Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ho dù cậu ta là chàng trai nổi tiếng nhất trường bạn thì sao chứ? Cái cách cậu ta đối xử với bạn mới là quan trọng.
"Anh Ấy Có Nổi Tiếng Đến Mức Không Thể Tiếp Cận?”
Tác giả Molly Somerville, viết cho tờ Chik
Kevin chợt nhớ ra anh đã bận bịu với chai Scotch đến nỗi quên cả kích hoạt hệ thống an ninh của ngôi nhà. Một dịp may đây. Giờ anh muốn thử tiêu khiển một chút.
Căn nhà tối om và lạnh lẽo một cách tội lỗi. Anh vung đôi chân trần qua gờ chiếc đi văng và đâm sầm vào bàn cà phê. Vừa chửi thề, anh vừa xoa xoa cẳng chân, rồi nhảy lò cò về phía cánh cửa. Vụ lộn xộn với một tên trộm chẳng phải sẽ là điểm sáng của tuần này trong đời anh hay sao? Anh chỉ hy vọng cái gã chết tiệt đó có trang bị vũ khí.
Anh tránh một cái gì đó có hình dạng thấp mà anh nghĩ có thể là cái ghế, và dẫm lên một thứ sắc nhỏ, có thể là một mảnh đồ chơi Lego anh đã thấy rải rác khắp nhà. Ngôi nhà rất rộng và sang trọng, ở sâu trong rừng Wisconsin, với ba bề là cây cối và phía sau là hồ Michigan đang đóng băng.
Chết tiệt, tối thật. Anh đi về hướng có tiếng sột soạt, và vừa tới nơi thì nghe thấy tiếng click của ổ khóa. Cánh cửa bắt đầu mở.
Anh cảm thấy sự trào lên đột ngột của adrenalin, điều luôn khiến anh vô cùng thích thú, và bằng một chuyển động khéo léo, anh đẩy cánh cửa dựa vào tường, rồi túm lấy cái người đang ở phía bên kia.
Hắn ta có vẻ nhẹ, và hắn ta lập tức bắn lên không.
Hắn ta cũng có vẻ là một gã ẻo lả, dựa vào thứ âm thanh hét lên khi hắn tiếp đất.
Thật không may, hắn ta có một con chó. Một con chó rất to.
Tóc gáy Kevin dựng đứng lên khi anh nghe thấy tiếng gầm gừ khe khẽ có thể khiến cho máu đông lại của một con chó đang tấn công. Anh không còn đủ thời gian dốc hết sức lực trước khi con vật đó ngoạm chặt mắt cá nhân anh.
Bằng phản xạ tuyệt vời đã giúp anh trở thành huyền thoại, anh lao về phía cầu dao, và cùng lúc gồng mình lên chống lại âm thanh răng rắc phát ra từ xương ở chỗ mắt cả chân. Ánh sáng ngập tràn căn phòng, và anh nhận ra hai việc.
Anh đã không bị một con Rottweiler[4] tấn công. Và cái âm thanh sợ hãi đó không phải phát ra từ một gã nào cả.
"Aw, cứt thật…"
Đang nằm trên sàn đá dưới chân anh là một người phụ nữ nhỏ bé, và cô ta đang la hét. Tóc cô ta có màu giống như đồng phục của đội 49ers Jersey. Và đang ngoạm chặt mắt cá chân anh, làm rách lỗ chỗ cái quần bò yêu thích của anh, là một con vật nhỏ màu tro…
Não anh lập tức chặn cái tên con vật đó lại.
Những thứ mà cô ta đang cầm khi anh thúc ngã cô ta bây giờ đang vương vãi khắp nơi. Khi cố giũ con chó ra khỏi người, anh nhận thấy có rất nhiều sách, một kho các bức vẽ hoạt hình, hai hộp bánh quy Nutter Butter, và đôi dép ngủ có hình những cái đầu thỏ màu hồng to tướng ở mũi.
Cuối cùng thì anh cũng giũ được con chó đang gầm gừ đó ra khỏi người. Người phụ nữ gượng trườn lên và lập tức bắt đầu đứng ở thế thủ của một môn võ nào đó. Anh mở miệng định giải thích, nhưng chân cô ta đã giơ lên và đá trúng phía sau đầu gối anh. Điều tiếp theo mà anh biết là anh đã bị đo ván.
"Chết tiệt – Phải có ba gã sừng sỏ của đội Giants mới làm được điều đó đấy."
Khi bị quật xuống sàn nhà, cô đang mặc một cái áo khoác, nhưng lúc này thứ duy nhất đang ngăn cản anh tiếp xúc trực tiếp với lớp gạch bằng đá phiến chỉ là một cái quần bò. Anh rụt người lại và lăn ngửa ra. Con vật đó đập lên ngực anh, hơi thở của nó phả vào mặt anh, quệt vào mũi anh phần đuôi của cái khăn rằn màu xanh dương đang quấn chặt quanh cổ nó.
"Anh đã cố giết tôi!" cô hét lên, những cuộn tóc nho nhỏ bốc lửa trên cái đầu màu 49er[5] đó rực lên quanh khuôn mặt.
"Không phải cố ý.” Anh biết mình đã gặp cô ta trước đây, nhưng lại không thể nhớ được ra cô ta là ai. "Cô bảo con chó của cô thôi đi được không?"
Vẻ sợ hãi của cô nhường chỗ cho sự điên tiết, và cô nhe răng ra trông giống hệt con chó của mình. “Lại đây nào Roo.”
Con vật vẫn còn gầm gừ, rồi trườn ra khỏi ngực Kevin. Cuối cùng anh chợt nhận ra. Chết tiệt thật… “Cô là, uhm, em gái của Phoebe. Cô không sao chứ.” – Anh lục lọi trong trí nhớ. – “hả cô Somerville?” Vì anh mới là người đang nằm trên sàn gạch đá với một cái hông thâm tím và mấy vết thương lỗ chỗ ở mắt cá chân, anh cho rằng câu hỏi đó chỉ là phép lịch sự.
"Đây là lần thứ hai trong vòng hai ngày đấy!" cô hét lên.
"Tôi không nhớ là…"
"Lần thứ hai đấy! Anh có điên không, đồ con lửng ngu ngốc? Có phải đó là vấn đề của anh không? Hay chỉ do anh quá đần độn thôi! "
"Về chuyện đó, tôi – Mà cô vừa gọi tôi là con lửng[6] à?”
Cô chớp mắt. “Một kẻ khốn nạn[7]. Tôi vừa gọi anh là một kẻ khốn nạn.”
"Thế thì được." Thật xui xẻo, nỗ lực trở nên hài hước không ra đâu vào đâu của anh không làm cho cô cười được.
Con chó rút về phía cô chủ của nó. Kevin đẩy mình lên khỏi lớp đá phiến và xoa xoa mắt cá nhân, cố hồi tưởng lại những gì anh biết về em gái của sếp anh, nhưng anh chỉ nhớ được rằng cô ta là một trí thức thực sự. Anh đã nhìn thấy cô ta vài lần ở trụ sở của đội Ngôi sao với cái đầu chúi vào một quyển sách nào đó, nhưng chắc chắn lúc đó tóc cô ta không có màu như thế này.
Thật khó để tin được cô gái này và Phoebe lại có mối liên hệ với nhau, vì cô ta thậm chí trông chẳng hề giống như một phụ nữ quỷ quyệt. Mà cô cũng không giống một người độc ác. Cô nhìn có vẻ tầm thường – những chỗ trên cơ thể Phoebe cong lên thì trên người cô lại bằng phẳng, còn những chỗ nhỏ nhắn của Phoebe lại to uỳnh trên cơ thể cô. Khác với chị gái mình, cái miệng của cô nàng này không được sinh ra để thì thầm những lời lẽ bẩn thỉu dưới tấm khăn trải giường. Thay vào đó, Cô em gái Bé bỏng có một cái miệng trông như thể đã dành toàn bộ thời gian của mình trong thư viện bắt người khác giữ im lặng.
Chẳng cần đến những cuốn sách vương vãi khắp nơi kia, anh cũng biết rằng cô ta là loại phụ nữ mà anh ít ưa nhất – thông minh và quá nghiêm túc. Chắc hẳn cô ta cũng là một kẻ lắm chuyện, một đặc điểm thậm chí còn tệ hơn. Dù vậy, công bằng mà nói, anh chấm điểm rất cao cho sức mạnh tỏa ra từ đôi mắt kia của Cô em gái Bé bỏng. Chúng có màu thật bất thường, có lẽ đâu đó giữa màu xanh dương và màu tro, và chúng có tia nhìn nghiêng nghiêng thật gợi cảm, hệt như đôi lông mày của cô, thứ mà theo anh nhận ra thì đang gần như giao nhau giữa trán khi cô cau có với anh. Chết tiệt. Em gái của Phoebe! Thế mà anh đã tưởng tuần này không thể tệ hại hơn được nữa.
"Cô ổn chưa?” Anh hỏi.
Tròng mắt xanh xám đó đã chuyển thành một màu giống hệt buổi chiều mùa hè ở Illinois trước khi tiếng còi báo bão nổ ra. Đến thời điểm này, bằng cách nào đó anh đã khiến cho tất cả những thành viên trong gia đình điều hành của đội Ngôi sao điên lên, có lẽ chỉ trừ bọn trẻ. Đó chắc hẳn là một tài năng thiên bẩm.
Tốt hơn là anh nên cải thiện lại thái độ phòng thủ của mình, và bởi vì anh rất giỏi khiến người khác bị mê hoặc, nên anh nở một nụ cười. "Tôi không có ý làm cô sợ. Tôi tưởng cô là một tên trộm nào đó."
"Anh đang làm cái quái gì ở đây?"
Thậm chí trước khi nghe cô ta rít lên, anh cũng biết là cái trò tỏ ra quyến rũ này không hiệu quả.
Anh cảnh giác trông chừng cái chân kung fu đó của cô. "Dan nói tôi nên tới đây một vài ngày, để ngẫm kỹ lại mọi việc…" Anh ngừng lại một lúc. “Một việc chẳng cần thiết chút nào.”
Cô bật cầu dao, và hai bộ đèn tường làm bằng sắt lóe lên, khiến cho những xó xỉnh xa xôi nhất cũng tràn đầy ánh sáng.
Căn nhà được làm bằng gỗ xẻ, nhưng có tới sáu phòng ngủ và trần nhà thì vút lên đến tầng hai, để lộ chỗ xà trên mái, nơi đây không hề trông giống một căn nhà gỗ nhỏ ở gần biên giới. Những cửa sổ vĩ đại khiến cho khu rừng trông thật tầm thường, với một cái lò sưởi rất lớn làm bằng đá chiếm nguyên một đầu phòng đủ để nướng cả một con trâu mộng. Tất cả đồ đạc đều khổng lồ, nhồi quá cỡ và cực kỳ tiện nghi, được thiết kế cho một gia đình lớn sử dụng. Phía xa là một cầu thang rộng rãi dẫn lên tầng hai, kết thúc với cái gác lửng nhỏ ở một đầu căn nhà.
Kevin cúi nhặt đồ đạc của cô. Anh xem xét đôi dép thỏ. “Cô không sợ khi đi cái thứ này trong mùa săn bắn à?"
Cô giật lấy nó từ trong tay anh. “Đưa đây cho tôi.”
"Tôi có định đi nó đâu. Như thế thì khó mà giữ thể diện đàn ông lắm."
Cô không hề cười khi anh đưa lại chúng cho cô. “Có một nhà nghỉ ở cách đây không xa lắm,” cô mở miệng. “Tôi chắc là anh có thể tìm được phòng để qua đêm ở đó.”
"Giờ thì quá muộn để ném tôi ra ngoài rồi. Thêm nữa, tôi đã được mời tới đây. "
"Đây là nhà tôi. Và anh không hề được mời.” Cô quẳng áo khoác lên một trong những cái đi văng và hướng về nhà bếp. Con chó nhỏ liếm môi, dựng đứng cái đuôi lên, như thể nó đang giơ ngón giữa ra với Kevin. Khi chắc chắn rằng thông điệp của nó đã được gửi đi, nó mới lon ton chạy theo cô.
Kevin đi theo họ. Nhà bếp khá rộng rãi và tiện nghi, với tủ bếp của hãng Craftman và từ các cửa sổ có thể trông ra hồ Michigan rõ như ban ngày. Cô đặt gói đồ xuống một cái bàn năm cạnh ở chính giữa phòng, xung quanh là sáu cái ghế đẩu.
Anh thấy cô cũng có vẻ có con mắt thời trang. Cô mặc một cái quần tím than vừa vặn với người, và một cái áo len có màu xám của kim loại, rộng quá cỡ trông thật khiếp đảm, khiến anh liên tưởng đến một bộ áo giáp. Với mái tóc ngắn bốc lửa đó, cô có thể là Joan of Arc[8] ngay sau khi trận chiến nổ ra. Quần áo của cô trông có vẻ đắt tiền, nhưng không mới, điều này thật kỳ lạ, vì anh nhớ là cô đã được thừa kế cả một gia sản từ Bert. Mặc dù Kevin cũng rất giàu, nhưng tích cách của anh đến sau chỗ tiền của anh một khoảng thời gian rất dài. Theo kinh nghiệm của anh, những người lớn lên trong cảnh giàu sang không thể hiều được làm việc chăm chỉ là thế nào, và không có nhiều người giàu có mà anh biết có thể chiếm được cảm tình của anh. Cô nàng đua đòi giàu có này cũng không phải ngoại lệ.
"Uhm, cô Somerville này? Trước khi cô đá tôi ra khỏi nhà… Tôi cá là cô đã không nói cho nhà Calebow biết là cô đến đây, nếu không thì họ đã báo cho cô biết là chỗ này đã có người rồi."
"Tôi đương nhiên có quyền. Mọi người đều hiểu." Cô ném mấy hộp bánh quy vào trong ngăn kéo rồi đóng sầm lại. Rồi cô nghiên cứu anh một cách dữ dội và điên tiết. “Anh không nhớ tên tôi đúng không?
"Tất nhiên là tôi biết tên cô rồi." Anh lục lọi trong trí nhớ nhưng chẳng thu được gì.
"Chúng ta đã được giới thiệu với nhau ít nhất ba lần."
"Điều hoàn toàn không cần thiết tí nào, vì tôi là người nhớ tên rất giỏi."
"Không phải tên tôi. Anh đã quên rồi."
"Tất nhiên là không."
Cô nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, nhưng anh đã quen với chuyện làm việc dưới sức ép, nên anh chẳng gặp khó khăn nào khi chờ đợi cô.
"Tôi là Daphne,"Cô nói.
"Sao cô lại nói với tôi một thứ mà tôi đã biết rồi? Với ai cô cũng hoang tưởng thế này à, Daphne?"
Cô mím môi lại và lẩm bẩm một cái gì đó. Anh thề là anh lại nghe được cái từ “con lửng” lần nữa.
Kevin Tucker thậm chí còn không biết tên cô! Hãy để đây là một bài học, Molly nghĩ khi cô nhìn chằm chằm vào cái vẻ quyến rũ chết người kia.
Ngay lúc đó, cô biết rằng mình sẽ phải nghĩ ra một cách nào đó để tự bảo vệ mình trước anh ta. Anh ta cực kỳ đẹp trai, tốt thôi. Có cả đống đàn ông cũng thế. Đó là một thứ trời ban, nhưng không phải ai cũng có một sự kết hợp đặc biệt giữa đôi mắt xanh lá rực rỡ và mái tóc màu vàng tối. Và cũng không nhiều người có được một cơ thể như anh ta, nó gọn gàng và trông như được tạc ra chứ không hề kềnh càng. Dù thế, cô cũng sẽ không ngu ngốc đến mức bị lừa gạt bởi một người đàn ông không sở hữu gì khác ngoài một cơ thể hoàn hảo, một khuôn mặt ưa nhìn, và một vẻ quyến rũ có thể trưng ra/giấu đi bất kỳ lúc nào.
Thành thật mà nói thì, đúng là cô đã ngu ngốc đến mức đó – dựa vào cái cảm giác say mê không hề tiếc nuối gần đây của cô dành cho anh ta – nhưng ít nhất cô cũng nhận thức được là mình ngu ngốc.
Có một việc mà cô chắc chắn sẽ không làm, đó là tìm cách gặp anh ta như một kẻ hâm mộ cuồng nhiệt xun xoe. Anh ta sẽ chỉ thấy cô trong trạng thái cáu kỉnh tuyệt đối! Hình ảnh Goldie Hawn trong phim Overboard gợi lên trong đầu cô, truyền cảm hứng cho cô. "Anh phải rời khỏi đây ngay, Ken ạ. Ồ tôi xin lỗi, ý tôi là Kevin. Tên anh là Kevin đúng không nhỉ?"
Hẳn là cô đã đi quá xa, vì mép anh ta đang giật giật. “Chúng ta đã được giới thiệu với nhau ít nhất ba lần. Tôi tưởng là cô phải nhớ chứ."
"Có quá nhiều cầu thủ bóng bầu dục, mà mấy anh thì trông giống nhau hết cả lũ."
Một bên lông mày của anh ta nhướn lên.
Cô đã quyết rồi, và lúc đó thì đã muộn, nên cô cô gắng tỏ ra tử tế, nhưng bằng một vẻ hạ cố nhất có thể. “Anh có thể ở lại đây đêm nay, nhưng tôi đến đây để làm việc, thế nên anh sẽ phải rời đi vào sáng mai.” Cô liếc nhanh ra cửa sổ phía sau, và thấy cái Ferrari của anh ta đang đỗ gần ga-ra, điều này giải thích tại sao cô đã không thấy nó khi dừng lại ở cửa trước.
Anh ta chậm rãi ngồi yên vị trên cái ghế đẩu, như thể chứng minh cho cô thấy anh ta sẽ không đi đâu hết. “Cô làm công việc kiểu gì?” Giọng anh ta có vẻ kẻ cả, thể hiện với cô rằng anh ta chẳng tin công việc đó sẽ khó nhọc tý nào.
"Je suis auteur[9]."
"Một nhà văn?"
"Soy autora[10]," cô nói thêm bằng tiếng Tây Ban Nha.
"Có lí do nào giải thích việc tự dưng cô không nói tiếng Anh nữa không?"
"Tôi nghĩ anh có thể sẽ thoải mái hơn khi nghe tiếng nước ngoài.” Cô khẽ phẩy tay. “Những gì tôi đã đọc được…”
Kevin có thể nông cạn, nhưng rõ ràng anh ta không ngu ngốc, và cô tự hỏi có phải mình đã vượt quá giới hạn hay không. Thật không may, cô lại đang ở trên một con lăn. “Tôi gần như chắc chắn là con Roo đã khỏi bệnh dại rồi, nhưng tôi nghĩ anh vẫn cần một vài mũi tiêm, chỉ để đề phòng thôi."
"Cô vẫn bực mình về cái vụ trộm kia phải không?"
"Xin lỗi, tôi không nghe thấy anh. Chắc là do cơn chấn động từ cú ngã đó."
"Tôi nói là tôi xin lỗi."
"Ừ thì anh đã xin lỗi." Cô gạt đống bút chì màu mà bọn trẻ đã bỏ lại trên bàn bếp sang một bên.
"Tôi nghĩ mình phải lên gác đi ngủ bây giờ.” Anh ta đứng lên và đi về phía cánh cửa, sau đó dừng lại và ngó lần nữa vào mái tóc khủng khiếp của cô. “Nói thật đi. Đây có phải hậu quả của một trận cá cược bóng đá không?"
"Ngủ ngon nhé, Kirk."
Đến khi bước vào phòng ngủ, Molly mới nhận ra là cô đang thở một cách khó nhọc. Chỉ có một bức tường mỏng manh ngăn cách giữa cô và căn phòng dành cho khách, nơi Kevin chắc là đang ngủ. Da cô như có kiến bò, và cô cảm nhận được một sự thôi thúc gần như không thể kiểm soát muốn cô đưa cái kéo lên mái tóc mà cắt béng nó đi, cho dù thật ra cũng chẳng còn nhiều tóc nữa để mà cắt. Có lẽ ngày mai cô sẽ nhuộm nó trở về màu tự nhiên của mình, chỉ có điều cô không thể để cho anh ta thỏa mãn được.
Cô tới đây để ẩn mình, chứ không phải để nằm ngủ cạnh hang của một con sư tử, và cô bắt đầu túm lấy đồ đạc của mình. Cô vội vã bước ra khỏi phòng ăn, hướng về căn phòng ở góc có kiểu bài trí giống như ở ký túc, nơi ba đứa cháu gái của cô thường ở chung với nhau, rồi chốt cửa lại.
Cô tựa vào thanh cửa, cố gắng tĩnh tâm bằng cách quan sát phía trần nhà nghiêng nghiêng và cửa sổ ấm cúng ở mái nhà được thiết kế để tha hồ mơ mộng. Hai trong số những bức tường phô bày bức tranh tường Rừng Nightingale rất lớn mà cô đã vẽ trong khi mọi người trong gia đình đều cố ngăn cản. Cô sẽ ổn thôi, và sáng mai anh ta sẽ đi.
Tuy nhiên, cô không thể ngủ được. Sao cô không báo cho Phoebe biết rằng cô sắp sửa đến đây, như cô vẫn thường làm chứ? Bởi cô không muốn nghe bất kỳ bài giáo huấn nào về mái tóc của mình, hay những cảnh báo về “mấy chuyện rắc rối” nữa.
Cô lăn qua lăn lại, nhìn đồng hồ, rồi cuối cùng bật sáng đèn để phác ra vài ý tưởng cho cuốn sách mới. Vẫn không hiệu quả. Thường thì âm thanh của cơn gió đông đập liên hồi vào căn nhà gỗ vững chãi sẽ xoa dịu cô, nhưng tối nay cơn gió đó lại thôi thúc cô cởi hết quần áo ra và nhảy nhót, bỏ mặc cái phần chăm chỉ và ngoan ngoãn trong con người đi và trở nên hoang dại.
Cô tung chăn ra và nhảy khỏi giường. Căn phòng rất lạnh, nhưng cô lại cảm thấy hừng hực như phát sốt. Cô ước mình đang ở nhà. Con Roo mở một bên mắt đang buồn ngủ rũ rượi, rồi lại nhắm tịt lại, khi thấy cô đi về phía cái ghế đệm cạnh cửa sổ gần nhất.
Ô cửa được trang trí bằng những cái lông vũ đầy sương giá, tuyết cuộn lại thành những dải mỏng manh, nhảy nhót trong những nhành cây. Cô cố tập trung vào vẻ đẹp của màn đêm, nhưng Kevin Tucker cứ hiện ra trong óc cô. Da cô có cảm giác như bị kim châm. Thế này thì thật quá hạ mình! Cô là một người phụ nữ sáng giá - thậm chí là cực kỳ thông minh – thế nhưng, cho dù cô có cố đến mấy thì cũng không thể phủ nhận một điều, đó là cô đang bị chứng ám ảnh như một kẻ hâm mộ khát tình dục thực sự.
Có lẽ đây chỉ là một dạng tính khí khi người ta lớn lên. Ít nhất thì chứng ám ảnh của cô là về tình dục chứ không phải cái thứ Chuyện Tình Vĩ Đại mà cô sẽ chẳng bao giờ có được.
Cô quyết định rằng sẽ an toàn hơn nhiều nếu như chuyển nỗi ám ảnh đó sang Chuyện Tình Vĩ Đại. Dan đã cứu cuộc đời Phoebe! Đó là điều lãng mạn nhất Molly có thể tưởng tượng được, nhưng cô cho rằng việc đó cũng khiến cô mang những kỳ vọng không thực tế.
Cô từ bỏ cái Chuyện Tình Vĩ Đại và lại quay trở về nỗi ám ảnh thèm tình dục. Liệu khi Kevin làm chuyện đó thì anh ta có nói tiếng Anh không, hay lúc đó liệu anh ta có nhớ được vài cụm từ nước ngoài hay ho nào để nói không? Cô vùi mặt mình xuống gối và rên rỉ.
Chỉ sau một vài giờ chợp mắt ngắn ngủi, cô bị buổi rạng đông lạnh lẽo và xám xịt đánh thức. Khi nhìn ra bên ngoài, cô thấy chiếc Ferrari của Kevin không còn ở đó nữa. Tuyệt! Cô cho con Roo ra ngoài, rồi đi tắm. Vừa lau mình, cô vừa ngâm nga một bài hát về chú gấu Pooh, nhưng khi mặc vào cái quần xám cũ rích với một cái áo len Dolce & Gabbana cô mua sau khi đã cho hết đống tiền, việc cô làm ra vẻ như đang giả vờ hạnh phúc đã biến mất.
Cô làm sao thế này? Cô có một cuộc sống tuyệt vời. Cô khỏe mạnh. Cô có nhiều bạn bè tốt, một gia đình hạnh phúc, và cả một con chó để chơi đùa cùng. Cho dù luôn ở trong trạng thái gần như nhẵn túi, cô cũng chẳng thấy phiền, vì căn gác xép của cô đáng giá từng xu mà cô phải trả. Cô yêu công việc của mình. Cô có một cuộc sống hoàn hảo. Thậm chí còn trên cả hoàn hảo, vì lúc này Kevin Tucker đã cuốn gói.
Cảm thấy ghê tởm trạng thái ủ rũ của chính mình, cô nhét chân vào đôi dép ngủ màu hồng mà cặp sinh đôi đã tặng cô hôm sinh nhật và xuống nhà bếp, những cái đầu thỏ trên mũi dép cứ lúc lắc liên tục. Chỉ cần một bữa sáng nhanh, sau đó cô sẽ bắt đầu làm việc.
Đêm qua cô đã tới nơi quá muộn nên không kịp mua mấy đồ tạp phẩm, thế nên cô kéo ra một hộp Pop-Tarts của Dan nằm trong tủ buýp-phê. Cô vừa bỏ một miếng vào trong lò nướng thì con Roo bắt đầu sủa nhặng lên. Cánh cửa hậu bật mở, và Kevin đi vào, tay đầy những túi nhựa thức ăn. Trái tim ngu ngốc của cô ngừng đập mất một nhịp.
Roo gầm gừ. Kevin lờ nó đi. “Chào buổi sáng, Daphne.”
Nỗ lực để cảm thấy thoải mái một cách thực sự nhường chỗ cho sự khó chịu. Slytherin!
Anh ta thả rơi những cái túi xuống bàn ăn. “Mấy người chở hàng dự trữ đến hơi chậm.”
"Có khác gì nhau? Anh sẽ đi hôm nay, không nhớ à? Vous partez. Saiga[11]." Cô phát âm thêm vài từ nước ngoài và cảm thấy hài lòng khi trông anh ta có vẻ khó chịu.
"Rời đi không phải là ý hay." Anh ta vặn mạnh cái nắp hộp sữa. “Thời điểm này tôi không muốn một chú ý nào từ Dan thêm nữa, nên thay vào đó cô sẽ phải đi khỏi đây."
Chính xác là những gì cô nên làm, nhưng cô không thích thái độ đó của anh ta, nên cô để cho phần hư hỏng của mình lên tiếng. “Điều đó không xảy ra đâu. Với tư cách là một vận động viên, anh không thể hiểu được điều này, nhưng tôi cần sự bình yên và tĩnh lặng vì tôi thực sự phải suy nghĩ khi làm việc."
Anh ta rõ ràng đã để ý thấy sự xúc phạm nhưng vẫn lờ đi. "Tôi sẽ ở đây. "
"Tôi cũng thế,” cô đáp, cứng đầu không kém.
Cô có thể thấy rằng anh ta chỉ muốn quẳng cô ra ngoài, nhưng lại không thể vì cô là em gái của sếp anh ta. Anh ta từ tốn rót đầy cốc sữa, rồi dựa hông vào bàn bếp. “Căn nhà này rất rộng. Chúng ta có thể chia sẻ.”
Cô định bảo với anh ta hãy quên chuyện đó đi, rằng cô sẽ rời đi, nhưng rồi chợt dừng lại. Có lẽ ý tưởng chia sẻ đó cũng không điên rồ lắm. Cách nhanh nhất để cô vượt qua cảm giác ám ảnh này là nhìn vào con người thật ẩn dưới gã Slytherin đó. Cô chưa bao giờ bị hấp dẫn bởi một Kevin-con-người-thật vì cô không biết thực sự anh ta là ai. Thay vào đó, cô chỉ say mê cái ảo tưởng về con người Kevin – cơ thể quyến rũ, đôi mắt gợi cảm, thủ lĩnh can đảm của đám đàn ông.
Cô nhìn anh ta uống cốc sữa. Một tiếng ợ. Chỉ cần thế thôi. Không gì làm cô ghê tởm hơn một người đàn ông ợ hơi… hoặc gãi mông… hoặc có những hành vi gớm guốc trên bàn ăn. Hoặc là mấy kẻ thua cuộc lúc nào cũng cố gây ấn tượng với phụ nữ bằng cách lôi ra một cuộn những tờ giấy bạc được kẹp với nhau bằng một trong những cái kẹp tiền lòe loẹt.
Có thể anh ta đeo một sợi dây chuyền vàng. Molly rùng mình. Dễ thế lắm. Hoặc là một kẻ đam mê súng đạn. Hoặc lúc nào cũng nói, “Sao mà anh ngu thế nhỉ”. Hoặc thử đủ mọi cách cũng không thể đáp ứng nổi tiêu chuẩn do Dan Calebow đặt ra.
Phải rồi, thật vậy, có đến một triệu thứ cạm bẫy đang rình rập Quý ngài Kevin gợi-cảm-quá-mức-với-cặp-mắt-xanh lá-lung linh Tucker. Một cái ợ hơi… một cú gãi mông… thậm chí là một tia sáng lóe lên mong manh nhất của thứ kim loại vàng nằm quanh cái cổ quyến rũ đó…
Cô nhận ra mình đang mỉm cười. “Thôi được. Anh có thể ở lại."
"Cảm ơn, Daphne." Anh ta đã xong việc với cốc sữa nhưng không hề ợ.
Cô nheo mắt và tự bảo mình rằng cô đã đi được nửa đường về nhà rồi, chỉ cần anh ta cứ tiếp tục gọi cô là Daphne.
Cô tìm thấy cái máy tính xách tay của mình và đem nó lên gác xép, đặt lên bàn cùng với tập bản thảo. Cô có thể viết một trong hai thứ: truyện Daphne Ngã Nhào hoặc bài báo “Quan hệ Tình dục – Còn bao Lâu nữa?”
Rất lâu.
Sẽ là một sai lầm trong khoảng thời gian này nếu viết một bài báo về bất kỳ thể loại tình dục nào, kể cả những thứ muôn màu muôn vẻ của tuổi vị thành niên.
Cô nghe thấy âm thanh của đoạn băng quay lại trận đấu phát ra từ dưới nhà và nhận ra Kevin đã mang nó theo để làm bài tập về nhà. Cô tự hỏi có bao giờ anh ta mở một quyển sách ra không, hoặc xem một bộ phim nghệ thuật, hoặc làm bất kỳ cái gì không liên quan đến bóng bầu dục.
Giờ là lúc quay trở lại làm việc. Cô tựa một chân lên con Roo và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ tới những con sóng bạc đầu dữ dội cuộn lên mặt nước xám xịt và hung dữ của hồ Michigan. Có lẽ Daphne nên quay về ngôi nhà tranh của mình vào buổi tối muộn chỉ để thấy mọi thứ đều đen ngòm. Và khi cô đi vào, Benny có thể nhảy bổ ra -
Cô phải chấm dứt ngay việc khiến cho những cuốn sách của mình giống hệt như một quyển tự truyện.
Được rồi… Cô lật giở tập bản thảo. Daphne có thể quyết định đeo một cái mặt nạ Halloween và dọa – Không được, cô đã làm thế trong quyển Daphne Trồng Vườn Bí Ngô mất rồi.
Chắc chắn là thời điểm phải gọi điện cho một người bạn. Molly nhấc cái điện thoại nằm bên cạnh và bấm số của Janine Stevens, một trong những cô bạn viết văn thân nhất. Dù Janine viết cho thị trường những người trưởng thành trẻ tuổi, họ vẫn có cùng triết lý về sách và thường xuyên khởi tạo ý tưởng với nhau.
"Ơn Chúa là cậu đã gọi!" Janine òa khóc. “Tớ đã cố liên lạc với cậu suốt sáng nay.”
"Có gì không ổn sao?"
"Mọi thứ! Một mụ đàn bà đầu xù của SKIFSA sáng nay trên đài địa phương cứ huênh hoang và kể lể về chuyện sách thiếu nhi đang trở thành công cụ tuyển mộ cho tình dục đồng giới."
"Sao bọn họ không sống bình thường được nhỉ?"
"Molly, mụ ta đã đưa ra một bản copy của quyển Em Nhớ Anh Nhiều và bảo đấy là một điển hình cho thể loại rác rưởi đang cám dỗ đám trẻ con làm những chuyện đồi bại!"
"Ôi, Janine… thật là kinh khủng!” Em Nhớ Anh Nhiều là câu chuyện kể về một cô bé mười ba tuổi cố gắng giảng hòa sự ngược đãi đối với người anh trai làm nghệ thuật luôn bị những đứa trẻ khác gắn cho cái mác đồng tính. Câu chuyện được viết rất hay, nhạy cảm và rung động lòng người.
Janine hỉ mũi. "Biên tập viên của tớ gọi điện đến sáng nay. Cô ta bảo họ đã quyết định đợi cho đến khi vụ lùm xùm này hạ nhiệt, và họ sẽ hoãn phát hành cuốn sách tiếp theo của tớ trong một năm!”
"Cậu đã viết xong nó từ gần một năm trước rồi mà!"
"Họ chẳng thèm quan tâm. Tớ không thể tin được. Doanh số bán ra của tớ đang bắt đầu giảm đi. Giờ thì tớ sẽ mất hết động lực."
Molly an ủi cô bạn nhiều nhất có thể. Khi dập máy, cô đã đi đến quyết định rằng SKIFSA là mối đe dọa với xã hội lớn hơn bất kỳ cuốn sách nào.
Cô nghe tiếng bước chân dưới nhà và nhận ra rằng cuốn băng quay lại trận đấu đã không còn bật từ lúc nào. Điều tốt đẹp duy nhất về cuộc trò chuyện với Janine là nó đã khiến cô xao lãng khỏi những ý nghĩ về Kevin.
Một giọng trầm trầm đàn ông gọi với lên chỗ cô. “Này Daphne! Cô có biết sân bay nào quanh đây không?"
"Sân bay? Có. Có một cái ở Vịnh Sturgeon. Nó –” Đầu cô giật bắn lên. “Sân bay!”
Cô nhảy tót ra khỏi ghế và xông đến cái lan can. “Anh lại đi nhảy dù!"
Anh ta nghiêng đầu nhìn chằm chằm lên mặt cô. Kể cả khi đút tay vào túi quần, anh ta trông vẫn cao ráo và chói lọi như một vị thần mặt trời.
Anh có ợ đi không thì bảo!
"Sao tôi lại muốn đi nhảy dù chứ?” Giọng anh ta êm dịu. “Dan đã yêu cầu tôi không được làm vậy.”
"Nói như thể việc đó sẽ ngăn anh lại ấy."
Benny lái chiếc xe đạp leo núi của cậu ta càng ngày càng nhanh. Cậu ta không để ý là nước mưa đang trút xuống con đường xuyên qua Rừng Nightingale, và kể cả vũng nước đang ở ngay trước mặt.
Cô phóng xuống cầu thang, dù biết rằng mình nên ở cách anh ta càng xa càng tốt. “Đừng đi. Có một trận bão tuyết đêm qua. Trời gió lắm.”
"Giờ thì cô đang trêu ngươi tôi."
"Tôi chỉ đang cố giải thích rằng nó rất nguy hiểm thôi!"
"Chẳng phải đó là điều khiến cho nó đáng để làm hay sao?"
"Không có máy bay nào sẽ đưa anh lên vào một ngày như hôm nay đâu.” Ngoại trừ việc những người nổi tiếng như Kevin có thể khiến cho người khác làm bất kỳ điều gì.
"Tôi không nghĩ tôi sẽ gặp quá nhiều khó khăn để tìm được một phi công. Một khi tôi đã thực sự lên kế hoạch nhảy dù."
"Tôi sẽ gọi cho Dan,” cô đe dọa. “Tôi chắc rằng anh ấy sẽ rất quan tâm khi nghe tới việc anh đã có một khoảng thời gian sáng sủa thế nào khi bị đình chỉ."
"Giờ thì cô đang làm tôi sợ đấy,” Anh ta dài giọng. “Tôi bảo đảm cô là một trong số mấy đứa con gái trẻ con chuyên đi ba hoa với giáo viên khi bọn con trai cư xử bậy bạ."
"Tôi không học cùng trường với đám con trai cho tới tận khi tôi mười lăm tuổi, thế nên tôi chẳng có cơ hội làm việc đó."
"Phải rồi. Cô là một đứa trẻ giàu có mà, đúng không?"
"Giàu có và được nuông chiều,” cô nói dối. “Anh thì sao?” Có thể nếu cô làm anh ta xao lãng bằng một cuộc trò chuyện, anh ta sẽ quên chuyện đi nhảy dù.
"Trung lưu và không hề được nuông chiều. "
Anh ta trông vẫn có vẻ bồn chồn, và khi cô đang cố nghĩ ra cái gì đó để nói thì chợt ngó thấy hai quyển sách trên bàn cà phê mà lúc trước không hề tồn tại. Cô lại gần hơn và thấy một quyển là tác phẩm mới của Scott Turow, quyển kia là một tập sách khá uyên bác về vũ trụ mà cô đã cố tiếp thu nhưng rồi lại đặt sang một bên để đọc một cái gì đó nhẹ nhàng hơn. “Anh đọc sách à?”
Miệng anh ta giật giật khi ngồi thõng xuống đoạn ghế sofa. “Chỉ khi nào tôi không tìm được ai đó đọc hộ cho tôi thôi.”
"Hài hước đấy." Cô ngồi xuống đầu bên kia của đi văng, không mấy vui vẻ trước khám phá mới là anh ta lại thích sách. Con Roo lại gần hơn, sẵn sàng bảo vệ cô trong trường hợp Kevin lại có ý định túm lấy cô lần nữa.
Cứ mơ đi.
"Thôi được, tôi sẽ thừa nhận rằng anh không hẳn là… có vấn đề về trí não như vẻ bề ngoài."
"Tôi sẽ đưa nó vào bộ tài liệu dành cho đám báo chí[12]."
Cô tế nhị dựng một cái bẫy. “Vậy cho nên, tại sao anh cứ liên tục làm những điều ngu ngốc thế?"
"Chẳng hạn như cái gì?"
"Như là nhảy dù, trượt tuyết từ trên máy bay trực thăng. Rồi cả cuộc đua đường trường mà anh đã tham gia ngay sau đợt tập huấn nữa."
"Cô có vẻ biết nhiều chuyện về tôi nhỉ."
"Chỉ bởi anh là một phần của công việc trong gia đình tôi thôi, đừng nghĩ đó là lý do cá nhân. Ngoài ra, tất cả người dân Chicago đều biết những gì anh đã làm."
"Đám truyền thông đã có món hời lớn mà chẳng dựa trên cái gì cả."
"Đó không hẳn là không dựa trên cái gì.” Cô đá bật đôi dép đầu thỏ và nhét chân dưới người. “Tôi không hiểu. Anh luôn là thần tượng của các vận động viên chuyên nghiệp. Anh không lái xe say bí tỉ hay bạo hành phụ nữ. Anh đi sớm về muộn trong các buổi tập. Không bê bối cờ bạc, không làm những việc thu hút sự chú ý, thậm chí không có cả tin đồn. Rồi đùng một cái, anh khùng lên. "
"Tôi không khùng lên."
"Vậy anh gọi đó là gì?"
Anh ngẩng đầu lên. “Họ cử cô tới đây để do thám tôi đúng không?"
Cô bật cười, cho dù việc đó làm tổn hại tới vai trò của cô với tư cách là một đứa hư hỏng giàu có. “Tôi là người cuối cùng họ sẽ tin tưởng khi giao công việc về đội bóng. Tôi gần như là một kẻ lập dị.” Cô đánh một dấu X lên trái tim. “Thôi nào, Kevin. Tôi chẳng kể gì đâu, thật đấy. Nói cho tôi xem chuyện gì đang xảy ra đi."
"Tôi thích một chút kích thích, và tôi sẽ không xin lỗi về việc đó."
Cô muốn nhiều thông tin hơn, nên cô tiếp tục sứ mạng khám phá. “Mấy cô bạn anh không lo lắng à? "
"Nếu cô muốn biết về đời sống tình cảm của tôi thì cứ hỏi. Như thế tôi sẽ có hân hạnh mà bảo cô rằng hãy đi mà lo lấy chuyện của mình."
"Sao tôi lại muốn biết về đời sống tình cảm của anh chứ?"
"Sao cô không nói cho tôi biết lý do?"
Cô kín đáo xem xét anh. “Tôi chỉ đang tự hỏi có phải anh tìm thấy những người phụ nữ đó trên mấy cuốn catalog quốc tế không? Hay là trên mạng? Tôi biết có một vài nhóm người chuyên giúp đỡ đàn ông Mỹ tìm phụ nữ nước ngoài, vì tôi đã thấy những tấm ảnh. Vẻ đẹp Nga hai mươi mốt tuổi. Khỏa thân chơi piano cổ điển, viết tiểu thuyết khiêu dâm trong thời gian rảnh, muốn chia sẻ những điều tuyệt nhất của mình với một gã Yankee."
Thật không may, anh ta lại cười phá lên thay vì trở nên phòng thủ. “Tôi cũng hẹn hò với phụ nữ Mỹ nữa."
"Không nhiều, tôi cược đấy."
"Có ai từng đề cập đến chuyện cô quá tọc mạch chưa?"
"Tôi là nhà văn. Điều đó luôn đi đôi với nghề nghiệp.” Có lẽ chỉ là do cô tưởng tượng ra, nhưng anh ta không còn có vẻ bồn chồn như khi mới ngồi xuống nữa, nên cô quyết định tiếp tục tìm tòi. “Kể cho tôi về gia đình anh đi."
"Không có gì nhiều. Tôi là một PK."
Người hôn đoạt giải[13] (Prize kisser)? “Một kẻ đần độn thảm hại?” (Pathetic klutz)
Anh ta cười toe toét và gác chân lên gờ bàn cà phê. “Con của nhà thuyết giáo (Preacher's kid). Thế hệ thứ tư, phụ thuộc vào cách đếm của cô."
"À phải. Tôi nhớ đã đọc về việc đó. Thế hệ thứ tư à?"
"Cha tôi là mục sư của Hội Giám lý, ông là con trai của mục sư Hội Giám lý, người vốn là cháu trai của một trong những thành viên cưỡi ngựa đi tuyển mộ cho Hội Giám lý ngày xưa, họ là nhóm người đã mang quyển phúc âm đến với những vùng đất hoang vu."
"Chắc dòng máu liều lĩnh của anh cũng bắt đầu từ đó. Một thành viên cưỡi ngựa đi tuyển mộ."
"Chắc chắn nó không bắt nguồn từ cha tôi. Một người đàn ông vĩ đại, nhưng nếu gọi là một kẻ thích mạo hiểm thì cũng không chính xác. Ông là một nhà trí thức nhiều hơn.” Anh ta mỉm cười. “Giống như cô. Nhưng lịch thiệp hơn."
Cô lờ đi. “Ông mất rồi sao? "
"Ông ấy mất khoảng sáu năm trước. Khi tôi được sinh ra thì ông đã năm mươi mốt tuổi."
"Còn mẹ anh thì sao?"
"Tôi mất bà mười tám tháng trước. Bà cũng gần tuổi cha tôi. Một người cực kì mê sách, đứng đầu về phần phả hệ của lịch sử xã hội. Mùa hè luôn là khoảng thời gian tuyệt vời trong cuộc đời cha mẹ tôi."
"Họ tắm nắng ở Bahamas à?"
Anh ta cười phá lên. “Không hẳn thế. Chúng tôi đến khu cắm trại của nhà thờ Hội Giám lý ở phía Bắc Michigan. Truyền thống từ những thế hệ trước."
"Gia đình anh sở hữu một khu cắm trại sao?"
"Toàn là cabin với một Nhà Tạm[14] lớn làm bằng gỗ phục vụ cho nhà thờ. Hè nào tôi cũng phải đến đó với họ cho tới tận khi mười lăm tuổi, sau đó tôi đã chống đối."
"Chắc hẳn họ từng tự hỏi là sao họ lại sinh ra anh được."
Mắt anh ta nheo lại. “Ngày nào cũng vậy. Cô thì sao?"
"Tôi mồ côi." Cô thốt ra những từ đó một cách nhẹ nhàng, đó là cái cách cô luôn nói khi có ai đó hỏi, cho dù cô luôn cảm thấy như nghẹn lại.
"Tôi tưởng Bert chỉ cưới mấy vũ nữ Vegas.” Cái cách mắt anh ta lướt từ mái tóc đỏ thẫm rồi nấn ná trên bộ ngực khiêm tốn của cô đã mách bảo cô rằng anh ta không tin trong cấu trúc gene của cô có bộ sequins[15] nào cả.
"Mẹ tôi ở trong đội hợp xướng của The Sands[16]. Bà là người vợ thứ ba của Bert. Bà mất khi tôi hai tuổi. Lúc đó bà đang bay tới Aspen để ăn mừng vụ li hôn."
"Cô và Phoebe không cùng mẹ sao?"
"Không. Mẹ Phoebe là người vợ đầu tiên của ông ấy. Bà ở trong đội hợp xướng của The Flamingo[17]."
"Tôi chưa bao giờ gặp Bert Somerville, nhưng theo những gì tôi nghe được thì sống cùng ông ta không dễ dàng."
"Thật may là ông ấy đã gửi tôi đến trường nội trú khi tôi lên năm tuổi. Trước đó, tôi nhớ được cả một hàng dài những cô bảo mẫu rất hấp dẫn."
"Hay đấy. " Anh ta thả chân mình khỏi bàn cà phê và nhặt lên cặp kính râm Revo gọng bạc đã bỏ lại khi nãy. Molly nhìn chằm chằm vào nó với vẻ thèm khát. Hai trăm bảy mươi đô la, mua tại Marshall Field’s.
Daphne đeo thử cặp kính râm rơi ra từ túi Benny và cúi xuống ngắm bóng mình trong hồ. Parfait[18]! (Cô tin rằng tiếng Pháp là ngôn ngữ tốt nhất nên sử dụng khi ngắm diện mạo cá nhân.)
"Này!" Benny gọi từ phía sau cô.
Plop! Cặp kính trượt từ mũi cô nàng rớt xuống cái hồ.
Kevin đứng lên, và cô cảm nhận được nguồn năng lượng của anh ta đang lấp đầy căn phòng. "Anh đi đâu đấy?” cô hỏi.
"Ra ngoài một lúc. Tôi cần chút không khí."
"Ngoài đâu? "
Anh ta thong thả gập hai gọng kính lại. "Nói chuyện với cô rất thú vị, nhưng tôi nghĩ tôi đã bị ban quản lý hỏi đủ rồi."
"Tôi nói rồi. Tôi không phải quản lý."
"Cô có tiền góp vốn trong đội Ngôi sao. Trong từ điển của tôi, điều đó có nghĩa cô là quản lý."
"Thôi được. Vậy thì vị quản lý này muốn biết anh đang định đi đâu."
"Trượt tuyết[19]. Cô có vấn đề với việc đó không?"
Không, nhưng cô khá chắc là Dan thì có. "Quanh đây có duy nhất một khu trượt tuyết trên núi, độ dốc chỉ là một trăm hai mươi foot. Không đủ thách thức với anh đâu."
"Chết tiệt. "
Cô cố giấu sự vui mừng.
"Thế thì tôi sẽ đi dạo một vòng[20],” anh ta nói. “Tôi nghe nói có vài con đường mòn đẳng cấp thế giới ở đây."
"Không nhiều tuyết đủ đâu."
"Thế thì tôi sẽ đi tìm cái sân bay đó vậy?” Anh ta xông về phía tủ áo khoác.
"Không! Chúng ta… chúng ta sẽ đi bộ."
"Đi bộ?” Anh nhìn cô như thể cô vừa đề xuất đi ngắm chim bay.
Cô nghĩ nhanh. “Có một con đường thực sự không thể tin tưởng được dọc theo mấy con dốc. Nó nguy hiểm đến nỗi chỉ cần trời có vẻ gió hoặc có một chút xíu tuyết nào là người ta lập tức cấm đi, nhưng tôi biết có một đường khác dẫn tới đó. Ngoại trừ một việc, đó là anh phải thực sự chắc chắn muốn đi. Nó rất hẹp và nhiều băng, chỉ cần bước sai một chút thôi là đủ để anh lao vào chỗ chết."
"Cô đang bịa đặt."
"Tôi không có nhiều trí tưởng tượng đến thế.”
“Cô là nhà văn.”
"Viết sách thiếu nhi. Chúng không hề hung tợn. Bây giờ, nếu anh muốn đứng đây và nói chuyện suốt cả buổi sáng thì tuỳ anh thôi. Nhưng tôi thích một chút phiêu lưu."
Cuối cùng cô cũng thấy anh ta có chút hứng thú.
"Được thôi, đi nào."
Họ đã có khoảng thời gian thú vị trong chuyến đi bộ, cho dù Molly đã không hoàn toàn xác định đúng vị trí của con đường mòn không chắc chắn mà cô đã hứa với Kevin trước đó – có lẽ bởi vì nó được cô sáng tác ra. Tuy nhiên, đoạn dốc mà họ đi qua lạnh lẽo và lộng gió một cách khốc liệt, nên anh cũng không phàn nàn nhiều lắm. Anh thậm chí còn đưa tay ra cho cô khi tới một quãng có đầy băng, nhưng cô không ngốc nghếch đến mức đó. Thay vì vậy, cô nhìn anh ta một cách kiêu kỳ và bảo anh ta hãy tự lo lấy mình, bởi vì cô sẽ không đời nào đỡ anh ta lên mỗi khi anh ta thấy một tẹo tuyết và cảm thấy sợ hãi.
Anh ta cười vang, rồi trèo lên chỗ có một đống đá trơn nhẫy. Hình ảnh anh ta đối mặt với dòng nước mùa đông xám xịt, đầu ngoảnh lại, mái tóc vàng tối bị cơn gió thổi tung, tất cả khiến cho cô ngừng thở.
Trong suốt cuộc hành trình còn lại, cô đã quên mất phải tỏ ra khó chịu, và họ đã có quá nhiều sự vui vẻ. Tới khi quay về nhà, răng cô va vào nhau lập cập vì lạnh, nhưng từng phân cơ thể người đàn bà trong cô cháy lên.
Anh ta cởi bỏ áo khác và xoa xoa hai tay. “Tôi không ngại dùng bồn tắm nóng của cô đâu. "
Còn cô không ngại sử dụng cơ thể nóng bỏng của anh ta đâu. “Cứ tự nhiên. Tôi phải quay trở lại làm việc.” Lúc vội vã xông lên gác, cô thấy mình đang nhớ lại một điều mà Phoebe đã từng nói với cô.
Moll ạ, khi được nuôi nấng theo cách chúng ta đã được dạy bảo, em cần hiểu rằng việc quan hệ tình dục ngẫu hứng giống như một cái bẫy rắn. Chúng ta cần một tình yêu xuất phát từ sâu trong tâm hồn, và chị ở đây để chứng thực rằng em sẽ không tìm nó bằng cách thử lên giường với nhiều đối tác.
Cho dù Molly chưa bao giờ làm vậy, cô biết Phoebe đã đúng. Ngoại trừ một việc, đó là một phụ nữ hai mươi bảy tuổi sẽ phải làm gì, khi cô ta có một cơ thể khỏe mạnh, nhưng không có tình yêu nào xuất phát từ sâu trong tâm hồn? Giá như Kevin hành động một cách nông cạn và ngu ngốc trong cuộc dạo chơi đó… nhưng anh ta thậm chí không lần nào nhắc tới bóng bầu dục. Thay vào đó, họ nói về sách, về cuộc sống ở Chicago, và niềm đam mê chung đối với bộ phim This is Spinal Tap.
Vì không thể tập trung cho câu chuyện về Daphne, cô bật chiếc máy tính xách tay lên để làm việc với bài báo “Quan Hệ Tình Dục – Còn Bao Lâu Nữa?” Cái tựa của bài báo càng khiến cô chán nản hơn.
Khi chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp Northwestern, cô đã phát ốm lên vì chờ đợi Chuyện Tình Vĩ Đại của mình xuất hiện, và cô quyết định quên đi cái thứ tình yêu xuất phát từ sâu trong tâm hồn, chấp nhận một sự quan tâm xuất phát từ sâu trong tâm hồn với một chàng trai mà cô đã hẹn hò được một tháng. Nhưng vụ đánh mất sự trong trắng đó của cô là một sai lầm. Mối tình đó đã bỏ lại cô trong sự thất vọng nặng nề, và cô biết Phoebe đã đúng. Cô không được sinh ra để quan hệ tình dục ngẫu hứng.
Ít năm sau, cô đã tự thuyết phục được mình rằng cô cuối cùng đã quan tâm đến một người đàn ông đủ nhiều để thử lại lần nữa. Anh ta thông minh và quyến rũ, nhưng nỗi buồn chia ly theo sau mối tình đó đã mất hàng tháng trời mới phai mờ.
Kể từ khi đó, cô có thêm một vài người bạn trai, nhưng không ai là người yêu, và cô đã cố hết sức chế ngự bản năng tình dục của mình bằng cách chăm chỉ làm việc và đi chơi với nhiều bạn bè. Sự trong trắng có thể đã lỗi thời, nhưng tình dục là một trạng thái sa lầy về tình cảm đối với một người phụ nữ đã không hề biết đến tình yêu cho tới tận năm mười lăm tuổi. Vậy thì sao cô không thể ngừng nghĩ về chuyện đó, đặc biệt là với Kevin Tucker đang ở trong ngôi nhà?
Vì cô chỉ là một con người, còn chàng tiền vệ của đội Ngôi sao là một cái kẹo ngon lành, một loại thuốc kích dục biết đi, một gã trai bao trưởng thành. Cô rên rỉ, nhìn trừng trừng vào bàn phím, ép mình tập trung.
Năm giờ chiều, cô nghe tiếng anh ta rời ngôi nhà. Đến bảy giờ, “Quan Hệ Tình Dục – Còn Bao Lâu Nữa?” đã gần như xong. Thật không may, chủ đề của nó khiến cô trở nên cáu kỉnh và bị kích thích không phải chỉ chút ít. Cô gọi Janine, nhưng bạn cô không có nhà, nên cô xuống nhà và nhìn chòng chọc vào mình trong tấm gương nhỏ ở phòng bếp. Giờ này thì đã quá muộn để cửa hiệu nào còn mở cửa, nếu không cô đã đặt dấu chấm hết cho màu tóc này. Có lẽ cô chỉ cần cắt nó đi. Mái tóc tém mấy năm trước cũng không đến nỗi nào.
Cô đang tự dối mình. Mái tóc ấy thật kinh khủng.
Cô túm lấy một hộp Lean Cuisine thay vì cái kéo và ăn ngay tại bàn bếp. Sau đó cô bới chỗ kẹo dẻo ra từ một hộp kem Rocky Road. Cuối cùng cô tóm lấy tập giấy vẽ và yên vị trước lò sưởi, bắt đầu phác thảo. Nhưng trước đó cô đã chẳng ngủ được nhiều, và không lâu sau đó mi mắt cô nặng trĩu. Chuyến viếng thăm của Kevin vào khoảng sau nửa đêm đã khiến cô bật dậy.
"Chào Daphne."
Cô dụi mắt. “Chào Karl.”
Anh ta treo áo khoác lên lưng ghế. Nó nồng nặc mùi nước hoa. "Cái này cần phơi ra ngoài một chút."
"Hẳn rồi.” Nỗi ghen tỵ giày vò cô. Khi đang chảy dãi ra trước cơ thể Kevin và bị ám ảnh bởi những cảm giác khó chịu của riêng mình, cô đã bỏ qua một sự thật: Anh ta không hề tỏ ra có chút xíu hứng thú nào với cô. “Chắc hẳn anh đã rất bận,” cô nói. “Nó có mùi như thể của nhiều hãng khác nhau. Tất cả đều sản xuất trong nước à, hay anh đã tìm được một cô au pair[21] ở đâu đó?"
"Tôi không may mắn đến thế. Mấy phụ nữ đó là người Mỹ, thật xui xẻo, và tất cả bọn họ đều nói quá nhiều." Cái nhìn châm chọc của anh ta ám chỉ rằng cô cũng nằm trong số đó.
"Và tôi cá là họ đã nói rất nhiều từ có nhiều hơn một âm tiết, nên chắc hẳn anh đang bị đau đầu." Cô phải dừng chuyện này lại. Anh ta thậm chí không có chút gì gần với khái niệm đần độn mà cô đã gán cho, và anh ta sẽ phát hiện ra cô quan tâm đến cuộc sống riêng tư của anh ta nhiều đến mức nào.
Anh ta trông như đang bị châm chọc hơn là tức giận. "Tôi tình cờ thích được thoải mái khi hẹn hò. Tôi không muốn tranh luận về nền chính trị thế giới, hay bàn về sự ấm lên của địa cầu, hay bị ép phải nghe những người không thể đoán trước được đang làm vệ sinh cá nhân và trích dẫn những bài thơ dở tệ.”
"Lạy Chúa, tất cả đều là chủ đề yêu thích của tôi."
Anh ta lắc đầu, rồi đứng lên và vươn người, kéo dài từng đốt sống một trên cơ thể săn chắc. Anh ta đã thấy chán ngán cô rồi. Có lẽ bởi cô không nói chuyện với anh ta bằng cách đọc thuộc lòng những chỉ số thống kê trong sự nghiệp của anh ta.
"Tốt hơn là tôi nên đi ngủ,” anh ta nói. “Tôi sẽ khởi hành sáng sớm ngày mai, thế nên cảm ơn sự hiếu khách của cô, trong trường hợp tôi không gặp được cô.”
Cô cố ngáp một cái. “Ciao[22], miếng bánh nhỏ.” Cô biết anh sẽ phải quay lại luyện tập, nhưng điều đó cũng không khiến cho cảm giác thất vọng của cô vơi đi chút nào.
Anh ta mỉm cười. “Ngủ ngon, Daphne.”
Cô nhìn anh ta leo lên cầu thang, cái quần bò ôm chặt lấy đôi chân không hề có chút mỡ thừa, đúc quanh bộ hông hẹp, cơ bắp gợn lên dưới cái áo bun.
Chúa ơi, cô đang chảy dãi! Mà cô là một thành viên của hội Phi Beta Kappa![23]
Cô cũng cảm thấy nhức nhối và bồn chồn, hiển nhiên là đang bất mãn với mọi thứ trong cuộc đời mình.
"Chết tiệt!” Cô ném tập bản thảo xuống sàn nhà, đứng lên đi thẳng vào phòng tắm và nhìn chòng chọc vào mái tóc của mình. Cô sẽ cạo đầu!
Không! Cô không muốn bị hói, và lần này cô sẽ không để mình hành động một cách điên khùng.
Cô hướng một cách có chủ định về phía tủ video và lôi ra bản sản xuất lại của bộ phim The Parent Trap. Phần trẻ con sâu trong cô rất thích xem cảnh cặp sinh đôi làm bố mẹ chúng quay về với nhau, phần con trẻ bên ngoài lại yêu nụ cười của Dennis Quaid.
Kevin có nụ cười cong cong y như vậy.
Với vẻ cương quyết, cô lấy cái băng quay trận đấu của anh ta ra từ trong đầu đĩa, rồi cho vào đó cuộn băng phim The Parent Trap, và bắt đầu ngồi xem.
Đến hai giờ sáng, Hallie và Annie đã được đoàn tụ với cha mẹ chúng, còn Molly cảm thấy bồn chồn hơn bao giờ hết. Cô bắt đầu chuyển kênh liên tục giữa những bộ phim cũ và các kênh thông tin quảng cáo, chỉ ngừng lại khi nghe thấy bài hát nền quen thuộc của một show truyền hình cũ, Lace, Inc.
"Lace tới đây, thưa các bạn… Lace có thể giải quyết bất kỳ vụ gì, thưa các bạn…” Hai người phụ nữ xinh đẹp chạy qua màn hình, hai người thám tử gợi gảm, Sable Drake and Ginger Hill.
Lace, Inc. là chương trình yêu thích của Molly khi còn nhỏ. Cô muốn trở thành Sable, người phụ nữ thông minh da ngăm đen, do nữ diễn viên Mallory McCoy thủ vai. Ginger là một võ sư karate gợi tình với mái tóc đỏ. Lace, Inc chỉ là một chương trình kiểu đưa đẩy, nhưng Molly lúc ấy chẳng quan tâm. Đơn giản là cô thích xem những người phụ nữ hạ đo ván những gã đàn ông xấu xa để trả đũa.
Phần đầu của chương trình giới thiệu Mallory McCoy trước, sau đó là Lilly Sherman, thủ vai Ginger Hill. Molly ngồi thẳng lên khi cô chợt nghĩ đến mẩu đối thoại cô đã nghe được một lần trong trụ sở của đội Ngôi sao, tỏ ý rằng Lilly Sherman có mối liên hệ nào đó với Kevin. Cô không muốn ai biết mình quan tâm tới vấn đề đó, nên cô đã không hỏi gì cả. Cô nghiên cứu người nữ diễn viên kỹ hơn.
Bà ta mặc một cái quần bó trông rất đặc biệt, áo ống, và mang giày cao gót. Mái tóc đỏ dài ôm quanh vai, đôi mắt nhấp nháy một cách quyến rũ về hướng màn hình. Kể cả với kiểu tóc hẹn hò và đôi hoa tai vòng tròn to tướng, bà ta vẫn là một nhân vật lỗi lạc.
Giờ Sherman có lẽ đang ở độ tuổi bốn mươi, chắc chắn bà ấy hơi già để có thể là một trong những người phụ nữ của Kevin, vậy mối liên hệ giữa họ là gì? Một bức ảnh của nữ diễn viên này mà cô thấy vài năm trước khiến cô nhận ra bà ta đã tăng cân kể từ khi show truyền hình được chiếu. Dù vậy, bà ta vẫn là một phụ nữ đẹp, nên rất có thể họ đã có một cuộc tình chớp nhoáng.
Molly nhấn điều khiển, và một chương trình quảng cáo mỹ phẩm hiện lên. Có lẽ đó là những gì cô cần. Một cuộc đại tu hoàn chỉnh.
Cô tắt TV và đi lên gác. Không hiểu sao cô không cho rằng một cuộc đại tu sẽ giải quyết được trạng thái không ổn này.
Sau một màn tắm nước nóng, cô tuột mình vào một trong những bộ áo ngủ bằng lanh Ireland cô đã mua khi còn giàu có. Nó vẫn làm cho cô cảm thấy mình như một nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết của Georgette Heyer. Cô đem cuốn sổ tay của mình lên giường để suy nghĩ thêm về Daphne, nhưng sức sáng tạo trào lên mà cô nhận thấy lúc chiều giờ đã cạn sạch.
Con Roo êm đềm ngáy phía cuối giường. Molly tự nhủ cô đang cảm thấy buồn ngủ. Nhưng cô không hề.
Có lẽ cô có thể hoàn thành nốt việc đánh bóng lại bài báo, nhưng khi đang đi về phía gác xép để lấy chiếc máy tính xách tay, cô liếc vào bên trong căn phòng dành cho khách. Nó có hai cánh cửa – một cái đang ở trước mặt cô, và cái thứ hai ở phía đối diện hướng thẳng đến phòng ngủ nơi anh ta đang say giấc. Cánh cửa đó đang khép hờ.
Đôi chân bồn chồn, giậm giật của cô hướng cô bước về chỗ đá lát.
Cô thấy một bộ đồ nghề cạo râu hiệu Louis Vuitton nằm trên kệ. Cô không thể tưởng tượng được việc anh ta đã tự mình mua nó, nên chắc hẳn đó là quà tặng từ một trong những cô người đẹp quốc tế của anh ta. Cô lại gần hơn và thấy một cái bàn chải đánh răng đỏ với những cái lông trắng quăn tít. Anh ta đã vặn lại nắp của tuýp Aquafresh.
Cô lướt đầu ngón tay lên nắp chai khử mùi, rồi cầm lên chai thủy tinh mờ chứa dung dịch dùng sau khi cạo râu rất đắt tiền. Cô mở nút và đưa lên mũi ngửi. Nó có mùi giống như Kevin không? Anh ta không phải là kiểu đàn ông ngập lụt trong mùi cologne, còn cô vẫn chưa tới gần anh ta đủ để chứng thực, nhưng một thứ gì đó quen thuộc trong mùi hương khiến cô nhắm mắt và hít vào sâu hơn. Cô rùng mình và đặt nó xuống, rồi nhìn vào bên trong túi đồ lề cạo râu đang mở.
Nằm cạnh chai Ibuprofen[24] và tuýp Neosporin[25] là chiếc nhẫn Siêu Cúp của Kevin. Cô biết anh ta đã giành được nó trong những ngày đầu sự nghiệp với tư cách là cầu thủ thay thế cho Cal Bonner. Cô ngạc nhiên khi thấy một chiếc nhẫn vô địch lại bị quăng quật bất cẩn như vậy dưới đáy của một túi đồ lề cạo râu, nhưng tất cả những gì cô biết về Kevin đã nhắc nhở rằng anh ta không bao giờ muốn đeo một chiếc nhẫn giành được khi một ai đó khác đang phụ trách.
Cô bắt đầu đi ra, nhưng chợt dừng lại khi nhìn thấy một thứ gì đó khác đang nằm trong túi đồ lề cạo râu.
Một cái bao cao su.
Không phải chuyện gì to tát. Tất nhiên anh ta phải mang bao cao su theo người. Có khi anh ta sở hữu cả một thùng. Cô nhặt nó lên và nghiên cứu. Có vẻ là một cái bao cao su bình thường. Vậy sao cô cứ nhìn chòng chọc vào nó?
Điều này đúng là mất trí! Cả ngày hôm nay cô đã cư xử như một mụ đàn bà bị ám ảnh. Nếu không tự kìm mình lại, cô sẽ nấu sôi cả một con thỏ hệt như Glenn Close[26] điên rồ.
Cô rúm người lại. Xin lỗi nhé, Daphne.
Một cái hé nhìn. Chỉ thế thôi. Cô sẽ chỉ hé nhìn anh ta ngủ và sau đó sẽ rời đi ngay.
Cô hướng về phía cánh cửa phòng ngủ và chầm chậm đẩy nó ra.
This Heart Of Mine (Tiếng Việt) This Heart Of Mine (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips This Heart Of Mine (Tiếng Việt)