Nguyên tác: The Godfather's Revenge
Số lần đọc/download: 2491 / 71
Cập nhật: 2016-05-06 21:42:47 +0700
Chương 1
Ông đã sinh sống ở New Orleans gần sáu mươi năm, bằng quãng thời gian nhạc jazz phát triển, và ít nhất trong mắt mọi người trong gia đình, ông là một người Mỹ.
Ba chiếc Chevy Biscaynes màu đen, mỗi chiếc chở theo hai người mang đầy súng ống.
Họ liếc mắt nhìn trong ánh nắng chói chang. Răng nghiến chặt. Một đoàn xe vũ khí tối tân hướng vào New Orleans trên cao tốc 61, nữ hoàng của mọi con đường trên toàn nước Mỹ. Cao tốc 61 chạy Suốt chiều dài đất Mỹ, xuyên qua các tuyến đường huyết mạch nhất. Bến đỗ ven đường luôn đầy rẫy sự chết chóc. Dọc con dường này, những con chiên của Chúa vừa gây tội ác và chết cũng bởi tội ác. Tại những ngã tư, ma quỷ mua linh hồn người sống với giá rẻ mạt. Trên những con phố nhỏ bất hợp pháp và ám đầy bụi bặm, những đứa trẻ, con của những nhân viên cửa hàng, những người lao động, những giáo viên không được thừa nhận, có vẻ hợp với những biệt danh: Buddy, Fats, Jelly Roll, T.s và Satchmo; Bix, Pretty Boy, Tennesse, King Fish và Lightning Muddy, Dizzy và Bo; Son, Sonny và Sonny Boy; B.B, Longhair, Yogi, Gorgeous và Dylan. Để che đậy thân phận, chúng bỏ nhà ra đi và tự khẳng định tiếng nói kỳ lạ nhưng chân thật từ thế giới của mình. Ít nhất thì một tài xế xe tải tầm thường cũng trở thành vua theo một cách nào đó. Ít nhất thì những ả gái điếm cũng thành bà hoang theo cách riêng của mình. Cả hai đều chết trẻ, nhất là những “hoàng thân” của cao tốc 61 tin như vậy - vua trên ngai vàng và hoàng hậu đứng đường, máu thấm đầy mặt đất nóng bỏng. Dọc tuyến đường này, những suy nghĩ về đất nước chết đi rồi lại tái sinh. Cứ như vậy, mãi mãi.
Đó là năm 1963. Một ngày chủ nhật nắng nóng bất thường của tháng một. Những người đàn ông trong ba chiếc Biscaynes đen với cửa kính kéo xuống, trông không có vẻ gì là nóng bức hay lo lắng. New Orleans lờ mờ hiện ra cuối chân trời. Xe đi chậm dần rồi dừng hẳn.
Phía tay trái trước mặt, chỉ vài dặm nữa là hết cao tốc có đặt trạm sửa xe Pelican, Carlo Tramonti đóng văn phòng ở đây. Không có người lạ nào biết được rằng cái nhà hàng xây gạch xỉ kế bên, Nicasto (đóng cửa vào chủ nhật) phục vụ món ăn Ý ngon nhất thành phố. Thứ ngon nhất mà tiền của thể mua được.
Món ăn tuyệt vời này chỉ có vào mỗi chủ nhật, cách dãy nhà, tại khu vườn của Tramonti. Những đầu bếp lành nghề của Nicastro - cùng với hầu hết người làm liên quan hoặc là hôn nhân, hoặc là máu mủ với Carlo Tramonti, đang nhấm nháp rượu vang đỏ và nghỉ ngơi dưới bóng cây sồi già to lớn, chắn mọi tầm nhìn từ các nhà khác hướng vào. Căn nhà sơn trắng, đẹp và cùng kích cỡ với các ngôi nhà khác. Sân sau nhìn ra một góc vườn um tùm hoa mộc lan của một trong những quán rượu hấp dẫn nhất New Orleans. Tramonti là người Ỷ đầu tiên dược quán rượu tiếp đón. Ông ta cũng được chính quyền viện trợ một chút vốn nhỏ.
Trẻ con đủ mọi lứa tuổi tập trung kín ngoài sân.
Trò chơi bocce-bóng gỗ xuất hiện được coi như cái cớ cho những câu châm chích nhau nhưng vì mục đích tốt của bọn con trai. Agostino Tramonti - thằng thông mình và cũng lùn nhất trong năm anh em nhà Carlo luôn đứng bét ở trò này. Hắn có năng khiếu thể thao nhưng luôn nghiêm trọng hóa quá
mức cần thiết.
Từ trong nhà vang lên giọng quát tháo ra lệnh của Gaetana Tramonti, phảng phất theo đó là mùi gà nướng, xúc xích nướng và vài vị sốt đơn giản mà anh con rể dầu bếp có thể bắt chước nhưng không bao giờ làm hoàn hảo. Gaetana là một nữ Chúa đích thực vùng Naples, vợ của Carlo trong bốn mươi mốt năm qua. Một lũ con gái và con dâu suốt ngày nhau luôn làm theo những gì bà ta yêu cầu, phóng đại lên thì đây được hiểu là tình yêu thương gì đó.
Carlo Tramonti chống gậy đi qua đi lại giữa những vị khách mời, hôn những đứa cháu trìu mến và xoa đầu chúng nó, nghe hết mọi rắc rối mà cả cháu trai lẫn cháu gái ông tâm sự. Ông giống như một ông trùm vận tải vùng Địa Trung Hải, từ mái tóc trắng được cắt tỉa gọn gàng tới bộ cánh cài chéo và đôi chân đi giày lười không mang vớ. Ông cao tới 5’11, người đàn ông cao nhất ở đây. Ông đeo cặp kính râm bự chảng trên mặt. Phong cách quý tộc của ông cũng dần dần được cải thiện theo thời gian. Ban đầu ông đi theo các tàu nhỏ đánh bắt tôm và làm thủy thủ đánh cá thuê, sau đó nâng cao về uy tín và chức vụ. Thời điểm đó, thế giới ngầm trong thành phố chịu sự chi phối của hai phe phái luôn tranh giành lẫn nhau. Đó là những gia đình đến từ cùng một thị trấn nhỏ vùng phía Tây bờ biển Sicily, mang theo nỗi thù hằn hàng thế kỷ. Tramonti đã đứng ra thương thuyết yêu cầu một sự hòa bình, tiếp đó liên minh những người cần sống sót lại thành một băng đảng mà ông ta kiểm soát ba mươi năm trời. Chưa có một băng đảng nào hướng sự bảo đảm chính trị và độc quyền toàn bộ trên lãnh thổ như băng Tramonti lúc này. Nỗi sợ đối với nhà Tramonti cũng giống như những kẻ sung đạo với Chúa: một sự quy lụy về quyền lực và một dạng thức của sự tôn kính. Với hầu hết mọi người ở New Orleans và khắp cả Louisiana, nhà Tramonti là con rắn chúa lớn sống âm thầm ẩn dật dưới mọi ngôi nhà, ăn rắn nước, rắn đuôi chuông, chuột bọ để sinh tồn.
Carlo cuối cùng cũng tham gia trò bóng gỗ. Sự ôn hòa của ông làm mọi người thấy dễ chịu. Ông xuất hiện làm những cậu trai bớt nóng nảy hơn. Augie Tramonti là một phiên bản thấp hơn 1 foot của Carlo cùng kiểu tóc, nước da bánh mật, cùng kiểu quần áo từ một cửa hiệu may - trừ việc anh ta lúc nào cũng đi nhón chân, nhảy nhót, một con người có quá nhiều thứ để chứng minh.
Món mì ống đã được bày trên cái bàn dài ngoài hiên nhà. Những người phụ nữ gọi trẻ con và những gã đàn ông vào thưởng thức.
Nó thực sự sẽ khó khăn để bao quát hết tầm quan trọng của những món ăn ngon và bữa ăn quây quần thịnh soạn trong một gia đình Y, đặc biệt ở New Orleans - cộng đồng lâu đời nhất của người Y ở Tân Thế giới, nơi mà những người dân nhập cư Sicily vô tội bị lũ dân phòng đánh chết theo yêu cầu của Thị trưởng thành phố và sau đó được công khai xá tội bởi Tổng thống Mỹ. Ngoài ra, đây còn là nơi sản sinh ra sự sáng tạo rất Italia, bánh mì vừng, bánh Thánh thực sự của cộng đồng này. Nhà Tramonti là một gia đình New Orleans, và một bữa ăn như thế giúp họ giữ gìn chất Ý của mình. Và cũng không có kẻ nào hiểu được số tiền thưởng được dùng cho ai thiết lập trật tự vùng này, bị coi thường hay được thèm khát, giá trị nhường nào cho tới khi nhà Tramonti xuất hiện. Carlo Tramonti hay nói một câu đơn giản mà ấm áp: “Vì gia đình chúng ta”.
Gia đình ông cùng nâng cốc.
Tất cả mọi người đặt cốc xuống bản. Gaetana nói lớn:
- Ăn thôi!
tay.
Khi bà nói dứt lời thì những gã bặm trợn từ ba chiếc ô tô đen xuất hiện bãi cỏ, súng lăm le trong
Trẻ con và phụ nữ sợ hãi hét lớn.
Carlo Tramonti đứng lên. Ông không có ý định chạy trốn. Thật buồn cười là ông lại vớ vội một
con dao và giơ lên. Những gã này không phải cảnh sát. Tramonti đã “mua” hết cảnh sát vùng này. Mặt ông biến sắc. Ông nhìn xuống đĩa Spaghetti của mình và của vợ. Ông không thể ngờ chuyện như thế này lại xảy ra với mình, trước mặt các thành viên trong gia đình vào một chiều chủ nhật khi ông sắp sửa ăn uống.
Tên đặc vụ dẫn đầu hét to:
- INS đây! Chúng tôi đến từ Sở Di trú!
(INS - Immigration and Naturalization Service: Sở di trú và nhập tịch)
Carlo Tramonti ngửa cổ lên nhìn, hiện rõ sự bối rối. Ông đã sinh sống ở New Orleans gần sáu mươi năm, bằng quãng thời gian nhạc jazz phát triển, và ít nhất trong mắt mọi người trong gia đình, ông là một người Mỹ. Thậm chí mấy đứa cháu nhà Tramonti cũng nghi ngờ huy hiệu của đặc vụ là giả.
Augie Tramonti - người được tiến cử từ chức quản lý trưởng việc buôn bán ma túy của gia đình lên thành cố vấn sau cái chết của một ông chú - hỏi liệu có thể xem tấm huy hiệu. Đặc vụ lịch sự đồng ý. Hắn mím môi, nhìn về phía anh trai mình và nhún vai đầy nghi hoặc. Ai đã từng nhìn qua huy hiệu của bọn đặc vụ này chứ?
Nếu bọn chúng thật sự đến từ INS, vậy thì có thể lý giải được phần nào nghi vấn. Nếu chúng không phải cảnh sát hay FBI, chúng đã không đến đây để giết Carlo. Nó giải thích vì sao bọn chúng đi qua lũ tay chân nhà Tramonti mà không hề hành động gì. No giải thích vì sao chúng ào ạt tấn công vào khu nhà thay vì dùng cách nhẹ nhàng kín đáo mà CIA vẫn hay áp dụng.
Carlo Tramonti nhẹ nhàng đặt con dao xuống.
Thực tế, ông ta chưa bao giờ cố gắng để trở thành một công dân Mỹ. Vào thời điểm ông đủ già để có thể tự dăng ký làm công dân Mỹ hợp pháp thì có một vài bê bối trong các vụ làm ăn khiến thủ tục thêm phần khó khăn. Nhưng chính những rắc rối đó giúp ông ta có cách để tránh được mọi lăng nhang xảy ra cùng lúc. Bôn năm trước, Cario Tramonti thậm chí còn được chứng nhận trước một tiểu ban của Thượng viện Mỹ - với sáu mươi mốt lần Bô luật số Năm được đưa ra - mà không có lần nào hỏi về quốc tịch của ông.
Tên đặc vụ trưởng hỏi:
- Ông có phải từ Senor Tramonti, từ Santa Rosa, Colombia không? Tramonti lườm hắn.
Một tên đặc vụ khác nói:
- La Ballena.
Tiếng Tây Ban Nha là “Cá Voi”. Những tên khác nén cười.
Những thành viên nhà Tramonti gườm mắt nhìn chúng. Không ai dám gọi Cario Tramomi bằng cái tên ấy trước mặt ông.
Carlo chỉ nhìn về phía Geatana, lúc này đã đứng lên ở cuối bàn ăn, tóc đẫm mồ hôi, nước mắt lăn dài trên má.
Carlo Tramonti nói:
- Tôi muốn gặp luật sư của mình. Tên đặc vụ trưởng trả lời:
- Không cần thiết đâu.
Tramonti nhún vai. Ai có quyền nói cái gì cần hay không ngoài ông ta ra? Tên đặc vụ trưởng tiếp tục:
- Chúng tôi chỉ có một vài câu hỏi ngắn dành cho ông. Một vấn đề nho nhỏ. Chúng ta sẽ kết thúc nhanh thôi.
Carlo Tramonti nói:
- Một vấn đề nhỏ có thể chờ đợi được. Hãy để tới thứ hai.- Tôi e rằng không được. Hắn yêu cầu Tramonti đi lấy hộ chiếu và ra xe với chúng.
- Tôi để nó ở văn phòng. - Carlo trả lời. Một tên đặc vụ rút ra chiếc còng tay.
Carlo Tramonti nói:
- Tôi nghĩ là không cần.
Hắn vẫn cùm tay ông lại. Chúng còn cùm cả chân ông nữa.
- Thủ tục thôi mà!
Carlo Tramonti nói với Gaetana bằng tiêng Ý, lấy cho ông ít tiền mặt. Tên đặc vụ cười khẩy:
- Cũng không cần đâu.
Carlo nói với vợ mình, vẫn bằng tiếng Ý:
- Bàn chải đánh răng của tôi nữa.
- Không cần.
Mấy tên đặc vụ có vẻ khoái chí khi dẫn Carlo Tramonti qua dãy bàn ăn trước những khuôn mặt tức tối của gia đình ông, đi qua cả sự sợ hãi hiển hiện trên nét mặt những đứa trẻ.
Carlo ngoái đầu lại nhìn Gaetana và nói:
- Hãy tiếp tục ăn đi. Augie tất tả chạy theo nói:
- Anh sẽ về nhà vào bữa tráng miệng thôi.
Augie nói với đặc vụ sẽ gặp bọn chúng ở văn phòng. Hắn cũng gật đầu với một người anh em khác, chuyên phụ trách những công việc kinh doanh hợp pháp - nhà kho, bến bãi, đua chó, hộp đêm - người biết cần gọi cho luật sư nào.
Gaetana yêu cầu cả nhà tiếp tục ăn.
Carlo Tramonti rít lên khi bị đẩy vào ghế sau của chiếc Biscaynes:
- Thủ tục đây à? Vô liêm sỉ mà cũng là thủ tục? Tên đặc vụ trưởng nói:
- Thật tiếc là như vậy, cũng giống như ông thôi, đây là một mệnh lệnh.
Trạm sửa xe Pelican là một căn phòng sạch sẽ hình chữ nhật, phết xi măng trắng, nằm giữa khu vườn và một bể bơi hình bầu dục. Bể bơi còn được rào xung quanh. Tramonti đặt văn phòng mình trong một dãy bốn phòng đã được đập hết bên trong, đại tu lại, ngụ tại góc đằng xa và che đậy cẩn thận bởi một bụi cây rậm rạp.
- Mấy tên đặc vụ nhấc bổng Tramonti đưa vào khu vực tiếp tân trong tòa nhà, nơi mà hằng ngày em vợ ông ta là Filomena trả lời điện thoại và kiểm tra khách ghé thăm.
- Tên của Carlo Trammonti không xuất hiện trên cửa văn phòng. Thay vào đó là một dòng chữ màu vàng đầy dí dỏm: Ba người có thể giữ được bí mật nếu hai người bị chết. Câu này là món quà sinh nhật từ cậu em Joe - một họa sĩ đầy tiếng tăm, những bức tranh sơn dầu của ông như cảnh nhạc jazz, đám tang da đen cá sấu châu Mỹ... được bán nhanh chóng ở khu phố cổ kính nhất của New Orleans, French Quarter. Anh ta đồng thời cũng sở hữu một gian trưng bày tại dây. Những chiếc máy hát và máy bán hàng tự đọng trong gia đình là thú vui của Joe.
Bên trong, bức tường văn phòng được trang hoàng bởi hàng loạt những bài báo đã ngả vàng được đóng khung cẩn thận, những thông tin có chiều hướng thiên vị cái gọi là “dòng họ”. Trong số này có bài về đám đông đã giết chết ông nội của Tramonti. Phần còn lại của bức tường treo hơn một trăm bức ảnh gia đình. Cái bàn gỗ gụ sáng bóng. Thảm lót sàn thơm mùi thảm mới. Tramonti thay nó mỗi năm. Không có cái gạt tàn thuốc nào, thậm chí là thùng rác. Carlo Tramonti cho rằng nó gây phân tán khi ký kết một hợp đồng trong một căn phòng không ngăn nắp sạch se, một yêu cầu kỳ quặc với cả cái thùng rác, thậm chí là thùng rác trống không.
Tên đặc vụ phụ trách hỏi Tramonti về hộ chiếu của ông. Tramonti nặng nề ngồi xuống cái ghế da:
- Tôi mong mỏi được gặp luật sư của mình.
Ở khu tiếp tân, Augie Tramonti cuối cùng cũng đến, thở không ra hơi. Đặc vụ túm vai và giữ hắn ở ngoài. Trước khi làm được những gì to tát hơn, Augie Tramonti Người Lùn đã trải qua một quãng đường dài và đầy bạo lực với vai trò một kẻ chống đối luật pháp. Nếu người chết biết kể chuyện, họ sẽ nói rằng ánh mắt của Augie lúc nào nhìn họ cũng lạnh lung vô cảm như nhìn lũ đặc vụ bây giờ vậy.
Augie cao giọng nhưng vẫn bình thản:
- Anh tôi sẽ không trả lời gì hết cho tới khi gặp được luật sư của mình. Tốt nhất là nghỉ khỏe đi.
Anh ấy không thích mùi thuốc lá ở đây. Luật sư sẽ đến ngay thôi.
Augie Tramonti nhắc tới tên luật sư - một người nổi tiếng ở vùng Louisiana trong hơn một thế kỷ
- nhưng có vẻ không tác động gì tới mấy tên đặc vụ đang rít từng hơi thuốc lá.
Tên đặc vụ rút ra một lá thư của Bộ trưởng Tư Pháp Daniel Brendan Shea và đọc to. Thư kết tội Tramonti là công dân Colombia, không phải Ý như visa ghi. Bằng chứng đưa ra là một số lần Tramonti tới Cuba và dùng hộ chiếu Colombia của mình. Nó chỉ ra rằng thực sự Tramonti không có giấy khai sinh Ý nào hết (ông chắc chắn cũng không phải là người duy nhất sinh ra ở vùng Sicily vào thế kỷ 19). Thư còn chỉ ra Carlo không có hộ chiếu Italia nào (nó đã hết hạn dưới thời Mossolini. Augie sử dụng quyền lực của mình ở Colombia để kiếm được tấm hộ chiếu cho anh trai). Tramonti bị buộc tội “hối lộ và ép buộc” để duy trì visa. Bởi vì liên quan tới hành vi làm giả visa nên INS có nhiệm vụ trục xuất Tramonti về Colombia. Carlo Tramonti chưa bao giờ đặt chân đến Colombia, và dĩ nhiên ai cũng biết điều này. Phí trục xuất có thể được trả phần nào bằng cách áp thế chấp lên ngôi nhà của Tramonti.
Tên đặc vụ gật đầu. Gã cộng sự lôi tất cả hồ sơ trong ngăn kéo ra, đổ hết xuống sàn nhà. Carlo Tramonti mặt đỏ bừng nhưng không nói gì. Augie nói:
- Các ông phải có lệnh khám! Tên đặc vụ nói:
- Tôi yêu cầu anh giữ im lặng. Và thưa ngài, vì là một công dân ngoại quốc nhập cư bất hợp pháp, chúng tôi không cần lệnh khám trong trường hợp liên quan đến an ninh quốc gia. Sứ mệnh của chúng tôi là bảo vệ người dân Mỹ.
Carlo Tramonti nhắm mắt lại và run người, hét lên:
- Chúng tôi là công dân Mỹ! Các người là lũ cầm quyền khốn kiếp! Carlo Tramonti lẩm bẩm, rồi ông ta cúi người xuống nôn ọe.
Sợi xích khiến cho ông ta không thê dạng chân quá rộng. Và bãi nôn - rượu đỏ, cà phê, hạt tiêu và trứng - phun lên giày và chiếc xích ở chân.
Một tên đặc vụ hô lên:
- Tìm thấy rồi!
Ở ngăn kéo trên cùng. Vị trí dễ nhìn thấy nhất, và là nơi cuối cùng tên đặc vụ chọn để tìm kiếm.
Một tên khác chạy ra ngoài để nôn ọe.
Tên trưởng đặc vụ lấy hộ chiếu Colombia khỏi tay đồng nghiệp, bước qua bãi nôn của Tramonti, chỉ ra cửa, nói gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha. Tramonti ngẩng đầu lên. Augie nói:
- Anh trai tôi thỉnh thoảng nghe không tốt cho lắm. Tên đặc vụ nhắc lại.
- Anh của ông không nhất thiết phải nói tiếng Tây Ban Nha. Augie hỏi lại:
- Tây Ban Nha là gì? Tên đặc vụ nói:
Tôi đã nhìn cánh cửa ngoài kia:Ba người có thể giữ được bí mật nếu hai người bị chết, trông giống như một tấm biển mà lũ trẻ nhà tôi hay treo lên những chiếc nhà trên cây, sát cạnh tấm biển CẤM CON GÁI.
Carlo Tramonti ngồi thẳng dậy nhưng không trả lời. Ông ta ném cho mình cái nhìn sắc lẹm. Augie là loại người thích thú trong việc hạ thấp bọn người trong chính phủ, nhất là bằng cách trả lời câu hỏi như thế này. Trong một lúc, hắn im lặng.
Tên đặc vụ nói:
- À tôi hiểu rồi. Đây như một dạng tuyên ngôn của những gã đâm thuê chém mướn. Augie Tramonti nói:
- Đây là câu của Benjamin Franklin. Đúng không? Tôi không ngạc nhiên nếu ông chưa từng nghe câu nói này vì Franklin chính là người đã ký vào bản Hiến pháp Độc Lập. Bằng tất cả sự tôn trọng của mình, có lẽ các ông không biết điều này phải không?
- Benjamin Franklin ký Tuyên bố Độc Lập, không phải Hiến pháp. Augie Tramonti lắc đầu, tỏ vẻ không đồng tình:
- Ông ta ký cả hai.
- Bằng chứng hả? Ở cấp phổ thông đáng lẽ ra ông phải được học điều này... Nói thế nào nhỉ?
Sốc nhưng mà không ngạc nhiên lắm đâu.
- Đủ rồi!
Carlo đứng dậy, hơi run run trên đôi chân của mình. Một tên đặc vụ phả khói thuốc vào mặt lão.
Carlo vẫn cố chịu đựng.
Tên đặc vụ đẩy Augie sang một bên và để Carlo vào nơi thoáng khí hơn, quay trở lại chiếc xe của mình. Carlo Tramonti nói:
- Tôi đang bị bắt cóc. Một lời buộc tội rõ ràng. Tên đặc vụ phớt lờ và tiếp tục đi.
Carlo Tramonti rít qua kẽ răng:
- Đây là nước Mỹ!
Tên trưởng đặc vụ đóng sầm cửa lại, nói:
- Đúng vậy.
- Đây không phải là cách con người bị đối xử ở nước Mỹ. Tên trưởng đặc vụ nói:
- Từ giờ trở đi, với những người như ông phải dùng cách này.
Khi ba chiếc xe màu đen đi khỏi. Augie Tramonti đứng chon chân ở đường cao tốc 61, chỉ tay, dậm chân, la hét những câu chửi thề bằng tiếng Ý.
***
Ở sân bay New Orleans, bộ trưởng tư pháp Mỹ đợi bên cạnh chiếc Limousine. Bên ngoài những nhân viên khác đang hoàn chỉnh nốt sân khấu tạm thời - có con dấu của Bộ Tư pháp Mỹ, cờ Mỹ, loa. Họ thong báo với đài truyền hình rằng không lâu nữa sẽ bắt đầu chương trình. Daniel Brendan Shea đã sẵn sàng cho buổi thu hình. Ông là là người Ailen có ngoại hình tương đối, da ngăm đen với xương gò má cao, hàm răng trắng muốt và đặc biệt là cái đầu rất mất cân đối. Nhìn trực tiếp, Daniel Brendan Shea không giống người anh em của mình, một diễn viên Hollywood, đã từng vào vai Tổng thống james Kavanaugh Shea. Một người cao to và đặc điểm dễ nhận thấy nhất là khá điển trai.
Tiếng còi xe hú ngày một gần. Một chiếc phi cơ đậu gần đó, chuẩn bị xuất phát và hành khách lũ lượt lên máy bay.
Mấy tay nhân viên của Bộ trưởng Tư pháp bước ra khỏi chiếc Limo, đảo mắt nhìn quanh, hướng về phía phát ra tiếng còi hú. Nhân viên truyền hình và cánh phóng viên lien tục hoặc không nghe thấy, hoặc giả vờ không nghe thấy. Khi ba chiếc Chevy Biscaynes tiến vào, hộ tống bởi một hàng dài xe cảnh sát địa phương và liên bang Danny Shea đứng khoanh tay, lắc lắc đầu tỏ vẻ đây là một chiến thắng khó nhọc. Nếu đây là vai diễn thì ông ta đang diễn rất đạt.
Danny Shea đang nghĩ gì? Ông ta phải biết rằng, điều này không bao giờ xảy ra tại tòa án. Đây chỉ là lúc lên tivi mà thôi.
Đây có phải là động cơ để trả thù không? Bốn năm trước, ông ta ngồi đằng sau sếp của mình, Thượng nghị sĩ đến từ New York Theodore Preston Davies bị ghi lại cảnh ông ta nổi giận khi Carlo Tramonti liên tục vin vào Bộ Luật số Năm để thoát tội. Shea càng tức giận, càng thì thầm vào tai sếp mình thì Tramonti càng hả hê. Rõ ràng rằng, sự trục xuất này là cách để Danny Shea dập tắt nụ cười tự mãn trên mặt Carlo Tramonti - nhất là khi chiến dịch của ông ta nhằm chống lại Mafia ngày một căng thẳng giữa hai bên. Điển hình là cái chết của một luật sư trẻ - William Van Arsdate, bị giết một năm trước tại Washington. Không có bằng chứng thuyết phục nào đưọc đưa ra chứng minh rằng vợ góa của Billy, Francesca, con gái của Santino Corieon bằng cách nào đó phải chịu trách nhoieemj mọi chuyện. Gần đây Bộ trưởng Tư pháp quyết tâm đưa vụ việc ra ánh sang như một cách dể tưởng nhớ William Van Arsdale. Lý lẽ của hành động này không được hiểu thấu đáo, mà chỉ càng làm nó trở thành một
miếng mồi béo bở.
Những nhà sử học hài lòng bằng quan điểm rằng Danny Shea đang cố gắng bù đắp cho tội lỗi của cha ông ta, Corbett Shea quá cố, cố đại sứ ở Canada. Danny Shea hẳn đã biết việc Tramonti kiếm được hàng triệu đô la dưới danh nghĩa Vito Corleone, như cái cách mà Mickey Shea kiếm hàng triệu đô la từ những thùng rượu lậu chuyển đến New York trên những xe tải chở dầu Oliu của nhà Corleone. Người cha của Danny đã bị dột quỵ không sau cuộc bầu cử, nhưng ông ta đã sống đủ lâu để nhìn thấy hình ảnh con trai mình trên ti vi.
Có lẽ nào Danny Shea không biết gì về việc làm ăn của cha mình? Ông ta không biết một chút gì, vì sao mà anh trai mình được trúng cử? Có lẽ nào mục tiêu của Bộ trưởng Tư pháp chỉ là phục vụ lợi ích cộng đồng? Cũng có thể. Một vài người tin vào những động cơ đơn giản, bình thường, và người dân mỹ ít nhất trên danh nghĩa cũng đặt niềm tin vào điều này.
Khi đoàn hộ tống đi qua Danny Shea, camera thu lại hình ảnh ông ta giơ ngón tay cái về phía những đặc vụ INS. Nhưng không có gì trong điệu bộ hay nét mặt miêu tả những điều ông ta đang nghĩ trong đầu.
Chiếc xe dừng lại. Mấy tên đặc vụ INS dẫn Tramonti ra ngoài và đi về phía ít thu hút camera nhất Một kẻ bị xích chân khi lên tivi thì không thể là kẻ vô tội được. Những gì camera thu lại là một người đàn ông tóc tai bờm xờm, lê bước trong bộ dạng thất thểu với chiếc quần rách rưới, miệng liên tục chửi rủa. Tramonti đang chửi bới hệ thốngluật pháp của nước Mỹ nhưng tiếng động cơ máy bay quá lớn đã át đi tiếng của lão. Trên camera, ông ta có lẽ đang hét lên: “Chúng mày sẽ phải trả giá!”.
Hai nghĩ sĩ mặc thường phục xuất hiện ở phía cửa máy bay, và dẫn Tramonti vào bên trong. Hóa ra ngoài phi công và trợ lý phi cơ cùng ha nghị sĩ, có mỗi Tramonti là hành khách duy nhất trên đó. Máy bay cất cánh.
Một vài thành viên của buổi họp báo vỗ tay tán thưởng.
Bộ trưởng Tư pháp cúi dầu, xoay người đi về phía lễ đài. Ông ta nói:
- Hôm nay, Hợp chủng quốc Hoa Kỳ thực sự trở thành một quốc gia tự do và an toàn.
Ông điểm qua vài hoạt động bị tình nghi là phạm pháp của Carlo Tramonti, không chỉ ở Louisiana mà còn khắp miền nam và Florida. Tramonti coi việc bao không khách sạn là một phần thu nhập, theo như Bộ trưởng Tư pháp, ông ta là một tên trùm khét tiếng. Ông ta tham gia vào một mạng lưới phi pháp ngầm rộng lớn, trong đó ông ta có âm mưu thâu tóm rất nhiều,ổ chức hợp pháp và bất hạp pháp, mọi thứ từ cửa hàng quần áo trên các bãi biển ở Florida đến chuỗi nhà thổ ở Texas - đó là lý do vì sao ông ta được biết đến với cái tên “Cá voi”. Tramonti tuyên bố lão là người Italia nhưng hóa ra lão là công dân Colombia, ít nhất theo những gì điều tra được. Tramonti bị trcuj xuất về quê, một ngôi làng miền núi nhỏ với cái tên Santa Rosa. Shea nhìn vào camera, nói với thế giới rằng việc trục xuất lần này được tiến hành theo những gì luật pháp bang Lousiana và luật nhập cư ban hành.
- Nhưng đừng hiểu nhầm - Shea dừng một lúc. Ông ta trông có vẻ đang nhìn vào nơi khác, một thiên đường mà chỉ ông ta có thể nhìn thấy. Có lẽ là cần chỗ nhận hành lý: Vấn đề hiện tại khá nghiêm trọng. Còn rất nhiều kẻ ngoài kia giống như Tramonti rất nhiều kẻ lang thang ngoài kia giống như đang phá vỡ nền tự do dân chủ ở các thành phố trên toàn nước Mỹ. Thậm chí là cả thế giới. Tramonti là một
con quỷ đối với nền tự do, nhưng hắn ta không phải là kẻ duy nhất. Những kẻ khác sẽ bị đưa ra ánh sáng. Và chúng tôi sẽ không ngừng nghỉ cho đến lúc hoàn thành sứ mệnh.
Một phóng viên hỏi ý Danny Shea là gì.
Daniel Brendan Shea vẫn đang ở độ tuổi ba mươi, nhưng ông ta là một chính trị gia thiên tài. Bình thường ông ta nhắc tới những thành tựu và mục tiêu bằng cách nói chúng tôi làm điều này, chúng tôi tin tưởng nó, chúng tôi sẽ làm được những thứ khác nữa. Ông ta tránh dùng ngôi thứ nhất, thêm tên những người khác vào, thường là những cá nhân hoặc thậm chí “Tổ chức chúng tôi” hoặc “Bộ Tư pháp”. Nhưng bây giờ trông ông ta rất hào hứng, lớn tới nỗi sự khiêm tốn thường ngày bỗng nhiên biến mất.
cầu:
Ông ta nói, mặt hướng thẳng vào camera của chương trình thời sự buổi tối nổi tiếng khắp toàn
- Tôi muốn đi vào lịch sử như là người tiêu diệt Mafia!
Lời tuyên bố khiến mọi người ngạc nhiên, im lặng. Rồi một nhà báo giơ tay:
- Vậy cái thứ được gọi là Mafia mà ngài nói với chúng tôi… là có thật? Một vài tiếng cười yếu ớt vang lên, nhưng không phải từ Danny Shea.
Ông ta nói:
- Chúng có thật. Chúng len lỏi trong chúng ta.
Ở sân bay Medellin, hai nghị sĩ dẫn Carlo Tramonti ra phòng phía sau bộ phận hải quan. Ở đây
có một vài nhân viên không mặc đồng phục người Colombia và hai người Mỹ khác. Một tên mặc sơ- mi ngắn tay và đeo kính râm. Một mắt của hắn bị chột. Tên còn lại trông không tự tín lắm, hắn cũng đeo một chiếc kính gọng dày và mặc bộ vest rẻ tiền Nhưng hắn lại là tên lắm lời nhất. Hắn nói tiếng Tây Ban Nha và có vẻ là người quen của viên sĩ quan Colombia ngực gắn nhiều huy chương.
Tramonti trông mệt mỏi, ông ta hỏi hai người Mỹ kia có phải từ đại sứ quán hay từ INS đến hay không. Tên lắm lời nói:
- Thứ lỗi cho tôi, nhưng có lẽ ngài sẽ thoải mái hơn nếu ngồi xuống đây. Hắn chỉ tay về phía hàng ghế cạnh sân khấu. Tramonti ngồi xuống.
Phù hiệu được đưa ra, giấy tờ được trao đổi rôi tất cả đều phá lên cười, trừ Tramonti. Hai tên nghị sĩ trao chìa khóa còng tay và hộ chiếu giả của Tramonti cho tên người Mỹ chột mắt rồi rời khỏi đó. Mây tên Colombia và tên lắm lời cũng đi khỏi, tiếng cười văng vẳng khắp hành lang.
Tên chột mắt mở khóa còng tay và chân Tramonti rôi vứt chúng vào sọt rác. Sự tức giận thấy rõ trên nét mặt hăn. Trông hắn như kẻ bị bạn bỏ rơi ở nhà nấu nướng, còn chúng thì đi câu cá vậy. Tramonti nói:
- Ông có thể cho tôi biết ông là ai không? Ông là ai? Bởi vì tôi nghĩ tôi đã từng gặp ông trước đây rồi. CIA hả? Tôi đã từng làm việc với một số người của ông, ông biết đấy.
Hắn nói:
- Vậy thì ông phải biết tôi có tham gia hay không chứ. Tôi không dính líu gì hết.
Hắn có một chất giọng đặc sệt vùng New Jersey. Hắn đưa Tramonti vào cửa bên, nơi một chiếc taxi đang đậu bên vỉa hè. Một tấm biển viết bằng tiếng Tây Ban Nha chào đón họ đến vùng đất của Mùa xuân vĩnh cửu.
Họ cùng ngồi ở băng ghế sau. Tên đặc vụ nói tiếng Tây Ban Nha với tài xế đưa họ đến khách sạn Miramar.
Màn đêm buông xuống. Tramonti đáp lại sự im lăng của tên đặc vụ bằng sự im lặng. Giống như những kẻ khác trong tổ chức, ông ta rất kiên nhẫn.
Carlo Tramonti là một trong ba tên trùm ở Mỹ (cùng với Silent Sam Drago và Michael Corleone). Đây là những người đã hợp tác với CIA để đào tạo những tên sát thủ chuyên nghiệp, đưa đến Cuba đế thâm nhập hệ thống chính trị. Những tên trùm nay trao đổi kế hoạch và kết luận rằng, kế hoạch của chính phủ chính là áp đặt một sự thay đổi chế độ lên Cuba rồi đổ tội lên cái gọi là Mafia - mặc những lời dồn đoán như vậy, nhà Corleone vẫn vô cùng hứng thú dù thất bại, để tiêu diệt tên chop bu Nick Geraci. Geraci đã phản bội, mặc dù có những lời đồn đại xung quanh điều này. Tramonti không biết rằng tên sinh viên tốt nghiệp Đại học Yale, kẻ mặc bộ vest rẻ tiền và Joe Lucadello - tên chột mắt cùng tham gia phi vụ này với Geraci.
Chiếc taxi dừng lại trước cửa khách sạn. Lucadello nói:
- Xuống xe! Tôi đã đặt sẵn chỗ cho ông. Ở nhà ăn của khách sạn này, tôi khuyên ông hãy chọn những món làm từ thịt bò.
Khách sạn Miramar có một tên gác cổng, dấu hiệu của một nơi ở tương đối. Tramonti chợt nhớ
ra:
- Ông chưa đưa hộ chiếu cho tôi. Lucadello lắc đầu:
- Xin lỗi.
- Ông bỏ tôi lại đây như thế này sao? Không tiền, không hộ chiếu, không giấy tờ tùy than, không
biết dù chỉ một từ Tây Ban Nha nào.
- Bisteca, đấy là từ ông cần. Nó có nghĩa là bò hầm. Phát âm y như tiếng Italia. Rõ chưa? Gọi món đó lên phòng, chỉ vậy thôi. Nhưng ngay bây giờ ông cần phải xuống xe.
Lão xuống xe.
Tên gác cửa đóng cửa lại và vẫn chưa ra tay sát hại lão.
Nhân viên mang hành lý cũng không giết lão. Thậm chí không lấy làm ngạc nhiên với số hành lý ít ỏi của Tramonti.
Nhân viên lễ tân nói tiếng Anh lơ lớ. Tuy phòng đã được đặt trước, nhưng hắn vẫn yêu cầu đóng
một khoản phí. Tramonti cau mày:
- Tôi có giống một kẻ lang thang không? Một kẻ không có cả tài khoản ngân hàng sao?
Thực sự thì lão rất giống một kẻ lang thang: râu tóc bờm xờm, quần áo xộc xệch, mùi mồ hôi và mùi nôn ọe tỏa ra khắp người.
Nhân viên lễ tân nói:
- Không, thưa ngài.
Anh ta chìa ra một chiếc chìa khóa và như thể sẽ giật lại ở giây cuối cùng. Tramonti tóm lấy nó.
Nhân viên lễ tân nở một nụ cười khinh khỉnh:
- Cảm ơn ông. Hóa đơn sẽ được đưa cho ngài vào sáng mai.
Khách sạn không có cửa hàng quần áo để Tramonti có thể mua và thay bộ trang phục rách rưới của mình. Ông ta đi thẳng lên phòng.
Ông ta gửi bộ đồ của mình vào quầy giặt ủi và gọi cá mang lên phòng. Thà ốm còn hơn là ngộ độc. Ông ta cố gắng gọi điện cho vợ, nhưng nhân viên tổng đài tiếng Anh lẫn tiếng Ý đều không thông thạo cũng giống như vốn tiếng Tây Ban Nha của Tramonti. Không thể nào liên lạc nổi. Ông ta gọi một chai bia để tránh phải uống nước. Ông ta có một đêm mất ngủ khi phải lăn qua lăn lại trên chiếc đệm mềm oặt và phải liên tục vào nhà tắm để nôn. Món cá không hợp với ông ta.
Sáng hôm sau, quản lý khách sạn gõ cửa phòng và nói đã đến lúc cần thanh toán tiền phòng. Tramonti tiến về phía cửa, mặc độc một chiếc quần đùi. Tay quản lý đi cùng cảnh sát và trên tay là bộ quần áo được giặt ủi sạch sẽ của Tramonti.
Họ đợi ở bên ngoài để ông ta tắm rửa và thay quần áo. Sau đó ông được đưa vào tù, ở một phòng riêng, khá sạch sẽ và hiện đại, như văn phòng của ông ta ở New Orleans, nó không có thùng rác. Bên ngoài cửa sổ là khung cảnh tuyệt đẹp của những ngọn núi trùng trùng điệp điệp.
Người đầu tiên nói chuyện với ông ta là một nhân viên chính phủ, hỏi liệu Tramonti với danh nghĩa một người nổi tiếng và giàu có, có thể hỗ trợ một trăm ngàn đô để xây một trường tiểu học mới ở Santa Rosa không. Ngôi trường bây giờ không có hệ thống điều hòa, chỗ để xe đầy chuột bọ.
Tramonti không thèm nhìn ông ra lấy một cái. Lão cúi người và nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình.
Tên nhân viên chính phủ lặp lại lời đề nghị bằng tiếng Italia. Tramonti nói bằng tiếng Anh:
- Tôi không phải người nổi tiếng hoặc là người giàu có!
Tên nhân viên nói về việc báo chí tung đầy tin tức phỏng đoán về nguồn gốc của Tramonti. Hắn có mang một bản sao chép của tờ báo La Impartial. Ở trang bìa là bức ảnh Carlo Tramonti bị cùm chân ở sân bay New Orleans, và một bức ảnh tâng bốc Daniel Brendan Shea.
Tramonti ném trả lại tờ báo, mặt lạnh tanh. Ông ta nói:
- Một khoản tiền dù nhỏ thế nào mà tôi có thể giúp đỡ được cho việc xây dựng trường sẽ không thể xảy ra nếu tôi còn ở đây. Tôi là nạn nhân của những kẻ bất lương. Không có luật sư hoặc kế toán của tôi hoặc em trai Agostino của tôi...
Giọng lão yếu dần. Lão lắc đầu thở dài.
Ba hôm sau, Augie Tramonti cũng đã tìm ra lão. Đôi giày của Carlo Tramonti đã được thay mới. Một tâm wrap giường che phủ nhà vệ sinh và bồn cầu. Hai anh em ôm nhau, cả hai cùng khóc. Thậm chí Augie, người đã từng đến Colombia trước đây, cũng chưa bao giờ đặt chân đến một nơi xa xôi thế này. Hắn chỉ thưởng thức làn nước mát của biển mà thôi.
Augie, ví tiền dày cộm, nói với anh trai rằng mọi thứ đã nằm trong tầm kiểm soát. Hắn có tay chân ở đất nước này, chưa kể những luật sư đang ngày đêm làm việc để giúp Carlo Tramonti thoát ra khỏi nơi địa ngục trần gian này. Thực ra nhà tù này cũng không hẳn là một địa ngục nhưng Carlo Tramonti không muốn ngắt lời em mình. Trên khắp Colombia, Augie nói, báo chí đang công kích chính phủ vì cho phép những băng nhóm tai tiếng như Carlo Tramonti thâm nhập vào đất nước mình, đặc biệt với một lý do rất vô lý. Câu chuyện này không được đề cập tới ở Mỹ thậm chí là New Orleans, đấy là do sự thờ ơ của người Mỹ với tất cả những gì xảy ra ngoài biên giới đất nước. Ngoài ra còn vì những kế hoạch chiên lược mà Augie đã xây dựng.
Agostino Tramonti hạ giọng rồi nói với anh trai mình rằng hai ngày trước đây, trong một khu đầm lầy sâu phía trong miền Nam bang New Orleans, mấy tên đặc vụ INS chịu trách nhiệm trục xuất Carlo Tramonti đã chết trong một vụ tai nạn trên thuyền. Hỏa hoạn được cho là nguyên nhân vụ việc. Thông tin về việc này chỉ là một vài dòng tin ngắn ngủi in trên báo Picayune, không đề cập một chút gì tới viêc trục xuất mà chúng tham gia.
Carlo Tramonti nghiến răng, và bằng giọng Sicily lão nói để giết một con rắn, không thể cắt đuôi mà bắt buộc phải chặt đầu.
Augie gật đầu đồng ý. Hắn có vẻ hiểu lời lẽ chua cay của anh mình. Họ nghĩ không cần phải nhắc thêm vế vụ này nữa.
Ngày hôm sau Augie và Carlo Tramonti nhét tiền vào giày của mình và chờ đợi lực lượng cảnh vệ Colombia trục xuất họ sang Guatemala.
Ở đó Augie đã sắp xếp để gặp mặt không quân Dominica. Họ sẽ được đưa tới Santo Domingo, nơi một Thượng nghị sĩ Mỹ, anh em họ với Kingfish, bạn lâu năm của Tramonti, sẽ tiến hành đưa họ về Miami. Tại đây họ có thể hướng sự chú ý về Michael Corleone.
Quay trở lại những năm 1960, chính nhờ Michael Corleone giúp đỡ inà nhà Shea mới có thê đưa Jimmy Shea thành Tổng thống. Những thành viên khác của Hội đồng - đặc biệt là những ông trùm miền Nam, Tramonti và Silent Sam Drago - lại thích gã bây giờ là Phó tổng thống. Chính Michael Corleone là người đã thay đổi quyết định của Hội đồng. Corleone được Louie Russo quá cố từ Chicago chống lưng, và ở một mức độ nào đó là Black Tony Stracci từ New Jersey. Nhưng Michael Corleone mới là tên dầu sỏ, kẻ giật dây đưa jimmy Shea vào Nhà Trắng. Những tên trùm khác không lấy gì làm ngạc nhiên. Nhà Corleone có mối quan hệ khăng khít với người Ailen. cố vấn của họ là người Allen, Tom Hagen, mặc dù không phải anh em ruột thịt với Michael. Một cố vấn không phải người Italia - một sự vi phạm với những quy tắc chung, ít nhất là với Carlo Tramonti, gia tộc lâu đời nhất ở Mỹ và được điều hành theo phong cách Sicily. Trong nhiều năm liền, nó hoạt động độc lập với những gia tộc khác, thậm chí bây giờ, luật lệ của nó cũng khác xa. Ví dụ, nếu Carlo Tramonti muốn kết nạp thành viên mới, ông ta, trong số hai mươi tư ông trùm ở Mỹ không cần phải thong qua sự đồng ý của Hội đồng. Bất kỳ lúc nào, một thành viên của các tổ chức khác, muốn đặt chân đến Texas, Luisiana, Alabama, Mississippi, hoặc Frolida, đều phải được sự chấp thuận của Carlo Tramonti. Nếu làm sai, Tramonti coi đây là sự xúc phạm. Đây được coi là luật bất thành văn. Khi thành viên muốn tổ chức đám cưới, ví dụ như một gã khôn ngoan phải lòng một cô gái trẻ đẹp, chỉ khi Carlo và những tay sai của mình được mời thì nó mới được diễn ra. Nhưng nếu có thành viên từ gia tộc khác, đơn giản chỉ muốn tham gia lễ hội hóa trang như là du khách thì sao? Chắc chắn ông chủ sẽ bảo hắn tốt nhất là quên điều đó đi. Đừng đi đâu cả.
Vị trí của Tramonti trong Hội đồng là bất biến và đầy quyền uy. Sự có mặt của lão là bắt buộc. Nhưng lão hiếm khi xuất hiện. Lão không quen với việc đưa ra quyết định thông qua Hội đồng bằng việc bỏ phiếu. Những kẻ như Michael Corleone thích một Hội đồng gồm nhiều tên. Nhưng Carlo Tramonti thì khác.
Dù sao thì quá khứ vẫn là quá khứ. Nhà Corleone đã đạt được ước nguyện của mình, và giờ đây, Chúa đang trừng phạt họ. Và Michael Corleone bất chấp những khuyết điểm của bản thân, vẫn chứng minh minh là kẻ đáng được tôn trọng, một người đàn ông tốt bụng. Với người như vậy, không có cách nào khác ngoài hành động.
Anh em nhà Tramonti rời khỏi sân bay Medellin trên chiếc máy bay dân dụng. Thực tế đây là một trong rất nhiều máy bay dùng để chuyên chở cần sa, cocaine và heroine từ Colombia tới những sân bay khác ở Florida và Louisiana. Trong vài phút vô nghĩa, họ bay lên nền trời xanh thẳm, vượt lên những ngọn núi và rừng rậm của đất Colombia, sững sờ trước vẻ đẹp tuyệt vời bên dưới.
Khi chiếc máy bay hạ độ cao, động cơ kêu rè rè khiến Tramonti lo lắng hỏi liệu có vấn dề về động cơ hay không.
Phi công trả lời không phải. Anh ta chỉ về phía một chiếc máy bay chiến đấu bóng loáng mang cờ Mỹ đang hộ tống họ hạ cánh.
Một lúc sau anh em Tramonti bị bỏ lại ở một căn cứ quân sự bỏ hoang trong khu rừng rậm rạp mà họ không biết đấy là đâu.
Không thốt nên lời, họ đứng nhìn chiếc máy bay cất cánh.
Họ nhét số tiền còn lại vào bóp. Cả hai không còn cách nào khác ngoài việc đi bộ băng rừng. Những bụi cây biến bộ quần áo đắt tiền của họ thành một đống giẻ rách. Đá cuội sắc lẻm làm sờn những đôi giày hàng hiệu. Họ thở khò khè và liên tục chửi bới, nghĩ ra kế hoạch trẻ thù trên đường đi. Họ sợ hãi trước những sinh vật kì dị trong rừng.