Books had instant replay long before televised sports.

Bern Williams

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Thanh Tâm Trần
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7387 / 27
Cập nhật: 2015-05-24 22:31:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
uổi sáng hôm sau, Thư Thư giật mình ngồi dậy. Cô ngơ ngác nhìn quanh.
Cảnh vật hôm nay thật sáng sủa vô cùng. Qua cơn mưa rào trời bao giờ cũng sáng hơn. Tất cả như vừa được gọi rửa sạch trơn. Cô đưa mắt tìm Đăng Triều nhưng chúng thấy bóng anh đâu. Cô chợt nghĩ có lẽ Đăng Triều đã thấy mình ngủ say như chết. Ôi cái cảm giác bị người khác nhìn mình khi đang ngủ làm Thư Thư muốn choáng váng thật sự. Cô thẹn một mình.
Làm vệ sinh cá nhân xong, cô lang thang ra ngoài bãi biển. Từng vệt chân dài in sâu vào cát.
Thư Thư muốn ấn sâu hơn dấu chân vào lòng cát trắng đang lao xao dưới bàn chân mình.
Cái nắng buổi sáng thật dễ chịu. Du khách lác đác nó đùa trên sóng bạc ở đằng xa. Trên bãi vắng Thư Thư đi men theo bờ cát một mình. Bầu trời và biển như liền nhau mọi ma xanh ngăn ngắt đến nao lòng.
Thư Thư quần xắn đến gối. Tay xách để giày dạo trên bờ biển. Từng dâu chân cô hắn sâu vào cát bị nước biên sóng biên khóa vào không để lại dấu vết gì.
Nguyễn Du từng thốt lên rằng:
“Người ơi gặp gỡ làm chi
Trăm trăm biết có duyên gì là không”.
Đăng Triều tốt với cô quá. Đêm qua cô ngủ thật bình yên. Cô không tín điều đó là sự thật. Anh ấy là người đàn ông đứng đắn vô cùng. Nét đẹp ấy khiến cô khâm phục. Hình ảnh anh như đan xen quấn riết lấy hồn cô. Thư Thư nhảy lên bờ tránh con sóng lớn đang ập mạnh vào. Cô trượt chân và cảm thấy đau điếng cả người.
- Ôi! Ái da đau quá.
Ném đôi giày lên bãi cát, Thư Thư ôm lấy bàn chân đang ta máu la. Cô đau muốn khóc sợ hãi, rên rỉ. Bàn tay cô máu chảy ra ở kẽ ngón tay khiến Thư Thư hoảng quá. Tím cô đập loạn xạ. Hình như cô có cảm lác khó thở vô cùng:
Thư Thư khóc như mưa. Nếu có Thạch Hải anh ấy không để cô khóc lâu như vậy đâu. Cô rên rỉ:
- Đăng Triều ơi...làm ơn cứu giùm.
Một bàn tay đặt như lên vai cô thân thiết:
- Hình như cô vừa kêu tôi?
Mở đôi mạt cay nồng ra nhìn. Thấy Đăng Triều ngồi trước mắt, cô khóc ròng, ôm lấy vai anh. Đăng Triều giật mình khi thấy chân cô đầy là máu:
- Em sợ quá.
- Cô làm sao vậy. Để tôi xem.. Nói tong làn nước mắt, Thư Thư đau đớn:
- Đau quá. Không biết đạp phải cái gì sâu lắm. Em mệt quá!
Đăng Triều xem xét vết thương. Anh dùng tay bịt lại vết thương, rồi nói với Thư Thư:
- Bình tĩnh đi. Đừng có xỉu nghẹn. Để tôi băng lại.
- Ôi, đau quá, thấy mấy ông trời xanh. Chắc em chết mất.
- Đừng sợ, hãy vun vào vai tôi đi, ngồi yên nha Thư Thư.
Anh hoảng hất khi thấy mặt Thư Thư tái xanh, mắt cô nhắm nghiền lai như một xác chết. Anh vừa dỗ dành, an ủi cô vừa xử lý vết thương bị vỏ ốc ghim vào cắt một đường khá rộng. Máu chảy khá nhiều làm cô sợ hãi. Anh vội xé chiếc áo thun đang mặc trên người cầm máu cho cô?
- Ôi! Đau quá. Ái Chết.
Cô hét lên khi anh là mánh vỏ ốc ra ngoài nhẹ nhàng anh quấn nhang mánh vải qua vết thương, Đăng Triều lại xé thêm một miếng vái nữa. Thư Thư mớ mắt ra nhìn. Cô kêu lên:
- Sao anh xé áo của mình vậy?
- Ở đây chi có cát, rác. Chẳng lẽ băng chân em bằng những thứ dó. Mai mất em gởi trả anh chiếc áo môi, có gì phải áy náy. Dễ chịu chưa?
Thư Thư vẫn nhăn nhó. Bàn chân đau không thể tả. Cô lại khóc:
- Có khi nào tôi bị què luôn không Đăng Triều. Nè, có muốn khóc thì về nhà mà khóc. Hôm qua mưa sợ sấm sét khóc, hôm nay đạp vỏ óc khóc. Không hiểu sao em thách khóc nhiều như vậy.
Thư Thư quẹt ngang mắt:
Có phải anh nói cứ gặp tôi là xui xẻo không? Vậy anh đừng cứu. Hay bó mặc cho tôi chết đi. Chết là hét khô hết buồn bó gì đáng sợ chứ.
Nghe giọng giận dỗi của cô, anh bật cười:
- Lúc nhỏ chắc em hay bắt anh Thạch Hải dỗ dành lắm phải không hai thèm bắt, thấy khóc thì dỗ" Anh ấy có liên quan gì ở đây? Có phải anh sợ tôi làm phiền anh không, Đăng Triều bật cười:
Xem em kìa lúc nãy anh đang ở bãi san hô nghe tiếng em gọi mới chạy đến.
Vậy mà một tiếng phiên, hai tiếng phiền. Thôi để anh đưa em về nhớ?
Thư Thư nhăn nhó:
- Nhưng em đau lắm không đi nổi đâu. Hãy để em ngồi đây. Một lát về sau cũng được.
Đăng Triều cố nén cười dỗ dành cô:
- Em muốn phơi cho cháy da, hay cho máu chay hết rồi cho khô hả? Không cần thì anh về.
Sợ Đăng Triều bó đi, Thư Thư khóc lớn lên:
- Anh nỡ nào bỏ tôi ở đây sao? Lỡ co chết, tôi còn tìm người mà cảm ơn.
Đăng Triều nắm tay Thư đỡ lên:
- Để tôi công cô về cho xong. Cô bước đi sẽ động vết thương đó.
Thư Thư thẹn đỏ mặt. Nhưng cô vừa gượng nhắc chân tới đã co lêu nhăn chó:
- Anh cõng nổi không? Phiền anh...
Đăng Triều nháy mắt:
- Chỉ sợ người ta ngại ngùng thôi. Hôm qua ẵm còn được huống gì cõng.
Nào chuẩn bị chưa lên ngựa.
Thư Thư cảm thấy vui vui vì sự đùa tếu của anh. Cô rên rỉ:
- Nè tự anh nói đó nha. Mai một đừng có đỗ lỗi cho người khác nếu chị Dạ Lý biết anh cõng, ẵm em thế này, chị ấy giận anh thì sao. Em không chịu trách nhiệm đâu.
- Dạ Lý hiểu mà. Em cũng đau có ké cho cỏ ấy nghe thì làm gì Dạ Lý biết.
- Anh xấu lắm.
- Cõng em về như vậy còn bão là xấu em thiệt là...
- Hay là anh để em xuống đi. Người ta thấy sẽ hiểu lầm.
- Hiểu lầm gì? Em thật nhiều chuyện.
- Hiểu lầm anh và em.
- Mặc họ. Miễn lòng chúng ta trong sáng như pha lê là đủ bồi. Đó anh đưa em về. Nắng lên nóng lắm.
- Có phải mặt mày e in khó coi lắm phải không. Xui xẻo thật. Hôm qua gặp mưa bão suýt ngã xuống biển. Hôm nay bị nạn bây giờ đa quá...
Đăng Triều tức cười trước một cô bé rất thích mè nheo. Vết thương ấy có thể chịu đựng được. Nhưng vây Thư Thư thì cố rên rỉ, khó chịu, đời đủ hứ. Nước mắt rơi xuống cổ anh nóng bỏng. Anh ngước lên hỏi:
- Mưa à.
- Đâu có.
- Sao cổ anh ướt?
- Em khóc đó anh dám chọc quê em hả?
- Đâu dám. Thôi đừng có mưa nữa người ta thấy lại hiểu lầm anh đang ăn hiếp một cô bé thì chết anh đó.
- Cho anh chết luôn đi.
Thư Thư ôm chặt cổ anh. Đăng Triều la oai oái:
- Nè! Có muốn anh ném xuống biển không hả?
- Anh dám! Ôi? Đau quá...
Thư Thư lại rên khẽ. Đăng Triều thấy tội nghiệp cho cô anh không đùa nữa:
- Thôi ráng chịu đau chút nữa tới nhà anh sẽ tặng em một món quà. Anh nghi là em sẽ vui lắm.
Nghe quà, Thư Thư cố nén đau hỏi lại:
Quà gì vậy Đăng Triều. Tại anh dụ em dẫn đi xem san hô đỏ nên em mới đi tìm anh. Mới sáng sớm anh đã thất hứa. Vì đi tìm anh em mới bị đứt chân. Anh bắt đền đi! Bây giờ còn hứa nữa.
- Ai mà tin.
- Anh dỗ dành:
- Thấy em ngủ ngon nên anh đâu nỡ gọi dậy. Em bất cẩn sao đổ lỗi cho anh.
Dù vậy anh sẽ đền cho em mà.
- Anh hứa đó nghẹn. Không được giỡn.
- Ai giỡn chứ.
- Anh chứ ai.
Đặt cô ngồi xuống giường Đăng Triều vội vàng mang một bông hồng bằng san hô đó do anh tự chế tạo ra đến bên Thư Thư.
- Đây tặng em. Đẹp không?
- Ôi! Đẹp quá chừng Đăng Triều. Anh tự làm hồi nào vậy?
Đăng Triều ngồi yên ngắm vẻ mặt của Thư Thư. Tự nhiên có cô bé này bên cạnh gian nhà vốn vắng vẻ của anh trở nên ấm cúng hơn. Anh thấy vui trong hồn. Anh nháy mắt bảo:
Đây là món quà anh định tặng cho Dạ Lý trong dịp sinh nhật của cô sắp tới.
Thư Thư ngắm mãi bông hồng san hô không chán. Cô ngẩng lên nhìn anh:
- Anh tặng em không sợ chị Dạ Lý buồn ư?
Anh lắc đầu thong thả nói:
- Anh có cả đảo san hô tha hồ mà làm những bông hoa tặng cho có ấy. Nếu em thích anh sẽ. Em thích bông hồng này, du nhất đã rồi. Đăng Triều ạ.
Quá nhiên thích món quà của Đăng Triều đến độ quên cái chân đau, Thư Thư xoay xoay cái bông hồng bằng san hô đỏ trong ấy ngắm nghía mãi.
- Bông hoa này đẹp hơn bông hoa thật nhưng nó dễ gãy không anh?
- Dễ gãy nếu không giữ kỹ.
- Em sẽ giữ thoát kỹ xem như kỷ niệm ngày em gặp một người tốt trên đảo.
- Chỉ có thế thôi ư.
Thư Thư câng mặt lên:
- Ừ! Chỉ có thế thôi.
Không hiểu sao nhìn đột mắt đẹp như làn trước biển ngoài kia, nước mắt viền quanh mi và gương mặt nửa trẻ con nửa người lớn của Thư Thư đang nũng nịu, tủi hờn chợt Đăng Triều nảy ý định tặng có canh hoa hoa hồng bằng san hô đỏ này. Đã bao ngày anh kì công, tỉ mỉ làm ra để cho Dạ Lý vui trong ngày sinh nhật.
Cầm bông hồng bằng san hô đỏ trên tay hai mắt Thư Thư ánh lên nét thích thú vui mừng khôn xiết. Lòng Đăng Triều chợt cảm thấy vui vì. Anh không hiểu vì sao mình lại có niềm vui ấy:
Anh bỗng thấy xấu hổ khì chợt nghe hồn mình đang mọi phút đi hoang chăng.
Đăng Triều chợt thấy trên bãi biển đẹp vắng vào một bổi hoàng hôn, anh và cô gái đùa nhau trên sông nước. Anh cùng cô trên lưng chạy trượt dài trên bờ biển. Anh ngã xuống. Cô gái kéo anh bậy. Hai ngời ôm nhau trao nhau nụ hôn nồng nàn trước làn gió biến. Người ấy là Thư Thư không phải Dạ Lý.
Đăng Triều giật mình, giấc mơ tan biến. Trước mắt anh là lẽ cành hồng san hô, cô đang áp môi lên đóa hoa hôn một cách trân trọng.
􀃋 􀃋 􀃋 Cái tin Thư Thư biến mất khỏi thành phố làm Thạch Hải lo lắng. Cô ấy bày trò gì nhỉ? Ông bà Thành Phú. Thư Trầm buồn rầu vì cô con gái bỏ đi cả ngày chưa về Thạch Hải tìm chiếc vẻ trong túi áo của mình mấy lân cung chẳng thấy:
Quái lạ, mình để vé tàu trong túi áo mà. Sao bây giờ mất tiêu mi nhỉ?
Anh tìm lại lần nữa. Thạch Hải chợt nhớ ru có khi nào Thư Thư lấy vé tàu của anh ra đảo không chứ. Cô sẽ ăn ở đâu, sống ở đâu khi trong tay không có một xu ở nhà của anh cô đi luôn không hề trở về nhà.
Bà Thư Trâm điện thoại cho anh:
- Cả ngày hôm qua Thư Thư đến chỗ cháu phải không.
- Dạ đến rồi đi ngay ạ.
- Đi đâu hả?
- Cháu không biết.
- Cháu giúp bác tìm Thư Thư giùm. Bác áo lắm.
Dạ cháu hiểu nhưng cô ấy đi đâu được chứ. Cô ấy eo mang đồ đạc gì không hả bác.
- Không có. Cháu về một chút, Thư Thư cãi với bác trai và bỏ đi luôn. Bác sợ có chuyện gì với Thư Thư.
Cháu đã tìm cô khắp nơi mà không thấy. Có lẽ cháu phải về đảo gấp. Cháu nghĩ.
- Thôi bác cám ơn cháu vất vả ngày nay. Có tin tức gì bác sẽ nhắn với cháu.
- Dạ.
Thạch Hải ngồi trầm ngâm. Anh không hiểu vì sao mình lạ lo cho Thư Thư như thế. Cả đời anh mắc nợ cô chăng. Cứ mỗi lần đảo về anh lại nhớ đến Thư Thư một cách khó cưỡng lại.
Thư Thư có chuyện buồn cô thích mượn vai anh làm chỗ tốt nỗi sầu. Mượn ngực anh để trở nước mắt. Hình như anh quen cái cảm giác này tự bao giờ. Vậy mà lần này Thư Thư bỏ đi không thèm nói với anh. Anh không còn là chỗ tin cậy của cô chăng, Thạch Hải hơi buồn vì việc ra đi của Thư Thư. Anh ra bến tàu đặt mua vé mới may mắn còn vài vé. Thạch Hải về đảo ngày hôm nay.
Đảo san hô đâu có nhỏ. Muốn tìm cô không dễ chút nào. Thạch Hải hỏi thăm người gác tiến tàu:
- Chiều hôm qua có thấy cô gái nào xinh đẹp đến đảo không?
Người gác bến thư cười cười:
- Anh muốn tìm cô gái nào? Mỗi ngày bến tàu này lên xuống hàng thăm con người.
- Nhưng tôi mắn hỏi...
Ngay lúc đó bỗng Thạch Hải thấy Đăng Triều đi tới. Anh cất tiếng gọi:
- Cậu đi đâu vậy?
Đăng Triều nhận ra anh liền cười:
- Chào anh. Anh nghỉ phép sao trở ra đáo sớm vậy?
Thạch Hải là sếp của Đăng Triều.
Anh giao khu nuôi san hô cho Đăng Triều. Thỉnh thoảng mới đến kiểm tra:
- Công việc thế nào? Cậu thấy san hô sinh sản tốt cho chứ?
Đăng Triều cứ nhìn. Thạch Hải trân trân khiến anh đâm ngượng:
- Bộ tôi lạ lắm sao cậu nhìn dữ vậy.
- Không ạ, chỉ vì...
Đăng Triều ấp úng anh không hiểu biết pha bắt đầu câu chuyện thế nào. Có nên cho Thạch Hải biết ơn của Thư Thư ở chỗ anh không? Anh chưa biết võ quan hệ giữa ha người. Anh sợ Thư Thư sẽ phiền anh. Tiến thoái lưỡng nan Đăng Triều muốn hỏi ý anh:
- Lúc này anh cũng quan tâm đến san hô ư? Có nhiều loại mới đẹp lắm. Anh thích cứ đến chỗ khu nghiên cứu xem thử.
Thạch Hải gật đầu:
- Tôi thích lắm hôm nào đến chỗ cậu. Tôi muốn làm quà qua cho cô bạn của mình.
Đăng Triều ngạc nhiên:
- Người yêu của anh hả? Xin chúc mừng.
Thạch Hải mỉm cười lắc đầu:
- Chỉ là bạn thân thôi. Tôi đâu có diễm phúc có người yêu như cậu.
- Anh nói đưa. Anh đẹp trai, lãng tử tài cào. Các cô chỉ sợ anh không chàng thúy thôi.
Cả hai bật cười giòn tan tong nắng.
- Thôi tôi về khu trại của đồn biên phòng đây chào cậu.
Đăng Triều ấp úng:
Khoan đã anh từ đất liền về. Hãy ghé qua chỗ cha tôi một chỗ. Có chuyện này qua bọng. Biết bao giờ gặp anh.
Thạch Hải dừng chân:
- Chuyện gì cậu nói đi. Tôi đang bận việc.
Đăng Triều quyết định:
- Chỉ làm mất thì giờ của anh ít phút thôi.
- Xin anh thông cảm.
- Thôi được chúng ta đã.
Đăng Triều đưa anh vào khu nghiên cứu, căn nhà nhỏ dài xuống mé ben, sạch sẽ ngăn nắp.
Mẫu san hô để hai hàng đủ màu sắc xinh đẹp. Thạch Hải nhìn lướt qua- Chẳng lẽ Đăng Triều muốn giới thiệu với bấy nhiêu đó, Anh đâu có lạ lẫm gì.
- Anh ngồi ống nước.
- Thôi nước nôi gì. Ủa, hình như có phụ nữ đây. Người yêu của cậu ra đao ư?
Thạch Hải giật mình khi thấy bóng Thư Thư đi cà nhắc ở bãi biễn:
Đăng Triều nhìn anh lắc đầu:
- Không phải, một cô gái đi lạc xin tá túc hai hôm nay.
- Hả? Cô ấy là là. Thư Thư phải không Đăng Triều không vội vàng nhìn nét vui mừng lẫn ngạc nhiên của Thạch Hải, anh vờ hỏi:
- Anh biết cô ấy hả? Em thấy cô ấy ở chỗ em mãi không tiện nêu đanh báo cáo với anh việc này.
Thạch Hải không nghe lời cua Đăng Triều. Anh chạy nhanh ra bãi biên lớn:
- Thư thư em làm gì ở đây hả?
Thư Thư ngẩng nhìn lên, cô ngạc nhiên tròn mắt.
- Ôi, thạch Hải anh sao biết em ở đây mà đến...
Anh đi tìm em. Vô tình gặp Đăng Triều cậu ấy mời anh vào đây.
Thư Thư cụp mặt xuống:
- Anh ấy nói với anh em làm phiền ảnh phải không.
Đăng Triều cũng bước đến bên cạnh, trách Thư Thư. Anh coi ho ấy đó, lúc nói cũng nghe xấu người khác. Thạch Hải là sếp của anh, anh đến chơi vô tình nhận ra em.
Đăng Triều lắc đầu. Thư Thư phụng phịu nét mặt:
- Em xan lỗi, em làm phiền mọi người, cả anh lẫn Thạch Hai:
Thạch Hải lắm bàn tay Thư Thư thật tự nhiên:
- Em còn dám nói hả?
Thư Thư cắn mối lén nhìn anh:
- Anh trách em phải không? Chi có một vé tàu, một cái nón và bộ đồ hải quân. Bao giờ về nhà em đền cho anh. Gấp quá em mượn tạm chứ có xấu xa gì mà nhìn em ghê vậy.
Thạch Hải và Đăng Triều bật cười to. Anh nói với Thư Thư:
- Em biết lỗi rồi của mình thì tốt rồi đâu có ai đánh mà khai hết vậy cô bé.
Ba mẹ em tìm em khắp nơi. Em làm cho ba mẹ bụng, em không áy náy to ư?
Thư Thư cô ngón tay suy nghĩ lát sau em lắc đầu:
- Ba mẹ nóng nảy lắm. Ông ấy hẹn hai ngày nữa ông Việt kiều đó đến xem mắt. Ba bắt em nghĩ học. Cả hai điều ấy em điều không muốn.
- Em không về đâu. Anh giúp em đi Thạch Hải Thư Thư nắm cánh tay Thạch Hải lắc mạnh. Anh bối rối thật sự.
- Anh biết nói thế nào đây? Bác gái sai anh đi tìm em khắp nơi. Tội nghiệp bác ấy lo lắng.
- Mẹ em thương em nhưng không dám cài ba. Em quyết định ở lai đảo một thời gian.
Đăng Triều mím mồi:
- Hay là anh cứ để cô ấy ở tạm chỗ tôi ít hôm nữa được không anh?
Thạch Hải lắc đầu:
- Chỗ của cậu nhỏ như cái chén. Cô ấy ngủ trên giường, cậu ngủ dưới đất à.
Cô ấy là tiểu thư cành vàng lá ngọc không thể đi lang thang được.
Thư Thư hơi buồn:
- Anh đàn em đi đâu vậy bừng có đưa em về nhà nha. Nếu về nhà em cũng bỏ đi nữa cho xem.
- Nhưng để em mẹ lo lắng anh chẳng đành lòng chút nào.
Thư Thư cung ái ngại. Cô nhớ mẹ da diết:
- Hay là anh cho em mượn điện thoại để em điện về mẹ:
- Đây em gọi đi!
Thư Thư mở máy bấm nhanh cô chờ nghe.
Giọng ông Thành Phú cất lên:
- A lô. Ai vậy? Tôi Thành Phú nghe đây.
Thư Thư nhăn mặt, cô vội tắt máy ngay. Đăng Triều ngạc nhiên:
- Sao em không trả lời ba mình?
Liếc xéo anh Thư Thư tỏ vẻ khôn ngoan:
- Anh xui bậy hả? Trả lời ba để gián tiếp nói “thưa ông con ở bụi này à”. Ba em biết em đâu và bắt về ngay. Tối ngày bị giam lỏng như Kiều ở lâu. Ngưỡng Bích em ngán lắm.
Đăng Triều ngồi yên lắng nhìn Thư Thư soạn đồ đạc. Thật ra cô chẳng có gì ngoài bộ quân phục của Thạch Hải mặc trên người. Thấy Thư Thư tần ngần giây lâu, Thạch Hải giục:
- Mau lên Thư, chúng ta về trụi kéo muộn rồi.
Đăng Triều cảm thấy quyến luyến cô tiểu thư bé nhỏ này vô cùng. Nhưng anh dè nén tình cảm của mình lắng xuống. Vì bên anh Dạ Lý rất cần anh. Thư Thư ra đi sẽ tốt cho anh và cô nếu gần gũi nhau Đăng Triều khó kiềm giữ được tình cảm của mình.
- Thư Thư nhớ mang cành hồng bằng san hô đỏ để trên kệ kia nha.
- Em nhớ rồi. Tạm biệt anh nha Đăng Triều. Có phải anh đăng vui vì sắp được yên bình không. Hai ngày nay em khuấy động cuộc sống banh thương của anh anh dừng giận con loé này nghẹn.
Đăng Triều nở nụ cười buồn:
- Anh đâu có nghì gì, em đừng áy náy nha.
Hãy lên chỗ anh chơi nếu em còn ở đáo. Đây đó vân rất gần nhau mà.
Thạch Hải bắt tay Đăng Triều thật chặt:
- Cám ơn cậu đi giừ cô tiêu thư đỏng đảnh lại giúp tôi. May qua nếu không gặp cậu tôi không biết tìm cô ấy ở đâu.
Đăng Triều cười, cô cười thật đẹp khiến Thư Thư xa lòng:
- Không có gì anh ạ. Giúp Thư Thư là chuyện của nhiều người gặp người khác họ cũng làm như tôi thôi.
- Cậu khiêm tốn quá. Chào Đăng Triều đi Thư Thư, Thư Thư bước đến cạnh Đăng Triều. Cô đặt bàn tay mềm mại của mình lên vai anh vỗ nhè nhẹ:
Chào anh nhé. Hẹn gặp lại.
Thư Thư bước chậm rãi theo Thạch Hải. Cô nhấc chân lên đi tấp tểnh lòng cô đang nôn nao cho ngày trở lại. Chỉ một đêm thôi sao cô quyến luyến nơi này lạ lùng:
Vui hay buồn? Cô thật lòng quá đỗi sợ hãi nếu Thạch Hải giao cô trở về với cha mẹ cộ. - Sao chân em lai băng bó vậy Thư Thư.
Cô ấy đạp vỏ ốc ngoài bãi biển. Anh nhớ thay băng cho cổ nha.
Thạch Hải lắc đầu cất giọng đùa đùa với Đăng Triều:
- Cô ấy đến đâu mang theo phiền phức đến đó. Cậu chưa sợ à?
Thư Thư đẩy vai Thạch Hải nũng nịu:
- Anh định nói xấu em hả. Coi chừng đó anh bạn.
- Hừ, anh bỏ cho em đi cà nhắc luôn cho bỏ ghét.
Thư Thư bước theo Thạch Hải trong trắng chiều tà trên đảo. Anh thân thiện dìu Thư Thư đi chậm rãi. Có một người đang đứng trông theo bóng họ xa dần.
Lòng anh nao nao nỗi buồn khó tả.
Sáng sớm, Thư Thư dậy sớm cô dọn dẹp nhà cửa chơ gọn gàng. Trong khu lần dành cho hải quân biên phòng. Cô được Thạch Hải đành riêng một căn phòng khá đẹp. Đó là căn phòng của cô thủ thư vừa nghe hộ sản.
- Cô Thư Thư dậy chưa, Nguyệt?
Thạch Hải bước nhanh về phía lán trại dành cho nữ. Anh hỏi cô thư ký Nguyện. Nguyệt cười tươi:
- Chị ấy siêng lắm. Mới sáng đã dậy dọn dẹp.
Thạch Hải không tin vào mắt mình. Thư Thư mà anh biết là một cô tiểu thư chỉ biết đi chơi, nũng nịu, mè nheo người khác. Chỉ có mấy ngày trên đảo Thư Thư thay đổi như một người khác.
- Anh rất mừng:
- Thư Thư, em làm gì sớm vậy?
- Còn anh, đến kiểm tra em hả?
Đâu dám anh chỉ đến xem cô thủ thư mới có làm tất công việc không. Em rất tiến bộ bác gái biết con gái mình giỏi chắc hài lòng lắm.
Thư Thư buột lại mái tóc lòa xòa, cô níu tay anh rủ rê:
- Hôm nay anh rảnh không?
Thạch Hải nhường mắt:
- Chi vậy hả? Đừng rủ rê anh đi chơi nha.
Bị chân đầu, Thư Thư cụt hứng:
- Em định rủ anh chạy dọc bãi biển một vòng. Chưa chi chặn họng người ta.
Không thèm nữa.
Thạch Tái tức cười bảo:
- Này, bay giờ em là cô thủ thư trong quân đội không được nhõng nhẽo nghe chưa.
- Anh giở quân lệnh với em hả? Em cóc sợ. Trời đất. Đây không phải chỗ cho em đùa đâu. Đừng có giỡn.
Cô gạt ngang giận dỗi:
- Em thèm giỡn với anh. Sống ở đây cũng chẳng thoải mái chút nào.
Thạch Hải lừ mắt nhìn cô:
- Em thấy ở đâu thoải mái thì cứ đến. Đừng có trông núi này núi nọ mau chán lắm.
- Anh Thư Thư đỏ hoe đôi mắt chớp lia.
Thạch Hải trợn tròn đôi mắt nhìn cô và kêu lên:
- Em định lấy nước mắt dọa anh hả. Chuyện này em chưa thay đổi chút nào.
Vừa thút thít vừa nói, Thư Thư chậm rải:
- Chuyện gì đổi chọn, còn vũ khí của em em không thay đổi đâu. Các anh chị sợ khi thấy phụ nữ khóc.
- Em thiệt là...thôi chúng ta đi dạo đi. Anh đâu muốn em ở một chỗ buồn như vậy. Tại em tình nguyện ở lại đây. Sao lai trách anh.
Thư Thư im lặng ngồi khóc. Mới sáng anh đã chọc cho cô rơi lệ. Tiếng khóc của cô như xoáy vào tim anh. Thạch Hải bối rối tìm cách dỗ dành. Chuyện này ai mà thấy được thì còn gì. Anh vội năn nỉ:
- Anh xin lôi Thư Thư. Tại anh rất bận công việc nên từ chối đưa em đi chơi.
Trên đảo này đi dạo bài thiên là thí vị nhất. Đừng giận anh nha.
Cô nói qua màn lệ:
- Sao anh không lịch sự lịch Đăng Triều một chút có được không?
Thạch giải ngạc nhiên hơi thắc mắc:
- Đăng Triều thế nào? Em thích anh ta à? Thư Thư lắc đầu:
- Anh đừng nói bậy. Đăng Triều rất tốt với em. Trong chiều mưa bão suýt chút nữa em ngã xuống biến anh ấy đàn em về khi em bị lạnh cóng. Anh ấy cõng em khì em bị đứt chân. Còn anh chỉ biết ra lệnh. Em buồn anh đó.
Thạch Hải ngớ người ra. Anh bị chạm tự ái ngút ngàn:
- Đăng Triều tốt với em, còn anh em có thấy sự đau khổ bon bực cả ngày lang thang trên phố tìm em. Anh thầm cầu mong cho em đứng bị ai bắt cóc hoặc ở trong bệnh viện nào. Anh lo sợ teo tóp cả ruột gan. Vậy mà ò nơi khác người ta đang đùa giỡn bêu nhau.
Thư Thư trừng mặt kêu tên:
- Anh nói bậy. Ai đùa giận hả?
- Em chứ aị. - Anh không mờ miệng thì thôi mở miệng lia rủa người ta vào nhà thương hoặc bị tai nạn.
Miệng anh ác ghê.
- Thôi đừng cãi nhau nữa. Em đi không thì nói.
Cô ngúng nguẩy:.. - Trưa em không đi.
- Thật không?
- Thật?
- Nếu không đi lát nữa em phải ở nhà bực máy nghe chưa?
Nghe phân công, Thư Thư lại lo lắng:
- Anh đi đâu vậy.
Thạch Hai nói lớn:
- Anh đi công tác ngày nào chúng bạn em trách anh tội nghiệp.
- Em biết rồi. Xong việc em có thể đi chơi được không?
Thạch Hải nhìn cô lo ngại:
- Nhưng em không được đi xa. Đừng để người ta lo ngại vì mình măm Thư Thư à.
- Em hiểu rồi Anh cứ đi đi.
Thạch Hải không yên lòng phút nào. Hình như Thư Thư đang muốn làm gì đó. Khi cô thay đổi thái độ, anh rất lo ngại. Tính ý của Thư Thư đâu có khác gì thời tiết của biển luôn thay đổi đến bất ngờ, gây bao sóng gió, bão bùng.
Biết vậy nhưng vốn là người yêu biển anh chấp nhận tất cả.
- Em không dám hay em đang dối anh vậy?
Cười gượng Thư Thư chia tay ta:
- Ngoéo tay em dối em thì...
Cô ngập ngưng rồi cười vang. Thạch Hải kêu lên:
- Thì sao? Có phải anh em ta bà con đầu ông trời không?
Cô gật đầu lia lịa.
- Đúng. Đúng đó.
- Anh búng mũi cô thật đau:
- Em đi đâu lôn xộn để người khác tam mất ăn mất ngủ thì trời phạt đấy.
Cô trừng mất lăn hỏi:
- Phạt gì?
- Vỏ ốc cắt què chân, chảy hết máu rồi chết biến thành con ốc biển.
- Á...ghê quá. Miệng mồm anh độc ác vô cùng. Lúc nào cũng trù rủa người khác em ghét anh lắm...
Thạch Hải nghiêm nét mặt:
- Em chỉ sợ không được em người, sợ đau, sợ máu. Ngoài những thứ ấy em cỏ sợ gì đâu. Quản lý em phải biết cách nếu không em như cánh chim tời bay mất biết đâu mà tìm.
Thư Thư nghiêng đầu nhìn Thạch Hải:
- Có phải anh đang làm chết đồng bằng sợ để nhốt em không?
- Em lại hiểu lệch lác rồi bà em làm cho em chiếc bồng son em không chim còn anh hả không dùng bồng sắt để nhất em đâu mà dùng cha để buột chặt hơi.
Thư Thư ngơ ngác đập vào ngực anh bật đau:
- Nè lúc này anh sao vậy? An nói triết khó hiểu. Có phải anh đang mơ mộng cô nào nên tập nói bóng gió với em đúng không?
Nói xong cô nghiêng đầu nhàn anh sợ mói, Thạch Hải nóng mặt. Đúng là cô ấy không hiểu gì cả ư. Thư Thư vẫn hồn nhiên tinh nghịch như ngày nào. Cô vô tình hay cố ý. Không chịu hả tình cảm ấy lâu nay anh chỉ dành riêng một mình cô, nhưng vì chưa có sự nghiệp anh đâu dám mơ tưởng.
San Hô Nhỏ Bé San Hô Nhỏ Bé - Hoàng Thu Dung San Hô Nhỏ Bé