Số lần đọc/download: 1764 / 59
Cập nhật: 2015-03-18 21:20:24 +0700
Chương 2 - Kế Hoạch Ám Sát
P
hải, thần Vệ nữ đã tới cứu chàng điệp viên đam mê là Quỳnh Loan, ngôi sao sáng của ban Biệt vụ.
Sự can thiệp của nàng không do tình cờ mà ra. Đó là kết quả của những toan tính thận trọng và khôn ngoan xuất phát từ văn phòng Tổng giám đốc sở Mật vụ.
Mọi việc xảy ra đều đặn như kim đồng hồ ngay sau khi Văn Bình giã từ trụ sở bí mật Khánh hội. Chiếc Citroen cổ lỗ sĩ vừa đưa Văn Bình ra đường cái thì dưới hầm vắng vẻ, ông Hoàng bấm chuông điện gọi Quỳnh Loan.
Mân mê cái quẹt máy trong tay, ông Hoàng nói :
- Ngồi ở phòng bên, cô đã nghe hết cuộc trò chuyện giữa tôi và Văn Bình. Hơn ai hết, cô có dịp nhận thấy sự tiên đoán của Sở là đúng. Theo cô, liệu đêm nay Văn Bình bỏ đi nữa không?
Quỳnh Loan đáp :
- Thưa, tôi tin là có. Lệ thường, Văn Bình rất điềm đạm và khoan thai. Đêm nay, anh ấy có vẻ sốt ruột.
- Đúng. Sốt ruột vì nội đêm nay có hẹn với Như Luyến.
Mặt Quỳnh Loan tái mét rồi ửng đỏ. Ông Tổng giám đốc giả vờ quay lưng về phía nàng :
- Lẽ ra, tôi giao việc này cho người khác. Chẳng hạn cho Lê Diệp, vì chỉ Lê Diệp mới đủ tài ba can thiệp để gỡ rối cho Văn Bình. Những điệp vụ hiểm nghèo cần nam giới hơn là phụ nữ. Tuy nhiên, tôi lại cần cô. Cô đã hiểu nguyên nhân chưa?
- Có lẽ ông cho rằng Văn Bình có cảm tình đặc biệt với tôi. Thưa ông, tôi không chối cãi điều ấy, nhưng dầu sao anh ấy là con ngựa bất kham, không chịu nép mình trong khuôn khổ kỷ luật, hơn nữa trong thời gian qua anh ấy còn bê tha, hoang toàng gấp hai, gấp ba trong quá khứ, sợ một mình tôi không chế ngự nổi.
- Trước khi bắt tay vào công việc, tôi đều nghiên cứu kỹ càng. Đánh cờ, thiên hạ thường nghĩ đến tấn công hoặc phòng thủ riêng rẽ, về phần tôi, tôi coi phương diện tấn công hoặc phòng thủ tương đương với nhau. Mỗi bước tiến của tôi đều đi kèm với bước thoái. Tôi nói như vậy để giải thích cho cô hiểu rằng cô được triệu hồi là vì tôi đã cân nhắc chu đáo khả năng của cô có thể lật ngược thế cờ. Tôi không trách cứ cô, vì việc đáng tiếc đã xảy ra rồi. Giờ đây, cô nên thú thật với tôi. Tại sao cô xin lưu lại Vạn Tượng lâu hơn nhiệm kỳ đã định?
- Ông tha lỗi cho tôi. Trong một phút mềm yếu, tôi đã phạm điều khoản của khế ước tuyên dụng, và nội qui của Sở. Tôi xin sẵn sàng từ chức để làm gương cho chị em trong ban Biệt vụ.
- Tôi mời cô về Sài gòn không phải là để ký đơn từ chức. Văn Bình đã phạm nhiều lỗi lầm nặng nề hơn cô nhiều. Theo ý tôi, việc cô vừa nói chưa hẳn là vi phạm, mặc dầu nữa nhân viên Biệt vụ bị khế ước tuyển dụng và nội qui ràng buộc là không được kết hôn cũng như khai hoa nở nhụy. Không riêng gì nữ nhân viên Biệt vụ, hàng trăm ngàn nữ trợ tá quân đội cũng bị ràng buộc khắt khe như vậy. Ngành điệp báo, dĩ nhiên, phải đòi hỏi khắt khe hơn ngành nữ trợ tá nữa.
Song le, tôi đã bỏ qua vụ này từ lâu. Tôi cho rằng cấm đoán tình yêu là điều hoàn toàn vô ý. Tôi biết cô liên lạc quá sâu xa với Văn Bình trong những ngày hoạt động chung tại Vạn Tượng. Nhiều phụ nữ khác cũng liên lạc sâu xa với Văn Bình nhưng lại giữ gìn triệt để, còn cô, tôi có cảm tưởng rằng cô muốn thế. Phải không, cô Quỳnh Loan?
- Thưa ông, đúng. Tôi muốn có con với Văn Bình, và tôi đã có. Tôi quan niệm rằng đứa con chung là xiềng xích đối với Văn Bình. Anh ấy sẽ đúng đắn hơn trong việc xử thế, và cân nhắc hơn trong công tác điệp báo. Sau khi chúng tôi xa nhau một thời gian ngắn, tôi biết là có mang nên làm đơn xin ở lại Lào quốc.
Đúng 9 tháng sau, tôi sinh hạ được một đứa con trai. Tôi che đậy rất khôn ngoan, đinh ninh không ai biết. Có mang được 5 tháng, đến khi bắt đầu có bụng, tôi xin phép ông đại sứ được qua Thái du lịch, và đi luôn cho đến ngày sinh nở.
Thưa ông, tôi sinh nở rất khó khăn, suýt nữa phải mổ nếu không gặp y sĩ tận tâm và có tài...
- Bây giờ, tưởng cô nên biết rằng viên y sĩ chăm nom cô trong nhà hộ sinh gần phi trường Đồn mương là nhân viên của Sở, đặc phái từ Sài gòn lên. Văn Bình la cà khắp nơi trên thế giới, ở đâu cũng để lại ái tình vương vãi, song đây là lần đầu tiên, có con chính thức, và nhất là có con với một nữ nhân viên ưu tú trong Sở. Là Tổng giám đốc, tôi có bổn phận phải lo liệu giùm cô và Văn Bình, và làm cha tinh thần cho đứa trẻ. Trở về Vạn Tượng, cô nuôi con ở đâu tôi cũng biết. Cô Quỳnh Loan? Cô đã báo tin có con cho Văn Bình biết chưa?
- Thưa, khi có mang, tôi viết thư cho Văn Bình. Anh ấy trả lời là đến ngày sinh nở thì đánh điện để anh ấy lên Lào. Tôi không đánh điện vì không muốn làm phiền. Vả lại, tôi biết trước là Văn Bình bận tíu tít, nếu không bận việc công thì lại bận việc tư, không có thời giờ lên thăm con được.
- Tại sao cô lại gửi con cho dì phước nuôi?
- Thưa, tôi sợ.
- Không có gì cô phải sợ. Bắt đầu từ mai, cô sẽ mang con về dưỡng đường của Sở, giao cho y sĩ trưởng. Tôi sẽ bố trí chăm nom nó cho tử tế. Nếu tôi không lầm, nó giống Văn Bình như hệt.
Quỳnh Loan nhìn ông Hoàng, nước mắt chảy quanh :
- Cảm ơn ông. Tôi không ngờ nó giống bố như hai giọt nước. Giống nhất là cặp mắt. Thưa ông, mắt nó cũng ươn ướt, khô khan, điếm đàng và lạnh lùng như mắt bố nó. Sau khi ra đời, nó ốm nhom ốm nhách làm tôi hết sức lo ngại. Nhưng chỉ ba tháng sau, nó lớn nhanh như thổi, và từ bấy đến nay không hề đau ốm.
- Cô đặt tên cháu là Văn Bình phải không?
Quỳnh Loan giật mình :
- Vâng. Theo quy ước giữa chúng tôi, đứa con chung đầu tiên sẽ mang tên Văn Bình.
- Kể ra, cô nên đặt tên khác thì hơn. Vì tôi không muốn các nữ nhân viên khác biết chuyện. Cô không lạ gì Văn Bình có nhiều giây nhợ trong Sở, đặt biệt là Nguyên Hương. Tôi đã giữ kín không để vụ này lộ ra ngoài, cô cũng nên giúp tôi một phần. Vì tôi lo ngại một số nữ nhân viên khác sẽ bắt chước cô. Khi ấy nội quy của Sở sẽ trở thành mảnh lấy lộn. Tuy nhiên, điều tôi sợ nhất không phải là sự bất lực của nội quy. Mà là sợ các nữ nhân viên từ chức để làm tròn thiên chức người mẹ.
- Thưa, tôi xin hứa...
- Được rồi. Ngày mai, cô sẽ đi khai sinh cho nó.
- Ông cho phép tôi ghi tên cha là Tống Văn Bình không?
- Đồng ý. Nếu cô thỏa thuận, tôi chỉ muốn đổi tên mà thôi. Chẳng hạn Tống Văn...
- Thưa, ở Tây phương, người ta thường lấy tên danh nhân để đặt cho con. Về tuổi tác, ông là cha tôi. Về tài ba, ông là thầy tôi. Tôi đã phiền nhiễu ông quá nhiều, giờ đây xin ông cho tôi phiền nhiễu lần nữa. Ông là cha tinh thần của cháu bé, vì vậy tôi muốn đặt tên nó là Văn Hoàng... Tống Văn Hoàng để kỷ niệm, vì dầu sao ông cũng già rồi.
Ông Hoàng phá lên cười, cái cười trong trẻo vô tư lự như phát xuất từ một thanh niên 20, cái tuổi thần tiên :
- Ừ, cũng chẳng hề gì. Cô cứ gọi nó là Tống Văn Hoàng...
Đang nói, đột nhiên ông Hoàng ngừng lại.
Ngọn đèn đỏ gắn trên tường nháy tắt hai cái.
Rồi cửa phòng mở ra, Lê Diệp bước vào, giọng nghiêm trọng :
- Thưa ông, tín hiệu của Văn Bình.
Ông Hoàng xoa tay :
- Anh cho theo dõi từng phút một. Tôi ra xe ngay bây giờ với cô Quỳnh Loan.
Ba phút sau, ông Hoàng đã ngồi gọn trong xe Citroen, với Quỳnh Loan một bên. Tài xế phóng ra khỏi khu Khánh hội tối ôm và u uất. Ông Hoàng nói :
- Xe của tôi liên lạc trực tiếp với Lê Diệp vằng điện thoại siêu tần số. Có lẽ trong 5 phút nữa Lê Diệp mới gọi. Trong thời gian này, tôi có thể cho cô biết rõ chi tiết của việc sắp làm.
Tôi triệu cô về Sài gòn để giao hai việc. Việc thứ nhất : hợp thức hóa tình trạng đứa trẻ. Việc thứ hai : thay mặt tôi để bảo vệ Văn Bình.
Quỳnh Loan lắc đầu :
- Từ ngày làm việc dưới quyền ông, tôi chưa khi nào dám trái lệnh. Song lần này, tôi sợ không làm tròn chỉ thị của ông. Nếu được, xin ông giao nhiệm vụ bảo vệ Văn Bình cho nhân viên khác?
- Tại sao cô từ chối?
- Vì Văn Bình là người cứng đầu nhất thế giới. Muốn trị kẻ cứng đầu chỉ có một giải pháp : áp dụng kỷ luật nội bộ hoặc cho một bài học về võ thuật. Theo chỗ tôi biết thì chưa bao giờ Sở áp dụng nổi kỷ luật với Văn Bình mặc dầu hạnh kiểm của anh ấy mỗi ngày một bừa bãi, coi trời bằng vung. Hồi ở Hồng Kông, ông chưa khiển trách mà Z.28 đã tự tiện xin thôi và bỏ qua Vạn Tượng đi tu. Nhiều lần Z.28 lại dọa từ chức. Còn về bài học võ thuật thì đừng nói trong Sở mật vụ, ngay cả trên toàn Đông nam á nữa cũng chưa tìm được ai đủ tài nghệ, đủ thao lược để quật ngã Văn Bình. Nói tóm lại, Văn Bình là người bất trị.
- Cao nhân tắc hữu cao nhân trị.
- Thưa ông, tôi là phụ nữ chân yếu tay mềm, không phải là cao nhân. Cao nhân là Lê Diệp hoặc Triệu Dung. Tuy nhiên, tôi cũng chưa tin rằng Triệu Dung hoặc Lê Diệp có thể hạ Z.28 đo ván... Nếu ông cho phép, tôi xin đưa ra một đề nghị. Đề nghị ông đích thân gặp Văn Bình để sửa trị. Đối với ông, Z.28 vẫn kính nể như cha ruột.
- Cô nói đúng. Z.28 sẽ không dám dở ngón võ biền hoặc láo xược trước mặt tôi. Nhưng y còn một phương pháp khác, vô cùng lợi hại : từ chức. Y gia nhập Sở bằng khẩu ước, từ nhiều năm nay chưa chịu ký một tờ giấy cam kết nào. Vả lại, cam kết bằng giấy cũng vô ích. Tôi ra mặt, Văn Bình sẽ bỏ Sở ngay. Từ sau vụ Hồng Kông và KX [1], tôi cố gắng gượng nhẹ với Văn Bình. Vì vậy, tôi cần đến cô.
Ngoài cô ra, không ai có đủ sức mạnh để lôi kéo Z.28. Tôi tin là cô sẵn sàng ưng thuận.
- Thưa, không bao giờ tôi dám thoái thác. Nhưng tôi không hiểu sức mạnh của tôi là sức mạnh nào?
- Sức mạnh của ruột thịt. Cô là nữ nhân viên trong Sở đầu tiên có con với Văn Bình.
- Tôi sợ rằng hòn máu nhỏ mọn này không đủ sức mạnh để thuyết phục Z.28.
- Có lẽ cô chưa hiểu rõ đời tư của Văn Bình. Hồi nhỏ, y được phụ thân thương yêu hết mực. Sở dĩ y bắn giỏi, võ giỏi một phần cũng nhờ phụ thân. Sự đối xử này đã ảnh hưởng nhiều tới tâm tính của Văn Bình. Y không muốn có con, chẳng phải vì ghét trẻ. Mà chính vì y sợ cuộc sống điệp báo đầy nguy hiểm không cho phép y chăm nom con cái. Văn Bình là con người thép nhưng lại có nhược điểm đối với đàn bà. Nhất là đối với người đàn bà đã mang đứa con của mình. Và nhất là đối với con ruột. Cô hơn mọi nhân viên của Sở, hơn cả tôi vì thế.
Quỳnh Loan thở dài :
- Vâng, tôi huy vọng ông nói đúng.
Ông Hoàng cũng thở dài :
- Có lẽ đây là lần thứ nhất cô hoài nghi khả năng của tôi. Kể ra, cô hoài nghi không phải là quá đáng. Thánh nhân cũng lầm thì người trần như tôi bị lầm là dĩ nhiên. Công tác tôi giao cho cô được thu gọn vào một câu ngắn ngủi, và cô được toàn quyền ứng biến: dùng tình thương để giữ riệt Văn Bình, không cho đi đâu một thời gian.
- Tôi xin tuân lệnh.
Ông Hoàng im bặt.
Giọng nói quen thuộc của Lê Diệp từ máy điện thoại siêu tần số vẳng ra, nghe rõ mồn một :
- Thưa, như ông dự tính, Sở Khanh đã tới gặp Thúy Kiều.
Ông Hoàng hỏi :
- Sở Khanh đang ở đâu?
Lê Diệp đáp :
- Đầu đường Yên đổ.
- Anh phải bám thật sát. Tôi sẽ đến ngay.
Chiếc Citroen bất hủ của ông Tổng giám đốc chồm bốn bánh trên đường nhựa, tưởng như vừa được lắp động cơ máy bay phản lực siêu thanh. Đại lộ Pasteur với những thân cây cao, đen sì hai bên chạy dài trong bóng tối lờ mờ.
Ông Hoàng ngoảnh sang phía Quỳnh Loan :
- Sở Khanh là mật danh được dùng để chỉ Văn Bình. Chắc cô cũng biết rằng danh từ này không được lựa chọn cố ý để dè bỉu Z.28. Chẳng qua Lê Diệp lấy theo thứ tự trong sổ mật danh mà thôi. Còn Thúy Kiều...
Ông Tổng giám đốc ngưng nói, lơ đãng nhìn qua cửa xe ra đường. Lệ thường bình tĩnh, Quỳnh Loan bỗng trở nên nôn nóng một cách kỳ lạ. Nàng nhổm người trên ghế, giọng hốt hoảng :
- Thúy Kiều là ai, thưa ông?
Giọng ông Hoàng vẫn thản nhiên :
- Là bà Như Luyến. Có lẽ cô không biết Như Luyến là ai.
- Thưa biết. Tuy nhiên, tôi không ngờ Văn Bình lại đa mang Như Luyến.
- Theo phúc trình của Phản gián, thì nhân viên Smerch đã phăng ra sự đi lại lén lút giữa Z.28 và Như Luyến. Họ tìm cách ám hại Z.28 nhiều lần mà chưa gặp cơ hội. Tôi sợ đêm nay...
- Thưa, quyền hạn của tôi đến đâu?
- Tùy cô. Nếu không gặp trở ngại, cô nên bắt sống. Trong hoàn cảnh bất khả kháng hãy bắn chết.
- Đến nơi, chưa ông?
- Một phút nữa.
- Thưa ông, tôi có linh giác là lạ. Không khéo...
- Hy vọng là Z.28 không hề gì. Vì theo mật tin, nhân viên Smerch chỉ được lệnh bắn Z.28 bằng đạn thuốc mê rồi mang đi, chứ không quyết tâm hạ sát. Người bị hạ sát là Như Luyến. Tôi đã tính toán chu đáo : khẩu súng dưới nách Văn Bình được gắn một bộ phận điện tử phát tuyến đặc biệt, nhờ nó Lê Diệp và tôi có thể theo dõi nhất cử nhất động của Văn Bình.
Xe đậu lại.
Lê Diệp từ bóng tối vọt ra.
Nhanh như máy, Quỳnh Loan nhảy xuống xe, theo Lê Diệp chạy lên lầu. Vẻ yếu ớt chậm chạp cố hữu đã biết mất, nhường chỗ cho phản ứng nhậm lẹ và hữu hiệu.
Lê Diệp húc vai vào cửa phòng.
Và viên đạn bá phát, bá trúng của Quỳnh Loan vọt ra khỏi nòng súng, bắn ngã tên nhân viên Smerch.
o O o
Nữa giờ sau...
Trong gian phòng rộng thênh thang, trần thiết giản dị và lạnh lùng chỉ có ba người.
Quỳnh Loan, Văn Bình và Như Luyến.
Văn Bình nằm thiêm thiếp trên giường, mắt nhắm nghiền, hơi thở hổn hển như người vừa chạy việt dã. Như Luyến đã tỉnh cơn sợ, ngồi dựa lưng vào ghế sô-pha, mặt còn xanh tái. Nàng nhìn chung quanh, hết nhìn căn phòng lạ hoắc đến nhìn Văn Bình bất tỉnh. Sau cùng nàng nhìn Quỳnh Loan bằng cặp mắt pha lẫn lo lắng và sửng sốt.
Nhưng Quỳnh Loan không nhìn lại.
Ruột gan nàng đang sôi sùng sục. Sau khi bắn hạ tên sát nhân Smerch, nàng dìu Như Luyến xuống xe, trong lúc Lê Diệp cõng Văn Bình lên vai.
Dưới đường, nàng gặp một xác chết nằm sóng soài. Lê Diệp chép miệng nói :
- Nhân viên Smerch. Hắn lảng vảng ngoài cửa để canh chừng cho đồng bọn. Chẳng may hắn đụng tôi. Hắn chưa kịp phản ứng thì tôi đã tặng một mũi dao. Cách 5 thước, lưỡi dao lá liễu của tôi được phóng trúng tim, hắn chết không kịp trối.
Một chiếc Citroen sơn đen khác đậu xịch gần xe hơi của ông Tổng giám đốc.
Ông Hoàng dặn Quỳnh Loan trước khi lên xe :
- Tôi về đây. Cô sẽ dứt khoát giải thích với bà Như Luyến. Và nhất là với Văn Bình.
Lê Diệp đưa toàn thể về trụ sở Tân Sơn Nhất. Ông Hoàng từ giã trước tiên. Rồi đến Lê Diệp. Nhiệm vụ của Quỳnh Loàn bắt đầu. Một nhiệm vụ bạc bẽo, đau đớn mà nàng hằng mong đợi song bây giờ nàng lại không ham thích nữa.
Nàng cố chế ngự máu ghen đang cuồn cuộn trong huyết quản song càng tập trung tư tưởng nàng càng ghen mạnh hơn lên. Những khóa huấn luyện điệp báo bổ túc liên tiếp ở Sài gòn và hải ngoại, và những năm lăn lộn trong nghề đã biến Quỳnh Loan thành cô gái có trái tim bằng sắt nguội. Nhưng trái tim nàng chỉ có thể cứng rắn với kẻ thù. Nàng đã trở về với tính tình cố hữu của người đàn bà muôn thuở.
Mặt nàng đang đỏ bừng bỗng chuyển sang màu trắng. Ít khi nàng giận dữ - từ nhỏ đến lớn, nàng chỉ giận dữ ba, bốn lần - nhưng khi giận dữ nàng mất hết lương tri. Lỗ tai nàng kêu ầm ầm, như thể hàng chục, hàng trăm phi cơ phản lực đang bay trên không phận dội bom nặng 500 kí xuống ghế nàng ngồi.
Cơn ghen của Quỳnh Loan đã lên tới cực độ. Như đọc được ý nghĩ của nàng, Như Luyến run cầm cập. Quỳnh Loan gằn giọng :
- Bà là người yêu của Z.28?
Như Luyến đáp :
- Không. Còn cô, cô là ai?
- Bà không được quyền hỏi tôi, vì tôi đang thẩm vấn bà. Tôi là nhân viên của ông Hoàng.
- Tôi hoàn toàn vô tội. Sở Mật vụ không thể hỏi cung tôi.
- Phải, đối với Sở, đối với luật pháp, bà hoàn toàn vô tội. Nhưng đối với thằng Lập, con bà, bà có tội. Đối với luân lý thánh hiền, bà có tội. Bà có tội, bà biết chưa?
- Cô lầm rồi. Giữa tôi và Đoàn Trung, đã có sự ly thân dứt khoát.
- Tôi không lầm. Bà ly thân chứ chưa ly hôn.
- Tháng tới, tòa sẽ xét xử. Đoàn Trung và tôi đều thỏa thuận xa nhau.
- Đồng thời Đoàn Trung thỏa thuận cho bà đi lại với Văn Bình.
- Việc tôi do tôi tự ý định liệu, không dính dáng đến Đoàn Trung. Cô cũng vậy, cô không thể can dự vào chuyện riêng của tôi.
- Xin bà trả lời câu hỏi hồi nãy : bà là người yêu của Văn Bình Z.28?
- Cô hỏi Văn Bình tiện hơn.
- Tôi không muốn đối chất vì như vậy Văn Bình sẽ xấu hổ, bà cũng xấu hổ không kém. Là đàn bà với nhau, nhất lại là đàn bà trí thức, chúng ta nên tiến tới một sự thỏa thuận.
- À ra cô là...
- Vâng, tôi là người yêu của Z.28. Hơn thế nữa, Văn Bình đã có con với tôi. Vì hạnh phúc của con tôi, hạnh phúc của tôi, vì quyền lợi của Sở, tôi trân trọng yêu cầu bà buông tha Văn Bình kể từ hôm nay.
Như Luyến cúi gằm xuống nền nhà, mắt nàng bỗng nhiên ươn ướt. Nàng biết Văn Bình có nhiều ý trung nhân, và chàng cũng không giấu nàng điều đó. Song nàng không hề biết chàng có con.
Giọng Như Luyến trầm hẳn xuống :
- Xin cô tha lỗi. Cô tên là...
Quỳnh Loan đáp :
- Là Quỳnh Loan, nhân viên ban Biệt vụ. Tôi hy vọng từ nay bà sẽ xa hẳn Văn Bình. Đối với phụ nữ như bà và tôi, thì ghen tuông là thường tình. Nếu chưa có con, tôi sẵn sàng nhắm mắt cho Văn Bình làm quen với mọi người. Nhưng tình hình đã đổi khác. Tôi là người cộc tính, trong cơn tức giận tôi có thể giết người. Bà là nhà bác học, còn tôi là nhân viên điệp báo, am hiểu võ nghệ...
- Đáng tiếc... Cô ghét tôi còn tìm cách cứu tôi làm gì?
- Tôi không hề ghét bà... Ông Hoàng ra lệnh cho tôi cứu Văn Bình và mặc bà với nhân viên Smerch nhưng...
- Trời ơi, họ là nhân viên Smerch?
- Phải, sự si mê mù quáng của bà và Văn Bình đã dẫn đường chỉ nẻo cho nhân viên Smerch Xô viết. Nếu ông Hoàng can thiệp chậm một vài phút nữa, cả bà lẫn Z.28 đã thành người thiên cổ. Cháu Lập sẽ thành đứa trẻ mồ côi, con tôi sẽ mất cha, còn tôi, tôi sẽ thành góa bụa mặc dầu tôi chưa là vợ chính thức.
- Vâng, tôi xin nghe lời cô. Tôi xin đi. Giờ đây, cô muốn tôi đi đâu?
- Xuất ngoại.
- Còn công việc của tôi ở Đà lạt nữa.
- Không sao. Ông Hoàng đã lo liệu đầy đủ cho bà.
- Chắc cô cũng biết rằng về đường tài chính tôi không lấy gì làm dồi dào cho lắm. Hiện nay, trương mục của tôi trong ngân hàng đã hết.
- Ông Hoàng đã chuyển ngân qua Nam Mỹ cho bà một số tiền khá lớn. 50 ngàn đô la.
- Trời ơi, ông Hoàng bắt tôi đi Nam Mỹ!
- Bà bằng lòng vậy. Một năm sau, bà sẽ đặt lại vấn đề với ông Hoàng. Có thể ông Hoàng sẽ cho bà qua Âu châu, chẳng hạn Thụy sĩ hay Pháp quốc. Thôi, chào bà, chúc bà lên đường may mắn. Nhân viên của tôi đang chờ bà trong xe dưới đường. Bà sẽ ra thẳng sân bay Tân Sơn Nhất. Thông hành, chiếu khán, vé phi cơ, tất cả đã được lo liệu xong xuôi.
Nước mắt chạy quanh, Như Luyến nhìn Văn Bình. Chàng vẫn nằm thiêm thiếp, mặt ngoảnh về phía hai người, song mắt lại nhắm nghiền. Quỳnh Loan cười nửa miệng :
- Bà muốn từ biệt Z.28 ư? Đáng tiếc là Z.28 bị trúng đạn thuốc mê đặc biệt của Smerch, ít nhất 24 giờ sau mới tỉnh. Nếu chích thuốc giải mê vội vã, nạn nhân có thể bị đông máu trong tim mà chết. Tôi tin là bà không nỡ giết Z.28.
Một giọt nước mắt lăn trên gò má Như Luyến :
- Khi Văn Bình tỉnh dậy, xin cô nói giùm là tôi phải đi xa. Vì bổn phận, tôi phải...
Như Luyến không thể nói hết câu. Cổ họng nàng bị cảm xúc làm nghẹt thở. Mặt rầu rầu, nàng bước ra cửa.
Quỳnh Loan thờ thẫn tì tay vào cửa sổ, nhìn xuống đường. Đến khi nghe tiếng máy xe hơi rú tròn trịa, chiếc Citroen quen thuộc lao mình vào bóng tối, nàng mới quay lại.
Trên giường, Văn Bình từ từ mở mắt. Quỳnh Loan đã phỉnh gạt Như Luyến. Nàng không muốn Văn Bình bận lòng thêm nữa.
Đột nhiên, máu ghen lại réo sùng sục trong huyết quản. Quỳnh Loan không cười trả khi thấy Văn Bình hé miệng chào. Nếu là người thiếu công phu tập luyện thì còn một vài giờ đồng hồ nữa mới dậy được. Nhưng Văn Bình là võ sĩ kỳ tài, có gân cốt bằng thép nên thuốc mê vừa tản là chàng trở lại sảng khoái như cũ.
Mặc dầu cõi lòng rào rạt, Quỳnh Loan vẫn giữ nguyên vẻ mặt giận dữ. Văn Bình chống tay trên nệm, giọng âu yếm :
- Em...
Tiếng em tha thiết không làm Quỳnh Loan rung động như thường lệ, trái lại nàng bực bội hơn. Nàng rút trong túi ra một ống xơ-xanh nhỏ và ngắn, loại tự động.
Văn Bình còn ngơ ngác, chưa hiểu Quỳnh Loan định làm gì thì mũi kim nhọn hoắt đã phập vào tay. Thuốc mê ngấm ngay vào máu, chàng ngã vật xuống giường.
Quỳnh Loan lẩm bẩm một mình :
- Hừ, cho ngủ thêm 12 giờ nữa.
Rồi nàng cất tiếng cười, khống biết nàng cười vì vui hay buồn, vì trên khóe mắt tuyệt đẹp của nàng long lanh một giọt lệ.
Ngoài trời, gió bỗng đổi chiều. Mật lằn chớp sáng quắc xẹt ngang nền mây u uất. Những giọt mưa lớn đầu tiên đua nhau dội xuống thủ đô Sài gòn say sưa trong giấc ngủ gần sáng.
o O o
Mùa đông năm ấy, Hà Nội rét như cắt ruột.
Cơn rét gia tăng một cách kinh khủng vì những trận mưa liên tiếp, không phải mưa rào đoản mệnh và dữ dằn đổ hàng trăm tấn nước xuống các đường phố chật chội, ngoằn ngoèo và tối om, mà là mưa nhỏ li ti, từng giọt như mũi kim, buốt sâu vào da thịt.
Mưa hoài, mưa mãi, mưa không ngớt hột, mưa làm thối vườn Bách thảo, biến những lối đi tới phủ Chủ tịch thành bãi bùn lầy lội, bẩn thỉu...
Ban ngày, dân chúng Hà Nội không bén mảng tới khu vực gần phủ Chủ tịch vì lính gác trùng điệp. Nếu không có họng súng và lưỡi lê, họ cũng ở lì trong nhà, vì trời mỗi lúc một lạnh, lạnh đến nỗi tay chân tê cứng, hàm răng lập cập, nói không ra tiếng nữa.
Ban đêm, vườn Bách thảo đã vắng như chùa Bà Đanh. Ban đêm, sự cô tịch trở thành rùng rợn.
Tuy đêm đã khuya, mưa rơi tầm tã, nhiều người trong ngôi nhà gần phủ Chủ tịch vẫn còn thức. Họ tụ tập trong căn phòng lớn nhất trên lầu từ nửa đêm, quanh cái bàn chữ nhật trước những xếp giấy trắng chưa viết chữ, những ly cà phê đặc sịt luôn luôn được rót đầy, và những đĩa đựng tàn thuốc lá khói bốc nghi ngút, tro sám bay tung tóe.
Họ gồm 6 người. 6 người, trong đó có 2 phụ nữ. Toàn thể đều phục sức như nhau : áo cổ đứng bốn túi bằng vải kaki vàng. 2 nhân vật thuộc nữ giới cũng mặc áo cổ cứng, duy khác màu, màu tím nhạt ảm đạm và lạnh lùng, cũng ảm đạm và lạnh lùng như quang cảnh bên ngoài.
Tòa nhà được canh gác cẩn mật, cách 5 thước lại một người lính đội mũ sắt, lưỡi lê tuốt sáng lòa. Mọi cửa ra vào đều được đóng chặt, trừ cánh cổng sắt bề thế, đối diện với cửa hông của phủ Chủ tịch.
Biệt thự bí mật này là trụ sở của đoàn cố vấn Smerch. Ngày thường, cửa sổ trên lầu được mở hé, ánh đèn lọt xuống vườn, một khu vườn rộng thênh thang, trồng toàn hoa lạ, và nuôi toàn beo vằn, khỉ độc và gấu lợn.
Đêm nay, cửa sổ đều đóng kín. 6 nhân vật trong phòng họp đang bàn tán xôn xao bổng ngưng bặt.
Họ vừa nghe tiếng giầy lộp cộp ở cầu thang.
Người đến sau cùng là một ông già trán hói, trên đầu lơ thơ một dúm tóc muối tiêu, mắt sáng quắc như truyền điện. Nếu 6 nhân vật mặc áo kaki cổ đứng là người Việt tuổi từ 35 đến 50 thì ông già trán hói là người Nga.
Tướng H. trưởng đoàn cố vấn Smerch.
Theo truyền thống Smerch, nhân vật lãnh đạo đều mang tên tắt. Tuy cử tọa đêm ấy đều giữ nhiệm vụ nòng cốt trong guồng máy điệp báo của nước Việt nam dân chủ cộng hòa, chỉ một vài người được biết tên thật của tướng H.
Mọi người răm rắp đứng dậy.
Tướng H. khoát tay, ra hiệu cho toàn thể ngồi xuống. Cuộc họp bắt đầu.
Tướng H. nhìn đảo một vòng quanh bàn rồi cất tiếng :
- Lẽ ra tôi đến vào hồi 12g15, nhưng vào phút chót phải gặp thủ tướng Phạm Văn Đồng để thảo luận một số chi tiết. Sáng mai, đúng 5 giờ, tôi về Mạc tư khoa nên phải triệu tập các đồng chí ở đây đêm nay. Đây là một phiên họp quyết định, yêu cầu các đồng chí cho biết ý kiến đầy đủ trước khi kế hoạch Thái Bình Dương được thực hiện.
Tướng H. chậm rãi rút trong túi ra tẩu thuốc Falcon, nhồi thuốc lá đầy ắp, kéo một hơi rồi hất cằm về phía người đàn ông gày guộc, nét mặt lì lợm ngồi ở cuối bàn :
- Tôi trao lời cho đồng chí Trần Quốc Hoàn.
Trần Quốc Hoàn là một trong các thủ lãnh điệp báo uy tín của Bắc Việt. Hắn đằng hắng một tiếng cho cuống họng khỏi khan rồi nói :
- Tuân lệnh đồng chí trung tướng, tôi đã huy động các cộng sự viên phụ trách Kế hoạch lại để rút ưu khuyết điểm. Lần này có hai nữ đồng chí tham dự : xin trân trọng giới thiệu Thanh Vân và Thanh Giang.
Hai người đàn bà mặc áo vét tím đứng dậy một lượt.
Dầu phục sức buồn tẻ, họ vẫn không mất hết nhan sắc. Chiếc áo kaki rộng thùng thình như áo sản phụ không giấu được những đường cong nảy nở và tròn trịa nổi bật bên dưới, con mắt đàn ông thành thạo phải biết là cả hai đều có bộ ngực rất đẹp, và cái eo rất thon, đủ sức, đủ tài để dự thi hoa hậu Đông nam á và đoạt giải danh dự.
Cả hai đều có cặp mắt lạ lùng : mắt rộng và đen láy, lông mi dài, phủ gần kín, quan sát kỹ mới thấy lông mi giả. Mớ tóc dài, uốn quăn, tha thướt, che lấp nửa trán và một bên tai cũng giả phần nào. Họ dùng một loại son riêng, óng ánh dưới ánh đèn. Từ thân thể họ toát ra một mùi hương đặc biệt, có lẽ do nước hoa thượng hạng mà ra, khiến nam giới si tình phải ngây ngất.
Họ là chuyên viên nữ ban của Phản gián Smerch, Thanh Vân trạc 30, tuy nhiên thân thể trẻ trung như thiếu nữ 18. Thanh Giang là một thiếu phụ tứ tuần, cử chỉ từ tốn, đầy kinh nghiệm nhất là kinh nghiệm quyến rũ đàn ông theo nghệ thuật của công an Xô viết KGB.
Tướng H. nhìn hai nữ chuyên viên hồi lâu. Cái nhìn của ông già trán hói sắc lẻm như lưỡi dao cắt đứt quần áo của hai người đàn bà, lột họ trần truồng để đánh giá của báu phía sau. Tuy đã quen với nhỡn tuyến đàn ông, Thanh Vân và Thanh Giang cũng đỏ mặt.
Song giọng nói nghiêm nghị và khô khan của trung tướng H? đã buông ra :
- Chào các nữ đồng chí. Nào bây giờ chúng ta vào việc. Yêu cầu đồng chí Trần Quốc Hoàn báo cáo đầy đủ về kế hoạch Đại tây dương.
Trần Quốc Hoàn lại đằng hắng lần nữa trước khi nói một hơi trơn tru như học trò tiểu học chăm chỉ trả bài :
- Thưa, kế hoạch Đại tây dương được chấp thuận cách đây 18 tháng. Mục đích của kế hoạch này là ám sát Z.28 với bất cứ sự hy sinh nào. Z.28 tên thật là Tống Văn Bình, là điệp viên đắc lực nhất của mật vụ Nam Việt, cũng là kẻ thù nguy hiểm nhất của các cơ quan tình báo xã hội chủ nghĩa.
Từ năm 1959, trung ương KGB đã hạ lệnh cho các cơ sở trực thuộc tìm cách loại trừ Z.28. Tuy vậy, hắn vẫn thoát chết, một phần nhờ may mắn, phần khác vì hắn có nhiều mưu lược, và rất giỏi võ thuật.
Từ năm 1959 đến năm 1966, nhân viên KGB phối hợp hoạt động với tình báo địa phương đã chủ trương ám sát Z.28 cả thảy 48 lần, vâng, đúng 48 lần, nhưng trong 48 lần đều không đạt được kết quả như ý. Và chúng ta đã thiệt mất 20 nhân viên trung cấp.
Vì hoàn cảnh đòi hỏi gắt gao, công tác này được ủy thác cho trung ương Smerch từ hạ tuần năm 1966. Một kế hoạch cụ thể được đề nghị và chấp thuận, mệnh danh là kế hoạch Đại tây dương.
Kế hoạch này do phân cuộc Smerch tại Hà Nội dự thảo, và đệ trình trung ương Mạc tư khoa. Cuối năm 1966, kế hoạch Đại tây dương được trung ương chấp thuận, và trung tướng H. đích thân từ Liên sô qua Hà Nội để điều khiển nội vụ.
Riêng trong tháng 12-C6, 4 nhân viên ưu tú được bí mật đưa vào Sài gòn. Họ có trách nhiệm theo dõi Z.28 từng giờ, từng phút, và khi nào thuận tiện thì hạ sát.
Theo báo cáo của trú sứ Nam Việt, Z.28 có bệnh mê gái bất trị, và hắn thường chạy theo đàn bà có chồng. Hầu hết - nếu không muốn nói là tất cả - đàn bà gặp hắn đều mê hắn như điếu đổ. Nữ nhân viên của Sở Mật vụ ghen tị, tranh chấp lẫn nhau vì hắn.
Cơ hội tốt đẹp đã tới với chúng ta khi Z.28 đi lại với một thiếu phụ nhan sắc tuyệt trần đã góa chồng và ly hôn. Thiếu phụ này là Như Luyến, chuyên viên vật lý nguyên tử từ Mỹ quốc về. Cách đây không lâu, một nhân viên KGB mang tên Kô-băng [2] độp nhập Việt Nam để chiếm đoạt một số bí mật nguyên tử.
Kô-băng liên lạc với Như Luyến để lấy tài liệu. Vì Kô-băng hớ hênh - theo phúc trình sau này thì Kô-băng khinh địch - nên Z.28 đã lọt vào nội vụ, và bố trí đối phó. Kết quả là Kô-băng và một số thuộc viên bị hạ sát, một phần tổ chức của ta bị phá hủy.
Sau đó, Trung ương quyết định trừ khử Như Luyến để báo thù. Nhưng lệnh này đã được đình hoãn thi hành vì trung tướng H. muốn dùng Như Luyến để dẫn tới Z.28, sau khi được tin hai người thân mật với nhau một cách đặc biệt.
Và chúng ta đã thành công.
Ngày 8-12 vừa qua, nghĩa là cách đây một tuần, đúng một tuần, trú sứ Sài gòn bố trí nhân viên trong phòng của Như Luyến, chờ Z.28 tới. Đúng hẹn, hắn xô cửa phòng, và bị ta bắn ngã bằng đạn thuốc mê.
Nhưng một lần nữa, chúng ta lại thất bại.
Thất bại, mặc dầu Như Luyến đã bị trói chặt, nhét giẻ vào miệng, Z.28 lãnh đạn thuốc mê vào mặt, bất tỉnh nhân sự. Thất bại, mặc dầu chúng ta xử dụng 3 nhân viên, một mai phục trong phòng, một ngoài hành lang và một dưới đường, cả ba đều là sĩ quan cấp úy, tốt nghiệp lớp huấn luyện dài hạn 4 năm tại Mạc tư khoa về kỹ thuật tác xạ, cận chiến, và ám sát thần tốc.
Trú sứ Sài gòn hoạt động trong điều kiện vô cùng khó khăn nên chúng ta chưa được tin tức chi tiết về sự việc xảy ra. Chúng ta không thể khiển trách trú sứ Sài gòn, vì 3 nhân viên đã bị giết. Nhân viên nằm lì của ta trong tổng hành doanh lão Hoàng, Tổng giám đốc mật vụ miền Nam, cũng không thể hoạt động ráo riết, sợ bại lộ.
Tuy nhiên, chúng ta có thể tin chắc rằng nguyên nhân của thất bại là lão Hoàng. Vâng, lão Hoàng... Công lao của trú sứ Sài gòn thành dã tràng xe cát là do lão Hoàng ác ôn, mặc dầu nhân viên của chúng ta đã tận tình hoạt động...
Tướng H. xua tay, mặt hơi cau lại :
- Đồng chí Trần Quốc Hoàn sai rồi.
Họ Trần giật nảy người :
- Thưa, tôi chỉ thuật lại theo báo cáo của trú sứ Sài gòn.
- Ai là Giám đốc trú sứ?
- Thưa, đồng chí Minh Ngọc.
- Anh chàng làm nghề chủ xa lông xe hơi ấy à?
- Thưa vâng. Trước khi gửi điện vào Nam tiến hành kế hoạch Đại tây dương, tôi đã trình lên trung tướng, và trung tướng đã đồng ý lưu nhiệm Minh Ngọc ở chức vụ Giám đốc trú sứ.
- À, à tôi nhớ ra rồi. Hắn hoạt động ra sao?
- Khá đắc lực.
- Khá đắc lực là như thế nào?
- Thưa, trong vòng 3 tháng nay, trú sứ Sài gòn đã hoàn thành được hai công tác quan trọng. Thứ nhất, theo dõi mọi hoạt động của Z.28. Thứ hai, bố trí đầy đủ ngày 8-12. Tuy chưa đạt được kế quả, trú sứ cũng đáng được khen ngợi. Thưa, trong nghề điệp báo, thành bại là thường, thua keo này chúng ta bày keo khác. Nếu tôi không lầm, thì có lẽ vì vậy mà trung tướng ra lệnh thi hành kế hoạch Thái Bình Dương.
Trung tướng H. cười gằn :
- Phải, đồng chí nói đúng. Trong nghề điệp báo, thành bại là thường, thua keo này chúng ta bày keo khác. Nhưng đồng chí quên rằng từ nhiều tháng nay, chúng ta chỉ bại mà chưa bao giờ thành. Bại một giây liên tiếp, khiến trung ương Mạc tư khoa phải sốt ruột và trở nên nóng nảy... Đồng chí còn quên điều khác, một điều tối hệ cho sự tiến hành công tác : ấy là sự dứt khoát tình cảm, sự vô tư trong việc làm chuyên môn...
Sở dĩ đồng chí bào chữa hùng hồn cho sự thất bại của Giám đốc trú sứ Minh Ngọc vì hắn là đàn em trung thành, đàn em ngoan ngoãn, đàn em xuẩn động của đồng chí. Biết hắn bất lực mà đồng chí không muốn loại trừ, vì đồng chí còn nặng tình cảm cá nhân, tình cảm tiểu tư sản sai lầm... Đồng chí nghĩ sao? Đồng chí biện hộ đi, tôi sẵn sàng nghe...
Trần Quốc Hoàn cúi gằm mặt xuống bàn, Trung tướng H. lại giục, giọng gay gắt :
- Tôi cần đồng chí trả lời rõ ràng câu hỏi sau đây : Minh Ngọc là tay chân thân tín của đồng chí phải không?
Trần Quốc Hoàn thở dài sườn sượt :
- Thưa phải. Tôi thú nhận là đôi khi có mềm yếu với thuộc viên. Song le, tôi hoàn toàn tin tưởng là Minh Ngọc không phản phé. Minh Ngọc là đảng viên tuyệt đối trung thành.
- Trung thành, trung thành, trung thành... đồng chí nhai đi nhai lại hai tiếng cũ rích này hàng chục lần trước mặt tôi rồi. Trung thành là điều kiện cần thiết, nhưng trong nghề điệp báo nhiều khi nó biến thành điều kiện không cần thiết. Bằng chứng là đồng chí đang dùng dưới quyền một số lớn nhân viên phản phé. Trong nghề điệp báo, chỉ có kết quả mới đáng kể. Chúng ta không cần biết những kẻ giúp đạt tới kết quả là ai, là đồng chí trung kiên tuyệt đối về phương diện chính trị, hay là cựu nhân viên của địch, hay là nhân viên nhị trùng, hay là con cờ của địch nữa.
- Thưa, Minh Ngọc là đảng viên tuyệt đối trung thành...
- Khổ quá, đồng chí điên rồi... Hắn trung thành hay phản phé, tôi không có thời giờ nghĩ đến. Tôi chỉ nghĩ đến kết quả mà thôi. Mà kết quả thì tôi phải nói là hoàn toàn bết bát. Trong báo cáo, hắn cố gắng che đậy sự thật với hy vọng được lưu nhiệm lại ở Sài gòn. Có lẽ đồng chí chưa biết rằng Giám đốc trú sứ Minh Ngọc rất muốn ở lại miền Nam.
Nguyên nhân là đàn bà. Phải, một người đàn bà khá đẹp. Vì đàn bà, Minh Ngọc hoạt động kém sắc bén.
Trần Quốc Hoàn vụt dậy, hai tay giơ lên trời như muốn phân vua :
- Chết tôi rồi...
Giọng tướng H. vẫn không thay đổi :
- Chưa hề gì đâu, đồng chí đang còn sống. Sở dĩ tôi nói rõ chi tiết là để từ nay về sau đồng chí thận trọng thêm nữa đối với thuộc viên. Trong vòng 3 tháng qua, tiểu tổ kiểm gián của tôi đã phúc trình đầy đủ về hoạt động của trú sứ Sài gòn do Minh Ngọc điều khiển.
Trên thực tế, Minh Ngọc chưa phạm lỗi lầm nào nghiêm trọng, ngoại trừ lỗi lầm đam mê. Dầu sao tôi cũng sẵn sàng tha thứ vì hắn còn trẻ, vợ con lại ở xa.
Trần Quốc Hoàn thở phào khoan khoái :
- Đa tạ đồng chí trung tướng.
Dường như không nghe lời nói cám ơn của Trần Quốc Hoàn, trung tướng H. chậm rải cúi xuống tập hồ sơ mỏng vừa mở ra trên bàn. Tướng H. cầm một tờ giấy lên đọc sơ qua rồi dõng dạc :
- Thất bại là mẹ thành công, tôi họp toàn thể ở đây đêm nay là để rút ưu khuyết điểm của kế hoạch Đại tây dương. Nhận xét một cách rộng lượng thì trú sứ Minh Ngọc đáng được khen ngợi vì đã đề nghị Trung ương dùng nữ bác sĩ Như Luyến làm cái mồi để lôi kéo điệp viên Z.28. Tuy nhiên, chúng ta cũng đừng quên rằng địch đã đi giầy vào gan ruột trú sứ Minh Ngọc từ đầu đến cuối.
Phải, từ đầu đến cuối, lão Hoàng đã thấu rõ kế hoạch ám sát của chúng ta.
Bồ hôi rỉ đầy trán, Trần Quốc Hoàn dựa lưng vào thành ghế, ra vẻ mỏi mệt. Những lời tiết lộ gần như kết tội của tướng H. làm hắn đau buốt đến óc như bị người đóng đinh vào màng tang. Thừa lệnh Smerch, hắn đã đích thân theo dõi việc thi hành kế hoạch ám sát, dích thân kiểm soát hành động của trú sứ Minh Ngọc.
Căn cứ vào báo cáo từ Sài gòn gửi về, hắn có thể đoán chắc là Phản gián miền Nam mù tịt. Nhưng tướng H. đã xác nhận ngược lại. Trần Quốc Hoàn không thể chống cãi vì lẽ tướng H. đã có một hệ thống lấy tin đặc biệt của Smerch, song song với trú sứ Minh Ngọc. Hệ thống này có nhiệm vụ kiểm ra tin tức do trú sứ thu lượm, kiểm tra hạnh kiểm và căn cước các nhân viên của trú sứ.
Giới nhân viên KGB và GRU thường mệnh danh hệ thống kiểm tra kín đáo và đắc lực này là “con dao máy”, vì nó chém phập vào cổ lúc nào không biết. Con dao máy quái ác đã rơi giữa gáy trú sứ Minh Ngọc...
Giọng tướng H. vẫn tiếp tục đều đều :
- Lão Hoàng đã thấu rõ kế hoạch ám sát của chúng ta từ đầu đến cuối. Nguyên do là vấn đề nhị trùng. Lão Hoàng đã cài nhị trùng trong tổ chức của chúng ta.
Hai người đàn bà cùng giật mình một lúc. Trần Quốc Hoàn bất giác nhìn họ bằng cập mắt nửa sửng sốt, nửa buồn bực.
-... Đúng ra, chúng ta đã cài nhị trùng trong sở Mật vụ của lão Hoàng, song lão Hoàng khôn ngoan quật lại, dùng gậy ông đập lưng ông. Chúng ta đinh ninh nắm được nhị trùng, ngờ đâu đã làm cổ ngon cho lão Hoàng... Sự ngu xuẩn của trú sứ Minh Ngọc đã giúp mật vụ miền Nam ung dung ngồi mát ăn bát vàng.
Nguồn gốc của câu chuyện xảy ra cách đây khá lâu. Một nhân viên của Quốc tế Tình báo Sở [3], biệt phái sang GRU, giả trang làm nữ gia nhân cho gia đình của bác sĩ Túc Lăng, chuyên viên nguyên tử người miền Nam, phục vụ tại Mỹ quốc. Hẳn các đồng chí chưa quên Như Luyến là vợ góa của Túc Lăng.
Túc Lăng chết, Như Luyến mang con và nữ gia nhân đội tên bà Ngọc về Sài gòn, lòng sự trong trung tâm nguyên tử thí nghiệm Thủ Đức, cách Sài gòn 15 cây số.
Kô-băng hợp tác với bà Ngọc để săng-ta Như Luyến lấy tài liệu bí mật. Nhưng Văn Bình đã nhảy vào vòng chiến và đánh bại nhân viên của chúng ta.
Kết quả là Kô-băng bị hạ sát, bà Ngọc bị bại lộ và bắt giữ trước giờ lên phi cơ thoát khỏi Sài gòn. Văn Bình thỏa thuận trả tự do cho bà Ngọc đổi lấy danh sách cảm tình viên và hoạt động viên của chúng ta tại miền Nam Việt nam, và bà Ngọc đã bằng lòng.
Dĩ nhiên, bà Ngọc chỉ trao tài liệu giã.
Mục đích của Văn Bình là mượn tay chúng ta để giết một nhân viên tin cậy. Hơn ai hết, y biết đó là tài liệu giả. Hắn giả vờ dại dột trả tự do cho bà Ngọc vì biết rằng một trong hai nhân viên của lão Hoàng hiện diện khi bà Ngọc bị bắt là nhân viên nhị trùng của ta. [4]
Tên hắn là Đàm Huân.
Hai tiếng Đàm Huân rền rang bên tai Trần Quốc Hoàn như thanh âm kinh khủng của súng cối 81 li. Kỷ niệm lưu lại nhiều vết tích nhất trong thính giác hắn là tiếng súng cối 81 li trong trận đánh úp Bắc Kạn làm hắn suýt tan thành tro bụi.
Đêm ấy - cũng một đêm lạnh cuối đông đầy mưa phùn rét mướt, và phong cảnh u uất như đêm nay - hắn đang chợp mắt trong tổng hành doanh kháng chiến sau phiên họp dài lê thê thì súng nổ vang tứ phía. Đặc biệt là súng cối. Đạn 81 li nổ oang oác, ầm ầm, ình ình trên không, dưới đất, bên tả, bên hữu, ở đâu cũng nghe tiếng súng, ở đâu cũng thấy người chết. Trận đột kích Bắc Kạn lưu trong lòng hắn một ấn tượng không thể nào mất được. Ấn tượng ghê gớm ấy bỗng thức dậy với hai tiếng Đàm Huân.
Đàm Huân là một trong những điệp viên khôn ngoan và hữu hiệu nhất của trú sứ Minh Ngọc. 10 năm trước, chính Trần Quốc Hoàn đích thân lựa chọn Đàm Huân trong số các ứng viên do trú sứ đệ trình. Đàm Huân được kết nạp vào tổ chức vì hội đủ điều kiện an ninh. Hắn là con trai duy nhất của một gia đình thương gia di cư năm 1954 sau hiệp định Giơ-neo. Hắn lại là tín đồ công giáo ngoan đạo.
Nghĩa là hắn thuộc thành phần được mật vụ miền Nam tin cậy. Theo thói quen, thể thức điều tra lý lịch được giảm xuống mức tối thiểu đối với ứng viên di cư từ miền Bắc tới, đặc biệt là tín đồ các tôn giáo. Mật vụ Sài gòn lại thường tuyển chọn điệp viên trong các gia đình viên chức và thương gia mà họ cho là khó bị Cộng sản tuyên truyền.
Thế mà Đàm Huân lại lọt vào vòng kiểm soát chặt chẽ của trú sứ KGB.
Từ Hà Nội, Trần Quốc Hoàn ra lệnh cho trú sứ vận dụng mọi thủ đoạn và phương tiện để dâng hiến Đàm Huân cho mật vụ Sài gòn. Đàm Huân được nâng đỡ để lần lượt trèo từ trung học lên đại học. Ở Văn Khoa, hắn hoạt động mạnh mẽ trong các cơ sở chống Cộng. Và dĩ nhiên là hắn được tổ chức tìm mầm non của Mật vụ để ý.
Một thời gian sau, hắn gia nhập mật vụ và theo học khóa huấn luyện cơ bản. Tốt nghiệp ưu hạng, hắn được phục vụ trong ngành an ninh. 18 tháng sau, Đàm Huân tham dự huấn luyện trung cấp. Tuy là biên tập viên Công an, hắn là nhân viên mật vụ chính thức của ông Hoàng.
Nhiều lần, Đàm Huân làm tròn công tác do Sở mật vụ giao phó. Dần đà, hắn được tín nhiệm và cất nhắc. Vì vậy, hắn được biệt phái để hoạt động dưới quyền Z.28 trong vụ triệt tiêu Kô-băng và bắt giữ bà Ngọc. Trần Quốc Hoàn đinh ninh Đàm Huân là nhân viên nằm lì không hề bị ngờ vực. Sự thật do tướng H. tiết lộ đã làm hắn vô cùng sửng sốt.
Trung tướng H. nhìn Trần Quốc Hoàn, trên miệng nở nụ cười trắc ẩn :
- Đồng chí không ngờ Đàm Huân là nhị trùng của địch phải không? Đó là sự thật, sự thật trăm phần trăm, đã được Smerch phối kiểm chu đáo. Nếu hắn trung thành với ta vì gái đẹp, thì gái đẹp cũng đã súi hắn bỏ ta mà trung thành với địch. Tưởng hắn còn một lòng một dạ như xưa nên Minh Ngọc dùng hắn để theo dõi Như Luyến và Văn Bình. Vô tình chung Minh Ngọc lạy ông tôi ở bụi này... Kế hoạch Đại tây dương bị thất bại là chuyện dĩ nhiên. Đến đây các đồng chí đã hiểu tại sao tôi không chấp thuận việc hạ sát Như Luyến.
Là vì tôi cần một thời gian nữa để thử lại đáp số bài toán. Bài toán về thái độ hàng hai nguy hiểm của Đàm Huân và thái độ xuẩn động cũng nguy hiểm không kém của Giám đốc trú sứ Minh Ngọc.
Đồng chí Trần Quốc Hoàn đại diện cho Trung ương để điều khiển trú sứ Minh Ngọc phải chịu trách nhiệm. Tôi đã gặp Thủ tướng và Đại tướng Tổng tư lệnh, và cả hai đều yêu cầu tôi nhân nhượng đối với đồng chí. Xét ra từ trước đến nay đồng chí chưa phạm lỗi lầm nghiêm trọng nên tôi sẵn lòng xếp bỏ vụ này.
Tuy nhiên, nội đêm nay, đồng chí phải thi hành khẩn lệnh sau đây : triệu hồi Minh Ngọc và toàn thể nhân viên nòng cốt của trú sứ về Hà Nội. Minh Ngọc sẽ phải trả lời trước tòa án đặc biệt. Riêng với Đàm Huân, hình phạt tối đa sẽ được áp dụng.
Tử hình. Tử hình... Tôi giao nhiệm vụ thi hành bản án tử hình cho đồng chí.
Trần Quốc Hoàn tái mặt, giọng mất hẳn bình tĩnh :
- Tuân lệnh trung tướng.
Nói đoạn. Trần Quốc Hoàn định đứng dậy. Song tướng H. xua tay :
- Thong thả. Đồng chí cần ở lại một lát nữa. Công việc thanh toán bất lực và phản động nội bộ đã xong. Giờ đây chúng ta bàn luận về kế hoạch Thái Bình Dương. Cũng như kế hoạch Đại tây dương, kế hoạch này nhằm loại trừ điệp viên Z.28 của địch. Duy khác một điều là lần trước chúng ta mượn nhan sắc của một nhân viên miền Nam để gài bẫy hắn lần này chúng ta hoàn toàn làm từ A đến Z. Chúng ta sẽ tạo ra cái mồi, tạo ra điều kiện để lôi hắn vào cạm.
Và lần này các đồng chí sẽ yên tâm. Vì nhất định chúng ta sẽ thành công.
Các đồng chí đều là chuyên viên lão luyện trong nghề, tuy nhiên nói như vậy không phải là chúng ta không cần học thêm nữa. Nghề thầy thuốc là một nghề tế nhị và khó khăn, học đến bạc đầu cũng còn dốt, nghề điệp báo lại tế nhị và khó khắn gấp nghề thầy thuốc trăm lần. Vì vậy, tôi cần thảo luận với các đồng chí về một vài điểm lý thuyết. Tuy là lý thuyết sơ đẳng, mọi nhân viên tập sự đều thuộc làu, nó lại rất quan trọng.
Học nhập môn về khoa theo dõi kẻ tình nghi, và nhất là khoa ám sát, các đồng chí còn nhớ rằng địch được so sánh với con thú trong rừng rậm còn ta là thợ săn. Đối với thú thường, thợ săn cũng phải thận trọng, huống hồ đây là thú dữ nhất thế giới, chỉ sểnh một phần trăm giây đồng hồ là nó có thể quật ngược tình thế.
Điệp viên Z.28 của mật vụ miền Nam có thể được ví với con thú độc nhất vô nhi này. Xuyên qua những thất bại đã qua, tôi thấy rằng dùng đàn ông khó thể hạ sát được hắn.
Nếu không đồng chí nào phản đối, tôi đề nghị dùng nữ nhân viên để thực hiện kế hoạch Thái Bình Dương.
Trung tướng H. ngưng nói, và phóng mắt quanh bàn. Toàn thể đều im thin thít.
Tướng H. dịu giọng :
- Yêu cầu các đồng chí góp ý kiến. Tôi là cán bộ cao cấp, nhưng từ 5 năm nay, Smerch đã áp dụng đường lối lãnh đạo mới : ấy là bàn cãi tỉ mỉ trước khi tiến hành kế hoạch, cấp trên phải tham khảo cấp dưới. Bắt đầu bằng 2 nữ đồng chí Thanh Vân và Thanh Giang.
Thanh Vân cất tiếng trong trẻo như chim hót :
- Hiện nay, trong hầu hết điệp vụ Smerch đều dùng nữ nhân viên. Riêng về điệp vụ ám sát, nữ nhân viên đã chiếm tỉ lệ 90 phần trăm. Tỉ lệ này đang được gia tăng mạnh mẽ bên trong các cơ quan bạn KGB và GRU. Hôm qua, được hỏi ý kiến về kế hoạch Thái Bình Dương, chúng tôi đã đệ một bản báo cáo đặt biệt lên ủy ban hỗn hợp, đề nghị giải pháp nữ giới. Tuy nhiên, đó là quan niệm của chị em chúng tôi. Phụ nữ tất thiên về phụ nữ, mẹ hát con khen hay là dĩ nhiên. Quyết định tối hậu là của trung tướng, chúng tôi xin tuân lệnh.
Tướng H. lắc đầu :
- Không, tôi không muốn đơn phương quyết định. Tôi sẽ lấy quyết định của đa số. Các đồng chí khác nghĩ sao?
Người đàn ông gày gò nhất trong bọn ngồi ngậm tăm ở giữa phòng họp ngửng đầu lên, giọng từ tốn :
- Nếu trung tướng cho phép, tôi xin nêu ra một vài nhận xét. Dùng phụ nữ có cái lợi là đột nhập vùng địch dễ dàng, đi lại trong các thị trấn ít bị lộ diện, hành động xong cũng dễ lẩn trốn. Tuy nhiên, phụ nữ có điều bất lợi, thứ nhất, quá phong phú về tình cảm, thứ hai, thiếu dẻo dai, kém võ nghệ, không giỏi tác xạ như nam giới.
Theo chỗ tôi biết Z.28 rất có duyên với đàn bà, từ xưa đến nay chưa người đàn bà nào cưỡng lại được tài thu hồn của hắn. Nhân viên của ta được huấn luyện chu đáo nhưng dầu sao họ vẫn là đàn bà, đàn bà với truyền thống mềm yếu : đa sầu đa cảm, dễ bị cám dỗ, và thay đổi lập trường. Cho dẫu không mủi lòng trước thủ đoạn tấn công của địch nữa thì vẫn còn vấn đề kỹ thuật.
Thật vậy, Z.28 là tay rút súng cừ khôi có một không hai trên thế giới. Trong quá khứ, nhiều lần nhân viên của ta đã rút súng ra khỏi vỏ, sửa soạn lảy cò mà Z.28 vẫn còn đủ thời giờ đối phó. Hắn có biệt tài rút súng thần tốc, nhanh không thua máy điện tử, và rút ra là bắn ngay. Hắn bắn không cần nhắm, và có thể bắn nằm, bắn ngồi, bắn chạy, bắn qua nách, bắn qua háng, bắn phải, bắn trái, bắn lui qua vai... Tôi không dám coi thường các nữ đồng chí, song tôi e họ chưa phải là đối thủ đồng cân đồng lạng với một kẻ địch phi phàm như Z.28.
Đối diện người đàn ông gày gò là một thanh niên mập tròn, đầu tóc rối bù, cặp mắt mơ màng, luôn luôn băn khoăn như thi sĩ bí vần thơ. Nghe đồng nghiệp ca tụng Z.28, hắn bật giậy như lò so :
- Tôi có cảm tưởng là đồng chí đang tuyên truyền cho Mật vụ miền Nam. Sở dĩ Z.28 chưa mất mạng là vì gặp hên. Hắn không phải thần thánh như đồng chí lầm tưởng.
Tướng H. mỉm cười :
- Sự tranh luận gay go giữa các đồng chí làm tôi rất bằng lòng. Song le, tôi cần nói rõ thêm là chúng ta nên biết mình, biết người một cách nghiêm chỉnh, hơn là bảo vệ tự ái. Phải, Z.28 không là thần thánh, tôi hoàn toàn đồng ý. Nhưng hắn là một điệp viên phi phàm. Hắn còn sống nhăn răng, phần nào vì gặp hên, nhưng phần lớn là vì tài nghệ xuất chúng.
Từ một thế kỷ này, làng điệp báo đã sản xuất ra hàng trăm nhân vật cừ khôi, tuy nhiên chưa ai dám bén gót hắn. Năm ngoái, tại hội nghị hỗn hợp tại Mạc tư khoa, toàn thể các yếu nhân điệp báo của phe xã hội chủ nghĩa đều đồng thanh nhìn nhận Z.28 là điệp viên số một trên thế giới.
Tôi tin rằng lời giải thích của tôi đã xoa dịu được thắc mắc vừa được nêu ra.
Quay về phía gã gày gò, trung tướng H. đỗi giọng :
- Tôi hoan nghênh ý kiến thành thật của đồng chí. Thật ra, tôi cũng nghĩ như đồng chí. Nữ điệp viên có nhiều lợi hơn hại trong những công tác bình thường, song trong công tác đặc biệt, đương đầu với kẻ thù đặc biệt, họ bại nhiều hơn lợi. Giả sử chúng ta tìm ra một nữ điệp viên có đủ khả năng kiểm soát tình cảm trong mọi hoàn cảnh, dẻo dai lại giỏi võ nghệ và giỏi luôn cả về tác xạ nữa thì đồng chí tính sao?
Gã gày gò đáp :
- Trong trường hợp này, tôi xin ký hai tay.
Trung tướng H. nhún vai :
- Cuộc thảo luận của chúng ta có thể tạm ngừng được ở đây. Cũng như tôi, các đồng chí đã tán thành giải pháp nữ giới. Bây giờ, các đồng chí có thể giải tán.
Riêng hai đồng chí Thanh Vân và Thanh giang cần họp tiếp với tôi độ nữa giờ nữa.
4 người đàn ông lục tục đứng dậy, nghiêng đầu chào trung tướng H. Tướng H. không chào lại mà chỉ hất hàm nhìn toàn thể từ từ ra cửa.
Gian phòng trở lại yên lặng.
Tướng H. gạt hồ sơ trước mặt sang bên :
- Trong phúc trình đệ lên Trung ương, các đồng chí nhắc đến tên một số nữ nhân viên xuất sắc. Sau khi nghiên cứu, tôi chỉ giữ lại một người. Bí danh là Thanh Tú. Nếu các đồng chí đồng ý, ta sẽ đi sâu vào chi tiết.
Thanh Giang gật đầu :
- Vâng, chúng tôi cũng nhận thấy Thanh Tú hội đủ điều kiện vật chất và tinh thần để làm tròn nhiệm vụ.
Tướng H. hỏi :
- Phiền đồng chí trình bầy rõ ràng hơn nữa.
Thanh Giang rút trong túi ra một cuốn sổ nhỏ bìa đỏ rồi cúi xuống đọc, giọng đều đều :
- Thanh Tú là bí danh của một nữ nhân viên ưu tú trong ban C-5, trực thuộc văn phòng Smerch Đông Dương. Tên thật của y thị là...
Trung tướng H. ngắt lời :
- Đề nghị đồng chí dùng chữ khác. Tiếng “y thị” có vẻ khô khan, xa lạ quá. Nếu có thể, đồng chí gọi Thanh Tú là cô, hoặc nàng cho thân mật. Mặt khác, đồng chí hãy báo cáo tỉ mỉ về lý lịch, hoàn cảnh gia đình của đương sự trước khi đề cập tới các yếu tố khác.
- Tuân lệnh. Tên thật của Thanh Tú là Chu Thị Nguyệt Hằng. Nàng sinh tại Hà Nội ngày 6-6-1946. Cha nàng người Việt lai Thái trắng Sơn la, còn mẹ nàng lai Trung hoa, nên Nguyệt Hằng có một sắt đẹp khác thường.
Năm nàng lên 6 tuổi thì cha mẹ nàng bị tử thương trong một trận oanh kích của phi cơ Pháp ở Lai châu. Nàng được đồng chí Tehang-Li, thượng tá cố vấn sư đoàn A-7, đồn trú trong vùng, đem về nuôi. Một thời gian sau, thượng tá Tchang vinh thăng thiếu tướng rồi về Trung quốc.
Tướng Tchang phục vụ tại Bắc kinh trong bộ Tổng tư lệnh quân đội nhân dân. Nguyệt Hằng được theo học các lớp sơ cấp dành cho con em cán bộ lãnh đạo. Nhờ thông minh xuất chúng, nàng được thầy giáo để ý. Năm 12 tuổi, nàng đã học hết chương trình trung học và sửa soạn vào đại học. Từ trước đến nay, chưa học sinh nào 12 tuổi gia nhập đại học. Nguyệt Hằng lại giỏi hơn các học sinh xấp xỉ đôi mươi nữa. Ban giáo sư tại trường Bách khoa đại học Bắc kinh công nhận Chu Thị Nguyệt Hằng là thần đồng.
Thiếu tướng Tchang-Li được bổ nhiệm làm tùy viên quân sự tại đại sứ quán Trung hoa ở Mạc tư khoa. Nhân dịp nghỉ hè, Nguyệt Hằng qua Liên sô thăm cha nuôi.
Tchang-Li bất thần thiệt mạng trong một tai nạn xe hơi. Khi ấy Nguyệt Hằng đã 15 tuổi. Tuy còn ít tuổi, nàng đã có thân hình nẩy nở như người lớn. Buồn phiền vì cha chết, nàng ở lại Liên sô, và được kết nạp vào KGB trước khi chuyển sang Smerch.
Nguyệt Hằng đã theo học nhiều khóa huấn luyện đặc biệt trung cấp của Smerch. Nàng...
- Thong thả. Tôi muốn đồng chí giải thích một vài điểm. Cha Nguyệt Hằng làm nghề gì?
- Thưa, như tôi đã báo cáo, cha nàng là thiếu tướng Tchang-Li, chuyên gia điệp báo, cố vấn sư đoàn A-7, sư đoàn khét tiếng trong trận Bắc kạn và Điện biên phủ, tùy viên quân sự phụ trách liên lạc với KGB tại Mạc tư khoa từ...
- Biết rồi. Tôi đã biết nàng là con nuôi của thiếu tướng Tchang. Nhưng chưa biết cha đẻ của nàng là ai?
- Thưa, Chu Văn Chương. Hồi Pháp thuộc ông Chương được coi là nhà thiện xạ số một ở Bắc Việt. Mỗi khi lên săn bắn ở vùng giáp biên giới, bọn cầm quyền Pháp cao cấp đều triệu ông Chương tới làm hướng đạo. Ông Chương từng làm hướng đạo 3 lần cho viên toàn quyền Pháp tại Lai châu và Bắc kạn.
Từ thuở thiếu thời, ông Chương tham gia những phong trào dành độc lập, nên nhà chức trách đế quốc mất nhiều tiền bạc và tâm cơ mua chuộc mà không được. Tuân lệnh chi bộ địa phương, ông Chương ám sát viên công sứ Pháp trong một cuộc kinh lý gần Lai châu. Kế hoạch ám sát được bố trí và thực hiện một cách khoa học, tuy nhiên vì khoa học quá nên vai trò của ông bị bại lộ.
Phi cơ nhẹ chở viên công sứ vừa rời khỏi trường bay Lai châu thì bị rớt, toàn thể đều chết cháy. Nguyên nhân là một viên đạn súng trường bắn vào cánh quạt.
Sân bay được canh phòng nghiêm ngặt nên ông Chương trèo trên một ngọn cây cao cách xa 350 thước, xử dụng súng mút cơ tông gắn ống ngắm. Ông chỉ cần bắn một phát là cánh quạt gãy nát.
Một phái đoàn công an Pháp lên tận nơi điều tra và kết luận rằng hung thủ phải là đệ nhất xạ thủ. Nửa đêm, một trung đội lê dương đến vây nhà ông Chương. Tuy bị vây bắt bất thần, ông Chương vẫn kịp thời chống trả. Với khẩu tiểu liên Sten, ông bắn ngã viên đại úy Pháp chỉ huy và 5 tên lính xung phong rồi trốn vào rừng.
Sau đó, ông gia nhập đội xạ thủ đầu tiên do đồng chí Văn [5] thành lập tại khu giải phóng Tân trào. Ông sang Tàu cùng đồng chí Văn, và được mời ở lại làm huấn luyện viên tác xạ cho Giải phóng quân.
Trong thời gian phục vụ ở chiến khu Vân nam, ông Chương kết thân với một thiếu nữ Việt lai tàu, tên là Hương. Năm 1945, hai người làm lễ thành hôn. Năm 1945, sau ngày Cách mạng tháng 8 thành công, cặp vợ chồng trở về Hà Nội và phục vụ trong bộ Tổng tư hành.
Với cấp bật Đại tá, ông Chương được đặc phái lên vùng giáp biên để tổ chức quân đội và mật khu, sửa soạn cho cuộc kháng Pháp mà Đảng và Chính phủ trù liệu sẽ phải xảy ra.
Năm 1951, phi cơ Pháp tập kích tổng hành doanh của quân đội ta tại thị trấn Lai châu, hai vợ chồng đều thiệt mạng. Tchang-Li là bạn thân của họ nên bé Nguyệt Hằng được nhận làm con nuôi.
- Cha nàng là thần xạ nên nàng bắn giỏi. Nhưng còn năng khiếu điệp báo, nàng học của ai?
- Thưa, lớn lên nàng hấp thụ năng khiếu này trong những ngày sống với thiếu tướng Tchang Li. Tuy nhiên, một phần năng khiếu điệp báo cũng do mẹ nàng mà ra. Đồng chí Hương là một cốt cán giao liên trong hàng ngũ Giải phóng quân Trung quốc.
- Tại sao nàng không được kết nạp vào Quốc tế Tình báo Sở trong thời gian ở Bắc kinh?
- Thưa, hồi ấy, Tình báo Sở còn đang phôi thai. Vả lại, thiếu tướng Tchang muốn nàng trở thành kỹ sư vật lý học nguyên tử, vì vậy, nàng vào học trong trường Bách khoa.
- Vì lý do nào Nguyệt Hằng gia nhập KGB?
- Thưa, thiếu tướng Tchang là bạn cố tri của Đại tướng Sêrốp, chỉ huy trưởng KGB. Nàng thường theo cha nuôi đến thăm gia đình Sêrốp và được Sêrốp đặc biệt để ý. Sau khi bị tai nạn xe hơi ở ngoại ô Mạc tư khoa, thiếu tướng Tchang hấp hối suốt đêm trong bệnh viện, và đã gửi gắm Nguyệt Hằng cho Sêrốp.
- Tại sao Nguyệt Hằng trở về nước?
- Thưa, đồng chí Trần Quốc Hoàn cầm đầu một phái đoàn qua Liên sô thảo luận về vấn đề an ninh hỗ tương, và gặp nàng trong một buổi tiếp tân tại diện Cẩm linh. Nàng nói chuyện bằng tiếng Việt với đồng chí Hoàn, và cho biết là rất nhớ quê hương. Đêm ấy, nàng xin Sêrốp về Hà Nội thăm nhà, Sêrốp không chấp thuận. Đồng chí Trần Quốc Hoàn phải vật nài cả đêm, Sêrốp mới chịu.
Tôi được trung ương cử ra để tiếp đón Nguyệt Hằng trong thời gian nàng ở lại thủ đô Hà Nội. Hết kỳ hạn nghỉ phép, nàng quyết định không trở lại Liên sô nữa. Với sự đồng ý của tướng Sêrốp, nàng được biệt phái vào nữ-ban của Smerch.
- Đồng chí đã ướm thử với nàng về kế hoạch Thái Bình Dương chưa?
- Thưa, tôi mới bàn về việc trung ương đang cần một nữ cán bộ xuất sắc để hoàn thành một kế hoạch quan trọng ở vùng địch thì Nguyệt Hằng nhận lời liền.
- Xuất sắc cũng chưa đủ, Nguyệt Hằng phải là một nữ cán bộ phi thường nữa. Từ nãy đến giờ đồng chí mới nói đến lập trường chính trị, trình độ văn hóa và khả năng tác xạ. Tuy nhiên, đang còn nhiều điều kiện nữa : chẳng hạn, vỏ nghệ, nhan sắc, nghệ thuật quyến rũ, tính tình...
- Thưa, về võ nghệ nàng ở trên mức trung bình. Hầu hết nữ nhân viên Smerch trung cấp đều bị nàng đánh bại. Nàng rất giỏi khoa điểm huyệt Trung hoa. Riêng về nhu đạo cận chiến, nàng đã học một năm trong trường đặc biệt của Smerch. Đặc biệt, vì giáo sư đều là võ sĩ nhu đạo từ đệ tứ đẳng trở lên. Muốn được kết nạp vào trường, ứng viên phải qua nhiều kỳ thi công phu. Tỉ lệ bị đánh rớt năm ngoái lên tới 97 phần trăm trong tổng số ứng viên. 3 phần trăm còn lại được tòng học lại bị loại quá nửa. Nguyệt Hằng đã tốt nghiệp với bằng khen của ban Giám đốc trường.
- Vậy thì được. Nhưng còn nhan sắc? Tôi đã nghiên cứu kỹ lưỡng các tấm ảnh của nàng trong hồ sơ. Trong hình, Nguyệt Hằng rất đẹp, đẹp không thua hoa hậu nhiều quốc gia. Song đồng chí đừng quên rằng Z.28 là kẻ đã chung sống với nhiều hoa hậu. Sắc đẹp đàn bà đối với hắn rất quen thuộc. Muốn làm hắn sa ngã, ta phải tìm một sắc đẹp khác lạ. Thứ nhất là vấn đề kích thước...
- Hoàn toàn... Về khoản này, thì người khó tính nhất trên thế giới cũng phải bằng lòng. Có thể nói rằng Nguyệt Hằng có vòng ngực vô địch. 99 phân... ngực 99 và mông cũng 99, không kém một li.
- Vòng bụng?
- 56.
- Được. Tôi không đồng ý rằng 99 phân vòng ngực là vô địch. Theo tin tức do điệp viên giữ về, Văn Bình mới mua của hãng Palmer [6] nhiều cuốn phim đặc biệt. Hắn vốn thích loại quá khổ. Chắc đồng chí cũng biết rằng hãng Palmer đã bán hình của Margaret Middeton, quái tượng thế giới với vòng ngực 106 phân [7]
- Nhưng vòng mông Margaret lại nhỏ, không cân đối với vòng ngực. Vòng bụng của Margaret lại lớn hơn Nguyệt Hằng 10 phân.
- Không, tôi không nói rằng Nguyệt Hằng thua Margaret. Sở dĩ tôi phản đối là vì đồng chí dùng chữ “vô địch”.
- Xin trung tướng tha lỗi.
- Đồng chí quá lời. Với 99, 56 và 99, Nguyệt Hằng có thể được coi là mẫu người đàn bà khêu gợi lý tưởng. Nhưng còn màu da, còn tàn nhang, còn vết thẹo...
- Cũng hoàn toàn... Da nàng trắng như trứng gà bóc. Mặt nàng không có một mụn tàn nhang hoặc trứng cá nào cả. Toàn thân nàng trơn tru, láng bóng, không một vết thẹo. Tuân lệnh trung ương, tôi đã đích thân kiểm soát kỹ lưỡng. Nàng lại có một đặc điểm khác nữa : ấy là không phải dùng nước hoa, dùng phấn riêng mà da dẻ vẫn thơm tho, nàng ít ra bồ hôi, và bồ hôi cũng dễ chịu.
- Còn tính tình?
- Trái tim nàng rắn như được tạc trong đá cẩm thạch. Nàng chưa hề rung động vì đàn ông.
- Có thể vì nàng chưa được gặp ý trung nhân.
- Thưa, trong thời gian ở Mạc tư khoa, Smerch đã bố trí cho nàng tiếp xúc với nhiều thanh niên đẹp trai song nàng đều bỏ rơi.
- Trong nghề điệp báo, đàn bà có trái tim sắt là điều cần thiết. Song nếu trái tim lúc nào cũng cứng như sắt thì lại là điều đáng ngại. Tôi sợ bản tính lạnh lùng của nàng sẽ dẫn tới thất bại.
- Xin trung tướng yên tâm. Nguyệt Hằng không rung động vì nàng miệt thị đàn ông, cũng như Hít le miệt thị dân Do thái. Tuy nhiên, nàng là người đàn bà bình thường. Gặp thanh niên nào sạch sẽ, khỏe mạnh, nàng thản nhiên mời về phòng. Sáng hôm sau, nàng đuổi ra cửa. Lần sau, có đụng ngoài đường, nàng cũng không thèm để ý tới. Theo tôi, Nguyệt Hằng thuộc vào đẳng cấp người đẹp có biệt tài chế ngự được tình cảm. Nàng có thể đóng trò yêu đương với Văn Bình, nàng cũng có thể yêu hắn về xác thịt, nhưng nàng sẽ bỏ rơi hắn một cách tàn nhẫn. Trung thành tuyệt đối với tổ chức, lương tri lại chỉ huy được trái tim, Nguyệt Hằng sẽ làm tròn được kế khoạch Thái Bình Dương do trung trướng giao phó.
- Tôi tin tưởng vào sự nhận xét của đồng chí. Hiện Nguyệt Hằng ở đâu?
- Thưa, tại nhà riêng.
Trung tướng H. nhìn đồng hồ tay :
- Trời đã khuya rồi, nhưng tôi không thể chờ đến mai nữa. Vì rạng đông tôi đã phải ra trường bay.
Thanh Giang nhún vai, nụ cười tươi như hoa hải đường nở dưới sương sớm :
- Không sao. Nữ nhân viên Smerch thường ngủ rất muộn. Chị em tôi hân hạnh được làm hướng đạo cho trung tướng.
Giọng nói ngọt ngào và nụ cười kỳ lạ của người đàn bà tứ tuần lão luyện trong nghề điệp báo như có phép thần khiến đôi mắt tướng H. sáng rực.
Giờ đây hắn mới nhận thấy sắc đẹp kinh hồn của nữ chuyên viên Thanh Giang. Nàng sẵn sàng dâng hiến cho hắn, và hắn cũng đã bẻ những đóa hoa tươi thắm nhất của nữ ban Smerch. Song hắn lại rụt rè. Thanh Giang có lối đi uyển chuyển ẩn hiện như con rắn lục. Loại đàn bà này là nữ quái đối với đàn ông. Họ chỉ cần 5, 10 phút đồng hồ ngắn ngủi và đủ bóp vụn gân cốt của lực sĩ quán quân thế giới.
Bằng đôi mắt, hắn liếc Thanh Vân. Cổ họng hắn khô đét, mạch máu căng phồng như muốn vỡ tung. Hắn lắc đầu xua đuổi tư tưởng thèm muốn. Dầu sao hắn là chỉ huy của Smerch.
Thanh Vân đi sát vào người tướng H. Mùi da thịt ngây ngất của nàng tỏa rộng trong không khí, biến bầu trời rét mướt thành lò sưởi. Phía trước, Thanh Giang đang uốn mông ròn trịa...
Bọ ba đã ra đến xe hơi. Đột nhiên, tướng H. nhắm mắt lại. Ông già trán hói của Smerch đang nghĩ đến nữ nhân viên số một, với những đường cong siêu đẳng có thể đánh bại một sư đoàn binh sĩ tinh nhuệ :
Nguyệt Hằng.
------------------------------------
[1] Vụ Hồng Kông: 3 giai nhân bị thiệt mạng tại Hồng Kông, khiến Z.28 tuyệt vọng bỏ Sở đi tu (đã thuật lại trong “Bí Mật Hồng Kông”, thượng và hạ). Vụ KX: nữ nhân viên Thu Thu đột nhập căn cứ bí mật KX của KGB ở biên giới Lào-Việt rồi bị bắt. Ông Hoàng dùng mưu, lừa Z.28 ra khỏi chùa ở Vạn Tượng để đi cứu Thu Thu. Từ đó, Z.28 trở lại Sở Mật vụ (đã thuật lại trong “Tia Sáng Giết Người”, thượng và hạ)
[2] Công tác của điệp viên Xô viết Kô-băng đã được tường thuật trong cuốn “Một vụ đánh cắp tài liệu nguyên tử”
[3] Quốc tế Tình báo Sở là cơ quan điệp báo chánh thức của Trung Hoa Cộng sản.
[4] Mọi chi tiết của vụ này được tường thuật trong “Một vụ đánh cắp tài liệu nguyên tử”
[5] Bí danh của Đại tướng Bắc Việt Võ Nguyên Giáp.
[6] Palmer, Dept.260, 234 Fifth Avenue, Nữu Ước, chuyên bán hình đàn bà khỏa thân cho thanh niên trên 21 tuổi.
[7] Margaret Middleton là một trong 5 “mỹ nhân” mà hãng Palmer chụp ảnh và quay thành phim mầu và đen trắng để bán cho đàn ông sành điệu trên thế giới (Jayne Tracey, Vikki Kennedy, June Palmer, Anne Walker). Những người đẹp này thuộc quốc tịch Anh. Phim dài từ 15 đến 60m, giá bán phim đen trắng từ 4 đến 13 đô la, mầu từ 8 đến 25 đô la.