When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1467 / 23
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương I: Tình Cờ Gặp Gỡ -- Phần 1: Nhìn Thấy Tất Cả Đều Là Anh
ĩnh Thái
Lâu nay em vẫn muốn hỏi anh
Quả pha lê hình trái táo mà anh đưa cho em
Rốt cuộc
Có phải là trái tim anh không
Buổi sáng. Giữa hè.
Buổi sáng vào giữa hè hoàn toàn không giống buổi trưa, không có cái nắng chói chang làm con người cảm thấy khó chịu, không có tiếng kêu không dứt của những con ve đáng ghét, không có ánh nắng cháy da đỏ mặt. Một tia nắng ấm áp chiếu xuyên qua những chiếc lá xanh trên đỉnh đầu tôi, từ từ chiếu xuống con đường xám trắng. Đôi giầy da tôi đi đạp lên những cái bóng cây đung đưa, ánh nắng di chuyển nhè nhẹ trên bộ đồng phục màu xanh tôi mặc. Giữa những thân cây thỉnh thoảng thổi qua một luồng gió, gió hình như cũng là màu xanh.
“Xẹt… xẹt…” trên con đường bộ dài của trường phổ thông Thụy Thảo, chỉ có tiếng giầy lẹt xẹt của tôi.
Qua một kỳ hè, Kim Trinh Hy tôi lại quay về rồi!
Hôm nay là buổi đầu tiên của học kỳ mới. Có lẽ chỉ qua 10 phút nữa, nơi đây tràn ngập tiếng nói chuyện và bước chân của mọi người. Học kỳ mới buồn bã đã bắt đầu rồi! Cái buổi sáng nhàn nhã như thế chắc tôi sẽ không còn cơ hội để hưởng thụ nữa! Tôi bất chợt cảm thấy lưu luyến giây phút này, hít một hơi thật sâu cái không khí trong lành của buổi sáng.
Xẹt! Tiếng một chiếc lá từ trên cây rơi xuống, không sai không sót rơi ngay đầu tôi.
Còn chưa đến mùa thu, lá đã bắt đầu rơi rồi sao?
Tôi nhặt chiếc lá đã rơi xuống đất lên. Đầu lá đã bắt đầu cong lại vì thiếu nước, và hơi dậy lên màu vàng úa của lá khô. So sánh với những chiếc lá xanh mơn mởn trên cây thì thiệt là khác xa…
Đột nhiên, cái âm thanh như gió bão lần nữa đi vào tai tôi.
“Đi đường phải cẩn thận, đã nghe rõ chưa? Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, nếu rớt xuống là mảnh chai hay đá thì em chết chắc rồi!”
“Còn có thể rơi thiên thạch hay máy bay nữa!” Khi ở bên cạnh anh, tôi thường có bộ mặt không phục, giận hờn.
“Tế bào thần kinh của em gần như không có thì phải!” anh thường lắc đầu, cảm thấy tôi không còn thuốc để cứu nữa. Anh cứ trách tôi không cẩn thận, thậm chí ngay cả một chiếc lá rơi trúng đầu tôi, anh cũng sợ tôi bị thương.
“Đừng có đổ lỗi cho em chứ, anh đi mà hỏi má em tại sao bà lại sinh ra em có dây thần kinh lớn… A… hu hu, đau quá” cái anh chàng đáng ghét ấy gõ lên đầu tôi, làm nước mắt tôi cũng sắp chảy ra.
Anh thường dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, đôi môi hơi nhếch lên của anh hình như đang viết 3 chữ: không nói lý! Nhưng mỗi khi tôi nhìn thêm anh một lát là tôi lại cảm thấy được sự dịu dàng dưới mắt anh.
Chúng tôi đã đi trên con đường này không biết bao nhiêu lần. Cùng nhau ngắm những chồi non màu vàng mới mọc trên cây, cho đến khi chúng trở thành màu xanh…
Mỗi khi tôi la lối rằng muốn đi tản bộ như những đôi tình nhân khác, anh liền xông lên đi trước. Cứ như một ông tướng cao ngạo dẫn theo binh lính, thật là không công bằng! Khi tôi buồn bã đi sau thì anh nhè nhẹ nắm lấy ngón út của tôi, phàn nàn là tôi đi quá chậm.
Thiệt tình! Kim Trinh Hy là người vẫn không quên được anh! Tim tôi lại nhói đau.
Tôi đã từng nói, tôi sẽ đi tìm anh. Cho dù là chân trời góc bể, tôi nhất định sẽ tìm ra anh.
Gần như mỗi ngày, tôi đều đợi trước cổng của Tập Đoàn Hàn Thị, đi đến tòa nhà Tác Đồng, có khi còn ngồi ngủ ở trước cửa nhà anh… Nhưng anh vẫn không xuất hiện.
Mỗi ngày lúc điểm danh, đều không thấy cái tên đó, tiếng chuông điện thoại chỉ thuộc về người đó cũng không còn reo lên nữa… Trên mặt Hàn gia gia lại xuất hiện sự cô độc, buồn bã của người già. Thượng Dân cứ luôn xin lỗi nói với tôi rằng cái anh chàng đó vẫn không có liên lạc với anh. Thậm chí tôi có thể nhịn được ánh mắt khiêu khích của Phác Mỹ Linh, mỗi khi nhắc đến cái tên đó, ngoài việc cười thì cô cũng chẳng làm được gì hơn… Không ai biết anh đã đi đâu.
Hồi trước nghe người ta nói rằng, thất tình là thuốc giảm béo tốt nhất. Tôi luôn muốn thoát khỏi sự quản thúc của tên đại ma vương đó và tôi sẽ không cần phải xem sắc mặt của hắn, mà có thể vui vẻ ăn hết những đồ ăn ngon. Nhưng cứ trong một đêm, tôi cứ như đã mất hết vị giác. Tuần thứ nhất tôi đã ốm đi tám cân.
Hình như tiếng chuông 12 giờ đã đổ, chiếc xe ngựa đã biến trở lại thành trái bí, chú ngựa trắng cũng đã trở lại làm con chuột xấu xí. Tất cả phép thuật đều đã biến mất.
Tôi phải sớm biết rằng tôi chỉ là cô bé lọ lem.
Tay tôi đang nắm chặt chiếc lá đó, nước mắt cứ như được mở vòi, bắt đầu chảy không ngừng. Đáng ghét, nước mắt mình chẳng phải đã cạn rồi sao?
Điều buồn cười nhất là, hình bóng của anh đã len lỏi vào trong cuộc sống của tôi. Lúc ăn cơm nghĩ tới anh đang ngồi đối diện cười với tôi. Lúc lên lớp nghĩ anh sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Lúc đi dạo, cứ luôn chú ý những người cao to mặc áo sơ mi, cứ sợ sẽ bỏ lỡ điều gì đó…
Chỉ cần tôi nhắm mắt lại, gương mặt đó sẽ xuất hiện chiếm hết toàn bộ ý thức của tôi. Anh bắt đầu xuất hiện trong những giấc mơ, để tôi cứ muốn nắm bắt một cái gì đó. Khi tỉnh dậy tôi chỉ thấy quả pha lê hình táo đang chớp sáng, và nửa cái gối bị ướt.
Ký ức cứ thế rải đầy trong cuộc sống của tôi và trong cả hơi thở.
Nhớ một người sẽ dễ dàng hơn là quên một người. Nhưng đối phương có nghĩ như thế không? Hay là đã quên tôi một cách triệt để? Cứ như là dùng gôm tẩy qua vậy.
Anh đang làm gì? Anh có khỏe không?
Mỗi khi nghĩ đến việc này, tim tôi cứ như đang bị đè lên, không thở được… Cứ nghĩ mãi thế này, chắc tôi sẽ phát điên thôi… Vĩnh Thái, rốt cuộc là anh đang ở đâu?
Tiếng người xa xa truyền đến ở đầu đường bên kia.
Có người đến rồi, tôi lau nước mắt, chải lại mái tóc bị gió thổi bay, hít một hơi thật sâu.
Có ai muốn cho người khác nhìn thấy mình ngày đầu khai trường đã khóc bù lu bù loa đi khắp trong sân trường đâu chứ?
Đằng trước không xa, một chàng trai và một cô gái đang đứng dưới gốc cây cao lớn, từ kẽ lá ánh nắng rọi xuống hai người đó.
Da mặt cô gái trắng mịn. Bộ váy màu tím bằng tơ tung bay trong gió, như hoa đang nở. Tay áo phồng hoàn mỹ và cái váy theo kiểu cung đình, trông cô cứ như búp bê được trưng bày trong tủ kiếng của Anna Sui (nhãn hiệu mốt thời trang nổi tiếng thế giới).
Trường Thụy Thảo không có cô gái nào quý phái như thế.
Nhưng trên mặt cô không có vẻ lịch sự, điềm tĩnh của con nhà khuê các. Cô đang rất lo lắng và căng thẳng, nắm chặt tay chàng trai đó, cứ như sợ anh sẽ biến mất.
Cô đang cầu xin anh điều gì ư? Chàng trai này lại là ai chứ?
Cả người cậu màu đen, dưới đôi mắt đen láy ấy là một hồ nước. Cả thân người đen đứng dưới bóng cây, cứ như phủ lên một lớp sương. Chàng trai để tay vào trong túi, với bộ mặt không tranh giành với đời. Cái thân người màu đen ấy như đang biểu hiện rõ rằng cô gái được dội ánh nắng đầy người kia với anh chẳng có quan hệ gì cả. Hoặc có thể chính xác nói rằng, cả thế giới này cũng chẳng có quan hệ gì với anh. Nút áo tháo ra để lộ cái cổ cao. Trước ngực có một cây thánh giá, cái thánh giá màu đen dưới ánh nắng, phản xạ ra những tia sáng làm chói mắt.
Người cao như nhau… tư thế như nhau… tôi không cầm lòng được nhìn chằm chằm vào anh.
“Mới sáng sớm mà cô đi nói với tôi chuyện này sao?” Ngữ khí của chàng trai đó như đang rất bực mình. Anh nhất định là người rất nóng tính. Lòng tôi như đang bị thắt lại.
“Chuyện này là cái gì?”
“Không cần cô lo.” Giọng nói như băng.
“Nhưng dượng nói là năm sau chúng ta sẽ đính hôn.”
“Đó là ba tôi nói, không liên quan gì tới tôi. Tốt nhất là cô đừng có lo chuyện của tôi, có nghe không?” Cánh tay đang bị cầm đột nhiên giật ra, tay cô gái bị hất lên. Cây thánh giá trên ngực của anh lắc lư phát ra ánh sáng chói mắt. Ánh mắt không khuất phục đó nhìn lướt qua tôi, ánh mắt ấy cứ như nam châm hút lấy tôi làm tôi không nhúc nhích được.
Bóng cây lao xao. Tôi như bị cái gì đó đánh trúng. Yên lặng quá, tôi không thể nghe được bất cứ âm thanh nào. Cổ họng bị nghẹn lại, không nói được gì cả.
Là anh! Đúng là anh! Tôi nắm chặt miếng lá trong tay tôi.
“Người khác em không quản, là anh thì em phải quản, mà là quản chắc nữa.” Cô gái vẫn cố chấp, mà giọng nói cũng trở nên căng thẳng và buồn bực.
“Thiệt sao?” Anh nhún vai, không hề lo tới sự buồn bực của cô gái. Ánh mắt anh lại hướng về tôi đang đứng trời trồng. Ánh mắt đó như đang xem xét cũng như đang hoài nghi.
Không sai, chính là ánh mắt long lanh đen quyến rũ đó. Anh đang nhìn tôi ư?
Môi anh nhếch lên một nụ cười như có như không, kéo ra một đường cong môi tuyệt đẹp. Trong mắt anh có chút lạnh băng, nhưng lại ngây thơ như nai. Đó chính là nụ cười kinh điển của anh.
Anh biết tôi đang nhìn anh chứ? Anh có nhận ra tôi không? Có thật là Vĩnh Thái không?
Chân tôi như gắn phải chì mà đứng yên tại chỗ. Tuy tôi đã từng tưởng tượng qua nhiều cảnh chúng tôi gặp lại nhau, tôi tưởng mình có thể dễ dàng gọi ra tên anh. Nhưng mà… nhưng mà…
Người tôi đang rung, vô số kí ức như sông vỡ bờ đang tràn về.
“Trinh Hy ơi! Bài tập hè cậu cho mình mượn đã chép xong rồi! Nhờ phúc của bạn, mình đã chép xong báo cáo thực hành hè rồi!”
Có người đang la lớn sau lưng tôi. Ánh mắt tôi từ đó thu về, chuẩn bị nhìn ra sau lưng. Thì ra hàn Trí Huệ đã như một con gấu đè lên lưng tôi.
“Trí Huệ, bạn đến sớm quá vậy!” Tôi không biết phải làm sao khi nhìn gương mặt tròn trịa của Trí Huệ. Đôi khi tôi rất ngưỡng mộ cô, bất kể thời tiết như thế nào, ông mặt trời mỗi ngày đều đi với bạn ấy.
“Giờ mình trả bài tập cho bạn! Hôm nào mình mời bạn ăn kem nhé!” Từ hôm tôi cho cô mượn bài tập hè, mỗi lần nhìn thấy tôi cô đều vui vẻ như nhìn thấy tờ tiền 500 ngàn.
Tôi nhận lại bài tập hè từ tay Trí Huệ, nhanh chóng nhìn sang chỗ hồi nãy.
Cũng vẫn là cái bóng cây đó, nhưng đã không còn người nào cả. Người đâu rồi?
Ánh nắng màu vàng từ kẽ lá chiếu xuống, nhưng không chiếu trực tiếp xuống đất. Dưới bóng cây trống không, như chưa từng có ai đến qua.
Hai người hồi nãy đâu rồi? Họ đã đi đâu rồi? Tôi điên cuồng dùng mắt tìm kiếm mọi chỗ. Nhưng cái bóng người màu đen đó như sương tan đi, không có dấu vết gì cả.
Hồi nãy là ảo ảnh ư? Nhưng mà tôi rõ ràng nhìn thấy anh nhìn tôi. Cái cảm giác bị ánh mắt anh nhìn, cái nỗi đau cắt da đó, hoàn toàn là thực mà.
Trên đường đi người càng ngày càng nhiều, sự ồn ào của người đi lại làm vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng sớm.
Vĩnh Thái, anh đi đâu rồi?
Bây giờ anh đang ở Thụy Thảo, đúng không? Anh đã về rồi phải không?
Vĩnh Thái, em nhất định sẽ kiếm được anh!
Nhất định được!
Nụ Hôn Của Quỷ Nụ Hôn Của Quỷ - Hà Thiện Thuyên