Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Gold Hunters
Biên tập: Lê Hữu Mạnh
Upload bìa: Nguyen Ngoc Hai
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1263 / 24
Cập nhật: 2017-03-13 15:46:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Đuổi Theo Chuyến Xe Thư Vịnh Hudson
ự im lặng sâu thẳm của ban trưa bao trùm lên cánh rừng Canada mênh mông quạnh vắng. Những con nai sừng tấm và tuần lộc đã ăn no từ sớm mai đang lặng lẽ nghỉ ngơi trong hơi ấm của mặt trời tháng Ba. Con mèo rừng nằm cuộn mình trong cái hang giữa những tảng đá lớn của nó, chờ đợi ánh mặt trời chìm xuống phương tây để khởi sự săn mồi. Con cáo đang ngủ giấc trưa và những chú chim sâu hay chộn rộn lười nhát rỉa lông dưới ánh nắng ấm áp đang làm tan chảy lớp tuyết cuối đông.
Đó chính là lúc một người thợ săn già nào đó tháo chiếc ba lô khỏi người, lặng lẽ thu nhặt củi để nhóm lửa, ăn bữa trưa và khoan khoái rít chiếc tẩu thuốc, tai và mắt đầy cảnh giác, chính lúc đó, nếu bạn chỉ nói lớn hơn tiếng thì thầm một chút thôi, ông ta sẽ bảo bạn: “Suỵt! Hãy im lặng! Anh không biết chúng ta đã đến gần con mồi thế nào đâu. Mọi con vật đã ăn xong bữa sáng và nằm nghỉ. Con mồi sẽ bất động khoảng một hai giờ, và có lẽ những con nai hoặc tuần lộc ở phía trước chỉ cách một tầm đạn mà thôi. Giờ thì chúng ta không thể nghe thấy chúng!”
Một lúc sau, có một con vật bắt đầu thoát ra khỏi trạng thái im lặng bất động. Đầu tiên, nó chỉ là một chấm đen trên phía tràn ánh nắng của đỉnh đồi phủ tuyết. Rồi nó cử động, duỗi dài thân hình như một con chó, hai chân trước của nó duỗi ra và vai nó hạ thấp xuống – đó là một con sói.
Sói là loài thú ngủ rất ngon lành sau một bữa no. Một tay thợ săn giỏi có thể biết rằng con sói này đã ăn no vào đêm trước. Tuy nhiên, đã có cái gì đó đánh thức nó. Mơ hồ xuất hiện trước con vật nhạy cảm nhất trong số những cư dân của rừng một thứ mùi – mùi của con người. Nó đi xuống dốc núi với vẻ chậm chạp hờ hững của một con thú đã no nê, và với chỉ nửa phần sự khéo léo vốn có của nó; chạy chầm chậm trên lớp tuyết mềm của khe núi và dừng lại nơi mùi của con người đậm đặc đến nỗi nó ngóc mõm lên trời và gửi tới các bạn cùng đàn trong rừng một dấu hiệu cảnh báo rằng nó đã phát hiện ra sự có mặt của con người. Một con sói chỉ làm như thế vào ban ngày. Khi đêm xuống, nó và đồng bọn có thể khởi sự cuộc săn tìm, nhưng dưới ánh sáng ban ngày nó chỉ lên tiếng cảnh báo rồi nhanh chóng lẩn xa khỏi dấu vết.
Nhưng có một cái gì đó giữ nó lại. Có một điều bí ẩn trong không khí làm nó bối rối. Ngay phía trước có vết rộng và êm của một chiếc xe trượt tuyết và dấu chân của nhiều con chó. Khoảng một giờ trước chuyến xe chở thư từ Bưu cục Wabinosh đã chạy ngang con đường này trên chuyến hành trình dài đến thế giới văn minh. Nhưng không phải cuộc di chuyển vừa qua của người và chó khiến cho con sói đang cảnh giác cao độ, sắp sửa chuồn đi mà vẫn chần chừ. Đó là điều gì đó từ hướng đối diện, hướng Bắc, đang đến theo cơn gió. Đầu tiên là những tiếng ồn, rồi đến các mùi, rồi cả hai, và con sói chạy vụt lên sườn núi tràn ánh nắng.
Từ phía tiếng ồn và mùi lạ xuất hiện có một cái hồ, và trên bờ phía kia của nó, cách đấy khoảng một phần tư dặm, đột nhiên lao ra từ bìa rừng thông rậm rạp một đám người, xe trượt tuyết và chó. Trong khoảnh khắc, cái khối thú vật đó dường như bị vướng vào một sự hỗn loạn, một kiểu đánh nhau tàn bạo thường xảy ra giữa những con chó lai sói kéo xe ở miền Bắc. Rồi có tiếng ra lệnh sắc đanh của con người, tiếng roi quật xé gió, tiếng oăng oẳng đau đớn của những con chó Eskimo, và đội hình rối loạn được chỉnh đốn trở lại, trở thành một sợi chỉ màu vàng xám băng qua mặt hồ đóng băng trơn trợt. Người đàn ông chạy bên cạnh cổ xe trượt. Ông ta cao, gầy, và dù ở khoảng cách khá xa người ta cũng có thể nhận ra đó là một thổ dân da đỏ. Khi chiếc xe trượt băng qua được một phần tư quãng đường trên mặt hồ, một chiếc xe trượt khác lao ra từ khu rừng rậm. Bên cạnh chiếc xe này cũng có một người đàn ông đang chạy với tốc độ liều mạng.
Lúc này người dẫn đầu nhảy lên trên xe trượt, tiếng hét thôi thúc của anh ta cất cao, chiếc roi xoay tròn và quất lên lưng bầy chó. Người lái chiếc xe thứ hai vẫn tiếp tục chạy, vượt lên trước đội hình. Khi họ chạy đến phía đối diện của chiếc hồ, nơi con sói đã phát tín hiệu cảnh báo cho bầy đàn, mười hai con chó cũa hai đội hầu như đã sóng đôi nhau.
Nhịp bước của con chó dẫn đầu của mỗi đội nhanh chóng giảm đi, và nửa phút sau hai chiếc xe trượt dừng lại. Những con chó quỵ xuống trong bộ dây cương, thở hổn hển, những chiếc hàm há ra, mặt tuyết đỏ lên dưới những bàn chân rướm máu của chúng. Hai người đàn ông cũng có vẻ căng thẳng kinh khủng. Người lớn tuổi hơn, như đã nói, là một thổ dân da đỏ, mang dòng máu thuần khiết của cõi hoang vu miền Bắc mênh mông. Bạn đồng hành của ông ta là một chàng trai trẻ chưa tới hai mươi tuổi, dáng người dong dỏng, nhưng tay chân anh ta toát ra sức mạnh và sự dẻo dai của một con thú, gương mặt khôi ngô của anh ta sạm đi do cuộc sống tự do ở chốn núi rừng, và trong những mạch máu của anh ta chảy mạnh dòng máu cùng dòng dõi với người bạn đồng hành.
Chúng ta đã gặp lại hai người bạn cũ Mukoki và Wabigoon. Mukoki, người chiến binh già trung thực và kẻ mở đường, và Wabigoon, chàng trai lai da đỏ mạo hiểm, con của người quản lý Bưu cục Wabinosh. Cả hai đang trong cơn khích động cao độ. Trong giây lát, khi đang cố lấy lại hơi thở bình thường, họ nhìn đăm đăm vào mặt nhau.
- Tôi e rằng mình không thể bắt kịp họ, Muky - chàng trai trẻ thở hổn hển - Ông nghĩ sao?
Anh ngưng lời, vì Mukoki đã quỳ gối lên mặt tuyết, ở phía trước đội hình vài bước. Từ chỗ đó dấu xe của đoàn xe chở thư chạy thẳng trước mặt họ. Ông kiểm định dấu chân chó và vết xe trượt khoảng một phút, rồi ngẩng lên, và với một kiểu cười không thể bắt chước được mang ý nghĩa rằng ông đã nhận ra nhiều điều gì đó, ông bảo:
- Chắc chắn là chúng ta có thể đuổi kịp cậu ấy! Xem này, vết xe rất sâu. Cả hai phía. Chuyến xe khá nặng đối với bầy chó. Chắc chắn là chúng ta sẽ đuổi kịp!
- Nhưng chó của chúng ta... – Wabigoon băn khoăn, gương mặt anh vẫn đầy vẻ hoài nghi – Chúng đã kiệt sức rồi, và con dẫn đầu của tôi đã bị khập khiễng. Hãy xem chúng chảy máu kìa.
Những con chó Eskimo, giống chó lai sói kéo xe lớn con ở miền Viễn Bắc thường được gọi như thế, thật sự nằm trong tình trạng đáng thương. Ánh mặt trời ấm áp đã làm mềm đi những lớp tuyết cứng và khi mỗi bước chân của mấy con chó dẫm lên, tuyết rách toạc ra và đâm vào chân chúng với những mảnh sắc nhọn như dao. Nét mặt của Mukoki trở nên nghiêm nghị hơn khi ông cẩn thận xem xét bầy chó.
- Tệ thật, rất tệ - Ông lẩm bẩm - Chúng ta ngốc quá, ngốc quá!
- Vì không mang theo giày bọc chân cho chúng sao? – Wabigoon nói – Tôi có khoảng chục chiếc giày bọc trên xe, chỉ đủ cho ba con thôi.
Anh nhanh nhẹn nhảy lên xe, vớ lấy những chiếc giày bọc chân cho chó, và quay lại chỗ người Da đỏ già, nói với niềm phấn khích, gần như hét lên:
- Chúng ta chỉ có một cơ may, Muky.
- Hãy chọn ra những con khoẻ nhất. Một trong chúng ta phải đi một mình.
Tiếng hô khẩu lệnh dứt khoát của hai nhà mạo hiểm và tiếng roi xé gió của Muki thôi thúc những con chó mệt nhọc và đẫm máu đứng lên. Ba con lớn nhất và khoẻ nhất được mang lớp giày bọc vào chân và thắng cương vào chiếc xe trượt của Wabigoon, cộng thêm sáu con chó có vẻ còn sức dẻo dai. Giây lát sau, đoàn chó nhanh chóng lên đường theo dấu xe của đoàn xe thư Vịnh Hudson, bên cạnh là Wabigoon
Cuộc theo đuổi chuyến xe thư ly kỳ đã diễn ra như thế từ rạng sáng. Những khoảnh khắc nghỉ giải lao không bao giờ kéo dài hơn hai phút. Băng qua những núi và hồ, băng qua những cánh rừng rậm và những đồng cỏ khô cằn, đoàn người và chó chạy miệt mài không ăn uống, thỉnh thoảng vốc vội một nắm tuyết vào miệng – đôi mắt họ luôn dõi theo dấu của chuyến xe thư. Dường như ngay cả những con chó kéo xe hung tợn nhất cũng hiểu rằng cuộc truy đuổi này đã trở thành vấn đề sống chết, và chúng cần phải chạy theo con đường trước mặt, không ngừng nghỉ và không chệch hướng cho tới khi đến điểm dừng chân mà chủ nhân của chúng đã ấn định. Mùi người càng lúc càng nồng hơn trong những chiếc mũi giống hệt mũi sói của chúng. Ở đâu đó trên con đường này là những con người và những con chó khác, và chúng phải bắt kịp họ.
Ngay cả lúc này, khi chúng chạy một cách loạng choạng với những bàn chân ứa máu, dòng máu chiến đấu, sự kích động của cuộc truy đuổi vẫn nóng bỏng bên trong chúng. Nửa sói, nửa chó, những bộ nanh trắng của chúng nhe ra khi mùi hơi người nồng hơn tỏa đến. Tim chúng ngập tràn một cảm giác tuyệt vọng dã man giống như của chàng trai trẻ đang thôi thúc chúng. Bản năng mạnh mẽ của cuộc sống hoang vu vạch đường cho chúng. Chúng không cần một sự dẫn dắt nào khác. Chúng mang trên vai trách nhiệm cho đến giây phút cuối. Lưỡi chúng thè ra khỏi hàm, trái tim chúng ngày càng mỏi mệt, mắt chúng hằn lên tia máu như những quả bóng đỏ rực. Thỉnh thoảng, khi đã chạy cho đến lúc kiệt sức, Wabigoon quăng người lên chiếc xe trượt để lấy lại hơi thở và cho tứ chi được nghỉ ngơi. Và bầy chó kéo mạnh hơn, ít khi nào chúng giảm đi tốc độ dưới trọng lượng đã tăng lên. Có lần một con nai sừng tấm to lớn vọt ra từ khu rừng cách chừng khoảng trăm bước, nhưng bầy chó không chú ý tới nó; xa hơn một ít là một con mèo rừng, vừa nhổm lên sau cuộc tắm nắng trên tảng đá, lăn tròn hệt như một trái banh lớn màu xám ngang qua con đường. Bầy chó sựng lại trong giây lát khi đối diện với kẻ tử thù, rồi tiếp tục cuộc hành trình.
Những nhịp chân ngày càng chậm lại. Con chó cuối hàng chỉ còn là một vật trở ngại, Wabigoon đưa một nhát dao cắt tiện dây cương, và con vật kiệt sức lăn ra khỏi con đường. Hai con chó khác trong bầy cũng đã mệt nhoài, và một con khác đang khập khiễng. Con đường sau lưng đẫm dấu máu. Mỗi phút qua đi, vẻ tuyệt vọng càng tăng trên gương mặt của chàng trai. Đôi mắt của anh, giống như mắt của bầy chó trung kiên, đỏ ngầu vì chặng đường gian khổ, đôi môi anh há hốc ra. Đôi chân anh, vốn dẻo dai như chân của một con nai, giờ trở nên yếu ớt. Càng lúc anh càng bám nhiều hơn vào chiếc xe trượt, thở hào hển. Những giây phút giải lao ngày càng ngắn hơn. Chặng cuối của cuộc truy đuổi hầu như đã đến. Họ không tài nào bắt kịp chuyến xe thư Vịnh Hudson!
Với một tiếng hét động viên cuối cùng Wabi nhảy ra khỏi chiếc xe và lao ra trước bầy chó, thôi thúc chúng có một nỗ lực cuối cùng. Phía trước họ là con đường băng qua cánh rừng, và ngoài kia, dặm này sang dặm khác, mặt hồ Nipigon trắng xoá trải dài. Xa xa, trong ánh sáng chói chang của mặt trời và tuyết, có một vật gì đó đang chuyển động. Một vật gì đó giống như một vệt đen mỏng manh trong đôi mắr mờ mịt của Wabi. Nhưng anh biết đó chính là chuyến xe thư trên đường tới thế giới văn minh. Anh cố hét lên, nhưng giọng hét thoát ra khỏi đôi môi khô cháy không thể nào nghe thấy ở khoảng cách ngoài một trăm bước chân. Tứ chi anh rã rời; hai bàn chân nặng trĩu như chì, và anh té quỵ xuống mặt tuyết. Bầy chó trung thành vây quanh anh, liếm tay và mặt anh, hơi thở nóng hổi của chúng khi thoát khỏi những đôi hàm mở rộng trông như những luồng hơi nước. Trong giây phút, dường như đối với chàng trai trẻ da đỏ ban ngày đã đột nhiên biến thành đêm tối. Đôi mắt anh nhắm lại, tiếng thở của bầy chó ngày càng xa xăm, như thể chúng đang rời xa anh. Anh thấy mình đang chìm xuống, chìm một cách chậm rãi xuống vùng tối đen mờ mịt.
Anh chiến đấu một cách tuyệt vọng để tự đưa mình trở về cuộc sống. Vẫn còn một cơ may. Chỉ một! Anh lại nghe thấy tiếng gầm gừ của bầy chó. Anh cảm nhận lưỡi của chúng lướt trên mặt và tay mình, và anh co người lại, giơ tay ra mò mẫm như một người mù. Cách đó hơn một mét là chiếc xe trượt, và ở đằng xa, vượt khỏi tầm mắt anh lúc này, là đoàn xe thư Vịnh Hudson!
Từng bước một, anh lê người ra khỏi vòng vây của bầy chó. Anh lê tới chiếc xe trượt, bàn tay anh run rẩy chạm vào nòng thép lạnh của khẩu súng. Chỉ còn một cơ may! Một cơ may! Những ngôn từ... những ý tưởng ngập tràn trong đầu óc anh. Anh đưa khẩu súng lên vai, hướng nòng súng lên trời để không gây nguy hiểm cho lũ chó. Và rồi, một, hai... Anh bắn năm phát lên không trung. Khi bắn xong phát thứ năm, anh kéo túi đạn mới ra khỏi thắt lưng, rồi tiếp tục bắn, bắn cho tới lúc vệt chỉ đen ở phía xa xôi trong chốn hoang dã của băng và tuyết dừng lại, và quay trở lại. Những tiếng súng vẫn tiếp tục vang lên, cho tới lúc nòng súng trở nên nóng đỏ, và túi đạn của anh đã rỗng không.
Dần dà, bóng đen tan biến trước mắt anh. Anh nghe thấy một tiếng kêu lớn, và lảo đảo bước tới, giơ tay ra phía trước, gọi lên một cái tên khi những con chó kéo xe thư dừng lại cách xe của anh vài chục mét.
Một giọng hét pha lẫn giữa niềm vui và sự kinh ngạc cất lên từ một chàng trai trạc lứa tuổi của Wabi. Anh ta lao ra từ phía chiếc xe trượt thứ hai, chạy đến chàng trai da đỏ, ôm lấy anh trong vòng tay vừa lúc anh ngã xuống mặt tuyết lần thứ hai.
- Wabi... Chuyện gì xảy ra vậy? – Anh ta hét lên – Cậu có bị thương không? Cậu có...
Trong khoảnh khắc Wabi cố gắng thoát khỏi sự mệt nhọc. Anh thì thào:
- Rod… Rod... Minnetaki...
Đôi môi anh cứng lại, và anh nặng nề rơi xuống vòng tay của người đồng đội.
- Cái gì, Wabi? Nhanh nào! Nói đi!
Chàng trai kia nói. Gương mặt anh ta trắng nhợt đi một cách lạ lùng, giọng của anh ta run rẩy.
- Chuyện gì xảy ra với Minnetaki?
Một lần nữa chàng trai da đỏ cố quay về với cuộc sống. Giọng nói của anh như từ xa vẳng lại:
- Minnetaki đã bị bọn Woonga bắt!
Rồi dường như hơi thở của anh dừng lại. Anh nằm như một người đã chết.
Săn Vàng Miền Viến Bắc Săn Vàng Miền Viến Bắc - James Oliver Curwood Săn Vàng Miền Viến Bắc