Số lần đọc/download: 2631 / 3
Cập nhật: 2015-11-23 17:37:12 +0700
Chương 2
Đ
êm phủ trùm lên vạn vật, bóng điện màu vàng sang mờ trên mái hiên. Hà Xuyên ngồi lặng trên băng đá dưới dàn hoa Dạ Lý hương bang khuâng. Hai tuần nay, bỗng dưng Đinh Lăng biệt tăm, một nỗi buồn len nhẹ qua tim. Hà Xuyên đã yêu anh rồi, yêu anh chàng nghệ sĩ tài hoa, còn anh, ánh mắt nụ cười quyến rũ quá, thế mà bỗng dưng anh biền biệt làm cho em ngẩn ngơ. Đinh Lăng, Đinh Lăng.
Tiếng xe xịch đỗ trước cổng, làm Hà Xuyên ngẩng lên. Trong bóng tối lờ mờ, Hà Xuyên nhận ra Hà Tử trong bộ đồng phục đi học. Chợt … Hà Xuyên choáng váng hai tay ôm lấy ngực. Đinh Lăng đưa Hà Tử về. Bóng dáng quen thuộc củaĐinh Lăng đã in sâu vàp tâm khảm của Hà Xuyên, làm sao lầm cho được. Đinh Lăng rời xe và kéo Hà Tử vào vòng tay anh. Trong bong tối dưới vòm cành hoa sứ um tùm, Hà Xuyên thấy Đinh Lăng hôn Hà Tử, thật lâu họ mới rời nhau. Hà Tử còn đứng trông theo bong Đinh Lăng cho đến khi chỉ còn là một chấm đỏ.
Hà Xuyên úp mặt vào lòng bàn tay, để nghe những giọt nước mắt của mình tràn ra, rơi qua kẽ tay ướt cả chiếc áo mình đang mặc. Tình yêu cho anh, thôi chỉ còn mình em ấp ủ với nỗi buồn rất thật. ANh yêu Hà Tử ư Đinh Lăng? Hèn nào … anh đã như xa lạ với em, không đưa đón, ánh mắt không còn nồng nàn.
Buồng tim Hà Xuyên đau nhói rã rời. Tình đơn phương em xin giữ lấy một mình. Anh chưa bao giờ có một lời gì cho em, bao lâu em cứ ngỡ mình đẹp tất nhiên sẽ chinh phục đươc anh. Thế mà bẽ bang quá. Hà tử có gì cuốn hút anh Đinh Lăng? Nó còn quá ngây thơ dại khờ.
- Chị Hà Xuyên đâu rồi hả mẹ?
Tiếng Hà Tử hồn nhiên vang lên trong nhà. Bà Qúi Châu trả lời:
- Chắc ở ngoài vườn.
Hà Xuyên chùi vội nước mắt, nép sát vào giàn hoa hơn, cô muốn một mình với nỗi buồn mà Hà Tử đang là con dao thật sắc khứa vào tim cô rỉ máu.
- Chị Hà Xuyên.
Hà Tử ôm chặt bờ vai Hà Xuyên, tay cô dịu dàng mềm ấm, mặt cúi xuống đối diện Hà Xuyên và thảng thốt nhận ra những hạtlệ còn đọng long lánh trên má cô. Hà Tử kêu lên:
- Việc gì vậy chị Hà Xuyên?
- Không có gì đâu em.
- Mẹ la chị hả?
- Không.
- Chứ sao chị khóc?
- Đã bảo không có mà.
- Không, không có tại sao chị khóc, ai đã làm gì chị?
Hà Xuyên vỗ nhẹ lên đầu Hà Tử:
- Buồn buồn khóc chơi không được sao?
Hà Tử bật cười:
- Chị nói ngộ ghê, buồn mà khóc chơi. Chị Hà Xuyên, em cũng có những lúc như chị, ngồi buồn khóc ngon lành một mình.
- Hà Tử, anh Đinh Lăng đưa em về phải không?
Trong bong tối, Hà Tử thoáng giật mình lo ngại:
- Chị thấy hả chị Hà Xuyên?
Hà Xuyên nhìn thật lâu vào mắt Hà Tử gật đầu. Hà Tử nghe máu nóng dồn lên mặt mình, cô lí nhí trong miệng:
- Chị thấy anh Đinh Lăng ôm em.
Hà Xuyên bẹo má Hà Tử. Gượng cười:
- Và hôn cả cô nữa.
Ấp hai tay Hà Xuyên lên má mình đang nóng vì thẹn, Hà tử thì thào:
- Chị đừng mach mẹ nha.
- Hà Tử, em đã lớn rồi kia mà, em có quyền có bạn trai chứ, nhưng Hà Tử này, em có yêu Đinh Lăng không?
Cắn cắn hai môi vào nhau, Hà Tử vừa cười vừa gật đầu thú nhận:
- Có, và anh ấy cũng yêu em.
Hà Xuyên cúi đầu thật sâu, cố ngăn dòng nước mắt đang muốn cuồn cuộn trào ra khóe mắt. Cô gượng lại bằng cách choàng tay qua vai Hà Tử:
- M ình v ào nhà đi em, chị cần xem lại bài học ngày mai.
Hà Tử giữ tay Hà Xuyên lại:
- Sao chị không nói gì hết vậy chị Hà Xuyên?
Hà Xuyên cau mày:
- Em muốn nói gì hả Hà Tử?
- Chị không khuyên em một lời nào sao?
- Khuyên em điều gì bây giờ? … Đinh Lăng rất xứng đáng cho em yêu, có điều anh ấy là nghệ sĩ, em phải biết chấp nhận, nếu Đinh Lăng tỏ ra quá hào hoa.
- Em hiểu, cám ơn chị.
Hà Tử đang vui, và mơ mộng trong tình yêu, màu hồng đang trải dài trong mắt cô. Giờ đây nếu có ai đó bảo rằng Đinh Lăng là kẻ xấu, chắc không bao giờ Hà Tử tin và rời xa, huống chi anh lại yêu Hà Tử đắm say, nồng nàn. Tình yêu vốn không biên cương, như song tràn bờ trong long cô gái vừa mười sáu.
- Đinh Lăng, anh đưa em đi đâu?
Hà Tử buông Đinh Lăng nhảy xuống xe, đảo mắt nhìn quanh, Đinh Lăng dựng chống chiếc xe của mình, vòng tay ôm ngang người Hà Tử âu yếm:
- Đay là nhà của anh, anh muốn đưa em về nhà cho biết, hai hôm nữa anh phải theo đoàn kịch đi diễn ngoài Nha Trang.
- Rồi bao giờ anh về?
- Năm hôm thôi, đủ để anh nhớ bé khờ người rồi bé ạ.
Hà Tử bối rối muốn gỡ vòng tay Đinh Lăng đang ôm mình, nhưng anh đã buông cô ra, nhanh nhẹn tiến lại cửa, lục túi quần tìm chìa khóa.
Cửa mở rộng Đinh Lăng quay lại, đầu cúi thấp, tay đưa ra trước mặt nhưmột tên lính hầu, giả giọng cung kính:
- Hạ thần mời công chúa quá bộ vào tệ xá và phủi chân ngồi chơi.
Hà Tử ôm bụng cười quên cả e ngại, cô oai vệ bước vào nhà ra lệnh:
- CHo phép nhà ngươi bình than, ta đi thị sát đã.
Cô nghênh ngang bước qua ngưỡng cửa. Căn phòng nhỏ nhắn xinh xắn vừa bừa bãi đầy quần áo, thuốc lá, ly tách lung tung. Hà Tử nhăn mặt:
- Đinh Lăng nhà ngươi bê bối quá.
Đinh Lăng làm ra vẻ sợ hãi:
- Xin công chúa thứ tội bê bối, bao giờ hạ thần làm phò mã nhà lại sạch sẽ ngay.
- Ôi … nhà ngươi … đáng chết.
Đinh Lăng cười ôm chầm lấy Hà Tử:
- Sao công chúa, không chịu hả?
Hà Tử trợn mắt:
- Phạm thượng, dám ôm công chúa à?
Nụ hôn ngọt mềm của Đinh Lăng chận tiếng phản kháng trên bờ môi Hà Tử. Cô ú ớ nằm im trong vòng tay Đinh Lăng, người cô như mềm đi trong những nụ hôn của người tình, cô ép mặt vào ngực Đinh Lăng thủ thỉ:
- Đinh Lăng, em còn bé qua để làm vợ.
- Anh sẽ chờ em dù cho đến bao giờ em yêu ạ.
Hà Tử xúc động ghì lấy cổ anh, mắt cô say đắm nhìn anh, những nụ hôn ngọt ngào lại trao cho nhau.
Đinh Lăng bế bổng Hà Tử trên đôi tay mình, anh đặt cô lên chiếc ghế phô tơi dài, phủ phục bên cô, mắt nồng nàn say đắm. Hà Tử trỗi dậy, tránh tia mắt nhìn cháy bỏng của người tình:
- Đinh Lăng, em muốn cùng với anh thu dọn lại phòng cho anh.
- OK. Hoan nghênh ý kiến của em.
- Ấy chết, em không có quần mặc làm sao?
- Vào đây.
Đinh Lăng dắt tay Hà Tử vào phía trong, anh chỉ bộ quần áo thun ngắn tay của mình bảo:
- Em mặc đỡ quần áo anh được không?
- Chắc là được.
- Mặc thử anh xem
- Anh đi ra ngoài đi.
Đinh Lăng mỉm cười lui ra. Hà Tử loay quay một lúc trở ra. Quần short quá gối, áo thun thì bít cả mông, Đinh Lăng lại ôm bụng cười, Hà Tử giận dỗi:
- Anh cười em hoài em không them mặc đâu.
Đinh Lăng ôm vai Hà Tử vỗ về:
- Không, em mặc trông em rất đẹp, nhưng lại buồn cười vì em nhỏ con hơn anh, xem nào … giống chú hề Charlot
Hà Tử phụng phịu:
- Giống hề Charlot … thôi đi.
- Mặc như thế này mới thoải mái chứ cưng đẹp rồi đừng làm nũng, em bé.
Hà Tử bắt đầu thu dọn phòng khách, tàn thuốc tùm lum. Cô nhăn mặt:
- Anh ở dơ quá Đinh Lăng à!
- Con trai mà em.
Trong thoáng chốc, căn phòng như sáng ra nhờ bàn tay Hà Tử. Đinh Lăng khen dồn:
- Bé của anh giỏi quá.
- Thưởng em đi.
- Đưa má đây.
Hà Tử ngúng nguẩy lùi thụt lùi khi Đinh Lăng chờn vờn tới:
- Ôi không quá, chả them quà của anh đâu Đinh Lăng.
Hà Tử cười khanh khách chạy về phía trong. Đinh Lăng đi theo. Họ lại thu dọn nơi phòng Đinh Lăng ngủ, Hà Tử xúc động khi nhìn tên mình đầy trên vách, cô lườm Đinh Lăng:
- Bẩn tường của người ta hết rồi.
- Anh nhớ bé quá, chỉ có như vậy mới đỡ nhớ thôi, bé ạ,
Không đầy nửa giờ sau, căn nhà hoàn toàn sạch sẽ bong lộn và thoáng mát. Hà Tử chui vào buồng tắm, dội nước ào ào bên ngời Đinh Lăng chạy đi mua bánh mì và 1 đòn chả lụa ( lâu ngày không được ăn, thèm quá!).
Buổi ăn trưa được thu dọn trên nền gạch vừa lau sạch sẽ, một đòn chả lụa, hai ổ bánh mì, một ít thịt ngượi, dưa leo và cà chua thái mỏng, hai chai coca. Hà Tử vừa nhai bánh mì vừa bảo Đinh Lăng:
- Ngon quá anh Đinh Lăng, em chưa bao giờ được ăn như thế này.
Giọng Đinh Lăng chùng xuống:
- Em chưa bao giờ ăn như thế này vì em là cô bé con nhà giàu. Hà Tử, anh sợ em không chịu nổi cuộc sống nghèo nàn nếu em là vợ của anh.
Hà Tử đặt cốc coca trở lại chỗ cũ ngẩng nhìn Đinh Lăng, đôi mắt thơ ngây như ngọc thỏ của cô trong vắt thật đẹp:
- Tại sao anh lại nói như vậy hả anh Đinh Lăng?
Anh xao xuyến choàng tay qua vai Hà Tử đáp nhỏ:
- Anh nói như vậy là bởi anh nhìn vào thực tế, anh chỉ là một nghệ sĩ, có đi hát hay diễn kịch mới có tiền, mà anh thì còn nghèo chưa nổi danh mấy, chưa chắc anh có tiền để cưới em và nuôi em, rồi chúng ta sẽ có con, nhưng anh yêu em và nếu phải xa em, chắc là anh sẽ ngã gục thôi.
- Đinh Lăng …- Hà Tử nao long nép vào vai Đinh Lăng - Em hiểu điều anh nói. Và em yêu anh vô cùng bằng chính con người thật của anh, chứ không vì ánh hào quang quanh anh.
- Cám ơn em.
- Do đó, dù thế nào đi nữa, em vẫn yêu anh, chỉ mong anh giúp tình yêu ta trong sang, cho đến ngày em học xong, có nghề nghiệp, tương lai ta vững chắc.
- Ôi bé của anh, em suy nghĩ chính chắn nhiều hơn anh.
Đinh Lăng xúc động kéo Hà Tử ngã vào ngực mình, tình yêu dâng đầy ấp tim anh, anh ghì chặt Hà Tử vào đôi tay mình, lắng nghe nhịp đập trong tim cô đang rộn rã như trái tim anh.
- Hà Tử, anh yêu em.
Căn nhà bé nhỏ của Đinh Lăng, bỗng chốc tràn ngập thanh âm màu sắc của hạnh phúc. Hà Tử rung động nép vào lòng Đinh Lăng hơn nữa, cảm nhận tình yêu như ngọn song tràn bờ.
o không o
Bà Qúi Châu đón Hà Tử ở phòng khách với nét mặt giận dữ:
- Con đi đâu uốt ngày vậy Hà Tử?
Hà Tử sợ hãi trước khuôn mặt của mẹ, ấp úng:
- Con đi picnic thưa mẹ.
- Con có xin phép mẹ không?
- Lúc con đi, mẹ còn ngủ con nói với vú Hai.
- Vú Hai không phải là mẹ, vú không có quyền cho phép con đi chơi, con thật quá lắm Hà Tử, dám đi từ sang cho đến chiều mới về.
- Con xin lỗi mẹ.
- Hừ, con xin lỗi mẹ, Hà Tử con đi với bạn trai phải không?
Hà Tử cúi đầu lí nhí:
- Thưa mẹ …
Bà Qúi Châu nghiêm mặt:
- Mẹ đã thấy con đừng từ chối, nó là thằng nào?
- Mẹ …
Hà Tử dung chiêu bài của mình, cô nũng nịu xà vào lòng mẹ Ôm chặt lấy bà:
- Anh Đinh Lăng đã từng đóng kịch trên đài truyền hình đó mẹ.
Bà Qúi Châu sửng sốt kêu lên:
- Sao, con lại quen với loại người đó nữa hả Hà Tử?
Hà Tử phụng phịu:
- Mẹ, anh Đinh Lăng là nghệ sĩ có gì không tốt đâu?
Bà Qúi Châu quắc mắt:
- Nó không có gì xấu, nhưng đó không phải là người có nếp sống đành hoàng biết chung thủy, biết lo cho gia đình và nhất là không bao giờ tạo cho con có được một cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc đâu.
- Mẹ Ơi, con tin là anh Đinh Lăng sẽ không có nhưng điểm như mẹ nói đâu.
- Dú có hay không, mẹ cũng không bằng long cho con tiếp tục quan hệ với Đinh Lăng, con phải cắt đứt ngay.
Hà Tử rơm rớm nước mắt:
- Mẹ Ơi, con yêu anh ấy.
Bà Qúi Châu bừng giận xô mạnh vai Hà Tử:
- Con dám nói với mẹ như vậy hả Hà Tử? Mẹ buộc con phải chấm dứt ngay, nếu không đừng trách mẹ.
Bà bỏ đi một nước, mặc cho Hà Tử đứng khóc nghẹn ngào. Một ngày bên Đinh Lăng, đầy hạnh phúc và nụ cười, ngờ đâu bão going đang ùn ùn kéo tới, anh có biết không anh Đinh Lăng?
Hà Xuyên đi học Anh ngữ chưa xề. Hà Tử buồn bã đứng tì mặt vào khung cửa kính, nhìn mông lung ra khung trời bên ngoài. Nắng chiều đã tắt, thành phố vừa lên đèn. Đinh Lăng có lẽ đang bắt đầu cho công việc của anh. Đinh Lăng ơi, em sẽ yêu anh và yêu anh mãi mãi dù mẹ ngăn cấm.
Đêm buông xuống từ lâu, Hà Tử vẫn còn đứng lặng lẽ bên khung cửa sổ, nước mắt hoan mi. Vú Hai nhẹ nhàng đến bên cô chủ nhỏ, hai tay vú choàng vai Hà Tử, lời vú dịu dàn yêu thương:
- Con khóc đấy phải không Hà Tử?
- Vú ơi, vú nói đi anh Đinh Lăng có phải là người xấu không vú?
- Vú không biết, nhưng dù Đinh Lăng tốt hay xấu thì con cũng phải chấm dứt như mẹ dạy thôi.
Hà Tử thảng thốt:
- Tại sao vậy vú?
- Con có còn nhớ Hoài Vũ không?
- Dạ nhớ, nhưng mà anh Hoài Vũ đã đi theo gia đình định cư bên Úc từ 5 năm nay rồi mà vú, họ bặt tăm, nào có thư từ gì cho gia đình mình đâu?
- Cách đây hai hôm, gia đình Hoài Vũ có gởi thư về báo tin Hoài Vũ sẽ trở về để thực hiện lời hứa hôn ngày trước, nếu con muốn Hoài Vũ sẽ ở luôn tại Việt Nam.
Như một qủ bom nổ giáng lên đầu, Hà Tử tái mặt ôm chầm vú Hai, giọng lạc đi:
- Vú nói thật?
- Vú lại đi nói dối con sao Hà Tử?
Cô bật khóc:
- Vú ơi, con yêu anh Đinh Lăng? Vú ơi.
- Đinh Lăng có yêu con không?
- Dạ có.
- Điều gì làm con tin tưởng Đinh Lăng?
- Tư cách và sự quan tâm cùng tình yêu của anh ấy. Vú ơi, con không thể quên Đinh Lăng được đâu.
Vú Hai thở dài, Hà Tử vẫn gục khóc trong long vú, có tiếng bà Qúi Châu gọi bên ngoài:
- Hà Tử ra mẹ biểu.
Vú Hai ngập ngừng:
- Mẹ gọi con để nói chuyện Hoài Vũ đó.
Cô chùi vội nước mắt, nhưng nước mắt lại tràn ra nhiều hơn, cô úp mặt vào mặt vú Hai khóc nức nở.