Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-17 16:10:16 +0700
Chương 2
M
ình đã làm gì thế này? Dạ dày Jane Darlington cuộn lên vì lo lắng khi cô trên đường đi tới phòng vệ sinh ở quán Zebras, nơi Jodie Pulanski đã đưa cô tới để gặp anh chàng cầu thủ bóng bầu dục, người sẽ lái xe đưa cô tới nhà của Cal Bonner tối hôm đó. Lờ đi mấy người phụ nữ đang tán chuyện cạnh bồn rửa, cô đi thẳng tới ngăn gần nhất, cài chốt, gục đầu vào vách ngăn kim loại lạnh ngắt.
Mới chỉ có mười ngày kể từ khi Jodie xuất hiện trước cửa nhà cô và khiến cuộc sống của cô đảo lộn hết lên? Cô có mất trí không mà lại đồng ý một chuyện như thế? Sau mấy chục năm cư xử đầy khuôn phép, điều gì đã khiến cô làm một chuyện động trời như thế này. Bây giờ thì đã quá muộn, cô nhận ra cô đã mắc phải những lỗi lầm của một học sinh trung học và quên khuấy đi nguyên lý hai nhiệt động lực học: Trạng thái trật tự tất yếu sẽ dẫn đến sự hỗn loạn (order inevitably leads to disorder)
Có lẽ nó là sự thụt lùi. Khi còn nhỏ, cô luôn khiến bản thân mình bị rơi vào những tình huống khó khăn. Mẹ cô mất chỉ vài tháng sau khi sinh cô, và cô được nuôi dạy bởi một ông bố lạnh lùng, sống khép kín, người dường như chỉ chú ý đến cô khi cô cư xử không ngoan. Thái độ của ông cộng với thực tế việc học ở trường thật tẻ nhạt đã dẫn tới một chuỗi những trò chơi khăm, mà đỉnh điểm là việc ngôi nhà của ông hiệu trưởng cấp một của cô bị sơn mầu hồng đậm bởi nhà thầu khoán địa phương.
Ký ức đó khiến cô hài lòng. Ông ta luôn ngược đãi trẻ con, và ông ta xứng đáng bị như thế. Thật may mắn, sự cố đó đã buộc các quan chức nhà trường nhìn rõ vấn đề, và họ đã cho phép cô học vượt cấp để cô không có nhiều thời gian mà nghịch ngợm nữa. Cô đã vùi mình trong các nghiên cứu ngày càng khó hơn trong khi cô trở nên khép kín và những bạn học đã coi cô như một kẻ lập dị, và nếu cô đôi khi nghĩ rằng cô thích cô nhóc nổi loạn cô đã một thời là hơn là người phụ nữ mạnh mẽ, có học thức cô đã trở thành, cô chỉ đơn giản coi nó như một cái giá nữa mà cô phải trả vì tội lỗi bị sinh ra một cách khác biệt.
Bây giờ dường như cô nhóc nổi loạn ngày nào vẫn còn tồn tại. Hoặc có thể nó chỉ đơn giản là số phận. Mặc dù cô không bao giờ tin tưởng vào các dấu hiệu thần bí, phát hiện ra rằng sinh nhật Cal Bonner rơi đúng vào thời gian dễ có em bé nhất của cô trong tháng thật quá kỳ diệu để cô bỏ qua. Trước khi cô đánh mất lòng dũng cảm, cô đã nhấc điện thoại và gọi cho Jodie Pulanski nói với cô ta rằng cô chấp nhận.
Giờ này ngày mai, cô đã có thể mang thai. Đó là một khả năng nhỏ nhoi, quả thật là thế, nhưng chu kỳ kinh nguyệt của cô luôn theo đúng trật tự như phần còn lại của cuộc đời cô, và cô muốn điều này một cách khủng khiếp. Một số người có thể nghĩ rằng cô ích kỷ, nhưng sự khao khát một đứa con của cô không thể nào ích kỷ được. Nó là điều đúng đắn. Trong mắt mọi người, Jane là một người rất đáng tôn trọng, chỉ đứng từ xa mà kính nể. Họ muốn trí tuệ của cô, nhưng dường như không ai muốn cái phần mà cô cực kỳ muốn chia sẻ, tình yêu thương của cô. Cha cô đã không muốn nó, và Craig cũng không muốn.
Gần đây cô hay tưởng tượng mình ngồi ở bàn làm việc trong phòng nghiên cứu chìm ngập vào đống dữ liệu được hiển thị trên màn hình máy vi tính trước mặt cô, các tính toán phức tạp mà có thể một ngày nào đó mở khóa những bí mật của vũ trụ. Và sau đó trong ảo ảnh, một tiếng gọi làm gián đoạn sự tập trung của cô, những âm thanh của một đứa trẻ tưởng tượng vang tới phòng làm việc.
Cô sẽ ngẩng đầu lên. Tay cô vuốt lên gò má mềm mượt của đứa bé.
"Mẹ ơi, hôm nay chúng ta có thể đi thả diều không?"
Trong tưởng tượng của cô, cô sẽ mỉm cười và quay khỏi máy tính, bỏ lại những nghiên cứu về bí mật của vũ trụ để khám phá thiên đường bằng những cách tuyệt vời hơn.
Tiếng giật nước nhà vệ sinh từ ngăn bên cạnh mang cô ra khỏi cơn mơ màng. Trước khi cô có thể thả bất cứ con diều nào, cô phải vượt qua tối nay đã. Điều đó có nghĩa là cô phải quyến rũ một người lạ, một người biết nhiều về việc quyến rũ hơn một người chỉ mới có một người yêu.
Trong tâm trí, cô thấy thân hình mảnh khảnh, trắng nhợt của Craig, trần truồng trừ đôi tất màu đen bởi vì anh ta bị tuần hoàn máu kém. Trừ khi cô trong chu kỳ kinh nguyệt hay anh ta bị đau nửa đầu, họ sẽ làm tình hầu như mỗi tối thứ bảy, nhưng nó diễn ra rất nhanh chóng và không được thú vị lắm. Bây giờ cô cảm thấy xấu hổ về việc có một mối quan hệ kéo dài mà lại không thoải mái như vậy, và cô biết rằng sự cô đơn đã khiến cô làm điều đó.
Những mối quan hệ với nam giới luôn là vấn đề đối với cô. Khi cô còn đi học, bạn học của cô thường hơn tuổi rất nhiều, vấn đề ấy vẫn tiếp tục tồn tại ngay cả sau khi cô đã học xong. Cô không phải là một phụ nữ kém hấp dẫn, một số đồng nghiệp đã mời cô đi chơi, nhưng họ thường hơn cô tới hai chục tuổi, và cô có cảm giác như chán ghét họ. Những anh chàng hấp dẫn cô, những người ở tầm tuổi cô, lại là những sinh viên năm cuối tham gia nhóm nghiên cứu của cô, và hẹn hò với họ có cảm giác như thể vi phạm đạo đức. Kết quả là, cô được dán mác kẻ lãnh đạm, và họ thôi không mời cô đi chơi nữa.
Điều đó cuối cùng đã thay đổi khi cô nhận được học bổng Preeze. Cô nghiên cứu về những hạt sơ cấp như một phần của nghiên cứu cơ bản của mỗi nhà vật lý học, việc nghiên cứu về Thuyết thống nhất với phương trình đơn giản, kiểu như phương trình của Einstein E = MC2, nhưng có thể giải thích tất cả những bí ẩn của vũ trụ. Một trong những nhà khoa học cô đã gặp tại Hội nghị tại trường đại học Chicago là Craig. (Lý thuyết thống nhất lớn, hay Thuyết thống nhất, hay GUT, viết tắt từ tiếng Anh, Grand Unification Theory.)
Lúc đầu, cô nghĩ cô đã tìm thấy người đàn ông trong mơ của mình. Nhưng, mặc dù họ có thể cùng nhau bàn luận về thí nghiệm Gedanken của Einstein không biết chán, họ chưa bao giờ cười đùa, và họ không bao giờ giãi bày tâm sự như cô luôn tưởng tượng những người yêu nhau hay chia sẻ. Dần dần, cô chấp nhận một thực tế là mối quan hệ thể chất của họ dường như còn ít hơn một sự thuận tiện cho cả hai.
Nếu mối quan hệ của cô với Craig có thể khiến cô chuẩn bị tốt hơn để dụ dỗ ngài Bonner. Cô biết đàn ông không nghĩ cô gợi cảm, và cô chỉ có thể hy vọng anh ta là một trong những sinh vật khủng khiếp, kẻ không thèm quan tâm xem ai là người anh ta quan hệ tình dục miễn là anh ta hài lòng về mặt thể chất. Cô sợ anh ta sẽ nhận ra cô giả mạo, nhưng ít nhất cô sẽ cố gắng, ít nhất cô sẽ có một cơ hội. Và cô không có lựa chọn nào khác. Cô không bao giờ muốn sử dụng ngân hàng tinh trùng và chịu rủi ro có một đứa con thiên tài, người sẽ lớn lên như cô đã lớn, một kẻ lập dị cô đơn, bị tách rời ra khỏi những người xung quanh.
Tiếng tán chuyện nhạt đi khi đám phụ nữ rời khỏi phòng vệ sinh. Cô biết cô không thể trốn ở đây mãi được, và cô ghét cái hình ảnh mình co rúm lại, vì vậy cô cuối cùng cũng mở cửa. Khi cô trượt ra khỏi ngăn vệ sinh, cô bắt gặp hình ảnh phản chiếu của mình trong chiếc gương treo ở bức tường đối diện, và trong một phần triệu giây, cô đã nghĩ rằng nó thuộc về một ai khác.
Jodie đã khăng khăng bắt cô thả tóc xuống và thậm chí đã dùng nhưng cái lô uốn tóc để tạo kiểu để bây giờ nó buông xoã thành những lọn loăn quăn mềm mại uốn quanh khuôn mặt cô. Jane thấy kiểu tóc này không được gọn gàng cho lắm, và cô hy vọng Jodie đã đúng khi cô ta khẳng định rằng đàn ông sẽ nghĩ nó gợi cảm. Cô cũng cho phép Jodie trang điểm cho cô, việc mà cô gái trẻ này đã tiến hành rất mạnh tay. Tuy nhiên, Jane đã không phản đối gì. Lối trang điểm bình thường của cô với một thỏi son hồng, mascara màu nâu nhạt chắc chắn không thích hợp đối với một gái gọi, ngay cả một gái gọi hạng sang đi chăng nữa.
Cái nhìn của cô cuối cùng cũng rơi xuống bộ váy áo cô và Jodie đi mua sắm cùng nhau. Trong mười ngày qua, Jane đã biết rõ về Jodie Pulanski hơn là cô muốn. Cô gái trẻ này là một người nông cạn, tự cho mình là trung tâm, chỉ quan tâm đến quần áo, ngủ nghê với cầu thủ bóng bầu dục, và say xỉn. Nhưng cô ta cũng rất quỷ quyệt, và vì lý do nào đó mà Jane vẫn không hiểu nổi, cô ta rất cương quyết ủng hộ cái trò bẩn thỉu này.
Jane đã tránh xa đống áo da đen gắn đầy đinh tán, hướng về bộ đồ màu dưa chuột với những đường cắt mảnh dẻ với váy ngắn khiến cơ thể cô có chút gì đó bí ẩn. Áo khoác ngoài được cài khuy về một bên, và đường viền cổ áo chạy dài gần đến thắt lưng, xếp nếp mềm mại, nguỵ trang cho vòng ngực không mấy ấn tượng của Jane. Nịt bít tất bằng ren trắng, một đôi tất mỏng dính, và giày cao gót mũi nhọn là hoàn thành trang phục. Khi Jane đề cập đến quần lót, Jodie đã cau mày.
"Gái gọi không mặc chúng. Bên cạnh đó, chúng sẽ chỉ gây vướng víu thôi."
Dạ dày Jane nhộn nhạo và nỗi hoảng sợ cô đã đè nén trong suốt cả ngày dâng lên khiến cô như nghẹt thở. Cô đã nghĩ gì vậy? Toàn bộ ý tưởng này thật điên rồ. Cô chắc phải bị lừa bịp nên mới tin rằng cô có thể tiến hành cái kế hoạch quỷ quái này. Quả là phải mất trí mới lập cái kế hoạch này nhưng tiếp tục tiến hành nó thì còn hơn cả điên rồ.
Jodie lao vào nhà vệ sinh. "Chuyện quỷ quái gì giữ cô ở đây vậy? Junior đã tới để đón cô rồi."
Dạ dày Jane cuộn lên. "T-Tôi đổi ý rồi."
"Quỷ bắt cô đi. Lúc này cô không thể co vòi với tôi được đâu. Mẹ kiếp, tôi biết chuyện này sẽ xảy ra mà. Ở yên đây."
Jodie lao ra khỏi cửa trước khi Jane có thể phản đối. Cô cảm thấy vừa nóng vừa lạnh cùng một lúc. Làm thế nào cô lại tự đưa mình vào đống rắc rối này? Cô là một phụ nữ đáng kính, chuyên nghiệp, một người có uy quyền trong lĩnh vực của mình. Điều này thật điên rồ.
Cô lao tới cánh cửa chỉ để nó gần như đập vào mặt cô khi Jodie lại lao vào mang theo một chai bia. Cô ta xoè tay ra. "Cầm lấy."
"Cái gì vậy?"
"Cô có ý gì? Chúng là thuốc. Cô không thấy à?"
"Tôi đã nói với cô tôi bị viễn thị. Tôi không thể nhìn rõ bất cứ vật gì ở gần mà không có kính."
"Chỉ cần uống chúng thôi. Chúng sẽ giúp cô thư giãn."
"Tôi không biết..."
"Tin tôi đi. Chúng sẽ loại bỏ hết các lo âu."
"Tôi không nghĩ nên uống thuốc không rõ nguồn gốc."
"Yeah, yeah. Cô có muốn có con hay không nào?"
Nỗi đau như phồng lên trong cô. "Cô biết tôi muốn mà."
"Vậy thì uống mẹ nó đi!"
Jane uống chúng, nhấp một ngụm bia để chúng trôi xuống, sau đó rùng mình vì cô ghét bia. Cô phản đối một lần nữa khi Jodie kéo cô ra khỏi phòng vệ sinh và luồng không khí mát mẻ chạy dọc dưới váy cô nhắc nhở rằng cô đã không được mặc quần lót.
"Tôi không làm chuyện này được."
"Nghe này, chẳng có gì to tát đâu. Mấy anh chàng đó sẽ chuốc Cal say bí tỉ. Họ sẽ dạt đi ngay khi cô đến, và tất cả những gì cô cần làm là ngậm miệng lại và nhảy bổ vào anh ta. Mọi việc sẽ kết thúc trước khi cô biết chuyện gì đang xảy ra."
"Mọi việc sẽ không dễ dàng như thế đâu."
"Chắc chắn sẽ dễ mà."
Jane nhận thấy vài gã đàn ông đang nhìn cô chằm chằm. Trong một khoảnh khắc, cô nghĩ có chuyện gì không ổn ư-rằng cô có một mảnh dài giấy vệ sinh dính vào giày hay cái gì đó-và sau đó cô chợt nhận ra họ không nhìn cô một cách phê phán, mà là hấp dẫn giới tiính, và nỗi sợ hãi của cô tăng lên.
Jodie kéo cô về phía một con quỷ không cổ, tóc mầu sẫm, đang đứng cạnh quầy bar mặc một chiếc áo khoác sọc xanh ô liu. Hắn ta có một đôi lông mày đen rậm rì, đang nhướn cả lên, đến nỗi trông chúng giống một con sâu bướm khổng lồ đang trườn qua trán hắn.
"Cô ấy đây rồi, Junior. Đừng có nói là Jodie Pulanski không thể cung cấp hàng nhé."
Gã quái vật lướt mắt qua Jane và cười toe toét. "Cô làm rất tốt, Jodie. Cô ấy thật sang trọng. Hey, tên em là gì, em yêu?"
Jane hồi hộp đến nỗi cô không thể nghĩ được gì. Tại sao cô không lên kế hoạch cho chuyện này? Mắt cô rơi trúng vào một tấm quảng cáo thắp đèn neon cô có thể đọc mà không cần kính. "Bud."
"Tên em là Bud?" (Bud: bông hoa mới hé hoặc cô gái mới bước vào tuổi dậy thì.)
"Vâng." Cô húng hắng ho, chao đảo... Cuộc sống khi trưởng thành của cô đã được dành riêng cho việc tìm kiếm sự thật, và nói dối quả là việc không dễ dàng. "Rose. Rose Bud (Nụ hồng)."
Jodie đảo mắt.
"Nghe như vũ nữ thoát y vậy", Junior nói.
Jane xem xét anh ta một cách lo lắng. "Đó là một cái tên cổ. Người nhà Buds đã vượt biển trên chiếc Mayflower." (Mayflower: con tàu nổi tiếng đã chở một đoàn người Anh băng qua Đại Tây Dương tới Vùng đất mới – New York năm 1607, là cội nguồn hình thành nên nước Mỹ ngày nay.)
"Thế hả."
Với một nỗ lực phi thường, cô bắt đầu cố nghĩ một cái gì đó có vẻ thuyết phục hơn, nhưng khi cô lo lắng, cô khó có thể suy nghĩ thấu đáo được. "Người nhà Buds chiến đấu trong tất cả các cuộc chiến tranh lớn. Họ đã có mặt tại Lexington, Gettysburg, trong trận Ardennes. Một trong những nữ cụ tổ nhà Bud đã giúp thiết lập nên đường sắt dành cho tàu điện ngầm."
"Không đùa chứ. Chú tôi đã từng làm cho Santa Fe." Anh ta nghiêng đầu và xem xét cô một cách ngờ vực. "À này, cô bao nhiêu tuổi?" (Học viện Santa Fe: là một trung tâm nghiên cứu và giáo dục cá nhân, độc lập và phi lợi nhuận được thành lập năm 1984, vì mục đích liên kết giữa các ngành vật lý, sinh học, máy điện toán và xã hội học, từ đó tìm ra chìa khoá giải quyết các vấn đề môi trường, công nghệ, sinh học và chính trị.)
"Hai mươi sáu," Jodie chen vào.
Jane bắn cho cô ta một cái liếc mắt đầy giật mình.
"Cô ấy có vẻ hơi lớn tuổi hơn", Junior nói.
"Cô ấy không phải."
"Tôi phải tin em thôi, Jodie. Cô ấy chẳng có chút gì giống Kelly hết. Có lẽ cô ấy đúng là thứ Bomber cần. Tôi hy vọng cậu ta không chùn bước vì thực tế cô ấy già như thế."
Già! Dựa vào cái hệ thống xếp hạng hình trôn ốc nào mà gã đàn ông này dám coi một phụ nữ trong độ tuổi cuối hai mươi là già? Nếu hắn ta biết cô đã 34 tuổi, hắn ta sẽ sa thải cô vì là đồ cổ mất. Junior thắt lại đai của chiếc áo khoác.
"Đi nào, Rose, chúng ta biến khỏi đây thôi. Lái xe theo tôi nhé."
Anh ta bắt đầu tiến về phía cánh cửa chỉ để dừng lại đột ngột khiến cô gần như đâm sầm vào anh ta. "Khỉ thật, tôi suýt quên. Willie nói em phải đeo cái này vào."
Anh ta lôi từ trong túi áo khoác ra. Cô trân người lại khi thấy anh ta rút ra cái gì. "Ồ, không. Tôi không nghĩ…"
"Đeo vào, em yêu. Đó là một phần của công việc." Anh ta quấn quanh cổ cô một cái nơ bướm màu hồng to oạch.
Cô chạm tay lên cổ họng, và dạ dày cô nhộn nhạo khi cô cảm nhận được nút thắt của dải ruy băng xa tanh. "Tôi không muốn đeo cái này."
"Quá tệ." Anh ta hoàn thành việc thắt nút nó. "Em là một món quà, Rose Bud. Một món quà sinh nhật từ các chàng trai."
Melvin Thompson, Willie Jarrell, và Chris Plummer-ba thành viên hàng hậu vệ đội Star theo dõi Cal Bonner vẽ một đường thẳng băng bằng cú đánh cuối của anh. Họ đặt đường golf trên tấm thảm trong căn nhà rộng rãi nhưng lèo tèo đồ đạc của Bomber, phòng khách, nơi anh và Willie đang chơi ăn một trăm đô một lỗ. Bomber đã thắng bốn trăm.
"Vậy thì cậu thích lên giường với ai hơn?" Willie hỏi Chris khi Cal rót cú đánh cuối cùng của anh vào thẳng cái cốc to quá khổ của Dunkin Donuts được dùng để thay cho lỗ thứ năm. "Cô Brady hay cô Partridge?"
"Quá dễ." Chris cũng là một fan hâm mộ hạng nặng của Nick at Night. "Tớ chọn cô Brady."
"Yeah, tớ cũng thế. Trời, cô ấy thật hot."
Đến lượt Willie đánh, và khi Cal bước ra khỏi đường gôn, anh chàng hậu vệ cánh phải bạn anh cũng phải đánh thẳng vào cùng cái cốc đó. "Có người nói cô ta và Greg làm chuyện đó ngoài đời thật." Cú đánh của Willie lăn sang phải.
"Mẹ kiếp. Cậu biết không, Cal?"
Cal nhấp một ngụm scotch và nhìn Willie đánh trượt cú thứ hai của mình. "Tôi thậm chí còn không biết mấy chú nhóc các cậu nói về cái khỉ gì."
"Cô Brady trong The Brady Bunch," Melvin giải thích, "và cô Partridge trong The Partridge family. Nếu cậu có cơ hội để fu…" Cậu ta dừng ngay tắp lự. "Nếu cậu có thể lên giường với một trong số họ, sẽ là cô nào đây?"
Mấy anh chàng hàng hậu vệ đã cá cược xem ai là kẻ chịu đựng được lâu nhất trước khi thét lên trước những câu chuyện tục tĩu ghê tởm của họ. Cal không tham gia vào trò cá cược này vì anh không muốn từ bỏ quyền tự do ngôn luận của mình, điều chẳng vấn đề gì với những người còn lại vì họ biết anh đằng nào cũng thắng. Mặc dù Cal có thể khiến sân cỏ trở nên rực lửa, một khi anh cởi bỏ đồng phục, anh dường như mất luôn cả sự thích thú.
"Tôi cho rằng tôi phải nghĩ một chút đã." Cal uống cạn cốc của mình và cầm lấy gậy đánh gôn sau khi Willie cuối cùng cũng đánh trúng ở cú thứ ba. Anh nhắm cú đánh tiếp theo của mình, một góc ngoặt gấp về bên trái hướng tới hộp đựng KFC. Anh không chơi bất cứ trò chơi nào, thậm chí cả một cuộc thi trong phòng khách, mà không có ý định thắng. Niềm thôi thúc cạnh tranh này đã đưa anh ra khỏi Salvation, Bắc Carolina, vào Đại học Michigan, nơi mà anh đã dẫn dắt đội Wolverines vô địch Big Ten hai lần liên tiếp trước khi anh tham gia vào giải bóng bầu dục quốc gia và trở thành một trong những tiền vệ xuất sắc nhất.
Chris xử lý xong lon bia của cậu ta. "Cho các cậu một cái nữa đây. Cậu muốn lên giường với ai hơn, cô nhóc Beauty and the Beast hay là Pocahontas?"
"Pocahontas," Melvin trả lời.
"Yeah, POC, chắc chắn rồi," Willie đồng tình.
"Các cậu có biết tôi muốn fu-uh, lên giường với ai không," Chris nói. "Brenda Starr. Mẹ khiếp, cô ta thật hot."
Cal không thể không toe toét trước câu đó. Lạy chúa, anh thích những gã ngớ ngẩn này. Hết tuần này đến tuần khác họ lê cái mông của mình xếp hàng bảo vệ anh (Cal là tiền vệ, mấy anh chàng còn lại là linemen, có nhiệm vụ cản phá đối phương để Cal chruyền hoặc mang bóng về đích– summerwind210). Gần đây, anh hay cáu gắt với họ, và anh biết họ không thích thế, nhưng đội Star có cơ hội đoạt Super Bowl năm nay, và anh cực kỳ muốn nó.
Đây là năm tồi tệ nhất cuộc đời anh. Em trai anh, Gabriel đã mất Cherry, vợ cậu ta và Jamie, đứa con độc nhất của họ, hai người mà Cal yêu thương sâu sắc, trong một tai nạn xe hơi. Kể từ đó, anh không thể tập trung làm bất cứ việc gì ngoại trừ chơi bóng.
Cú đánh tiếp theo của anh nghiêng sang phía kệ đựng TV, kết hợp những kỹ năng trên sân golf với kỹ năng tại bể bơi của anh, và đưa quả bóng vào trong hộp đựng KFC.
"Này, không công bằng," Willie phản đối. "Cậu không nói chúng ta có thể đánh nghiêng."
"Tôi không nói rằng chúng ta không thể."
Melvin liếc đồng hồ và đổ đầy lại cái cốc của Cal từ một chai scotch rất lâu năm và đắt tiền. Không giống như các đồng đội của mình, ít khi Cal say xỉn, nhưng hôm nay là sinh nhật anh, anh buồn chán, và anh cố gắng để có một ngoại lệ. Thật không may, anh có một cái dạ dày sắt, và say rượu thì chẳng dễ dàng gì.
Anh cười khi nhớ lại ngày sinh nhật trước của mình. Kelly, bạn gái cũ của anh, đã lên kế hoạch tổ chức một bữa tiệc lớn, đầy bất ngờ dành cho anh, nhưng cô sắp xếp mọi việc không được tốt lắm, và anh đã có mặt trước tất cả khách mời. Anh nghĩ có lẽ anh nên nhớ Kelly nhiều hơn, nhưng điều mà anh cảm thấy khi anh nghĩ về cô chủ yếu là bẽ bàng vì cô đã đá anh bởi một tay ghitar 23 tuổi, kẻ cầu hôn cô với một chiếc nhẫn. Tuy nhiên, anh hy vọng cô được hạnh phúc. Cô là một cô gái ngọt ngào, mặc dù cô đã từng chọc anh phát cáu lên.
Anh là kẻ hay quát tháo, tính khí tự nhiên đã thế rồi. Anh chẳng có ý gì khi quát tháo cả, nó chỉ đơn giản là cách anh giao tiếp. Tuy nhiên, bất cứ khi nào anh quát tháo Kelly, cô ấy oà ra nức nở thay vì đứng lên chống lại anh. Cô làm anh cảm thấy mình như một kẻ hay bắt nạt, có nghĩa là anh không bao giờ hoàn toàn thư giãn và chỉ đơn giản là chính mình khi ở cạnh cô.
Đó là một vấn đề anh luôn mắc phải với những cô nàng anh hẹn hò cùng. Anh bị hấp dẫn một cách tự nhiên bởi những cô nàng xinh đẹp, những cô quan tâm đến người khác không chỉ riêng bản thân mình. Thật không may, những cô gái như vậy thường nhút nhát, và họ để cho anh điều khiển họ.
Cũng có rất nhiều phụ nữ hay gây sự, những người dám đứng lên chống lại anh, nhưng họ hoá ra lại là những kẻ đào mỏ. Không phải là anh đổ lỗi cho những phụ nữ muốn tự kiếm tiền cho mình, miễn là cô ta không dấu diếm điều đó.
Phoebe Calebow, bà chủ của đội Star và là ứng cử viên cho giải Người phụ nữ tốt nhất thế giới mỗi khi cô không phải là cái nhọt ở mông, nói rằng anh sẽ không gặp nhiều rắc rối với phái nữ như thế, nếu anh ngừng hẹn hò với những cô nàng miệng còn hơi sữa, nhưng cô không hiểu. Bóng bầu dục là trò trơi dành cho những người trẻ tuổi. Anh còn trẻ, mẹ kiếp! Và trong khi anh vẫn còn có thể chọn và lựa các cô nàng, tại sao anh phải chọn một cô 30 tuổi tuyệt vọng, kẻ bắt đầu chịu gánh nặng tuổi tác khi anh có thể có những cô nàng trẻ trung, xinh đẹp, lấp lánh xung quanh? Anh từ chối nghĩ về bất cứ khía cạnh nào của bản thân mình ngoại trừ thời kỳ rực rỡ nhất của anh, đặc biệt bây giờ khi mà Kevin Tucker đang thở ngay đằng sau gáy anh. Cal thề rằng anh thà bị thiêu trong lửa địa ngục trước khi anh để cho tên khốn tự mãn đó đoạt lấy vị trí của mình.
Anh uống cạn ngụm scotch cuối cùng của mình và cảm thấy bắt đầu hơi váng vất, điều khiến anh cho rằng anh cuối cùng cũng tiến được vào nơi mà anh muốn, nơi anh có thể quên đi cái chết của hai người anh yêu thương, nơi anh quên đi Kevin Tucker, việc trở nên già đi và cái thực tế là có vẻ như đã hàng thế kỷ rồi kể từ khi anh đưa một trong những cô nàng lấp lánh mà anh hẹn hò cùng vào giường. Cùng lúc ấy, anh nhận thấy Chris xem đồng hồ lần thứ ba trong mười lăm phút. "Phải đi đâu hả, Chris?"
"Cái gì? Uh, không." Cậu ta liếc Melvin một cái. "Không, tôi chỉ tự hỏi mấy giờ thôi."
"Ba phút trước cậu vừa nhìn đồng hồ mà." Cal nhặt cây gậy đánh gôn và đi vào phòng ăn được lát sàn đá vôi và một chùm đèn pha lê đắt tiền, nhưng không có đồ đạc gì khác. Thế thì sao nào? Anh thích mọi thứ dễ dàng và tiện lợi, và anh chắc chắn không có ý định tổ chức một buổi dạ tiệc hoành tráng. Khi anh cùng bạn bè giải trí, anh thuê một cái máy bay và trở mọi người đến Scottsdale. (Scottsdale là thành phố nằm ở phía đông Maricopa County, Arizona, United States. Scottsdale được coi là nơi ăn chơi của những kẻ nhà giàu, với những khu mua sắm lớn, những bữa tiệc thâu đêm và những khách sạn sang trọng)
Bên cạnh đó, anh không thích chất đống những đồ đạc không cần thiết vì sống trong cùng một nơi quá lâu làm cho anh cảm thấy nôn nóng không yên, và có càng ít đồ, chuyển nhà càng dễ dàng hơn. Anh là một cầu thủ tuyệt vời vì không có sự huyên náo nào trong cuộc đời anh. Không có nhà ở cố định, không có phụ nữ thường trú, không có gì có thể làm anh cảm thấy già nua và đã qua sử dụng. Không có gì có thể làm anh mất thăng bằng.
Chuông cửa reo, và đầu Willie ngay lập tức ngẩng lên. "Chắc là pizza tớ đã gọi."
Cả ba người bọn họ đều phi ra phía cửa.
Cal nhìn theo thích thú. Cả buổi tối, họ như ngầm thoả thuận cái gì đó. Bây giờ dường như anh sắp sửa tìm ra nó là cái gì rồi.
Jane đứng trên lối vào rộng rãi của ngôi nhà xa hoa của Cal Bonner. Với cái nơ bướm hồng to oạch thắt quanh cổ, cô là món quà được bọc và giao hàng một cách đặc biệt.
Tim cô đập huỳnh huỵch nhanh đến nỗi cô ngạc nhiên khi những anh chàng này không nhìn thấy làn da chuyển động theo mỗi nhịp bên dưới cái cổ áo xếp nếp của cô. Cô cũng cảm thấy hơi mụ mẫm một chút, không giống bản thân cô tí nào, và cô nghi ngờ rằng những viên thuốc của Jodie đã phát huy tác dụng.
Anh chàng lông mày sâu bướm Junio treo áo khoác cho cô và thì thầm lời giới thiệu ngắn gọn cho ba anh chàng khác chỉ có thể là cầu thủ bóng bầu dục. Chris là anh chàng da trắng với mái tóc hơi hói, mỏng lưa thưa có cái cổ vĩ đại nhất mà cô từng được thấy gắn trên cơ thể một người. Melvin da đen, và cặp kính có dây đeo khiến anh ta trông đầy hơi hướng học giả, nhìn thật lạ trên thân hình to lớn. Willie da màu cà phê ấm, càng làm nổi bật lên đôi mắt sát gái.
Junior hoàn thành phần giới thiệu mình và giơ ngón cái lên về phía cô. "Jodie làm rất tốt, phải không? Tớ đã nói với các cậu là cô ấy sẽ làm được mà."
Những anh chàng còn lại bắt đầu đánh giá cô, và Willie gật đầu. "Rất sang trọng. Nhưng cô ấy bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi lăm," Junior trả lời, giảm đi một năm trong số tuổi tưởng tượng của cô.
"Chân đẹp đấy," Chris nói khi anh ta đi một vòng quanh cô. "Mông cũng tuyệt." Anh ta khum tay trên mông phải cô và siết lại.
Cô quay người lại và đá mạnh vào ống chân anh ta.
"Hey!" Quá muộn, cô nhận ra cô đã mắc một sai lầm lớn. Một phụ nữ bán phấn buôn hương khó mà phản ứng mạnh như vậy khi được vuốt ve. Cô hồi phục nhanh chóng và nhìn anh ta với tất cả vẻ kiêu căng của một gái gọi hạng sang. "Tôi không phải là hàng miễn phí. Nếu anh quan tâm đến việc mua hàng, sắp xếp một cuộc hẹn đi."
Không hề cự nự, họ bắt đầu cười, và Willie gật đầu đồng ý. "Em đúng là những gì lão Bomber cần."
"Cậu ta sẽ toe toét suốt cả ngày mai thôi," Melvin khúc khích.
"Đi nào, các cậu. Tới lúc tiệc tùng rồi!"
Junior đẩy cô về phía trước, và cô gần như chao đảo trên cái nền đá vôi với đôi giày cao gót kỳ cục, tất cả bọn họ bắt đầu hát. Happy birthday to you, Happy birthday to you...
Miệng khô khốc và sợ hãi, cô bước những bước cuối cùng vào phòng giải trí. Với bước chân tiếp theo, gót giày của cô chìm vào tấm thảm trắng. Cô quay lại, nhận ra Cal Bonner, và đông cứng lại. Dù trong trạng thái đờ đẫn mụ mị, thực tế phũ phàng đã trở nên hoàn toàn rõ ràng. Màn hình ti vi là kẻ nói dối.
Anh ta đứng đổ bóng vào bức tường cạnh cửa sổ, phía sau không có gì ngoại trừ đêm tháng mười một lạnh giá. Trên ti vi, cô đã thấy một kẻ nhà quê với một cơ thể hoàn hảo, ngữ pháp tệ hại, nhưng người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cô từ phía bên kia phòng không có một tí gì là nhà quê hết. Cô đã chọn một chiến binh.
Anh ta nghiêng đầu sang một bên và nghiên cứu cô. Cái nhìn của anh ta lạnh lẽo và ảm đạm, và nó khiến cảm giác khiếp sợ chạy thẳng lên đầu cô.
Đôi mắt màu xám đó nhạt đến độ gần như chuyển sang màu bạc. Đôi mắt không biết đến sự thương xót là gì.
Mái tóc quăn thành những lọn mềm mại trông có vẻ không được thuần hoá bởi bất cứ nhát cắt có mục đích nào. Kẻ dựng nên những luật lệ riêng của mình và không chịu cúi mình trước bất kỳ ai.
Cơ bắp rắn chắc và sức mạnh gân guốc. Thể chất của một động vật.
Xương gò má hung bạo và xương quai hàm tàn nhẫn. Không có một chút gì mềm mại ở đó. Thậm chí không có lấy nổi một hạt cảm xúc dịu dàng. Người đàn ông này là một người đi chinh phục, được thiết kế bởi tự nhiên để tiến hành những cuộc chiến tranh.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng của cô. Cô biết mà không cần hỏi là anh sẽ là tàn nhẫn với bất cứ ai anh quyết định là kẻ thù của mình. Ngoại trừ việc cô không phải là kẻ thù của anh, cô tự nhắc nhở mình. Anh không biết cô đã lên kế hoạch những gì với anh. Bên cạnh đó, các chiến binh không quan tâm đến những việc như là con cái bất hợp pháp. Đứa trẻ là một hệ quả tự nhiên của hãm hiếp và cướp bóc và không hề được ngó ngàng đến lần thứ hai.
Một bàn tay thô bạo, đi kèm với một tràng cười khàn khàn của nam giới, đẩy cô về phía người đàn ông cô đã chọn để trở thành cha của con mình.
"Đây là quà sinh nhật của cậu, Cal."
"Của chúng tôi tặng cậu."
"Chúc mừng sinh nhật, anh bạn. Chúng tôi quan tâm đủ để gửi thứ tốt nhất."
Cú huých cuối cùng xô cô lại phía anh. Cô va phải một vùng ngực đầy cơ bắp. Một cánh tay mạnh mẽ choàng qua người cô trước khi cô bị ngã, và cô ngửi thấy một mùi thoang thoảng của rượu scotch. Cô cố gắng để lùi lại, nhưng anh ta vẫn chưa quyết định để cô đi, thế nên chuyện lùi lại là không thể.
Sự vô vọng bất thình lình của cô thật đáng sợ. Anh ta đứng cao hơn cô gần một cái đầu, và không có lấy một một ounce chất béo trên cơ thể luôn trong tình trạng cân đối của anh ta. Cô buộc mình không kháng cự để được thả ra vì cô biết anh ta sẽ đè bẹp cô nếu anh ta cảm thấy sự yếu đuối của cô.
Một hình ảnh chợt lướt qua tâm trí cô, cơ thể trần truồng của cô bên dưới anh, và cô ngay lập tức đã đẩy nó đi. Nếu cô nghĩ về những phần khác nữa, sẽ chẳng có lời cầu nguyện nào có thể chấm dứt chuyện này.
Bàn tay của anh ta trượt lên cánh tay cô. "Well, bây giờ, tôi không nghĩ rằng tôi đã từng nhận được một món quà sinh nhật tuyệt như thế này. Mấy người các cậu có nhiều trò dấu trong tay áo hơn là một con nai có bọ đấy.”
Cái giọng đậm chất nhà quê ấy ngay lập tức khiến cô cứng lại. Anh ta có thể có cơ thể của một chiến binh, nhưng anh ta vẫn chỉ là một gã chơi bóng thôi, và không phải là một trong những kẻ thông minh trong lĩnh vực đó. Sự hiểu biết của bộ não siêu thông minh của cô cho cô đủ tự tin để nhìn thẳng vào đôi mắt nhạt màu ấy khi anh ta chầm chậm nới lỏng cái siết chặt đã giam giữ cô.
"Chúc mừng sinh nhật, Mr Bonner" Cô đã cố tình khiến giọng mình nghe khàn khàn gợi cảm. Nhưng thay vào đó nó nghe như của một giáo sư, khi đang chào đón một câu sinh viên lẻn vào lớp vì đi trễ.
"Cậu ấy là Cal," Junior nói. "Đó là viết tắt của Calvin, nhưng tôi khuyên em không nên gọi cậu ta như thế vì nó sẽ khiến cậu ta cực kỳ điên tiết, và chọc Bomber điên lên không phải là những gì chúng tôi yêu cầu. Cal, đây là Rose. Rose Bud."
Anh ta nhướn một bên lông mày. "Mấy người các cậu tặng tôi một vũ nữ thoát y?"
"Đó chính xác những gì tôi đã nghĩ, nhưng không phải. Cô ấy là gái gọi."
Sự ghê tởm lướt qua mặt anh, sau đó biến mất. "Well, bây giờ, tôi cảm ơn rất nhiều việc tất cả các cậu đã nghĩ cho tôi, nhưng tôi phải bỏ qua thôi."
"Cậu không thể làm điều đó, Cal," Junior phản đối. "Chúng ta đều biết cậu cảm thấy thế nào về mấy cô ả gái gọi, nhưng cô Rose này không phải là một con điếm tầm thường đứng ở góc phố. Quỷ thật, không. Cô ấy là một gái gọi cực kỳ cao cấp. Tổ tiên cô ấy đến đây trên chiếc The Mayflower hay cái gì đại loại thế. Nói cho cậu ta biết đi, Rose."
Cô đang bận rộn cố gắng để tiêu hoá cái thực tế là cô-Tiến sĩ Jane Darlington, một nhà vật lý rất đáng tôn trọng, chỉ có mỗi một người yêu trong quá khứ-đã bị gọi là một con điếm đến nỗi phải mất một chút thời gian để tập hợp được vẻ kiêu căng để trả lời. "Một người họ Bud đã phục vụ Miles Standish." (Myles Standish là một sĩ quan quân đội Anh, có nhiệm vụ như một cố vẫn quân sự cho Plymouth Colony, trên chiếc tàu The Mayflower. Ông cũng là người một trong những xây dựng nên thị trấnDuxbury, Massachusetts năm 1632. Ông được nhớ đến bởi lòng dũng cảm trong chiến trận và tài quân sự)
Chris liếc về phía Melvin. "Tôi biết ông ấy. Không phải ông ấy chơi cho đội The Bears những năm tám mươi sao?"
Melvin cười. "Khỉ thật, Chris, cậu có dành một tí thời gian nào trong lớp học hồi cậu học đại học không vậy?"
"Tớ chơi bóng. Tớ chẳng có thời gian cho mấy cái thứ vớ vẩn đấy. Bên cạnh đó, chúng ta có nói về chuyện đó bây giờ đâu. Chúng ta đang nói về thực tế hôm nay là sinh nhật của Bomber, chúng ta đã tặng cậu ấy món quà khủng nhất mà tiền có thể mua được, và cậu ta quẳng toẹt nó đi!"
"Đó là vì cô ta già quá," Willie kêu lên. "Tôi đã nói với các cậu chúng ta nên đổi ai đó trẻ hơn, nhưng tất cả các cậu cứ tiếp tục nói cô ta phải không nhắc nhở cậu ấy về Kelly. Cô ấy mới chỉ có 24 thôi, Cal. Thật đấy."
Và như thế, cô trẻ thêm một tuổi nữa.
"Cậu không thể bỏ qua được." Chris bước lên một bước, sự hiếu chiến hiện rõ trong mắt anh ta. "Cô ấy là quà sinh nhật của cậu. Cậu phải fu-er-lên giường với cô ấy."
Cô nóng bừng lên, và vì cô không thể để bị bắt gặp đang đỏ mặt, cô quay đi và giả vờ nghiên cứu phòng khách. Thảm trắng, ghế sofa có thể kéo dời màu xám, thiết bị âm thanh nổi, và màn hình TV lớn đắt tiền nhưng kém hấp dẫn. Cô nhận thấy có vô số hộp đựng các loại bị quẳng lung tung trên thảm: một cốc nhựa, một hộp đựng KFC, một hộp ngũ cốc trống rỗng. Ngoài việc là một kẻ quê mùa cục mịch, Bonner còn là một kẻ ngớ ngẩn vụng về, nhưng vì tính cẩu thả bừa bãi không di truyền, nên cô không quan tâm.
Anh ta chuyển cây gậy đánh gôn đang cầm từ tay này sang tay khác. "Để tôi nói cho các cậu điều này, các chàng trai. Mọi người vẫn trao đổi quà tặng đấy thôi. Thế nào về việc tôi đổi cô ta lấy một bữa tối bò bít-tết?"
Anh ta không thể làm điều đó được! Cô sẽ không bao giờ có thể tìm thấy ai hoàn hảo hơn để làm cha của con cô.
"Khỉ thật, Bomber, cô ta đáng giá nhiều hơn một bữa tối bò bít-tết đấy!"
Cô tự hỏi là bao nhiêu. Junior có đưa tiền cho cô, thứ cô giấu luôn vào ví của mình mà không mở ra xem, sau đó dúi xuống dưới ghế trước chiếc xe của cô. Việc đầu tiên ngày mai cô làm là tặng hết số tiền đó vào quỹ học bổng của trường đại học.
Anh ta uống cạn cái chất lỏng có trong cốc. "Tôi rất cảm kích, các cậu, nhưng tôi cho rằng tôi chỉ cảm thấy không hứng thú với một ả điếm đêm nay."
Sự tức giận đập vào cô như một vụ va chạm phân tử. Làm thế nào anh ta dám nói về cô như thế! Cảm xúc của cô đôi khi bị phản bội cô, nhưng hiếm khi tâm trí của cô làm điều đó, và bây giờ nó đang reo hò yêu cầu cô làm gì đó. Cô không thể bỏ cuộc dễ dàng. Anh ta thật lý tưởng, và bằng cách nào đó cô đã tìm thấy cách để khiến anh ta thay đổi suy nghĩ của mình. Phải, anh ta có thể chất đáng sợ, và cô không tin rằng anh ta là một người tình nhẹ nhàng, nhưng một vài phút cư xử thô bạo sẽ không giết chết cô được, và cô đã chọn anh vì anh là mặt đối lập của cô trong mọi phương diện đấy sao?
"Aw, thôi nào, Bomber," Willie nói. "Cô ấy thật hot. Chỉ cần nhìn cô ấy tôi cũng cứng lên."
"Vậy thì nhận lấy cô ta đi." Bonner hất đầu về phía hành lang. "Cậu biết phòng ngủ phụ ở đâu rồi đấy."
"Không!"
Tất cả đều quay sang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô nghĩ đến cái chất giọng khô khốc của anh ta và tự nhắc nhở mình rằng anh ta chả là gì ngoại trừ là một gã chơi bóng đầu óc đơn giản. Mấy viên thuốc cho cô dũng cảm. Tất cả những gì cô phải làm là mưu mẹo hơn anh ta. "Tôi không phải là một miếng thịt để đẩy qua đẩy lại. Tôi làm việc theo hợp đồng độc quyền, và hợp đồng của tôi ghi rõ là tôi chỉ phải hành nghề với ông Bonner." Tránh ánh mắt của anh ta, cô nhìn về phía mấy chàng trai còn lại. "Vậy sao quý vị không rời đi bây giờ để tôi và anh ta có thể thảo luận riêng tư về vấn đề này?"
"Yeah, tại sao chúng ta không làm điều đó," Melvin nói. "Đi nào, các chàng trai."
Anh ta không phải thuyết phục họ. Họ đổ xô về phía phía phòng giải lao với một tốc độ tỉ lệ thuận với kích thước của họ.
Melvin quay lại ở giây cuối cùng. "Chúng tôi hy vọng tiền của chúng tôi được tiêu đúng cách, Rose. Bomber là công việc của em, nghe rõ chưa? Bất cứ điều gì cậu ta muốn."
Cô nuốt xuống và gật đầu. Một giây sau, cửa trước vang lên một tiếng sầm.
Cô và người đàn ông mà họ gọi là Bomber chỉ còn lại một mình.