Số lần đọc/download: 1744 / 29
Cập nhật: 2015-07-15 12:02:04 +0700
Chương 2: Trong Tích Tắc Cuối Cùng
N
gay sau vài mét, Peter đã hối hận về lời đề nghị của mình. Trời vẫn còn rất nóng và sau giờ tập bơi, cậu đã tắm rửa cẩn thận. Thế mà giờ phải chia tay với cảm giác mát lạnh, thêm vào đó là sự mỏi mệt. Bình thường ra cậu là một vận động viên đường dài xuất sắc, nhưng buổi tập bơi kia đã ngốn đi không ít năng lượng.
Justus và Bob đã vượt cách lên phía trước một quãng xa. Peter tăng tốc. Đường Barlington, cậu thoáng nghĩ, vậy thì mình có thể đi tắt. Thám Tử Phó nhảy qua một bờ rào, chạy chéo qua một thảm cỏ chăn nuôi giờ đã biến thành đất hoang khô cằn. Khi cậu lách người qua hàng rào dây thép gai để sang phía bên kia bãi hoang, chiếc áo thun của cậu móc vào một đầu dây nhọn và rách toạc. Nhưng giờ không phải là lúc để bực bội. Để kệ nó đấy, Thám Tử Phó tiếp tục chạy dọc theo một con đường nhỏ, đến góc phố thì cậu cũng vừa kịp bắt được chiếc xe Bus tuyến 64. Nó đưa cậu đi ba bãi đỗ. Giờ chỉ còn khoảng bốn trăm mét nữa. Thỉnh thoảng, Peter lại điểm lại trong đầu cú điện thoại của bà Baker: nọc độc sứa qua đường E-Mail. Như thế là có nghĩa gì?
Khi ngôi nhà với con số 29 hiện ra trong tầm nhìn, cậu nhìn thấy một chiếc xe Ford màu xám vừa dừng lại trước ngôi nhà đơn lập nhỏ. Chắc đó phải là ông Perry, vị thám tử đang muốn cạnh tranh với Bộ Ba???! Peter gom góp tất cả sức lực còn lại. Người nào đến trước, người đó nhận việc!
Từ trên ô tô, một người đàn ông thấp bé bước xuống. Bằng những bước chân ngắn tủn, ông ta lạch bạch đi về phía cổng nhà của bà Baker. Thám Tử Phó xoay người: vẫn chưa có dấu vết của Bob và Justus. Vậy là cậu lẹ người, giậm chân. Một giây đồng hồ bây giờ cũng có thể quyết định. Hai chân cậu đã nặng tới mức không còn điều khiển được chính xác các chuyển động. Mặc dù vậy, Peter vẫn dấn nhanh thêm một chút. Người đàn ông đã đi dược một nửa đoạn đường từ ô-tô đến nhà. Với ánh mắt cương quyết, Peter nhìn chằm chằm vào cánh cổng trước vườn.
Giờ thì ông Perry cũng đã nhận ra cậu và ngay lập tức bước nhanh hơn. Nhưng Peter đã đến sát bên. Đã quá muộn để mà phanh lại. Ngay sát bên cổng vườn, cậu và người đàn ông va thẳng vào nhau. Vang lên một tiếng động trầm đục. Cả hai ngã xuống đất.
Mồ hôi mồ kê nhễ nhại, người đàn ông nhổm lên. Áo sơ mi của ông ta đã tuột bật ra khỏi lưng quần.
- Cậu không đi đứng cho cẩn thận được hay sao! Chắc cậu thừa sức quá phải không, đồ choai choai say rượu! - Ông ta vừa khịt mũi thành tiếng, vừa hếch cái mũi lên, như thể người bị cảm, giận dữ nhìn Peter.
Cả Thám Tử Phó cũng đã đứng thẳng dậy, cậu vẫn còn thở gấp, nhưng bất giác phải bật cười vì cú va chạm.
- Tôi là Peter Shaw, rất hân hạnh. Tôi là người của văn phòng thám tử Bộ Ba???. Xin lỗi ông vì những yếu tố đi kèm với vụ làm quen của chúng ta! - Cậu nói.
Đến cả anh chàng siêu não Justus Jonas cũng không thể diễn giải lịch sự và đẹp đẽ hơn, mặc dù chàng ta vốn là người chịu trách nhiệm cho những bài diễn thuyết dài dòng kiểu cách.
Người đàn ông giận dữ đút áo sơ mi vào trong đai quần, giơ tay phủi bụi. Hai con mắt ông ta nhấp nháy.
- Cậu đến đây làm gì? Tôi là Dick Perry, Văn phòng thám tử Santa Monica.
Peter chưa bao giờ nghe nói đến văn phòng thám tử này. Chắc nó chỉ bao gồm duy nhất một người: bản thân Dick Perry. Đúng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng phanh của hai chiếc xe đạp vang lên. Peter nhẹ nhõm thở ra: quân tiếp viện đã tới.
Justus và Bob dừng xe, bước lại gần hơn.
- Justus Jonas của Bộ Ba???.
- Bob Andrew. Cũng là người của Bộ Ba???.
Dick Perry nhấp nháy mắt nhìn ba cậu thiếu niên bằng vẻ nghi ngờ.
- Ra là Bộ Ba???. Danh tiếng của các cậu lan đến tận Santa Monica rồi đấy. Nhưng nếu các cậu không đến đây vì tình cờ thì hãy nhớ lấy một điều: vụ này là vụ của tôi. Bà Baker đã nhận thuê tôi rồi. Các cậu có biết khẩu hiệu của tôi không? Nghe đây: "Nếu có kẻ muốn xâm hại bạn, cứ hỏi đến Dick Perry là an tâm!" - Ông ta cười lên chói chang.
- Bà Baker đã cân nhắc lại rồi - Justus nói khô khan. Bà ấy trao vụ này cho người nào đến gặp bà ấy trước. Và nếu tôi đánh giá tình hình chính xác, thì Peter đến đây trước ông.
- Nhầm to!
- Tôi đứng gần cổng hơn, - Peter khẳng định và lén nhích một bước ngắn về phía cổng.
Nhưng Perry đã nhìn thấy. Đúng lúc ông ta muốn đưa ra một câu trả lời thích đáng thì cánh cửa nhà mở ra và bà Baker xuất hiện. Đó là một người phụ nữ tóc đen, chừng 50 tuổi, trông như thể bà cương quyết muốn chấm dứt ngay cuộc cãi cọ khi nó mới chớm bắt đầu.
- Mời các quý ngài vào đây, thưa tất cả các quý ngài - bà nghiêm nghị nói to. Nếu không thì một trong những người hàng xóm của tôi sẽ gọi điện cho cảnh sát mất! Và làm ơn đừng có to tiếng. Chúng ta sẽ giải thích mọi việc bên bàn trà.
Bộ bốn thám tử nhìn nhau sững sờ. Peter là người đầu tiên tỉnh lại, và cất bước.
Nhưng cậu không đi được xa, vì bên cạnh bà Baker là một con chó nhỏ, cho tới nay chưa ai nhận ra. Con chó gầm gừ về phía Peter, dáng điệu đầy đe dọa.
- Được rồi, Harryy, - bà Baker rít lên và con chó ngay lập tức ngồi xuống, nhưng vẫn nhìn Peter không ngưng.
Peter lách qua con chó và nhận thấy ánh mắt chê bai của người đàn bà quét qua chiếc áo thun bị rách của cậu. Justus và Bob đi theo. Đi cuối là ông Perry.
Họ bước vào một ngôi nhà đã bỏ xa lắc xa lơ những năm tháng tốt đẹp nhất của nó. Justus nhanh chóng nhận ra một kiểu trang trí kỳ quặc: những sinh vật biển, những mặt nạ thợ lặn, đinh ba, ảnh về những dải san hô, một con cá mập và những con cá khác. Đặc biệt, bà Baker có vẻ yêu thích những xác tàu cũ. Justus phát hiện thấy một loạt ảnh và tranh về những con tàu đã bị chìm từ thời trước và thời nay.
Bà Baker dẫn bộ bốn thám từ vào phòng khách và yêu cầu họ ngồi xuống. Bộ Ba??? ngồi xuống một chiếc ghế sofa có vẻ như được làm từ thế kỷ trước, được bọc bởi một loại vải in hình những con cá nhỏ. Ông Perry vừa thở phì phò vừa thả người xuống một chiếc ghế bành và lại lần nữa hỉnh mũi lên.
Bà Baker nghe thấy tiếng khịt mũi liền nhìn ông vẻ chê bai. Thế rồi bà ra lệnh cho con chó nằm xuống một mảnh chiếu, và lôi từ tủ ra một vài chiếc tách và đặt chúng lên bàn sofa. Justus quan sát người phụ nữ. Ánh mắt bà tuy vững vàng, nhưng thoáng có chút bối rối bên trong. Trang phục của bà gây ấn tượng gọn lẹ năng động như người ưa thể thao, nhưng hoàn toàn lỗi mode. Justus còn nhận thấy là mặc dù trời rất nóng, bà vẫn mặc áo sơ mi dài tay với một chiếc quần dài và rộng.
Dòng suy nghĩ của cậu tiến tới một điểm khác: cậu đã nhận thấy Peter cùng chiếc áo thun bị rách và gương mặt nhễ nhại mồ hôi hoàn toàn không thu được thiện cảm của bà Baker. Làm cách nào để thuyết phục người đàn bà này rằng họ là nhóm thám tử tốt hơn so với Dick Perry? Thật không dễ dàng tìm được điểm bắt đầu.
- Bà sống một mình ở đây ạ? - cậu rụt rè bạo gan nêu câu hỏi đầu.
Bà Baker gật đầu.
- Đúng thế, từ mười năm nay. Uống trà nhé, thưa các quý ngài? - bà Baker đưa mắt lần lượt nhìn cả bốn người. - Tất cả đều uống trà phải không?
- Dĩ nhiên, - Bob giải thích. - Rất thích, ít nhất là bộ ba chúng tôi.
- Còn ông? - bà Baker quay sang với Dick Perry.
- Tôi không thích uống gì hơn là trà - Perry tuyên bố. Người ta có thể nhìn qua nét mặt mà biết rằng ông ta ưa một tách cà-phê hơn, rõ là ông ta không muốn làm mất lòng chủ nhà ngay từ đầu.
Bà Baker bước vào khuôn bếp.
Ánh mắt Justus chuyển sang phía thế lực cạnh tranh. Dick Perry là một người đàn ông béo lùn, trông bình thường, rõ ràng thấp hơn hẳn so với Justus, bộ cánh thì tồi tệ, nhàu nát. Văn phòng thám tử của ông ta chắc chắn không phải đang mùa đơm hoa kết trái, Justus cân nhắc. Chắc là ông ta cần tiền. Người này sẽ không dễ lòng đầu hàng, một khi câu chuyện xoay quanh hợp đồng của bà Baker. Nhưng Justus cũng không muốn rút lui. Cậu quá tò mò, mà ngoài ra đây còn là chuyện danh dự của Bộ Ba???.
Perry cảm nhận được ánh mắt của cậu và cúi về phía trước.
- Đây là việc của tôi, - ông ta mím môi rít lên. Các cậu hiểu chưa? Các cậu chỉ là đồ thám tử tập tọng, thêm vào đó lại ở tuổi choai choai mới lớn. Tôi khuyên các cậu: hãy đi tìm những con mèo con chó đi lạc, những con vẹt sổng chuồng, những đứa trẻ ăn cắp. Nhưng đừng có chen vào việc của dân chuyên nghề!
Trước khi một người trong bộ ba thám tử kịp phản ứng, bà Baker đã quay trở lại từ khuôn bếp với khay trà trên tay. Bà rót trà mời tất cả rồi ngồi xuống chiếc ghế bành còn trống cuối cùng.
Justus muốn là người chủ động vào việc trước Dick Perry bằng mọi giá.
- Bà rất yêu biển, bà Baker. Chắc bà thường đi lặn?
Meg Baker nhìn cậu ngạc nhiên.
- Đúng thế, làm sao cậu biết...?
Dick Perry hắng giọng nhè nhẹ và ngắt lời bà.
- Vâng, chuyện đó thì đối với đám ba cậu nhỏ này cũng không phải là khó đoán ra, thưa bà Baker. Những bức ảnh, những bức tranh, những vật trang trí lấy từ biển lên. Đây là một mối liên quan rất đơn giản, rất logic. Người ta dễ đoán ra rằng bà là người ưa đi lặn.
Ông ta rút ra một tập giấy nhàu nát từ túi áo khoác, hí hoáy ghi chép một vài dòng, rất ra dáng chuyên nghiệp.
Justus nuốt khan.
- Nhưng khoảng một tuần nay tôi không đi lặn nữa, - bà Baker thêm vào, giọng thoáng chút cay đắng. Chắc là tôi sẽ không bao giờ còn đi lặn nữa.
- Vì những con sứa, - Bob ngay lập tức rút ra kết luận.
Nét mặt bà Baker trở nên nghiêm nghị.
- Đúng như thế - bà trả lời. Cậu phân tích nhanh đấy.
Câu này lại một lần nữa kích lên một tràng ho từ phía Perry. Ông ta không ưa vụ bà Baker khen Bob.
- Hoàn toàn rõ ràng, thưa quý bà, bà không lặn nữa. Qua điện thoại bà đã nói đến những con sứa gửi qua đường E-Mail. Không còn nghi ngờ gì nữa. Hoàn toàn logic. Bà không lặn nữa. Chính vì thế mà bà đã nhờ tôi giúp đỡ.
Bà Baker nhăn trán nhìn ông ta và Justus bất giác phải mỉm cười. Điểm này được ghi cho Bộ Ba???. Vậy là cậu dũng cảm bước thêm bước nữa.
- Bà Baker, tôi đoán rằng, trong khi đi lặn bà đã gặp một vụ trục trặc với một con... một con sứa. Chắc mối liên quan phải như vậy.
Cậu đã bắn trúng hồng tâm. Với một bàn tay đột ngột trở thành run rẩy, bà Baker đặt tách trà lên mặt bàn.
- Chính xác - bà bắt đầu, giọng nói đã mất vẻ tự tin - Mới cách đây vài ngày thôi, tôi lặn xuống thăm một xác tàu ở khu núi đá Hải âu, chắc các cậu cũng biết dải đá ngầm đó, nó nằm cách bờ biển không xa. Trước đó chưa đầy hai tuần lễ một con thuyền đánh cá đã bị chìm trong một đêm sương mù. Con thuyền đó tên là Cutty Sark... và... vâng thì, tôi không muốn ngay lập tức tiết lộ quá nhiều.
Bộ Ba??? gật đầu. Cách đây một thời gian ngắn, vụ việc trên đã trở thành câu chuyện nổi bật trong thành phố. Thuyền trưởng đã gặp may lớn mới còn sống sót sau cơn bão đó.
Bà Baker nói tiếp.
- Tôi lặn cùng với Betty, Betty Sutton! - bà nhìn Justus rồi sau đó lần lượt nhìn những người còn lại. May quá mà tôi làm quen được với người phụ nữ dễ thương đó! Các quý ông phải biết rằng tôi sống rất biệt lập, và nhiều người né xa tôi. Rất có thể tôi là người hơi đặc biệt, kỳ lạ. Có lẽ điều đó đúng. Mà tôi sống ở đây cũng chưa lâu. Thưa các quý ông, ít nhất thì các ông cũng có thể tưởng tượng ra rằng, tôi đã vui mừng đến mức nào khi nhận thấy Betty và tôi có rất nhiều điểm chung. Cả cô ấy cũng sống một mình và biệt lập - Bà Baker hắng giọng - Kể từ khi tôi li dị với chồng cũ, cuộc đời tôi không lúc nào cũng dễ dàng. Mặc dù dĩ nhiên là tôi đã rất vui vì thoát được Doggy. Anh ta sa vào quá nhiều câu chuyện bẩn thỉu. Không thể tiếp tục được nữa. Quá sức chịu đựng của tôi. Vâng thì, bây giờ tôi đã rũ bỏ được anh ta.
- Cú lặn của bà xảy ra như thế nào? - Perry cắt ngang lời bà chủ, hướng câu chuyện quay trở lại với đề tài chủ yếu.
Bà Baker ngoan ngoãn gật đầu.
- Đúng thế, xin lỗi ông. Nhưng ta cứ kể từ từ. Vậy là hai chúng tôi lặn xuống. Thế rồi đột ngột tôi không thấy Betty đâu cả. Tôi cứ nghĩ cô ấy đã chui vào bên trong xác tàu, và tôi muốn đi theo cô ấy.
Giờ thì ông Perry nhìn thấy cơ hội của mình lộ ra.
- Lúc đó đàn sứa tấn công! - ông ta reo lên.
- Không, ông Perry. Ông nhầm lẫn chuyện này với một tiểu thuyết khoa học giả tưởng. Sứa không thể tấn công ai. Chúng trôi trong nước. Bình thường ra chúng là loài không nguy hiểm.
Câu trả lời này không vừa lòng ông thám tử xứ Santa Monica chút nào, ông ta bực bội nhăn mặt.
- Vậy là tôi bơi về phía xác tàu, - bà Baker báo cáo tiếp. - Bên thành tàu có một lỗ hổng lớn, hẳn là do vụ va vào đá ngầm. Tôi nghĩ Betty chắc đã chui qua lỗ này vào bên trong, vậy là tôi bơi tiếp. Không rọi đèn vào trước, tôi chui qua chỗ hở đó và lúc bấy giờ tôi đã thấy mình ở giữa một bầy lũ chúng.
Những từ cuối cùng được bà Baker buông ra từng tiếng một, trong cố gắng tối đa. Người phụ nữ run rẩy.
- Đến hàng trăm con sứa nhỏ, - bà kêu lên. - Những con sứa với những cái gai rất độc. Chúng ở khắp mọi nơi. Tôi bị lạc vào đàn sứa đó, tôi đâm hoảng hốt! - Với một cử chỉ nhanh lẹ và đột ngột, người đàn bà lật một bên tay áo. Các ông xem!
Bộ Ba??? nhìn trân trân vào cánh tay phủ đầy những vết hằn màu đỏ và nuốt khan.
Lúc đó, bà Baker duỗi một bên chân tới trước, và lật cả ống quần lên.
- Còn đây nữa.
Cả mảng da chân của bà cũng là một tấm lưới màu đỏ tấy.