Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-01-19 23:18:17 +0700
2. Sách Và Ảnh (Bg)
M
ột căn phòng ấm áp tràn ngập ảnh. Một căn phòng có vô vàn sách cùng mùi gỗ. Nếu như hai căn phòng đấy chỉ là một thì đó sẽ là một căn phòng ấm áp có ánh nắng ban mai chiếu vào, xung quanh là những kệ sách và ảnh được treo trên những kệ sách đấy. Sẽ có một giá vẽ cùng màu ở một góc, sẽ có một chỗ rửa ảnh, sẽ có một cái bàn nhìn ra cửa sổ để hai người có thể ngồi cùng nhau.
Tôi biết một cô gái. Cô ấy thích vẽ, cô ấy thích hoa, cô ấy thích đọc sách, cô ấy thích mưa, cô ấy thích biển. Còn tôi thì thích cô ấy.
Tôi vốn là người không thích gì cũng chưa từng rung động với ai. Cha tôi là một người rất thích chụp ảnh nhưng vì tuổi cao nên ông đã cho tôi chiếc máy ảnh cũ của ông. Đôi lúc, tôi cùng cha đi đến một đồng hoa rộng để chụp ảnh. Nhưng một lần, thứ làm tôi chú ý không phải là hoa nữa mà là hình bóng của một thiên thần. Cô ngồi giữa đồng hoa, cầm cọ chăm chú phác ra khung cảnh trước mắt. Có một vẻ đẹp ở cô gái đó làm tôi rung động. Đấy là bức ảnh đầu tiên trong máy ảnh của tôi và là lý do tôi thích chụp ảnh đến bây giờ.
Tôi và cô ấy đã được định mệnh đưa đến bên nhau. Tôi đã gặp cô ấy một lần nữa. Lần này cô không phải thiên thần ở cánh đồng hoa nữa, lúc đấy cô là tiên nữ của rừng. Dù dáng vẻ cô ảm đạm và phờ phạc đến mức nào thì tôi vẫn thấy cô ấy thật xinh đẹp. "Tách" một bức ảnh nữa của thiên thần lại được lưu trong máy tôi. Có thể vì tiếng máy ảnh quá to làm cô ấy giật mình, cô ấy quay sang phía tôi. Tôi lấy hết dũng khí còn lại của mình ra để nói chuyện với cô ấy.
"Xin lỗi vì đã tự ý chụp ảnh cô." – Mùa hạ năm nay nóng hơn tất cả những mùa hạ mà tôi từng trải qua. Nóng đến mức trái tim tôi đã tan chảy từ lúc nào. Khuôn mặt tôi bỗng đỏ ửng lên, tim đập thình thịch. Cảm giác bối rối, ngại ngùng xuất hiện bên trong tôi.-"Vì khung cảnh ở đây rất đẹp nên tôi muốn chụp một bức ảnh."
"Không sao đâu, tại đây là lần đầu tiên tôi được chụp ảnh nên hơi bất ngờ thôi." – Chất giọng nhẹ như bông của cô ấy làm tim cậu càng đập nhanh hơn –"Cho tôi xem bức ảnh cậu chụp được không."
"Được chứ."
Cô ấy rời khỏi tảng đá cô đang ngồi từ từ bước về phía tôi. "Bức ảnh đẹp thật đấy, tôi còn không nghĩ người trong ảnh là tôi nữa."-Mắt cô ấy sáng rực lên. Cô ấy ngẩng mặt lên rồi tự giới thiệu: "Tôi là An Nhiên hiện đang làm họa sĩ tự do."
"Tôi là Hoàng Anh, học năm thứ ba khoa nhiếp ảnh."-Tôi cũng đáp lại lời giới thiệu của cô ấy. Tôi cực kỳ hạnh phúc khi được nói chuyện với người mà tôi đã luôn mong muốn được gặp lại.
Sau đó tôi biết chỗ chúng tôi sống cũng gần nhau, cô ấy còn nhỏ tuổi hơn tôi nữa. Chúng tôi hay cùng nhau ra quán cà phê nói chuyện. Tôi sẽ ngồi sửa ảnh còn em ấy sẽ ngồi đối diện mà lật từng trang sách.
Trong lúc tôi đang ngồi trong phòng làm việc thì An Nhiên nhắn tin đến cho tôi "Hoàng Anh, em vừa tìm được khu công viên giải trí mới này, em muốn đi cùng anh." Tất nhiên là tôi sẽ đồng ý rồi. Đây là lần đầu tiên tôi đi với thiên thần một nơi khác ngoài quán cà phê.
Hôm đi chơi, em nhìn đặc biệt xinh đẹp. Không còn mặc những chiếc áo phông nữa, em mặc một chiếc váy trắng thanh nhã dài đến đầu gối làm nổi bật lên mái tóc đen và cơ thể mảnh khảnh. Trông em như một đóa hoa diễm kiều. Khi vừa gặp nhau, An Nhiên đã vui vẻ nắm tay tôi đi hết chỗ này đến chỗ khác. Em trông vui vẻ hơn bao giờ hết, hệt như một đứa trẻ lần đầu đi chơi vậy. "Em muốn lên đó.","Cái này là gì?". Em chạy nhảy khắp nơi, cười nói vui vẻ. Đến chiều tà, chúng tôi rời công viên và đi ăn. Khi các vị tinh tú trên bầu trời đã hiện rõ, tôi và em ngồi ở công viên cùng nhau ngắm sao. Cũng đã muộn nên tôi ngỏ lời đưa em về. "Không sao đâu, em có thể tự về được mà."- An Nhiên xua tay. Em nhất quyết không cho tôi đưa em về, tôi đành tạm biệt em rồi hai đứa tôi mỗi người một ngả. Đi một vài bước, tôi để ý bước đi của em không vững nữa, tôi có thể nghe rõ tiếng thở của em trong không gian tĩnh mịch.
"Em có sao không? Trông em không được khỏe lắm." – Tôi hỏi.
"Không sao đâu, chỉ là em hơi mệt thôi." – An Nhiên cười đáp lại, giọng em khàn hơn mọi khi. Dù em nói không sao nhưng tôi vẫn lo lắng cho thiên thần nhỏ. Em che miệng ho vài cái rồi đứng cũng không vững. Em gục vào ngực tôi rồi ngất đi. Tôi lo lắng gọi xe cứu thương đến rồi bế em lên. Đây là ổn của em sao, thiên thần. Em được đưa vào bệnh viện thở oxy. Một lúc sau thì em cũng tỉnh lại thì y tá bước vào, mắng em một trận.
"Em biết bọn chị lo lắng đến mức nào khi em biến mất khỏi bệnh viện không. Cơ thể em vốn yếu ớt nên mọi người sợ em xảy ra chuyện đấy."- Cô y tá vừa kiểm tra sức khỏe cho An Nhiên vừa nói.
An Nhiên chỉ cười rồi xin lỗi. Sau khi y tá rời đi, em mới nói chuyện với tôi: "Em xin lỗi vì đã làm phiền anh."
Khóe mắt tôi cay cay. Im lặng một lúc rồi tôi cũng trả lời em: "Không sao đâu, nhưng em... có chuyện gì với em vậy." – Ngôn ngữ trong tôi rối loạn lên.
"Em tim và đường hô hấp em không được khỏe. Anh không cần lo lắng lắm đâu."
"Không lo lắng cái gì chứ! Em tự nhiên ngất đi làm tim anh như sắp ngừng đập vậy."- Tôi hét lên rồi bình tĩnh lại. – "Xin lỗi."
"Không, em mới là người phải xin lỗi. Xin lỗi vì đã giấu anh." An Nhiên nhỏ giọng nói.
"Anh lo lắng vì anh yêu em, thiên thần." – Tôi nắm lấy vai em.
"Nhưng mà..."-Thiên thần nhỏ mở to mắt.
"Anh yêu em. Yêu em từ lúc anh nhìn thấy em ở cánh đồng hoa, từ lúc em còn chưa biết anh là ai. Nhưng anh vẫn yêu em."- Tôi thổ lộ với em. Bởi vì có lẽ sẽ không còn cơ hội nào để tôi yêu em ấy thêm lần nữa.
Sau lần ấy, tôi mới biết em đã luôn phải ở trong bệnh viện. Cơ thể yếu đuối của em làm em không được sống cuộc đời tự do như bao người. Mỗi ngày, mỗi ngày, tôi đều đến thăm thiên thần. Căn phòng bệnh trắng tinh đầy mùi thuốc khử trùng đã không làm tôi khó chịu như trước nữa, vì trong căn phòng ấy có một thiên thần đợi tôi đến với nụ cười. Ngày hôm đấy, tôi đến thăm thiên thần như mọi ngày. Hành lang dẫn tới phòng của em nhiều người hơn mọi ngày, cửa phòng bệnh cũng được mở ra. Khung cảnh trong phòng thiên thần làm tôi thất thần, bó hoa trong tay tôi rơi xuống. Tôi vào phòng, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo đang run rẩy của em. Cơ thể em thoi thóp run lên từng đợt, trên người em đầy dây rợ của máy móc. Đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền. Đôi tay em vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Tai tôi như ù đi, không còn nghe được gì xung quanh nữa. Mắt tôi bây giờ chỉ nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của An Nhiên. Từng giây trôi qua như hàng tiếng vậy. Đôi tay đang nắm chặt lấy tay tôi từ từ buông lỏng ra, các ngón tay dần lạnh hơn. Thiên thần đã dang cánh mà mang tình yêu của tôi đi.
Dù An Nhiên không còn tồn tại trên thế giới này nữa. Nhưng người con gái diễm kiều đấy vẫn mãi tồn tại trong tim tôi. Em vẫn đang cầm bút vẽ lại cánh đồng hoa trước mắt. Em vẫn đang lật từng trang sách trong quán cà phê. Em vẫn đang vui vẻ chơi đùa ở công viên. Em vẫn đang nắm tay tôi bước trên đường phố chiều tà.
***
"Tháng 10 đang dần đến. Tháng 10, thiên thần đã mang cả bầu trời của tôi đi mất. Tháng 10 năm nay đến mà không có bầu trời."