Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Mike Nguyen
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1333 / 7
Cập nhật: 2015-07-18 07:20:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 Người Mang Kính Đen
gười tài xế lạ mặt đang lái chiếc xe Toyota trông có vẻ như một tên tướng cướp. Đôi kính đen thật to che lấp gần hết khuôn mặt chỉ chừa cái miệng với đôi môi thâm sì đã làm người lạ mặt có vẻ bí mật kỳ quái dễ sợ. Anh Đông lái xe Suzuki chầm chậm đến cạnh xe Toyota. Người lạ mặt hỏi với giọng khàn khàn:
- Em có biết có học trò người Tàu nào mới đến học trường kia không?
Anh Đông điềm tĩnh trả lời:
- Tôi học ở trường đó nhưng tôi chưa thấy có người Tàu nào đến học cả.
Người mang kính đen không nói gì hết cho xe phóng thật nhanh tới trước. Anh Đông khẽ nhăn trán. Anh lẩm bẩm:
- Thật là lạ! Kỳ cục...
Lúc nãy, sau khi đã ăn hai tô phở chua, tôi và anh Đông lái xe thật nhanh đến trường cho kịp giờ học. Khi chỉ còn cách trường độ trăm thước, thì người lạ mặt đeo kính đen lái xe Toyota đã vẫy chúng tôi lại và hỏi thăm như vậy. Thái độ người ấy thật lạ lùng. Phải chăng anh em chúng tôi đã tìm được một bí mật? A và 09 sắp có công tác? Chúng tôi theo dõi chiếc xe Toyota đó. Chiếc xe chầm chậm đến cạnh một nhóm học trò đang tụ tập trước cổng trường. Nhưng, khi chiếc Toyota có vẻ muốn ngừng lại thì một chiếc xe díp cảnh sát từ đâu trờ tới. Vừa thấy chiếc xe cảnh sát chiếc xe Toyota vội quay ngược trở lại và phóng nhanh mất hút.
Anh Đông nói với tôi:
- Hương à! Anh nhận thấy có cái gì là lạ khả nghi lắm.
Tôi cười:
- Anh thật đa nghi! Người ấy chỉ mới hỏi anh có một câu mà đã bị anh nghi ngờ rồi!
Anh Đông ngạc nhiên nhìn tôi:
- Nếu người ấy chỉ muốn hỏi học trò chúng mình về điều ấy thì có gì phải sợ khi gặp công an? Em có nhận thấy người ấy có vẻ muốn ngừng trước trường không?
Tôi đáp:
- Có!
Anh Đông nói thêm:
- Nhưng khi xe công an vừa tới thì người ấy liền quay xe phóng đi mất hút, em có thấy thế không?
Tôi gật đầu:
- Có! Người ấy có vẻ sợ.
- Đúng! Điều người ấy hỏi anh có vẻ mờ ám… Ngoài ra, cặp kính đen…
- Đeo kính đen có gì mà lạ?! Có thể người ấy đeo để giữ mắt chống lại ánh sáng mặt trời.
Nghe tôi nói, anh Đông mỉm cười châm biếm:
- Phải! Đeo kính đen để cho mát mắt giữa thời tiết như thế này!
Tôi ngó chung quanh. Sáng nay trời mưa lâm râm. Dù đã 7 giờ rưỡi mà trông như có vẻ mới 6 giờ.
Tôi nói:
- Đúng! Thời tiết như thế này thì có ai đeo kính làm chi! Nhưng tại sao lại kính đen?
- Để mọi người khỏi nhận diện được.
- Như thế, người học trò Tàu đó đã bị lâm nguy?
Anh Đông trả lời:
- Có thể lắm! Nhất là… tự nhiên anh liên tưởng đến tai nạn của vợ chồng thầy Quách Xu Hào mà báo chí lúc đó nghi ngờ là án mạng.
Thầy Quách Xu Hào! Cách đây mấy tháng, thầy Xu Hào là giáo viên dạy vẽ ở trường tôi, ông rất vui tính. Mọi người đều mến ông. Tuy là người Tàu, nhưng ông bà chả có vẻ gì Tàu cả, rất là Việt Nam. Vì thế, mọi người đều bàng hoàng thương tiếc khi hay tin ông bà bị chết bởi một tai nạn xe hơi.
Anh Đông lại tiếp tục lý luận:
- Nhưng câu hỏi người mang kính đen chả có liên quan gì đến thầy Quách Xu Hào vì theo anh biết, thầy cô Quách Xu Hào không có một người con nào cả.
Tôi hỏi:
- Vậy, bây giờ chúng ta phải làm gì? Khởi đầu ở chỗ nào, hả anh?
Anh Đông ngó đồng hồ tay và nói:
- Vào lớp đã! Nhưng còn năm phút nữa mới đến giờ, anh em mình ghé qua công trường xem người ta làm việc đi.
Trường của chúng tôi đang được xây cất thêm vì học trò càng ngày càng đông mà tình trạng hiện tại của trường không đủ chỗ chứa.
Vừa tới công trường, chúng tôi thấy thầy hiệu trưởng Tường, đứng quan sát thợ làm việc. Hôm nay, thầy mặc một bộ đồ vét thật đẹp, đầu chải láng bóng.
Tôi cười nói lén với anh Đông:
- Này anh! Thầy Tường bữa nay diện ghê... Chắc chút nữa thầy đi chơi với cô...
Anh Đông nói:
- Bộ em không biết sao? Hôm nay có thanh tra đến viếng trường.
Chợt ngó đồng hồ, anh Đông quýnh lên:
- Vào lớp nhanh! Tới giờ rồi.
Chưa đầy một phút sau, chúng tôi đã vào trong lớp học chúng tôi ở lầu một.
Tôi ngồi bên dãy bàn con gái, cạnh cửa sổ ngó ra đường, còn anh Đông ngồi sát tường bên kia.
Nhớ đến thái độ kỳ lạ của người mang kính đen, tôi bứt rứt không yên. Người ấy là ai? Người học trò Tàu mà người ấy hỏi là ai? Người ấy muốn gì? Tại sao người ấy có vẻ trốn tránh cảnh sát? Thình lình, thày giáo gọi tôi. Tôi đứng dậy, ấp úng vì chả nghe thấy thầy muốn hỏi gì. Tôi ngó ra cửa sổ như muốn tìm câu trả lời. Lúc này, tôi có vẻ quê lạ! Bỗng tôi trông thấy chiếc xe Toyota lúc nãy đang lướt chầm chậm trước cổng trường. Tôi thấy rõ người tài xế. Dường như, người tài xế cũng thấy tôi. Qua đôi kính đen, người ấy ngó tôi chầm chập như là đang muốn tìm tôi. Chân tay tôi run lên. Tôi ngó mất hồn về phía cửa sổ không nói được một lời nào.
- Hương! Bữa nay sao em kỳ vậy? Em ngó gì ở cửa sổ vậy? Lần này thầy tha, lần sau tái phạm thầy phạt đó nghe!
Lời mắng của thầy làm tôi trở về thực tại. Thầy lúc nào cũng khoan hồng, cũng thương học trò thế mà học trò có hiểu thầy đâu, nhiều khi còn lợi dụng sự khoan hồng và tình thương của thầy để ỷ lại đồng thời lười biếng không chịu học hành phụ lòng kỳ vọng của thày nữa.
Tôi mắc cỡ ngồi xuống. Tuy nhiên, tôi vẫn còn bị ám ảnh bởi hình ảnh người mang kính đen đang lái xe Toyota lượn quanh trường.
Chuông vừa reo báo giờ ra chơi, tôi mừng rỡ chạy như bay qua anh Đông.
Anh Đông nói:
- Bình tĩnh, 09! Em thấy gì lạ ở ngoài đường?
Anh Đông chỉ gọi tôi là 09 khi nào có chuyện quan trọng.
Tôi nói cho anh nghe điều tôi thấy. Nghe xong, anh Đông chạy ra cửa sổ ngó xuống đường. Anh nói:
- Nếu người ấy ở đây lúc nãy thì bây giờ nhất định người ấy đã đi rồi, không còn ở đây nữa.
Tôi hơi tức vì câu nói của anh:
- Bộ anh không tin em sao? Chính em thấy người ấy rõ ràng mà.
Anh Đông rầy:
- Em nói nhỏ nhỏ chứ! Bộ em muốn mọi người biết hết chuyện bí mật của anh em mình à?
Thật vậy, lúc đó tôi không để ý đến các bạn đang tràn ngập chung quanh anh em chúng tôi.
Anh Đông nói nho nhỏ:
- Em hãy để ý xem có người học trò Tàu nào mới nhập học hôm nay không?
Dù đôi mắt chúng tôi có mở to cách mấy đi nữa, anh em chúng tôi vẫn không thấy người học trò Tàu nào mới nhập học cả.
Anh em chúng tôi đến đứng cạnh lan can lầu ngó ra đường. Để mọi người khỏi để ý, anh Đông mở một quyển sách để trên lan can như có vẻ anh đang đọc sách.
Anh Đông vẫn chưa hết nghi ngờ:
- Em có chắc là chiếc xe Toyota đó không? Phải chi anh thấy...
Tôi chưa kịp trả lời thì...
- Chà! Hai anh em làm gì đó? Sao không đi chơi.
Chúng tôi quay lại... Thầy hiệu trưởng Tường ngó chúng tôi mỉm cười. Thầy biết chúng tôi là hai anh em học cùng một lớp.
Anh Đông liền trả lời:
- Chúng em đang xem thời tiết hôm nay. Đám mây đen to kia báo hiệu sắp có mưa to… và trận mưa này sẽ kéo dài suốt cả ngày.
Tôi thấy thầy hiệu trưởng có vẻ sửng sốt nhưng khi ngó lên trời chốc lát, thầy gật đầu:
- Chắc có lẽ hai em đoán đúng! Giỏi lắm!
Nói xong, thầy đi thẳng. Tôi nói với anh Đông:
- Anh thật là tài!
Nghe lời khen của tôi, anh Đông khẽ nhún vai, trông anh phớt tỉnh như "ăng lê" thứ thiệt!
- Đó chỉ là may mắn mà thôi!
Tôi trở lại vấn đề:
- Nhất định người mang kính đen vẫn đang tìm người học trò Tàu.
Anh Đông có vẻ suy nghĩ nói:
- Người học trò Tàu! Anh đã cố tìm, ngó từng người một nhưng chả thấy người nào có vẻ Tàu cả!
- Có thể người đó có mục đích khác mờ ám hơn, việc tìm người học trò Tàu chỉ là một cớ…
Anh Đông khẽ nhăn trán khi nghe câu nói của tôi. Thình lình, một chiếc xe Toyota tiến nhanh vào sân trường. Chưa kịp ngó kỹ người tài xế, tôi la lên:
- Kìa! Người mang kính đen! Anh Đông ơi! Đúng rồi! Đúng rồi!
- Đúng gì vậy, em?
Thầy hiệu trưởng Tường vừa quay trở lại và nghe được tiếng la của tôi.
Tôi vừa nói vừa run:
- Thầy ơi! Người lái xe Toyota kia đã đi vòng quanh trường từ sáng đến giờ. Bây giờ bỗng nhiên lại vào trường. Thưa thầy, có vẻ mờ ám nguy hiểm lắm!
Thấy vẻ mặt thất vọng của anh Đông, tôi hối hận đã lỡ lời nhưng quá muộn rồi. Anh Đông nói gỡ:
- Thưa thầy! Theo em chả có gì cả, em Hương tưởng tượng đó thầy!
- Không có tưởng tượng đâu! Kìa! Chiếc xe hơi đó trở lại kìa!
- Các em theo thầy, thầy hỏi xem người đó muốn gì?
Tôi và anh Đông theo thầy Tường đi xuống sân trường.
Chiếc xe hơi vừa đậu cạnh bực thềm vào văn phòng. Anh Đông ngó tôi có vẻ giận không bằng lòng. Tôi bình tĩnh coi như không vì tôi tin tôi có lý và đã hành động đúng.
Thầy Tường tiến đến xe. Người tài xế vừa mở cửa bước ra. Thày Tưởng hỏi:
- Tại sao từ sáng đến giờ ông cứ lượn xe quanh trường tôi mãi vậy? Ông đã làm học sinh của tôi sợ... Xin ông giải thích rõ… nếu không tôi sẽ…
Vừa nghe thầy Tường nói xong, người tài xế đóng cửa xe một cái rầm. Trời! Tôi ngó kỹ người đó. Không phải người mang kính đen mà là một người khác. Người này to lớn, sắc diện hồng hào.
Thầy Tường la lên:
- Ông là thanh tra...
Người ấy nói giận dữ:
- Phải! Tôi là thanh tra Trần Kỳ... Ông tiếp đón thanh tra của bộ như vậy hả?
Thầy Tường hoảng hốt:
- Xin lỗi! Tôi lầm...
Thầy Tường quay sang anh em chúng tôi:
- Hai em đi chỗ khác l Tôi sẽ xử các em sau.
Không chờ thầy Tường lập lại lần thứ hai, tôi và anh Đông chạy ngay... Anh Đông cú đầu tôi cái cốp.
- Em thật là ngốc quá! Bộ em không thể phân biệt được hai xe khác nhau sao?
Biết lỗi, tôi nói dịu:
- Không biết tại sao em lầm kỳ như vậy?
Tuy thế, tôi vẫn cố gỡ lỗi của mình:
- Nhưng, ai cũng phải có lúc lầm chớ!
- Thôi đừng cãi nữa! Vào lớp mau! Trễ rồi! Kẻo thầy rầy chết!
Chúng tôi vào lớp trễ thật. Thầy Sử đang giảng phải ngừng lại chờ chúng tôi về chỗ ngồi. Chờ chúng tối ngồi yên xong thầy giảng tiếp. Biết lỗi chúng tôi ngồi im thin thít.
Thầy hỏi cả lớp:
- Ai có thể trình bày một cách gọn gàng và rõ ràng về Đông Kinh Nghĩa Thục?
Hầu hết cả lớp đều giơ tay. Nhưng thầy chỉ ngay người nổi tiếng số một về lười và không thuộc bài:
- Lãm!
Lãm là người học sinh lười và du đãng nhất ở lớp tôi. Nhờ to con và có sức mạnh, Lãm thường hay đánh lộn và ăn hiếp kẻ yếu. Chả học hành gì hết, Lãm làm sao trả lời được câu hỏi này. Lãm đứng yên lặng há hốc mồm trông tức cười.
Biết ý, thầy nói:
- Được! Em Lãm ngồi xuống! Thầy hỏi thử chớ thầy biết em không thuộc bài rồi! Em năm nay ở lại lớp đó nghe! Nào, em khác! Ai trả lời được? À! Em mới nhập học lúc nãy trả lời được không?
Thầy coi lại sổ rồi nói tiếp:
- Xu Xu! Em trả lời được không?
Người học sinh mới đứng dậy. Thầy hỏi:
- Em là người Trung Hoa nhập Việt tịch?
- Dạ!
Chúng tôi đã tìm ra rồi. Người học sinh này là người mà kẻ mang kính đen tìm từ sáng đến giờ. Vậy mà vì mải theo dõi hắn, chúng tôi đã không biết đến chuyện xảy ra ngay tại lớp mình. Tôi và anh Đông ngó nhau thông cảm.
Pho Tượng Rồng Vàng Pho Tượng Rồng Vàng - Hoàng Đăng Cấp Pho Tượng Rồng Vàng