Reading well is one of the great pleasures that solitude can afford you.

Harold Bloom

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Khải Nguyễn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 158 / 8
Cập nhật: 2020-04-04 20:35:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
mily thức dậy trên giường. Trong thoáng chốc, cô lo sợ mình đã quay trở lại khu nhà CRU trên đảo Governor. Nhưng khi mắt cô dần tập trung lại được, cô thấy mình đang ở trong căn phòng xinh đẹp tại cung điện của thần Jupiter. Tất cả cửa sổ đều mở và những tấm rèm cửa mỏng manh đang bay nhẹ nhàng trong làn gió ngọt ngào và ấm áp.
“Chào mừng con đã trở lại.”
Nữ thần Săn bắn Vĩ đại, Diana, đang đứng bên giường của cô. Hai người đã có mối quan hệ gắn bó sau khoảng thời gian bên nhau ở New York. Bà là con gái của thần Jupiter và là tất cả những gì Emily hy vọng sau này mình sẽ trở thành. Thần Diana mạnh mẽ, dũng cảm và tận tâm. Thần đến New York và đã liều mạng để cứu Pegasus. Khi họ vào chuồng ngựa để tìm một chiếc xe ngựa giúp che giấu Pegasus, thần Diana đã thể hiện một tình yêu thương lớn lao đối với những con ngựa đang chịu nhiều đau đớn ở đó.
Người phụ nữ cao lớn mang một chiếc ghế đến ngồi bên cạnh giường và nhẹ nhàng xoa trán của Emily. “Đó quả là một cú sốc đối với chúng ta.”
Emily cau mày và cô nhớ lại những gì đã xảy ra. Cô thấy người cứng đơ và nhức nhối cùng con đau đầu như búa bổ. Cô biết rằng có chuyện gì đó lớn lắm nhưng cô không tài nào nhớ nổi đó gì.
Cuối cùng cô cũng nhớ lại được những sự kiện ở Đền Thờ. “Con đã làm đau Pegasus,” cô bé thì thầm một cách đau khổ. “Con đã làm nó bị bỏng.”
“Pegasus ổn rồi mà,” Thần Diana trấn an cô bé. “Con mới là người làm tất cả chúng ta lo lắng đấy.”
Emily ngẩng đầu lên và nhìn khắp căn phòng. Chỉ có hai người họ với nhau. Không có Joel, không có Paelen và cũng chẳng có Pegasus. Những người bạn ấy đang tránh xa cô bởi cô là kẻ nguy hiểm. Cô không thể kiểm soát được năng lượng của mình và giờ cô phải bị cách ly.
“Giờ thì sao ạ?” cô bé khẽ hỏi, không dám đối diện với Thần Diana. “Bà định sẽ nhốt con ở đâu ạ?”
Thần Diana cau mày lại. “Nhốt con lại á? Con gái ơi, tại sao chúng ta lại phải làm thế chứ?”
Cảm xúc của Emily lại bắt đầu trào dâng. “Vì con là kẻ nguy hiểm và con đã làm đau Pegasus.”
“Ôi, Emily à.” Thần Diana kéo cô bé và ôm chặt vào lòng. “Sẽ không ai giam cầm con hết. Năng lượng của con đã rời khỏi con, chỉ thế thôi. Chuyện đó từng xảy ra với tất cả chúng ta. Chúng ta chỉ không ngờ rằng nước mắt của con lại có sức sát thương mạnh đến vậy.”
“Nước mắt của con ư?” Emily sụt sịt. “Con không hiểu?”
Thần Diana giải thích rằng người trông coi nhà hát đã thấy cô chạy xuống sân khấu và nhìn thấy những giọt nước mắt của cô rơi ra đã tạo nên một vụ nổ làm rung chuyển toàn bộ Olympus. Ông ấy đứng không đủ xa nên đã bị thương nhưng không chết. Tuy nhiên, vụ nổ đã phá hủy nhà hát và tạo ra một cái hố khổng lồ. Cuối cùng, Pegasus tìm thấy cô lơ lửng trên một ngọn cây cách đó vài cây số.
“Con... con không hiểu,” Emily nói. “Nước mắt của con tạo ra vụ nổ ạ?”
Thần Diana gật đầu. “Chúng ta cũng thực sự không hiểu được. Khi Ngọn Lửa trỗi dậy từ trong con, thần Vesta đã nói rằng toàn bộ sức mạnh của chúng sẽ được giải phóng. Nhưng bà đã không bao giờ ngờ được chúng lại có sức sát thương như thế này. Thậm chí nước mắt của con cũng chứa đầy năng lực của mặt trời.”
Cô thậm chí còn không thể khóc mà không làm hại chính bản thân mình và những người xung quanh cô nữa! Càng ngày càng tệ đi. Cô không còn là một con người, một cô gái với tương lai tươi sáng phía trước nữa. Cô đã trở thành một quả bom nguyên tử chỉ trực chờ nổ tung.
“Con không muốn như thế,” cuối cùng cô thì thầm. “Con không muốn dù chỉ là một chút những năng lực đó. Con đã không đòi hỏi chúng. Con chỉ muốn quay trở lại cuộc sống trước đây và về với cha của con thôi.”
“Ta xin lỗi, nhưng con không có sự lựa chọn,” thần Diana đáp. “Con được sinh ra cùng với Ngọn Lửa. Nó là một phần của con. Nhưng ta hứa, con có thể học để kiểm soát nó. Đừng chống lại năng lực của mình, Emily ạ. Hãy nắm giữ chúng và coi chúng như những đồng minh, chứ không phải kẻ thù của con.”
“Thế nếu con không thể học được thì sao ạ?” Emily hỏi.
“Con phải làm được,” thần Dian vừa nói vừa đứng dậy và đi ra cửa. “Giờ hãy nghỉ ngơi đi. Con sẽ sớm cảm thấy khá hơn.”
Emily nghi ngờ rằng mình sẽ còn có thể cảm thấy dễ chịu được nữa. Cô bé khó nhọc tụt xuống giường và bước tới một trong những ô cửa sổ. Cô ngồi trên mép cửa và lặng lẽ ngắm mọi vật ở phía dưới, như trước đây cô thường ngồi bên cửa sổ trong căn hộ của mình ở New York.
Nhưng đây không phải là Manhattan mà cô thường được quan sát trọn vẹn, với giao thông đông đúc, tiếng còi báo động của cảnh sát những đám đông và các cửa tiệm. Đây là Olympus. Làn gió nhẹ nhàng len lỏi qua mái tóc của cô thật ngọt ngào và ấm áp, chứ không bị ô nhiễm như bầu không khí của New York. Cô quan sát những cư dân có cánh của vùng Olympus cùng những con chim to lớn đang bay lượn trên bầu trời trong xanh. Những con bướm to cỡ chiếc xe hơi bay dập dờn, đang chơi trò đuổi bắt với vài đứa trẻ con. Phía dưới quảng trường kia, những nhân mã và người khổng lồ đang vừa đi vừa nói chuyện với nhau giống như những người ở thế giới của cô thường làm. Nhìn đâu cô cũng thấy những điều kỳ lạ. Nhưng nhìn thế giới phía dưới chỉ càng khiến cô có cảm giác rằng mọi thứ sẽ không bao giờ bình thường trở lại được nữa.
“Cha ơi, cha đang ở đâu?” Cô đau khổ nói.
Emily không còn đau lòng vì cái chết của mẹ mình nữa. Không hiểu sao trong cái thế giới xa lạ và dị thường này, cô luôn cảm thấy sự hiện hữu của mẹ quanh quẩn gần bên mình, cứ như thể cô chỉ cần với tay ra là chạm được vào bà vậy. Chính cha cô mới là người chiếm giữ tâm trí cô mỗi giây phút cô không ngủ. Kế hoạch giải cứu ông giờ đây có vẻ như bất khả thi. Làm sao cô có thể giúp được ông trong khi cô còn không thể tự giúp chính bản thân mình chứ? Cô là một con quái vật nguy hiểm - không thể rơi lệ mà không lo sợ làm đau hay sát hại ai đó.
Đắm chìm trong đau khổ, Emily đã không để ý đến thời gian đang trôi qua cho đến khi nghe thấy tiếng gõ nhè nhẹ ngoài cửa.
“Emily à?” Một giọng nói trầm ấm cất lên. “Chúng ta vào được không?”
Emily khoác chiếc áo choàng vào người. “Mời vào ạ.”
Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy thần Jupiter bước vào phòng. Mặc dù cô, Joel và Paelen sống ngay trong cung điện bằng đá cẩm thạch đồ sộ này, cô cũng chỉ nhìn thấy thần vào các giờ ăn mà thôi. Nhưng ngay cả lúc đó thì do những bữa tiệc quá lớn và ầm ĩ nên cô chưa bao giờ được nói chuyện với thần cả. Thần chưa từng đến chỗ cô và lần duy nhất cô cố ý nói chuyện riêng với thần là khi cô cầu xin thần cho cô được quay trở lại New York để cứu cha mình. Đề nghị đó đã bị khước từ.
“Thần Jupiter.” Emily cúi đầu chào thể hiện sự kính trọng đối với vị chỉ huy tối cao của họ.
“Emily, ta vô cùng lo âu khi biết được chuyện đã xảy ra ở nhà hát ngày hôm qua. Nước mắt của con dường như có sức mạnh rất lớn. Ta hy vọng con ổn.”
“Con ổn ạ, con cảm ơn thần,” Emily đáp.
Người đàn ông phía sau thần Jupiter bước vào có cùng dáng vẻ uy nghi giống vị chỉ huy của Olympus. Ông ấy cũng cao lớn với mái tóc trắng dài và bộ râu rậm. Nhưng khác với vẻ mặt nghiêm trang, u buồn của thần Jupiter, người đàn ông mới đến này mang vẻ mặt ấm áp và tươi cười tràn đầy niềm vui và sự hóm hỉnh. Sự khác biệt giữa hai người này còn có thể thấy trong đôi mắt của họ: đôi mắt của thần Jupiter đen và sâu, dường như chứa đựng sự hiểu biết của tuổi tác, trong khi đôi mắt của người đàn ông này màu xanh xám nhạt đến nơi gần giống với màu ngọc trai. Thực sự, đối với Emily, ông ấy trông không giống người Olympus lắm mà giống ông già Noel hơn.
“Ta tin là con chưa gặp em trai của ta,” thần Jupiter đột nhiên nói. “Đây là thần Neptune.” Thần quay lại phía em trai mình, “Và đây là Thần Lửa của Olympus. Mặc dù gần đây ta mới phát hiện ra cô bé thích được gọi là Emily hơn.”
“Emily,” thần Neptune chào với một nụ cười tươi rói hiện lên trên khuôn mặt ấm áp. “Con trai ta đã kể cho ta về chuyện vừa xảy ra với con. Giờ con cảm thấy thế nào?”
Đôi mắt Emily mở to khi cô nhớ ra thần Neptune là cha của Pegasus. “Con ổn ạ, con cảm ơn ngài,” cô bé lắp bắp. Cô nhìn xuống phía dưới đôi chân tráng kiện và vạm vỡ nổi bật dưới chiếc áo chùng.
“Có lẽ con đã nghĩ rằng ở đó có một cái đuôi cá phải không?” Thần Neptune bắt đầu cười khoái trá.
Emily đỏ mặt và gật đầu. “Con xin lỗi ngài. Con không cố ý vô lễ và nhìn chằm chằm như vậy đâu ạ, nhưng con vẫn luôn được nghe kể rằng ngài sống dưới biển mà.”
Khuôn mặt của thần Neptune răn rúm lại bởi tiếng cười oang oang như vang vọng khắp cả cung điện. “Chắc hẳn con nghĩ ta cười một chiếc xe bằng vỏ sò được kéo bởi đám cá ngựa, trong tay thì cầm chiếc đinh ba và tạo ra những con biển động dữ dội đây mà.”
Mặt Emily ngày càng đỏ và cô bé lại gật đầu.
Giờ thì đến lượt Thần Jupiter phá lên cười. “Đừng có để thần ấy biến con thành cô bé ngốc, Emily à, thực sự là thần ấy thường làm vậy và còn hơn thế nữa cơ.”
“Nhưng không phải lúc ta ở trên bờ,” thần Neptune kết thúc và trở nên nghiêm túc hơn. Khi đã vào hẳn trong phòng, thần quay ra cửa gọi. “Con trai, hãy vào đây.”
Emily nghe thấy những âm thanh lộc cộc quen thuộc và dễ chịu phát ra từ ngoài hành lang, và trong chốc lát Pegasus đã bước vào trong phòng. Nó vẫn trắng sáng như trước đây và không một chiếc lông nào trên đôi cánh gấp lại gọn gàng kia bị xô lệch cả. Không còn dấu tích nào của vụ cháy mào đã gây ra. Emily cảm thấy được an ủi khi nhìn thấy con tuấn mã bước về phía mình mà không một chút nào do dự.
“Pegasus,” cô bé khẽ nói khi vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó. “Em ổn chứ?”
“Nó ổn mà,” thần Neptune đáp. “Nhưng nó đang rất lo lắng cho con đấy. Sau tai nạn ở nhà hát, nó đã hỏi rằng liệu ta có thể giúp đỡ hay không. Do đó ta đã đến gặp những nàng tiên cá thông minh nhất của mình để yêu cầu họ thêu cho ta tấm vải lụa tốt nhất làm từ những sợi rong biển mọc ở vùng biển sâu nhất. Ta hy vọng thứ đó có thể giúp ích.”
Emily thấy thần Neptune lấy ra một chiếc khăn tay màu xanh nước biển đẹp lung linh từ trong chiếc áo chùng của mình. Dường như nó thay đổi màu sắc khi gặp ánh sáng và nó gợi cho cô về lớp vảy cá ngũ sắc lấp lánh. Thần đưa nó cho cô bé và khi lật giở tấm vải trong tay, Emily nhìn thấy ở giữa là bức tranh thêu cô đang cưỡi Pegasus.
“Pegasus đã đưa cho các nàng tiên cá những sợi lông từ chiếc đuôi của nó để họ thêu đấy,” thần Neptune giải thích. “Đây là tác phẩm tuyệt vời nhất của họ.”
“Ta hy vọng nó cũng sẽ có ích cho những giọt nước mắt của Thần Lửa nữa,” thần Jupiter nói thêm. Thần bước đến gần Emily. “Chiếc khăn này được làm bằng tất cả năng lượng của các nàng tiên cá và của biển cả. Con hãy luôn giữ nó bên mình nhé. Chúng ta tin rằng nó đủ sức để tích tụ và giữ gìn những giọt nước mắt của con mà không gây bất cứ tổn hại nào cho Olympus và cho chính con nữa.”
Emily nhìn vào chiếc khăn tay xinh đẹp và nhẹ tựa lông hồng với hình thêu ngựa Pegasus. Đó là vật đẹp đẽ nhất mà cô từng nhìn thấy trong đời.
“Giờ tất cả những gì chúng ta cần làm là thử nó xem sao,” thần Neptune nói.
“Thử nó ạ?” Emily sợ hãi nói. “Con không chắc về điều đó lắm.”
“Không phải hôm nay, con gái à,” thần Jupiter vừa trấn an vừa nhẹ nhàng choàng tay lên đôi vai cô bé. “Khi nào con cảm thấy dễ chịu hơn. Còn lúc này đây, ta muốn con hãy nghỉ ngơi. Ngày hôm qua con đã phải chịu một điều bất ngờ khá tồi tệ rồi. Khi nào con khá hơn, hãy bảo Pegasus đưa con đến trường đua mới mà chúng ta đang xây cho con. Đó sẽ là nơi tập luyện thích hợp hơn rất nhiều đối với năng lượng của con. Giờ chúng ta đã thấy mức độ của nó, chúng ta cần phải đảm bảo sự an toàn của tất cả mọi người cho đến khi con biết cách kiểm soát chúng tốt hơn.”
Emily ngước nhìn thần Jupiter rồi gật đầu. Cô bé cảm ơn thần Neptune một lần nữa vì món quà xinh đẹp và đứng bên cạnh Pegasus khi hai người họ rời đi. Khi họ đã đi khỏi, Emily vòng tay quanh chiếc cổ rắn rỏi của con tuấn mã.
“Chị rất xin lỗi vì đã làm em đau,” cô bé khóc. “Lửa phóng ra khỏi tay chị và chị đã không thể dừng nó lại được.”
Pegasus hí nhẹ và lại áp sát vào người cô bé.
“Pegasus, chị sắp làm gì thế này? Chỉ một sai lầm như thể nữa chị có thể sẽ giết chết ai đó mất. Chị có thể sẽ gây nhiều tổn hại cho Olympus hơn cả những gì bọn Nirad đã làm.”
Pegasus huých nhẹ để cô biết rằng mình đã hiểu. Rồi nó thu hút ánh mắt của cô để cô nhìn sâu vào trong đôi mắt mình. Khi Emily đắm chìm trong đôi mắt ấy, một cảnh tượng rõ nét ngập tràn trong trí óc của cô. Cô đang ngồi trên lưng Pegasus, từ cung điện này bay vút ra xa - những nỗi sợ hãi và lo lắng của cô bỗng chốc biến mất trong giây phút tuyệt diệu đó.
“Chúng ta có thể không?” cô hỏi đầy hy vọng. Trong tất cả những điều tuyệt vời có thể làm và nhìn thấy ở vùng núi Olympus, điều mà Emily yêu thích là cưỡi Pegasus và khám phá những nơi mới mẻ mà cô chưa từng đặt chân đến.
Emily nhanh chóng thay quần áo và buộc chiếc khăn tay mới vào dây lưng bện của cô. Khi cô bé đã ngồi vững vàng và thoải mái phía sau đôi cánh rộng dài của mình, Pegasus bước đến một trong những chiếc cửa sổ lớn và tự tin nhảy vọt qua.
Emily bám chặt vào bờm của con tuấn mã khi họ bay vút lên bầu trời phía trên vùng núi Olympus. Cưỡi Pegasus thích hơn nhiều so với bất cứ trò tàu lượn nào cô đã từng chơi trong đời mình! Cô cảm thấy an toàn khi bay cùng ngựa thần, nhưng đồng thời, đó là niềm vui liều lĩnh khi bay cao như vậy mà không có dây đai an toàn. Cô chỉ ngồi trên chiếc lưng trần của Pegasus mà thôi.
Phía dưới, trên mặt đất, con người và các sinh vật đang vẫy chào Thần Lửa. Trong bầu trời xung quanh họ, những cư dân có cánh khác cũng đang bay lượn thành hàng ngũ bên cạnh.
Một lúc sau, nhóm hộ tống của họ chuyển hướng bay ra xa, còn lại mỗi Emily và Pegasus. Rất nhanh, mọi ưu phiền của cô bị gạt sang bên và cô tận hưởng cảm giác tự do mỗi khi cưỡi trên lưng con tuấn mã có cánh kỳ diệu này. Khi họ nhẹ nhàng bay lượn trong những làn gió ấm áp bao trùm dãy núi của vùng Olympus, Emily có thể cảm nhận được đôi cánh của Pegasus đang đập thật tự tin.
Chẳng mấy chốc, Pegasus bắt đầu hạ cánh xuống phía bên kia sườn núi.
Emily nhận ra đây là nơi họ đã đến vào ngày đầu tiên sau khi cô xuất hiện ở Đền Thờ. Đó là một bờ biển kín đáo, tách biệt với những triền cát bạc lấp lánh bên một hồ nước đẹp long lanh.
Sau khi hạ cánh, Pegasus di chuyển nhẹ nhàng dọc bờ cát đầy bột kim cương, chân vẩy nhẹ trong làn nước. Những con chim líu lo trên cây ngay gần bờ biển và không khí thì tràn ngập mùi hương từ rừng cây xanh tươi tốt. Thời gian bên con tuấn mã luôn khiến cô cảm thấy tốt hơn và giúp cô gỡ bỏ những rắc rối đang giăng đầy trong tâm trí muộn phiền của cô.
Emily không biết họ đã ở đó bao nhiêu lâu khi sự yên tĩnh thanh bình đó bị phá tan bởi những tiếng la hét cấp bách ầm ĩ của Paelen và Joel. Cô nhìn lên trời và thấy Joel đang bám chặt vào lưng Paelen trong khi đôi xăng đan có cánh của thần Mercury đang khó nhọc nâng đỡ trọng lượng của cả hai người họ.
“Emily, cậu ổn cả chứ?” Joel hỏi khi tụt xuống từ trên lưng Paelen. “Thần Diana không cho bọn tớ gặp cậu. Bà nói cậu cần phải nghỉ ngơi sau khi biến thành quả bom hạt nhân và thổi tung cả nhà hát.”
“Mình khá hơn nhiều rồi,” Emily trả lời, cảm giác nhẹ nhõm khi nhìn thấy bạn bè của mình. Cô bước tới trước và vỗ nhẹ vào cổ của Pegasus. “Cả hai chúng mình đều ổn rồi.”
“Tốt,” Paelen nói, “vì chúng ta có một rắc rối lớn. Bọn Nirad đã quay trở lại Olympus.”
“Gì cơ?” Cảm giác yên bình của cô bé kết thúc bằng độc một từ. Nirad. Chính những tên chiến binh bốn tay tàn bạo đó đã suýt giết chết cô và Pegasus ở New York và cũng là bọn đã hủy hoại bên chân trái của cô.
“Chúng ở đâu?” Cô hỏi. “Đây có phải là một cuộc xâm lược khác nữa không?”
“Mình không nghĩ thế,” Joel đáp. “Bọn mình nghe nói chúng không đông lắm.”
“Một tên Nirad cũng là quá nhiều rồi đấy,” Paelen nói xen vào.
Emily nhìn Pegasus rồi lại nhìn hai người bạn của mình. Tất cả bọn họ đều nghĩ cuộc chiến với quân Nirad đã qua rồi. Sau khi Ngọn Lửa Thiêng được thắp sáng trở lại và năng lượng của vùng Olympus được phục hồi, loài chiến binh khổng lồ đó đã tháo chạy khỏi Olympus. Không ai có thể tưởng tượng được chúng sẽ quay trở lại. “Vậy! chúng ta làm gì bây giờ? Sẵn sàng chiến đấu sao?”
Paelen lắc đầu đáp. “Không. Thần Jupiter đang xây dựng lại đội quân. Thần Jupiter, thần Neptune và Thần Hercules đã đến những nơi phát hiện ra bọn chúng để tìm hiểu xem chúng có bao nhiêu quân và chúng đến đây bằng cách nào. Trong lúc thần ấy ra ngoài, thần Mars và Thần Vulcan đang trang bị cho tất cả mọi người loại vũ khí bằng vàng giống nẹp chân của em và chiếc dây cương của Pegasus.” Paelen giơ ra một con dao nhỏ bằng vàng và chỉ vào một con dao khác trên dây lưng của Joel. “Thần Apollo và thần Diana đang điều động số chiến binh còn lại. Họ lệnh cho bọn ta đi tìm em và đưa em về cung điện. Họ không muốn bọn ta tham gia chiến đấu. Bọn ta phải ở lại với em cho đến khi cuộc chiến này qua đi.”
Emily cảm nhận nỗi sợ hãi khiến cô nghẹt thở. Bọn Nirad đã quay trở lại. Cô biết rằng lúc này cô, Thần Lửa của Olympus, chính là mục tiêu của chúng. Nếu bằng cách nào đó cô bị giết hoặc dù chỉ bị thương nặng thì Ngọn Lửa Thiêng nơi Đền Thờ có thể sẽ bị dập tắt và rồi không còn hy vọng sống sót cho bất cứ ai nữa. Cô không thể để điều đó xảy ra.
“Chúng ta sẽ không quay trở lại cung điện,” cô nói dứt khoát. “Điều đó quá nguy hiểm và bọn Nirad thì quá lớn mạnh. Chúng ta sẽ trở thành mục tiêu tấn công mất! Em nghĩ chúng ta sẽ đi New York. Dù sao thì chúng ta cũng đã lên kế hoạch rồi. Khi ta giải cứu được cho cha em, em chắc rằng ông có thể giúp đỡ.” Emily nhìn tuấn mã. “Pegs à, em nghĩ chúng ta nên làm gì đây?”
Pegasus cào chân xuống bãi cát và hí vang rồi gật đầu.
Emily vỗ về chiếc cổ của con tuấn mã. “Vậy thống nhất thế nhé, chúng ta quay trở lại New York ngay bây giờ.”
Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus