Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-07-16 17:10:48 +0700
Chương 2
V
ào tối thứ Sáu khu vực quầy bán rượu khổng lồ ở nhà hàng Canyon Inn gần khu ngoại ô Westport đã đầy tràn khách như thường lệ. Katie Connelly bí mật liếc vào đồng hồ đeo tay rồi để ánh mắt trượt sang đám đông đang cười nói ồn ào phía ngoài quầy, tìm kiếm một khuôn mặt quen trong số đó. Tầm nhìn của cô hướng về phía cửa chính bị che khuất bởi một bụi cây tươi tốt lá treo lơ lửng bằng cái móc tròn và những ngọn đèn sa treo lơ lửng dưới trần kính màu.
Giữ nụ cười tươi sáng cố định trên khuôn mặt, cô chuyển sự chú ý của mình đến một đám đàn ông và phụ nữ đang tụm lại xung quanh cô. Karen Wilson đang kể cho bọn họ nghe. “Thế là tôi nói vào mặt anh ta một câu rằng đừng có bao giờ gọi lại cho tôi nữa.”
Một người đàn ông dẵm vào chân Katie trong lúc với qua người cô để lấy thức uống trên quầy. Trong lúc thò tay vào túi lấy tiền trả, anh ta đã chọc khuỷu tay vào người Katie đau điếng. Anh ta không hề thốt lên một lời xin lỗi, mà Katie cũng thực sự không hề mong đợi điều đó xảy ra. Đàn ông cũng vậy, đàn bà cũng thế, mọi người đều tự cho mình quyền của riêng họ ở đây. Những quyền bình đẳng.
Rời xa quầy bar với đồ uống trên tay, anh ta nhận thấy Katie. “Xin chào,” anh ta thốt lên, dừng lại một chút để đưa ánh mắt thích thú dọc theo dáng người mảnh mai của cô, những đường cong lộ rõ trong cái váy màu xanh bó sát người. “Đẹp lắm,” anh ta đưa ra một lời kết luận thô lỗ khi ngắm nghía mọi thứ về cô, từ mái tóc vàng ánh đỏ sáng rực thả suôn hai vai, cho đến đôi mắt xanh ngọc đang nhìn anh ta chăm chú dưới đôi lông mi dài cong vút và đôi lông mày tỉa công phu. Hai gò má cô cao một cách thanh nhã, chiếc mũi nhỏ, và trong khi anh ta tiếp tục quan sát cô, làn da màu kem sữa chuyển sang một sắc thái hồng nhạt. “Rất đẹp,” anh ta sửa lại, không hề nhận thức được da cô chuyển màu là chỉ vì cáu kỉnh chứ không hề thích thú chút nào.
Dù Katie rất phẫn nộ với cái nhìn chằm chằm của anh ta chiếu vào cô như thể anh ta đã trả tiền cho cái đặc quyền này thì cô cũng không thể thực sự đổ lỗi cho anh ta được. Sau cùng thì cô chẳng phải là đang ở chốn này sao? Chính ở nơi đây, bất chấp những gì mà những người chủ và các khách quen thích nghĩ, chẳng có gì hơn một cái quán bar lớn dành cho những kẻ độc thân.
“Đồ uống của cô đâu?” Anh ta lên tiếng hỏi, đưa ánh mắt lười biếng dò xét lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
“Tôi không gọi,” Katie đáp trả rõ ràng đến từng câu từng chữ.
“Sao không?”
“Tôi đã uống hai ly rồi,”
“Ờ, sao cô không gọi thêm ly nữa và gặp tôi ở góc bên kia nhỉ? Chúng ta có thể làm quen với nhau. Tôi là luật sư,” anh ta thêm vào như thể cái mẩu vụn thông tin đó có thể khiến cô hăm hở chộp lấy một thứ đồ uống nào đó và lao theo ngay sau anh ta vậy.
Katie cắn môi và cố tình lộ ra vẻ thất vọng. “Ôi,”
“Ôi cái gì?”
“Tôi không thích luật sư,” cô đáp trả thản nhiên như không có gì xảy ra.
Trông anh ta choáng váng còn hơn là khó chịu. “Quá tệ.” Nhún vai, anh ta quay người và lách về phía đám đông. Katie quan sát/ dõi theo anh ta dừng lại gần hai cô gái trẻ rất hấp dẫn, ánh mắt dò xét hướng vào một trong hai người bọn họ cũng đang nhìn anh ta với vẻ thích thú rõ rệt. Cô cảm thấy trong lòng dâng lên một sự ghê tởm đáng xấu hổ với anh ta, với tất cả những kẻ trong nơi ồn ào chen chúc này, nhưng đặc biệt với chính bản thân cô vì đã ở đây tối nay. Tận sâu thẳm bên trong cô thấy ngượng ngùng với chính sự khiếm nhã của mình, nhưng những nơi như thế này sẽ khiến cô tự động co mình lại phòng thủ, và vẻ ấm áp tự nhiên cùng với tính cách thoải mái của cô bị co rút lại trong phút giây cô bước chân qua ngưỡng cửa.
Dĩ nhiên gã luật sư đã quên Katie ngay tức thì. Tại sao anh ta lại phải bận tâm tiêu tốn những hai đô la chỉ để mua đồ uống cho cô rồi lại phải trổ tài để tỏ ra thân thiện và quyến rũ cô nhỉ? Tại sao anh ta lại phải áp đặt bản thân nếu không cần thiết? Nếu là Katie, hay bất kỳ người phụ nữ nào khác trong căn phòng này muốn làm quen với anh ta, hẳn anh ta sẽ hoàn toàn sẵn lòng để cho cô ta ve vãn xung quanh. Và nếu như đủ thành công, anh ta thậm chí sẽ còn mời cô đến nơi ở của mình – dĩ nhiên là bằng xe của cô – để cô có thể hưởng thụ được quyền bình đẳng, và công khai nhu cầu tình dục của mình. Sau đó thì anh ta sẽ cùng cụng ly với cô – nếu như không quá mệt – và rồi sẽ đưa cô đến tận cửa, và để cô tự lái xe mà về nhà.
Quá hiệu quả, quá thẳng thắn. Không lòng vòng gì hết. Không đưa ra hay mong đợi bất kỳ cam kết nào. Phụ nữ của thời đại này dĩ nhiên có đủ quyền bình đẳng để từ chối; cô không cần phải lên giường với anh ta. Cô ta thậm chí còn không phải lo rằng sự từ chối của mình có thể sẽ làm tổn thương tình cảm đến ai. Vì anh ta cũng chẳng có tình cảm gì với cô. Anh ta có thể hơi khó chịu vì đã lãng phí cả một hay hai giờ đồng hồ trong quỹ thời gian của mình, nhưng rồi đơn giản sẽ chỉ cần lựa chọn một ai đó từ rất nhiều những người phụ nữ khác sẵn sàng đến với anh ta.
Katie nhướng đôi mắt xanh lên quét qua đám đông để tìm Rob, cô ước gì mình đã hẹn gặp anh ta ở một nơi khác. Bản nhạc nổi tiếng quá ồn ào, cộng thêm một hợp âm đủ các thể loại giọng hỗn loạn và những tiếng cười cố ý. Cô nhìn chằm chằm vào những khuôn mặt xung quanh mình, tất cả đều khác nhau, nhưng lại cùng biểu lộ những vẻ mặt buồn chán, hăm hở, bồn chồn. Họ đều như đang kiếm tìm một điều gì đó. Và vẫn chưa tìm ra.
“Phải Katie không?” Một giọng nam xa lạ cất lên từ phía sau cô. Giật mình, Katie quay phắt lại và thấy mình đang nhìn vào khuôn mặt đàn ông mỉm cười đầy tự tin dính trên một cái áo sơ mi hiệu Ivy League cài nút dưới, áo cộc tay được cắt may rất chuẩn và một cái cà vạt đồng màu. “Tôi gặp cô đi với Karen ở siêu thị hai tuần trước.”
Anh ta sở hữu một điệu cười toe toét cực kỳ nam tính và một đôi mắt nghiêm nghị. Katie cảnh giác, nụ cười của cô thiếu đi vẻ lấp lánh thường nhật. “Xin chào, Ken. Rất vui được gặp lại anh.”
“Nghe này, Katie.” Anh ta hồ hởi như vừa mới nghĩ ra một mưu đồ độc đáo và sáng chói nào đó. “Sao chúng ta không lại đằng kia và tìm chỗ nào yên tĩnh hơn nhỉ?”
Nhà của anh ta hay là của cô. Bất cứ nơi nào gần nhất. Katie biết rõ thứ tự cuộc trình diễn này và nó làm cô phát ốm. “Trong đầu anh nghĩ gì vậy?”
Anh ta không trả lời câu hỏi, không cần thiết. Thay vào đó anh ta hỏi lại cô. “Em sống ở đâu thế?”
“Cách đây vài khu nhà – Village Green Apartments”
“Có bạn cùng phòng không?”
“Hai người bạn đồng tính nữa,” cô nói dối một cách trơn tru.
Anh ta tin cô, và anh ta cũng không hề choáng váng. “Không con cái chứ? Cô có phiền không?”
Katie nhìn anh ta bằng ánh mắt mở to ngây thơ. “Tôi ngưỡng mộ họ.” Trong một thoáng anh ta trông có vẻ ghê tởm, và Katie cười đến tận mang tai cực kỳ thành thật.
Phục hồi gần như ngay lập tức, anh ta nhún vai. “Quá tệ. Gặp em sau nhé.”
Katie dõi theo sự chú ý của anh ta đến khắp phòng cho đến khi gặp một người khác tỏ vẻ chú ý đến, rồi anh ta bỏ đi, từ từ chen lấn xuyên qua đám đông. Cô đã có đủ lắm rồi. Hơn cả đủ ấy chứ. Cô chạm vào cánh tay của Karen, khiến cho cô ấy sao lãng khỏi cuộc trò chuyện sôi nổi với hai người đàn ông đầy sức quyến rũ về đề tài trượt tuyết ở Colorado. “Karen, mình vào phòng vệ sinh, rồi về luôn.”
“Rob không đến hả?”Karen điên tiết hỏi. “Ờ, nhìn quanh xem -
“Tớ đi đây,” Katie kiên quyết. Karen chỉ nhún vai và quay lại với cuộc trò chuyện của mình.
Phòng vệ sinh đi qua một cái hành lang nhỏ sau quầy bar, và Katie len lỏi qua những thân người đang di chuyển, thở một hơi nhẹ nhõm khi cô chen qua đến người cuối cùng trên đường đi và bước vào khoảng không gian tương đối yên tĩnh phía sau. Cô không chắc mình bớt căng thẳng hay thất vọng vì Rob đã không tới hay không. Tám tháng trước thì anh đúng là đã làm cô lóa mắt một cách say đắm, cuồng nhiệt bằng trí tuệ thông minh và sự dịu dàng tinh ý của anh. Anh hội tụ mọi thứ: vẻ duyên dáng chết người, mái tóc vàng, nét tự tin, và một tương lai an toàn với cương vị là người thừa kế của một trong số những công ty môi giới chứng khoán lớn nhất St. Louis. Anh đẹp, khôn ngoan và tuyệt vời. Và đã kết hôn.
Khuôn mặt Katie trở nên u ám khi cô nhớ lại quãng thời gian gặp gỡ Rob vừa qua. Sau một bữa tối tuyệt diệu và dìu nhau nhảy họ quay trở về căn hộ của cô rồi uống rượu. Hàng giờ liền cô cứ nghĩ mãi về những chuyện sẽ xảy ra khi Rob ôm cô trong vòng tay anh. Đêm đó, lần đầu tiên trong cuộc đời, cô sẽ không ngăn cản anh khi anh cố làm tình với cô. Hàng tháng trời trước đó, anh nói với cô biết bao nhiêu lần, và cho cô thấy bằng hàng trăm hàng ngàn cách khác nhau, rằng anh yêu cô biết bao. Cô không cần phải do dự thêm nữa. Thực tế thì cô sẽ hoàn toàn làm chủ tinh thần của mình, không hề ngạc nhiên khi Rob ngả đầu dựa ra sau ghế sofa và thở dài. “Katie, báo chí ngày mai sẽ đăng một bài về anh trong mục tin xã hội. Không chỉ là về anh thôi mà còn cả vợ và đứa con trai nữa. Anh đã kết hôn.”
Tái nhợt đi và đau đớn, Katie bảo với anh ta rằng đừng bao giờ gọi đến hay gặp cô lần nữa. Anh ta cứ dai dẳng còn cô thì cũng kiên quyết không kém, cô từ chối tất cả những cuộc gọi của anh ta ở văn phòng và treo máy luôn bất cứ khi nào cô nghe thấy giọng của anh ta trong điện thoại.
Đã năm tháng trôi qua, và rất hiếm khi nào Katie lại để cho phép bản thân mình nghĩ về những ký ức ngọt ngào và đau đớn với anh ta, thậm chí là không một phút giây. Cho đến tận ba ngày trước đây, cô tin rằng mình đã hoàn toàn quên được anh ta, thì một cuộc gọi đến cho cô vào thứ Tư, âm thanh giọng nói trầm sâu của Rob đã khiến cô run rẩy. “Katie, đừng dập điện thoại với anh. Mọi thứ đang thay đổi rồi. Anh phải gặp em nói chuyện.”
ANh ta phản đối kịch liệt sự lựa chọn của Katie về việc chọn nơi này làm địa điểm hẹn gặp, nhưng Katie vẫn giữ nguyên ý định ban đầu. Canyon Inn ồn ào và công khai đủ để làm nản đi ý định sử dụng bất kỳ chiêu thuyết phục xiêu lòng nào, nếu như đó chính là chủ tâm của anh ta, và Karen đến nơi này mỗi thứ Sáu hàng tuần, có nghĩa là Katie sẽ có sự hỗ trợ về mặt tinh thần của phái nữ nếu như cô cần đến nó.
Phòng vệ sinh nữ đầy ngập người còn Katie phải xếp hàng đợi đến lượt mình. Vài phút sau cô nhoi ra, lơ đãng lục trong túi xách đeo trên vai để tìm chìa khóa xe khi cô bước xuống đường, rồi dừng phắt lại trước một đám đông đang ào vào quán bar. Bên cạnh cô là một cái máy điện thoại trả trước treo trên tường, một người đàn ông nói bằng chất giọng đặc sệt ngữ điệu Tây Ban Nha. “Xin lỗi--- cô có thể cho tôi biết địa chỉ của nơi này là gì không?”
Cả một khối người đang chực đẩy cô dính chặt vào tường, Katie quay sang nhìn vào người đàn ông cao lớn, uyển chuyển đang nhìn cô chăm chú với vẻ thiếu kiên nhẫn trong lúc giữ sát ống nghe vào tai. “Anh đang nói với tôi à?” Katie hỏi. Làn da rám nắng, mái tóc dầy và đen giống y như đôi mắt anh ta. Ở cái nơi đầy ngập những kẻ luôn gợi cho Katie nhớ đến những nhân viên bán hàng của hãng máy tính IBM, thì người đàn ông này lại đang mặc một cái quần Levis bạc phếch và một cái sơ mi trắng với hai ống tay áo xắn cao đến tận khuỷu, hoàn toàn không thuộc về nơi đây. Anh ta trông quá… quá trần tục.
“Tôi hỏi,” chất giọng âm điệu Tây Ban Nha lặp lại,” liệu cô có thể cho tôi biết địa chỉ của nơi này không. Xe ô tô của tôi trục trặc và tôi đang cố gọi một chiếc xe kéo.”
Katie tự động đọc cho anh ta tên hai con đường giao nhau nơi Canyon Inn tọa lạc, trong lúc đầu óc cô nảy lên rung động đến tận tâm can trước đôi mắt đen thẫm và chiếc mũi thẳng tắp quý tộc trên khuôn mặt ngoại quốc đầy kiêu hãnh. Những người đàn ông cao lớn với làn da sẫm màu tỏa đầy chất nam tính ngồn ngộn có thể thu hút vài phụ nữ nào đó, nhưng không phải là với Katherine Connelly.
“Cám ơn,” anh ta đáp trả, và bỏ tay ra khỏi loa điện thoại và lặp lại tên những con đường mà Katie vừa nói cho anh ta.
Xoay người đi, Katie đối mặt ngay với một cái áo len hiệu Izod phủ trên khuôn ngực rộng đang chặn đường đi trở lại vào khu vực quầy rượu. Mắt mở to, cô cất lời, “Xin lỗi, cho tôi qua?” Chiếc áo len vui lòng đứng dịch ra một bên.
“Cô đi đâu vậy?” Người mặc chiếc áo len thân thiện lên tiếng. “Vẫn còn sớm mà.”
Kaite ngước đôi mắt xanh thẫm của cô nhìn vào khuôn mặt anh ta và thấy một nụ cười mở rộng với vẻ ngưỡng mộ thẳng thắn. “Tôi biết, nhưng tôi phải đi rồi. Vào nửa đêm tôi biến thành một quả bí ngô.”
“Cỗ xe của cô mới biến thành quả bí ngô.” Anh ta sửa lại và mỉm cười. “Còn bộ váy áo của cô sẽ biến thành giẻ rách.”
“Ngay cả thời của Cinderalla thì tay nghề kém cỏi và kế hoạch cũng lỗi thời rồi.” Katie thờ dài vẻ chán nản vờ vĩnh.
“Cô gái thông minh,” anh ta tán thưởng, “Cung Nhân mã, phải không?”
“Sai rồi,” Katie đáp trả, cô lôi ra được chùm chìa khóa từ đáy túi của mình.
“Vậy cung của cô là gì?”
“Cứ Bình Tĩnh và Từ Từ Thôi,” cô bật lại, “Còn của anh?”
Anh ta suy nghĩ một thoáng, “Hợp nhất,” anh ta trả lời và liếc mắt đầy ý nghĩa qua từng đường cong trên thân hình duyên dáng của cô. Vươn tay ra, anh nhẹ nhàng lướt những đốt ngón tay của mình lên cánh tay áo mềm mại trên chiếc váy Katie đang mặc. “Tình cờ tôi lại thích những người phụ nữ thông minh; tôi không cảm thấy bị họ đe dọa.”
Kiên quyết ngăn chặn sự thôi thúc muốn ám chỉ rằng anh ta đang cố tán tỉnh, Katie chỉ trả lời một cách lịch sự. “Tôi thật sự phải đi rồi. Tôi đang có hẹn.”
“Gã may mắn,” anh ta lên tiếng.
Katie nổi bật trong đêm mùa hè oi bức, trong lòng cảm thấy mất mát và chán nản. Cô dừng chân bên dưới lối vào có mái che, nhịp tim đột ngột dội lên khi dõi theo một chiếc Corvette trắng quen thuộc chớp ánh đèn pha màu đỏ góc đường và quành vào khu vực đỗ xe, phanh rít lên ngay đằng sau cô. “Xin lỗi anh đến muộn. Vào xe đi, Katie. Chúng ta tới đâu đó nói chuyện nhé.”
Katie nhìn Rob qua cánh cửa xe đang mở và cảm thấy một cơn sóng khao khát mãnh liệt quá mức. Anh vẫn đẹp đến mức không thể tin nổi, nhưng nụ cười của anh ta, bình thường rất tự tin và quả quyết, nhưng giờ tràn đầy dao động khiến trái tim cô thắt lại và quyết tâm trong cô mềm yếu đi. “Muộn rồi. Em chẳng có gì để nói với anh nếu như anh vẫn còn trong tình trạng đã kết hôn cả.”
“Katie, chúng ta không thể nói chuyện ở nơi như thế này. Đừng làm khó anh vì chuyện anh đã đến muộn. Anh đã phải trải qua một chuyến bay tồi tệ, lại còn bị hoãn giờ bay đến St. Louis nữa. THôi nào, hãy ngoan và vào xe đi. Anh không có thời giờ lãng phí để tranh luận với em đâu.”
“Sao anh không có thời gian?” Katie dai dẳng. “Vợ anh đang đợi phải không?”
Rob chửi thề qua hơi thở, rồi nhấn ga lái chiếc xe thể thao vào khoảng sân đậu xe tối tăm bên cạnh tòa nhà. Anh ta chui ra, dựa vào thành xe, và chờ Katie tiến lại. Một cơn gió thổi tung mái tóc cô và giật mạnh những nếp gấp chiếc váy xanh, Katie miễn cưỡng lại gần anh ta trong bãi đỗ xe tối tăm.
“Lâu quá rồi, Katie,” anh ta mở lời khi cô dừng lại ngay trước mặt. “Em sẽ không hôn chào anh à?”
“Anh vẫn kết hôn?”
Câu trả lời của anh ta là kéo cô vào vòng tay và hôn cô bằng một sự kết hợp giữa cơn đói khát dữ dội và nhu cầu nài xin. Anh biết cô quá rõ, cho dù nhận ra rằng Katie chỉ thụ động đáp trả lại nụ hôn của anh ta, và bằng việc né tránh câu hỏi anh ta đã gián tiếp nói với cô rằng anh ta vẫn còn trong tình trạng ràng buộc. “Đừng như thế,” anh ta thở hổn hển, hơi thở nóng ấm phả vào tai Katie. “Những tháng vừa qua anh chằng còn nghĩ được gì khác ngoài em. Hãy rời khỏi đây và đến chỗ em nhé.”
Hơi thở Katie run rẩy. “Không.”
“Katie, anh yêu em. Anh phát điên lên vì em. Đừng từ chối anh.”
Lần đầu tiên trong đời, Katie nhận thấy có mùi rượu trong hơi thở anh ta và rõ ràng là anh ta đã cảm thấy phải tăng thêm lòng can đảm trước khi đến gặp cô. Nhưng cô cố giữ giọng mình kiên quyết. “Em sẽ không dính vào một vụ nhếch nhác với một người đàn ông đã lập gia đình đâu.”
“Trước khi biết là anh có gia đình, em đâu có thấy “nhếch nhác” về chuyện ở bên cạnh anh đâu.”
Giờ thì anh ta sẽ cố phỉnh phờ, Katie không chịu nổi nữa. “Làm ơn đi, làm ơn đừng làm chuyện đó với em, Rob. Em đã không thể chấp nhận nếu mình phá hoại hạnh phúc của người phụ nữ khác.”
“Cuộc hôn nhân của anh đã bị ‘”phá hoại” lâu rồi trước cả khi anh gặp em, em yêu. Anh đã cố nói cho em biết.”
.
“Thế thì li di đi.” Katie tuyệt vọng.
Ngay cả trong bóng tối, Katie cũng nhìn thấy được nụ cười mỉa mai cay đắng của anh ta. “Dòng họ Southfields không cho phép li dị. Họ học cách sống cuộc sống riêng. Hỏi bố mẹ anh thì biết.” anh đau đớn lên tiếng. Mặc kệ bao nhiêu lần cánh cửa đóng vào rồi mở ra lúc mọi người qua lại, Rob vẫn nói to, và đôi tay anh ta trượt ra sau vuốt ve lưng cô, ôm hai bên hông cô, siết chặt cô vào sát hai bắp đùi rắn đanh của anh ta. “Đây là dành cho em, Katie. Chỉ cho em thôi. Em sẽ không phá hoại hạnh phúc của anh, nó đã không còn từ lâu rồi.”
Katie không thể nào chịu nổi thêm nữa. Tình trạng nhớp nhúa này làm cô thấy hèn hạ, và cô cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của anh ta. “Tránh xa tôi ra.” Cô rít lên. “Hoặc anh là gã dối trá, hoặc anh là gã hèn nhát, hoặc cả hai cũng thế cả, …”
Hai bàn tay Rob bóp chặt lấy hai bên cánh tay cô khi cô vùng ra. “Tôi ghét anh cư xử kiểu đó.” Katie nghẹn ngào. “Để tôi đi.”
“Hãy làm như cô ấy bảo đi,” một giọng nói nhẹ nhàng có âm điệu phát ra từ trong bóng tối.
Đầu Rob ngẩng phắt lên. “Anh là thằng quái nào?” anh ta đặt câu hỏi với bóng người mặc sơ mi trắng nổi bật trong bóng tối bên cạnh khu nhà. Vẫn kẹp chặt một cánh tay của Katie, Rob nhìn trừng trừng vào kẻ xâm phạm và hất hàm với Katie. “Em biết anh ta à?”
Tiếng Katie khàn lại vì giận dữ và xấu hổ. “Không, nhưng hãy thả tôi ra. Tôi muốn đi.”
“Em sẽ ở lại,” Rob nghiến chặt răng. Hất hàm về phía người đàn ông kia, anh ta lên tiếng. “Còn anh sẽ đi. Giờ thì nhúc nhích chân tay lên, trừ khi anh muốn tôi động vào anh.”
Giọng nói trở nên cực kỳ lịch sự, gần như đến mức lịch sự một cách khủng khiếp. “Anh cứ thử nếu muốn. Nhưng hãy để cô ấy đi.”
Đã mất hết kiên nhẫn vì sự bướng bỉnh ngoan cố dai dẳng của Katie, và giờ lại là vụ can thiệp không mong muốn này, Ron trút tất cả cơn thịnh nộ vào kẻ đang đứng trước mặt anh ta. Anh ta buông Katie ra và, bằng một chuỗi cử động nhanh nhẹn, anh ta quăng nắm đấm của mình vào quai hàm người đàn ông đối diện. Một giây tiếp theo là tiếng xương rạn vỡ khủng khiếp, và rồi là một tiếng thịch vang dội. Katie mở to đôi mắt khiếp đảm khi nhìn thấy Rob bất tỉnh dưới chân cô.
“Mở cửa xe ra,” giọng nói lạ không khoan nhượng ra lệnh cho cô.
Katie tự động mở cánh cửa chiếc xe Corvette. Người đàn ông thẳng thừng dựng Rob lên và nhét anh ta vào xe, đặt đầu của anh ta gục xuống vô lăng như thể anh ta đang trong trạng thái say bí tỉ. “ Xe nào của cô?”
Đôi mắt Katie trống rỗng nhìn chằm chằm vào Rob. “Chúng ta không thể để anh ấy như vậy được. ANh ấy cần bác sĩ.”
“Chiếc xe nào của cô?” anh lặp lại một cách thiếu kiên nhẫn. “Tôi không mong ở lại đây trong trường hợp có ai đó chứng kiến chuyện xảy ra và gọi cảnh sát đâu.”
“Nhưng mà…” Katie chống đối, cô ngoái lại nhìn chiếc Corvette của Rob trong lúc vội vã tiến về xe của mình. Cô bướng bỉnh giật cửa xe phía tay lái. “Anh đi đi. Tôi không thể.”
“Tôi không giết anh ta chết đâu, tôi chỉ làm anh ta choáng váng thôi. Vài phút nữa anh ta sẽ tỉnh dậy với khuôn mặt nhức nhối và hàm răng lung lay, hết. Tôi sẽ lái xe.” Anh vừa nói vừa đẩy Katie vòng sang phía cửa xe bên kia và ngồi vào trước tay lái. “Cô không có sự lựa chọn nào đâu.”
Dựa người ra đằng sau, đầu gối va vào cần lái, anh thốt ra những từ ngữ mà Katie nghĩ chắc hẳn đó là một câu nguyền rủa bằng tiếng Tây Ban Nha. “Đưa chìa khóa của cô cho tôi.” Anh vừa nói vừa điều chỉnh ghế ngồi ra vị trí xa nhất sao cho vừa vặn với đôi chân rất dài của mình. Katie chìa ra chùm chìa khóa. Một vài chiếc xe khác chạy qua lại, và họ phải đợi để có đường thoát ra. Họ lái đến một hàng xe đang đỗ, ngang qua một chiếc xe tải chở hàng cũ kỹ với một bên lốp dẹp lép, đậu phía sau khu nhà hàng.
“Cái đó của anh à?” Katie lập bập hỏi, cảm giác rằng cuộc hội thoại chỉ từ phía cô.
Anh liếc qua chiếc xe tải chở hàng thương tích, rồi mỉa mai nhìn sang cô. “Sao cô đoán được?”
Katie đỏ mặt vì sự sỉ nhục ấy. Cô biết, anh cũng biết, rằng đơn giản chỉ vì anh là một gã Tây Ban Nha mà cô giả định đã lái chiếc xe tải chở hàng đó. Để cứu vãn lòng tự trọng của anh cô đáp. “Lúc anh gọi điện thoại anh đã nói đến việc cần một chiếc xe kéo – đó là cách mà tôi biết được.”
Họ luồn lách qua bãi đỗ xe để hòa vào dòng xe cộ lưu thông trên đường trong lúc Katie chỉ đường cho anh ta lái về căn hộ của cô, nơi chỉ cách đó có vài khối nhà. “Tôi muốn cám ơn anh,.. ờ…”
“Ramon,” anh ta nói tên.
Katie lo lắng với tay lấy túi xách và tìm ví của mình. Cô sống rất gần đây, trong lúc họ đã tiến hẳn vào bãi đậu xe trong khu nhà của cô, cô đã móc được ra một tờ 5 đô la. “Tôi sống ngay đó – cánh cửa đầu tiên bên phải, dưới ngọn đèn kia.”
Anh ta lái chiếc xe vào vạch đỗ gần với cửa nhà cô nhất, tắt động cơ, bước ra và quành sang phía bên cô. Katie vội vàng mở cửa xe và lao ra ngoài. Cô ngập ngừng liếc nhìn lên khuôn mặt đen bí ẩn và kiêu hãnh của anh ta, ước chừng anh ta khoảng ba mươi lăm tuổi. Một điều gì đó về anh ta, về vẻ xa lạ của anh – hay là về vẻ bí ẩn của anh ta – khiến cô thiếu thoải mái.
Cô chìa tay ra, đưa cho anh tờ 5 đô. “Cám ơn rất nhiều, Ramon. Vui lòng nhận cái này đi.” Anh nhìn thoáng qua tờ tiền và rồi nhìn vào mặt cô. “Làm ơn,” cô nài nỉ một cách nhã nhặn, đẩy tờ 5 đô la về phía anh ta. “Tôi chắc anh sẽ cần đến nó.”
‘Dĩ nhiên rồi,” anh ta lạnh lùng đáp lại sau một thoáng, cầm lấy tờ tiền từ tay cô và nhét nó vào phía sau túi quần Levi. “Tôi sẽ đưa cô đến tận cửa,” anh ta thêm vào.
Katie quay đi và bắt đầu bước lên cầu thang, hơi sửng sốt khi bàn tay anh ta nhẹ nhàng nhưng vững chãi nắm lấy khuỷu tay cô. Đó là một cử chỉ lịch thiệp, là lạ - đặc biệt là khi cô biết mình vừa mới vô tình xúc phạm đến tự ái của anh ta.
Anh ta xoay chìa trong ổ khóa và đẩy cửa. Katie bước vào trong, quay lại cám ơn anh ta lần nữa, và anh ta nói. “Tôi muốn gọi nhờ điện thoại để xem liệu xe kéo đã đến như đã thỏa thuận hay chưa.”
Anh ta đã tự động đến giải cứu cho cô và thậm chí còn có nguy cơ bị cảnh sát bắt vì cô – Katie hiểu rằng theo phép lịch sự thông thường cô phải để cho anh ta sử dụng điện thoại của mình. Cẩn thận che giấu sự miễn cưỡng cho anh ta vào, cô tránh sang một bên để anh ta có thể bước vào trong căn hộ sang trọng của cô. “Điện thoại ở chỗ bàn uống trà.” Cô giải thích.
“Tôi đã gọi đến một lần rồi, tôi sẽ chờ ở đây một lúc để chắc chắn rằng bạn cô…” anh ta nhấn mạnh từng từ với vẻ khinh miệt. “… tỉnh ra và quyết định mò đến đây. Giờ này chắc thợ máy đã sửa xe xong rồi, tôi sẽ đi bộ về, cũng không xa đây lắm.”
Katie, người thậm chí còn chưa xem xét đến khả năng Rob sẽ mò đến đây, đã đông cứng lại trên đôi giày cao gót mảnh mai của mình. Chắc chắn Rob sẽ không đến đây lần nữa, không hề sau khi bị cô từ chối thẳng và bị Ramon làm thoái chí. “Tôi chắc anh ta không đến đâu,” cô nói, và cô hoàn toàn nghiêm túc. Nhưng thậm chí cả là như thế, thì cô cũng thấy mình run rẩy với phản ứng muộn màng. “Tôi… tôi nghĩ mình sẽ đi pha chút cà phê,” cô vừa nói vừa tiến về phía bếp. Và rồi vì không còn sự lựa chọn nào khác, cô hỏi thêm một cách lịch sự. “Anh muốn một ít không?”
Ramon chấp thuận lời đề nghị của cô với một sự mâu thuẫn đến nỗi mà gần như mọi nghi ngờ của Katie về tính đáng tin cậy của anh giảm đi rõ rệt. Từ khi gặp anh, anh chưa hề nói hay làm gì quá tự do trong cách sử xự của mình. Trước khi bước vào bếp, Katie mới nhận ra rằng vì lo lắng cho cuộc hẹn gặp với Rob tối nay, cô đã quên không mua cà phê, trong tủ thì cũng đã hết không còn chút nào. CŨng tốt thôi, vì cô đột nhiên cảm thấy cần phải có thứ nào đó mạnh hơn. Mở ngăn tủ bên trên tủ lạnh, cô tìm được một chai brandy của Rob để lại. “Tôi sợ tất cả những gì tôi có để mời anh chỉ là nước trắng hoặc brandy mà thôi.” Cô gọi Ramon. “Cô ca cũng hết mất rồi.”
“Brandy cũng được,” anh ta trả lời.
Katie đổ brandy vào hai chiếc cốc nhỏ và quay lại phòng khách đúng lúc Ramon vừa gác máy điện thoại lên. “Xe kéo đã đến chưa?” cô hỏi.
“Giờ họ có mặt ở đó rồi, thợ đang sửa để tôi lái tạm.” Ramon đón lấy chiếc cốc từ bàn tay chìa ra của cô, và nhìn quanh căn hộ với thoáng giễu cợt hiện lên trên khuôn mặt anh ta.
“Các bạn cô đâu?” anh ta hỏi.
“Bạn nào?” Katie đáp trả thẳng thừng, cô ngồi xuống chiếc ghế bọc nhung màu be xinh xắn.
“Những người bạn đồng tính.”
Katie nghẹn lại tiếng cười kinh hoàng của cô. “Anh có đủ gần để nghe tôi nói điều đó không?”
Nhìn xuống cô, Ramon gật đầu, nhưng không hề có sự thích thú nào trong lời châm biếm phát ra từ đôi môi đẹp như tạc của anh ta. “Tôi ở đằng sau cô, chờ đổi tiền lẻ để gọi điện thoại từ nhân viên quầy.”
“Ôi,” Nỗi đau từ những sự kiện tối nay dường như muốn kéo cô đổ sụp xuống, nhưng Katie quyết liệt đẩy nó ra khỏi tâm trí mình. Cô sẽ nghĩ đến chuyện đó ngày mai khi cô cảm thấy đủ tinh thần để đối mặt. Cô hơi nhún vai. “Tôi chỉ trang điểm cho các cô bạn đồng tính. Lúc đó tôi không có tâm trạng để…”
“Sao cô không thích các luật sư?” anh ta cắt ngang lời cô. Katie cố nén thôi thúc được cười phá lên.
“Một câu chuyện dài mà tôi không muốn đả động đến. Nhưng tôi cho lý do tôi nói với anh ta điều đó là vì tôi nghĩ thật thô lỗ khi khoe khoang mình là một luật sư.”
“Còn cô thì không ư?”
Katie ngước đôi mắt ngạc nhiên lên nhìn anh ta. Có một sự phòng thủ trẻ con trong cách cô thu mình lại trên ghế với đôi chân trần nhét xuống dưới, vẻ tổn thương ngây thơ trong từng nét mặt thuần khiết và đôi mắt xanh biếc mở to trong sáng của cô. “Tôi… tôi không biết.”
“Cô sẽ không hề bất lịch sự với tôi, sau khi tôi tiếp cận cô và nói rằng tôi lái một chiếc xe tải chở hàng phải không?”
Katie mỉm cười nụ cười chân thật đầu tiên trong suốt buổi tối nay, đôi môi mềm mại cong lên với vẻ hài hước rạng rỡ khiến cho đôi mắt cô lấp lánh. “ Tôi có lẽ đã quá choáng váng không thốt nên lời. Thứ nhất, Không ai đến quán Canyon Inn mà lái một cái xe tải cả, thứ hai là, nếu mà họ có như vậy họ cũng sẽ không bao giờ thừa nhận. “
“Tại sao? Chẳng có gì phải xấu hổ hết.”
“Không, nhưng họ sẽ nói họ làm việc cho một doanh nghiệp vận tải, hoặc một công ty chở hàng, - đại loại thế, để nghe có vẻ như là họ sở hữu cả một tuyến xe, hay ít nhất thì là một đội xe tải.”
Ramon nhìn chăm chú vào cô như thể lời cô nói là một trở ngại chứ không phải là trợ giúp, theo ý hiểu của cô. Cái nhìn của anh chuyển qua mái tóc vàng ánh đỏ đang xõa xuống hai vai cô, rồi đột ngột anh ta chuyển ánh mắt sang hướng khác. Nâng chiếc cốc lên, anh uống cạn nửa số brandy trong đó.
“Brandy phải nhấp từng ngụm,” Katie lên tiếng rồi nhận thấy rằng câu hướng dẫn mà cô vừa nói gần giống một lời khiển trách. “Ý tôi là,” cô sửa lại một cách vụng về, “anh có thể uống cạn, nhưng người quen uống brandy thường thích từ từ nhấp từng ngụm thôi.”
Ramon hạ chiếc cốc xuống và nhìn cô với vẻ hoàn toàn không thể nào đoán nổi hiện lên trên khuôn mặt. “Cám ơn cô,” anh đáp lại một cách lịch sự hoàn hảo. “Tôi sẽ cố ghi nhớ rằng liệu mình có bao giờ còn may mắn uống loại rượu này thêm một lần nữa không.”
Lúng túng vì chắc chắn hiện giờ cô đã hoàn toàn xúc phạm đến anh, Katie quan sát anh dịch ra phía cửa sổ phòng khách và đứng dựa vào tấm màn cửa màu be nhã nhặn.
Cửa sổ của cô có tầm nhìn bao quát khắp bãi đỗ xe và, ngoài ra, con đường ngoại ô 4 làn xe đông đúc ở ngay phía trước khu căn hộ của cô. Dựa một bên vai vào khung cửa, anh dường như chú ý đến lời khuyên của cô, vì anh chậm rãi nhấp từng ngụm rượu nhỏ trong lúc quan sát bãi đỗ xe.
Lười nhác, Katie dõi theo cái cách chiếc áo sơ mi trắng căng ra dưới đôi vai rộng, vững chãi dán chặt vào lưng mỗi khi anh ta giơ tay lên, rồi cô quay đi. Cô chỉ có ý muốn giúp đỡ, thay vào đó cô lại tỏ ra hạ cố và trịch thượng. Cô ước sao anh rời khỏi nơi này. Cô kiệt sức cả thể lực lẫn tinh thần, và hoàn toàn chẳng còn lý do nào nữa để anh ta phải bảo vệ cho cô như thế này. Rob sẽ không đến đây tối nay.
“Cô bao nhiêu tuổi?” anh bất ngờ hỏi. Cái nhìn của Katie bay tới phía anh.
“Hai mươi ba.”
“Thế là cô đủ tuổi để có khả năng xét đoán hơn người.”
Trông Katie bối rối hơn là khó chịu. “Ý anh là sao?”
“Ý tôi, cô nghĩ brandy quan trọng là phải uống theo cách “thích hợp”, nhưng cô lại không hề bận tâm liệu có “thích hợp” khi mời một người đàn ông bất kỳ nào đó vào nhà cô hay không. Danh tiếng của cô có nguy cơ bị bôi nhọ và…”
“Mời bất kỳ người đàn ông nào mà tôi quen!” Katie phẫn nộ lắp bắp, không còn tí ti cảm giác về nghĩa vụ phải tỏ ra lịch sự. “Thứ nhất, tôi chỉ mời anh vào đây vì anh gọi nhờ điện thoại, còn tôi phải tỏ ra lịch thiệp sau khi anh đã giúp đỡ tôi. Thứ hai, tôi không biết gì về Mexico, hay bất kỳ đất nước nào nơi anh ở, nhưng…”
“Tôi sinh ra ở Puerto Rico,” anh sửa lại.
Katie lờ phắt đi. “Rồi, còn đây là nước Mỹ, chúng tôi không hề có những ý tưởng ngớ ngẩn, xưa cũ nào như thế về danh tiếng của phụ nữ. Đàn ông không bao giờ phải bận tâm đến danh tiếng của họ, và chúng tôi cũng không nốt. Chúng tôi làm những gì mà chúng tôi thích.”
Katie hoàn toàn không thể nào tin nổi. Lúc này đây, khi cô muốn xúc phạm anh ta thì anh ta lại chực phá lên mà cười ngặt nghẽo.
Đôi mắt đen láy của anh ấm lên nét thích thú, và một nụ cười đang nở ra trên khóe miệng. “Cô làm những gì mà cô thích ư?”
“Dĩ nhiên.” Katie tự hào đáp trả.
“Đó là gì?”
“Xin lỗi?”
“Cô làm gì để mình vui?”
“Bất cứ cái gì mà tôi muốn.”
Giọng anh trầm xuống. “Giờ đây… cô muốn làm gì?”
Giọng nói khiêu khích của anh đột ngột gợi cho Katie một cách khó chịu nhận thức nhục dục nguyên sơ phát ra từ khung người dài đầy cơ bắp lộ ra trong chiếc quần Levi và cái áo sơ mi trắng chật khít. Một cơn rùng mình chạy qua khi cái nhìn của anh di chuyển từ khuôn mặt của cô xuống đôi môi đầy đặn mềm mại, trước khi hạ xuống xem xét một cách nhàn nhã những đường cong của bộ ngực cô dưới làn vải dính sát người của bộ váy. Cô cảm thất giống như hét lên, cười hay khóc – hay kết hợp cả ba. Sau những chuyện vừa xảy ra với cô tối nay, Katie Connelly đã cố bám vào một Puerto Rican Casanova kẻ tưởng rằng anh ta giờ đây đang tự khiến bản thân trở thành câu trả lời cho tất cả những nhu cầu tình ái của cô.
Buộc mình phải hoạt bát lên, cô cuối cùng cũng thốt nên lời. “Giờ tôi muốn gì ư? Tôi muốn cuộc sống và bản thân mình vui vẻ. Tôi muốn được… được… tự do.” Cô lập bập kết thúc, quá phân tâm bởi cái nhìn nhục dục, đen tối của anh để có thể suy nghĩ cho thấu đáo.
“Cô ước được tự do khỏi cái gì đây?”
Katie đứng phắt lên. “Khỏi Đàn ông!” Khi cô bước tới bằng chân trần, Ramon bắt đầu tiến về phía cô với dáng đi khoan thai chậm rãi. “Cô muốn được tự do, nhưng không phải khỏi đàn ông!”
Katie tiếp tục lùi về phía cửa khi anh tiến lại phía cô. Cô hẳn điên mất rồi mới mời anh vào nhà, còn anh thì cố tình hiểu lầm lý do vì sao cô làm vậy, vì như thế thích hợp với mục đích của anh. Cô thở hổn hển khi lưng va mạnh vào cánh cửa.
Ramon dừng cách cô 6 inch “Nếu cô muốn thoát khỏi đàn ông như cô nói, thì cô đã không đến chỗ đó tối nay; cô sẽ không gặp gã đàn ông trong bãi đỗ xe. Cô không hề biết mình muốn gì.”
‘Tôi biết là muộn rồi,” Katie sẵng giọng đáp. “Và tôi biết tôi muốn anh rời khỏi chỗ này ngay bây giờ.”
Đôi mắt của anh thu hẹp lại vào khuôn mặt cô, nhưng giọng nói của anh vẫn dịu dàng khi lên tiếng hỏi, “Cô đang sợ tôi?”
“Không,” Katie nói dối
Anh gật đầu quả quyết. “Tốt, rồi cô sẽ không từ chối đến vườn thú với tôi ngày mai chứ?”
Katie có thể nói rằng anh thừa biết là cô hoàn toàn không hề thoải mái trước anh và rằng cô không đời nào đi tới bất cứ đâu cùng với anh. Cô cân nhắc việc trả lời là ngày mai cô có nhiều kế hoạch khác rồi, nhưng cô chắc chắn anh sẽ chỉ thúc ép cô một cuộc hẹn khác. Từng dây thần kinh trong cô cảnh báo rằng anh có thể trở nên dai dẳng vô cùng nếu một khi anh đã muốn như thế. Với trạng thái mệt mỏi đeo bám cô hiện giờ thì có vẻ như thích hợp hơn hết là đơn giản chọn một ngày hẹn và rồi không đến khi anh ở đó. Cuối cùng anh sẽ hiểu và sẽ phải chấp nhận lời từ chối từ phía cô. “Thôi được,” cô giả vờ. “Lúc nào?”
“Tôi sẽ đến đón cô lúc 10 giờ sáng mai.”
Khi cánh cửa đóng vào sau lưng anh, Katie cảm thấy mình y hệt một cái lò xo đang bị xoắn chặt bởi một kẻ ác ôn người muốn nhìn ngắm xem cô có thể bị vặn hết mức đến thế nào trước khi cô gẫy tan ra. Cô bò vào giường và nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cô đã quá đủ rắc rối mà không cần phải đối phó với một kẻ Latin đa tình nào đó muốn mới cô đi vườn thú.
Dạ dày cô cuộn lên khi Katie nghĩ đến cảnh nhớp nhúa với Rob và cô bắt đôi mắt mình nhắm lại, cố thoát ra khỏi nỗi đau khổ mệt mỏi của mình. Cả ngày mai cô sẽ ở nhà của bố mẹ. Thực ra, cô sẽ dành toàn bộ cuối tuần cho Ngày Liệt sĩ. Sau rốt thì bố mẹ cô lúc nào cũng phàn nàn rằng họ chẳng thấy mặt cô lúc nào hết.
“Memorial Day: Trước đây được biết đến như là Decoration Day, Ngày lễ tưởng niệm nhưng công dân Mỹ đã chết trong khi đang làm nghĩa vụ quân sự. Đầu tiên được ban hành để vinh danh những người lính Liên minh của cuộc nội chiến Hoa Kỳ, sau đó thì mở rộng ra sau Thế chiến thứ nhất.