẳng biết khuyên Hoàng Anh thế nào để nhỏ nghe. Tự dưng biến tình cảm đẹp đẽ buổi sơ giao với Huy Nam thành ghét. Mong rằng tâm trạng phức tạp khó chịu sẽ qua nhanh, Hoàng Anh sẽ hết ác cảm với Huy Nam nữa.
Thu Dung nhẹ giọng bảo:
- Hi vọng sau cơn mưa trời lại sáng.
Hoàng Anh bướng bỉnh lắc đầu:
- Hổng có sáng đâu!
- Mày đừng nên ứng chiến và lạnh lùng với Huy Nam nữa!
- Giữa ta và hắn đã có ranh giới rõ rệt rồi.
- Ranh giới gì hả?
- Thù địch.
- Con khỉ!
Thu Dung nhăn bạn rồi nhắc nhở:
Tố Hữu viết "Người với người sống để yêu nhau". Mi hãy nghe lời nhà thơ!
Hoàng Anh xúi giục:
- Thì mi nghe và yêu đi!
- Yêu ai?
- Anh chàng Huy Nam?
- Con khỉ! Của mi ai mà thèm nhào vô!
Hoàng Anh tuyên bố một câu xanh dờn:
- Mi mà yêu anh ta thì cũng trở thành kẻ thù của ta luôn.
- Ai cha! Lạ nhỉ! Mi thù cha con Huy Nam chứ có dính líu gì đến ta?
- Tại mi dính đến hắn?
- Không có à nha!
- Vậy hả! Mà có thì cũng đâu có sao?
Thu Dung pha trò:
- Ta thấy sao đầy trời chứ không à?
- Mi thấy gì cũng được?
Một lần nữa Thu Dung bảo:
- Mi cắt dứt dù sao cũng tội cho anh chàng. Hòa đi!
- Mi thấy tội thì việc nhào vô! Ta đâu có cản!
- Con khỉ ta chỉ nhắc mi thôi. Ai thèm nhào vô.
- Mi đừng gì nữa. Ta đã tống khứ anh ta đi rồi. Từ nay anh ta sẽ không đến nữa đâu.
- Ngày khai trương vui vẻ mà mi làm cho có vấn đề.
Hoàng Anh nhấn mạnh:
- Ngày khai trương shop mình vẫn vui vẻ, anh ta chẳng có liên quan gì cả.
- Không liên quan thì thôi.
Thu Dung trả lời xuôi.
Xem như không có chuyện gì xảy ra, Huy Nam vẫn đến shop Thời trang Thanh Xuân.
Anh vờ làm một phóng viên đeo máy ảnh lủng lẳng đến shop thời trang để phỏng vấn Hoàng Anh về việc mở shop bán hàng.
Trong lúc vắng khách, vừa thấy Huy Nam bước vào, Hoàng Anh đã nhận ra ngay.
Cô dài giọng chế nhạo:
- Dù anh là đại chuyên viên hóa trang tài giỏi nhất thế giới tôi cũng nhận ra anh.
Huy Nam nhe răng cười:
- Được Hoàng Anh nhận ra là hân hạnh cho tôi! Dù sao cũng là người quen.
Quên sao được hén.
Hoàng Anh nguýt mắt:
- Hứ! Ai mà quen với anh.
Huy Nam vờ trách:
- Sao Hoàng Anh mau quên quá vậy?
Mặt Hoàng Anh như ướp đá:
- Đối với anh thì phải mau quên như vậy?
- Tại sao hả?
- Chẳng tại sao cả?
- Hôm nào tôi với Hoàng Anh cùng chải tóc và trang trí cho manơcanh tại shop này rồi cùng nhau uống cà phê nữa.
- Chuyện đó không có trong bộ nhớ của tôi!
Cười một cách thản nhlên, Huy Nam hỏi:
- Thế chuyện gì mới có trong bộ nhớ của Hoàng Anh?
Đôi môi màu hoa hồng khẽ mím lại, Hoàng Anh đáp tỉnh:
- Anh là con của luật sư Nam Trí.
Huy Nam cao ngạo đáp:
- Đó là niềm kiêu hãnh của tôi!
- Vậy hả!
- Thế sao Hoàng Anh không hài lòng?
- Phải chi anh đừng là con của luật sư Nam Trí thì hay hơn.
- Trời đất!
Huy Nam kêu lên và ngó HoàngAnh chằm chặp:
- Hoàng Anh thật hết biết. Bắt tôi thay đổi cha hả?
Hoàng Anh chép môi:
Tôi đâu dám bắt anh làm điều đó!
- Thế thì tốt!
Hoàng Anh nhăn mặt:
- Nhưng tôi không chấp nhận anh là con ông luật sư.
Huy Nam cười bảo:
- Đó là sự thật. Hoàng Anh không chấp nhận cũng không được.
Hoàng Anh chu môi lên:
- Vì thế tôi và anh không quen biết. Anh đừng đến đây nữa!
Huy Nam nhìn Hoàng Anh nghiêm giọng hỏi:
- Tại sao Hoàng Anh quan trọng vấn đề như vậy?
- Vì cha tôi đã chết, gia đình tôi tan nát mà ông luật sư là người gián tiếp gây ra.
Huy Nam nhíu trán:
- Tôi e Hoàng Anh luận tội không đúng, người cha tôi là người nắm pháp luật.
Hoàng Anh cao giọng:
- Tất nhiên! Không ai nói ông luật sư vi phạm pháp luật.
- Thế sao Hoàng Anh cứ kết tội ba tôi?
- Tôi nói bên trong của vấn đề anh có biết chưa?
Huy Nam quả quyết:
- Chắc do hiểu lầm thôi. Chứ cha tôi là người nghiêm túc.
- Tôi biết anh sẽ nói đó.
Huy Nam cau mày nhìn Hoàng Anh. Cô gái này thật cố chấp khó chịu. Thật ra, ba anh đã làm gì anh hưởng đến gia đình cô chứ?
Huy Nam không tin ba anh làm điều sai trái. Từ trước đến nay luật sư Nam Trí là người rất có uy tín.
Cớ gì mà Hoàng Anh cứ thành kiến với ông. Và thật là nực cười, thành kiến với ông, Hoàng Anh lại thành kiến với cả Huy Nam. Anh có làm gì sai trái với cô đâu chứ? Chỉ vì là con luật sư Nam Trí mà anh trở thành kẻ có tội. Thật khôi hài!
Huy Nam tặc lưỡi:
- Tôi không thể nào hiểu nổi Hoàng Anh.
Hoàng Anh cong cớn đôi môi hồng thắm:
- Tôi đâu có yêu cầu anh hiểu tôi.
Huy Nam trách nhẹ Hoàng Anh:
- Hoàng Anh thật vô lý và bướng bỉnh.
Rồi anh cười cầu hòa:
- Chúng ta vẫn là bạn nha Hoàng Anh?
- Bạn hả, không bao giờ! Anh rồi cũng giống ba anh. Tôi coi như là không quen anh.
HoàngAnh buôn giọng chắc nịch rồi đứng bật dậy bước ra tỏ ý không tiếp Huy Nam nữa.
Cau mày khó chịu vì bộ khinh thường, Huy Nam tức giận đứng lên:
- Cô có hiểu cô vừa nói gì không? Cô lầm rồi!
Hoàng Anh chắc giọng:
- Tôi không lầm!
Tức không thể tả, Huy Nam bước ra về một hơi và tự nhủ là sẽ không quay lại shop Thời trang này nữa...
- Mẹ làm ăn thế nào mà ra nông nỗi này?
Hoàng Anh uất ức hỏi mẹ. Bà Hoàng Chi trả lời trong nỗi tuyệt vọng buồn đau:
- Mẹ làm ăn chân chính chứ có gian lận gì đâu mà xảy ra cớ sự này.
Nghĩ đến chứng bệnh của bà Hoàng Chi, Hoàng Anh không dám hỏi mẹ hay than phiền nữa.
Bà vay vốn kinh doanh đá quý, bị mua nhầm số hàng ngọc và đá saphia giả đang chờ ngày ra tòa.
Bà Hoàng Chi ấm ức:
- Mẹ vô tội mà mang tiếng là buôn bán hàng giả. Người ta hại mẹ.
Hoàng Anh chỉ còn biết an ủi mẹ:
- Thôi, mẹ đừng buồn khổ nữa. Chúng ta phải tìm cách trả nợ.
Bà Hoàng Chi buồn bã:
- Còn cách nào nữa? Trước mắt là ngôi biệt thự sẽ bán hóa giá để trả nợ.
- Bán ngôi biệt thự! Hoàng Anh buồn một cách sâu sắc.
Ngôi nhà thân yêu gắn bó với Hoàng Anh suốt từ tuổi ấu thơ. Rồi đây ngôi nhà sẽ không còn là của mẹ con Hoàng Anh nữa.
Thế rồi! Xót xa! Nhưng Hoàng Anh làm được gì đây? Cô không đủ khả năng để giữ ngôi nhà lại.
Mải lo học, lo mở shop thời trang, Hoàng Anh đâu ngờ mẹ cô lao vào việc kinh doanh đá quý! Bà có biết nhiều về thứ hàng này đâu mà lại lao vào buôn bán. Hoàng Anh cũng chẳng bao giờ nghe mẹ bàn bạc với cô một tiếng nào.
Bây giờ việc đổ bể ra, cô như từ cung trăng rơi xuống. Điếng người.
Từ đây sẽ mất ngôi nhà thân yêu. Từ đâu hai mẹ con sẽ ở đâu sinh sống ra sao?
Bao lo âu phiền muộn đè nặng tâm sự từ Hoàng Anh. Cô ngồi trầm tư nuốt nước mắt vào lòng.
Không dám, không thể trách mẹ Hoàng Anh cố giấu từng tiếng thở dài.
Bà Hoàng Chi thốt lên với vẻ đau khổ:
- Mẹ đâu có muốn bán ngôi biệt thự. Nhưng chuyện lỡ rồi, nếu không chịu bán thì mẹ bị tù.
Hoàng Anh chép miệng:
- Phải bán thôi mẹ ơi, rồi mọi chuyện sẽ tính sau.
Nhưng Hoàng Anh chẳng biết tính sao đây?
Chỉ với shop thời trang thì Hoàng Anh cũng chẳng giải quyết được gì.
Từ ngày cha mất, gia đình hoàn toàn suy sụp. Hoàng Anh không hiểu sao mọi chuyện buồn bã xui rủi đều đổ ập xuống cho cô.
Bà Hoàng Chi đau buồn nên trở bệnh. Hoàng Anh vừa thuốc thang chăm sóc mẹ vừa trông nom shop thời trang cùng Thu Dung.
Shop thời trang mở cửa được một tuần lễ nay, cũng có nhiều khách hàng ủng hộ.
Hoàng Anh và Thu Dung khấp khởi mừng thầm.
Thu Dung vui vẻ bảo:
- Khách hàng đông, ta cũng mừng.
Hoàng Anh gật đầu:
- Lạy trời cho shop của hai đứa mình ăn nên làm ra.
Thu Dung pha trò:
- Chắc chắn rồi, mình có quới nhân phù hộ.
Hoàng Anh phì cười:
- Quới nhân nào? Khách hàng thì có. Ta chỉ mong khách hàng không quay lưng với mình.
Thu Dung liến thoắng:
- Vô mua thì phải quay lưng là về chứ sao.
- Con khỉ! Ta nói quay lưng là đi luôn không trở lại kìa.
Thu Dung nháy mắt với Hoàng Anh:
- A! Có một kẻ đã quay lưng đi luôn không trở lại đó.
Hoàng Anh vô tình:
- Ai hả?
- Trời ạ! Mi còn hỏi! Anh chàng Huy Nam đã bị mi đuổi tuốt rồi đó.
Hoàng Anh thản nhiên:
- Anh ta sẽ một đi không trở lại.
- Mi nỡ nào... ác vậy?
Hoàng Anh nguýt mắt:
- Ta có làm chi ác mà mi gieo tiếng oán?
Thu Dung bật cười:
- Ta có nào có dám gieo tiếng oán cho mi đâu.
- Vậy thì đừng nói chuyện anh ta nữa!
- Ta thấy ức nên nói giùm anh ta.
Hoàng Anh vặn lại:
- Sao mi không ức giùm ta hả?
- Mi để người khác ức!
Hoàng Anh ngồi trầm tư thấy buồn chông chênh. Cô nén tiếng thở dài nhưng Thu Dung vẫn nghe.
- Mi sao thế?
- Buồn!
- Buồn hay nản hả mi?
- Buồn nản, chán, khổ gì ta cũng đang nếm đủ.
Thu Dung nhìn bạn ái ngại:
- Gì mà thê lương dữ vậy hả mi?
- Ta sợ còn hơn thế nữa.
- Thôi, đừng có bi quan yếm thế?
Thu Dung kêu lên rồi báo với Hoàng Anh:
- Hôm qua nhân viên của công ty thiết kế thời trang Dạ Ngọc có đến giới thiệu mẫu mã và mời mình hợp đồng nhận hàng. Ta định bàn với mi.
Hoàng Anh ân cần:
- Tùy tình hình mi cứ quyết định.
Thu Dung nhìn Hoàng Anh:
- Đừng bắt ta quyết định shop của hai đứa cũng phải có ý kiến của mi.
Hoàng Anh chán nản lắc đầu:
- Ta đang rối rắm chuyện nhà chẳng còn tâm trí đâu nữa.
- Chuyện gì rồi cũng sẽ giải quyết được mi đừng quá bi quan!
- Chẳng biết chuyện gì nhưng Thu Dung cũng an ủi Hoàng Anh.
Hoàng Anh âu sầu bảo:
- Chẳng giải quuyết được gì cả. Ta đang bế tắc rồi.
- Chuyện gì hả?
Hoàng Anh kể mọi chuyện cho Thu Dung nghe với giọng buồn u uất. Thu Dung chỉ còn biết trấn an bạn:
- Sau cơn mưa trời lại sáng rồi mi sẽ vượt qua được.
Hoàng Anh thở dài não ruột:
- Làm gì mà trời sáng khi nhà của ta đã không còn nữa?
- Ta biết mi sẽ buồn khổ lắm. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi mi hãy cố gượng lên!
Hoàng Anh than vãn:
- Ta đâu bao giờ nghĩ là mẹ ta làm ăn thảm bại như vậy?
- Mi cũng đừng buồn nữa! Mi bây giờ là chỗ dựa của dì Chi, cần giúp dì qua khỏi bệnh.
Hoàng Anh mong mẹ qua khỏi bệnh chứ bà bị tim khiến cô cũng rất lo.
Thu Dung dặn Hoàng Anh:
- Mi bận quá không đến shop thời trang thì mình ta trông nom cũng được.
- Bận gì ta cũng đến shop chứ mi. Ở đây vui hơn được nhìn thấy các manơcanh xinh đẹp và những bộ quần áo đủ màu sắc lại thấy khách hàng nữa.
Thu Dung khẽ đùa giọng:
- Thích nhìn hả? Vậy là mi đã nghiện shop thời trang rồi?
Hoàng Anh gượng cười:
- Shop của mình, mình nghiện cũng chẳng sao?
Thu Dung thoáng mừng khi thấy Hoàng Anh chịu nở nụ cười, dù là gượng gạo. Còn hơn thấy cô bạn vốn vui tươi cứ luôn sầu não.
Mẹ làm ăn thất bại bị mang tiếng buôn bán hàng giá, nợ nần mất hẳn ngôi biệt thự là một cú sốc quá lớn đối với Hoàng Anh. Tưởng chừng mình bị rơi vào tình cảnh này Thu Dung cũng thật hãi hùng, choáng váng nữa là...
Thu Dung thầm mong Hoàng Anh qua cơn khủng hoảng này.