Love gives light even in the darkest tunnel.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Physik
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1 - Snorri Snorrelssen
norri Snorrelssen lái chiếc thương thuyền của mình qua làn nước phẳng lặng trên dòng sông về phía Lâu Đài. Đó là một chiều thu mù sương và Snorri thở phào bỏ lại những con nước thủy triều dậy sóng của Bến Cảng đằng sau. Gió đã lặng nhưng vẫn đủ sức quất lá buồm khổng lồ cuả thuyền Alfrún – đặt theo tên mẹ cô, người sở hữu chính thức con thuyền- giúp cô bẻ lái an toàn vòng qua Vách đá Quạ đen và hướng tới bến sông ở phía đối diện quán Trà và Rượu của Sally Mullin.
Hai chàng ngư dân trẻ, lớn tuổi hơn Snorri một chút vừa trở về sau một ngày đánh cá trích thành công, hớn ha hớn hở chụp sợi dây gai dầu mà Snorri quăng lên bờ. Sốt sắng khoe tài nghệ của mình, họ quấn dây vào hai cái cọc lớn trên bến, neo chặt thuyền Alfrún lại. Các chàng ngư dân cũng hí hửng khuyên răn đủ thứ về cách hạ buồm với cách xếp dây thừng sao cho gọn nhất, nhưng Snorri chẳng để ý đến, một phần vì cô không hiểu rõ tiếng của họ, nhưng phần lớn là do hồi nào đến giờ không ai dạy Snorri Snorrelssen phải làm gì- không ai, kể cả mẹ cô. Mà nhất là mẹ cô.
Snorri, cao hơn tuổi của mình nhiều, là một cô gái rắn chắc, thon thả và khỏe khác thường. Bằng vẻ thuần thục của người vừa mới một mình lênh đênh ngoài biển hai tuần liền, Snorri hạ lá buồm vải bạt to kềnh xuống và cuốn nó lại theo từng nếp gấp rộng, nặng chịch; sau đó cô xếp dây thừng lại thành những cuộn gọn ghẽ và buộc chặt bánh lái. Ý thức rõ là mình đang bị hai anh chàng đánh cá nhìn ngó, Snorri khóa nắp cửa hầm lại, dưới đó chất đầy những kiện hang nặng trĩu quần áo len dày, những bao gia vị làm kim chi, những thùng cá muối và vài đôi ủng da tuần lộc độc đáo. Cuối cùng- phớt lờ những kẻ tự nguyện đòi giúp tiếp- Snorri thả ván thuyền xuống và bước lên bờ, để Ullr, con mèo nhỏ màu cam có chỏm đuôi đen ở lại thuyền cho nó đi lơ thơ trên boong rình đuổi chuột.
Snorri đã ở ngoài biển hơn hai tuần nên rất thèm được bước đi trở lại trên đất liền vững chắc, nhưng khi nhịp bước dọc theo bến sông cô có cảm tưởng như mình vẫn còn ở trên thuyền Alfrún, bởi mặt đất có vẻ cũng đong đưa dưới chân cô giống con thuyền cũ ấy. Hai chàng ngư dân giờ này đáng ra đã phải về nhà với mẹ nhưng lại ngồi bên đống giỏ bắt tôm hùm rỗng trơn. Một người trong bọn cất tiếng, “Chào em.”
Snorri mặc kệ anh ta. Cô rảo chân tới cuối bến sông và rẽ vào con đường đất nện dẫn tới chiếc cầu phao lớn mới bắc, trên cầu tọa lạc một quán ăn sầm uất. Đó là một tòa nhà gỗ hai tầng rất kiểu cách với những cửa sổ thấp, dài ngó ra sông. Ánh đèn dầu vàng vàng ấm áp từ trần nhà hắt ra, khoác cho quán một vẻ mời gọi trong tiết trời sầm tối buốt giá. Chân dậm trên lối đi dằn gỗ dẫn lên cầu phao mà Snorri không thể tin nổi rốt cuộc mình lại có mặt ở nơi đây… tại quán Trà và Rượu lưu truyền bốn bể của Sally Mullin. Phấn khích xen lẫn sợ sệt, Snorri đẩy cánh cửa đôi vào quán và suýt ngã nhào vô đống gàu nước và cát chữa lửa xếp dài dọc ngay lối ra vào.
Tiếng nói cười ngộn nhạo hỉ hả không bao giờ ngớt trong quán Trà và Rượu của Sally Mullin, nhưng khi Snorri vừa bước qua ngưỡng cửa thì tiếng ồn ào bỗng im bặt, hệt như ai tắc công tắc cái phụt. Hầu như nhất loạt, tất cả thực khách đều đặt cốc bia xuống và trố mắt dòm cô gái lạ trẻ tuổi, bận áo thụng đặc trưng của Nghiệp đoàn Hanseatic, cơ quan chủ quản của cánh lái buôn phương Bắc. Snorri cảm thấy mặt mình đỏ bừng, cáu tiết ước gì mình đừng đỏ mặt vậy, nhưng cứ bước thẳng đến quầy, dứt khoát gọi một chiếc bánh lúa mạch nướng và nửa vại bia Sringo đặc biệt mà cô đã nghe danh.
Sally Mullin, một phụ nữ thấp tròn, có số lượng tàn nhang và bột lúa mạch bằng nhau ở trên má, xồ ra khỏi nhà bếp. Ttrông thấy tấm áo thụng đỏ sậm và vòng dây da quấn quanh đầu không lẫn vào đâu được của lái buôn phương Bắc, mặt bà liền đanh lại. “Ở đây không tiếp lái buôn phương Bắc,” bà sẵng giọng.
Snorri bối rối. Cô không chắc mình hiểu Sally nói gì, nhưng cô chắc chắn bà không chào đón mình.
“Cô đã đọc bảng đề trên cửa rồi đấy,” Sally nói khi Snorri không tỏ ý sẽ rời đi. “Cấm lái buôn phương Bắc. Cô không được chào đón ở đây, trong quán ăn của tôi.”
“Cô ấy chỉ là một thiếu nữ thôi mà, Sal,” ai đó hét vọng ra. “Cho cô gái một cơ hội đi.”
Khách khứa bùng lên rầm rầm tán thành. Sally Mullin nhìn kỹ Snorri hơn và vẻ mặt bà dịu đi. Quả đúng thật- cô này chỉ là một con bé- có lẽ mười sáu tuổi là quá, Sally nghĩ. Cô nàng có màu tóc vàng bạch kim và mắt xanh da trời nhàn nhạt rất điển hình của cánh lái buôn, nhưng lại không có vẻ mặt sắt đá đáng sợ mà mỗi khi chợt nhớ là Sally lại rùng mình.
“Ờm…” Sally trở về quầy, “Ta thấy đêm sắp xuống rồi mà ta không phải là kẻ đang tâm đẩy một cô gái trẻ ra ngoài trời tối một mình. Cô dùng gì hả, cô gái?”
“Tôi… tôi sẽ,” Snorri nín thít khi cố nhớ lại ngữ pháp. Không biết Tôi ăn hay là Tôi sẽ ăn? “Tôi ăn một lát bánh lúa mạch nướng rất khéo của bà và nửa vại bia Sringo đặc biệt nữa, xin bà vui long.”
“Bia Sringo đặc biệt?” Giọng ai đó hét váng lên. “Ôi, thiếu nữ trong tim tôi.”
“Im đi, Tom,” Sally mắng. “Tốt hơn cô hãy dùng bia Sringo thường trước đã,” bà bảo Snorri. Sally rót bia vào một cốc sứ lớn rồi đẩy nó qua quầy cho cô gái. Snorri thận trọng nhấp một ngụm và nhăn mặt kinh tởm. Bà Sally không hề ngạc nhiên. Bia Sringo phải uống quen mới thấy ghiền, chứ hầu hết đám trẻ choai đều nghĩ nó kinh xóc óc- thật tình có lúc chính Sally nghĩ nó thối hoắc kìa. Sally rót một cốc nước chanh mật ong cho Snorri, đặt nó vào khay cùng với một khoanh bánh lúa mạch nướng thật lớn. Trông bộ dạng cô gái có lẽ sẽ ăn mạnh đấy. Snorri đưa cho bà hẳn một đồng florin(1) bạc, trước sự ngạc nhiên của Sally, và nhận lại một đống tướng tiền xu lẻ. Sau đó cô ngồi xuống một cái bàn trống bên cửa sổ và nhìn ra dòng sông đen kịt.
(1) hào = bằng 2 silinh- ND.
Tiếng chuyện trò rầm rì trong quán lại trở về như cũ, Snorri thở phào nhẹ nhõm. Dám đi vào quán Trà và Rượu của Sally Mullin là việc khó nhất cô từng làm trong đời. Khó hơn cả việc quyết định dong Alfrún ra biển một mình lần đầu, khó hơn cả việc thu mua gói hang hóa Alfrún đang chở bằng số tiền cô dành dụm nhiều năm, và càng khó, khó, khó hơn gấp bội chuyến vượt biển Bắc ngăn cách Nghiệp đoàn lái buôn phương Bắc với vùng đất có quán Trà và Rượu của Sally. Nhưng mà cô đã dám vào đây- Snorri Snorrelssen sẽ tiếp bước cha mình, không ai có thể ngăn được cô. Kể cả mẹ cô cũng không.
Mãi tối khuya hôm đó Snorri mới trở về thuyền Alfrún. Ullr ra mừng chủ trong lốt vỏ đêm của nó. Con mèo nồng hậu vọt ra một tràng meo trầm đục, ngân dài rồi theo chủ đi trên boong thuyền. Đeo cái bụng no óc ách bánh lúa mạch nướng đến gần như không nhấc chân nổi, Snorri tới ngồi xuống chỗ yêu thích của mình, nơi muỗi thuyền, vuốt ve Ullr Đêm- một con báo bóng mượt, uy mãnh, đen tựa màn đêm với đôi mắt xanh nước biển và chóp đuôi màu cam.
Snorri bồi hồi không sao ngủ được. Cô ngồi ôm choàng lấy bộ lông mượt ấm như lụa của Ullr, ngó mông lung ra dòng sông tới vùng nông trại phía bờ bên kia. Lát sau, đêm phủ buốt lạnh, cô quấn mình vào tấm chăn len vừa dày vừa dài mà cô định sẽ mang bán- với giá rất cao- trong phiên chợ buôn sắp mở cửa trong hai tuần nữa. Trên đùi cô trải phẳng phiu tấm bản đồ Lâu Đài, chỉ đường tới nơi họp chợ; mặt trái tấm bản đồ ghi chỉ dẫn chi tiết về cách thức đăng ký quầy sạp cùng tất cả những quy tắc và luật lệ hành xử trong mua bán trao đổi hàng. Snorri thắp ngọn đèn dầu mà cô vừa mang từ dưới cabin nhỏ lên và ngồi yên vị nghiền ngẫm những quy định với phương thức. Gió lặng tăm, cơn mưa phùn lắc rắc hồi tối cũng đã ngừng; không khí hanh lạnh, trong lành, Snorri hít vào mùi đất liền- rất khác và rất xa lạ so với mảnh đất nơi cô đã quen thuộc.
Khi màn đêm buông dày, từng tốp khách nhỏ bắt đầu rời khỏi quán Trà và Rượu của Sally, đến sau nửa đêm thấy ánh đèn dầu trong quán tắt liệm và nghe tiếng chốt cửa. Snorri mỉm cười hạnh phúc. Cuối cùng thì cô đã được một mình với dòng sông, chỉ mình cô, Ullr và thuyền Alfrún, một mình trong đêm. Khi chiếc thương thuyền lắc lư nhè nhẹ theo con sóng thủy triều đang rút, mắt Snorri sụp díp lại. Cô đặt tờ danh mục liệt kê chi chit các loại cân và dụng cụ đo lường được phép sử dụng xuống, keó tấm chăn len sát vào người hơn và nhìn chong ra dòng sông một lần cuối cùng trưóc khi xuống cabin ngủ. Bất chợt cô trông thấy nó.
Một chiếc thuyền dài, lờ mờ phác thành một mảng sang xanh lục đang ngoặt ra khỏi vách đá Quạ Đen. Snorri ngồi ngây đờ ra nhìn con thuyền chầm chậm không tiếng động tiến ra giữa sông, đều đặn tiến dần tiến dần tới thuyền Alfrún. Khi nó gần tới, Snorri nhìn thấy bóng nó lòe nhòe dưới ánh trăng, bất giác một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô, bởi vì Snorri Snorrelssen, người Kiến Vong(2), biết đích xác mình đang nhìn cái gì- một con tàu hiển linh. Snorri thở rít trong lồng ngực, bởi vì trong các loại thuyền ma hiển hiện cô chưa từng bao giờ mục kích các loại thuyền như thế này. Snorri đã quá quen thấy thuyền đánh cá bị đắm, với thuyền trưởng chết đuối cầm lái, vĩnh viễn trên đường đi tìm bến cập an toàn. Thỉnh thoảng cô còn thấy linh hồn của những chiến thuyền dài què quặt, lê về cố hương sau một trận giao tranh ác liệt, và một lầ cô tận mắt chứng kiến con tàu cao chót vót của một thương nhân giàu sụ, của nả tuôn ào ạt khỏi lỗ thủng bên hông tàu, nhưng chưa bao giờ cô thấy thuyền Hoàng gia cả- có con ma nữ hoàng cho đủ lệ bộ nữa thì càng không.
(2) Trong bộ truyện Septimus, người Kiến Vong tức là người có khả năng nhìn thấy ma và những linh hồn- ND.
Snorri đứng dậy, nâng óng nhồm Vong mà bà thông thái của Cung Điện Băng tặng mình lên, và chĩa thẳng vào cái thứ ma quỷ Hiện Hình có tám tay chèo ma chèo hung hục đang lừ lừ trôi đến kia. Trên boong thuyền cắm những lá cờ bay phất trong tư thế đón cơn gió đã tắt từ đời nảo đời nao; than thuyền vằn vện những hình thù dát vàng và bạc, phủ một bức màn trướng đỏ chóe, nặng nề giăng trên những cây cột bằng vàng chạm hoa văn cầu kỳ. Ngay dưới bức màn trướng, một dáng gnười uy nghi ngồi thẳng đuột, mắt dõi thẳng về phía truớc. Cái cằm nhọn của bà ta gác lên một viền cổ cao xếp nếp hồ cứng, đầu đội vương miện trông thô kệch và để kiểu tóc xưa cũ không chối cãi vào đâu được: hai cuộn tết bím cuốn chặt quanh hai tai. Sát bên bà ta là một sinh vật nhỏ choắt, gần như trụi long, ban đầu Snorri tưởng nó là một con chó xấu xí, sau rồi mới thấy cái đuôi dài tựa đuôi rắn quấn quanh một cây cột vàng. Snorri nhìn con thuyền ma trôi qua, lại một lần nữa rùng mình trước làn gió buốt xuyên thấu qua người- có cái gì đó rất khác, rất thật, ở những sinh vật trên con thuyền ấy.
Snorri hạ ống nhòm Vong và chui qua cửa sập xuống cabin, để Ullr gác trên boong. Cô treo cây đèn dầu lên móc trần cabin, tỏa ánh sang vàng dịu khiến cho cabin ấm cúng, dễ chịu. Cái hốc này hẹp tí do phần lớn không gian của chiếc thương thuyền đều đã được tận dụng để chất hang, nhưng Snorri yêu thích nó. Cabin ốp gỗ táo thơm phảng phất do cha cô, Olaf, đã có lần mang về làm quà tặng mẹ cô và đã tự tay cưa đục rất khéo, bởi ông cũng từng là một thợ mộc tài ba. Trên mạn chính kê chiếc giường gắn hẳn vào thuyền, ban ngày trưng dụng làm ghế ngồi. Dưới gầm giường đóng những ngăn tủ ngay ngắn làm chỗ cho Snorri cất giữ đồ linh tinh, lặt vặt và phía bên trên giường là một dãy kệ dài để những cuộn bản đồ hàng hải. Phía mạn cập cảng là một cái bàn xếp, một dãy tủ com-mốt bằng gỗ táo và một cái bếp lò nhỏ bằng kim loại, khum tròn có ống khói chạy thẳng lên, xuyên qua trần cabin. Snorri mở cánh cửa lò, để lộ đốm lửa đỏ riu riu từ đống than âm ỉ sắp tàn.
Cảm thấy buồn ngủ, Snorri leo lên giường, quấn tấm mền bằng da tuần lộc quanh người và thả mình cho trôi vào giấc ngủ đêm. Cô mỉm cười sung sướng. Quả là một ngày tốt lành, ngoại trừ cái cảnh gặp nữ hoàng ma. Nhưng chỉ có một con ma duy nhất Snorri mong muốn gặp- đó là con ma Olaf Snorrelssen.
Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật