"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 164 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ảnh vật xứ Olympus ban đêm đẹp không thua gì cảnh vật ban ngày. Bầu không khí trong lành và sạch sẽ bao phủ bởi một cảm giác yên bình. Nhiệt độ đã giảm nhưng không đáng kể. Những loài hoa chỉ nở về đêm giờ mới hé lộ những chiếc cánh mỏng manh tinh tế và toả hương thơm ngát.
Đây là thời điểm các cư dân bóng đêm rời nhà. Làn da mỏng manh xanh nhạt của họ như toả ra ánh sáng dưới trời sao. Giọng nói của họ nhẹ nhàng như gió thoảng. Những đứa trẻ bóng đêm không bao giờ cao giọng hay cười nói ầm ĩ, ngay cả khi chúng chơi đùa. Và như tất cả những cư dân khác ở xứ Olympus này, tất cả các cư dân bóng đêm cũng đầy kính trọng, cúi đầu chào mỗi khi Emily, Thần lửa xứ Olympus đi ngang qua.
Emily tản bộ qua những khu vườn ở đằng sau thánh điện của thần Jupiter với Mike, chú chó của cô, đang nhảy nhót vui vẻ cạnh bên. Mike là thành viên mới nhất trong gia đình cô, được cô mang về từ Athen trong chuyến du hành về Thế giới con người lần vừa rồi. Cảm giác dường như cả hàng thế kỷ đã trôi qua, mặc dù thực tế không hề lâu đến thế.
Bước đến gần con sông, Emily nhìn thấy ánh lửa từ những ngọn đuốc, và nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ rộn ràng. Cô tươi cười khi nhận ra hai người bạn mình là Joel và Paelen đang giục giã, thúc giục cô tham gia vào trò vui cùng họ.
Cô nhìn thấy Pegasus ở ngay phía trước mình. Chú tuấn mã có cánh đang ngẩng cao đầu, đôi cánh trắng muốt tinh khiết được chải chuốt gọn gàng, và toàn thân cậu như toả sáng trong hạnh phúc và tràn trề sinh lực. Hình ảnh của cậu vẫn luôn làm Emily ngưỡng mộ.
Cô dừng lại để ngắm nhìn vẻ đẹp của chú tuấn mã, và cảm nhận ý nghĩa của cậu với mình. Cuộc đời cô đã hoàn toàn thay đổi kể từ giây phút họ gặp nhau, và từ đó đến nay họ đã cùng nhau trải qua biết bao thăng trầm. Giờ cậu là một phần của cô, và cô chẳng thể tưởng tượng nổi một ngày sẽ ra sao nếu thiếu vắng cậu.
Pegasus đang đứng cùng người anh trai song sinh của mình là chú lợn lòi có cánh Chrysaor.
Trông cậu ta không được gọn gàng cho lắm. Những cái lông cứng ngắc dựng đứng của chú lỉa chỉa mỗi cái một hướng và trông cậu như thể vừa lăn lộn từ đống bùn dậy vậy.
Họ đang đứng cùng với ba cư dân bóng đêm trẻ tuổi. Một cô bé tuổi thiếu niên với mái tóc trắng dài và giọng nói nhẹ nhàng như làn gió quay lại và cúi đầu chào Emily một cách trịnh trọng khi cô bước tới gần. “Thần lửa, rất hân hạnh được gặp người đêm nay.”
“Xin chào,” Emily trả lời. “Làm ơn đừng cúi chào như vậy. Cứ gọi chị là Emily.”
Cư dân bóng đêm nhỏ tuổi này ngạc nhiên. “Nhưng người là Thần lửa xứ Olympus! Em không thể gọi là gì khác được. Người ta nói rằng sức mạnh của người còn vĩ đại hơn cả thần Jupiter! Chúng em luôn phải kính trọng người.”
Emily khẽ cười. Cô vẫn chưa quen với danh hiệu cao quý này. Quả thực cô đúng là người thắp nguồn sức mạnh cho Ngọn lửa thần Olympus - nguồn năng lượng nuôi dưỡng xứ Olympus này. Và còn có cả một ngôi đền thờ riêng cho Ngọn lửa. Nhưng phần lớn thời gian cô thấy mình vẫn chỉ là Emily Jacobs; một cô bé đến từ thành phố New York, tình cờ được trở thành người bạn thân thiết nhất của một chú tuấn mã có cánh.
Cô cười với cô bé cư dân bóng đêm. “Chị có thể là Thần lửa, và đúng là chị có một số quyền phép, nhưng chị cũng chỉ là một bé gái giống như em thôi. Nên làm ơn chỉ gọi chị là Emily thôi có được không?”
Đôi má xanh tái của cô bé ửng hồng một cách lạ thường, và cô bé gật đầu. “Em là Fawn. Đây là anh trai của em, tên là Dax, và em gái của em là Sapphire.” Fawn cười tươi hơn bình thường, để lộ ra những chiếc răng khểnh nhọn của mình.
Cậu con trai lớn tuổi hơn em mình một chút, và thậm chí còn nhát hơn cô bé. Khi cả ba đứng bên cạnh Pegasus, ở họ toát ra một vẻ đẹp tĩnh lặng. Emily đoán là nếu giơ tay họ lên soi trước một luồng ánh sáng, người ta có thể nhìn xuyên qua đó.
Cô em gái nhỏ khoảng 5 hay 6 tuổi gì đó. Trông cô bé rạng rỡ, sinh động và quan tâm hơn đến việc vừa nghịch cánh của Chrysaor vừa nói chuyện liên hồi với cậu ta.
“Tớ thấy cậu đã làm quen với Pegasus rồi nhỉ,” Emily vừa nói vừa gợi chuyện với Dax. Cô bước tới con tuấn mã có cánh. “Ôi chà Pegs à, ở ngoài này thật tuyệt phải không?”
Pegasus hí khẽ và áp đầu vào người cô.
“Trông cậu thật lộng lẫy,” Fawn vừa nói với Pegasus vừa vuốt ve mõm ngựa. “Tớ đã nhìn thấy cậu bao nhiêu lần ở Olympus này, nhưng đây là lần đầu tiên tớ có cơ hội để gặp cậu.” Cô bé nhìn vào mắt con tuấn mã đầy ngưỡng mộ. “Có cánh và biết bay hẳn là tuyệt lắm nhỉ.” Cô bé quay lại nói với Emily. “Mọi người thật là may mắn khi được làm bạn bè của nhau.”
“Chị biết mà,” Emily đồng ý. “Không có Pegasus chị sẽ không còn là mình nữa.”
Emily thấy Pegasus đỏ mặt với lời khen tặng này. Rồi cậu hí và khẽ giậm chân trên đất.
Đôi mắt đen của Fawn sáng bừng lên. “Bọn em có thể làm vậy được không?”
“Cậu ấy vừa nói gì thế?” Emily hỏi. Mặc dù cô đã sống ở Olympus một thời gian dài, nhưng cô vẫn chưa thể hiểu được tiếng nói của con tuấn mã.
Fawn thật sự ngạc nhiên. “Cậu ấy nói một tối nào đó bọn em có thể bay cùng với nhau. Cậu ấy sẽ cho em cưỡi trên lưng mình.”
“Ý hay đó,” Emily đồng ý. “Không gì tuyệt hơn là được bay với cậu ấy - đặc biệt là bay trong đêm.”
Con tuấn mã gật gù đầu và khẽ hí với Fawn. Cô bé ngượng ngùng gật đầu. “Cảm ơn cậu, Pegasus.”
Emily không hiểu cậu nói gì, nhưng nhìn nét mặt Fawn, cô biết là cô bé rất vui vì lời của con tuấn mã.
Mike đang sủa ầm ĩ, hy vọng có ai chơi cùng. Dax cúi xuống vỗ vào người nó, và cậu chưa kịp định thần thì chú chó to lớn đã chồm lên vật cậu xuống mặt đất. Tiếng cười khe khẽ của cư dân bóng đêm này vang lên khi hai người lăn tròn trên bãi cỏ.
“Bọn chị đang chuẩn bị đi bơi,” Emily mời. “Các em có muốn đi cùng không?”
“Cảm ơn, Thần lửa - ý em là chị Emily,” Fawn nói. “Nhưng bọn em phải đi làm đã.”
“Các em làm gì?”
“Bọn em làm việc ở vườn mật tiên,” Dax giải thích khi cậu vẫn đang lăn lộn trên đất với Mike. “Việc của bọn em là thu hoạch mật tiên từ những đoá hoa. Công việc này chỉ thực hiện được khi mặt trời đã lặn, và những ngôi sao toả sáng trên bầu trời, khi những bông hoa mở xoè cánh.”
“Em biết mang nước,” Sapphire khoe. “Công việc đó rất quan trọng.”
“Chắc chắn là như vậy rồi,” Emily đồng ý, cô hoàn toàn bị cư dân bóng đêm nhí này mê hoặc.
Dax rời Mike và đứng thẳng dậy. Cậu nắm tay em gái út của mình. “Tớ xin lỗi nhưng bọn tớ phải đi đây.” Cậu thẹn thùng cười với Emily và cô nhận ra trông cậu hấp dẫn lạ kỳ. Đôi mắt cậu thuôn dài như mắt rắn và mặc dù có màu đen như bóng đêm, mắt cậu vẫn sáng lấp lánh. Những đường nét trên khuôn mặt cậu sắc cạnh, nhưng không hề gây khó chịu. Cùng lúc đó Emily nhận ra hai tai cậu nhọn và vểnh lên như tai yêu tinh. Emily không nhìn thấy tai của Fawn và Sapphire vì chúng bị khuất trong mái tóc trắng của họ, nhưng giờ cô có thể nhận thấy chóp tai nhọn của họ lộ ra một chút. “Tất nhiên rồi,” Emily nói. Cô nhìn Fawn.
“Khi nào các em rảnh rỗi thì nói cho chị biết nhé, rồi chúng ta có thể cùng nhau bay.”
Mắt Fawn sáng rực hào hứng rồi đi theo anh trai bước đi.
“Pegs này,” Emily vừa nhìn họ rời đi vừa hỏi, “Hồi xưa khi thần Jupiter cho phép các thần xuống Trái đất, có cư dân bóng đêm nào đi không?”
Con tuấn mã hí lên và gật đầu.
“Chị nghe nói là họ không bao giờ xuất hiện vào ban ngày bởi vì ánh sáng làm tổn thương mắt của họ và đốt cháy da họ. Có thật như vậy không?”
Một lần nữa Pegasus lại gật đầu.
“Ừm,” Emily vừa quan sát những cư dân bóng đêm khác xung quanh vừa tự nói. “Chị tự nghĩ không biết họ có phải là nguồn gốc của những câu chuyện truyền thuyết về Ma cà rồng dưới trái đất hay không nhỉ. Họ có đôi mắt đen to, da xanh tái, và bỏng cháy dưới ánh sáng mặt trời, hệt như là Ma cà rồng. Chị biết là những cư dân ở đây không uống máu, nhưng họ có răng nanh sắc nhọn, và mật tiên họ thu hoạch về cũng có màu đỏ - có thể đúng là như vậy đấy.”
Cả Pegasus và Chrysaor đều phát ra những âm thanh của mình, nhưng ý nghĩa của chúng vẫn là bí ẩn đối với Emily. Khi họ bước tiếp đến bên bờ sông, tiếng cười đùa càng vang vọng rõ hơn. Mike chạy nhanh đằng trước và khi nó nhìn thấy Joel dưới sông, nó nhảy ngay xuống cùng cậu.
Joel cười lớn khi chú chó bơi về phía cậu. Cậu ngước lên nhìn Paelen, vẫn còn đang đứng tần ngần trên ván nhảy. “Cố lên nào Paelen, giống như tớ vừa chỉ cho cậu thôi, nhảy đi!”
Joel cũng mất khá nhiều công sức để thuyết phục thần Jupiter cho lắp đặt ván nhảy này. Nhưng khi xây xong, rất nhiều cư dân xứ Olympus đã rất thích thú sử dụng nó, và người ta còn muốn xây thêm cái khác, to hơn nữa ở đoạn sông sâu hơn.
Emily nhìn Pealen bật lên bật xuống ở khúc cuối của ván nhảy, trong trang phục bơi bằng lụa đặc trưng xứ Olympus. Trông nó không khác quần đùi thụng là mấy, nhưng nó màu trắng đục và có những đường xếp nếp gọn gàng. Cơ thể cậu gầy và thanh mảnh, không để lộ ra sức mạnh phi thường bên trong, cũng như năng lực đặc biệt kéo dãn cơ thể và biến đổi hình dạng cho phù hợp với bất kỳ không gian hay địa hình nào.
Hồi Emily mới gặp Paelen, cậu còn dùng những năng lực đặc biệt này để ăn trộm, nhưng tất cả chỉ còn là quá khứ. Giờ đây Paelen là một trong những người bạn thân thiết nhất của Emily.
Cha của Emily, ông Steve đang đứng bên bờ sông, dạy cách nhảy cầu cho Paelen. Nhưng có vẻ như không mấy hiệu quả. Paelen nhún người trên ván nhảy, tung người lên không và lao xuống mặt nước. Nhưng thay vì vươn tay, bẻ góc cho người cắm xuống, thì cả cơ thể của cậu lại rơi tự do, bụng đập mạnh xuống mặt nước.
“Ối dà!” Cha Emily kêu lên
Paelen nổi lên, ho khù khụ và phun nước phì phì. “Tớ chẳng làm được đâu.”
“Chắc chắn là được mà,” Joel cười lớn. “Chỉ cần luyện tập nhiều hơn thôi.”
Tiếng cười của Joel làm tim Emily loạn nhịp và nụ cười nở tươi trên môi. Giống như cô, Joel từ thành phố New York đến với xứ Olympus này.
Mặc dù là con người, nhưng đến đây cậu hoàn toàn hoà nhập. Lồng ngực vững chắc, nở nang với những đường nét đẹp tuyệt của người Ý ở cậu dễ dàng làm người khác nghĩ rằng cậu là cư dân Olympus đích thực. Điều duy nhất làm cậu khác biệt là cánh tay và bả vai phải làm bằng bạc của cậu. Cánh tay của cậu đã mất trong trận chiến với các chị em nhà Gorgon, và thần Vulcan đã làm cho cậu cánh tay đặc biệt này để thay thế.
Ba nữ thần sông nổi lên phía sau Joel. Những đôi mắt xanh nhạt của họ lấp lánh khi họ chạm vào bờ vai bạc của cậu. Trong ánh sáng đuốc, cánh tay cậu toả ánh vàng chói loà.
Mặt cả Joel và Paelen đều ửng đỏ khi những nữ thần sông xinh đẹp cất tiếng hát.
Paelen bơi lại gần họ. “Ờ thì Joel có cánh tay bạc, nhưng xem tôi có thể làm gì đây này.” Cậu giơ tay lên khỏi mặt nước, và dùng năng lực của mình để kéo dài xương và cơ tay ra. Cậu ve vẩy những ngón tay dài ngoằng của mình. “Như thế này không tuyệt vời hơn cánh tay bạc ư?”
Ba nữ thần sông không tỏ ra mấy ấn tượng. Họ quay sang Joel và cười với cậu, rúc rích khe khẽ và biến mất dưới làn nước.
“Đợi đã, đừng đi,” Paelen kêu lên thất vọng.
“Quay lại đây!”
“Cứ để họ đi,” Joel nói. “Cậu vẫn phải học cách nhảy cầu mà.” Khi nhìn thấy Emily bên bờ sông, cậu cười tươi. “Emily này, cậu có thể chỉ cho Paelen cách nhảy được không?”
Mọi dấu vết ghen tị trên gương mặt Emily khi thấy các nữ thần sông xinh đẹp tán tỉnh Joel đã hoàn toàn biến mất khi cô thấy nụ cười của Joel dành cho cô. Đưa khăn cho cha mình, cô bước lên đầu ván nhảy. Nhún hai lần và bật người duyên dáng lên không trung, cô biểu diễn một cú nhảy cầu hoàn hảo.
Joel té nước về phía Paelen. “Thấy chưa, cậu phải làm như thế mới đúng!”
“Tớ làm đúng như vậy mà,” Paelen nói. “Trông chỉ hơi khác một tí tẹo thôi.”
Joel bật cười lớn. “Cậu nói cái gì vậy? Bụng cậu đập bẹp xuống nước mà!”
“Giống nhau mà,” Paelen nói khi Pegasus, rồi đến Chrysaor lần lượt xuống nước. Khi Emily bơi về phía con tuấn mã, cô nhận thấy Joel và Paelen đang chăm chú nhìn một thứ gì đó. Emily nhìn theo ánh nhìn của họ và thấy Diana, nữ thần Săn bắn vĩ đại, đang sải bước về phía bờ sông.
Bà mặc một bộ đồ bơi bằng vàng, và mái tóc đen dài của bà, giờ không còn tết chặt như ngày thường, buông xoã trên hai vai phủ xuống dưới lưng. Trông bà vẫn luôn xinh đẹp, nhưng hiếm khi người ta thấy bà thoải mái như thế này. Một nụ cười toả sáng trên gương mặt bà khi cha Emily bước tới đón chào.
Emily cười khi thấy mắt hai người bạn mình dán chặt vào thần Diana. Cô vung tay té nước vào mặt họ.
“Ê, sao cậu làm vậy?” Joel hỏi.
“Để làm các cậu tỉnh lại chứ sao,” Emily trêu chọc.
Cha Emily thơm lên má thần Diana. Họ lội xuống nước và cùng nhau bơi xuôi xuống cuối dòng. “Cậu thấy thế ổn chứ?” Joel hỏi. “Ý tớ là khi mẹ cậu…, và tất cả mọi thứ…”
Cô gật đầu. “Tớ biết cha đã rất yêu mẹ mà. Nhưng giờ bà đã mất và ông còn rất trẻ. Tớ không muốn ông phải ở một mình. Và tớ biết thần Diana rất thích ông.”
Pegasus bơi đến sau cô và dụi nhẹ vào người cô. Cậu hí lên khe khẽ.
“Thần Diana cũng đã ở một mình quá lâu rồi,” Paelen nói với cô. “Pegasus nói cậu ấy rất vui khi bà ấy ở bên cha cậu - họ rất hợp nhau, mà cha cậu thì lại không sợ tính tình nóng nảy thất thường của bà.”
Emily vuốt ve gương mặt trắng muốt của Pegasus. “Tớ đã nghĩ là nếu ông ở cùng ai khác thì tớ sẽ thấy rất kỳ cục. Nhưng thần Diana thì lại khác. Với tớ, bà đã luôn như người trong gia đình.” Emily chuyển sự chú ý sang vấn đề khác. Cô bơi vào bờ, trèo lên ván nhảy và cố hướng dẫn Paelen cách nhảy cầu.
Tối muộn, Pegasus đi cùng Emily về khu nhà cô ở cùng cha mình, Paelen và Joel. Mặc dù con tuấn mã có khu ở của riêng mình, nhưng gần như mỗi đêm cậu đều ở bên bảo vệ Emily. Cô khăng khăng không cần cậu trông chừng mình, nhưng luôn đón chào sự có mặt của người bạn thân thiết nhất này.
Pegasus cuộn mình nằm cạnh cửa, trong khi Emily ngả lưng trên giường và lướt xem những trang nhật ký đã cũ. Đây là cuốn nhật ký của Đặc vụ B trong Cục nghiên cứu trung ương CRU. Ông ấy đã chiến đấu cùng cô khi cô đi du hành ngược thời gian về với thời điểm cuộc chiến với các Titan.
Dù lúc đầu là kẻ thù của nhau, nhưng đến cuối trận chiến, đặc vụ B đã là người bạn rất thân thiết của cô.
Thật khó có thể tin được cô có thể coi bất kỳ ai ở CRU là gì khác ngoài kẻ thù. Gần như ngay từ ngày đầu tiên cô gặp Pegasus, CRU đã luôn là bóng đen che phủ họ. Họ truy đuổi mọi cư dân xứ Olympus, tạo ra những bản sao vô tính từ máu của họ. Họ đã tra tấn cô và những người bạn của cô để lấy thông tin. CRU là nguồn cơn của mọi rắc rối họ gặp phải. Mặc dù vậy nhưng đặc vụ B lại là một người bạn trung thành đáng tin cậy của cô.
Cô đã đọc những trang giấy bạc mờ của cuốn nhật ký biết bao nhiêu lần, đến mức cô có thể thuộc lòng từng đoạn. Nhưng cô vẫn muốn đọc lại nó. Cuốn sách đó, cuốn nhật ký của riêng mình cô, và chiếc vòng có hình Pegasus bằng bạc cô luôn đeo bên mình là những chứng vật duy nhất cho chuyến du hành về quá khứ của cô.
Tất nhiên là vẫn còn Mike luôn ở cạnh cô. Chú chó hoang bị bỏ rơi mà họ nhặt được trên đường phố Athens đang ngáy bên cạnh cô. Thi thoảng cậu lại gầm gừ và đá chân như đang chạy trong giấc mơ. Emily tự hỏi không biết có phải cậu lại chiến đấu với các Titan Ảo ảnh hay không?
Nhưng ngoài chú chó và rất ít những cư dân Olympus cùng trải qua cuộc chiến, không còn ai nhớ gì về những sự kiện trong quá khứ. Tất cả những nỗi đau họ đã trải qua, tất cả những mất mát, và cuối cùng là chiến thắng, đều đã bị xoá đi trong trí nhớ của những người tham gia chuyến du hành ngược thời gian cùng cô.
Điều đó xảy ra hệt như những gì đặc vụ B đã nói. Sau khi Emily dùng quyền năng của mình để huỷ diệt vũ khí của các Titan, một nút xoá vũ trụ đã được khởi động. Mọi việc quay trở lại như bình thường - như thể việc phát hiện ra vũ khí này ở Hy Lạp hiện đại chưa bao giờ xảy ra.
Thậm chí ngay cả Pegasus cũng không còn nhớ chút gì về chuyến du hành. Điều đó là điều đáng buồn nhất. Cô không thể nào tâm sự được với cậu về mọi chuyện, đối với cậu ấy, mọi việc xảy ra ở một dòng thời gian hoàn toàn khác, một dòng thời gian cậu chưa từng trải qua. Nhiều lúc cô nhìn vào con tuấn mã trẻ trung, tràn trề sức sống và nhớ lại một Pegasus của thời cổ đại, con tuấn mã đã chết ngay trong vòng tay cô.
Bởi Pegasus đã chết trong tay cô - dù cậu có nhớ điều đó hay không.
Mắt Emily ngừng lại ở một trang nhật ký, phần mà cô đã đọc biết bao lần đến khi cô thuộc lòng.
Emily và Joel giờ đã gần gũi hơn rất nhiều. Sau cái chết của Paelen, và giờ đến Pegasus, có điều gì đó đã thay đổi trong quan hệ của họ. Không gì có thể chia cắt họ - và điều này làm tôi vô cùng lo lắng. Nếu có điều gì xảy ra với Joel, tôi không nghĩ là còn ai có thể kiềm chế cơn thịnh nộ của Emily nữa. Tôi tin là cô ấy sẽ không còn có thể kiểm soát được sức mạnh của mình. Chúng sẽ chiếm hữu cơ thể cô ấy, và rồi sẽ không còn ai có thể sống sót.
Tôi biết tính Emily. Nói chuyện với cô ấy thôi không có tác dụng. Tất cả những gì tôi có thể làm là ở bên cô ấy, và sẵn sàng khuyên bảo hay giúp đỡ cô ấy trong khả năng của mình. Tôi cũng sẽ đặc biệt chú ý quan sát và bảo vệ Joel. Tôi đã nói chuyện với thần Ju- piter và những người khác về vấn đề này và tất cả mọi người đều đồng ý. Không được để điều gì xảy ra với Joel. Không phải vì riêng Emily - mà vì lợi ích của tất cả mọi người.
“Ông ấy sợ chị,” Emily lẩm bẩm một mình vừa nhìn xuống Mike bên cạnh. “Ông ấy sợ chị sẽ phát điên và không thể kiểm soát với sức mạnh của mình, rồi sẽ phá hủy tất cả mọi thứ.” Emily biết điều đó sẽ không xảy ra.
Nhưng rồi gương mặt điển trai của Joel hiện lên, đôi mắt đen cương nghị, gò má cao, và đôi môi dày, đẹp như tạc lướt qua trong tưởng tượng của Emily và cô nghĩ lại. Có lẽ là đặc vụ B nói đúng. Nếu nhỡ có điều gì xảy ra với Joel thì cô sẽ làm gì? Rất có thể cô sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.
Emily lướt qua những trang nhật ký và bắt gặp một bức phác họa đặc vụ B đã vẽ. Đó là bức tranh vẽ Emily và Joel ngồi cạnh nhau bên đống lửa trại, nướng những trái táo Olympus. Cả hai đang cười vui vẻ với Pegasus cổ đại nằm cạnh bên.
Cô nhớ đã có rất nhiều đêm như vậy. Thời gian cô bên cạnh Joel - không cần phải trò chuyện, nhưng cũng đã nói lên tất cả. Biết rằng mỗi ngày bên nhau đều có thể là ngày cuối trong cuộc đời khiến mỗi phút giây họ bên nhau đều trở nên vô giá.
Emily nghiêng đầu sang một bên. Bức vẽ rất đẹp. Đặc vụ B đã phác họa Joel rất tốt. Chỉ xem tranh thôi cũng đã làm tim Emily loạn nhịp. Cô cảm thấy má mình nóng bừng khi nhớ lại nụ hôn đặc biệt của hai người.
“Cậu ấy yêu em, em biết điều đó mà,” Riza nhẹ nhàng lên tiếng từ trong tâm trí cô.
Emily mỉm cười. Tiếng nói của cô gái người Xan cổ đại sống trong cô hồi đầu đã từng làm cô chết khiếp, nhưng giờ đây Riza như chị em song sinh với cô, và cô không thể tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ như thế nào nếu thiếu chị ấy. “Phải, em biết,” Emily trả lời.
“Và em cũng yêu cậu ấy.”
Mặt Emily đỏ bừng. “Phải.”
“Vậy em định sẽ làm gì nào?” Riza trêu chọc. Emily nhún vai. “Em cũng không biết. Joel không hề nhớ gì về những điều cậu ấy đã nói với em.”
“Em không thể dối chị được, Emily,” Riza tặc lưỡi. “Vấn đề ở đây không phải là Joel không nhớ gì, mà chính là em. Em sợ phải kể cho cậu ấy nghe về những việc đã xảy ra hồi đó. Em nên để cậu ấy đọc cuốn nhật ký của đặc vụ B.”
“Em không sợ hãi,” Emily nói bằng một giọng không mấy chắc chắn. “Chỉ là…” cô ngập ngừng.
“Là…?”
Một tiếng động lạ phía ngoài cửa sổ vang lên, giúp Emily tránh phải trả lời câu hỏi này. Ghé mắt nhìn ra, cô thấy một ai đó di chuyển rất nhanh không bắt kịp. Ngay lập tức cô cảnh giác, gọi con tuấn mã có cánh lại gần cửa sổ.
“Pegs ơi, có điều gì đó rất lạ đang xảy ra ngoài kia.”
Khi cậu đến gần, Emily chỉ tay ra ngoài. “Chị nghe thấy một tiếng động, và khi đến gần cửa sổ chị nhìn thấy một thứ gì đó di chuyển rất nhanh về phía sau thánh điện.”
Pegasus hí khẽ rồi đánh hơi trong không khí. Đầu cậu hướng lên rồi lại cúi xuống. Rồi cậu quay ra nhìn Emily và hạ cánh mời Emily trèo lên lưng. Không chần chừ, Emily leo lên và túm chặt bờm cậu. Pegasus nhún người duyên dáng bật qua cửa sổ và bay lên bầu trời.
Chuyến bay rất ngắn khi con tuấn mã đập mạnh đôi cánh rộng lớn, đưa họ đến khu vườn phía sau thánh điện của Jupiter. Trong ánh sáng của trời sao, Emily nhận thấy họ đang hướng về phía mê cung làm từ những bụi cây xanh khổng lồ phía trước.
Pegasus hạ cánh xuống lối vào mê cung và gật đầu một lần nữa.
“Ở trong đó à?” Emily hỏi. Cô tụt xuống khỏi lưng cậu, và bước bên cạnh cậu vào trong mê cung. Cô không cảm thấy có dấu hiệu nào của nguy hiểm, chỉ cảm thấy vô cùng tò mò.
Pegasus một lần nữa đánh hơi trong không khí và bắt đầu chạy nhanh hơn. Khi đến gần trung tâm của mê cung, Emily nghe thấy những tiếng nức nở khe khẽ.
Qua vòng quanh cuối cùng, cô nhìn thấy một nhân vật mình sư tử, thân trên là con người, với đôi cánh rộng lớn của đại bàng. Người đó đang ngồi sụp ở góc con đường, khóc sướt mướt.
“Chị Alexis à?” Cô khẽ gọi.
Nhân sư của xứ Olympus gục đầu vào hai chân trước. Đôi cánh rộng lớn rũ xuống tận đất. Khi Alexis ngước lên, Emily thấy đôi mắt xanh tuyệt đẹp của cô ấy đã đỏ mọng và sưng húp.
“Sao vậy chị?” Cô vừa hỏi vừa bước nhanh tới bên Nhân sư. “Có điều gì xảy ra với chị à?”
Alexis ngồi dậy và cố hết sức để gạt nước mắt bằng chân trước sư tử của mình. Cô khịt mũi. “Không, không có gì cả.”
“Thế này không phải là “không có gì” rồi.” Emily lại gần và nhẹ nhàng lau nước mắt cho Nhân sư. “Kể với bọn em chuyện gì đã xảy ra đi.”
Alexis lại khịt mũi. “Là do thần Juno. Người ra lệnh cho chị phải quay trở lại thánh điện. Người cảm thấy chị đã lơ là bổn phận của mình ở đây. Người không thể hiểu nổi điều đó có ảnh hưởng như thế nào đến chị và cuộc sống chị đã chọn cho mình ở đây.”
“Cuộc sống với Tom, phải không,” Emily nói. “Chị không muốn phải rời xa ông ấy.”
Alexis gật đầu, và nước mắt tiếp tục trào ra.
Emily ngồi xuống cạnh bên. Tom, đã từng được biết đến như đặc vụ T, ngày xưa là một đặc vụ vô cùng nguy hiểm của Cục Nghiên cứu Trung ương. Nhiệm vụ của ông ta là truy đuổi và bắt giữ những cư dân xứ Olympus để khai thác sức mạnh của họ. Rồi thần Cupid đã bỏ bùa mê ông ta và đặc vụ nguy hiểm này đã thay đổi hoàn toàn. Nhưng sự thay đổi đó chỉ thực sự hoàn thiện khi ông ta gặp Alexis và tham gia vào chuyến du hành của họ đến Las Vegas.
Khi đặc vụ T gặp Alexis, một người nguy hiểm không kém, ông đã trúng tiếng sét ái tình. Nhưng rồi Tom bị thương rất nặng và phải nằm liệt trên giường. Cách duy nhất thần Jupiter có thể giúp là biến ông ta thành một cây liễu ở xứ Olympus này. Kể từ giây phút đó, ông ta và Nhân sư chưa từng chia xa.
Alexis sụt sịt. “Tom là cuộc sống của chị. Chị không thể chịu đựng được việc phải rời xa anh ấy. Nhưng khi chị cầu xin thần Jupiter đưa anh ấy đi cùng chị, người nói rằng Tom không thể sống sót nổi nếu bị chuyển đi. Và giờ lệnh của thần Juno đã ban ra, bọn chị sẽ không thể ở bên nhau nữa.”
Emily hiểu tình cảm sâu đậm của Nhân sư với đặc vụ T, và tình yêu của ông ấy với cô.
“Thần Juno không hiểu,” Alexis nói. “Phải rời xa Tom làm chị vô cùng đau đớn. Nhưng người vẫn cương quyết bắt chị quay trở lại thánh điện.”
Alexis buồn rầu nhìn Emily. “Em thử nói xem chị phải làm gì đây? Làm sao chị thuyết phục được người? Chị không thể cãi lệnh thần Juno, nhưng chị cũng không thể ở lại đây.”
“Em có thể nói chuyện với người nếu chị muốn?” Alexis lắc đầu. “Sẽ chẳng ích gì đâu. Người vô cùng sắt đá. Trừ khi chúng ta tìm được một cách an toàn để đưa Tom đến đây, nếu không chị sẽ mất anh ấy.” Alexis lại gục đầu xuống chân. “Vô vọng thôi…” cô nức nở. “Chỉ là vô vọng…”
“Emily, có một cách,” Riza nói khẽ trong đầu cô. “Đáng nhẽ chị đã phải nghĩ đến cách này từ trước. Cứ để Alexis ở đây - chị có một ý. Nhưng chúng ta cần Pegasus đã.”
Emily vỗ nhẹ lên vai Nhân sư. “Đừng bỏ cuộc, Alexis. Bọn em sẽ tìm cách để chị và Tom được ở cùng nhau. Em hứa. Cứ ở đây một lúc nhé. Bọn em sẽ quay lại ngay.”
Emily đứng dậy và đưa Pegasus ra khỏi mê cung.
“Bây giờ chúng ta phải làm gì?” Cô hỏi Riza.
“Giờ hãy đến chỗ Tom. Cách của chị có thể sẽ hiệu quả.”
“Pegs, em đưa bọn chị đến chỗ Tom nhé. Riza đã nghĩ ra một cách”.
Con tuấn mã hạ cánh xuống để Emily trèo lên lưng. Vài giây sau họ đã bay trên bầu trời, ra xa khỏi khu vực mê cung. Những vì sao trên bầu trời chỉ lối, họ rời xa vùng đất xanh đầy ma lực của khu vực thánh điện, băng qua một sa mạc cát khô cằn, hướng về phía nhà của Nhân sư.
Pegasus hạ cánh xuống trước một cây liễu xanh cao đầy lá. Emily nhìn lên và thấy một thứ giống như ngôi nhà trên cây được dựng lên trên những nhánh cây to. Đó là một tấm ván lớn với tường ở một phía. Những phía còn lại để thoáng để có thể bay ra, bay vào cây một cách dễ dàng.
“Chú Tom ơi,” Emily gọi to.
“Chào Emily!” Cái cây trả lời với giọng lá cao, xào xạc. “Và cả Pegasus nữa. Rất vui thấy các cháu đến thăm. Nhưng nếu các cháu tìm Alexis thì ta e là cô ấy không ở đây.”
“Cháu biết,” Emily nói. Cô bước đến gần cái cây và vỗ nhẹ vào thân cây to tỏ ý chào hỏi. “Bọn cháu vừa ở cạnh chị ấy trong mê cung của thần Jupiter. Chị ấy đang khóc.”
Những chiếc lá trên cây bắt đầu xao động. “Cô ấy có sao không? Có việc gì xảy ra với cô ấy à?”
Emily lắc đầu. “Không, chị ấy không sao. Chỉ là chị ấy nhớ chú. Thần Juno vừa ra lệnh cho chị ấy quay trở lại thánh điện, mà chị ấy không hề muốn làm như vậy chút nào.”
“Chú cũng không muốn cô ấy đi,” Tom buồn bã nói. “Vắng cô ấy ngày sẽ dài lê thê. Nhưng đó là bổn phận của cô ấy. Điều Alexis coi trọng nhất vẫn luôn là nhiệm vụ của mình.”
“Chú Tom, chú còn nhớ chị Riza không?” “Tất nhiên rồi. Xin chào Riza.”
“Chào Tom,” Riza trả lời qua Emily. “Tôi có một ý tưởng có thể giúp các bạn được ở cạnh nhau. Nhưng tôi cần sự cho phép của ông trước.”
“Thật ư?” Tom nói, giọng đầy hy vọng. “Ý tưởng đó là gì?”
“À,” Riza nói. “Trong nhiều thiên niên kỷ nay, những người trong tộc của chúng tôi có khả năng điều khiển vật chất. Không khác lắm với cách thần Jupiter làm với ông. Nhưng ông ta không thể nào phục hồi cơ thể con người của ông, nên ông ta đã làm hết sức và biến ông thành hình dạng này.”
“Và tôi rất biết ơn người,” Tom nói. “Khi xưa tôi cũng không xứng đáng là con người, thành thật mà nói là như vậy.”
“Chú cũng tốt mà,” Emily lấy lại cơ thể nói.
“Và cháu thì nói dối dở tệ, Emily Jacobs ạ,” Tom cười. Khi ông ấy cười, những chiếc lá thuôn dài trên cây rung rinh, với những âm thanh xào xạc dễ chịu. “Emily, cháu thừa hiểu là ta làm cây còn tốt hơn làm người rất nhiều.”
“Nhưng chú đã thay đổi,” Emily biện luận. “Ta cũng muốn nghĩ như vậy.”
“Tom,” Riza nghiêm giọng nói. “Thần Jupiter không có sức mạnh phục hồi cơ thể đã thương tật của ông. Nhưng chúng tôi có thể. Tuy nhiên, chỉ được khi ông muốn mà thôi.”
“Cô thực sự có thể làm điều đó khi ngay cả thần Jupiter cũng không thể ư?”
“Phải,” Riza trả lời. “Cô chắc chứ?” “Chắc.”
Không gian chợt yên tĩnh một lúc lâu. Cuối cùng, cây liễu cũng ngập ngừng hỏi, “Nếu cô có sức mạnh phục hồi cơ thể cho tôi, liệu có thể biến tôi thành một sinh vật khác không?”
“Còn phụ thuộc vào việc ông muốn biến thành cái gì,” Riza trả lời.
“Chú muốn trở thành Nhân sư à,” Emily đoán. “Phải,” Tom trả lời. “Nếu vậy tôi có thể giống như Alexis.”
“Không vấn đề gì,” Riza nói. “Ông sẽ được như ý.”
“Chị có chắc chúng ta làm được điều này không?” Emily hỏi.
“Chị chắc,” Riza nói to. “Nhưng chị cần một thứ gì đó từ cơ thể Alexis. Một thứ giúp chúng ta nhân bản những đặc tính của cô ấy cho Tom.”
“Ý chị là kiểu DNA phải không?”
“Chính xác,” Riza nói.
“Như tóc phải không?” Tom đề xuất. “Lược chải tóc của cô ấy ở trên này, ở sàn nghỉ của cô ấy.”
“Tuyệt vời!”
Emily leo lên chiếc thang nhỏ dẫn lên sàn nghỉ mà Alexis vẫn gọi là nhà. Những chiếc gối sa tanh căng phồng được xếp ở một góc nơi Alex- is nằm nghỉ. Ở góc khác của sàn nghỉ là một thứ giống như bàn trang điểm có gương. Trên đó có nhiều chiếc lược kích cỡ khác nhau mà Alexis vẫn dùng để chải chuốt đang xếp hàng ngay ngắn.
Emily cau mày. “Làm sao mà chị ấy có thể cầm lược bằng những chiếc chân sư tử của mình nhỉ?”
“Không dễ dàng gì,” Tom trả lời. “Cô ấy mất rất nhiều thời gian để tập, nhưng Alexis vô cùng quyết tâm.”
Emily nhấc một trong những chiếc lược và kéo ra những sợi tóc đen dài mắc trong các răng lược. “Như thế này đã đủ chưa?”
“Hoàn toàn đủ,” Riza nói. “Chúng ta cũng cần một nắm lá mới mọc của Tom nữa.”
Emily ngước lên và thấy những búp non mới mọc. “Cháu hái những chiếc lá non này có được không?” Cô hỏi Tom.
“Cứ lấy bao nhiêu cũng được.” Giọng ông đầy phấn khích. “Không thể tin được. Cháu có chắc cháu làm được điều này không?”
“Chúng tôi chắc chắn”, Riza trả lời.
“Ý chị là chị chắc chắn chứ,” Emily chỉnh lại. “Em chưa bao giờ nghĩ đến việc thử làm điều này.” Riza cười nhẹ. “Đó là vì em vẫn chưa hiểu hết sức mạnh của chúng ta.”
Emily leo xuống thang và bước xa khỏi cái cây. Bên cạnh là Pegasus, cô nhìn lên cây liễu và hỏi. “Bây giờ chúng ta phải làm gì?”
“Emily,” Riza nghiêm giọng nói. “Em phải để chị kiểm soát hoàn toàn cơ thể này. Điều này đòi hỏi phải tập trung rất lớn - chúng ta không thể liều lĩnh mắc sai lầm được. Em có thể phối hợp với chị được không?”
Emily không ngần ngại. “Chắc chắn rồi. Em phải làm thế nào?”
“Khi chị nổi lên, chị muốn em thả lỏng hoàn toàn.
Đừng nói và cố gắng không suy nghĩ gì cả. Hãy tưởng tượng cơ thể em đang nổi trên mặt hồ tĩnh lặng…”
Emily cảm nhận được sức mạnh của Riza tăng dần lên trong cơ thể cô. Sự hiện diện của cô gái người Xan đưa cô về một trạng thái tinh thần nhẹ nhàng, tĩnh lặng và yên bình. Emily không hề cảm thấy lo sợ khi Riza dần chiếm lĩnh cơ thể và tâm trí cô.
Qua đôi mắt mơ màng và mờ sương, Emily thấy Riza đưa hai tay “cô ấy” lên cao. Cô có thể cảm nhận được những sức mạnh to lớn dâng lên trong cô, như thể những nguồn tích điện lóe lên khi những chiếc giày cao su cọ xát vào thảm chùi chân. Cô cảm thấy nếu mình chạm vào cái gì, cái đó sẽ ngay lập tức lóe lửa.
Riza hòa các sức mạnh lại với nhau và dùng chúng để bện những sợi tóc đen dài và những chiếc lá liễu lại với nhau.
“Chúng ta bắt đầu đây”, Riza nói to với Tom.
“Đừng lo sợ, ông sẽ không sao đâu.”
Luồng năng lượng dâng lên trong cơ thể theo cách cô chưa từng cảm nhận trước đây. Mọi dây thần kinh trong cô bị kích thích khi Riza sử dụng nguồn sức mạnh hỗn hợp để biến đổi cấu trúc vật chất trong cây liễu.
Khi Riza sử dụng ngày càng nhiều năng lượng, Emily bắt đầu cảm thấy khó chịu. Ban đầu, nó chỉ là một cảm giác kỳ lạ, ngứa ngáy. Không đau đớn, nhưng rất lạ. Cảm giác yên bình của cô dần biến mất…
“Chị Riza...”, Emily biết cô không nên nói, nhưng cô cần cảnh báo cô gái người Xan. Có một điều gì đó không ổn đang diễn ra. Cô bắt đầu cảm thấy đau đớn trong đầu. Cảm giác rất tệ, rất rất tệ. “Riza, ngừng lại!”
Giọng nói nhỏ xíu của Emily mất hút trong những tiếng động răng rắc của nguồn năng lượng đang bị rút lên từ trong cốt lõi. Có Ngọn lửa, có tất cả những quyền năng khác của cô nữa. Nhưng dần dần, một thứ gì đó bắt đầu rạn vỡ và tách ra. Nguồn sức mạnh tận bên trong không thể giữ lâu hơn được nữa.
“Chị đang dùng quá nhiều năng lượng. Làm ơn ngừng lại đi!”
Emily làm mọi cách để Riza chú ý. Cô dộng mạnh vào thành tâm trí. Cô hét to nhất có thể. Nhưng không cách nào đến được với cô gái người Xan.
Những luồng năng lượng vẫn bị rút lên.
Emily quay cuồng một cách vô thức trong ngõ hẹp của tâm trí. Cô không thể nghe hay nhìn thấy bất kỳ điều gì nữa. Nhưng cô vẫn cảm nhận được những luồng năng lượng ùn ùn tuôn ra. Khi cô bắt đầu tan chìm vào bóng tối, cô cảm nhận được, tận sâu trong cô có thứ gì đã bị xé toạc. Không thể nào hét lên được, Emily ngất đi.
Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan - Kate O’Hearn Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan