Số lần đọc/download: 2709 / 17
Cập nhật: 2016-07-13 10:12:07 +0700
Chương 1
N
gày 18 tháng 3 năm 1809, Số 45 Quảng trường Berkeley,
Tại dinh thự Luân Đôn của Công tước Ashbrook ~*~
“Anh sẽ phải cưới con bé. Ta không quan tâm việc anh xem cô ta như em gái. Từ giờ trở đi, cô bé là con cừu vàng[1] đối với anh.” [1. Trong thần thoại Hy Lạp, cừu vàng được xem là biểu tượng của quyền lực.]
James Ryburn – Bá tước Islay – người sẽ thừa kế tước hiệu Công tước Ashbrook toan mở miệng định nói điều gì đó nhưng cảm giác giận dữ pha lẫn khó tin khiến anh nghẹn họng. Cha anh quay người và bước về phía bên kia thư viện, ra bộ mình vừa nói một điều hết sức bình thường. “Chúng ta cần tài sản của nó để sửa lại điền trang Staffordshire và trả vài món nợ, không thì chúng ta sẽ mất sạch, kể cả ngôi nhà này.”
“Cha đã làm gì?” James phun ra từng từ. Cảm giác hãi hùng ghê tởm đang lan truyền tứ chi anh. Ngài Ashbrook xoay người. “Sao anh dám nói với ta bằng cái giọng đó?”
James hít sâu trước khi trả lời. Anh quyết tâm kiềm chế tính khí của mình trước khi bước sang tuổi hai mươi… và ngày sinh nhật đó chỉ còn cách ba tuần ngắn ngủi nữa thôi. “Xin lỗi cha.” Anh nói. “Chính xác là vì sao điền trang lại lâm vào tình thế hiểm nghèo đó? Hy vọng cha không phiền khi con hỏi.” “Ta thấy phiền.” Công tước trừng mắt nhìn con trai, chiếc mũi dài và khoằm của ông rung lên vì tức giận. Tính khí nóng nảy của James được di truyền trực tiếp từ người cha nóng tính và khinh suất.
“Vậy thì con xin chúc cha một ngày tốt lành,” James nói, giữ giọng bình tĩnh. “Không được, trừ phi anh xuống gác và để liếc mắt đưa tình với đứa con gái đó. Tuần này ta vừa từ chối lời cầu hôn của Briscott dành cho nó, hắn ngu đần đến mức ta không thấy nhất thiết phải kể lại cho mẹ con bé nghe. Nhưng anh biết thừa là cha con bé sẽ trao cho mẹ nó quyền quyết định con rể tương lai…”
“Con không biết gì về di chúc của ông Saxby,” James phát biểu. “Và con không hiểu vì sao điều khoản đó lại khiến cha bực bội như thế.” “Bởi vì chúng ta cần gia sản chết tiệt của nó,” ngài Ashbrook quát, đi tới lò sưởi và đá vào khúc gỗ chưa châm lửa. “Anh phải thuyết phục Theodora rằng anh yêu nó, không thì mẹ nó sẽ không bao giờ tán thành cuộc hôn nhân này. Mới tuần trước, bà Saxby còn hỏi han về khoản đầu tư của ta bằng một thái độ mà ta không đánh giá cao cho lắm. Bà ta không biết vị trí của phụ nữ là ở đâu.”
“Con sẽ không làm việc đó.” “Anh sẽ làm như ta đã bảo.”
“Cha đang bảo con tán tỉnh một quý cô trẻ tuổi mà con được dạy phải đối xử như em gái.” “Vớ vẩn! Hai đứa có thể chơi với nhau vài lần khi còn bé, nhưng điều đó không thể ngăn anh ngủ với con bé.”
“Con không thể.” Lần đầu tiên công tước trông có chút thông cảm. “Theodora không xinh đẹp. Nhưng tất cả phụ nữ đều giống nhau ở…”
“Đừng nói ra,” James quát. “Con đủ kinh hãi rồi, không muốn phải thấy ghê tởm nữa.” Mắt cha anh nheo lại và hai má đỏ phừng phừng – dấu hiệu của sự giận dữ. Không sai, ngài Ashbrook gầm lên, “Ta chẳng quan tâm đến việc con nhóc đó xấu ma chê quỷ hờn, anh vẫn phải cưới nó. Và anh sẽ làm nó yêu anh. Không thì anh sẽ không có điền trang thừa kế đâu. Không gì hết!”
“Cha đã làm gì?” James lặp lại câu hỏi qua hàm răng nghiến chặt. “Làm mất nó,” cha anh thét lên đáp trả, mắt hơi lồi ra. “Mất nó, và đó là tất cả những gì anh cần biết!”
“Con sẽ không làm việc cha bảo,” James đứng dậy. Một món đồ trang trí bằng sứ bay vụt qua vai anh rồi va vào tường và vỡ tan. James chẳng hề nao núng. Giờ anh đã quen với những cơn nóng giận bạo lực kiểu như vậy rồi; từ bé đến lớn anh đã phải né tránh đủ loại đồ vật, từ quyển sách đến tượng đá hoa cương.
“Anh phải làm, không thì ta sẽ truất quyền thừ kế của anh và chỉ định Pinkler-Ryburn làm người thừa kế của ta!” James buông tay xuống và quay người, cảm thấy sắp mất kiềm chế đến nơi. Dù anh chưa từng có ham muốn quăng đồ vật vào tường hay vào người thân… nhưng khả năng bình luận chua cay của anh cũng đáng sợ tương đương. Anh hít sâu. “Dù không muốn hướng dẫn cha về luật pháp, thưa cha, nhưng con đảm bảo với cha rằng không thể truất quyền thừa kế của đứa con trai hợp pháp.”
“Ta sẽ bảo với Nghị viện rằng anh không phải con ta,” công tước rống lên. Gân xanh nổi cộm trên trán còn má ông đã chuyển từ đỏ sang tím. “Ta sẽ bảo họ rằng mẹ anh là một ả lăng loàn và ta đã phát hiện ra anh chẳng qua chỉ là một đứa con hoang.” Trước việc mẹ mình bị sỉ nhục, sự kiềm chế mong manh của James vỡ tan tành. “Cha có thể là một kẻ bài bạc ngu ngốc, hèn nhát, nhưng không được phép bôi xấu mẹ con với những cái cớ vớ vẩn để che đậy sự đần độn của cha!”
“Sao anh dám?” công tước hét lên. Giờ cả mặt ông như màu mào gà. “Con chỉ nói những gì mà tất cả mọi người trong vương quốc này đều biết,” James tuôn ra một tràng. “Cha là một gã ngốc. Con thừa biết chuyện gì đã xảy ra với điền trang và chỉ muốn xem xem liệu cha có đủ dũng khí thừa nhận hay không thôi. Nhưng chẳng ngạc nhiên gì khi cha không làm như vậy. Cha đã đem thế chấp tất cả những mảnh đất chẳng còn ràng buộc gì đến tước vị của mình, ít nhất là không đem bán công khai… rồi mất sạch tiền vào đầu tư. Cha liên tục rót tiền vào những dự án lố bịch. Xây một kênh đào mới cách kênh đào cũ chưa đầy một dặm? Cha đang nghĩ gì thế?”
“Ta không hề biết điều đó cho tới khi quá muộn! Các đối tác đã lừa gạt ta. Người ở địa vị công tước không ra ngoài đánh giá vị trí nơi một kênh đào được xây. Các công tước phải tin tưởng vào người khác, nhưng ta luôn đen đủi.” “Ít nhất thì con sẽ tới chỗ kênh đào được đề xuất trước khi tống hàng nghìn bảng vào một con kênh không ai chịu đi qua.”
“Thằng nhóc hỗn xược! Sao mày dám?” Tay công tước nắm chặt đế nến bằng bạc đặt trên lò sưởi. “Nếu cha ném nó thì con sẽ bỏ cha lại một mình trong căn phòng này, đắm chìm trong sợ hãi. Cha muốn con cưới một cô gái xem con như anh trai để cướp gia tài của cô ấy… để cha… cha… tiếp tục làm mất nó à? Cha có biết sau lưng họ gọi cha là gì không? Chắn chắn cha đã nghe rồi. 'Công tước của con đập ngu ngốc!'“
Cả hai thở hổn hển, nhưng cha anh thở dốc như bò đực, hai má tím tái thấy rõ trên nền cổ áo trắng. Tay công tước lại nắm chặt chân nến.
“Cha ném nó thì con sẽ quăng cha sang đầu phòng bên kia,” James nói, rồi đế thêm, “ngài công tước.” Tay công tước buông xuống và ông xoay người, nhìn chằm chằm vào bức tường phía xa. “Thế nếu ta đã mất nhà rồi thì sao?” Ông nói nhỏ, câu thú nhận đầy mùi thù hận. “Thực tế là ta đã đánh mất rồi. Ta đã mất tất cả. Kênh đào là một chuyện, nhưng ta cứ nghĩ vườn nho rất bảo đảm. Làm sao ta đoán được rằng nước Anh sinh ra bệnh thối quả chứ?”
“Cha thật ngu xuấn!” James bật ra và quay gót bỏ đi. “Điền trang Staffordshire đã thuộc về gia đình ta sáu thế hệ rồi. Anh phải cứu nó. Mẹ anh sẽ buồn lắm khi thấy điền trang bị bán. Còn mộ bà ấy nữa… anh đã nghĩ tới điều đó chưa? Nghĩa trang tiếp giáp nhà nguyện, anh biết đấy.”
Tim James đập hoang dại trong lồng ngực. Anh phải mất một lúc mới đưa ra một câu trả lời mà không bóp cổ cha mình. “Quá thấp kém, kể cả với cha,” cuối cùng anh nói. Công tước chẳng thèm quan tâm. “Anh sẽ để thi hài của mẹ mình bị bán à?”
“Con sẽ cân nhắc tán tỉnh vài nữ thừa kế,” James kết luận. “Nhưng con sẽ không cưới Daisy,” riêng đối với James, Theodora Saxby là Daisy – người bạn thân thiết nhất, người đồng hành từ thuở ấu thơ của anh. “Cô ấy xứng đáng với người tốt hơn con, hơn bất kỳ ai trong cái gia đình u ám này.” Sau lưng anh im lặng. Sự im lặng méo mó, kinh khủng khiến… James phải quay lại. “Không thể. Đến cha cũng… không thể.”
“Ta tưởng mình có thể trả lại trong vài tuần,” cha anh nói, khuôn mặt trắng bệch đến mức kiệt quệ. Chân James yếu tới nỗi anh phải dựa vào cửa. “Tài sản của cô ấy có mất nhiều không?”
“Nhiều.” Ngài Ashbrook cụp mắt xuống, cuối cùng cũng tỏ ra vẻ xấu hổ. “Nếu con bé cưới người khác, ta sẽ… phải ra tòa. Ta không biết liệu người ta có thể xét xử các công tước hay không. Chắc chỉ bị đưa ra Nghị viện. Nhưng sẽ không đẹp mặt đâu.” “À, người ta có thể xét xử công tước chứ,” James nặng nề nói. “Cha đã biển thủ tiền hồi môn về một cô bé được giao phó cho cha từ khi cô ấy vẫn còn là trẻ sơ sinh. Mẹ cô ấy kết hôn với người bạn thân nhất của cha. Lúc hấp hối, ông Saxby đã nhờ cha chăm sóc cô con gái của mình.”
“Ta đã hoàn thành nghĩ vụ,” cha anh đáp mà thiếu vẻ khoác lác thường thấy. “Nuôi nó như con ruột.” “Cha nuôi cô ấy như em gái con,” James nói thẳng thừng. Anh ép mình phải băng qua phòng và ngồi xuống. “Suốt thời gian đó, cha đã ăn trộm tiền của cô ấy.”
“Không phải suốt thời gian đó,” cha anh phản đối. “Mới năm ngoái thôi. Tầm đấy. Phần lớn tài sản của nó nằm trong quỹ đầu tư, và ta không chạm tay vào được. Ta chỉ… mượn từ… à, chỉ mượn một ít. Ta cực kỳ đen đủi, thực tế là thế. Ta cứ nghĩ chắc chắn mọi chuyện sẽ không đến nước này.” “Đen đủi à?” James lặp lại, giọng đầy mỉa mai.
“Giờ thì con bé đã được một hai người cầu hôn, ta không có thời gian che đậy. Anh phải cưới nó. Không chỉ bởi điền trang và căn nhà này bị mất, sau vụ tai tiếng, tên tuổi của chúng ta cũng sẽ trở nên vô giá trị. Mà dù ta trả tiền vay con bé bằng cách bán điền trang đi chăng nữa, thì tổng tất cả cũng không trả hết được nợ cho ta.” James không đáp. Những từ duy nhất đi qua đầu anh cực kỳ báng bổ.
“Lúc mẹ anh còn sống thì mọi thứ dễ dàng hơn,” công tước nói sau một, hai phút. “Anh biết đấy, bà rất hữu ích vì bà ấy có đầu óc sáng suốt.” James cũng không trả lời câu đó. Mẹ anh đã mất từ chín năm trước, tức là chưa đầy một thập kỷ, cha anh đã vắt kiệt số đất đai trải dài từ Scotland qua Staffordshire tới tận Luân Đôn. Và ông còn biển thủ tài sản của Daisy.
“Anh hãy làm con bé yêu anh,” cha anh nói một cách khuyến khích rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế trước mặt James. “Nó lúc nào cũng ngưỡng mộ anh. Đến giờ, chúng ta vẫn còn may vì Theodora tội nghiệp xấu như que củi. Những kẻ cầu hôn nó đều là những tên hám lợi thấy rõ nên mẹ con bé không thèm để ý. Nhưng điều đó sẽ thay đổi khi mùa vũ hội diễn ra. Con bé sẽ rất duyên dáng một khi anh làm thân.” James nghiến răng. “Cô ấy sẽ không bao giờ yêu con kiểu đấy. Cô ấy xem con là anh trai, là bạn hữu. Và cô ấy không giống như que củi.”
“Đừng ngốc thế! Anh có vẻ ngoài giống ta,” lời ông đầy kiêu căng. “Mẹ anh luôn nói ta là người đàn ông đẹp trai nhất thế hệ của mình.” James kìm chế một lời bình luận vô ích trong tình thế này. Anh cảm thấy buồn nôn ghê gớm. “Chúng ta có thể cho Daisy biết chuyện gì đã xảy ra. Việc cha đã làm. Cô ấy sẽ hiểu.”
Cha anh khịt mũi. “Anh nghĩ mẹ nó có hiểu không? Anh bạn già Saxby của ta không biết mình dây vào cái gì khi cưới người phụ nữ đó. Bà ta thật lắm điều và hung hăng.” Trong mười bảy năm từ khi bà Saxby và con gái bé bỏng bước vào gia đình công tước, bà và ngài Ashbrook đã duy trì một mối quan hệ thân mật vừa đủ… chủ yếu vì đức ngài chưa từng ném đồ vào người bà quả phụ. Nhưng James biết rõ là cha anh nói đúng. Chỉ cần mẹ của Daisy loáng thoáng biết rằng người bảo trợ của con gái đã lấy tiền thừa kế của cô thì sẽ có cả một đội luật sư gõ cửa nhà trước khi trời tối. Mật như muốn trào lên họng James trước suy nghĩ ấy.
Ngược lại, cha anh đang vui lên. Đầu óc ông luôn nhảy từ chủ đề này sang chủ đề khác, mỗi cơn giận dữ của ông đều ghê gớm nhưng cũng nhanh nguội. “Vài bó hoa, một bài thơ, thế là Theodora sẽ rơi vào lòng bàn tay anh ngọt như trái chín. Rốt cuộc con bé đó cũng không có nhiều điểm đáng khen. Khen nó xinh là nó sẽ ngã gục dưới chân.” “Con không thể làm thế,” James tuyên bố mà chẳng thẻm tưởng tượng ra cảnh đó. Không phải vì anh không muốn làm những điều sáo rỗng đó với Daisy, anh ghét những tình huống mà mình phải lắp bắp tìm lời nói và loạng choạng khiêu vũ. Mùa vũ hội đã diễn ra ba tuần nhưng anh chưa từng tham dự một buổi khiêu vũ nào cả.
Cha anh hiểu nhầm. “Tất nhiên, anh sẽ phải nói dối, nhưng các quý ông chẳng trách được những lời nói dối như thế. Con bé có thể không phải là cô gái xinh xắn nhất mùa này… và chắc chắn không ngon lành như vũ công opera mà ta đã thấy ở cùng anh tối hôm nọ… nhưng chỉ ra sự thật đó chẳng giúp ích gì cho anh đâu.” Ông thậm chí còn khẽ cười trước suy nghĩ đó. James chỉ loáng thoáng nghe ông nói, cố không nôn ọe khi cân nhắc tình thế tiến thoái lưỡng nan trước mặt.
Công tước vẫn tiếp tục, tự thích thú với việc chỉ ra sự khác biệt giữa tình nhân và vợ. “Bù vào đó, anh có thể nuôi một tình nhân xinh gấp hai lần vợ mình. Nó sẽ tạo ra sự đối lập thú vị.” James nhận ra đây không phải là lần đầu tiên anh ghê tởm cha mình hơn bất cứ người nào trên thế giới. “Nếu cưới Daisy, con sẽ không bao giờ nuôi tình nhân,” anh nói, trong đầu vẫn điên cuồng suy nghĩ, cố tìm ra giải pháp. “Con sẽ không bao giờ làm vậy với cô ấy.”
“À, ta nghĩ anh sẽ đổi ý sau vài năm kết hôn, nhưng tùy anh,” giọng công tước vẫn mạnh mẽ và vui vẻ như thường lệ. “Sao? Không còn gì phải nghĩ đúng không? Do vận đen và mấy quả thối, nhưng ta thấy rằng cả hai ta đều không có nhiều lựa chọn. Mừng là đàn ông luôn làm việc được trong phòng ngủ, dù không muốn.” Điều duy nhất James muốn vào thời khắc này là rời phòng, tránh xa ông bố ghê tởm của mình. Nhưng anh đã thua trận, và anh ép mình đưa ra luật lệ trước khi đầu hàng. “Con chỉ làm theo ý cha với một điều kiện,” giọng nói này nghe lạ lẫm với chính anh, như thể người lạ đang lên tiếng.
“Gì cũng được, con trai, gì cũng được! Ta biết ta đang bắt anh hy sinh. Như đã nói, chúng ta có thể thừa nhận với nhau rằng Theodora bé bỏng không phải sắc nước hương trời.” “Vào ngày con kết hôn với cô ấy, cha sẽ chuyển giao toàn bộ đất đai cho con – dinh thự Staffordshire và đất đai quanh nó, điền trang này, hòn đảo ở Scotland.”
Miệng ngài công tước há hốc. “Gì cơ?” “Toàn bộ đất đai,” James nhắc lại. “Con sẽ trả cho cha một khoản trợ cấp, và ngoài luật sư thì không ai cần biết. Nhưng con sẽ không chịu trách nhiệm cho những hành động dại dột của cha nữa. Con sẽ không bao giờ gánh hậu quả về bất kỳ khoản nợ nần hay trộm cắp nào của cha. Nếu còn tái phạm, cha sẽ vào tù.”
“Lố bịch,” cha anh phun phì phì. “Ta không thể… anh không thể… không!” “Vậy hãy từ giã Staffordshire đi,” James nói. “Có thể cha muốn đặc biệt viếng thăm mộ mẹ con, nếu cha đã chắc chắn đến thế về việc bà sẽ buồn khi nhà bị bán, chưa nói đến nghĩa trang của nhà thờ.”
Cha anh mở miệng nhưng James giơ một tay lên. “Nếu con để cha giữ đất đai, cha sẽ lại tiêu sạch của hồi môn của Daisy. Chưa đầu hai năm là mọi thứ sẽ mất sạch, và con lại đi phản bội người bạn thân thiết nhất của mình chẳng vì lý do gì hết.”
“Người bạn thân nhất của anh hử?” Cha anh ngay lập tức chuyển hướng suy nghĩ. “Ta chưa từng có bạn nữ, nhưng Theodora trông giống đàn ông, tất nhiên, và…” “Cha!”
Công tước hắn giọng. “Không thể nói ta thích cái trò ngắt lời của anh. Ta nghĩ nếu mình đồng ý với kế hoạch lố bịch đó thì ngày nào ta cũng bị sỉ nhục mất.” Ông đang ngầm nhượng bộ.
“Anh thấy chưa,” cha anh nói, miệng cười rạng rỡ khi cuộc trò chuyện kết thúc, “mọi thứ rồi sẽ êm thấm cả. Mẹ anh luôn nói thế, anh biết đấy. Mọi thứ sẽ kết thúc êm thấm.” James không thể ngăn mình hỏi thêm một câu nữa, dù Chúa biết là anh đã biết rõ câu trả lời. “Cha không quan tâm chút nào đến việc cha gây ra với con… và với Daisy sao?”
Má cha anh lại hơi ửng đỏ. “Con bé đó còn cưới ai tốt hơn anh được nữa chứ!” “Daisy sẽ cưới con mà vẫn tin là con yêu cô ấy, trong khi không phải vậy. Cô ấy xứng đáng được tán tỉnh và chân thành ngưỡng mộ bởi chồng mình.”
“Tình yêu và hôn nhân không nên được nhắc đến cùng lúc,” cha anh nói một cách thoải mái. Nhưng mắt ông lảng tránh mắt James. “Và con cũng bị như vậy. Tình yêu và hôn nhân có thể không thường xuyên đi đôi với nhau, nhưng con không có cơ hội nào. Hơn nữa, con sẽ bắt đầu cuộc hôn nhân bằng một lời nói dối sẽ phá hoại cuộc hôn nhân ấy nếu Daisy phát hiện ra. Cha có nhận ra điều đó không? Nếu cô ấy biết mình bị con phản bội một cách nhẫn tâm như vậy… không chỉ cuộc hôn nhân của con, mà tình bạn của chúng con cũng sẽ chấm dứt.”
“Nếu anh thực sự nghĩ con bé sẽ nổi giận thì nên cho nó mang thai ngay mấy tháng đầu,” cha anh nói bằng giọng khuyên nhủ. “Phụ nữ chỉ tỏ ra khinh khỉnh thôi. Nếu cô ta quá bất mãn thì có khi sẽ bỏ đi với người đàn ông khác. Nếu anh có người thừa kế… và nếu có thể hãy sinh thêm một đứa dự phòng… thì anh có thể mặc cho con bé đi.” “Vợ con sẽ không bao giờ bỏ đi với một người đàn ông khác,” tiếng rống vang lên khỏi ngực James đến từ một chỗ nào đó mà anh cũng chẳng biết.
Cha anh rời khỏi ghế. “Anh gần như đã bảo ta là thẳng ngốc, ta cũng sẽ bảo anh như vậy. Chẳng có thằng đàn ông tỉnh táo nào lại nghĩ hôn nhân là ôm ấp thủ thỉ hết. Mẹ anh và ta đã kết hôn vì những lý do chính đáng, liên quan tới nghĩa vụ gia đình và thỏa thuận tài chính. Chúng ta làm những việc cần thiết để có anh và dừng lại ở đó. Mẹ anh không chịu nổi việc sinh thêm đứa nữa, nhưng chúng ta cũng không khóc than làm gì. Anh luôn khỏe mạnh.” Rồi ông nói thêm. “Tất nhiên, trừ cái lần anh suýt bị mù. Chúng ta chắc sẽ cố thêm đứa nữa, nếu điều tồi tệ nhất diễn ra.” James đứng dậy, loáng thoáng nghe thấy giọng cha giữa những dòng suy nghĩ hằn học mà anh không muốn nói ra.
“Cả hai ta đều không dạy anh mang cái suy nghĩ lãng mạn lố lăng đó,” công tước nói nốt khi rời phòng. Đã qua tuổi mười chín, James cứ ngỡ mình hiểu địa vị của bản thân. Anh đã học những điều quan trọng nhất – cách cưỡi ngựa, uống rượu và bảo vệ bản thân trong một cuộc thách đấu.
Chưa ai dạy anh… và anh chưa bao giờ thấy cần phải học… cách phản bội một người mà anh thật sự quan tâm trong đời người. Người duy nhất thật sự yêu anh. Cách làm tan vỡ trái tim người đó, dù là ngày mai, năm năm, hay mười năm sau. Bởi vì một ngày nào đó Daisy sẽ biết sự thật. Anh chắc chắn đến tận xương tủy rằng bằng cách nào đó, cô sẽ phát hiện ra anh chỉ giả vờ yêu cô để cô chịu cưới anh… và sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho anh.