How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 907 / 9
Cập nhật: 2017-08-25 16:08:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Qua Mùa Giông Gió - Phạm Thanh Thúy
ườn nhà gã rộng, có một cái ao thả cá, bờ ao được kè đá hộc, rất sạch sẽ, mát mẻ, lại còn có cả một cây sung to, xòa bóng che mát cả một góc ao. Vợ gã lại là người ưa sạch sẽ, khá lãng mạn, nên trong vườn, nhất là dưới mặt đất chỉ có xác lá rụng chứ không có rác rưởi hay phân động vật bao giờ. Bên gốc sung, nàng còn kê một bộ bàn ghế chế từ xi măng cát, đã được trang trí giả vân gỗ. Bộ bàn ghế đó dành cho những vị khách thích không gian đến thưởng thức, chủ yếu là khách của gã, những người đàn ông suốt ngày chỉ ham hố săm soi… giấc mộng của kẻ khác. Họ là những gã nghiện số đề. Gã không nghiện số đề, nhưng dung túng những người đàn ông kia, để thi thoảng lại bâng quơ: “Đêm qua tôi mơ…” khiến những ông bạn lại một phen sôi lên như nước trong nồi đang đun.
Vợ gã giỏi tiếng Trung Quốc, nàng đi dạy ở những công ty cung ứng nhân lực quốc tế đang ngày một rộ như lá rụng mùa thu. Vì thế, đôi khi khách của nàng là những người vì lí do nào đó muốn đi Trung Quốc hay các nước nói tiếng Trung Quốc, và vì lí do nào đó đã thân thiết với nàng. Họ tìm đến, ngồi dưới gốc sung để dốc bầu tâm sự. Tuy nhiên, những trường hợp như thế là rất hiếm.
… Trưa hè, nắng vàng vọt cố lọt qua những kẽ lá sung đang đan nhau chi chít để đậu xuống rung rinh trên hai đôi vai trần tròn trịa của hai người phụ nữ đang ngồi hóng mát. Cô gái lần đầu đến nhà gã, nhưng tên tuổi và tính cách của cô thì gã đã được vợ giới thiệu từ lâu… Một cô gái trẻ, không đẹp lắm, nhưng đầy quyến rũ… đang học tiếng để làm dâu xứ người.
Gặp cô, gã bỗng chợn lòng, như thể gặp người về từ dĩ vãng.
***
“Đêm qua em nằm mơ buồn cười lắm chị ạ. Em mơ là em… bị lấy chồng. Đầu tiên, em thấy mình ở trong một đám cưới và bản thân là một cô dâu. Em cứ tự hỏi: Tại sao lại có đám cưới này? Tại sao mình lại lấy một người mà mình không hề biết mặt? Thế là em đào tẩu. Em cứ chạy hoài, chạy mãi, chạy cho đến khi thấy trước mặt mình là một cánh đồng mênh mông. Đang hoang mang không biết làm gì trong khi mọi người vẫn đang huỳnh huỵch đuổi sau lưng… thì một tiếng hét vang lên: “Các người để cô ấy yên!” Đó là một người tình trước đây của em. Anh ấy đến bên em, nhẹ nhàng cầm tay em dắt về nhà. Kết thúc giấc mơ. Phù! Em tỉnh dậy và thấy mình… vẫn chưa lấy chồng.”
Cô gái và vợ gã cười nắc nẻ. Rồi cô cầm bàn tay của vợ gã, vuốt nhẹ:
“Trời! Tay chị đẹp như tay Phật bà, quý tướng đó chị ơi. Chẳng bù cho tay em, đường tâm huyết bị cắt ngang cắt dọc thế này, hèn chi đời em nó bạc…”
Vợ gã cười mỉm. Nàng đã quá quen với những lời khen tương tự thế, nên để trả công cho lời khen ấy, nàng cũng cầm tay cô gái khẽ vuốt vuốt:
“Đúng là em có lận đận đường tình duyên, nhưng những người đã yêu em, sẽ không bao giờ quên em được.”
Hai người phụ nữ lại cười. Vườn trưa nắng lấp lóa… Gã nằm trong nhà, cửa sổ thấp, có thể nhìn ra gốc sung và hai người phụ nữ. Mọi khi gã đã có một giấc trưa say nồng, nhưng sự xuất hiện của cô gái khiến gã không ngủ được… Gã càng cố nhắm mắt để ru mình ngủ, thì những kí ức cứ dội về, ào ào như thác đổ… Gã cảm tưởng như ví von thế vẫn chưa đủ diễn tả nỗi dạt dào ăm ắp trong lòng gã.
***
… Kí túc dành cho công nhân thực ra là một cái nhà kho cũ. Kinh khủng hơn cả là hai phòng nam nữ chỉ bị ngăn cách bởi một tấm bạt dày. Bức tường linh động đó cho phép cư dân hai bên có thể bất thình lình thò cổ sang nhau trêu chọc, trò chuyện hay mượn đổi đồ dùng gì đó… Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh ấy, gã đã không khỏi không có ý nghĩ hãi hùng, rằng chỉ có trời mới biết điều gì sẽ xảy ra với hai nhà khi bức tường ngăn cách quá mỏng manh, hớ hênh, mời gọi? Như đọc thấu những điều gã nghĩ, ông chủ xưởng người Việt sang Thái Lan định cư lâu năm, vỗ vai gã cười:
“Yên tâm. Mấy tháng nữa sẽ có khu nhà cho các vị ở đàng hoàng”
Gã trề môi. Đợi được mấy tháng nữa thì điều gì sẽ tiếp tục xảy ra?... Nhưng mà gã cũng chẳng thể làm gì được ngoài mấy cái trề môi, đành uể oải lê bước đến góc nhà, nơi có một cậu tre trẻ đen gầy đã có nhã ý thu xếp cho gã. Gã gật đầu cảm ơn cậu tre trẻ rồi nằm vật ra “giường”, cảm giác trong gã đầy ứ nỗi hoang mang, buồn bực. Gã không ngừng nguyền rủa thằng bạn thân đã mấy năm làm ăn ở Thái Lan khi hắn cứ ngon ngọt dụ:
“Mày sang đây đi. Tao sẽ cho mày thấy thế nào là thiên đường và gái đẹp…”
Rồi thì gã mới thấm thía: Thiên đường là gì còn phụ thuộc vào việc người ta định nghĩa về nó như thế nào…
… Phu Khet vào mùa mưa… những cơn mưa dài lê thê, ảm đạm. Đám đàn ông trong xưởng cứ tối đến là chẳng biết làm gì khác ngoài việc sát phạt nhau cờ bạc. Những ván bài liên miên giúp họ phần nào quên đi ánh đèn màu và mĩ nữ phía Băng Cốc mời gọi. Vì nói cách khác: Băng Cốc quá xa xôi, cả về địa lí lẫn trong tâm tưởng. Gã không tham gia vào những ván bạc đó, nhưng nỗi cô đơn thì gã không sao chịu nổi. Chính trong tâm trạng đó, gã đã đồng ý làm theo lời cậu “tre trẻ” - Cậu ta người In đô.
Hai người vạch tấm bạt và chui sang “nhà bên kia”, nơi có rất nhiều người phụ nữ về đêm với rất nhiều tâm trạng…
***
… “Anh nhà chị đã bao giờ sang Tiệp chưa hả chị?”
“Chưa. Lão ý mới chỉ sang đến Thái Lan thôi. Sao em?”
“Không sao chị ạ. Em tưởng anh ấy đã từng sang Tiệp. Hồi em ở bên Tiệp, em gặp một người giống anh ý lắm”.
Vợ gã phá lên cười:
“Trời ơi! Người ta trên đời này giống nhau nhiều lắm em ơi!”
“Em biết chứ chị. Đầu tiên tưởng là anh ý, nhìn kĩ lại không phải.”
Câu chuyện của hai người phụ nữ tạm thời dứt gã ra khỏi miền kí ức, để ngay sau đó nó lại cuồn cuộn đổ về. Gã nhìn thấy ngày hôm qua như một cuộn phim không lời.
***
Thế giới nhà bên kia cũng chẳng mấy khác nhà bên này của những gã đàn ông xa xứ khác. Cũng người nằm, kẻ ngồi, vừa ăn uống vừa trò chuyện và cả thay đồ trước mặt khách hồn nhiên như thủy tổ loài người… Những người phụ nữ li hương ngày ngày mải miết với những cái máy may, nét mặt đăm đăm, trơ lì cảm xúc. Vì cảm xúc duy nhất của họ chính là sản phẩm… Gã không xa lạ với những nét mặt ấy, những nét mặt trong những xưởng may ở quê nhà Việt Nam hay ở một đất nước khác như Thái Lan, Hàn Quốc, Trung Quốc… liệu có khác gì nhau? Chỉ khi dời khỏi xưởng máy, họ mới sống cuộc đời thực của họ…
Và… giữa những người phụ nữ lam lũ xa lạ ấy, gã đã trông thấy nàng.
Nàng hiện hữu như thể chưa bao giờ ẩn trốn những con mắt kiếm tìm của những gã đàn ông bên kia vách ngăn. Nàng hiển hiện giữa những người phụ nữ khác không phải vì nàng đẹp hơn họ, trẻ trung hơn họ… mà vì vẻ thinh lặng thờ ơ trước tất cả. Nàng ngồi lặng im, hai tay bó gối, ánh mắt vô định, và dường như cả trái tim, cả tâm hồn nàng đang lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài trời như thác đổ. Nàng là ai? Nàng từ đâu đến? Từ một miền quê xa nào đó ở Thái Lan, Việt Nam hay In đô? Gã đã có thể hỏi những người phụ nữ khác về nàng. Nhưng… cái đêm mưa dài Phu Khet ấy, gã đã không hỏi.
***
“Này chị hỏi thật nhé! Em đã từng có một mối tình đau đớn lắm phải không?”
Ngoài gốc sung, vợ gã và cô gái vẫn mải mê câu chuyện.
“Chị khẳng định hay chị đoán thế?”
“Đoán thôi. Vì trông mắt em… lạ lắm…”
Cô gái cười: “Chị đoán mà đúng đấy. Chuyện tình của em buồn lắm chị ơi.”
***
… Bạn gã xuất hiện sau nửa tháng trời gã ở trên đất bạn, hắn xởi lởi:
“Mày thông cảm đi. Tao buộc phải để mày tạm thời làm ăn ở chỗ anh Kính đây. Mấy tháng nữa chỗ tao ok, tao đón mày qua.”
“Thiên đường và gái đẹp của mày đây à?” - Gã gầm gừ. Bạn gã vẫn cười hê hê:
“Mày đừng giận nữa. Tin đi. Tao nhất định sẽ không để mày thiệt thòi…”
Ngoài trời Phu Khet vẫn mưa.
Trong xưởng máy, gã vẫn chăm chú với những đường may quen thuộc, đến nỗi, có nhắm mắt lại máy thì đường mí vẫn đều đẹp, chính xác. Tai gã vẫn chờ đợi tiếp những lời hứa hẹn của thằng bạn, nhưng hắn nín thinh… Cảm thấy có cái gì đó khác thường, gã ngước nhìn thằng bạn. Bạn gã, đang trơ như phỗng, mắt dõi thẳng về một hướng. Gã nhìn theo ánh mắt bạn: Nàng.
Bạn gã nhìn nàng, và nàng nhìn bạn gã.
“My! Em ở đây à?”
Bạn gã rảo bước lại. Nàng (tên My?) thôi không nhìn bạn gã nữa, vẫn bình thản với công việc… Những cái cổ áo lần lượt tuôn về phía đầu máy, hoàn hảo… như là người đàn ông đang đứng bên nàng kia nàng không quen không biết.
Nàng không tiếp chuyện bạn gã, khiến hắn đến với cái cười phớ lớ và trở về với vẻ im lặng, đăm chiêu.
Gã đã rõ, giữa nàng và bạn gã đã từng xảy ra một mối tình…
***
“Em yêu anh ấy bằng tất cả, yêu như điên như dại chị ơi…”
“Đàn bà mình vẫn vậy mà em.”
“Nhưng ngang trái lắm, anh ấy đã có vợ rồi. Lúc nào nhớ anh ấy, em cũng khóc. Sao anh ấy không tránh xa em ra… Sao anh ấy lại va vào đời em…?”
“Sao lại thế?”
“Anh ý bảo anh ý đã cố tránh những mối tình ngoài vợ mà chị.”
Hai người phụ nữ lại cười. Lần này là cái cười lạnh hơn… Gã nghe lỏm, cũng thấy đau, hụt hẫng, hoang mang như thể vừa tuột tay đánh rơi một vật gì, làm tan vỡ một thứ gì đó…
***
Gã đã yêu nàng… Thực sự đã yêu nàng. Nó không đơn thuần chỉ là sự phải lòng mặt, không nhìn thấy là không chịu nổi. Nó cũng không phải là sự xót thương, thông cảm cho thân phận một cô gái đã xa xứ thì chớ, lại còn bị chính người tình đồng hương bỏ rơi… Gã không hỏi bạn gã về nàng, dù bạn gã đã mở lời nhờ gã để tâm chăm sóc nàng… Mà đó là một thứ tình cảm không bình thường. Nó giống như một vết thương.
Nhưng gã không thể tiếp cận nàng… Nàng tránh xa gã, như đã tránh xa bạn gã.
… Gã rơi vào trạng thái bị mất ngủ thường xuyên. Chính tình trạng đó lại càng làm hại gã khi gã không thể dứt hình bóng nàng ra khỏi ý nghĩ: Bao gồm tất cả những trạng thái của yêu đương. Rằng gã nghe thấy con tim mình rên xiết, quặn đau khi bên kia vách ngăn là những âm thanh của thể xác hoan lạc… Khi đêm đêm, những gã đàn ông như những bóng ma lặng lẽ vượt qua “tường” sang “nhà bên” tìm kiếm những người đàn bà… Những gã đàn ông ấy đặt những bàn tay dò dẫm; đi bằng đôi chân hay là dựa vào linh cảm… tìm đến những người đàn bà bất kì đang ngủ vô tư hay trong trạng thái chờ đợi ở bên đó… Và gã không thể không hình dung một hay vài người đàn ông xa xứ và buồn tẻ trong “căn nhà” của gã, đã đặt những bàn tay, đã đặt những đôi môi lên thân thể nàng. Và nàng và họ, lại trao nhau thân xác, lại rấy lên những tiếng động của niềm hoan lạc. Đó nhất định không phải tiếng của tình yêu. Và vì thế, tim gã cứ quặn lên từng đợt khi những bóng đen bất kì từ “nhà” gã vượt “tường” sang bên kia và trở về…
Gã nguyền rủa bức tường ngăn cách, không phải vì nó kiên cố để cản trở, mà nó quá linh động.
Những sáng hôm sau, gã nhìn những “bóng ma” đêm qua vươn vai trở dậy sau một đêm dài của mùa mưa Phu Khet. Gã nhìn những người đàn bà của bên kia vách ngăn với những gương mặt nhiều tâm trạng sắp trở nên trơ lì khi ngồi vào bàn máy… Gã nhìn những người đàn ông và những người đàn bà đi qua nhau bình thản, vô tư như khi đi qua dòng người trên đường phố vậy… Gã rùng mình tưởng tượng những cuộc trao đổi thân xác diễn ra từng đêm mà người ta không biết ai đã đến với mình…
Ý nghĩ về cuộc sống như bầy ngựa hoang trên thảo nguyên làm gã ớn lạnh. Gã muốn đưa nàng đi. Đi thật xa khỏi chốn ấy mà không cần đến những lời hứa của thằng bạn gã.
***
“Em gặp Du Wen Liang khi đang tuyệt vọng, lang thang trên con đường ở ngoại ô Pra-ha. Đó là lúc em quyết định sẽ dứt bỏ mối tình tê tái đó. Wen Liang rất tốt với em, dù em và anh ấy chẳng ai hiểu ai nói gì… Nhưng chúng em có thể hiểu được những suy nghĩ của nhau… Yêu nhau… Khó tin chị nhỉ? Nhưng mà thật…”
“Chẳng có gì phải băn khoăn… Nước mình rất nhiều phụ nữ làm dâu xứ người, người ta còn mất tiền môi giới, đằng này em và Wen Liang không hẹn mà gặp, lại nên duyên. Nhất định là ý trời rồi…”
Hai người phụ nữ dưới gốc sung lại cười. Trưa nắng sắp chuyển sang chiều, những bóng cây đã hơi chênh chếch. Gã trở dậy, lấy nước lạnh trong tủ tu một hơi. Gã có cảm giác thứ nước lạnh đó làm dịu cơn gió nóng trong lòng gã.
Gã không nằm lại nữa, mà ngồi nhìn hai người phụ nữ qua rèm cửa được làm bởi những chuỗi hạt lấp lánh. Cô gái hướng nửa gương mặt về phía gã. Một gương mặt đèm đẹp, phảng phất chút liêu trai. Cô đang say sưa kể cho vợ gã nghe về cuộc tình thứ hai là cứu cánh của cuộc tình thứ nhất. Cô gái gặp một chàng trai Trung Quốc, họ hò hẹn để kết hôn và bây giờ cô đang học tiếng để nói chuyện với chồng mình...
“Em mạo hiểm quá phải không chị?”
“Cũng khá mạo hiểm đấy. Nhưng hôn nhân là trò chơi may hơn khôn em ạ. Chẳng biết đâu mà lần... Như chị đây cũng thế thôi em…”
Vợ gã vừa nói vừa ngoái lại phía gã, vẻ cảnh giác như sắp kể một chuyện bí mật, li kì. Nắng có thể khiến hai người đó không nhận ra gã đang ngồi nhìn họ qua tấm rèm cửa. Họ đinh ninh gã đang say giấc trưa nồng…
***
… Nàng nổi bật giữa những người bạn đồng nghiệp từ vài quốc gia khác đến, cùng cả những người phụ nữ, thiếu nữ địa phương. Vì cũng giống như lần đầu tiên gã nhìn thấy nàng: Nàng trẻ hơn bọn họ. Đẹp hơn bọn họ và thờ ơ hơn bọn họ. Trông nàng giống một cái máy đang làm việc và đang ăn uống… Nhưng trông nàng lặng lẽ giữa đám đàn bà đó, trong lòng gã mỗi ngày thêm thúc giục… Gã muốn đưa nàng đi. Mà đi đâu? Trên đất khách, nàng cô đơn, gã cũng cô đơn. Vả lại gã vẫn còn gia đình phía sau. Gã đưa nàng đi rồi lại bỏ rơi nàng hay sao?...
… Rồi mùa mưa Phu Khet cũng đi qua. Trong xưởng may của ông chủ Kính, rất nhiều khuôn mặt quen đã không xuất hiện nữa, lại xuất hiện những gương mặt mới. Gã vẫn ở đó. Nàng vẫn ở đó… Đêm đêm, những “bóng ma” nhà bên này lại vượt tường sang nhà bên kia. Những âm thanh thân xác lại vọng vào đêm tối. Có nhiều kẻ không ngủ được, có kẻ phải ngủ để lờ đi… Chính những đêm không ngủ được đó đã giục giã gã làm như những “bóng ma” kia: Lẳng lặng vượt “tường.”
Gã làm điều đó vào một đêm chưa xa mùa mưa. Thực sự, cái ý nghĩ ghê sợ những cuộc tình duyên như bầy ngựa hoang trong gã những ngày đầu đã xẹp dần. Có thể tình yêu đối với nàng đã trở thành nỗi cảm thông. Có thể vì ngay cả chính gã cũng giống như những “bóng ma” kia: Không có cách nào khác được… Vì những con người khốn khổ trong cái xưởng may đó đã có một thông điệp ngầm đơn giản:
“Chúng ta đều cô đơn. Hãy đến với nhau nhé!”
Gã nhắm mắt lại và tưởng tượng về nàng. Gã cầu xin một sự may mắn đưa đường để gã đến với nàng… Nhưng nàng ở đâu giữa hơn chục người đàn bà đang ngủ trong bóng tối kia? Và gã cảm thấy những giọt mồ hôi chảy thành những dòng nhỏ, lạnh trên sống lưng… Gã nhắm mắt lại…
***
“Phải quên đi thôi em ạ. Khi mình lấy chồng rồi thì nên toàn tâm toàn ý với chồng, hạnh phúc mới bền em ạ.”
“Em biết. Em cũng không muốn làm gì để có lỗi với Wen Liang. Nhưng em yêu người cũ, thương chồng em và nhớ người ấy nữa. Em thật khốn khổ, đáng thương phải không chị?”
Vợ gã đứng dậy, ánh nắng đã xiên chéo vào chỗ hai người… Gã lại chìm trong mộng mị…
***
Gã chạm tay lên vai một người đàn bà mà gã đinh ninh là sự may mắn của tình yêu vẫy gọi. Người đàn bà có đôi vai nhỏ và tròn trịa. Người đàn bà không động đậy khi gã chạm tay lên vai mình. Nàng đó. Chính nàng. Gã đinh ninh… Chỉ có nàng mới có bờ vai tròn trịa, nhỏ nhắn thế. Chỉ có nàng mới có mái tóc suôn mượt và mát lạnh khi chạm tay vào. Gã cúi xuống gần sát nàng, đôi môi gã lướt trên gương mặt, tìm kiếm đôi môi nàng. Rồi môi gã đã chạm vào đôi môi ấm mềm của nàng. Một giọt nước mắt của gã cũng vừa trôi tuột xuống…
***
Hai người phụ nữ rời khỏi gốc sung trở vào nhà. Họ sững lại khi thấy gã ngồi nhìn thẳng ra trước cửa. Hẳn họ hiểu ra: Gã đã nghe câu chuyện của hai người. Vợ gã vẫn ngạc nhiên:
- Anh không đi làm à anh? Gần ba rưỡi rồi…
Gã lắc đầu, tránh đôi mắt cô gái - Đôi mắt đầy mộng mị.
- Anh nghỉ.
- Thế chiều nay nhà mình ăn lẩu nhé. Em gái sẽ ăn ở đây.
- Tốt quá! Hai chị em cứ đi chợ đi… - Gã buông lời vẻ thân thiện. Vợ gã cười sung sướng như thể lần đầu tiên có một quyết định tự do.
- Mình ra chợ em nhé!
- Vâng. - Cô gái đáp, rồi ngồi xuống bên cạnh gã trong khi vợ gã đi thay quần áo…
***
Gã thức dậy buổi sáng hôm sau trong tâm trạng phiêu bồng cứ như gã vừa bước ra khỏi một đêm tân hôn kì diệu. Nhưng khi những người đàn bà nhà bên kia kéo nhau vào xưởng, nét mặt ai cũng bình thản, vô tư. Nàng cũng bình thản, vô tư đi qua gã, nàng còn không nhìn gã thì một lâu đài cát trong gã sụp đổ. Gã hụt hẫng, chới với… Gã hoang mang hình dung đêm qua gã và người đàn bà nào đó trong số những người đàn bà kia đã ôm ấp và than khóc. Một người đàn bà nồng nàn, nhưng không phải nàng. Nhất định không phải nàng…
Gã bỏ lên Băng Cốc tìm bạn. Bạn gã e dè đón gã. Hắn cho gã tiền và gái đẹp. Không hỏi gì, chỉ hỏi: “My đâu?”
Bạn gã trở lại tìm nàng. Hắn đi một mình và trở về cũng một mình. Hắn nói nàng cũng không còn ở đó nữa.
Gã không tin nàng đã bỏ đi. Bỏ đi sau khi gã đã bỏ đi. Gã quay lại Phu Khet. Nhưng bạn gã không nói đùa. Nàng quả nhiên đã không còn ở đó.
***
… Cô gái im lặng ngồi bên gã. Gã cũng không định hỏi cô điều gì, mà gã cũng chẳng biết hỏi điều gì…
***
Gã trở về Băng Cốc với bạn. Bạn gã cho gã cả một cô người tình rất đẹp. Về sau gã mới biết cô ấy từng là một người đàn ông…
Gã bỏ về Việt Nam đúng lúc công việc của bạn gã đang phất trở lại. Bạn gã ngạc nhiên. Gã chỉ cười khẩy. Trước khi về nước, gã lại một lần nữa lặng lẽ trở lại Phu Khet tìm nàng.
Phu Khet lại vào mùa mưa.
***
Vợ gã từ nhà trong bước ra với trang phục lịch sự hơn. Gã lẳng lặng dắt xe ra sân cho vợ. Cầm tay lái, vợ gã ngoái lại gọi cô gái vẫn ngồi nguyên chỗ cũ:
- My! Chị em mình đi chợ thôi!
Từ trong nhà, cô gái vạch rèm cửa bước ra. Gã tê dại nhìn gương mặt cô gái. Gương mặt phảng phất chút liêu trai. Đôi mắt long lanh như có nước mắt vừa mới vuột qua.
- Bọn em đi chợ anh ạ.
Cô gái nói khi lướt qua gã. Một luồng gió mát nhẹ dịu dàng theo cô gái đi qua.
Gã nhận ra: Đó là mùi của tóc.
Thị Trấn Xe Bus Màu Xanh Thị Trấn Xe Bus Màu Xanh - Nhiều Tác Giả Thị Trấn Xe Bus Màu Xanh